https://truyensachay.net

Thê Tử Ngốc

Chương 19

Trước Sau

đầu dòng
Khâu Tiểu Ninh nghe được lời nói của Xảo ma ma, Hàn lão phu nhân sẽ gặp nàng đã ở trong dự liệu của nàng. Chỉ là, sự lo lắng trong giọng nói của Xảo ma ma Khâu Tiểu Ninh sẽ nhớ kỹ, kiếp trước Xảo ma ma cũng chỉ điểm cho nàng mấy lần, xem như là một người còn chưa mất lương tâm.

Khâu Tiểu Ninh đi vào, Hàn lão phu nhân ra lệnh cho tất cả người làm đi xuống, chỉ để lại Xảo ma ma và Khâu Tiểu Ninh ở trong phòng. Ánh mắt sắc bén, như con rắn quét trên người Khâu Tiểu Ninh, cất tiếng nói: "Nghe nói ngươi nói với Xảo ma ma, ngươi có mấy điều kiện muốn nói với ta, nói một chút đi! Ta nghe." Nhìn bộ dạng, thật sự như đang điều tra, một đứa ngu ngốc, nhưng thật ra nha đầu này làm nàng cảm giác có chút quen thuộc, tuy nhiên nếu muốn nói cụ thể giống ai lại nghĩ không ra.

"Dạ, lão phu nhân, tiểu Ninh có mấy điều kiện muốn nói." Khâu Tiểu Ninh tiến lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có một tí sợ hãi nào, nhưng vẫn lo lắng lão phu nhân không đồng ý điều kiện nàng nói lên.

"Nói." Hàn lão phu nhân nhíu mày, Khâu Tiểu Ninh này thật đúng là làm cho người khác hiếu kì.

"Thứ nhất: tiểu Ninh không ký khế ước bán thân, thứ hai: tiểu Ninh sẽ không tự xưng là nô tài, thứ ba: nếu như tương lai tiểu thư vào cung nha hoàn cận thân phải có ta, thứ tư: nếu tiểu thư không thể vào cung lão phu nhân phải làm chủ để cho ta về nhà, ta sẽ không tiếp tục ở Hàn phủ làm nha hoàn hoặc là thiếp, thứ năm: đây cũng là điểm quan trọng nhất, mỗi tháng cho ta về nhà bốn ngày. Còn nữa, các ngươi đã đồng ý để cha ta bình an vô sự ra ngục, mặt khác, ngài cũng phải bảo đảm buôn bán nhà ta có thể tiếp tục, không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì." Khâu Tiểu Ninh nói một hơi, ngẫm cũng chưa ngẫm lại.

Nghe xong những thứ này, Xảo ma ma ngây người, Hàn lão phu nhân thì lạnh lùng cười một tiếng, nha đầu không tự lượng sức còn không muốn cái gì làm thiếp thật là cười chết người. Một tay cầm ly trà trên bàn ném xuống đất, cả giận nói: "Ta thấy ngươi không phải ngu như mọi người nói, mà là có suy nghĩ vọng tưởng! Thiếp, con cháu Hàn gia ta mắt bị mù cũng sẽ không coi trọng loại người đê tiện như ngươi."

Quả nhiên như Khâu Tiểu Ninh dự đoán, lực chú ý của Hàn lão phu nhân đều bị một chữ thiếp hấp dẫn, căn bản không chú ý đến các điều kiện khác nàng nói. Rất tốt, Khâu Tiểu Ninh tiến lên một bước lên tiếng nói: "Đã như vậy, lão phu nhân tại sao không dám đáp ứng điều kiện của ta? Là sợ sao?" Hi vọng nàng làm tất cả đều có thể thuận lợi như nàng nghĩ, như vậy, nàng sẽ có đường lui tốt nhất, chỉ cần nàng không muốn cũng không ai dám buộc nàng làm.

Cười lạnh một tiếng: "Tiểu nha đầu, phép khích tướng vô dụng đối với ta, chẳng qua ta đồng ý điều kiện của ngươi nhưng ngươi phải chăm sóc đại tiểu thư thật tốt, nếu không ta còn có không ít biện pháp đối phó ngươi." Những thứ này, rốt cuộc là ai dạy nàng, bà không tin một nha đầu có thể nghĩ ra nhiều như vậy. Khâu Khải Chính? Hoặc là tên Khâu Minh Thông mà Tôn nhi đã từng khoe?

