Quách An Thái động viên được mẫu thân Trương Thị sau đó mới quay đầu lại Trúc Thụy Đình.
Thấy người đứng bên cạnh đế vương, một bóng dáng nữ tử đoan trang đang đứng đó. Người đó là muội muội của hắn.
Đôi mắt của Quách An Thái có chút tối lại, vội vàng bước qua nhanh để hành lễ với đế vương, rồi nói với Quách Tố Nghi: Muội hãy đi chăm sóc mẫu thân đi, huynh có chuyện muốn nói với Hoàng thượng.
Quách Tố Nghi thi lễ rồi liền lui xuống. Lúc này, Quách An Thái mới vén cái áo lên rồi quỳ xuống, cung kính nói với đế vương: Thần chưa quản tốt lão mẫu trong nhà, cũng may là hoàng thượng và hoàng hậu nương nương không có tính toán, là thần tội đáng muôn chết.
Xưa nay Quách An Thái luôn nghiêm chỉnh đoan chính đặt vị trí của mình, quân ra quân, thần ra thần. Trong lòng hắn còn đang chất chứa cái ước nguyện đền ơn nước (tận lực tận trung với nước), ngày xưa hắn rất thất vọng về tiền triều, bây giờ ủng hộ minh quân tất nhiên. Lúc trước hắn theo hoàng thượng vào sinh ra tử, ở trong nhà hắn chính là đại trượng phu. Bây giờ tân triều vừa mới lập, điều kiêng kị nhất đó là quá huênh hoang khoác lác, mà mẫu thân hắn vẫn không sửa được bộ dáng hương dã (nông thôn) kia.
Tiết Chiến cũng đã quen biết Quách An Thái đã lâu, tự biết hắn là người như thế nào, hôm nay nếu là người ngoài thì tất nhiên việc này cũng không đơn giản giải quyết như vậy. Nói thẳng ra là hắn muốn cho Quách gia một chút mặt mũi.
Hắn nhìn Quách An Thái rồi nói: Thôi, hôm nay là do hoàng hậu rộng lượng, nhưng mà... Nếu còn có lần nữa, trẫm quyết sẽ không khoan dung như vậy đâu.
Tuy Quách An Thái lập được nhiều chiến công, nhưng cũng không bằng bộ mặt hoàng gia, huống hồ hắn lại tự bao che cho hoàng hậu kia.
Lúc này Quách An Thái mới cảm ơn.
Sau khi tiếp đãi hoàng thượng xong Quách An Thái mới trở về rồi lén lút tìm muội muội Quách Tố Nghi để nói chuyện.
Quách Tố Nghi cũng không phải là người ngu dốt gì, nhìn sắc mặt huynh trưởng thì liền biết có gì đó bất thường, nàng nhỏ giọng nói: Đại ca?
Thân hình Quách An Thái thon dài, bên trong thì lịch sự lại quyền cao chức trọng, có rất nhiều nữ tử muốn gả vào Quách gia. Hắn nhìn người muội muội trước mặt, biết da mặt muội muội mình rất mỏng, có mấy lời không tốt hắn không muốn nói thẳng ra, hắn lo lắng muội muội sa chân vào vũng bùn, nên luôn mãi suy nghĩ, không mở miệng nói không được: Lúc trước hoàng thượng lấy hoàng hậu là có mục đích, nhưng chưa chắc cũng không có tư tâm riêng. Bây giờ đế hậu hòa thuận, hoàng thượng đối xử với hoàng hậu như nào, huynh nói vậy chắc muội cũng đã hiểu. Tố Nghi, muội là muội muội của huynh, huynh có thể tìm cho muội một mối hôn nhân tốt, nhưng mà... muội tuyệt đối khong thể đặt chân vào trong cung.
Quách Tố Nghi hơi xấu hổ, nàng nắm khăn lụa trong tay, giả thích: Muội không có ý đó.
Tuổi thanh xuân của một nữ tử, lại đoan trang dịu dàng, dung mạo thanh tú, còn là muội muội của Thượng thư bộ lại, chắc sẽ có nhiều công tử quý tộc đến cầu thân.
Quách An Thái nhìn muội muội mình với một ánh mắt ôn hòa, rồi từ từ nói với nàng: Muội là muội muội của huynh, trong lòng muội nghĩ cái gì, huynh đều biết rõ. Hoàng thượng anh tuấn hùng vĩ, tranh tranh nam nhi (cái này ta cũng không hiểu là gì nữa^^), có rất nhiều nữ tử xiêu lòng đó cũng là chuyện hợp lí. Nhưng mà, ngày xưa trong lòng hắn chỉ có kế hoạch lớn đó chính là thống trị nên vẫn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương, bây giờ giang sơn đã định, hắn lấy nữ nhi của Tiêu gia, lòng chắc là hướng về nàng ấy, muội đừng nên có ý gì với hắn.
