Xe chậm rãi ngừng lại trước khách sạn, Nam Âm đẩy cửa xe đi xuống xe, vừa định đi theo sau Phòng Tử Ngộ vào khách sạn, cánh tay bị người từ phía sau kéo lại, cước bộ liền dừng lại.
Nam Âm quay đầu, theo cánh tay lôi kéo mình, nâng mắt nhìn thấy Giang Kinh Tá, cơ thể căng cứng, tùy ý để anh kéo cô đi đến bóng râm dưới gốc cây.
Hoa cảnh tươi tốt bao phủ tạo nên một chỗ, quang ảnh loang lổ, trên mặt Giang Kinh Tá bị chiếu lên ánh sáng nhỏ vụn, làm cho đôi mắt thâm thúy của anh càng thêm mê người, Nam Âm dời ánh mắt, dừng trên hầu kết lăn lộn của anh, thấp giọng nói, “Làm sao vậy?”
“.........” Nhìn đến phản ứng của Nam Âm, Giang Kinh Tá mở to hai mắt nhìn, có chút không cam lòng, qua vài giây mới rầu rĩ nói, “Anh vừa nãy cười rồi.”
Anh cười một cái, thì cho anh làm nam thần của em.
Nam Âm nhớ tới lời nói lúc nãy của mình, khuôn mặt chầm chậm đỏ lên.
Vừa nãy cô nhìn tâm tình của Giang Kinh Tá hơi kém, cho nên mới suy nghĩ câu gì đó muốn an ủi anh, nói cho anh ít nhất trong cô, Phòng Tử Ngộ và anh không thể so sánh, ai biết, lời vừa dứt, Giang Kinh Tá liền nhếch môi cười với cô.
Ngũ quan của anh, hương vị đàn ông vốn kết hợp giữa thân thể cường tráng và hơi thở thiếu niên, bình thường toàn là hình ảnh tĩnh, rất ít cười, lúc đi cảm giác có vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà giờ phút này mặt mày thả lỏng, độ cong nhu hòa, lộ ra mấy chiếc răng trắng bóc, được làn môi hồng nhuận bao lại, ánh mắt trời sáng sủa đẹp đẽ, làm cho tim cô như bị gì đó đụng vào thật mạnh, hung hăng run lên.
Cô có chút không được tự nhiên, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt anh.
Thấy Nam Âm trầm mặc không nói lời nào, Giang Kinh Tá mặt nhăn mày nhíu, ngữ khí khô khốc, ai nghe cũng nhận ra được sự tiếc nuối, “Chẳng lẽ vừa nãy em gạt anh sao?”
“Không có.”
Rõ ràng Giang Kinh Tá không giống như là người cam nguyện yếu thế, cố tình ở trước mặt cô, cơ hồ theo hoàn cảnh không lúc nào là không thay đổi, cũng đừng nói đến lúc này nghe thấy giọng anh trầm trầm đau buồn, Nam Âm có chút chịu không nổi, vội vàng cãi lại.
Khi anh đang nhìn chằm chằm, Nam Âm chậm chạp lấy di động ra, ở trước mặt anh, đổi tên của anh trong danh bạ thành [nam thần của tôi], rồi đưa tới trước mắt anh, “Này,” sau đó để anh xem mấy số lưu trong danh bạ, “Chỉ có anh là nam thần của em.”
Giang Kinh Tá bị câu cuối cùng của Nam Âm lấy lòng, sắc mặt vui vẻ, lấy di động ra, đem cái tên Nam Âm ngắn gọn đổi thành [fangirl của tôi].
Nam Âm tiến đến trước mặt anh, nhìn thấy thế, trên mặt bỗng nóng lên.
Giang Kinh Tá thưởng thức tên danh bạ mới đổi của bọn họ, rõ ràng như một đôi, anh vô cùng hài lòng, nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn, cất di động nói với Nam Âm, “Đây là di động của chương trình phát, trở về em cũng phải sửa lại trong di động của em.”
