Lâm Thiển Hạ bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh, đã không thấy một bóng người nào bên cạnh, đệm giường mềm mại không có có chút dấu vết bị lõm xuống, xem ra anh đã đi rất lâu rồi.
Để chạy đến đơn vị quân đội lúc sáu giờ rưỡi nên sáng năm giờ rưỡi Tập Vi Lương đã rời giường. Hôm nay là ngày đầu tiên anh nhận chức, cấp trên đã phê chuẩn yêu cầu điều động của anh, cũng cấp bậc trung tá cho anh.
Thật ra thì với địa vị trước mắt của anh, không cần giúp đỡ lính mới luyện tập buổi sáng. Nhưng dù sao mới nhận chức cũng phải lấy uy, ngoài có thể quen thuộc hoàn cảnh trước còn có thể tạo nên uy tín nhất định. Huống chi anh đã rời khỏi bộ đội đặc chủng nhiều ngày, ít nhiều cũng có chút nhớ nhung cuộc sống trong quân đội.
Lúc Tập Vi Lương tới bãi tập trại lính, mấy người lính mới đang chạy bộ đón mặt trời sáng sớm.
Ánh nắng vàng ấm áp chiếu vào từng thân thể tràn đầy khỏe mạnh, vẻ ngoài da thịt ngâm đen phản chiếu tuổi trẻ, mạnh mẽ rực rỡ.
Anh không khỏi nhớ lại tình cảnh mình chạy nhảy trong bãi tập nhiều năm trước, khi đó anh đang vung rãi mồ hôi dưới ánh mặt trời ấm áp rực rỡ, anh thích cái loại mệt đến cái gì cũng không thể suy nghĩ đó, nó có thể làm cho anh quên đi tất cả đau khổ và phiền não...
Huấn luyện viên Lục vốn là đang giám sát lính mới tập luyện nhìn thấy Tập Vi Lương liền chạy chậm đến trước mặt anh nghiêm túc chào một cái đúng chuẩn.
Phía trên đã truyền ra tiếng gió, nói người mới nhậm chức trung tá là đến từ bộ đội đặc chủng. Bộ đội đặc chủng đấy, đó cũng không phải là nơi người lính nào cũng có thể vào, không có ưu thế năng khiếu bẩm sinh và ý chí hơn người mà muốn vào thì còn khó hơn lên trời! Điều này làm cho huấn luyện viên Lục với vị trung tá mới đến này ngưỡng mộ không dứt, huống chi đối phương còn là cấp trên của mình, đương nhiên anh ta cũng không dám chậm trễ.
Tập Vi Lương đã hiểu rõ tình hình căn bản của đám lính mới, mấy tên lính mới không kềm chế được lòng hiếu kỳ đối với vị trung tá mới nhậm chức này, cũng bắt đầu len lén đánh giá, thậm chí còn lặng lẽ bàn luận một hồi.
Bọn họ cho là huấn luyện viên Lục và trung tá đại nhân đang trò chuyện với nhau rất vui, không rảnh để ý đến bọn họ, thật không nghĩ đến khi bọn họ chạy về đứng ngay ngắn tư thế quân đội thì huấn luyện viên Lục còn chỉ ra chính xác mấy tên lính mới trốn luyện tập, cũng trừng phạt bọn họ chạy ba vòng nửa.
Mấy tên lính mới kêu rên ở trong lòng một trận, hai vạn năm ngàn dặm* ở bãi tập vừa rồi đã như muốn nửa cái mạng của bọn họ rồi, bây giờ lại chạy thêm ba vòng, đoán chừng bọn họ phải lập tức đi đời nhà ma rồi !
*1 dặm = 500m
...
Khi Lâm Thiển Hạ đi tới phòng học, vốn định cố gắng tự nhiên mà đi bộ, đúng lúc thân thể đau nhức làm cô không thể không cẩn thận đi chậm.
Tối hôm qua Tập Vi Lương ăn no thoả mãn, rất thích ý, mà cô đáng thương lại bị giày vò đến không còn sức hô hấp!
