Nguyên mama thấy chén trà bên cạnh Tiêu Ngư đã có chút lạnh, liền rót lại một chén mới.
Nghe bọn họ bàn tán về Tân Đế, cũng mở miệng nói: Thật ra lão nô có nghe người ta nói, Tân Đế khôi ngô oai hùng, tuấn mỹ phi phàm... Trở lại phủ Hộ Quốc Công này, Nguyên mama bọn họ tất nhiên cũng sửa miệng, quay lại gọi cô nương.
Bà tiếp tục cảm khái nói: Không ngờ Ngũ cô nương này lại may mắn như vậy.
Cũng không phải là ngưỡng mộ, trải qua mấy ngày trong cung, Nguyên mama cảm thấy, cô nương nhà bà có lẽ không tiến cung mới là chuyện tốt nhất. Mặc dù làm Thái Hậu sẽ nở mày nở mặt, nhưng những đại thần kia sao sẽ chịu phục tùng một tiểu cô nương nhỏ tuổi? Nếu không phải vì có nhà Quốc Công, sợ là chiếc ghế Thái Hậu này cô nương nhà bà cũng không ngồi yên ổn được. Ngũ cô nương này muốn làm Hoàng Hậu thì cứ đi đi, chỉ cần sau khi làm Hoàng Hậu rồi, đừng ức hiếp cô nương nhà bà là được.
Tiêu Ngư lắc đầu, cảm thấy những tin đồn này đều không đáng tin.
Từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, sử sách đều là do bên thắng viết, Tiết Chiến nếu muốn sử quan viết rằng y rất long ấn phượng tư, cao lớn uy mãnh, người kia cũng phải làm theo, nếu không sẽ bị rơi đầu.
...
Tân Đế vừa lên ngôi không lâu, vị trí Hoàng Hậu này đã rơi xuống đầu Tiêu gia, vốn là kiêng dè quan hệ mật thiết giữa Tiêu gia và hoàng thất tiền triều, quý tộc Hoàng Thành, cũng dần dần bắt đầu tới cửa bái phỏng.
Mà Tân Đế đã quen việc ăn uống đạm bạc này, tuy đối với chuyện lập Hậu có phần qua loa, nhưng sau khi hạ chỉ, cũng cho Tiêu gia chút mặt mũi, tặng phẩm liên tục từ trong cung đưa ra ngoài, ban thưởng cho phủ Hộ Quốc Công. Có lẽ cũng có phần tôn trọng đối với vị Hoàng Hậu tương lai này.
Đuôi của Tiêu Ngọc Chi đều đã vểnh lên trời.
Mà Tiêu Ngọc Cẩm lại lo lắng trong lòng Tiêu Ngư có chênh lệch lớn, đặc biệt đi đến an ủi nàng. Hai người cùng nhau đi tản bộ trong vườn, trong vườn toàn là hành lang núi giả, đình đài lầu các, kỳ hoa dị thảo... Phủ Hộ Quốc Công đã là thế gia trăm năm, bên trong phú quý tất nhiên nhà người thường không thể so. Mà bởi vì quan hệ quá mức gần gũi với hoàng thất, còn hơi thu liễm một chút, không dám rêu rao quá mức. Hơn nữa Tiêu Hoài chiến công hiển hách, trung thành vì nước, được người kính trọng, danh tiếng cứ như vậy tích lũy dần lên.
Nghe Tiêu Ngọc Cẩm an ủi mình, Tiêu Ngư lại khẽ mỉm cười nói: Nhị tỷ tỷ không cần lo lắng, ta cũng không phải không vui... Ngũ tỷ tỷ làm Hoàng Hậu, đối với Tiêu gia chúng ta mà nói là một việc tốt, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng ta vẫn biết chừng mực.
Nàng khoác chiếc áo choàng Thúy Văn màu trắng bạc, cũng không phải là màu quá tươi sáng. Có phần khác biệt so với những trang phục diễm lệ sống động của nàng ngày xưa. Đây là chút hổ thẹn muộn màng của nàng với Tiêu Ngư.
Nàng trở lại phủ Hộ Quốc Công, cả người cuối cùng cũng an tĩnh hơn, lúc này mới nhớ tới hơn nửa năm trước nàng ấy vừa mất đi trượng phu, về tình về lý, nàng vẫn phải nhớ kỹ một chút. Chỉ sợ là không làm được mỗi ngày, nhưng đừng để trang phục quá tươi sáng, chuyện này nàng vẫn có thể làm được.