"Đa tạ lão phu nhân thành toàn, tiểu Ninh nhất định sẽ chăm sóc Khanh tiểu thư thật tốt." Vị tiểu thư kia, nàng dĩ nhiên đã biết. Tính tình được nuông chiều, kiếp trước căn bản là không thể vào cung, gả cho con trai trưởng Binh Bộ Thượng Thư làm vợ. Chính là biết nàng không được vào cung, Khâu Tiểu Ninh mới dám nói lên điều kiện thứ tư. Vị vua hiện giờ sau này khi Hoàng đế mất, cũng tìm cho hắn một hoàng hậu có tình, giống như tiên đế Thái Thượng Hoàng. Nghĩ tới đây, Khâu Tiểu Ninh trong mắt xẹt qua một tia hâm mộ, không ngờ hoàng gia cũng có thể nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

"Hừ, Xảo ma ma mang nàng cùng mấy nha đầu đã chọn khác đi Sướng Tâm viện giao cho Thái ma ma." Nha đầu nhà Khâu Khải Chính này, thật sự can đảm và hiểu biết hơn nhiều so với cha của nàng, hay cũng chỉ là kẻ ngu? Nhìn tuyệt không giống. Nhưng nếu nàng vào cung, bà cũng có biện pháp gây khó dễ cho nàng, về phần đồng ý những việc khác, Hàn lão phu nhân cười lạnh, những thứ kia không có trong phạm vi suy xét của bà. Nếu dạy không được một người làm, việc đặt cược trên người Khanh nha đầu bà phải suy nghĩ lại thật kĩ.

Sướng Tâm viện, là viện Hàn Thiếu Khanh mới dời đến. Ngay lúc Xảo ma ma dẫn theo Khâu Tiểu Ninh và hai nha hoàn được chọn cùng đi vào viện, liền nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, đập vào mắt đã nhìn thấy một nha đầu mặc trang phục nha hoàn té xuống đất, tay chân đều bị chà xát rách da. Mà một bé gái xinh đẹp, tay cầm roi đánh trên người nha hoàn đó: "Nha đầu chết tiệt kia, chút chuyện như thế ngươi cũng không làm xong? Có phải không muốn sống hay không, biến, lập tức cút ra ngoài cho ta, trong vòng hai ngày đừng để ta nhìn thấy ngươi."

Khâu Tiểu Ninh nhìn mọi thứ đang diễn ra, ngẩn ngơ, bé gái xinh đẹp đó không phải là Hàn Thiếu Khanh sao? Nàng thế nào biến thành bộ dáng này? Kiếp trước mặc dù được nuông chiều, nhưng tuyệt đối không phải là chẳng phân biệt được trường hợp quất người làm như vậy. Nếu để cho Khâu Tiểu Ninh so sánh, như vậy kiếp trước Hàn Thiếu Khanh chính là một đóa hoa sen trắng, trước mặt người khác là dạng vẻ đơn thuần và thanh khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nhưng sau lưng bộ dạng lại hung ác giống với Hàn Thiếu Khanh vừa quất người làm kia. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cư nhiên làm cho một người như bông sen trắng này ở trước mặt người khác đánh người như vậy?

Dĩ nhiên, lúc này ở trong mắt mọi người Khâu Tiểu Ninh là sợ ngây người, hai tiểu nha hoàn khác là sợ quá trực tiếp khóc. Xảo ma ma quát lớn một tiếng, hai nha hoàn mới dừng lại tiếng khóc:"Trời ạ, đây là người tương lai chúng ta phải phục vụ sao? Nàng thật là khủng khiếp, mẹ kế của ta cũng không đánh người như vậy? Ô ô. . . . . . Ta muốn về nhà. . . . . ."

"Ta cũng vậy, ô ô. . . . . ."