Dọc theo đường đi cô cũng không dám nhìn người khác một cái, sợ bị người nào đó phát hiện ra sự khác thường của mình. Rõ ràng là một đoạn đường rất ngắn, cô lại đi đến mồ hôi đầm đìa, hơn nữa còn có cảm giác như bị người ta nhìn thấu, bị người ta cười nhạo.
"Tiểu Hạ! Cậu tới rồi!" Lâm Thiển Hạ vừa đến phòng học, Bạn cùng phòng Vương Mộng Khuê liền nhiệt tình ngoắc cô, ý bảo cô mau tới đây ngồi."Rốt cuộc cậu đã về rồi? Có đem cua đến hay không? Tuần này cậu không ở trường học mình cũng không có ai nói chuyện."
Mấy ngày trước bởi vì sợ Vương Mộng Khuê nghi ngờ mình ban đêm không về ngủ, cho nên liền gạt cô ấy nói mình đi về nhà.
Nhà Lâm Thiển Hạ gần biển, vì vậy có nhiều loại hải sản, giá cả lại rẻ. Vương Mộng Khuê thì ở thành phố F xa xôi, bốn bề toàn núi, một năm bốn mùa gần như là cũng không ăn được hải sản gì. Kể từ đại học năm nhất cô ấy đến Lâm Thiển Hạ ăn cua một lần, liền thích mùi vị tươi ngon này. Vì vậy chỉ cần Lâm Thiển Hạ có trở về, cô ấy cũng sẽ cầu xin cô mang mấy con cua đến trường học.
Vương Mộng Khuê hơi thất vọng, Lâm Thiển Hạ về nhà đã làm cho cô ấy cảm thấy rất cô đơn, vốn tưởng rằng cô sẽ mang mấy con cua tới khao mình, lại không nghĩ rằng cô quên mất.
Kết thúc tiết học Lâm Thiển Hạ và Vương Mộng Khuê cùng đi phòng ăn ăn cơm sau đó trở về ký túc xá nghỉ ngơi như thường ngày. Bởi vì buổi chiều không có tiết, vì vậy các cô ngủ từ mười hai giờ rưỡi thẳng tới hơn ba giờ.
Sau khi tỉnh lại Lâm Thiển Hạ gửi tin nhắn cho Tập Vi Lương, nói tối nay mình muốn ngủ ở ký túc xá. Có lẽ đối với chuyện anh không chịu cho mình rời khỏi mà lòng vẫn còn sợ hãi, thậm chí có lúc cô cảm thấy trong lòng Tập Vi Lương hơi khác thường.
Nhưng mà cô lập tức hủy bỏ loại phán đoán đáng sợ này, sau đó liền tập trung làm chuyện của mình.
Thật không nghĩ đến sau khi gửi tin ngắn 1 tiếng, Tập Vi Lương liền gọi điện thoại tới.
Cô vừa nghe, bên đầu điện thoại kia liền truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng hơi giận của anh ."Đợi anh lái xe đến đón em."
"Không cần, đêm nay em ngủ ở ký túc xá." Lâm Thiển Hạ cảm thấy người đàn ông này rất cố chấp!
"Sau 7 giờ anh đến dưới lầu ký túc xá của em." Tập Vi Lương như không nghe thấy cô nói gì, giọng điệu không cho từ chối.
"Tôi nói đêm nay tôi muốn ngủ ở ký túc xa! !" Lâm Thiển Hạ không tự chủ được cao giọng nói, trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn và tức giận. Cô cảm thấy người đàn ông Tập Vi Lương này có lúc rất ngang ngạnh, cô cũng không phải là vị thành niên, anh cũng không phải là cha của cô, quản hơi nhiều rồi? !
Lâm Thiển Hạ cảm thấy không còn gì để nói với Tập Vi Lương, vì vậy dứt khoát cúp điện thoại, hơn nữa còn thuận tiện tắt máy.
...
