Hàn gia, Hàn lão phu nhân vuốt vuốt cái trán đau nhức, tiếng nói có phần mệt mỏi nói: "Chuyện xảy ra như vậy, mặc dù Bả tổng quản sự cùng mấy người ngu xuẩn ở tiệm thuốc bị đẩy ra ngoài, thế nhưng lại giúp cho bọn dân đen đem chuyện huyên náo lớn như vậy, mặt khác việc buôn bán của các tiệm thuốc khác không biết sẽ xa sút như thế nào nữa đây? Có hỏi thăm được gì chưa, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Tất cả đều là thứ làm cho người ta không yên tâm được.
Điêu ma ma hơi khó xử, nói đúng sự thật: "Thời điểm đại phu phối thuốc không cẩn thận bốc lộn thuốc, mà hai loại thuốc đó phối cùng thì có độc, e rằng người bệnh này uống vào sẽ lập tức bị mất mạng."
"Thật là dốt nát, tìm lúc đông người đưa đại phu này vào trong đại lao cho ta. Truyền lời xuống, Hàn gia vì chuyện lần này nói xin lỗi với họ, tiệm thuốc Hàn gia trong vòng mười ngày đều xem bệnh miễn phí cho họ, dĩ nhiên hốt thuốc vẫn phải trả bạc." Chịu đựng tiếc nuối, Hàn lão phu nhân lạnh lùng lên tiếng.
Điêu ma ma đáp một tiếng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là lên tiếng nói: "Lão phu nhân, Bả tổng quản sự cùng mấy người làm của tiệm thuốc xử lý như thế nào?" Nếu không phải là nhận của Tổng quản sự 50 ngân lượng, bà thật sự không muốn hỏi lão phu nhân xử lý những người kia như thế nào.
"Cả nhà Bả tổng quản sự bọn họ tất cả đều bán đi, nhìn cũng khiến ta phiền lòng. Về phần những người làm cùng đại phu kia, đưa vào trong đại lao." Dù sao cũng là người ở, sống hay chết còn không phải do một câu nói của nàng. Loại chuyện này, làm Tổng quản sự không xử lý, tùy bọn họ quậy lớn chuyện, người như vậy giữ lại thì có ích lợi gì?
Chần chờ một chút, Điêu ma ma tiếp tục nói: "Lão phu nhân, Bả Tổng quản sự nói, ban đầu hắn vốn dĩ an bài Khâu Khải Chính giám thị tiệm thuốc Nhân Hòa, ai biết Khâu Khải Chính còn chưa có tiếp nhận công việc. Lúc này mới sẽ xảy ra. . . . . ."
"Lại là Khâu Khải Chính, vừa nghe đã cảm thấy xui xẻo. Được rồi, biết ngươi nhận được chỗ tốt từ hắn, bằng không ngươi có thể nói tốt thay hắn ở trước mặt ta sao? Để cho bọn họ cút đến thôn trang biên thành làm hạ nô." Lúc này, ước chừng so với việc tùy tiện bán bọn họ tốt hơn!
Điêu ma ma vốn đang lo lắng, vừa nghe được lời này của Hàn lão phu nhân lập tức cho người đi truyền đạt, còn mình thì ân cần xoa bóp vai cho Hàn lão phu nhân.
Qua một lát sau, Hàn lão phu nhân đột nhiên mở miệng hỏi: "Khâu Khải Chính rời Hàn gia giờ đang làm gì ngươi cũng đã biết?" Nàng còn nhớ rõ lời nói ban đầu của Khâu Khải Chính trước mặt nhi tử, nếu là thật sự đến nhà khác làm quản sự, nàng cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
"Lão phu nhân, nghe người có quan hệ tương đối tốt với hắn nói, Khâu Khải Chính ở trong nhà mở một cửa hàng bán bánh bao hấp buôn bán khá tốt, một ngày cũng kiếm được không ít bạc!" Điêu ma ma vốn đang rất đồng tình với một nhà Khâu Khải Chính, lúc này nghe người ta nói nhà hắn buôn bán kiếm được bạc liền ghen tỵ.
