Đương nhiên Tiêu Ngư biết Tiêu Ngọc Chi không thể tin, chỉ là trong lòng vẫn có chút chấn động.
Dù sao... Đó cũng là dựa vào sức mạnh của nam tử để đánh hạ giang sơn, sao nàng có thể khinh thường được?
Tiêu Ngọc Chi đi rồi, bọn nha hoàn mới thu dọn lò sưởi, nhưng Tiêu Ngư hơi nhíu mày. Tuy nói đời đời Tiêu gia bọn họ đều là võ tướng, có thể đến đời của phụ thân nàng, dĩ nhiên được tính là nho tướng (vị tướng có phong độ), một loại lưng hùm vai gấu rất thô ráp có chút không chịu nỗi, mà còn chưa có tiếp xúc qua, bây giờ... Nàng lại được gả cho người như vậy.
Tiêu Ngư hít sâu một hơi, cũng không có suy nghĩ thêm gì nữa. Nàng cũng không phải là một người bi quan, chuyện đến nước này rồi dĩ nhiên nàng không có chỗ trống để lùi bước.
Giao thừa sắp tới, rất nhanh Tiêu Ngư cũng đã điều chỉnh được tâm tình của mình lại, đón ngày cuối cùng của năm ở tại phủ Hộ Quốc Công.
Bởi vì Tiêu gia muốn đưa Hoàng Hậu đi ra ngoài, lúc này tết đến thì phủ Hộ Quốc Công vẫn như cũ vẫn đông như trẩy hội, rất là nháo nhiệt. Tiêu Ngư ở Tân Xuân một ngày, cũng giúp Triệu Dục đi thay một bộ y phục trắng trong màu bạc, khi mặc vào rất là xinh đẹp. Đến tết Thượng Nguyên, trong cung lại đưa tới cho nàng một cái mũ phượng cùng với khăn quàng vai (một phần trong lễ phục của phụ nữ quý tộc) để nàng mặc trong ngày đại hôn.
Trước kia Tiêu Ngư cho rằng, cái tên tân đế kia muốn nhanh thành thân với nàng, đại khái là không để phủ Hộ Quốc Công ở trong mắt, nhưng thời điểm nhận được bộ y phục cưới tinh xảo này, nàng cũng có chút thỏa mãn.
So với dự đoán của nàng thì đã tốt lắm rồi. Tiêu Ngư chỉ liếc mắt nhìn một cái, cũng không có ý định mặc thử, nhưng mà Nguyên ma ma đứng ở bên cạnh nàng nói: Tiểu thư, nếu đồ đã đưa đến rồi thì trước hết người nên mặc thử một lần đi.
Nguyên ma ma cũng biết Tiêu Ngư oan ức với chuyện hôn sự này, thế nhưng đã không có chỗ trống để quay lại, nên chỉ có thể tuân lệnh mà nhận. Tiêu Ngư nhìn Nguyên ma ma một chút, rồi gật gật đầu, đê Xuân Hiểu Xuân Mính giúp nàng thử y phục.
Thân hình Tiêu Ngư rất nhỏ nhắn xinh xắn, lại có chút nhanh nhẹn vui vẻ, bộ ngực vừa đủ. Mà bộ y phục tân nương này khi mặc vào người nàng thì thân hình cơ thể của nàng càng được phô bày ra nhìn rất đẹp.
Nguyên ma ma mỉm cười nói rằng: Cái thắt lưng áo tân hôn được cắt xén rườm rà như vậy, nhưng eo của tiểu thư rất thon, cũng xem như là mặc rất vừa vặn... Nguyên ma ma lại không nhịn được hít một tiếng, Tiểu thư, cái váy này người mặc vào nhìn rất là đẹp.
Tiêu Ngư cười cười. Đẹp cũng chỉ là đẹp, nếu không được gả cho nam tử như thế thì càng tốt hơn.
Hôm nay là Thượng Nguyên, các cô nương trong phủ đều đi ra ngoài xem hoa đăng, tết nguyên tiêu năm ngoái nàng cùng đi với Triệu Dục.