Tối hôm qua Lâm Thiển Hạ và Vương Mộng Khuê đã hẹn đi phố sinh viên dạo một chút, vì để tránh chen xe buýt, hai cô cũng dậy rất sớm.
Hai người đi tới túc xá lầu dưới thì Lâm cạn hạ liền thấy được này xóa sạch làm nàng trong lòng run sợ bóng dáng.
"Thiển Hạ." Lâm Thiển Hạ còn muốn làm bộ không quen anh, nhưng Tập Vi Lương vừa nhìn thấy cô liền đi tới, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy.
"Tiểu Hạ, anh ta không phải là người đó..." Rõ ràng là Vương Mộng Khuê còn có chút ấn tượng với Tập Vi Lương.
"Trở về với anh." Tập Vi Lương xem Vương Mộng Khuê như là không khí, dường như trong mắt anh chỉ có một mình Lâm Thiển Hạ.
"Một lát tôi còn phải đi học." Đầu Lâm Thiển Hạ đau muốn nứt, cô không biết sau này phải giải thích như thế nào với Vương Mộng Khuê, cũng không biết phải giải quyết người sống to lớn Tập Vi Lương này.
"Đừng nói láo với anh." Môi mỏng Tập Vi Lương mím chặc, mặc dù vẻ mặt lạnh nhạt nhưng chân mày nhíu chặt đã tiết lộ anh không vui."Anh có thời khóa biểu của em."
Tập Vi Lương rất tức giận, tối hôm qua anh gọi điện thoại cho Lâm Thiển Hạ cả đêm, nhưng bên đầu điện thoại kia vẫn truyền đến giọng nữ tươi đẹp nhưng ghê tởm, anh giận đến rất muốn ném điện thoại di động. Nếu không phải vì trực đêm thì chắc chắn tối hôm qua anh sẽ trói Lâm Thiển Hạ đưa về nhà. Buổi sáng hôm nay anh lại trốn việc tới đón cô, cô lại còn dám nói láo với anh?!
Lâm Thiển Hạ tức giận đến sùi bọt mép, cô cảm thấy lý lịch của mình bị Tập Vi Lương xâm phạm, mặc dù đây chỉ là một tờ thời khóa biểu người người cũng có thể xem được.
Mặc dù Vương Mộng Khuê đơn thuần bình thường ít quan tâm nhưng cũng không ngu. Cô ấy vừa nhìn điệu bộ này của Tập Vi Lương liền nghi ngờ quan hệ của hai người. Lúc trước cô ấy có nghe đến một ít về Lâm Thiển Hạ, nhưng cũng bị cô dùng lý do "người khác nhìn lầm rồi" lừa gạt. Hơn nữa trước kia trừ những kỳ nghĩ dài hạn thì cô sẽ không về nhà nhưng tuần trước lại đi về, hơn nữa còn không mang cua, thực sự là rất kỳ lạ.
Vương Mộng Khuê quan sát Tập Vi Lương, sau đó dè dặt hỏi: "Chẳng lẽ anh ta chính là Thiệu Hoa Trạch?" Chẳng lẽ cuối cùng Lâm Thiển Hạ hiểu rõ vạch mây trăng sáng? !
Trong nháy mắt cặp mắt đen như mực của Tập Vi Lương hiện lên vẻ lo lắng...
Vương Mộng Khuê không biết chút nào vốn là còn muốn chúc mừng bạn tốt, lại thấy Lâm Thiển Hạ giống như bị người ta cầm đao gác ở trên cổ bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, sau đó liền không nói gì đẩy cô ấy vào hướng trong ký túc xá, trong con ngươi ướt át còn tràn ngập vẻ cầu khẩn."Hôm nay mình có chuyện lần sau sẽ đi dạo phố sinh viên với cậu... Bây giờ cậu cũng đừng hỏi mình cái gì, lúc nào có rãnh rỗi sẽ giải thích với cậu, xin cậu..."