Tiêu Ngọc Cẩm thấy dáng vẻ nàng không có chút gượng gạo nào, mới biết là mình đã quá lo lắng. Suy cho cùng người đã từng là Thái Hậu, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cũng không còn là tiểu cô nương chưa xuất giá ngày trước.
Đã hiểu được thế nào là đại cục.
Tiêu Ngọc Chi vừa từ khúc quanh hành lang bên kia đi tới, thấy Tiêu Ngư và Tiêu Ngọc Cẩm, liền nhoẻn miệng cười, đi lại gần nói với hai nàng: Vốn muốn để hạ nhân đi một chuyến, không ngờ đúng lúc gặp được, vậy ta liền tự mình nói với Nhị tỷ tỷ và Lục muội muội vậy.
Tiêu Ngư không tiếp lời, trái lại Tiêu Ngọc Cẩm vẻ mặt ôn hoà, hỏi: Ngũ muội muội muốn nói chuyện gì?
Tiêu Ngọc Chi liếc mắt nhìn Tiêu Ngư, cười nói: Bởi vì chuyện lập Hậu, Hoàng Thượng cho người đưa thiệp tới đây, muốn nữ quyến Tiêu gia vào cung dự tiệc, tỷ cũng hiểu được, Tiêu gia nhà chúng ta tuy nói là sinh sôi nảy nở, nhưng các tỷ muội đều đã xuất giá, một mình ta đi sợ là không được hay lắm, nên muốn Nhị tỷ tỷ và Lục muội muội cùng đi với ta.
Lời này ngược lại ý tứ rất rõ ràng, nữ quyến Tiêu gia vì nhờ vinh dự của nàng ta được mời đến, mà hai người bọn họ là bởi vì Tiêu gia thực sự đang không có đích nữ nào khác, mới miễn cưỡng đủ tư cách theo nàng ta cùng nhau vào cung.
Tiêu Ngư quả thực có loáng thoáng nghe nói qua chuyện này, nhưng nếu nàng nhớ không lầm, đích nữ Tiêu gia hoàn toàn có tư cách vào cung, cũng không phải do Tiêu Ngọc Chi định đoạt. Chẳng qua đây là chuyện nhỏ, Tiêu Ngư hiểu rõ nàng ta, chỉ vì muốn khoe khoang, vất vả cuối cùng đã lộ mặt. Liền nói: Ta không có vấn đề gì.
Nếu nàng không đi, phỏng chừng Tiêu Ngọc Chi lại muốn không thuận theo thì không buông tha, bữa tiệc này, sợ là tất cả mọi người đều phải vây quanh nàng ta, khó được một lần nàng ta huênh hoang, lúc nào cũng luôn hi vọng mình thấy.
Thấy Tiêu Ngư biết điều như vậy, trong lòng Tiêu Ngọc Chi hiển nhiên đắc ý, lại nói với bọn họ một chuyện: Hoàng Thượng ban tặng một bộ cung trang, cực kỳ tinh mỹ, nghe nói tốn rất nhiều công sức, thời gian mới lấy được, ta dự định sẽ mặc đi hôm dự tiệc, Nhị tỷ tỷ và Lục muội muội có hứng thú tới nhìn chút không...
Một bộ cung trang...
Hiện tại Tiêu Ngư còn có thể ứng phó nhẫn nhịn như vậy với Tiêu Ngọc Chi, nhưng nếu đến chỗ nàng ta khen ngợi trang phục của nàng ta, chuyện này quả thật không làm nổi. Nàng từ nhỏ rất ít làm những chuyện trái với lương tâm, cung trang kia tất nhiên là không cách nào thưởng thức. Suy nghĩ một chút, nói: Đã là hoa phục tinh xảo, không bằng chờ đến yến tiệc hôm đó, chúng ta sẽ được thấy phong thái Ngũ tỷ tỷ rồi.
Dường như nói nghe cũng rất có lý... Bây giờ nhìn thấy, đến lúc đó độ kinh diễm sẽ ít đi một chút, hơn nữa hôm nay mặc thử, nàng ta cũng không có khả năng chuẩn bị trang điểm và búi tóc thật tỉ mỉ.
Tiêu Ngọc Chi mặc dù biết Tiêu Ngư nói vậy chỉ là lấy cớ, nhưng cũng có chút hưởng thụ, gật đầu nói: Tốt lắm, vậy đến hôm đó lại nhìn vậy.