Ánh mắt Hàn lão phu nhân lạnh lẽo, không trách được lại rời khỏi Hàn gia gấp gáp như vậy, thì ra là làm giàu cho chính mình. Khoản nợ này nàng nhớ kỹ, về sau có cơ hội nhất định phải đem khoản nợ này đòi lại gấp bội.
Khâu Khải Chính đang dọn dẹp bát đũa liền hắt xì mấy cái, trên người đột nhiên lạnh lẽo. Bên cạnh Viên thị vội hỏi: "Lão gia, ông làm sao? Nếu không trở về nhà nghỉ ngơi một chút đi! Những chuyện này để ta dọn dẹp là được."
"Không cần, ta một đại nam nhân nào có dễ hỏng như vậy, lại nói bà cũng vội vàng một ngày, chúng ta cùng nhau dọn dẹp." Khâu Khải Chính xoay xoay cánh tay, làm bộ như vô sự nhưng lại suy nghĩ, trong lòng Khâu Khải Chính cảm thấy lo lắng.
"Ừ, được. . . . . . Lão gia cũng gần đến cuối năm, khi nào thì nhà chúng ta bắt đầu đóng cửa!" Mùa đông này buôn bán tuy tốt nhưng thời tiết Hoàng Thành lạnh đến mức làm cho người ta không chịu nổi, hơn nữa sắp hết năm, mấy đứa nhỏ cũng không có tâm tư làm việc.
Khâu Khải Chính suy nghĩ, liền nói ra: "30 lễ mừng năm mới, 20 sẽ đóng cửa! Mấy ngày nay tất cả mọi người mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút cũng tốt ngày mai ta sẽ viết bảng thông báo treo bên ngoài."
"Ừ, được. . . . . ." Khâu Minh Trí ở bên cạnh nghe xong lời này, mặt cũng tươi cười, những ngày này hắn cũng mệt chết đi được, cuối cùng có thể nghỉ ngơi.
Đến hai mươi mốt, Khâu gia không tiếp tục làm bánh bao hấp bán. Đến lễ mừng năm mới Khâu Minh Thông cũng không phải đi học đường, chẳng qua trước khi nghỉ ở nhà phu tử tổ chức cuộc thi Khâu Minh Thông được hạng nhất, Phu Tử còn đặc biệt đến Khâu gia khen Khâu Minh Thông một phen, trước khi đi ở tại cửa ra vào lưu lại một câu: "Đứa nhỏ nhà ngươi này nên bảo vệ cho tốt, tương lai nhất định là sẽ đậu Trạng Nguyên." Phu tử nói xong, vẻ mặt cao hứng tiêu sái.
Những người Khâu gia cũng không để ý, lời này không cần Phu Tử nói bọn họ cũng biết làm như thế nào, phu tử đi xa liền vào nhà. Bọn họ vừa vào nhà, những lời nói này bị Vương thị tò mò đi xem Khâu gia tại sao không mở cửa nghe được. Về đến nhà, Vương thị đem lời Phu Tử nói thêm dầu thêm mỡ ở trước mặt La Tiểu Lệ nói một hồi, chưa dứt hướng La Tiểu Lệ nói: "Nhắc tới Khâu Minh Thông qua năm sẽ mười tuổi cũng đến tuổi đính hôn, đến lúc đó không biết có bao nhiêu người đến cửa cầu hôn. Nếu là tiểu Lệ nhà chúng ta có thể đính hôn với hắn, nói không chừng ta còn có thể làm nhạc mẫu của Trạng Nguyên lang đấy."
La Tiểu Lệ vừa nghe mẹ nàng để ý chuyện này, khoảng thời gian này nàng vội vàng để dành tiền cũng cảm thấy Trạng Nguyên không phải dễ thi như vậy cũng tính toán buông tha Khâu Minh Thông rồi, nhưng bây giờ lại nổi lên ý định, nàng cũng tám tuổi rồi, cũng có thể đính hôn rồi.
Cứ như vậy, vốn là thời gian cả nhà Khâu gia vui mừng đoàn tụ La Tiểu Lệ lại ngày ngày đến Khâu gia trình diện, ngay cả lời của Viên thị là chỉ cây dâu mắng cây hòe cũng làm bộ như không nghe thấy, ba ngày nay Viên thị nói lời khó nghe nhưng La Tiểu Lệ cũng không đau không nhột, nên cũng làm như không nhìn thấy nàng.