Đuổi Vương Mộng Khuê đi, Lâm Thiển Hạ phiền lòng đi ngang qua bên người Tập Vi Lương, lúc này chỉ cảm thấy không khí và nhiệt độ quanh mình thấp, rõ ràng là nóng bức giữa mùa hè nhưng lại khiến cho cô có ảo giác lạnh thấu xương.
Cô có tật giật mình ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Tập Vi Lương một cái, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đi thôi. Em và anh trở về." Cô có loại dự cảm rất xấu rồi.
Ngồi ở trong xe, hai người cũng không nói lời nào, không khí rất cứng ngắc.
Lâm Thiển Hạ không chịu nổi loại không khí quá yên tĩnh này, mở miệng đánh vỡ im lặng nói: "Em muốn trừ chủ nhật, bình thường thì ngủ ở trường học."
"Em là vợ của anh, em và anh phải ở cùng một chỗ." Tập Vi Lương không cho từ chối nói. Anh đã xin phòng trống ở đơn vị rồi, như vậy sau này nếu như anh có trực thì Lâm Thiển Hạ có thể ngủ ở trong đơn vị.
"Anh đói khát như vậy sao? !" Lâm Thiển Hạ nổi trận lôi đình. Thật ra thì cô càng muốn nói thẳng nếu anh cô đơn thì hoàn toàn có thể đi tìm cô gái khác tôi tuyệt đối không ngại. Nhưng đây nhất định là nói lẫy, cô vẫn ráng nhịn được. Dù sao bọn họ đã kết hôn, cô thật sự muốn sống cùng với anh thật tốt.
Tập Vi Lương nhìn Lâm Thiển Hạ kích động, mở miệng nói: "Không phải là như em nghĩ."
"Anh biết tôi còn phải đọc sách, ở bên ngoài thật sự rất phiền phức !" Lâm Thiển Hạ cố gắng nói lý. Mặc dù cô rất tức giận, nhưng biết nếu như mình cứng rắn nhất định sẽ thua rối tinh rối mù, vì vậy vẫn muốn nói đạo lý với Tập Vi Lương.
"Năm nay em đã là đại học năm 3, mỗi khóa gồm 15 tiết. Ngoài ra anh cũng sẽ mời một tài xế đưa em đi học." Tập Vi Lương nhàn nhạt nói.
Nếu không phải là vì đánh không lại Tập Vi Lương thì Lâm Thiển Hạ thật sựmuốn hung hăng ném cho anh một cái tát! Chưa từng thấy qua người đàn ông gia trưởng như vậy, chẳng lẽ anh là một vương gia cổ đại chuyển kiếp tới đây? !
"Tôi thường xuyên không về ngủ ban đêm, người khác sẽ nghĩ như thế nào? ! Anh muốn đẩy tôi lên đầu ngọn sóng dư luận sao? !"
"Em có thể đưa giấy đăng ký kết hôn cho bạn học xem." Tập Vi Lương nói như chuyện đương nhiên.
Lâm Thiển Hạ giận đến sắp hộc máu, cô không kềm chế được tâm trạng kích động giận dữ hét: "Tôi có cuộc sống tự do của tôi, anh không có quyền can thiệp!"
"Em là vợ của anh." Tập Vi Lương lành lạnh liếc nhìn cô một cái, sau đó hỏi ra vấn đề anh đã nhịn rất lâu."Thiệu Hoa Trạch là ai?"
Lâm Thiển Hạ còn muốn rống thêm mấy câu để trút mối hận trong lòng, lại nghe thấy "Thiệu Hoa Trạch" thì như bị người ta dùng gậy đánh vào đầu làm cho cả người ngây ngẩn tại đó.
Hồi lâu, Lâm Thiển Hạ cũng không lên tiếng nữa. Cô né tránh ánh mắt chất vấn của Tập Vi Lương, nhìn ra ngoài cửa sổ cười khổ.
Thiệu Hoa Trạch là ai? Chẳng qua là một người không liên quan mà thôi.
...