Đương nhiên Quách Tố Nghi biết, ngày xưa nàng tự nhận dung mạo mình không tệ, lúc nàng nhìn thấy hắn thì liền ái mộ hắn, cũng coi như ở trước mặt hắn có tự tin.
Vốn là ở trong lòng nữ tử rất ngại ngùng, hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, đương nhiên nàng liền dừng lại không bước tiếp nữa. Nhưng hôm nay hắn thành đế vương, còn lấy tiểu nữ Tiêu gia kia, trong lòng nàng có chút hối hận, hối hận vì sao lúc trước không chủ động... Khi đó bên cạnh hắn vẫn chưa có nữ nhân nào cả, nên có thể cũng sẽ tiếp nhận nàng.
Chỉ là khi đó, mẫu thân nàng cũng không muốn nàng tiếp xúc với Tiết Chiến, tuy cảm thấy Tiết Chiến rất xuất sắc, với lại cũng không biết xuất thân, lại thua xa với mấy vị công tử có máu mặt ở trên trấn.
Từ nhỏ nàng đã nghe lời mẫu thân, biết mẫu thân cực khổ, nên rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn. Ngày ngày nàng làm lụng, tuy vất vả nhưng chỉ cần huynh trưởng có tiền đồ, nàng liền vui vẻ chịu đựng. Nhưng bây giờ nàng có chút hối hận rồi, hối hận vì đã quá nghe lời mẫu thân.
... Chỉ là hắn chưa từng chú ý tới nàng.
Quách Tố Nghi rơi lệ nói: Đại ca, muội...
Quách An Thái lấy tay vỗ nhẹ bờ vai của Quách Tố Nghi, động viên nói: Đại ca đồng ý với muội, sẽ tìm được một lang quân như ý cho muội.
Lúc này Quách Tố Nghi cũng đang định nói gì nhưng lại thôi, nghe những lời nói của huynh trưởng xong cũng chỉ đành gật đầu nói: Muội nghe đại ca.
...
Bởi vì trên mặt còn đỏ, nên Tiêu Ngọc Chi không đi xem kịch. Vốn là Tiêu Ngọc Chi đang ngồi yên ăn điểm tâm, tình cờ lại nghe được cuộc nói chuyện của huynh muội Quách Thị kia, cũng không biết Quách đại nhân nói gì với muội muội hắn, chỉ thấy Quách Tố Nghi rưng rưng muốn khóc có chút khổ sở đau buồn.
Bởi vì chuyện của Trương Thị, mà ấn tượng của Tiêu Ngọc Chi về người nhà họ Quách rất là xấu, nếu không có mẫu thân khuyên nên lấy đại cục làm trọng thì làm sao Tiêu Ngọc Chi có thể nuốt dược cơn giận này?
Nàng đường đường là nữ nhi của phủ Hộ Quốc Công, lại bị một lão thái bà hương dã (nông thôn) đánh cho.
Tiêu Ngọc Chi nói: Nhà họ Quách, sợ là không có người tốt.
Nha hoàn bên cạnh Tiêu Ngọc Chi nói nhỏ với nàng: Những lời như vậy tiểu thư không nên nói, nô tỳ nghe nói Quách thượng thư chính là một hạ thần quan trọng của hoàng thượng, tuổi trẻ tài cao. Tuy phu nhân trước đã đi xa, nhưng hiện nay cả Tấn Thành không biết có bao nhiêu gia đình giàu có muốn gả nữ nhi của mình vào Quách gia, làm thiếp cũng đồng ý.
Quách thượng thư này văn võ song toàn, là đại thần là một cánh tay ở trong triều, tiền đồ vô lượng, có một mẫu thân Trương Thị hung hăng càn quấy như vậy nếu gả tới Quách gia thì cũng giống như đi vào hang sói vậy. Nào có cái gì gọi là vinh hoa phú quý?
Mà vị Quách tiểu thư này cũng không đơn giản, lúc trước tiến cung cũng đã gặp qua hoàng hậu nương nương, có người nói ngày xưa người này có chút giao tình với hoàng thượng... Nói được một nữa thì nha hoàn đó liền nhìn xung quanh, thấy không có người nào mới lặng lẽ nói ở bên tai Tiêu Ngọc Chi: Nô tỳ nghe nói, Quách tiểu thư này muốn tiến cung làm phi.
Tiêu Ngọc Chi nhíu mày lại, liếc mắt trừng nha hoàn đó nói: Nói bậy cái gì đó?
Nhân tiện nha hoàn đó nói: Nô tỳ không có nói bậy, trong cung có nhiều người nói như vậy. Mà hình như hoàng thượng còn rất yêu thích vị Quách tiểu thư này.
Thật sao?