Hàn Thiếu Khanh thấy nha hoàn kia lăn ra ngoài, mới nhìn đến đám người Xảo ma ma, chán ghét lên tiếng nói: "Các ngươi tới nơi này làm gì? Đi tìm chết sao? Xảo ma ma, ngươi thật đúng là một con chó của bà ta! Thật nghe lời, bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó?" Hiện tại, nàng cái gì cũng không sợ, với gương mặt này thân phận này, nữ nhân kia dám như thế nào? Ha ha. . . . . . Hại chết đứa bé của nàng, nàng muốn chỉnh cả Hàn phủ sống không dễ chịu. Không phải là một ít nha hoàn, tới một nàng giết một tới hai nàng giết hai, những người này coi như chôn theo nhi tử của nàng, ha ha. . . . . .

Sát khí cùng oán độc trong mắt Hàn Thiếu Khanh, làm bước chân của Khâu Tiểu Ninh bất giác lui lại mấy bước. Người này, không phải Hàn Thiếu Khanh, Hàn Thiếu Khanh chỉ là một người mới bốn tuổi làm sao có thể có ánh mắt như thế này? Chẳng lẽ, nàng cũng giống với bản thân mình, sống lại lần nữa? Sẽ là Hàn Thiếu Khanh sao? Tìm thời gian, nàng phải thử một chút, nếu như một người trọng sinh thói quen chắc cũng không thay đổi được.

Khâu gia, Khâu Minh Thông về đến nhà, Khâu Minh Trí nhanh miệng đem chuyện nói một lần cho Khâu Minh Thông. Khâu Minh Thông nghe xong, nhắm mắt lại, quả nhiên là Hàn gia gây nên, bọn họ hao phí nhiều tâm tư làm chuyện này như vậy chẳng lẽ chỉ vì khiến Ninh nhi vào Hàn phủ? Chạy vội vào phòng của Viên thị, kêu lên: "Nương, sao ngài có thể làm như vậy? Muội muội cũng là tự tay ngài nuôi lớn không phải sao?" Làm sao bây giờ? Đáng lẽ hắn đã chuẩn bị đến quỳ bên ngoài phủ Thừa Tướng, hiện tại muội muội đã vào Hàn phủ chiêu này tuyệt đối là không thể thực hiện được. Chẳng lẽ, cứ nhìn muội muội vào Hàn phủ làm nha hoàn, nhớ tới ngày đó thấy nha hoàn bị khi dễ, Khâu Minh Thông cũng muốn lập tức vọt vào Hàn phủ đem muội muội mang ra.

"Nuôi lớn, ta nếu biết nàng là sao chổi, ban đầu ta nên bóp chết nàng. . . . . ." Nói xong, Viên thị vội vàng che miệng, bà biết nhi tử rất thương nha đầu kia, lời này tại sao có thể nói ra ở trước mặt nhi tử?

Khâu Minh Thông bị lời nói của Viên thị làm cho kinh ngạc, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nói nhỏ: "Nương, ngài làm cho nhi tử rất thất vọng, Thông nhi vẫn cho là nương của Thông nhi không phải là người thông minh nhất xinh đẹp nhất trên đời, nhưng nương của con tuyệt đối là tốt nhất. Nhưng mà, nương làm sao có thể nói ra lời nói ác độc như vậy?" Nói xong, Khâu Minh Thông chạy ra khỏi Khâu gia.

Ninh nhi vào Hàn phủ, cha cũng sẽ không sao. Nhưng một mình Ninh nhi nàng phải làm thế nào? Hàn phủ, tuyệt đối không phải là nơi một tiểu nha đầu như nàng có thể ứng phó. Hắn nên làm cái gì? Hắn không thể để cho một mình muội muội sống ở Hàn phủ, quá nguy hiểm. Suy nghĩ một chút, Khâu Minh Thông nắm quyền một cái quyết định đi cầu Hàn Thiếu Quân, tiếp tục làm học đồng của hắn, như vậy là hắn có thể không cần lo lắng khi ra vào Hàn phủ.

Nghĩ như vậy, Khâu Minh Thông quả thật đi tìm Hàn Thiếu Quân. Hàn Thiếu Quân thấy hắn, nghe được ý muốn của Khâu Minh Thông, liền chế giễu Khâu Minh Thông một phen, dĩ nhiên lời nói chế nhạo cũng không phải là khó nghe bình thường. Hắn nói qua tên Khâu Minh Thông này, hay là giữ lại bên cạnh hắn sẽ yên tâm hơn, cho nên nói xong thấy Khâu Minh Thông không có dấu hiệu nổi giận liền đồng ý.