Cái này chưa hết, trong phòng Khâu Minh Thông, La Tiểu Lệ một chút tự giác cũng không có xông vào: "Thông ca ca, Lệ Nhi muốn học Tam Tự Kinh, ngươi dạy cho ta đi!" Tục ngữ không phải nói sao, gần quan được ban lộc, hơn nữa dung mạo của nàng xinh đẹp như vậy nàng cũng không tin Thông ca ca lại không thích mình.
Bên cạnh Khâu Tiểu Ninh run lên, chán ghét La Tiểu Lệ kêu Thông ca ca. Nghe xong lời này Khâu Minh Thông đang dạy Khâu Tiểu Ninh viết chữ, tay nắm Khâu Tiểu Ninh cứng đờ, trên giấy rơi xuống một vết mực thật to. Sau đó bình tĩnh đặt cây bút trong tay xuống, lạnh lùng nhìn La Tiểu Lệ: "Ta nghĩ, ngươi nên về nhà để cho mẹ ngươi dạy dỗ ngươi thật tốt, có cô nương trong sạch nào lại gọi người khác như vậy."
"Thông ca ca, quan hệ của hai chúng ta thế nào, ta gọi ngươi như vậy không phải là việc nên làm sao? Làm sao ngươi có thể nói ta như vậy? Trái tim Lệ nhi thật đau." Nói xong, ôm ngực vẻ mặt bị thương nhìn Khâu Minh Thông.
Lần này Khâu Minh Thông không lên tiếng, Khâu Tiểu Ninh chịu không nổi"Rầm" một cái để cây viết trong tay xuống, tức giận đùng đùng đi ra khỏi cửa. La Tiểu Lệ này cũng quá ghê tởm đi, nàng còn ở đây, cứ như vậy quyến rũ ca ca. Nàng năm nay mới tám tuổi! Làm sao lại giống như cô nương mười tám tuổi, hơn nữa bộ dáng kia cùng cô nương Hoa Lầu khác nhau ở chỗ nào? Rõ là. . . . . .
Không được, không thể để cho ca ca cùng nữ nhân kia đơn độc ở chung một phòng, nhưng nàng bây giờ đi về dường như thật mất mặt. Đảo mắt, liền nhìn thấy Khâu Minh Trí mới vừa trở về từ bên ngoài, Khâu Tiểu Ninh lập tức lên tiếng nói: "Nhị ca, tiểu Lệ tỷ tỷ tới, đang ở trong phòng đại ca đòi đại ca dạy nàng đọc sách, mới vừa còn nói đến ngươi có phải nên đi gặp nàng hay không." Nói xong, mặt Khâu Tiểu Ninh mong đợi nhìn hắn.
Quả nhiên, không vượt qua Khâu Tiểu Ninh suy đoán, Khâu Minh Trí sải bước hướng trong phòng Khâu Minh Thông đi tới. Đạt được mục đích, Khâu Tiểu Ninh hì hì nở nụ cười, thật vui mừng trở về phòng.
Trong phòng, Khâu Minh Thông lạnh lùng nhìn La Tiểu Lệ một cái: "La cô nương, xin ngươi đừng vũ nhục ánh mắt ta, đời này chúng ta cũng không thể nào có quan hệ gì." Dáng dấp đối với Ninh nhi nhà hắn đáng yêu xinh đẹp, tính tình cũng không có làm cho người ta thích như Ninh nhi, sở trường duy nhất chính là da mặt dày, thật đúng là không thể làm người thích.
La Tiểu Lệ nghe Khâu Minh Thông nói, giả bộ dáng vẻ sắp khóc, đang chuẩn bị rơi lệ, dù sao trong phòng cũng không có người nàng làm chuyện gì cũng không có người khác biết. Mới vừa di chuyển bước chân, Khâu Minh Trí tựa như mũi tên lao đến bên người nàng, vui mừng nói: "Lệ nhi, nàng đến nhà ta sao không tìm ta, Tam Tự Kinh cái gì ta cũng biết, ta dạy cho nàng! Đừng quấy rầy đại ca ta, một lát mẹ ta nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng nàng cẩu huyết lâm đầu."