Khoe khoang xong rồi, Tiêu Ngọc Chi liền đi về, nghe nói bởi vì nàng ta muốn vào
cung, Tam phu nhân Liễu thị đã mời vài mama chuyên môn đến dạy nàng. Tiêu Ngọc Chi được vây quanh trở nên bận rộn, trái lại có rất ít cơ hội gặp được Tiêu Ngư. Kể từ đó, bên tai Tiêu Ngư cũng yên tĩnh hơn hẳn.
Chờ sau khi nàng ta đi, Tiêu Ngọc Cẩm ở bên cạnh nàng nói: Chỉ là một bộ cung trang, phản ứng của Ngũ muội muội này có hơi quá...
Tiêu Ngư lại không cho là đúng, nàng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tiêu Ngọc Chi cách đó không xa.
Dù sao cũng là đích nữ của phủ hộ quốc công, Tiêu Ngọc Chi cũng không phải là chưa từng thấy qua sự đời, y phục thường ngày dám chắc đều hoàn mỹ đắt đỏ hơn phần lớn quý nữ Tấn Thành, nàng ta khoe khoang như vậy, cũng đã nói lên, bộ cung trang này chắc chắn hết sức tinh mỹ.
...
Sau khi Tiêu Ngọc Chi trở về phòng, liền sai nha hoàn mang bộ cung trang kia lên. Nhìn đến bộ y phục hoa Hải Đường sơn son thếp vàng trên khay, kỹ thuật thêu lẫn chất liệu... Tiêu Ngọc Chi giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve, lại tiếp tục lộ ra ánh mắt kích động, sau đó vội vàng thúc giục nha hoàn giúp nàng thay y phục.
Đám nha hoàn cẩn thận hầu hạ nàng thay y phục, vậy mà bộ y phục kia khi mặc vào, ở vùng eo lại quá chật. Ở hai bên eo đều có nửa bức thêu, nếu như có thể mặc vừa người, hoa văn vùng quanh eo sẽ tự hợp thành một bức hoa mẫu đơn được thêu tơ vàng, trông rất sống động. Nhưng nếu không hợp người, phần eo của y phục sẽ không thể nào hợp lại, bức thêu nhìn qua hiển nhiên cũng không hoàn chỉnh.
Eo của Tiêu Ngọc Chi so với những cô nương cùng lứa cũng coi như mảnh khảnh, nhưng bộ y phục này quá mức hà khắc với thân thể nàng ta, đặc biệt là vòng eo, chỉ sợ vòng eo nhỏ như nhành dương liễu mới có thể mặc vừa.
Tiêu Ngọc Chi chưa bao giờ gặp phải loại chuyện như vậy, nàng ta trời sinh quyến rũ, làm sao nghĩ tới, một ngày kia khi thử y phục, sẽ gặp phải quẫn cảnh như thế.
Nhất thời sắc mặt trở nên đỏ bừng, cho dù hít thở sâu thế nào, vẫn còn kém rất nhiều.
Sau đó nghe nha hoàn bên người nhỏ giọng nói: Cô nương, trang phục này cắt may cũng quá hà khắc rồi, hiện tại còn có ba ngày, không bằng để cho tú nương trong phủ sửa lại một chút?
Tiêu Ngọc Chi buồn bức đẩy nha hoàn ra, tự mình mở thắt lưng, tức giận nói: Ta có thể mặc vừa!
Đây là y phục Hoàng Thượng ngự ban cho, dựa vào thân hình nàng để làm ra, nếu như mang đi cho tú nương sửa, chẳng phải là cả nhà trên dưới đều biết nàng mập? Mặc không vừa quần áo Hoàng Thượng ban cho. Hơn nữa đã là vật được ban thưởng, làm sao có thể dám sửa lại?
Lúc Liễu thị tiến vào, liền thấy Tiêu Ngọc Chi đang quát mắng nha hoàn. Tiêu Ngọc Chi tính tình vốn không tốt, sau khi thánh chỉ được ban, tính tình này lại ngày càng không che dấu.
Liễu thị ngay lập tức liền nhíu mi, nhìn thắt lưng, bước tới nói: Làm sao vậy? Biết được quần áo không hợp người, mới nói, Chuyện nhỏ như thế đã tức giận, sau này làm sao có thể ngồi yên ổn trên ghế Hoàng Hậu?
Tiêu Ngọc Chi cũng tủi thân, đối với một cô nương trẻ trung xinh đẹp mà nói, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ. Nàng ta cau mày nói: Mẫu thân, Hoàng Thượng nói, y phục này là đặc biệt làm theo kích cỡ của ta...