Không nghĩ tới... Năm ngoái còn có một người đi cùng, năm nay lại không có.
Tâm trạng Tiêu Ngư có chút phiền muộn, tuy nói không có tình yêu nam nữ gì, dù sao từ nhỏ nàng và biểu ca cùng lớn lên, nhưng đến tuổi nàng cũng phải xuất giá, tuổi còn trẻ như vậy mà xuất giá sớm như thế. Mà năm nay, căn bản nàng cũng không có dự định đi ra ngoài, dù sao cũng không có người làm bạn, có thể nghĩ đến 28 tháng giêng, nàng liền tiền vào trong nơi cực kỳ nguy hiểm kia, cho dù đời này có cố gắng cách mấy cũng không thể nào trốn ra ngoài được nữa.
Vì vậy cũng chỉ có Tiêu Ngọc Chi và Tiêu Ngọc Cẩm bọn họ đi ra ngoài.
Tiêu Ngư khoác lên người một cái áo khoác thật dày, toàn bộ thân thể nàng đều được bao bọc bởi cái áo khoác, nhưng mà nàng cũng không muốn nhiều lời với Tiêu Ngọc Chi, dù sao mấy ngày nay cũng chỉ đi thăm người thân, nhưng mà ở trong mắt những trưởng bối kia dường như tất cả mọi người trong phủ Hộ Quốc Công đều không phục Tiêu Ngư.
Tiêu Ngọc Chi lại nghĩ tới những việc mà ngày ấy mình nói ở bên tai của Tiêu Ngư. Tuy rằng gần đến ngày thành thân, chắc Tiêu Ngư cũng sẽ nhìn thấy, nhưng trong lòng Tiêu Ngọc Chi vẫn đang còn ý muốn trút giận (kiểu trả thù) cho nên nàng ta muốn cho Tiêu Ngư thấp thỏm lo lắng một chút. Nhưng mà... Thật ra, tất cả những gì Tiêu Ngọc Chi làm cũng không có gì ác ý, đến lúc Tiêu Ngư thấy gương mặt đẹp trai của tân đế kia, cái đó còn không phải là niềm vui bất ngờ sao. Nói đến còn phải cảm tạ nàng ta ấy chứ.
Tiêu Ngọc Chi còn muốn đi đốt đèn hoa đăng nên lôi cả Tiêu Ngọc Cẩm cùng đi, tính tình Tiêu Ngọc Cẩm rất là dịu dàng, bao giờ cũng chiều theo ý các muội muội, Tiêu Ngọc Cẩm nhìn Tiêu Ngư một chút rồi nói: Lục muội muội, hay chúng ta cùng đi dạo đi?
Tiêu Ngư cũng không có hứng thú, liền nói một câu: Không cần, tỷ đi cùng với Ngũ tỷ tỷ đi đi, muội muốn ở chỗ này một chút.
Trên mặt hồ toàn là những đèn hoa đăng, lấm ta lấm tấm, mênh mông óng ánh. Rất nhiều người tả hoa đăng, phần lớn là nam tử nữ tử trẻ tuổi với các trẻ nhỏ, nhưng Tiêu Ngư chỉ thích xem cho nên nàng cũng không có ý định rời khỏi đây. Đối với nàng mà nói, từ lúc sinh ra cho tới nay, cho dù người bình thường có cố gắng nổ lực tới đâu thì cũng chưa bao giờ nhận được những đồ vật quý giá ấy, mà nàng lại nhận được. Mười tuổi thì nàng được phong làm Hoàng Hậu ở đời tiếp theo, người có sự giàu sang suông sẻ như vậy, nếu còn muốn cầu nguyện sợ là ông trời sẽ không nhìn được.
Nhưng rõ ràng là nàng không có cầu nguyện, không có những đòi hỏi gì xa vời...
Mẫu thân, mẫu thân! Hình như Tiêu Ngư cảm thấy có người đang gọi mình, nàng quay đầu lại, thì nhìn thấy một tiểu thử mặc một bộ y phục màu lam đang chạy về chỗ nàng, vừa vui mừng vừa nở nụ cười. Không nghĩ tới lại gặp Triệu Hoằng ở chỗ này.