"Ngươi. . . . . ."
La Tiểu Lệ lời còn chưa ra khỏi miệng, Khâu Minh Thông liền cười nói: "Vậy các ngươi mau đi ra đi! Mẹ chắc là cũng sắp tới rồi!" Nha đầu Ninh nhi này, càng ngày càng thông minh, cũng biết để nhị đệ đến thu thập. Khâu Minh Trí vừa nghe nói mẹ sắp tới, lôi kéo La Tiểu Lệ bỏ chạy, ngay cả thời gian nói chuyện cùng Khâu Minh Thông cũng không có.
Nhìn hai người rời đi, Khâu Minh Thông che giấu tươi cười trên mặt, tại sao đột nhiên La Tiểu Lệ lại thích đến nhà quấn quýt hắn? Sẽ không liên quan tới lời Phu Tử nói với gia đình hắn chứ! Hiện tại, cũng chỉ có một cách giải thích như vậy. Mắt chợt lóe, trong lòng đã có chủ ý. Hắn cũng không muốn cách năm ba ngày La Tiểu Lệ lại chạy đến gia đình hắn, hắn còn muốn trôi qua những năm yên tĩnh đấy. Nghĩ tới đó, cầm 30 văn tiền đi về hướng đường khất cái.
Xế chiều hôm đó, truyền ra lời nói con trưởng của Khâu gia Khâu Minh Thông không có số mệnh làm Trạng Nguyên. Thái độ của người nghe không giống nhau, dĩ nhiên càng không tin đứa bé nhà Khâu gia kia Phu Tử cũng khoe, làm sao có thể không có số mệnh Trạng Nguyên? Đúng là người có dụng tâm bất lương bịa ra.
Vừa nghe có người nói như vậy, lập tức liền có người phản bác: "Mọi người nói rồi, là cao tăng Giang Nam từ xa đến đây, đứng ở cửa Khâu gia nhìn hồi lâu mới nói ra. Ngươi nói, lời cao tăng nói có thể là nói láo sao?"
"Ơ, vậy chuyện này nhất định là thật. . . . . ." Cứ như vậy, lời này bị truyền đi càng ngày càng thái quá, cái gì mà thấy Kỳ Lân bay đi nghìn dặm từ đất nhà Khâu gia tất cả đều nói ra. Nghe được nhị đệ miêu tả lại sinh động như thật, Khâu Minh Thông không nhịn được cười đành cúi đầu xuống, lời đồn đãi thật đúng là càng ngày càng kinh khủng. Bên cạnh Viên thị rất giận dữ, thấy Khâu Minh Thông còn cười, tức giận nói: "Thông nhi, ngươi còn cười, cũng bị người khác nói thành ra như vậy rồi. Thiệt là, ở đâu ra cao tăng hồ đồ, lại nói ra lời như thế, ta phải tới nha môn đòi họ cho người đi bắt hắn, chuyện như vậy có thể tùy tiện nói sao?"
"Được rồi, người khác thích nói như thế nào thì để cho họ nói, chúng ta cũng không thiếu đi hai lạng thịt!" Khâu Khải Chính thản nhiên nói một câu, liền bưng chén lên ăn cơm. Trong lòng hắn lại cảm thấy đây là chuyện tốt, Thông nhi còn nhỏ tuổi lưng gánh vác quá nhiều trách nhiệm cũng không tốt, tâm bình tĩnh mới là quan trọng nhất. Hơn nữa nếu Thông nhi chăm chỉ học tập, công danh cũng chính là chuyện dễ như trở bàn tay, căn bản không cần để ý lời đồn đại của người khác.
"Nương, chúng ta ăn cơm đi! Trông nom những người khác, sau này chúng ta đóng cửa qua ngày của mình." Khâu Minh Thông bưng chén lên gắp thức ăn để vào chén trước mặt Viên thị, vẻ mặt lạnh nhạt, một chút vẻ phẫn nộ cũng không có. Thấy hai cha con đều như vậy, Viên thị còn có thể nói thêm cái gì? Bưng chén lên ăn cơm.
Ngược lại Khâu Tiểu Ninh vẫn không lên tiếng, tại sao nàng cảm giác có chỗ nào không đúng nhỉ?