Liễu thị kéo Tiêu Ngọc Chi ngồi xuống, kiên nhẫn nói: Chỉ nói ra bên ngoài như vậy, con thực sự cho rằng trong cung có số đo của con sao... Y phục nhỏ một chút thì làm sao? Giờ đã là mùa đông, lúc con đi ra ngoài thêm áo choàng bên ngoài, ai còn nhìn thắt lưng con, hơn nữa không nhìn kỹ, cũng không nhìn ra được. Đến lúc nhập tiệc, vừa ngồi xuống, lại càng không nhìn thấy.
Mặc dù như vậy, nhưng Tiêu Ngọc Chi vẫn còn có chút không thoải mái. Nghe lời mẫu thân, nàng ta không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng gật đầu.
...
Ngày vào cung dự tiệc, Tiêu Ngư mặc y bào màu vàng nhạt xếp thành nhiều lớp bề mặt được điểm hoa văn tứ hỉ như ý, chiếc váy trơn màu trắng, áo choàng tố cẩm màu trắng viền chỉ bạc bao bọc chặt chẽ thân thể của nàng, gió lạnh không thể mảy may thổi vào. Nguyên ma ma còn nhét chiếc lò sưởi cầm tay cẩm thạch ba chân hai bên là hình song thú vào trong tay nàng.
Tiêu Ngư giống như thường ngày, muốn ngồi cùng xe ngựa với mẫu thân La thị.
Nguyên mama mới vừa giúp nàng vén rèm xe ngựa lên, thì có nha hoàn đi tới, thi lễ với La thị và nàng xong, nói: Quốc Công phu nhân, Lục cô nương, cô nương nhà chúng ta nói trên đường có chút buồn bực, muốn trò chuyện cùng Nhị cô nương và Lục cô nương, mới sai nô tỳ tới mời Lục cô nương qua... Lại bổ sung một câu: Nhị cô nương đã ở trên xe ngựa, chờ Lục cô nương.
La thị do dự chốc lát, nhìn về phía Tiêu Ngư. Sợ Tiêu Ngọc Chi được thể ức hiếp Tiêu Ngư, La thị chuẩn bị từ chối, lại nghe Tiêu Ngư nói: Cũng được.
La thị hé miệng: Niên Niên...
Tiêu Ngư cười cười với bà, nói: Mẫu thân, nếu Ngũ tỷ tỷ đã mời rồi, vậy ta qua cũng không sao.
Lúc này La thị mới gật đầu.
Khi Tiêu Ngư lên xe ngựa, liền nghe thấy giọng nói của Tiêu Ngọc Chi và Tiêu Ngọc Cẩm ở bên trong, sau khi tiến vào, Tiêu Ngọc Chi vui mừng gọi nàng một tiếng Lục muội muội , lúc này mới kéo nàng lại ngồi bên cạnh mình.
Tiêu Ngư có chút không quen lắm, nàng và Tiêu Ngọc Chi thật ra chưa bao giờ gần gũi như vậy.
Song sau khi ngồi bên cạnh nàng, Tiêu Ngư trái lại đã hiểu vì sao Tiêu Ngọc Chi muốn mình và nàng ngồi gần nhau như vậy.
Thấy Tiêu Ngọc Chi hôm nay mặc một thân cung trang tơ lụa màu đỏ thẫm điểm xuyết những sợi tơ vàng, vô cùng hoa lệ, phía trên thêu hoa mẫu đơn trông rất sống động, bức thêu này khác biệt với loại bình thường, nhìn qua giống như một đóa hoa thật đang nở nộ, vô cùng chân thực sắc nét.
Đây chắc hẳn chính là cung trang Tân Đế ban thưởng rồi... Cô nương trẻ tuổi thích hoa phục nữ trang là chuyện thường tình, Tiêu Ngư cũng không ngoại lệ, y phục hôm nay của Tiêu Ngọc Chi, quả thực rất hợp với ánh mắt của nàng, là y phục thượng thừa. Khó trách lúc trước nàng ta khoe khoang như vậy.
Nếu nói trong lòng Tiêu Ngọc Chi còn có chút mất tự nhiên, thì sau khi nhìn thấy mấy phần tán thưởng trong mắt Tiêu Ngư, liền bình thường trở lại. Cười khẽ nói: Tuy nói xuất thân của Hoàng Thượng không bằng con cháu quý tộc Tấn Thành, nhưng nghe nói rất anh tuấn uy vũ, không ngờ nam tử am hiểu võ nghệ như vậy, cũng cẩn thận như thế, hiểu được sở thích của nữ nhân...