Đương lúc đổi nước và cho cá phong thủy ăn trong phòng anh làm việc thì anh đã đến. Tôi cảm thấy kỳ lạ, chưa từng thấy anh đi làm sớm như vậy.
“Chào Tần tổng.”
“Ừ, chào.” Ánh mắt của anh rất nhẹ nhàng, nhìn dáng vẻ cũng dự báo là không có gì không tốt. Tôi quyết định tiếp tục công việc của mình.
Đang lau bàn của phòng tài liệu, anh thình lình đứng sau thân tôi, kêu to một tiếng dọa tôi.
“Tần tổng?”
“Anh…” Ánh mắt anh dời về phía tủ tài liệu: “Anh tìm bản tài liệu.”
Cắt, không phải là luôn luôn cần tôi tìm tài liệu giúp anh sao? Khi nào đã khách sáo như vậy chứ? Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng vẫn nói cung kính chân thành: “Tài liệu gì? Em giúp anh tìm cho.”
“Ặc, cái đó…. không sao, em bận việc của em đi.”
“Ờ, Tần tổng xin đừng quên ghi lại tên ở sổ mượn xem.” Nhắc nhở anh một tiếng, tôi quay người chuẩn bị ra cửa. Anh đột ngột kéo cổ tay của tôi, giọng nói hơi vội vàng: “A Lạc, anh…”
Tôi quay người ngỡ ngàng nhìn anh, anh với tôi nhìn nhau một chút, cuối cùng buông tay ra, vẻ mặt thất bại vô cùng, đập mạnh xuống bàn một cái, cắn răng thốt ra hai chữ: “Đáng chết!”
Tôi thở dài, vỗ nhẹ vai anh mang tính thăm dò: “Yên tâm, chuyện này không phải là lỗi của anh.” Sau đó vô cùng thông cảm đi ra ngoài. Thẳng thắn mà nói, tôi hơi hiểu được tâm trạng này của đàn ông, nhất là kiểu người bình thường được tôn thờ như anh, gặp phải chuyện như vậy, đúng là đả kích người.
Thật ra thì anh đối đãi với cấp dưới không tệ, tỷ lệ nhân viên nhảy việc hằng năm của công ty chúng tôi chỉ có 0,5 phần trăm. Điều này coi như là đốt đèn cũng khó tìm được trong giới rồi.
Cho nên…. người của công ty thật ra vô cùng bao che, dù là phương diện kia có vấn đề thì cũng là người mình biết mà thôi. Tôi dám nói chồng của đám nữ sói kia cũng không biết được.
Hơn nữa nếu như việc này mà lan truyền đến tai truyền thông… hậu quả sợ là không tưởng tượng được.
Sắp xếp xong lịch trình hằng ngày của anh, tôi đặt dưới khối thủy tinh trên bàn làm việc anh như cũ, người của công ty bắt đầu lục đục đi làm. Có vài khách hàng gọi điện thoại đến hẹn thời gian, tôi thêm vào giúp anh.
Nhìn trang giấy chi chít, hôm nay anh sẽ bận rộn đây.
“Tần tổng, sáng nay 10h20′ phó tổng của Hoa Long sẽ đến, thương lượng với anh việc đưa Phù Thế vào hoạt động đại lý. Hai giờ chiều Vu tổng sẽ đến, muốn điều chỉnh lại khoản tiền của hợp đồng lần trước.”
“Để anh ta tìm Trần Nhiên đi.” Anh xua tay như khéo léo múa thái cực.
Mặt tôi không chút thay đổi, anh đã từ chối người ta rất nhiều lần rồi: “Nhưng mà Vu tổng muốn gặp mặt anh nói chuyện một chút, đây là lần thứ sáu hẹn anh rồi.”
“Nhiều lần vậy sao?” Tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn làm việc: “Vậy thì gặp thôi.”
“Buổi chiều ông Kim của Sĩ Thần Hàn Quốc sẽ đến, bởi vì thời gian chuyến bay và đến công ty của chúng ta không chính xác nên chắc khoảng ba giờ.”
“Ừ.”
Hết bận trở về vị trí, Uông Lỗi lấm la lấm lét đi vào, ánh mắt kia nhìn thế nào cũng không ổn.
“Sao vậy, trên mặt tôi nở hoa à?” Anh ta không để ý đến tôi, lại mày gian mắt xảo liếc nhìn lão đại bên trong một cái. Sau đó vẻ mặt nhịn cười rất cực khổ, thích thú bỏ đi.