Triệu Hoằng được tân đế phong làm An Vương, nhưng hắn còn nhỏ tuổi, nên với hắn vẫn chưa có nhiều trói buộc, tiểu hài tử này rất thích náo nhiệt, những ngày hội như thế này hắn rất thích ra ngoài chơi đùa.
Mà theo sau Triệu Hoằng là một bóng người cao to, nhưng ở trong cung ngày ấy nàng cũng tình cờ gặp qua Kỳ Vương Triệu Huyên.
Triệu Hoằng chính là huyết hống của Ngụy Hoàng gia, Triệu Dục là nhi tử duy nhất, tất nhiên phụ thân nàng ngầm quan tâm hắn, có một tí chuyện Triệu Hoằng cũng nói với nàng. Nàng cũng biết Triệu Huyên sẽ thường đến phủ An vương. Triệu Huyên cũng là hoàng tử tiền triều, so với An Vương, thì Triệu Huyên được cái tên Tiết Chiến kia đối xử rất nghiêm khắc, tuy hắn là Vương gia nhưng hắn cũng không có làm việc với những quan chức nào, cho nên ở trong quý phủ suốt ngày hắn rất nhàn rỗi, có người nói ở trong phủ hắn rất ít hạ nhân, chi phí cũng túng thiếu cho nên cuộc sống trải qua rất khó khăn. Tiêu Ngư cũng tình cờ biết được, bởi vì thân phận rất đặc biệt, Triệu Huyên cũng đã 19 tuổi rồi nhưng đến nay vẫn còn một thân một mình.
Gương mặt Triệu Hoằng đỏ bừng, trong mắt tràn đầy sự vui sướng. Hắn vui vẻ ôm chặt tay Tiêu Ngư nói: Tứ thúc nói có thể gặp được mẫu thân, quả thật là gặp được, thật sự là quá tốt rồi!
Tiêu Ngư khẽ cười. Lúc ở trong ngự hoa viên, nàng nghe Triệu Hoằng gọi Triệu Huyên là Tứ hoàng thúc, lúc đó nàng không có phản ứng lại, sau đó cẩn thận suy nghĩ cảm thấy có chút không thỏa đáng, vốn định nhắc nhở một chút, không ngờ lại gặp mặt vào lúc này, miệng mồm tên tiểu tử này cũng đã lanh lẹ hơn nhiều rồi...
Cũng không biết là ai đã dạy hắn. Tiêu Ngư giương mắt lên, miễn cưỡng đưa mắt nhìn Triệu Huyên một cái, ở phía sau hắn có đèn hoa đăng chiếu sáng, chiếu lên khuôn mặt u tối ấy nên không nhìn được rõ mặt, áo bào hơi rung nhẹ.
Tiêu Ngư thản nhiên dời mắt đi. Thấy phong thái xuất sắc của hắn, thân thể như ngọc, còn mặc trường bào màu lam giống với Triệu Hoằng, mặt mày có chút giống nhau, giống như phụ tử.
Tiêu Ngư coi Triệu Hoằng như thân thích ruột thịt, thấy Kỳ Vương dạy hắn chu đáo như vậy tất nhiên tâm trạng nàng rất là cảm kích, cho nên cũng có mấy phần khách khí với hắn.
Triệu Huyên cũng không có nhiều lời, tính tình rất lạnh nhạt, nếu thấy Tiêu Ngư thì hắn tôn trọng nàng gọi nàng một tiếng tẩu tẩu . Sau khi nghe Triệu Hoằng nói, hắn lấy trong tay áo ra một tờ giấy đưa cho Tiêu Ngư: Đây là chữ Hoằng Nhi, ta muốn cho tẩu tẩu xem một chút.
Triệu Hoằng đã năm tuổi, cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, hắn quay lại nói với Tiêu Ngư: Tứ thúc dạy ta rất tận tâm, nên đã có thể viết xong rất nhiều chữ Hoằng Nhi.