Tiêu Ngọc Chi lấy một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng, nhìn cách đó không xa, bên cây hoa hải đường Quách Tố Nghi đang... Người ngoan ngoãn, với lại dung mạo cũng bình thường mà cũng có thể vào cung? Tiêu Ngọc Chi càng nghĩ, tuy nàng không thích Tiêu Ngư nhưng cũng thừa nhận dung mạo của Tiêu Ngư rất tuyệt sắc, trí tuệ không có, nhưng lại có một ít khôn vặt, cũng đã đủ dùng ở trước mặt nam nhân rồi.
Chợt nhìn tân đế kia cũng là một nam nhi anh vĩ (tài hoa và anh dũng) không tầm thường, hiện giờ là thiên tử, đã lấy một đóa hoa mẫu đơn kiều diễm là Tiêu Ngư rồi, sao lại còn thích mấy loại bông hoa hương dã này?
Chắc là mắt bị mù rồi...
...
Yến hội được tổ chức rất là lớn cũng là để cho Tiêu Ngư có chút mặt mũi, cả một ngày nàng ngồi nhìn cũng có chút buồn. Buổi tối, sau khi Tiêu Ngư về Phượng Tảo cung thì liền gỡ phượng quan nặng nề đang đặt ở trên đầu xuống, rồi cẩn thận chải đầu tóc lại, sau đó mới đi lấy quà tặng sinh nhật mà phủ Hộ Quốc Công đưa tới, rồi ngồi ở trên giường La Hán mở ra xem.
Phụ thân nàng đang ở cách xa Tây Bắc, tất nhiên là không có cách nào chúc mừng sinh nhật nàng, nhưng mà mẫu thân và đại tẩu bọn họ đều chuẩn bị rất là chu đáo.
Triệu Hoằng cũng đi vào để tặng quà. Nhưng mà chắc cũng do thân phận nên cũng không tiện để gặp nhau.
Tiêu Ngư mở ra xem, bên trong hộp của Triệu Hoằng đưa là một cây gỗ tử đàn, trong đó còn có một chồng giấy do hắn viết, cũng không bao lâu chữ viết của hắn ngày càng tiến bộ hơn rất nhiều, cuối cùng trên một tờ giấy hắn viết một chữ rất to Thọ . Tiêu Ngư rất thích.
Nói chung từ nhỏ nàng đã không lo cái gì rồi, đưa một ít kim ngân châu báu ngược lại còn làm cho nàng cảm thấy có chút thô tục, rất qua loa.
Gấp tờ giấy thật kĩ, Tiêu Ngư lại thấy phía dưới có đặt một cây trâm bạch ngọc.
Là ngọc thượng đẳng, trên thân cây trâm còn khắc hoa mẫu đơn rất là tinh xảo. Tiêu Ngư rất thích nó... Nhưng hình như đây không phải là Triệu Hoằng đưa.
Không biết sao, nhớ tới lần ở phủ An Vương, Kỳ Vương Triệu Huyên mặc một bộ cẩm bào màu xanh lam… Tiêu Ngư nhíu mày suy nghĩ một chút, vẫn là nên cầm cây trâm và tờ giấy này cất đi, cũng không muốn xem nhiều nữa.
Còn có một tượng gỗ nữa, nhưng mà chất liệu gỗ cây hạch đào này cũng bình thường, khắc một cái đuôi con cá bụ bẫm, con mắt rất to, vảy trên người nó đều rất rõ nét và tinh mỹ (đẹp đẽ).
Tiêu Ngự yên lặng xoa nhẹ cái tượng gỗ này, biết được cái này là do người phương nào đưa, văn võ song toàn hắn đều có, so với vị huynh trưởng của nàng thì đại lão này có tính nhẫn nại hơn nhiều, từ nhỏ đã luyện tập kỹ năng thành người giỏi, hằng năm đến sinh nhật nàng, mặc kệ người bên ngoài có tặng đồ vật quý báu gì, hắn đều kiên trì tặng một tượng gỗ. Vì hắn rời phủ Hộ Quốc Công, một mình lang bạt, hằng năm cũng không quên tặng quà cho nàng.
... Chỉ là không nghĩ đến, năm nay hắn cũng tặng.
Từ nhỏ nàng và Vệ Đường cùng nhau lớn lên, nàng sớm đã xem hắn là người thân, bây giờ mấy năm không thấy hắn, thật ra nàng cũng rất nhớ hắn.
Ở bên ngoài rèn luyện mà không được thành tựu gì cũng không quan trọng, cũng không ai chê cười hắn... Người trong nhà đều rất nhớ hắn.
Tiêu Ngư cũng biết rõ, dù sao Vệ Đường cũng không phải là huynh trưởng ruột thịt của nàng, hiện nay nàng là người đã xuất giá, lúc trước cũng bởi vì tin đồn mà Tiêu Ngọc Chi gây ra, cho nên vẫn đưa tượng gỗ này cho Nguyên ma ma, nàng bỏ nó vào trong một ngăn kéo rồi khóa lại, không muốn lấy ra.
