Cố Cận Ngôn nhìn bát tổ yến đang nóng hổi trước mặt, ánh mắt hắn không rời khỏi bát tổ yến, trong làn hơi nóng từ bát tổ yến hình ảnh của Minh Nguyệt bỗng chợt hiện ra.
Cố Cận Ngôn nhướng mày, hắn không ngờ được bản thân lại nhìn thấy hình ảnh của Minh Nguyệt. Hình ảnh đó không phải là Thanh Nguyệt người hắn yêu mà là Minh Nguyệt người vợ đã kết hôn với hắn 2 năm nay, người được hắn coi là thế thân cho Thanh Nguyệt. Hắn nhớ Minh Nguyệt sao? Bản thân hắn cũng không rõ.
Từ trước đến nay chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Trong lòng hắn luôn là Thanh Nguyệt, người hắn nhớ người hắn yêu luôn là Thanh Nguyệt người đã qua đời 3 năm trước.
Hình bóng hắn luôn nhớ, luôn khắc ghi trong tin là Thanh Nguyệt. Lần này hắn lại nhìn thấy Minh Nguyệt, chuyện này lần đầu xảy ra.
" Rốt cuộc mình bị sao vậy chứ? Sao lại nhìn thấy cô ta? Người mình yêu là Thanh Nguyệt là Thanh Nguyệt cơ mà. Chuyện này là sao? ". Hai bàn tay Cố Cận Ngôn nắm chặt lại, không ngừng đập mạnh xuống bàn. Hắn gần như phát điên, những câu hỏi đó luôn tục chạy trong tâm trí hắn, hắn không hiểu nổi bản thân rốt cuộc bị sao? Rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì?
Cố Cận Ngôn hất mạnh tay, bát tổ yến nóng nổi rơi xuống đất, vỡ ra từng mảnh, tổ yến cũng vương vãi ra sàn. Bao công sức của Minh Nguyệt cứ thế bị hắn hắt đi.
" Không. Người mình yêu là Thanh Nguyệt chỉ có một mình Thanh Nguyệt. Cô ta chỉ là người thay thế cho Thanh Nguyệt thôi ". Ánh mắt của Cố Cận Ngôn dần dần trở nên kiên định. Hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, người hắn yêu là Thanh Nguyệt, Minh Nguyệt chỉ là một người thay thế.
...----------------...
Sáng hôm sau. 8 giờ đúng. Minh Nguyệt bị ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm tỉnh giấc. Minh Nguyệt ngồi dậy, cơ thể của cô đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, cơ thể cũng có sức lực hơn. Minh Nguyệt bước xuống giường, bước đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, Minh Nguyệt bước ra khỏi phòng tắm, bước đến gần cánh cửa, mở cửa bước ra ngoài. Minh Nguyệt bước xuống nhà, tất cả mọi người trong biệt thự đều bận rộn, mỗi người một công việc, người thì lau dọn bàn ghế, người thì lau cửa kính...Đây là công việc thường ngày của họ.
Cố Cận Ngôn là người ưa sạch sẽ, hắn không chấp nhận bất kỳ nơi nào bị dính bụi bẩn dù chỉ là một chút.
" Thiếu Phu nhân! Người dậy rồi sao? Tôi đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho người rồi ". Dì Lâm nhìn cô, nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng trong ánh mắt lại có chút tội lỗi.
" Dì Lâm! Dì có chuyện gì sao? ". Minh Nguyệt bước đến gần dì Lâm. Quả nhiên cô đã nhìn ra sự tội lỗi trong ánh mắt của dì Lâm.
" Thiếu Phu nhân! Xin lỗi cô. Tôi đã làm theo lời cô căn dặn. Bát tổ yến đó ". Dì Lâm hướng ánh mắt áy náy hướng vào Minh Nguyệt. Bà ấy cảm thấy rất có lỗi. Sáng nay bà ấy dọn phòng cho Cố Cận Ngôn nhìn thấy bát tổ yến trên nền đất.
Bà ấy cảm thấy vô cùng có lỗi với Minh Nguyệt vì không làm theo lời cô căn dặn không cho Cố Cận Ngôn biết bát tổ yến là do Minh Nguyệt làm. Nếu bà ấy làm theo lời căn dặn đó, có lẽ công sức và tấm lòng của Minh Nguyệt cũng không bị hất đi.
" Không sao đâu ". Minh Nguyệt mỉm cười dịu dàng đáp. Cô không hề giận dì Lâm, cũng hiểu được vì sao dì Lâm làm vậy. Bà ấy cũng chỉ có ý tốt mà thôi. Minh Nguyệt quá rõ điều đó, ở trong căn biệt thự xa hoa này, ngoài dì Lâm không ai thực sự tốt với Minh Nguyệt.
" Thiếu Phu nhân! " Ánh mắt tội lỗi của dì Lâm càng rõ ràng hơn. Minh Nguyệt không trách bà ấy lại khiến bà ấy càng thấy bản thân có lỗi.
" Dì Lâm! Không sao đâu. Cháu hơi đói rồi, dì mang đồ ăn ra cho cháu được không? "
" Được. Tôi sẽ mang ra ngay "
Minh Nguyệt quay người bước vào phòng bếp. Cô bước đến bên bàn ăn, ngồi xuống vị trí cuối cùng dành cho một người khách như thường lệ. Cô quá rõ vị trí của mình trong căn biệt thự này, cô mãi mãi chỉ là một người khách có thể rời đi bất cứ lúc nào.
" Thiếu Phu nhân! Của cô đây. Tôi đặc biệt nấu cho cô ". Dì Lâm bưng một bát cháo hải sản nóng hổi đặt xuống trước mặt Minh Nguyệt.
Bát cháo này được dì Lâm nấu rất kỹ lưỡng, các loại hải sản được dì Lâm lựa chọn tỉ mỉ, tất cả đều là những đồ tươi nhất.
" Dì Lâm! Trưa nay cháu không về đâu. Dì không cần chuẩn bị bữa trưa cho cháu đâu ". Minh Nguyệt nhìn dì Lâm nói.
" Thiếu Phu nhân! Cô muốn đi đâu? Cơ thể của cô mới tốt lên một chút thôi. Hay là để tôi đi cùng cô "
" Không cần đâu. Cháu về Tiêu gia thăm bố mẹ. Cũng lâu rồi cháu không về thăm bọn họ rồi ". Minh Nguyệt mỉm cười, một nụ cười trong ánh mắt cô hiện lên đau khổ.
Dì Lâm nhìn Minh Nguyệt, nhìn thấy ánh mắt đau khổ của cô, bà ấy không biết vì sao Minh Nguyệt lại có ánh mắt đó. Về thăm bố mẹ mình là một chuyện vui vẻ nhưng sao ánh mắt của Minh Nguyệt lại hiện ra sự đau khổ chứ?