Về đến nhà, Lâm Thiển Hạ lại không nhịn được bắt đầu náo loạn. Cô vừa kêu "Tôi có cuộc sống tự do!" Vừa muốn tìm đồ ném, lại phát hiện toàn bộ thứ có thể ném đều bị Tập Vi Lương cất vào.
Cô tức giận tới mức đặt mông ngồi dưới đất khóc la, bộ dạng hai chân ngắn đập thình thịch giống như đưa trẻ không được ăn kẹo, Tập Vi Lương nhìn liền muốn cười, nhưng lúc suy nghĩ đến Thiệu Hoa Trạch thì cả người anh liền uất ức, mày đen đặc nhíu lại như có thể vắt ra nước.
Tập Vi Lương cũng không biết làm sao để dụ dỗ cô, vì vậy liền nằm trên mặt đất bên cạnh Lâm Thiển Hạ làm hít đất.
Giống như trở về mấy ngày trước. Khi đó Lâm Thiển Hạ ầm ĩ đập vỡ đồ ở đầy đất, mà Tập Vi Lương vẫn còn có thể bình tĩnh rèn luyện thân thể.
Lâm Thiển Hạ hoàn toàn không có cách nào, bây giờ cô hận Tập Vi Lương hận đến nghiến răng, vì vậy liền đứng lên không khách khí chút nào đặt cả người ngồi vào trên lưng Tập Vi Lương.
Nhưng mà cô đánh giá thấp người đàn ông Tập Vi Lương ra đời từ bộ đội đặc chủng này, trước kia lúc anh tập chống đẩy - hít đất thường phải cõng đồng đội khoảng trăm cân, bây giờ chỉ là thân thể nhỏ bé không quá 90 cân của Lâm Thiển Hạ, sao làm khó được anh?
Kết quả là chỉ thấy Tập Vi Lương dừng lại một chút liền bắt đầu hít đất chập choạng.
Lâm Thiển Hạ giận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng cô còn chưa hết hy vọng mà vẫn ngồi ở trên lưng Tập Vi Lương, cô cũng không tin anh là người thần kỳ! !
Vốn là Tập Vi Lương còn rất ra sức, rất chuyên chú, rất quên mình, nhưng lúc mơ hồ cảm giác được cái mông thịt nhỏ của Lâm Thiển HẠđang không ngừng quấy rối cái lưng bền chắc của anh thì bụng của anh cũng dần dần dâng lên khí nóng...
Cuối cùng, anh thật sự khống chế không được mình, mội tay to đột nhiên túm lấy Lâm Thiển Hạ, sau đó thân hình cao lớn ở phía trên cô, đôi môi vội vàng hôn xuống.
Lâm Thiển Hạ đâu chịu ngoan ngoãn để cho anh hưởng dụng, giận đến cô vừa duỗi chân vừa lắc đầu, cuối cùng bởi vì lực lượng nhỏ bé không tạo thành uy hiếp liền định ngậm miệng tiến vào đầu lưỡi của Tập Vi Lương hung hăng cắn nhẹ.
Trong miệng liền truyền đến một mùi máu tươi, Tập Vi Lương bị đau, anh buông Lâm Thiển Hạ hai mắt lạnh như băng ra.
"Nếu anh không tôn trọng quyền lợi con người, cũng như không cho tôi có tự do, thì vĩnh viễn đừng mong đụng tôi!" Lâm Thiển Hạ uy hiếp nói.
Tập Vi Lương thở hổn hển, đầu lưỡi đau đớn cũng không có làm nguội dục vọng của anh, bậy giờ anh thật sự rất muốn ôm người phía dưới vào trong ngực mà yêu thương giày vò một trận...
Nhưng anh vẫn cứng rắn nhịn được. Hơi thở anh dồn dập, khàn khàn nói : "Vậy anh không đụng em."
Lâm Thiển Hạ cũng nghi ngờ mình có nghe lầm hay không, cho dù Tập Vi Lương đã nhanh chóng buông cô ra đi vào phòng tắm, cô cũng vẫn không thể tin được lỗ tai của mình...