Đợi đến khi nam tử ở trên cao ngồi vào chỗ của mình, mọi người trong đại mời nhất tề quỳ xuống, cung kính mở miệng: “Tham kiến hoàng thượng.”
“Tất cả đứng lên đi, ” Huyền đế vung tay lên, mang theo mười phần khí phách mở miệng, thanh âm trầm ổn mạnh mẽ vang vọng trên đại điện.
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Mọi người đứng dậy, lui qua một bên, Tiểu Ngư nhi nhìn Huyền đế ngồi ở trên cao, không biết vì sao, nàng vẫn cảm thấy thân cận nổi, nàng sao thế? Phụ hoàng trước nay vẫn rất thích nàng, vẫn hay ôm nàng xoay vòng vòng, còn đem nàng giơ lên trên đỉnh đầu, nhưng bây giờ nàng lại không muốn tới gần hắn, bất quá lễ tiết nên có nàng sẽ không quên, nghĩ thế liền tiến lên một bước cung kính hành lễ: “Tiểu Ngư nhi tham kiến phụ hoàng.”
“Đứng lên đi, Tiểu Ngư nhi cũng đã trở về, phụ hoàng thực sự rất là cao hứng.”
Hoàng đế tựa hồ thực sự rất vui vẻ, cảnh này khiến cho Thanh Dao dù đã len lén quan sát, nhưng vẫn nhìn không ra bất luận cái gì khác lạ, Nam An vương bị bắt ở trong đại lao, hoàng thượng tựa hồ như hoàn toàn không biết, đến tột cùng là nam nhân này diễn quá giỏi, hay do mình suy nghĩ quá nhiều, nói chung hiện tại hoàng thượng, mặc dù có khuôn mặt giống nhau như đúc, ngay cả khí phách đều như nhau, nhưng cảm giác của nàng vẫn thấy có chút biến hoá.
Thanh Dao đang nghĩ đến nhập thần, thì Tiểu Ngư nhi đã tạ ơn hoàng thượng, đứng dậy lui qua một bên, khó có lúc nàng bình yên giữ lễ mà không chạy lại chỗ hoàng đế làm nũng như thế cả.
Đại điện an tĩnh xuống, Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, thanh âm lành lạnh vang lên.
“Các ngươi đều đi xuống đi.”
“Dạ, nương nương, ” tất cả mọi người lui xuống, Mạc Sầu đem Tiểu Ngư nhi cũng dẫn theo xuống.
Trong đại điện vắng vẻ , nam tử như tỉnh người tầm mắt ngóng nhìn Thanh Dao, nóng bỏng mà u ám, Thanh Dao lạnh nhạt tránh né, chậm rãi mở miệng: “Hoàng thượng vì sao phải đem Nam An vương nhốt vào trong đại lao, hắn phạm vào tội gì mà không thể tha thứ được như thế?”
Mộ Dung Lưu Tôn nặng nề nở nụ cười, mặt mày như mộc xuân phong.
“Dao nhi đã suy nghĩ nhiều, trẫm chỉ muốn làm cho ngươi hồi kinh mà thôi, hiện tại ngươi đã trở về, trẫm sẽ cho người lập tức thả Nam An vương ra, bất quá để tránh đại thần trong triều nói thêm cái gì, vẫn nên cho Nam An vương ở Nam An trong vương phủ tạm lánh một khoảng thời gian.”
Thanh Dao đuôi lông mày cau lại một chút, ý tứ hoàng thượng nàng biết, chính là muốn Nam An vương bị cấm túc.
Tuy rằng bất mãn cách làm của hoàng đế, thế nhưng nếu đã trở lại nàng không muốn cùng hắn vì cái đề tài này mà tranh chấp, hơn nữa nàng vẫn cảm thấy hoàng đế có chút khác lạ, vì thế nhất định phải hảo hảo tìm hiểu xem, tại sao lại khác lạ thế? Đến tột cùng nguyên nhân ở đâu, hay mình chính là nguyên nhân.
“Nam An vương không có việc gì là tốt rồi.”
“Dao nhi, ” Huyền đế đi xuống từ chỗ ngồi, từng bước một hướng trước mặt Thanh Dao đi tới, đôi mắt đen kịt của hắn lóng lánh hỏa hoa, đôi môi lạnh mỏng câu ra ý cười, thanh âm kia nhu nhuận như một mặt hồ xinh đẹp, khi đến gần, bàn tay thon dài nhanh chóng sờ lấy gương mặt của Thanh Dao, Thanh Dao xoay mình đứng dậy, làm cho bàn tay hắn rơi xuống khoản không, nàng giống như lơ đãng mở miệng.
“Hoàng thượng, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Tốt ” Mộ Dung Lưu Tôn nghe nàng nói như thế, động tác cũng tự nhiên thu tay, đáy mắt chợt lóe lên sắc bén rồi biến mất, sau đó ôn nhu mở miệng, thân thể vừa di chuyển chuẩn bị ly khai, bất quá vẫn chưa quên cẩn thận tỉ mỉ dặn dò Thanh Dao.
“Dao nhi, ngươi đã trở về, sau này sẽ là đại huyền hoàng hậu, trong công cuộc thống nhất thất quốc, ngươi lập được nhiều công lao hãn mã, cẩm tú giang sơn đánh được sau này trẫm sẽ cùng ngươi chung hưởng.”
Nói xong lời nói phóng đãng bá đạo, liền xoay người sải bước rời đi, Thanh Dao nhìn theo chỉ thấy được bóng lưng hắn cao to thẳng tắp, bao phủ trong vầng hào quang chói lọi, rồi chậm rãi biến mất không thấy.
Bên ngoài cửa điện, rất nhanh vang lên tiếng kêu của thái giám A Cửu : “Hoàng thượng khởi giá hồi cung.”
“Cung tiễn hoàng thượng.”
Đợi đến khi hoàng thượng đi rồi, Tiểu Ngư nhi đã sớm từ bên ngoài vọt vào, theo sát phía sau là Mạc Sầu cùng Băng Tiêu, còn có Thẩm Ngọc và Minh Nguyệt, thái giám cùng cung nữ Phượng Loan cung không có nương nương triệu gọi, cũng không dám tùy tiện xông tới.
Trên đại điện thượng, Tiểu Ngư nhi chạy nhanh như bay đến bên cạnh Thanh Dao, sắc mặt ngưng trọng mở miệng.
“Nương, phụ hoàng tựa hồ đã thay đổi, không giống như trước.”
Mạc Sầu vừa nghe Tiểu Ngư nhi miệng không kiêng kỵ nói, liền vội vàng ngăn cản lời của nàng: “Công chúa, ở trong hoàng cung không thể tùy tiện nói lung tung, biết không?”
Băng Tiêu cũng tán thành gật đầu: “Chủ tử vẫn là chủ tử trước đây, không có gì thay đổi a.”
Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, bởi vì bọn họ vốn cùng hoàng thượng không quen thuộc, Tiểu Ngư nhi thấy ai cũng không tán thành lời nói của nàng, liền không hài lòng chu miệng lên: “Nương, ta không thích ở đây.”
Thanh Dao nhìn Tiểu Ngư nhi, không nghĩ tới nha đầu này lại phản cảm ở đây, trước đây nàng ấy rất khát vọng tiến cung, xem ra là phụ hoàng của nàng đã làm cho nàng thất vọng rồi, lần này trở về, ngay cả nàng cũng cảm thấy có chút áp lực, ở trong vô tình cốc, nàng vẫn một lòng muốn gặp lại Lưu Tôn, nhưng khi chân chính gặp được, trái lại có cảm giác không mấy thân thuộc, nhìn hắn, nàng vẫn cảm thấy có chút nắm bắt không được cảm giác.