Tiêu Ngư liền nhận lấy tờ giấy, rồi cúi đầu nói với Triệu Hoằng: Được, khi về mẫu thân sẽ xem thật kỹ.
Ừhm. Triệu Hoằng hài lòng gật đầu, rồi lôi Tiêu Ngư đi ăn uống. Hắn luôn nghĩ đến tiệm mỳ hoành thánh kia nên ăn một bát đầy, cuối cùng là chà chà miệng xong rồi mới coi như là thỏa mãn.
Tiêu Ngư lấy ra một cái khăn lau miệng cho hắn, cũng không còn sớm nữa, nàng không thể ở bên ngoài lâu được, lúc này chắc Tiêu Ngọc Cẩm và bọn họ tập hợp lại chuẩn bịđi về phủ rồi.
Triệu Hoằng vẫy vẫy tay nói lời tạm biệt với Tiêu Ngư, chờ đến khi không còn thấy bóng dáng mẫu thân nữa hắn mới buồn bã cúi đầu xuống. Sau đó bị Triệu Huyên ôm lên xe ngựa ngồi để trở về An vương phủ.
Tâm trạng Triệu Hoằng rất buồn, nên ngồi dựa vào bên cạnh cửa sổ xe ngựa mà nhìn ra ngoài, khuôn mặt giống như một bản bạch ngọc (chỗ đi ta cũng không hiểu nữa ^^), cả đường đi đều không nói gì.
Triệu Huyên lẳng lặng liếc mắt nhìn Triệu Hoằng một lúc, sau đó ánh mắt Triệu Hoằng dần hạ xuống, hắn nhìn thấy trong tay áo của Triệu Hoằng có một cái khăn tay... Là chiếc khăn lúc nãy Tiêu Ngư lấy ra lau miệng cho hắn, Triệu Hoằng rất là quý trọng chiếc khăn đó, nên được xếp chỉnh tề rồi cất rất kĩ, nói là phải hồi phủ nhanh để về giặt cái khăn lần tới gặp thì trả lại cho mẫu thân.
Bên trong xe ngựa có chút tối tăm, thân xe nhẹ nhàng lay động. Triệu Huyên nhẹ nhàng nhắm chặt mắt, sao đó mở mắt ra xem Triệu Hoằng, con ngươi đen hơi trầm xuống, không còn chút lạnh nhạt ôn hòa bình thường nào.
Một bàn tay thon dài hướng về phía Triệu Hoằng. Rồi lấy ra chiếc khăn tay từ trong ống tay áo của Triệu Hoằng ra, không nhanh không chậm nhét vào ống tay áo của mình, yên lặng không có một tiếng động nào.
Sắp tới đại hôn, hôm đó Tiêu Ngư cùng La Thị đi ra ngoài mua thêm ít đồ trang sức. Nhà ngoại La Thị không bằng một góc bên trong của phủ Quốc Công, mà từ nhỏ lại bà rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không giống như Tiêu Ngư lúc nào cũng được cưng chiều sủng ái, hằng ngày bà đều có thói quen tiết kiệm một ít, nhưng cũng không quá mức khắt khe, cũng không có làm phủ Hộ Quốc Công mất mặt.
Mà đối với Tiêu Ngư xưa nay bà không có tiếc tiền, chỉ cần Tiêu Ngư thích thì bà luôn luôn chiều theo ý Tiêu Ngư.
Lúc tiến vào một cửa tiệm, Tiêu Ngư vừa ý một cây trâm khảm bảo thạch với giá ba trăm lượng, trong nháy mắt Tiêu Ngư liền mua nó.
Mà cách đó không xa có một nữ tử trẻ tuổi mặc một cái váy màu lam nhạt đang nhìn về phía Tiêu Ngư, thấy trong tay nàng cầm một cây trâm, cây trâm mà vừa mới nãy mình nhìn trúng...