Nhưng mà bây giờ đã là giờ Tuất, Tiết Chiến tới Phượng Tảo cung.
Tiêu Ngư vội ra đón hắn, trước kia hắn đều về rất trễ, thậm chí có lúc qua giờ Tý mới trở về. Tiêu Ngư theo hắn đi vào, thấy trên người hắn có mùi rượu, liền nhón chân lên hầu hạ giúp hắn thay y phục, nàng nhỏ giọng nói: Thiếp còn tưởng hoàng thượng đến muộn nên không có chuẩn bị. Nàng chưa tắm, còn đang lười biếng, muốn nghỉ ngơi.
Tiết Chiến cúi người, hai tay từ dưới nách của nàng xuyên qua, rồi thân mật ôm lưng nàng, rồi hắn hôn lên má ngọc kiều diễm của nàng, hơi thở thô lỗ của hắn phả vào mặt nàng, nói: Hôm nay là sinh nhật nàng, trẫm muốn về sớm với nàng.
Tiêu Ngư gật gật đầu, nhớ tới việc hồi sáng, vẫn cảm thấy lời nói của mình có chút không đúng liền nói: Lúc trước xảy ra chuyện với Quách lão phu nhân, thiếp có chút thất lễ, hi vọng hoàng thượng không nên để ở trong lòng.”
Mặc dù hắn bảo về nàng, lúc ra ngòa Hiệt Phương điện sắc mặt của hắn cũng không tốt lắm. Như mẫu thân nàng nói, nếu như lúc nàng gặp chuyện rồi đẩy nàng đến Quách gia kia, trong lòng hắn chắc chắn sẽ không vui.
Tiết Chiến có chút bực bội, nhưng mà nói ra nàng cũng chịu oan ức. Hằn đường đường là nam nhi, chẳng lẽ còn tính toán với một nữ hài nhi (đứa bé)? Hắn nói: Trẫm đã răn dạy Trương Thị, ngày sau nhất định sẽ không gây mâu thuẫn với Tiêu gia.
Hắn còn.. Răn dạy cho Trương Thị?
Tiêu Ngư còn tưởng rằng, vừa nãy ở trước mặt mọi người, là Tiêu gia bọn họ có lý, Tiết Chiến mới để Trương Thị chịu tội. Sau đó hắn còn nói răn dạy Trương Thị?
Ý của nàng là, không biết có ảnh hưởng gì đến quan hệ của hắn và Quách đại nhân hay không, nàng suy nghĩ một chút nên vẫn cười cười với hắn nói: Thiếp đa tạ hoàng thượng.
Triều cục còn chưa ổn định hắn vẫn còn lo lắng. Nếu như đã răn dạy Trương Thị kia, tất nhiên là nàng cảm tạ hắn.
Tiết Chiến cười cười, mặt mày rất là thư lãng (thong thả, trong sáng) nói: Trẫm chỉ lo uống rượu, còn chưa có ăn, trong cung hoàng hậu có đồ ăn không?
Đương nhiên Tiêu Ngư hiểu được, liền gật đầu, rồi kêu Xuân Mính đưa điểm tâm và trà lên, từng cái từng cái đều đặt trên bàn, rồi nói với Tiết Chiến: Hoàng thượng ăn những cái này lót dạ trước đi, để thần thiếp kêu Xuân Hiểu đi ngự thư phòng chuẩn bị một ít.
Tiết Chiến cũng không chú trọng đến đồ ăn, nhìn những cái bánh ngọt tinh tế khéo léo trước mắt này, hắn chỉ cầm lấy một miếng rồi bỏ vào trong miệng, rồi hắn nhìn về phía Tiêu Ngư nói: Không cần phải phiền phức như vậy, những thứ này là được rồi.
Tiêu Ngư giơ cổ tay trắng ngần lên, mười ngón tay đều nhỏ và dài, nàng quan tâm chăm soc bưng trà đến trước mặt hắn.
Nàng vừa mới ở Trúc Thụy đình, vốn là định đưa điểm tâm ấy cho chó ăn, nói chung nàng cũng đã ở với hắn nhiều ngày rồi, lúc trước cũng đã lưu lạc ở ngoài gần nửa tháng, nàng cảm thấy tiết kiệm một ít cũng không có cái gì là không tốt, nên liền kêu Xuân Hiểu để bánh ngọt lại, chuẩn bị cho hắn.
Mặc dù đồ ăn trên bàn rất đầy đủ, hiện nay cuối cùng hắn đã là đế vương, cũng đã nếm trải qua ít sơn trân hải vị, bằng không thì thật sự cho rằng thế gian này cũng chỉ có bánh bao thịt dê là mỹ vị (món ăn ngon).