“Được rồi, Tiểu Ngư nhi cũng đừng phát bực tức gì, nương mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Trọng điểm là lòng mệt, bởi vì nàng vẫn cảm thấy trong hoàng cung này có thứ gì không giống trước, cái loại ý niệm này chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, lại làm cho nàng cái gì cũng đều nắm bắt không được.
“Được.”
Tiểu Ngư nhi lập tức nhu thuận gật đầu, Thanh Dao đứng lên chuẩn bị tiến vào tẩm cung nghỉ ngơi một chút, sống ở đâu thì yên ở đấy, dù sao đã trở về, cũng không nên vội vả mà phải làm rõ mọi chuyện trước.
Lúc này, ngoài cửa đại điện có một tiểu thái giám đang gấp gáp chạy vào, cung kính bẩm báo: “Bẩm nương nương, Tinh Trúc công chúa cầu kiến.”
“Tinh Trúc?” Thanh Dao con ngươi sáng ngời, nàng sao lại đem Tinh Trúc quên đi chứ, nàng ấy vẫn ở trong hoàng cung, nếu như hoàng thượng thật sự có cái gì khác lạ, nàng ấy sẽ nói trước cho nàng biết, nên lập tức phất tay ý bảo: “Để cho nàng đi vào.”
“Dạ, nương nương.”
Tiểu thái giám lui xuống, cửa đại điện rất nhanh nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn thướt tha, Tinh Trúc một thân quần dài màu hồng phấn, so với trước đây càng xinh đẹp, ba năm không thấy, nàng tựa hồ đã chững chạc một ít, bất quá gương mặt vẫn mang theo nhàn nhạt vẻ buồn, tựa hồ như bị cái gì hoang mang, nàng dẫn theo thiếp thân nha đầu Lam Y, nhẹ nhàng hành lễ với Thanh Dao.
“Tinh Trúc tham kiến hoàng tẩu.”
“Ân, đứng lên đi, ” Thanh Dao gật đầu, ngoắc tay ý bảo Tinh Trúc qua đây ngồi, rồi đưa tay lôi kéo nàng, trên dưới đánh giá một phen, trên mặt hiện lên ý cười nhu hòa: “Tinh Trúc đã trưởng thành, hoàng thượng làm sao mà chưa chỉ hôn cho tiểu nha đầu này thế, nàng nên tới tuổi đại hôn rồi.”
Nàng nhớ kỹ Tinh Trúc năm nay mười chín tuổi, tuổi này ở cổ đại, đã sớm nên đám cưới, hoàng thượng sao còn không tìm một mối hôn sự cho nàng ấy thế?
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Tinh Trúc vốn đang trầm ổn , trong mắt bỗng nhiên hiện lên sương mù, nàng hít mũi vẻ mặt điềm đạm đáng yêu ngước mắt nhìn Thanh Dao, hù mọi người nhảy dựng, công chúa sao thế?
“Làm sao vậy? Tinh Trúc, ai khi dễ ngươi?”
Theo lý là không có a, dù cho trong cung này có Tây Môn Tân Nguyệt, nhưng hoàng thượng rất sủng ái tiểu nha đầu này, sao lại để cho người ta khi dễ nàng đây, như vậy chắc là chuyện gì khác, vài ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm nàng, Tinh Trúc dùng sức hít một hơi, biết tâm tình của mình có chút kích động, vội vàng đè nén lại thật lâu mới chậm rãi mở miệng.
“Hoàng tẩu, ta có lời muốn nói với người .”
Kế tiếp nàng cũng không có nhiều lời, chắc là không muốn trước mặt nhiều người như vậy nói ra, Thanh Dao phất tay một chút : “Các ngươi đều đi xuống đi.”
“Dạ, nương nương.”
Mạc Sầu lên tiếng trả lời, tuy rằng rất muốn nghe, thế nhưng nhất định là chuyện khó mở miệng, vì thế công chúa mới không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra, chuyện này không phải là có liên quan với người trong lòng của công chúa chứ, Mạc Sầu vừa suy đoán vừa lui ra ngoài, những người khác cũng theo sau đó.
Chẳng qua Tiểu Ngư nhi thì không có đi ra ngoài, thứ nhất nàng cùng Tinh Trúc tình cảm cô cháu rất tốt, thứ hai, nàng chính tông là một bà tám, chuyện giật gân như vậy, nàng mới không muốn rời đi đâu, nghĩ vậy liền dựng hai lỗ tai lên, đôi mắt phượng xinh đẹp không chớp không nháy nhìn chằm chằm Tinh Trúc cô cô.
Mộ Dung Tinh Trúc thấy trên đại điện không có người ngoài, ngoại trừ hoàng tẩu và tiểu chất nữ (cháu gái nhỏ), còn lại chính Lam Y tì nữ của mình, mới thở dài một hơi, vươn tay nắm chặt tay Thanh Dao, mềm mại mở miệng: “Hoàng tẩu, ngươi phải giúp ta?”
Thanh Dao kỳ quái nhíu mày: “Tốt, ngươi nói?”
Tinh Trúc dùng sức hít một ngụm lớn không khí, xong rồi mới lên tiếng: “Hoàng tẩu, kỳ thực ta có người trong lòng.”
Nàng vừa nói xong, Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng nhau cười nhìn nàng: “Đây là chuyện tốt a, sao không nói để hoàng thượng tứ hôn cho ngươi.”
“Thế nhưng?”
Tinh Trúc khó xử ngập ngừng một chút, cuối cùng trấn tĩnh mở miệng: “Thế nhưng khuyết điểm của hắn chính là không có gia thế, thân phận thấp, hơn nữa còn là nhất giới vũ phu.”
Lời của Tinh Trúc vừa rơi xuống, Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi mở to mắt, há hốc mồm như nuốt cái trứng gà, mắt không nháy không chớp nhìn chằm chằm nàng, đừng nói các nàng không phân biệt giai cấp nhé, thật sự là khó có thể tưởng tượng, một hoàng thất công chúa lại đi yêu người như vậy, không có gia thế, thân phận thấp, còn là vũ phu, trong đầu các nàng lập tức hiện ra một nam tử cao lớn thô kệch , tay kia của Thanh Dao đồng thời còn sờ trán Tinh Trúc công chúa, nhìn xem nàng ấy có phải ấm đầu hay không.
“Như vậy ngươi thích hắn vì cái gì đây?”
Không gia thế không địa vị không diện mạo, đây rõ ràng là một nam nhân tam không a, công chúa thì muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, nàng có thể xác định nam nhân kia yêu là con người của nàng, mà không phải phải hào quang cạnh nàng.
“Người nọ là ai a?”
Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi hiếu kỳ, hai người vội vã đem tầm mắt của mình chăm chú nhìn vào công chúa, Tiểu Ngư nhi trời sinh tính tình gấp gáp, đã sớm vươn tay lắc lắc cánh tay của cô cô: “Ai? Là ai?”
Thanh âm kia đột nhiên cất cao, bén nhọn không gì sánh được.