Nàng ta vừa nhìn thấy liền rất thích cây trâm này, nhưng có thể vừa nghe xong giá tiền nên trả lại. Ngược lại, cũng không phải trong phủ thiếu tiền, nàng chính là muội muội ruột của Thượng thư bộ lại Quách An Thái đương triều. Quách An Thái rất có công lao nên được hoàng thượng trọng dụng, nàng ta là muội muội của Quách An Thái, sao lại không mua nổi cây trâm này?
Chỉ nàng nàng ta tiết kiệm quen rồi, cảm thấy quá đắt nên không muốn mua. Mà bây giờ... Lúc đầu nàng ta cảm thấy đồ vật đó rất xa xỉ nên không đáng để mua, nhưng hết lần này đến lần khác lại có người không cần suy nghĩ liền bỏ tiền ra mua.
Nhìn thấy nụ cười của vị nữ tử kia, trong lòng nàng ta có chút xúc động. Rõ ràng những thứ này không đáng tiền, có thể đi nơi khác mua được mười mấy cái với nhiều kiểu dáng không tệ... Mặc dù nàng ta cảm thấy loại người ngốc mà có nhiều tiền… Hơn nữa trong lòng nàng ta có chút kỳ quái, hình như lại có chút hâm môk.
Đi theo bên cạnh nàng ta là mẫu thân của nàng ta Trương Thị, thấy nữ nhi mình xuất thần liền nhẹ nhàng gọi một tiếng: Tố Nghi.
Lúc này Quách Tố Nghi mới hoàn hồn lại trả lời: Mẫu thân.
Trương Thị nhìn theo tầm nhìn của Quách Tố Nghi, thấy một nữ tử cầm cây trâm, tuổi còn rất trẻ, quần áo rất là hoa lệ tinh xảo, thấy dáng vẻ như vậy cũng tự biết là quý nữ của Tấn Thành này.
Trương Thị lập tức nhíu mày, thấy dung mạo của nữ tử rất là diễm lệ, cười tươi như hoa, nhưng lại tiêu xài hoang phí, bà ta không thích liền nhíu mày nói với Quách Tố Nghi: Hiện con có huynh trưởng làm đại quan, cho nên con không thể học những thói xấu này, cũng không cần thiết dùng những đồ xa xỉ này.
Quách Tố Nghi gật đầu, thấy nữ tử kia mua một số đồ với nhiều mẫu mã khác nhau, không lâu sau liền bỏ ra mấy lượng bạc trả cho người bán, sau đó còn cùng mẫu thân rời đi rất là thong thả.
Trong lòng có chút tò mò, đợi mọi người đi rồi nàng mới lại hỏi. Vừa nghe nói người nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đó chính là Lục cô nương Tiêu Ngư của phủ Hộ Quốc Công và cũng sắp vào cung làm Hoàng Hậu, thì tim Quách Tố Nghi đột nhiên đập mấy lần.
Trương Thị cầm tay nữ nhi mình dắt lên xe ngựa, thấy nữ nhi mất tập trung, liền biết chuyện gì thì bà nói: Hoàng Thượng lấy nữ nhi Tiêu gia làm vợ, bất quá cũng chỉ là củng cố hoàng quyền, cho dù nữ nhi Tiêu gia có dung mạo xinh đẹp thì làm sao? Nhìn người nho nhỏ như vậy, gió thổi vừa thổi qua một cái là có thể ngã thì còn sức đâu mà chạy, sao lại được chọn làm hiền thê chứ?
Với người phụ nữ thôn quê mà nói, loại người không khiêng được đồ để trên vai, loại nữ nhân không làm được việc nặng mà còn phá sản, tự nhiên cũng sẽ không thích hợp làm tức phụ (con dâu).
Trương Thị để tang chồng cả chục năm, tự dựa vào sức mình mà nuôi lớn hai đứa con của mình, có thể nói là chịu rất nhiều đau khổ, nhưng mà tất cả đau khổ ấy bà ta đều gánh vác hết, chỉ để nữ nhi đi theo mình làm việc, còn nhi tử thì không được phân tâm, bà ta muốn nhi tử của mình chuyên tâm mà thi cử.