Mấy năm này tuy rằng bọn họ không liên lạc, nhưng cũng may không náo đến mức khó coi, ít nhất vẫn giữ phương thức liên lạc của nhau.
Nam Âm bị hành động ngây thơ của Giang Kinh Tá chọc cười, nhưng bọn họ rời đi cũng lâu rồi, những người khác chắc đang sốt ruột chờ, nên thuận theo Giang Kinh Tá ừ một tiếng.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Nam Âm, hai người lúc này mới vội vã đi vào khách sạn.
Phòng Tử Ngộ tuy rằng là thành viên mới, cũng không từng hợp tác với mấy MC khác, nhưng hắn với Giang Kinh Tá đều nổi danh là nghệ sĩ lưu lượng, nên đi đến đâu cũng đều như cá gặp nước.
Hàn huyên chào hỏi từng người, Phòng Tử Ngộ trước khi đến có hỏi qua nhân viên công tác, “Vậy bây giờ tôi tới quét dọn hay sao?”
“A,” Chu Vãn Dạng lấy hóa đơn trên quầy, “Cậu xem hóa đơn đi, sau đó xem qua cách đặt chén đũa lên bàn, chỗ nào không hiểu thì hỏi Nam Âm, hoặc những người khác.”
Vì trước kia Nam Âm và Phòng Tử Ngộ từng hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau sẽ quen thuộc hơn, cho nên Chu Vãn Dạng theo bản năng nhắc tới tên Nam Âm, nhưng sau khi nói ra, cô lập tức cảm nhận được ánh mắt khó coi của Giang Kinh Tá, lúc này mới nói thêm câu sau.
“Việc này chủ yếu là tôi phụ trách, Nam Âm không hiểu đâu, anh hỏi tôi là được rồi.” Giang Kinh Tá nhanh chóng mở miệng.
Ánh mắt của Phòng Tử Ngộ đảo qua đảo lại trên người Nam Âm và Giang Kinh Tá vài giây, lộ ra chút ý cười, sau đó thu hồi ánh mắt lại, thản nhiên gật đầu.
Thời điểm Nam Âm quét dọn sắp xếp, cô lén nhìn về phía Giang Kinh Tá và Phòng Tử Ngộ, thấy bọn họ ở chung yên ổn không có chuyện gì, lúc này mới thở phào một hơi.
Nhưng đạo diễn và tổ tiết mục từ trước đến nay đều nổi danh chiêu trò, nên cũng không muốn hai người họ cứ như vậy mà hòa bình ở chung.
“Bữa trưa hôm nay Giang Kinh Tá và Phòng Tử Ngộ sẽ phụ trách một phần thực đơn, những người khác phối hợp, xem như so đấu, thành phẩm sẽ thuộc về người thắng.”
Đạo diễn dừng một chút, tiếp tục nói quy tắc, “Lúc khách hàng gọi món không được quấy nhiễu, để cho khách hàng căn cứ theo ảnh chụp đồ ăn và khẩu vị để tiến hành lựa chọn, vì vậy ảnh mẫu đồ ăn cũng rất quan trọng.......”
“Được.” Giang Kinh Tá không ngoài ý muốn, sảng khoái gật đầu.
Đạo diễn nhìn về phía Phòng Tử Ngộ, hỏi ý kiến hắn, “Trước khi đến tôi cũng học một chút trù nghệ, cho nên cũng muốn biểu diễn một chút.”
Nam Âm sắp xếp lại bát đũa, chần chừ vài giây, đi tới cửa phòng bếp, giả bộ như vô tình dò xét tình hình bên trong.
Hai người phân biệt đứng đối lập hai bên phòng bếp, không khí nhìn qua khá hòa hợp.
Dường như nhận ra ai đó đang nhìn, Giang Kinh Tá ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía cửa phòng bếp, thấy là Nam Âm, Giang Kinh Tá tự nhiên thả lỏng bả vai đang căng cứng, từ từ mở miệng, “Thật đúng lúc, Nam Âm, em qua đây giúp anh đi.”
“........ A.”
Thời điểm Nam Âm đem thịt đưa cho Giang Kinh Tá, chợt nghe đối diện truyền đến thanh âm của Phòng Tử Ngộ, “Nam Âm, có thể lại đây giúp anh chút được không?”
“Không thể.” Không đợi Nam Âm mở miệng, Giang Kinh Tá đã thay cô cự tuyệt, rồi lấy một bó rau một bên đưa tới trong tay Nam Âm, giọng ôn nhu, “Giúp anh nhặt rau.”
Nam Âm nhìn thoáng qua Phòng Tử Ngộ có chút có lỗi, ngoan ngoãn đi đến một bên nhặt rau.
Nhìn thấy thân ảnh Nam Âm ở một bên ngoan ngoãn nhặt rau, Giang Kinh Tá nhếch mày nhìn về phía Phòng Tử Ngộ, có chút hảo tâm cung cấp đề nghị cho hắn, “Anh có thể kêu Lục Hàng vào giúp.”
Phòng Tử Ngộ lắc đầu, bất động thanh sắc đáp lại địch ý rõ ràng của Giang Kinh Tá, “Không cần, tôi có thể chờ.”
“A.” Giang Kinh Tá phát ra thanh âm có chút khinh thường, sau đó cúi đầu, nhìn nguyên liệu nấu ăn bắt đầu suy nghĩ.
Khoảng thời gian sau đó, mỗi khi Phòng Tử Ngộ có gì cần Nam Âm giúp đỡ, Giang Kinh Tá luôn nhanh hơn một bước, lấy những chuyện nhỏ nhặt ra chắn tầm mắt Nam Âm, để cho cô không rảnh bận tâm đến Phòng Tử Ngộ.
Buổi sáng rất nhanh liền trôi qua, khách hàng liên tục đi vào, đồ ăn bày lên bàn, Nam Âm cũng không nhìn ra món nào là do Giang Kinh Tá làm, món nào là do Phòng Tử Ngộ làm.
“Em cảm thấy anh và Phòng Tử Ngộ, ai là người thắng cuộc?” nhìn vẻ mặt chuyên chú của Nam Âm, Giang Kinh Tá nhịn không được hỏi.
“A?” Nam Âm thầm đếm số lượng thức ăn trên bàn, căn bản không nghe rõ lời Giang Kinh Tá nói, nhưng vẫn theo suy nghĩ trong sâu tâm hồn, “Em hy vọng anh thắng a.”
Chú ý đến cách dùng từ của Nam Âm, Giang Kinh Tá vốn tay nắm thành quyền liền mở ra, hơi thở trên người cũng trở nên ôn hòa.
Thắng hay không cũng không sao cả, ngay từ đầu anh để ý đến cho tới bây giờ vẫn là cái nhìn về mình của Nam Âm.
Những món Phòng Tử Ngộ làm đều là món gia đình thanh đạm, mà món Giang Kinh Tá làm, giống như cố ý đối nghịch với Phòng Tử Ngộ, mỗi món đều bỏ thêm chút vị cay, hoặc ít hoặc nhiều.
Khẩu vị thanh đạm già trẻ đều thích hợp, nhưng không ít người lại mẫn cảm với vị cay.
Thời điểm công bố kết quả món ăn được hoan nghênh nhất, so với vẻ mặt vân đạm phong khinh của Giang Kinh Tá, Nam Âm lại vô cùng căng thẳng.
Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
“Theo thống kê cuối cùng của chúng tôi, món ăn mà khách hàng thích nhất là súp cải thảo, vì vậy người chiến thắng đó chính là,” Nam Âm một lòng chú tâm đến tiếng nói đó, nếu Giang Kinh Tá thua, khí áp cả người đều không ngừng thấp xuống, “Phòng Tử Ngộ.”
Vừa nghe thấy kết quả, cho dù trước đó đã dự đoán khả năng này, nhưng Nam Âm vẫn hơi lo lắng nhìn về phía Giang Kinh Tá.
Anh cúi đầu, biểu cảm mơ hồ không rõ, làm cho Nam Âm vô cùng lo lắng, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
Thời điểm nghỉ trưa, thừa dịp những người khác tập trung trò chuyện ngoài kia, Nam Âm chạy ra phía sau phòng bếp, nhìn qua người đang cúi người rửa chén.
Cô nhanh tay nhanh chân đi đến phía sau Giang Kinh Tá, vỗ nhẹ bờ vai hắn.
“Chuyện gì vậy?” thấy người tới là Nam Âm, biểu cảm của Giang Kinh Tá vẫn nhàn nhạt thản nhiên, giống như sau cuộc thi với Phòng Tử Ngộ, làm cái gì cũng không cảm thấy hứng thú.
“Đồ ăn anh làm đâu rồi? Để trong tủ lạnh à?”
Vì giúp Giang Kinh Tá xử lý nguyên liệu nấu ăn, nên Nam Âm nhìn qua các món bày trên bàn ăn, liếc mắt một cái liền nhận ra món nào là do Giang Kinh Tá làm.
Cô rửa sạch đôi đũa, Giang Kinh Tá chỉ kịp nói một câu “Đó đều là đồ còn thừa phải đổ đi, đừng ăn,” thì đã thấy Nam Âm thuận tay gắp một miếng để vào miệng.
Nam Âm nhai chầm chậm, cuối cùng, còn đem tất cả những món Giang Kinh Tá làm ăn thử một lượt, “Rất ngon nha.”
Khi Giang Kinh Tá đang còn chìm đắm trong nỗi buồn vì thua Phòng Tử Ngộ, Nam Âm nghiêm túc mở miệng, “Có lẽ là liên quan đến nguyên liệu, nhưng em cảm thấy đồ anh làm thật sự rất ngon, là bọn họ không biết thưởng thức.”
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của Giang Kinh Tá, Nam Âm tự nhiên gắp đồ ăn, đưa tay lên, “Em đút anh nếm thử xem?”
Cô tiến lại gần, lại nhìn thẳng anh, kể cả động tác đút đồ ăn cũng thuần thục giống như giữa bọn họ đã làm vô số lần rồi.
Đối với sự chủ động gần gũi của Nam Âm, Giang Kinh Tá biết chính mình không ngăn cản được, nhìn chằm chằm ánh mắt của Nam Âm, chậm rãi mở miệng.
Chống lại cái nhìn chăm chú đầy nóng bỏng của Giang Kinh Tá, Nam Âm hơi nâng mắt, khống chế giọng có chút run rẩy của mình, mở miệng. “Thế nào, ngon phải không?”
Không đợi hắn mở miệng, Nam Âm còn nói thêm, “Anh thật sự rất giỏi, những món này, không biết phải đến ngày tháng năm nào em mới làm được đấy.”
Giang Kinh Tá rất muốn nói một câu vậy anh làm cho em ăn, nhưng anh nhếch môi, chỉ cười nhẹ, như được cô khen mà vui vẻ, “Tâng bốc ghê vậy.”
“Đương nhiên,” Nam Âm gật đầu, trên mặt mang theo ý cười giảo hoạt, “Em là một fan girl đúng chuẩn mà.”
“Nam thần của em, người khác ngay cả một sợi tóc so ra cũng kém hơn.”
Giang Kinh Tá buông mắt, sâu trong đó nhịn không được hiện lên ý cười.
Anh đã sớm không quan tâm đến thắng thua, chỉ là nghĩ Nam Âm có thể sẽ đau lòng cho mình, cho nên mới bày ra bộ dạng buồn buồn như vậy.
“Cho nên nha,” Nam Âm nâng tay, đưa ngón cái cùng ngón trỏ ra, tách ra đặt lên hai bên môi Giang Kinh Tá, kéo sang hai bên.