Thanh Dao trừng nàng một cái, tiểu nha đầu này kích động thành như vậy để làm chi, chớ không phải là tư xuân chứ, tuy rằng thân thể của nàng mới có bốn tuổi, thế nhưng đầu óc thì đã lớn, hoàn toàn có vốn liếng để tư xuân. (TT: haha)
Chương 137.2
Ai biết Mộ Dung Tinh Trúc nhăn nhó lưỡng lự mãi mà vẫn không nói ra người kia là ai, hơn nửa ngày vẫn còn lắp bắp: “Hắn là, hắn là?”
“Rốt cuộc là ai a?” Tiểu Ngư nhi lại kêu lên, Lam Y vừa nhìn thấy công chúa nói không nên lời, đã sáng sớm tiến lên trước một bước, nghiêm túc mở miệng: “Người trong lòng Công chúa là thị vệ thống lĩnh Hoa Ly Ca.”
“Hoa Ly Ca?”
Trong đầu Thanh Dao lập tức hiện ra hình dạng của Hoa Ly Ca, Hoa Ly Ca ngoại hình yêu mỹ, thái độ làm người càng lạnh lùng, hơn nữa võ công cao cường, Thanh Dao thở phào một cài, nam nhân kia không tệ a, nàng không biết công chúa khó xử cái gì?
Tiểu Ngư nhi ở bên cạnh lập tức mở to mắt, phát ra hoan hô: “Công chúa và kỵ sĩ, tình yêu đẹp a.”
“Kỵ sĩ?” Tinh Trúc công chúa sợ run một chút, nàng không biết kỵ sĩ là cái gì, bất quá nàng ngước mắt cẩn thận nhìn về phía Thanh Dao, rất sợ nhìn thấy trong mắt của hoàng tẩu sự không đồng ý, cũng may trong mắt hoàng tẩu cũng không có bất luận cái gì không thích, nên trong lòng yên tâm không ít.
“Hoàng tẩu, ngươi xem?”
“Được a, Hoa Ly Ca là người rất tốt, ngoại hình lại tuấn mỹ, còn là nhất phẩm thị vệ, tuy rằng Tinh Trúc là chủ tử, nhưng chỉ cần nam nhân kia yêu ngươi là được, trong hoàng thất cái gì cũng không thiếu, ngươi đi nói cùng hoàng thượng, xin hắn hạ chỉ tứ hôn là được.”
Thanh Dao nhẹ nhàng mở miệng, nàng biết hoàng thượng rất thương yêu công chúa, chỉ cần làm cho hắn nhìn ra Hoa Ly Ca rất yêu công chúa, thì hắn nhất định sẽ tứ hôn cho công chúa, hắn không phải là loại người quá lưu ý tục lễ thân phận.
“Ta đã cùng hoàng huynh đề cập qua có người mình thích, nhưng hắn căn bản không đồng ý, hơn nữa còn lập tức tứ hôn cho ta, bắt ta gả cho công tử Vĩnh Ninh hầu Nguyễn Tử Mặc, nhưng ta không thích Nguyễn Tử Mặc, may là ta chưa nói cho hắn biết ta thích là Ly ca, bằng không Ly ca nhất định sẽ gặp phiền phức.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tinh Trúc ảm đạm thành một mảnh, Nguyễn Tử Mặc kia nàng là gặp qua, căn bản là một tên tự cho mình siêu phàm, nàng vừa nhìn thấy hắn liền chán ghét, sinh khí, không nghĩ tới hoàng huynh lại lệnh nàng phải gả cho Nguyễn Tử Mặc, mấy ngày nay nàng ăn không ngon, ngủ không yên, còn kém một chút nữa đã cùng Ly ca bỏ trốn, cũng may hoàng tẩu hồi cung, hi vọng hoàng tẩu có thể ngăn cản chuyện này, bởi vì nàng thực sự không muốn cùng hoàng huynh trở mặt, hoàng huynh, từ nhỏ đến lớn thương yêu nhất là nàng, mặc dù chỉ là một huynh trưởng, nhưng không thua gì phụ hoàng mẫu hậu yêu thương nàng, cho nên nàng rất muốn được hoàng huynh chúc phúc.
“Vĩnh Ninh hầu?”
Ánh mắt Thanh Dao lóe lên một cái, Vĩnh Ninh Hầu phủ, nàng có biết, nghe nói từng là một gã trọng thần được tiên hoàng coi trọng , ngang hàng cùng Tây Môn Chính Hào, là Huyền Nguyệt nhị tướng, thế nhưng trước khi tiên hoàng lâm chung, đã lấy lại binh quyền của hai người bọn họ, vì thế hắn liền ẩn thân đi xuống, hiện tại, hoàng thượng lại đem công chúa gả cho Vĩnh Ninh Hậu phủ, rõ ràng là coi trọng lại Nguyễn gia đến, đây là ý gì?
Hắn không chỉ coi trọng Tây Môn gia, còn coi trọng Nguyễn gia.
Bất an trong lòng Thanh Dao càng ngày càng nặng, chẳng lẽ hắn là vì muốn chèn ép Mộc gia, cùng đại quan trong triều đình hiện giờ, chẳng lẽ hắn muốn thay da đổi thịt?
Đôi mắt Thanh Dao lóe ra hỏa hoa, đáy lòng chợt lóe lên lạnh lẽo rồi biến mất.
Nếu như hoàng thượng thực sự dám động Mộc gia, nàng sẽ không ngồi yên không can thiệp, khóe môi đầy hàn khí giận dữ, sự biến hoá này thật sự quá lớn.
“Tinh Trúc, đừng lo lắng, chuyện này ta sẽ cùng nói với hoàng thượng, thực sự nếu không được, làm cho Hoa Ly Ca cướp cô dâu cũng được, đến lúc đó các ngươi du sơn ngoạn thủy chẳng phải là tốt hơn sao.”
Thanh Dao lạnh lùng lên tiếng, nếu như chiếu theo tính cách trước đây của hoàng thượng, nhất định sẽ thành toàn tâm nguyện của công chúa, bởi vì hắn để công chúa lại một thời gian lâu như vậy, chẳng qua hy vọng công chúa có thể hạnh phúc.
Bây giờ lại tự chủ trương đem công chúa gả cho công tử Nguyễn Tử Mặc của Vĩnh Ninh hầu, rõ ràng là xen nàng như quân cờ.
“Hoàng tẩu?”
Tinh Trúc kêu lên, Thanh Dao vươn tay vỗ vỗ tay của nàng, ý bảo nàng an tâm một chút chớ nóng lòng, không có việc gì.
Tinh Trúc an định lại, nhưng nhớ lại một chuyện khác, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Thanh Dao: “Hoàng tẩu, ngươi biết không? Tam hoàng huynh bị nhốt ở đại lao, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đối với chi tiết trong đó, Tinh Trúc công chúa cũng không hiểu rõ ràng lắm, nàng chỉ thấy rất lo lắng, gần nhất trong cung xảy ra rất nhiều chuyện, tựa hồ không giống với trước đây, thái độ làm người của hoàng huynh khiến nàng cảm thấy lẫn lộn.
“Không có việc gì, hoàng thượng đã đáp ứng ta thả Nam An vương ra, ngươi đừng lo lắng.”
Thanh Dao thần sắc lạnh lùng, kéo tay Tinh Trúc qua, nhỏ giọng hỏi: “Tinh Trúc, trong cung gần nhất có xảy ra chuyện gì khác thường không?”
“Chuyện khác thường ?”
Tinh Trúc suy nghĩ một chút, không biết có cái gì khác thường, hoàng tẩu đang hoài nghi cái gì sao, rất nhanh nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hoàng tẩu, đôi mày đông lạnh, như nghiêm túc suy về cái gì đó: “Muốn nói chuyện khác thường, đó chính là hoàng huynh lại đi sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt, nữ nhân kia bây giờ đuôi vểnh lên trời, ở trong hậu cung có thể dùng từ vô pháp vô thiên để hình dung, hơn nữa nghe nói nàng ta mang thai, đã hai ba tháng.”
“Mang thai?”
Tiếng thét này là Tiểu Ngư nhi thét lên, nha đầu này căn bản đã bị chọc tức, thoáng một cái từ trên ghế nhảy xuống, sắc mặt xanh mét xấu xí đến cực điểm, đi qua đi lại ở trên đại điện, hai tay xoa thắt lưng, tựa hồ thực sự bị tức tới nơi rồi.
“Nương, chúng ta đi.”
Tiểu Ngư nhi rất nhanh vọt tới bên cạnh Thanh Dao, đưa tay lên kéo nàng, muốn kéo Thanh Dao ly khai.
Thanh Dao vẫn không nhúc nhích, sắc mặt của nàng đồng dạng rất khó nhìn, trong lòng lạnh tới cực điểm, không nghĩ tới nam nhân kia lại sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt, còn để cho nàng ta mang thai, như vậy nàng ở lại trong cung còn có ý nghĩa gì ? Chỉ là chuyện của Nam An vương, còn có chuyện của công chúa nữa, nhất thời chưa giải quyết tốt, nàng không thể phủi tay ra đi, tuy rằng hoàng thượng đã đáp ứng thả Nam An vương, nhưng nàng có thể nhìn ra được, hắn tựa hồ có chút không cam lòng, hơn nữa hôn sự của công chúa, còn không có giải quyết tốt, trọng yếu nhất là, nàng vẫn cảm thấy hoàng cung này đang cất giấu cái gì đó rất bất an, chẳng lẽ hoàng thượng có nổi khổ gì, hắn yêu nàng như thế nào, nàng đều biết, như vậy chuyện trước mắt phải giải thích thế nào?
Thanh Dao nghĩ muốn bể đầu cũng nghỉ không ra, đương nhiên có một bí mật sâu hơn nữa, nàng vẫn chưa nghĩ đến.
“Nếu đã tiến cung, cũng không gấp gì hai ba hôm nữa, ta cũng muốn nhìn xem hắn rốt cuộc đang đùa giởn cái gì?”
Thanh âm của Thanh Dao lạnh như một khối hàn băng, trên mặt biểu tình càng lạnh lẻo dị thường, chỉ là trong ngực đau đớn vẫn không tiêu tan đi.
“Nương?”
Tiểu Ngư nhi vừa nhìn thấy vẻ mặt Thanh Dao, liền biết đáy lòng của nương khổ sở, trong lòng của nàng cũng rất khó chịu, phụ hoàng thật không phải là người kia nữa, cũng có thể hiện tại hắn hoàn toàn không có gì phải lo lắng nữa, lúc trước vì nhìn thấy nàng cùng mẫu thân có năng lực, cho nên mới phải đối đãi ôn hòa thương yêu các nàng như vậy sao?
“Được rồi, ta không sao.”
Thanh Dao phất phất tay, trấn định lên tiếng, nàng quay đầu nhìn Tinh Trúc ở bên cạnh, thấy nàng đang băn khoăn nhìn mình, liền không khỏi buồn cười vỗ vỗ tay nàng: “Nha đầu ngốc, ta không sao, nói về ngươi đi, ngươi xác định Hoa Ly Ca thực sự yêu ngươi sao?”
Tinh Trúc dùng sức gật đầu, Thanh Dao không nói cái gì nữa, nếu hai người yêu nhau, như vậy vẫn nên ở cùng một chỗ mới tốt.
Còn hoàng thượng, nàng sẽ nói chuyện một chút, nếu như hắn thực sự không đồng ý, công chúa lại không muốn gả cho Nguyễn Tử Mặc, thì chỉ còn cách để cho Hoa Ly Ca cướp cô dâu, nếu quả thật phải như vậy, nàng chí ít chỉ có thể làm được điều này, từ nay về sau để hai người bọn họ phiêu bạt giang hồ, đợi cho hoàng thượng bớt giận, rồi trở về cũng không muộn.
“Ân, vậy cũng tốt rồi.”
Tinh Trúc thấy hoàng tẩu tử cả người hữu khí vô lực, biết trong lòng nàng ấy khó chịu, hoặc không thoải mái, kỳ thực trong lòng nàng cũng đâu có dễ chịu, thời gian trước, nàng có thể thấy được hoàng huynh yêu hoàng tẩu đến như vậy, cả năm không có đụng Tây Môn Tân Nguyệt một chút, nhưng bây giờ lại sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt, thật là làm cho người không thể tưởng tượng nổi.
“Hoàng tẩu, ngươi nhất định là mệt mỏi lắm, hãy nghỉ ngơi nhiều, Tinh Trúc sẽ quay lại thăm ngươi nữa.”
“Tốt, ngươi trở về đi, ta sẽ nằm một chút.”
Thanh Dao gật đầu, quay đầu hướng phía ngoài đại điện kêu một tiếng: “Mạc Sầu, đưa công chúa đi ra ngoài.”
“Dạ, nương nương, ” Mạc Sầu đi đến, cung kính đem Tinh Trúc công chúa đưa ra ngoài, Băng Tiêu vừa đi tới, thì thấy hoàng hậu sắc mặt rất lạnh, khuôn mặt như bao phủ một tầng sương, con ngươi sâu thẳm như vực sâu, Băng Tiêu không biết xảy ra chuyện gì, nên không dám hỏi, chỉ lấy mắt liếc trộm tiểu công chúa, sắc mặt nàng cũng đồng dạng khó coi, Mạc Sầu từ đại điện bên ngoài đi vào, thấy vậy liền kỳ quái mở miệng: “Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Dao không có trả lời, chỉ có Tiểu Ngư vì tức giận nãy giờ nên mở miệng.
“Cô nói, phụ hoàng sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ta còn mang thai, ngươi nói chúng ta còn cần phải ở chỗ này sao?”
“A?”
Chương 137.3
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cùng kêu lên, nhất thời không biết nói cái gì, trước đây hoàng thượng yêu hoàng hậu như vậy, còn vì nàng chuẩn bị buông tha ngôi vị hoàng đế, nhưng bây giờ lại đi sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Trước sau thay đổi quá lớn đi, làm cho người ta hoàn toàn vô pháp tiếp nhận, nếu như biết hắn sẽ biến thành như vậy, chỉ sợ nương nương chắc chắn sẽ không hồi cung.
“Nương nương?”
Lúc này xảy ra chuyện như vậy, nương nương còn nguyện ý ở lại trong cung sao?
“Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì sau này rồi hãy nói.”
Thanh Dao đã đứng dậy, đối với tình trạng hiện tại, chỉ có thể dùng từ rối loạn để hình dung, trong hoàng cung rối loạn, tim của mình cũng rối loạn, theo lý gặp loại sự tình này, nàng hẳn phải quay đầu đi thẳng cũng không thèm nhìn trở lại lại, thế nhưng kỳ dị là nàng còn có thể gắng giữ tĩnh táo, tựa hồ muốn từ trong rối loạn này tìm ra chút manh mối.
“Da, nương nương.”
Mạc Sầu cung kính đi tới, đỡ lấy thân thể của nàng, hướng về tẩm cung trong đại điện đi đến, phía sau, Băng Tiêu cùng Tiểu Ngư nhi hai mặt nhìn nhau, đợi đến khi thân ảnh phía trước biến mất, Tiểu Ngư nhi mới phẫn hận mở miệng.
“Phụ hoàng thực sự làm cho ta thất vọng rồi, sớm biết rằng như vậy, lúc trước ta nên ngăn cản nương trở về, không nghĩ tới trở về lại để cho nàng bị thương tổn như thế, ta sẽ không tha thứ hắn.”
Tiểu Ngư nhi nói xong, khí hận hận giậm chân, đuổi chạy về phía trước người, Băng Tiêu lặng lẽ nhìn cục diện bế tắc trước mắt, hoàng thượng rốt cuộc đang làm cái gì trò, đáy lòng hắn yêu hoàng hậu nương nương đến cỡ nào, nàng sao lại không biết, bao nhiêu ngày lẫn đêm, hắn canh giữ ở bên người hoàng hậu, yên lặng ở cùng nàng, hắn hy vọng mình có thể cùng nương nương chung một chỗ, nhưng bây giờ hắn vì sao không quý trọng mọi thứ trước mắt đây?
Thanh Dao nằm ở trên giường lớn trong tẩm cung để nghỉ ngơi, trong đầu lần nữa hiện lên lời của vừa Tinh Trúc vừa nói, ánh mắt một mảnh băng hàn, khẽ nhắm hai mắt.
Nhất thời một chút cũng không có buồn ngủ, tuy nhiên lại từ trong lòng cảm thấy mệt chết đi.
Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, vừa thức dậy thì mới biết đã ngủ một đêm, đến sáng ngày thứ hai mới tỉnh lại, tuy nàng cái gì cũng không nói, nhưng Tiểu Ngư nhi lại biết trong lòng nàng nhất định là rất khó chịu, mặc dù hành quân chiến tranh cũng không có mệt như vậy, vì thế mới ngủ say đến vậy
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cũng không chịu nổi, trong Phượng Loan cung rộng lớn, lặng ngắt như tờ, một mảnh im lìm.
Mặc dù như vậy, chuyện nên đến vẫn phải đến.
Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt dẫn thiếp thân tỳ nữ của mình cùng mấy người thái giám cung nữ, ùn ùn kéo qua đây thỉnh an Thanh Dao .
Thanh Dao vừa rời giường, đồ ăn sáng còn không có dùng, nghe thấy thế sắc mặt hơi lạnh mỏng, cũng không nói gì, nhưng Tiểu Ngư nhi đứng ở bên cạnh nàng đã sớm hổn hển rống kêu lên: “Cút, để cho nàng ta lập tức cút, chúng ta không chào đón nàng.”
Tiểu thái giám kia sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng thối lui ra bên ngoài , Thanh Dao vừa lúc lên tiếng, chỉ nghe giọng nói nhàn nhạt không nhìn ra chút nào hỉ nộ ái ố.
“Mời nàng vào đi, đưa vào đại điện.”
“Dạ, nương nương.”
Tiểu thái giám lui ra ngoài, Mạc Sầu thấy vậy không đồng ý nhíu mày: “Nương nương, chỉ sợ nữ nhân kia không có lòng tốt, chúng ta vẫn không nên gặp nàng ta.”
“Ta mà sợ nàng, ” Thanh Dao tiếng nói đột nhiên cao lên vài phần, lúc trước nàng rất khổ sở, nhưng tất cả khổ sở cũng không có thể làm cho mình tại trận này mà chiếm được bất luận tiên cơ gì để mà chiến thắng, vì thế mình cần gì thương tâm, chỉ cần nàng tra rõ ràng mục đích của hoàng thượng, nếu hết thảy trước mắt đều là thật, bao gồm chuyện Tây Môn Tân Nguyệt mang thai, như vậy nàng từ nay về sau sẽ hoàng cung này không có một chút xíu quan hệ.
“Mạc Sầu, búi tóc cho ta.”
“Dạ, nương nương, ” Mạc Sầu đi tới, hai tay linh xảo búi một búi tóc phượng kế cho chủ tử, ở trên đó cắm nghiêng một cành ngọc châu lấp lánh, chói mắt đến cực điểm, rồi chọn một kiện quần dài màu vàng sắc thu, thắt lưng chọn dùng đay lưng mềm mại, từ hông đi xuống, tầng tầng lớp lớp yên sa, thả dài xuống, vòng eo nhỏ nhắn gọn gàng làm vóc người thêm lả lướt, giở tay nhấc chân, tỏa ra hào quang nói không nên lời quần váy dài này, là nương nương chính mình thiết kế, để cho thợ may trong cung làm ra, không tưởng được hiệu quả, những gì mềm mại đáng yêu cùng ưu nhã của nữ tử đều bày ra trước mắt.
“Nương nương, được rồi.”
Mạc Sầu y theo nương nương tập quán, đem gương đồng trên bàn trang điểm đưa đến, nhắm ngay Thanh Dao chiếu một chút, ánh mắt Thanh Dao đen hướng phía trong kính liếc một cái, khóe môi câu ra nụ cười nhàn nhạt, thoả mãn gật đầu.
“Ân, đi thôi.”
“Nương nương còn không có dùng đồ ăn sáng đâu?” Băng Tiêu vội vàng mở miệng, nương nương từ buổi tối hôm qua đã không dùng cơm tối, lúc này còn không có ăn, thật sợ nàng ấy chịu không nổi, lúc hành quân chiến tranh cũng chưa thấy qua nàng mệt như vậy, xem ra hoàng thượng đã làm cho tinh thần nàng hao tổn.
“Đi thôi, ta vẫn chưa đói.”
Thanh Dao vượt lên đầu đi ra ngoài, Tiểu Ngư nhi theo sát phía sau nàng, bên trái là Tiểu Bạch, bên phải là mao tuyết cầu, cùng nhau ra bên ngoài điện.
Ở một góc đại điện, Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt đang ngồi vừa uống trà vừa quan sát tất cả mọi thứ trong điện, khóe môi lộ ra ý cười thư thái, tất cả mọi thứ ở đây sớm muộn gì có một ngày cũng thuộc về nàng, Mộc Thanh Dao nữ nhân này, hoàng thượng chẳng qua là vì đối phó nàng ta thôi, nàng ta càng lợi hại, thì càng là cái đinh trong cảm nhận của hoàng thượng, vì thế chưa trừ diệt là không thể nào, hoàng thượng mất lớn tinh thần như vậy, đem nàng ta hồi kinh, chính là vì muốn diệt trừ nàng ta, mà nàng, Tây Môn Tân Nguyệt thanh tao lịch sự cười rộ lên, một tay về phía bụng của mình, nơi này chính là cốt nhục của hoàng thượng, hơn nữa hoàng thượng cũng đáp ứng nàng rồi, chỉ cần sinh hạ đứa nhỏ, bất kể là hoàng tử hay công chúa, cũng sẽ phong nàng làm hoàng hậu.
Tây Môn Tân Nguyệt đang quan sát mọi thứ, chợt nghe tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, nàng ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy từ trong điện đi ra một đám người, mọi người vây quanh một nữ tử, mày như trăng rằm, mắt như ánh sao, da thịt oánh nhuận sáng bóng, quanh thân lạnh lùng, khó có thể che giấu đi hào quang, chỉ ăn mặc vô cùng đơn giản mà đứng nơi đó nhưng vẫn mang đến một luồng áp lực cường đại, khiến người ta không dám khinh thường.
Lúc này, Tây Môn Tân Nguyệt không dám khinh thường, mặc dù không có hoàng thượng, chỉ sợ năng lực của nữ nhân này cũng không phải dễ đối phó, nàng lập tức cẩn thận đứng dậy, dẫn theo vài người bên cạnh cung kính mở miệng.
“Đứng lên đi, ” Thanh Dao tùy ý mở miệng, mâu quang từ trên người Tây Môn Tân Nguyệt xẹt qua.
Hôm nay Tây Môn Tân Nguyệt mặc trang phục lộng lẫy, đồ trang sức trang nhã lộng lẫy, hai thứ đều tôn lên dáng điệu, giở tay nhấc chân, mềm mại đáng yêu đa tình, ôn nhu như nước, nói thật ra, nữ nhân này bất luận là đầu óc hay là dáng người, đều là cực kỳ ưu tú, chỉ là ngạo khí quá lớn vì nghĩ mình giỏi hơn tất cả, đây cũng không phải chuyện tốt.
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương, ” Tây Môn Tân Nguyệt đứng dậy, đợi đến khi nữ tử trên cao ngồi xuống, nàng mới chậm rãi bước đến vị trí vừa rồi ngồi xuống, một đôi ánh mắt cất giấu ghen tị khi nhìn nữ nhân này, chói mắt loá mắt, nhất là những chuyện phát sinh ở trên người nàng ta, làm cho thân là nữ tử như nàng, cũng kính nể không ngớt, nếu như nàng ta không phải là hoàng hậu, nàng thực sự rất muốn kết giao một bằng hữu như vậy.
Ngay cả nam tử đều cảm thấy không bằng nàng, có thể dẫn hơn mười vạn binh mã dẹp xong Đan Phượng cùng Vạn Hạc quốc, không cần mất một binh một tốt đã làm cho Nguyệt Nhưỡng quốc cùng Hoàng Viên quốc quy hàng, cuối cùng ngay cả đại quốc gia như Thanh La quốc cũng quy hàng, thế nhân đều cảm thấy thống nhất thất quốc là chuyện khó càng thêm khó khăn, chiếu theo cha nàng cha sơ bộ đánh giá, muốn nhất thống thất quốc ít nhất phải mất hơn mười năm, thế nhưng nữ nhân này đã phá vỡ hết sự phỏng đoán của mọi người, nàng ta chỉ dùng thời gian hơn ba năm, liền thống nhất thất quốc.
Bởi vì năng lực của nàng ta quá mạnh mẽ, vì thế hoàng thượng mới không tha cho nàng ta, nhất định phải diệt trừ nàng ta.
Bởi vì chỉ cần có sự tồn tại của nàng ta, có một số việc sớm muộn gì sẽ lộ ra mặt nước…
“Không biết Thục phi nương nương qua đây vì chuyện gì?”
Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, bên cạnh Mạc Sầu đã sớm dâng nước trà, bên kia là tiểu công chúa đang ngồi, Tây Môn Tân Nguyệt nhìn tiểu công chúa, mặt mày cùng hoàng thượng cực giống, tựa như từ một khuôn mẫu đúc ra, xinh đẹp linh động, làm cho nàng liếc mắt nhìn một cái liền đố kị không ngớt, người nam nhân kia ngay cả đụng bọn ta cũng tiếc, vậy mà lại có đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp như vậy, làm cho lòng của nàng như bị con sâu cắn, mà đứa nhỏ trong bụng của chính mình?
Tây Môn Tân Nguyệt đưa tay lên sờ bụng, có cảm giác như nói không nên lời .
Ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ tử vừa lên tiếng, dịu dàng cười: “Nghe nói tỷ tỷ đã trở về, vì thế làm muội muội nên tới bái phóng tỷ tỷ một chút, sau này chúng ta cùng nhau phụng dưỡng hoàng thượng, đương nhiên phải sống chung hài hòa.”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Tiểu Ngư nhi lập tức sắc mặt đại biến, hướng Tiểu Bạch sói bên cạnh mệnh lệnh: “Tiểu Bạch, cắn nữ nhân không biết xấu hổ này cho ta.”
Chương 137.4
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Tiểu Bạch sói được lệnh, liền phi thân nhắm trên người của Tân Nguyệt nhào tới, Tây Môn Tân Nguyệt không nghĩ tới công chúa tính tình lớn lối như thế, sắc mặt trắng bệch, cũng may nàng vốn biết võ công, hơn nữa thân thủ bất phàm, thân di chuyển liền tránh thoát được, thế nhưng Tiểu Bạch sói đã trãi qua đặc huấn, quay thân hình một cái, liền quấn trên người nàng, tỳ nữ của Tây Môn Tân Nguyệt bị hù đến sắc mặt đại biến, ùm một tiếng quỳ xuống đất: “Cầu hoàng hậu nương nương tha mạng, nương nương nhà của chúng ta đang mang long loại, cầu nương nương ngàn vạn lần không nên thương tổn nương nương nhà của chúng ta .”
Lời của nàng ta vừa rơi xuống, con ngươi của Thanh Dao sâu hơn, tiểu nha đầu này thật là khôn khéo, trước báo cáo chuyện này, nếu các nàng thật làm bị thương Tây Môn Tân Nguyệt, thì phải chịu một tội lớn, tuy rằng nàng không sợ hãi, thế nhưng không cần thiết có thêm nhiều chuyện, nên hướng Tiểu Ngư nhi bên cạnh mở miệng: “Còn không cho Tiểu Bạch trở về.”
Tiểu Ngư nhi tuy rằng không cam lòng, thế nhưng mẫu thân đã lên tiếng, cũng không dám không tuân lệnh, lập tức hướng bên dưới mệnh lệnh: “Tiểu Bạch, trở về.”
Tiểu Bạch sói tuân lệnh, lập tức thu hồi móng vuốt ngoan ngoãn tiêu sái đến chỗ cao, nằm ở bên chân Tiểu Ngư nhi.
Bên dưới, gương mặt Tây Môn Tân Nguyệt hoa dung thất sắc, bởi vì vừa động võ công, tóc lúc trước chảy cẩn thận tỉ mỉ lúc này có chút mất trật tự, tiểu nha đầu Liên Yên đã sớm nhào qua, khẩn trương truy vấn: “Nương nương, người không sao chứ, người không sao chứ.”
Tây Môn Tân Nguyệt hô hấp có chút gấp, đợi đến khi hơi thở thuận một ít, mới chậm rãi mở miệng: “Ta không sao.”
Ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ tử trên cao, chỉ thấy nàng không có giáo huấn công chúa, chỉ khí định thần nhàn nhìn hết thảy trước mắt, Tây Môn Tân Nguyệt tức mà không có chỗ phát, sắc mặt có chút khó coi, thanh âm lãnh chìm vang lên: “Nương nương, thiếp thân đang mang long loại, công chúa vui đùa như thế có phải quá lớn hay không, nếu như long loại khó giữ được, chỉ sợ rất khó giải thích.”
“Long loại của Thục phi nương nương có chuyện sao?”
Thanh âm của Thanh Dao lạnh lùng vang lên, Tây Môn Tân Nguyệt ngẩn ra, con ngươi lóe sáng, nhưng chỉ bất đắc dĩ trừng mắt người ở trên cao, nữ nhân này có ý tứ gì, ý nói là long loại của nàng còn không có chuyện gì à?
Thanh Dao lạnh lùng nhìn Tây Môn Tân Nguyệt, nữ nhân này đến nơi đây là cho nàng thỉnh an sao, rõ ràng là vì khoe khoang mà tới, một ngụm một tiếng long loại, nhìn nàng ta cao ngạo như một con chim công, không phải chỉ mang thai thôi sao? Mang đứa nhỏ của người nam nhân kia có cần cao hứng như thế sao?
Quanh thân nàng bao phủ mũi nhọn lạnh lẽo, âm trầm trừng mắt Tây Môn Tân Nguyệt.
Tây Môn Tân Nguyệt nhìn nữ tử trên cao, nghĩ đến chuyện nữ tử này xuất cung, cũng bởi vì hoàng thượng nạp nàng làm Thục phi, nếu như, nàng dâng rất nhiều phi tử cho hoàng thượng thì sao? Nữ nhân này không phải càng tức giận đến lợi hại hơn sao.
Nghĩ đến có thể đánh trả nữ tử này, Tây Môn Tân Nguyệt không khỏi hưng phấn.
Từ xưa hoàng đế hậu cung người đẹp vô số, đây là chuyện quá bình thường, nàng không cho là chuyện này có cái gì không tốt, ngược lại nàng cho rằng nữ nhân này quá không bình thường, lại muốn một mình độc chiếm hoàng thượng, điều này sao có thể?
Trên mặt Tây Môn Tân Nguyệt lộ ra ý cười thanh tao lịch sự, chậm rãi từng chữ từng lời mở miệng.
“Thiếp thân hôm nay đến, là có chuyện cùng nương nương thương lượng, công chúa rốt cuộc cũng là một tiểu hài tử, thiếp thân sao lại cùng tiểu hài tử tính toán.”
Thanh Dao vô cùng kinh ngạc cau mày chút mi, nàng không cho là Tây Môn Tân Nguyệt sẽ dễ nói chuyện như vậy, nàng sở dĩ chuyển đổi trọng tâm câu chuyện, chỉ sợ là có tính toán khác, Thanh Dao bất động thanh sắc nhìn nữ tử bên dưới, mở miệng gằng từng chữ
“Nói đi, chuyện gì?”
“Bẩm nương nương, thất quốc đã nhất thống, hậu cung to lớn lại quạnh quẽ không gì sánh được, thiếp thân đã được hoàng thượng đồng ý, nên muốn cho hoàng thượng nạp phi, không biết nương nương có ý kiến gì không?”
Tây Môn Tân Nguyệt nói xong, mặt mày cười thành một đóa hoa, nàng cũng không tin còn chọc tức không được nữ nhân này, nhìn nàng ta làm sao mà còn kiêu ngạo nữa.
Tây Môn Tân Nguyệt tiếng nói vừa rơi xuống, Thanh Dao cũng không có nói gì, tuy rằng sắc mặt càng phát ra lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn đạm mạc, bảo trì bất biến, chỉ là Tiểu Ngư nhi đứng bên cạnh đã sớm phẫn nộ kêu lên, toàn bộ tiểu thân thể cũng nhảy dựng lên: “Nạp phi?”
Ngay cả Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cũng ngây dại, vốn có một Tây Môn Tân Nguyệt đã đủ ngột ngạt, không nghĩ tới lại còn muốn nạp phi, hậu cung mỹ nhân ba nghìn, nếu quả thật hoàng thượng đồng ý cho Tây Môn Tân Nguyệt làm như vậy, chỉ sợ nương nương sẽ không có biện pháp nhịn nữa.
Tây Môn Tân Nguyệt thấy hoàng hậu không có động tĩnh gì, bất quá công chúa sắc mặt rất khó nhìn, dù cho chỉ chọc giận được người nho nhỏ này, nàng cũng giải hận được phần nào, nên phối hợp gật đầu: “Đúng vậy, công chúa, chuyện này hoàng thượng đã đồng ý, bởi vì hậu cung quá quạnh quẽ, đứa nhỏ của hoàng thất quá ít, vì thế thiếp thân chuẩn bị cho hoàng thượng nạp phi, hậu cung nhiều người như vậy, công chúa rất nhanh cũng sẽ không tịch mịch, bởi vì hoàng thượng sẽ có rất nhiều rất nhiều hoàng tử hoàng nữ khác.”
Tây Môn Tân Nguyệt thanh âm vừa rơi xuống, Tiểu Ngư nhi hai tay chống nạnh, kêu to: “Không được, ta không đồng ý phụ hoàng nạp phi.”
Tây Môn Tân Nguyệt ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới người không đồng ý lại là công chúa, mà không phải là hoàng hậu, nhưng tốt xấu gì cũng có một người làm ầm ĩ, việc này cũng không phải là nàng một người đơn độc làm, thật có chút ý tứ, hơn nữa ngay vừa rồi, nàng bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nếu có phi tần tiến cung, như vậy không phải sẽ có nhiều ngươi hơn giúp mình đối phó nữ nhân này sao? Chuyện này thật sự là quá tốt, lúc đầu nàng vốn chỉ hù dọa nữ nhân này, hiện tại xem ra cần phải làm, nhất định phải làm chuyện này.
Kỳ thực chuyện nạp phi này, hoàng thượng đến bây giờ còn không biết, bất quá nàng biết hắn nhất định sẽ đồng ý, người nam nhân nào mà không háo sắc, không thích hậu cung giai lệ ba nghìn, ngoại trừ người nam nhân kia.
Tây Môn Tân Nguyệt nghĩ đến đây, con ngươi sâu u đi xuống, sắc mặt âm u, thật lâu, mới buông lỏng.
Nếu hắn đã xem nữ nhân này như bảo bối, vậy nàng cũng sẽ không làm cho nữ nhân này dễ chịu, khóe môi câu ra ý cười âm trầm.
“Công chúa, đây là chuyện của hoàng thượng, người khác không có quyền can thiệp.”
“Ngươi?”
Tiểu Ngư nhi sắc mặt thay đổi liên tục, rõ ràng muốn nổi giận, Thanh Dao sợ nàng dưới cơn nóng giận lỡ miệng nói ra lời kinh hãi thế tục, bởi vậy liền cướp trước một bước nói: “Thục phi, nếu đây là quyết định của hoàng thượng, Thục phi nương nương hãy đi giải quyết đi, chọn một ít người đẹp tiến cung đi.”
Ý cười ở trên mặt Tây Môn Tân Nguyệt cứng lại, nàng cho rằng nữ nhân này sẽ tỏ vẻ tức giận một ít, thế nhưng không nghĩ tới nàng ta lại có thể trấn định phân phó nàng làm chuyện này.
Trong lòng không khỏi khơi lên tức giận, bất quá nói cũng đã nói ra khỏi miệng, nàng không làm là không đạo lý, hơn nữa những nữ nhân kia tiến cung có thể giúp đỡ nàng đối phó nữ nhân này, thực sự là một kế sách hòn đá ném hai chim, thật quá tốt, nụ cười trên mặt nàng khôi phục lại, nhu uyển như nước mở miệng.
“Thiếp thân đã biết, chuyện này cứ giao cho thiếp thân giải quyết đi, đến lúc nạp phi kính xin hoàng hậu nương nương tự mình chủ trì.”
Tây Môn Tân Nguyệt cười đến đắc ý mãn lòng, nàng cũng không tin nữ nhân này không tức giận, nói chung nghĩ đến nàng ta sinh khí, nàng liền hài lòng, cuối cùng cũng hòa nhau một ván.
Tây Môn Tân Nguyệt dẫn tỳ nữ Liên Yên đi ra khỏi Phượng Loan cung, một đường hướng Xây Dương cung của mình mà đi, xa xa phía sau còn có một nhóm thái giám cùng cung nữ đi theo, Liên Yên nhịn không được nhẹ giọng mở miệng: “Nương nương, người thực sự cho hoàng thượng nạp phi sao?”
Trong thanh âm của nàng vô cùng kinh ngạc, hiện tại đang là lúc nương nương được sủng ái nhất, nàng không cần thiết đem những nữ nhân khác đón tiến cung để tranh giành tình cảm, hiện nàng đang mang thai, nếu như trong khoảng thời gian này hoàng thượng lại thích phi tử khác, không phải là mình sẽ thất sủng sao?
Tây Môn Tân Nguyệt sao không biết Liên Yên đang nghĩ gì, nên quay người lại nhìn Liên Yên, cười đắc ý.
“Ta làm như vậy, thứ nhất trong lòng hoàng thượng sẽ hiểu rõ, mà cảm kích ta, sau đó chỉ đối với ta tốt, nam nhân không thích nữ nhân ghen tị, thứ hai, những nữ nhân kia sau khi tiến cung, chỉ biết dựa vào ta, đúng lúc có thể giúp đỡ ta đối phó nữ nhân kia, nếu như không có nàng, ngươi nói xem ai sẽ có cơ hội trở thành hoàng hậu? Phải biết rằng hoàng hậu nhất định phải lòng dạ rộng lượng, có thể nhìn được việc mà người thường không nhịn được.”
“Nguyên lai là như vậy.”
Liên Yên thở ra một hơi, nương nương của các nàng đầu óc luôn luôn so với người khác thông minh hơn, xem ra cũng có chút đạo lý, nên vội gật đầu: “Nô tỳ đã biết.”
Đoàn người đi trở về Xây Dương cung.
Trong đại điện của Phượng Loan cung, Thanh Dao vẫn ngồi yên không nhúc nhích, duy trì tư thế lúc trước, Tiểu Ngư nhi lo lắng nhìn mẫu thân, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu thì không dám nói lời nào, trong lòng nương nương chỉ sợ nhất định rất thống khổ, chẳng những có Tây Môn Tân Nguyệt, mà có thể sẽ có rất nhiều nữ nhân tiến cung, chẳng lẽ lúc trước hoàng thượng chỉ vì lợi dụng nương nương sao, hiện tại thất quốc thống nhất, vì thế đã quên những nỗ lực của nương nương.
Đại điện, yên tĩnh như ao tù nước đọng, để hồi phục một chút cảnh xuân.
Hiện tại cả không gian như đóng băng hàn lãnh.
Tiểu Ngư nhi cũng không chịu được nữa liền phóng ra bên ngoài, thanh âm tức giận vang lên: “Ta đi tìm phụ hoàng, tại sao lại đối với mẫu thân như vậy? Nếu như hắn còn muốn nạp phi, chúng ta sẽ đi, không bao giờ ở lại hoàng cung nữa.”
Mạc Sầu vừa nghe công chúa nói, sắc mặt đại biến, Thanh Dao cũng phục hồi tinh thần lại, trầm giọng phân phó: “Nhanh, đuổi theo mang công chúa về, đừng để cho nàng đi tìm hoàng thượng.”
“Dạ, nương nương.”
Mạc Sầu lắc mình đi ra ngoài, trên đại điện, Băng Tiêu nhìn nương nương, rồi chậm rãi mở miệng: “Nương nương, làm sao bây giờ? Rời khỏi hoàng cung, hay là………?”
Nàng thực sự không có khí lực nhắc tới chuyện kế tiếp làm cho nương nương ưu thương, bởi vì tất cả mọi chuyện phát sinh lúc này đều làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Ánh mắt Thanh Dao trở nên sâu thẳm, thật lâu mới mở miệng.
“Băng Tiêu, ngươi biết không? Ta cuối cùng vẫn cảm thấy hoàng thượng tựa hồ thay đổi, không còn là hoàng thượng trước đây, ta một điểm cũng không nghi ngờ hoàng thượng trước đây, hắn làm cho ta nhiều chuyện như vậy, ta tin, hắn đối với ta là thật tình, như vậy tất cả những chuyện hiện tại rốt cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ hoàng thượng đã bị cái gì kích thích? Ta muốn tra ra chân tướng đích thực trong chuyện này, nếu như khi đó, vẫn phát hiện, hắn thật sự lợi dụng ta, ta không còn lời nào để nói, ta cũng không phải cái loại nữ nhân rời khỏi nam nhân, liền không có biện pháp sống.”
Thanh âm của Thanh Dao băng hàn vang lên, từng chữ từng hồi như chảy trong đại điện…
“Nương nương.”
Băng Tiêu một chữ cũng nói không nên lời, hoàng thượng không chỉ làm tổn thương lòng của nương nương, cũng làm tổn thương lòng của các nàng, lúc đó hắn thích nương nương đến cỡ nào a, nhưng bây giờ rốt cuộc đã có chuyện a?
Mạc Sầu đuổi theo Tiểu Ngư nhi, ngăn trở lối đi của nàng, sau đó ôn nhu khuyên nhủ nàng: “Công chúa, nương nương bảo ngươi trở lại đó.”
Tiểu Ngư nhi lạnh lùng nhìn Mạc Sầu, thở hổn hển lãnh lùng mở miệng: “Mạc Sầu, dẫn ta đi gặp phụ hoàng, ta không biết hắn ở chỗ nào, lập tức mang ta qua đó, ta muốn nghe hắn nói một chút có phải thật sự muốn nạp phi hay không ?”
Mạc Sầu lâm vào thế khó xử, chủ tử không cho công chúa đi gặp hoàng thượng, nhưng tính nết công chúa nàng biết, nàng cùng nương nương đều như nhau, chỉ cần nói, liền nhất định phải làm cho được.
Bất quá đối với chuyện nạp phi lần này, Mạc Sầu cũng rất phản cảm, đau lòng cho nương nương so với Tiểu Ngư nhi không ít, vì thế Mạc Sầu dùng sức gật đầu một cái: “Tốt, đi thôi, nô tỳ mang người qua đó, hoàng thượng vẫn ở tại Lưu Ly cung, thông thường mọi việc cũng đều ở Lưu Ly cung mà xử lý.”
Dọc theo đường đi, hai người không nói thêm gì nữa, nhắm Lưu Ly cung mà đi.
Lưu Ly cung ly cách Phượng Loan cung cũng không xa, hai người rất nhanh liền tới đó, trước cửa Lưu Ly cung, tầng tầng bạch ngọc thềm đá, từ trên xuống dưới đứng thẳng rất nhiều thái giám cùng cung nữ, trên chỗ cao nhất đang đứng một người, chính là thái giám A Cửu, A Cửu vừa nhìn thấy người đi tới, vội vàng dẫn mấy người tiểu thái giám qua đây hành lễ.
“Chúng tiểu nhân tham kiến công chúa.”
“Đứng lên đi, ta muốn gặp phụ hoàng.”
Tiểu Ngư nhi lạnh lùng mở miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn bao phủ mây đen, lãnh chìm tiêu sát, âm trầm mở miệng, A Cửu bị hù đến nhảy dựng, cho tới bây giờ còn chưa có thấy qua tiểu hài tử mà trầm ổn như vậy, lời nói ra còn mang theo sát khí