Trương Thị đều ký thác hết thảy hi vọng ở trên người nhi tử mình. Nhưng kết quả?
Quách An Thái vốn là trạng nguyên tài năng, có thể thấy giới quan lại tiền triều mục nát, che giấu tham quan, thu bạc dung túng gian lận, cho nên vẫn cứ để người tài thi rớt. Quách An Thái học hành cực khổ mười mấy năm, thật vất vả lắm mới đến ngày nổi danh, cứ như vậy mà bị bóp chết. Rồi sau đó lại tích cực khổ đọc, một lần nữa lại đến, nhưng vì đắc tội với tham quan mà thi rớt...
Như vậy, có thể nói Trương Thị rất cực kỳ hận nhưng người hoàng tộc và quyền quý!
Quách Tố Nghi cũng nói: Mẫu thân nói đúng. Tuy nàng gật đầu, có thể nghĩ đến dáng vẻ đoan trang của nữ nhi Tiêu gia, đó là vẻ đẹp từ trong xương mà ra, đối với những nữ tử ở thôn quê như nàng cũng không thể học được.
Nàng từ từ duỗi hai cánh tay của mình ra. Tuy đôi tay này rất đẹp, nhưng quanh năm đều làm việc đã trở nên thô ráp. Mà vừa nãy nữ nhi Tiêu gia cầm cây trâm trên tay... Mười ngón tay thon dài và nhỏ, trắng như tuyết như ngọc, chắc là từ nhỏ đã được nuông chiều, chắc phụ thân mẫu thân nàng ấy cũng chưa bao giờ để cho nữ nhi mình trải qua những việc cực khổ.
Bởi vì Quách An Thái là huynh trưởng, nên Quách Tố Nghi cũng có tiếp xúc qua với Tiết Chiến. Tiết Chiến rất đẹp trai, khi tập võ nghệ một mình, tư thế rất oai hùng bất phàm, chính là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, nàng đã cảm mến từ lâu. Bây giờ hắn làm đế vương, tất nhiên nàng cũng vì hắn mà vui mừng.
Mà nữ nhi Tiêu gia này rất là kiều diễm tuyệt sắc, ra tay xa hoa, theo nàng biết thì Hoàng Thượng không thích những người tiêu xài xa xỉ… Chỉ sợ là hắn cảm thấy không vui với vị Hoàng Hậu sắp tiến cung này. Nghĩ tới đây, tâm trạng Quách Tố Nghi được an ủi phần nào, và không kìm lòng được mà nở một nụ cười mỉm.
Tiêu Ngư thắng lợi trở về, nàng trở về Lâm Khê viện và nghe Xuân Mính nói chuyện một chút, cái tên tân đế Tiết Chiến kia đang đi săn bắn ở Ly Sơn, không cẩn thận gặp phải con báo.
Mặc dù Tiêu Ngư đã chấp nhận làm Hoàng Hậu, nhưng khi nghe xong lời này thì tâm trạng nàng có chút kích động, nhất thời dấy lên hi vọng, cùng lúc đó Nguyên ma ma bưng một chén trà đi vào, con mắt chợt sáng lên: Sau đó thì sao? Hoàng Thượng kia có bị làm sao không?
Sẽ không… Đã chết chứ? Tiêu Ngư cố gắng khống chế vẻ vui mừng của mình, không nhịn được nghĩ ngợi. Không lâu sau Xuân Mính bưng một đĩa mứt hoa quả lên đặt ở trên bàn rồi đứng ở bên cạnh nàng nói: Nghe nói tân đế này đi tay không, lấy sức một mình hắn liền đánh chết con báo kia... Xuân Mính dừng một chút, rồi mở to hai mắt kinh ngạc nói, ... Tiểu thư, người nói xem, có phải sức của tên tân đế kia rất khỏe không?
Tiêu Ngư nghe xong, nàng cũng không nói gì. Phảng phất như cái tên tân đế kia giống như nắm đấm rơi vào trên người nàng. Nàng có phần muốn khóc.