Người đến phòng làm việc của Tần Tấn vẫn không ngớt. Buổi chiều ông Kim đến, tôi còn phải sắp xếp ông ở phòng khách chờ một chút. Ông cũng không bận lòng, còn tặng cho tôi một lọ nước hoa Trésor. Là hình dáng kim tự tháp quen thuộc rất xinh xắn, lúc nào cũng thấy được trên bàn trang điểm của mẹ già.
“Cô Đông Phương, hi vọng cô thích.” Vẻ mặt và nụ cười ông thành khẩn. Tôi thì không sao cả, dù sao mẹ già của tôi chắc chắn rất thích, kết quả là tôi mỉm cười nhận lấy.
Sau đó đúng lúc quay người đã đụng phải Tần Tấn đưa Vu tổng ra ngoài. Quay người lại nhìn thấy Vu tổng, tôi hơi chột dạ, đây không tính là hối lộ cá nhân chứ? Anh thoáng nhìn sang, tôi đọc được tin nhắn như vậy trên mặt anh: Tùy tiện nhận quà của đàn ông!
Tôi hơi cau mày đáp lại anh: Gì chứ, ông ta có thể làm cha em đó.
Anh ta nhướng mày, ý bảo: Em biết là tốt rồi.
Dường như anh không vui lắm. Nhưng mà tôi đã nhận rồi, cũng đã nói cám ơn, không thể trả lại được, cho nên cầm lấy mang đi.
Buổi tối bọn họ ra ngoài dùng cơm, tôi chạy trời không khỏi nắng, nhận lương thì phải làm việc chứ sao…
Có điều lần này ông Kim cũng không uống rượu. Từ thức ăn trên bàn, mấy người vẫn trò chuyện về món ăn Hàn Quốc, lại tán gẫu đến sự khác biệt của món Hàn và món Nhật, rồi lại tán gẫu đến tình hình trong nước của Nhật, sau đó lại nói đến chiến tranh kháng Nhật. Dù sao không khí rất thân thiện.
Tôi đứng dậy rót rượu giúp mọi người. Vì ông Kim ngồi bên cạnh lão đại nên lúc rót cho ông cũng tự nhiên đến gần anh. Sau đó Trần Nhiên bên cạnh móc ngay mắt cá chân tôi một cái, tôi gần như hợp tình hợp lý nhào vào trong lòng lão đại, được lão đại đỡ lấy theo phản xạ có điều kiện.
Nhưng trên tôi còn cầm chai rượu hình hồ lô, kéo theo mấy ly rượu trên bàn bị ngã, thoáng cái đã đổ hết vào người của ông Kim và lão đại.
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng mất thể diện như vậy, còn Trần Nhiên thì cứ cười rất ghê tởm: “Sơ xuất rồi, nhất thời sơ xuất thật ngại quá.”
Có phải nét mặt của tôi rất giống muốn khóc hay không…. Lão đại cúi đầu nhìn một chút, kéo tôi vào lòng anh một chút, khẽ nói: “Không có gì, không có gì, đợi chút về anh đánh cậu ta.”
Xấu hổ……………………
Tôi lại hận không thể vùi vào ngực của anh, bàn tay anh choàng qua vai tôi không có ý định buông ra, chỉ sai bảo Trần Nhiên: “Dẫn ông Kim thay trang phục đi.”
Ông Kim mỉm cười suốt, ông cười lên có nét rất hòa nhã: “Tự tôi đi được rồi, vẫn chưa già đến mức cần người theo hầu đâu.”
Chờ ông Kim đi lên lầu, tôi đứng dậy khỏi lòng lão đại, tay của anh nhẹ buông ra, lấy khăn giấy lau rượu trên đùi. Tôi cảm thấy mặt mình không đủ dầy: “Lão đại, em đi về trước.”
Trần Nhiên vẫn đang cười, Uông Lỗi thì mang vẻ mặt “tên ngu ngốc này” nhìn anh. Còn anh lại mảy may không buồn để ý.
“Anh đưa em về.” Anh đứng lên, tôi vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần, ông Kim sắp xuống rồi, anh đi không hay lắm.”
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng bao rồi gật đầu: “Vậy em về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh.”
Xấu hổ, từ lúc nào thì bọn tôi đã thân mật đến tình trạng này rồi chứ. Có điều… mặt tôi đỏ như vậy làm gì ????