Tay Khâu Minh Thông siết lại thật chặt, rồi lại buông lỏng, lúc này hắn không thể lên tiếng phản bác. Nếu là bình thường, người nào đối với hắn như vậy, ít nhất hắn nhất định sẽ trả trở về chứ không để cho mình chịu ủy khuất, nhưng lần này vì Ninh nhi hắn nhịn. Quả nhiên giống như khi đó hắn đã biết, bọn họ cùng Hàn gia căn bản còn chưa kết thúc.

Cuối cùng, Hàn Thiếu Quân nhìn Khâu Minh Thông có chút hả hê, lên tiếng nói: "Được rồi, ngày kia ngươi hãy đến Hàn gia! Ngày mai ta phải đến phủ của Ưu Minh huynh một chuyến." Nói xong, cũng không đợi Khâu Minh Thông trả lời, đã bước vào cửa chính Hàn gia.

Về việc không thể lập tức vào Hàn phủ, mặc dù Khâu Minh Thông khổ sở, nhưng hắn biết lúc này chắc chắn không gấp được, hay là trước về nhà xem cha đã về chưa.

Đi tới cửa Khâu gia, Khâu Minh Thông liền gặp Khâu Khải Chính một thân dơ dáy bẩn thỉu vừa mới ra tù. Vội vàng tiến lên, đỡ Khâu Khải Chính: "Cha, ngài trở lại?" Khâu Minh Thông thấy cha mình như vậy, mắt có chút hồng, cha hắn thích sạch sẽ nhất.

"Khụ khụ. . . . . . Thông nhi, trong nhà đều khỏe chứ?" Hai ngày nay, hắn không yên tâm nhất là người nhà.

"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là lo lắng cho cha. . . . . ." Nhìn Khâu Khải Chính bị ngã bệnh cùng vẻ mặt mệt mỏi, Khâu Minh Thông làm sao dám nói ra chuyện Khâu Tiểu Ninh vào Hàn phủ.

"Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Che che miệng, Khâu Khải Chính không muốn mình liên tục ho khan làm Khâu Minh Thông lo lắng.

Hai cha con vào nhà, Viên thị cùng Khâu Minh Trí và Khâu Minh Duệ vội vàng tiến lên đón: "Lão gia, cha, ngươi (ngài ) trở lại." Cuối cùng đã về, bọn họ cũng lo lắng gần chết.

"Khụ khụ. . . . . . Ninh nhi. . . . . . Ninh nhi đâu? Thế nào không có ở đây?" Khống chế không được ngứa ngáy ở cổ họng, Khâu Khải Chính vội vàng che miệng lại.

"Cha, Thông nhi sợ trong nhà gặp chuyện không may, bảo muội muội đến nhà phu tử giúp đỡ." Trước khi Viên thị lên tiếng, Khâu Minh Thông vội trả lời, bộ dạng cha như thế này nhất định không thể cho hắn biết Ninh nhi vào Hàn phủ. Lời nói của Khâu Minh Thông, dĩ nhiên là Viên thị không dám nói không đúng, Khâu Khải Chính đối với Ninh nhi không giống như nàng.

Khâu Khải Chính bị bệnh, Viên thị mời mấy đại phu đến xem đều nói không có cách nào. Ngay lúc bọn họ gấp đến độ xoay quanh, mấy người té xỉu lần trước tới cửa Khâu gia xin tạ tội, nói lần trước là bọn hắn ăn phải đồ không nên ăn, hại Khâu Khải Chính bị bắt oan nên tới để thỉnh tội. Lúc này Khâu gia căn bản cũng không có tinh lực đối phó với bọn họ, nói mấy câu liền để cho bọn họ rời đi.

Trong sạch của Khâu gia vẫn còn, nhưng Khâu Khải Chính như vậy, Khâu gia thật sự không thể buôn bán. Qua hai ngày, bệnh của Khâu Khải Chính vẫn không có chút khởi sắc gì, hầu như đại phu của cả Hoàng Thành đều khám rồi. Khâu Minh Thông gấp gáp, nhưng lại không có biện pháp nào.

alt
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc