Sáng ngày thứ tư thì Trung Châu Tam Hiệp chuẩn bị rời Trình gia trang . Qua mấy ngày nghỉ ngơi tịnh dưỡng thì Trịnh Đại Cương đã bình phục gần như hoàn toàn.
Trình Tử Vọng chuẩn bị bốn con tuấn mã và hai cổ xe có mui bít kín.
Phương Lạc hiếu kỳ nên khẻ hỏi Phương Tuyết Nghi :
- Nghi đệ, tại sao phải dùng đến hai cổ xe ?
Phương Tuyết Nghi khẻ gật đầu, có thể thương thế của Trịnh đại bá chưa hoàn toàn bình phục, không tiện ngồi ngựa nên phải ngồi xe chăng ?
Phương Thiên Thành chỉ cổ xe thứ nhất rồi nói với Phương phu nhân :
- Nàng đưa Lạc nhi và Nghi nhi lên cổ xe thứ nhất, cổ xe thứ hai chỉ cho hai hòm y phục và các vật dụng khác thôi.
Phương phu nhân muốn lên tiếng nhưng lại thôi, bà dắt Phương Lạc và Phương Tuyết Nghi lên cổ xe thứ nhất ngồi.
Thì ra Đông Nhĩ lão nhân đa sớm có mặt trên cổ xe này rồi.
Phương Thiên Thành bước lại gần Trịnh Đại Cương rồi khẻ nói :
- Thương thế của đại ca chưa hoàn toàn hồi phục, đại ca nên ngồi xe nhé ?
Trịnh Đại Cương phá lên cười ha hả một tràng rồi nói :
- Ai bảo là ta chưa hoàn toàn hồi phục ?
Lời vừa dứt thì lão tung người lên lưng ngựa một cách nhẹ nhàng.
Phương Thiên Thành, Thạch Tuấn và Ngôn Phụng Khanh cũng lần lượt lên ngựa.
Trịnh Đại Cương gò dây cương rồi quay lại nói :
- Xin Trình huynh hồi bước, bọn tại hạ bái biệt tại đây vậy.
Trình Tử Vọng cung thủ nói :
- Chư vị đi đường bình an, nếu có dịp ghé qua Gia Định thì xin bảo cho Trình mổ một tiếng để xuất môn nghênh tiếp, đại ân không thể dùng lời cảm tạ, lúc nầy Trịnh mổ có thiên ngôn vạn ngữ cũng không biết nói thế nào cho phải.
Phương Thiên Thành hắng giọng rồi nói :
- Trình huynh, tại hạ muốn khuyên một lời...
Trình Tử Vọng nói :
- Trịnh mổ xin rửa tai lắng nghe,
Phương Thiên Thành nói :
- Ngũ Quỷ đã lọt lưới nhị quỷ, thêm vào đó là Kim Thương Tống Sĩ Nghĩa nên thực lực không phải tầm thường, đối với đại nhục vừa rồi nhất định bọn chúng, sẽ ghi tâm khắc cốt và tìm cơ hội báo thù, tuy nhiên sau trận đại bại vừa qua nguyên khí của bọn chúng chưa thể bình phục ngay , do vậy bọn chúng quyết không dám đến sinh sự trong một vài ngày tới, như thế là Trình huynh đũ thời gian để giải quyết mọi chuyện rồi đưa gia quyến đi lánh nạn ở một nơi thật xa.
Trình Tử Vọng gượng cười, nói :
- Tại hạ vô cùng cảm kích hảo ý của Phương Nhị Hiệp, nhưng Trình mổ sinh ra và lớn lên ở nơi này, nếu được vùi xương ở đây thì chết cũng không ân hận gì.
Ngừng một lát lão nói tiếp :
- Nhưng tại hạ đã thu xếp cho xú nữ đi lánh nạn, từ nay về sau tại hạ cũng tăng cường phòng bị để chờ cường địch.
Phương Thiên Thành mĩm cười, nói :
- Hào khí của Trình huynh thật khiến cho tại hạ vô cùng khâm phục !
Trình Tử Vọng gượng cười, nói :
- Tai mắt của Ngũ Quỷ có mặt khắp thiên hạ, dù tại hạ muốn lánh nạn thì sợ rằng cũng không có nơi an toàn.
Trịnh Đại Cương tiếp lời :
- Ngũ Quỷ tác ác đa đoan nên tận diệt bọn chúng cũng không có gì đáng tiếc, hy vọng là Trình huynh có thể tiểu trừ được dư nghiệt.
Nói đoạn lão giục ngựa phóng về phía trước như tên bắn.
Phương Thiên Thành, Thạch Tuấn và Ngôn Phụng Khanh cũng ra roi giục ngựa lướt theo.
Đông Nhĩ lão nhân điều khiển cổ xe tứ mã chở Phương phu nhân, Phương Lạc và Phương Tuyết Nghi bám theo sau.
Cổ xe không , được buộc vào xe của Đông Nhĩ lão nhân bằng một sợi dây thừng nên khi cổ xe trước lăn bánh thì cổ xe sau cũng tự động đi theo.
Đoàn xa mã đi chừng hai mươi dặm thì bỗng nhiên dừng lại.
Phương Tuyết Nghi vén rèm nhìn ra thì thấy Trung Châu Tam Hiệp và Ngôn Phụng Khanh đang thương lượng điều gì, chàng thầm nghĩ :
- Có lẻ bọn họ đang bàn kế sách đối phó Ma Đao Điền Nguyên...
Nghĩ đoạn chàng quét mục quang nhìn xung quanh thì thấy đây là vung hoang vu trống vắng không một bóng người, trước mặt có một ngã ba.
Phương Thiên Thành bước đến cạnh cổ xe và khẻ gọi :
- Hiền thê...
Lão chợt cảm thấy một nỗi tê tái gợn lên trong lòng nên không nói được nữa.
Phương phu nhân vén rèm xe bước ra và hỏi :
- Có chuyện gì phu quân cứ nói ? Chuyện gì đến tất phải đến thôi.
Phương Thiên Thành thở dài một hỏi rồi nói :
- Ta và đại ca, tam đệ phải đi phó hội...
Phương phu nhân tiếp lời :
- Phó hội lần nầy rất nguy hiểm nên không thể đưa thiếp cùng đi, phải không ?
Phương Thiên Thành gật đầu, nói :
- Vì vậy ta phó thác cho vị Ngôn huynh đệ đây đưa nàng và Lạc nhi, Nghi nhi đến một nơi yên tỉnh ở tạm mấy ngày.
Phương phu nhân bất giác rơi lệ, bà khẻ gật đầu với vẽ nhu thuận và nói :
- Nhất định chàng sẽ trở về với thiếp phải không ?
Một lời bình thường nhưng hơn thiên ngôn vạn ngữ, bao hàm tình ý vô hạn.
Phương Thiên Thành cố nén sự xót xa, lão mĩm cười, nói :
- Dù ta không hồi gia thì cũng tin rằng nàng có thể chiếu cố ổn thoả cho hai hài tử.
Câu trả lời cũng rất nhẹ nhàng nhưng trong thâm ý đã ngầm phó thác trọng trách của người cha.
Phương Thiên Thành nắm lấy tay Phương phu nhân rồi nói :
- Nàng phải tự bảo trọng nhé.
Phương phu nhân gượng cười, nói :
- Phu quân cũng bảo trọng, thiếp sẽ rất kiên nhẫn đợi chàng trở về.
Phương Thiên Thành quay sang Ngôn Phụng Khanh rồi hành lễ, nói :
- Vạn sự xin bái thác.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Tại hạ sẽ tận tâm tận lực hành sự.
Phương Thiên Thành tung người lên ngựa và ra roi giục ngựa phóng đi ngay.
Thạch Tuấn cung thủ, nói :
- Nhị tẩu bảo trọng, tiểu đệ xin bái biệt.
Nói đoạn lão cũng giục ngựa phóng đi.
Trịnh Đại Cương vẫn lạnh lùng bàng quan, chờ khi Thạch Tuấn đi rồi lão mới nói :
- Hy vọng là phu nhân sẽ chiếu cố tốt cho hai vị hiền điệt.
Phương phu nhân nói :
- Đại ca yên tâm, thanh sơn bất cải lạc thuỷ trường lưu thì tình của muội với Phương lang cũng bất biến. Vạn nhất có điều gì bất hạnh thì muội cũng tự biết chăm sóc cho hai hài tử.
Trịnh Đại Cương cười ha hả một tràng rồi nói :
- Ba huynh đệ bọn ta cùng hẹn đến quỷ môn quan nên khó nói trước được ngày về.
Phương phu nhân nhìn theo bóng Trung Châu Tam Hiệp dần khuất rồi đưa tay gạt lệ, nói với Ngôn Phụng Khanh :
- Mọi chuyện xin phiền Ngôn đại hiệp vậy.
Ngôn Phụng Khanh thầm nghĩ :
- Phu nhân này thiên sinh mỹ chất tuy đã ngoài tam tuần nhưng trong cứ như thiếu nữ đôi mươi. Sự nhu mì của bà ta thật đáng thương nhưng sự kiên cường cũng đáng kính phục.
Nghĩ đoạn hắn nói :
- Phu nhân cứ yên tâm, Trung Châu Tam Hiệp phó hội lần nầy tuy hung đa cát thiểu nhưng tại hạ tin rằng sẽ có cát nhân thiên tướng trợ giúp, ngày sau bọn họ sẽ quay về thôi.
Phương phu nhân cố nén bi thương và gượng cười, nói :
- Ngôn đại hiệp định đưa bọn thiếp đến nơi nào vậy ?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Phương Nhị Hiệp có dặn tại hạ trước khi đến nơi thì không nên nói ra nơi phải đến, xin phu nhân lượng thứ cho.
Phương phu nhân nói :
- Phu quân đã dặn thì tiện thiếp không thể hỏi nhiều rồi.
Ngôn Phụng Khanh đưa tay, nói :
- Mời phu nhân trở lại xe, chúng ta lập tức lên đường thôi !
Phương phu nhân y lời quay trở lại cổ xe thứ nhất rồi buông rèm xuống.
Ngôn Phụng Khanh nhìn qua Đông Nhĩ lão nhân rồi nói :
- Xin lão trượng đánh xe theo sau tại hạ.
Đoàn xa mã rẽ qua ngã đường khác mà đi.
Phương Tuyết Nghi trốn trong xe thấy Trung Châu Tam Hiệp đi ngã khác thì bất giác lo lắng thầm nghĩ :
- Bọn họ đi một đường, ta lại đi một đường thì biết đâu mà tìm ?
Chàng muốn nhãy xuống xe đuổi theo Trung Châu Tam Hiệp nhưng chàng biết làm như vậy tất sẽ bị đại bá đuổi về và càng khiến cho Phương phu nhân sinh nghi, sau này muốn trốn đi cũng không có cơ hội nên đành nán lại, vì không dám vọng động nên chàng càng trông cho Đông Nhĩ lão nhân đưa ra kế sách giúp chàng thoát đi.
Thế nhưng, dường như Đông Nhĩ lão nhân chẳng tỏ ra quan tâm gì, đừng nói là nghĩ biện pháp giúp chàng, ngay cả việc quay lại nhìn chàng mà lão cũng không.
Xe càng lúc càng chạy nhanh thì Phương Tuyết Nghi càng khẩn trương, chàng không thể nào ngồi yên nên cứ nhấp nhỏm theo dỏi từng cử động của Đông Nhĩ lão nhân.
Chàng thử vén rèm nhìn ra sau thì chàng thấy cổ xe không dau nữa, lúc nầy chàng mới hiểu dụng ý, thì ra cổ xe đó là dùng để nghi binh, hiện tại đã đi theo bọn Phương Thiên Thành rồi.
Đoàn xa mã đi được một đoạn khá xa thì đột nhiên dừng lại rất gấp.
Kế đó là nghe giọng Ngôn Phụng Khanh nói :
- Lão trượng, xin đánh xe vào bải cỏ bên đường đi.
Đông Nhĩ lão nhân liền rẻ dây cương cho xe qua bên phải, xung quanh là cỏ hoang mọc ngút ngàn.
Phương Tuyết Nghi chồm tới trước quan sát thì thấy có bốn kỵ mã phi lại như bay để lại phía sau bụi cát mù trời.
Phương phu nhân hỏi :
- Nghi nhi, có người đuổi theo chúng ta phải không ?
Phương Tuyết Nghi đáp :
- Có mấy kỵ mã đang phi đến nhưng có phải truy theo chúng ta hay không thì hài nhi không biết.
Phương phu nhân nói :
- Bất luận xảy ra chuyện gì, nếu chưa được gọi thì các ngươi không được ra khỏi xe đấy nhé !
Phương Lạc và Phương Tuyết Nghi cùng gật đầu.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng đến gần, Phương Tuyết Nghi không nén được lòng hiếu kỳ nên lại vén rèm lên xem, thì đã nghe một giọng thô kệch quát hỏi :
- Đây có phải là xe của Phương phu nhân không ?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Không phải, các vị tìm nhầm người rồi.
Một giọng khác lạnh lùng tiếp :
- Xin hỏi quý tính của bằng hữu ? Bọn tại hạ đều biết những bằng hữu mà Trung Châu Tam Hiệp giao du, dù không nhớ tên nhưng diện mạo thì không thể quên, tuy nhiên xưa nay bọn tại hạ chưa từng gặp các hạ bao giờ !
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Đó là vì tại hạ không phải là bằng hữu của Trung Châu Tam Hiệp, còn như tính danh thì có lẻ cũng không cần thiết nói với chư vị .
Một tiếng cười nhạt và tiếp theo đó là một giọng thâm trầm nói :
- Bằng hữu đã không phải là người trong cuộc thì chớ nên dấn thân vào vũng nước này, nên biết đao thương vô tình, các hạ...
Ngôn Phụng Khanh tiếp lời :
- Xưa nay bốn vị và tại hạ không hề quen biết nhau, bọn tại hạ đang có chuyện gấp nên không thể cùng chư vị nói nhiều, xin chư vị nhường đường cho.
Chợt nghe một tràng cười ha hả cất lên, tiếp theo là một giọng lạnh lùng nói :
- Hảo bằng hữu, ngươi nói dễ dàng qua nhỉ...
Lời vừa dứt thì bỗng nhiên người này nhãy xuống ngựa, đơn đao cũng rút ra cùng lúc, hắn vừa tiến lại cổ xe vừa nói :
- Cổ xe này đã không phải của Phương phu nhân thì cho bọn tại hạ xem thử được không ?
"Choang" một tiếng, Ngôn Phụng Khanh cũng rút trường kiếm gạt đơn đao của đối phương sang một bên và quát :
- Không được vô lễ !
Phương phu nhân tay nắm chặt đốc kiếm, tay vén rèm bước ra. Bà ngẫng đầu nhìn lên thì thấy hai đại hán mặc kinh trang mang đại đao chận trước xe, còn hai đại hán khác thì đang đối diện với Ngôn Phụng Khanh.
Bà chậm rải nhìn qua đối phương một lượt rồi hỏi :
- Bốn vị tìm ta chăng ?
Ngôn Phụng Khanh thấy Phương phu nhân đã xuất hiện thì nghĩ thầm :
- Xem ra hôm nay khó tránh khỏi một trường ác đấu rồi .
Phương Tuyết Nghi liếc nhìn Đông Nhĩ lão nhân ngồi trước xe thì thấy lão vẫn nắm chặt dây cương, thần thái bình thường tựa như không quan tâm đến chuyên đang xảy ra trước mặt.
Chợt nghe đại hán bên trái nói :
- Các hạ là Phương phu nhân chăng ?
Phương phu nhân nghiêm sắc diện nói :
- Không sai, các vị tìm ai ?
Dường như đại hán bên trái là nhân vật đứng đầu trong bọn, hắn cung thủ nói :
- Bọn tại hạ phụng mệnh nghênh tiếp Phương phu nhân.
Phương phu nhân ngạc nhiên hỏi lại :
- Phụng mệnh của ai ?
Đại hán mĩm cười, nói :
- Chuyện này...xin lượng thứ là tại hạ không tiện nói ra.
Phương phu nhân lạnh lùng nói :
- Vậy thì các hạ hãy hồi báo với người đó là ta không đi !
Đại hán chợt biến sắc, hắn nói :
- Phu nhân sai rồi.
Phương phu nhân nộ khí quát hỏi :
- Ta sai chỗ nào ?
Đại hán nói :
- Phu nhân không đi cũng phải đi thôi, bọn tại hạ đã phụng mệnh mà đến thi không thể không mời phu nhân đi một chuyến !
Phương phu nhân chậm rải nói :
- Thế ta không đi thì sao ?
Đại hán nói :
- Bất đắc dĩ thì bọn tại hạ đành phải miễn cưởng mời phu nhân đi vậy.
Phương phu nhân nói :
- Các ngươi nhìn lầm người rồi , ta có thể tử chiến dưới đao các ngươi và phơi xác tại hoang sơn dã lãnh này nhưng quyết không thể đi theo các ngươi.
Bà ta thiên tính nhu hoà nên lúc nộ khí lời nói cũng khá uyển chuyển.
Đại hán cười ha hả một tràng rồi nói :
- Bon tại hạ phụng mệnh đến bắt sống người thì làm sao để cho phu nhân chết được ?
Bỗng nhiên Đông Nhĩ lão nhân ngồi trước xe quay lại nhìn Phương Tuyết Nghi nhưng lão vẫn không nói gì.
Phương phu nhân nói tiếp :
- Các ngươi đừng vọng tưởng là ta sẽ chú ý !
Đại hán cười nhạt, nói :
- Lão Lương, ngươi xuất thủ thử xem kiếm pháp của Phương phu nhân thế nào ?
Đại hán bên phải đáp một tiếng rồi lập tức vung đơn đao đâm về phía Phương phu nhân.
Bỗng nhiên có bóng người thấp thoáng, một đạo hàn quang loé lên, "choang" một tiếng, đơn đao của đại hán họ Lương đã bị đánh bất ra.
Phương phu nhân định thần nhìn kỹ thì thấy Ngôn Phụng Khanh tay nắm chặt trường kiếm đứng chận trước mặt mình, đại hán họ Lương bị kiếm của Ngôn Phụng Khanh đánh bật ra nên phải thối lui hai bước, hắn vừa kinh vừa nộ, lạnh lùng quát :
- Thân thủ của các hạ xem ra không phải là bộc nhân.
Ngôn Phụng Khanh tiếp lời :
- Có lẻ bọn tại hạ không cần phải báo danh tánh, các hạ cứ tận lực thi triển võ công trên đao di !
Đại hán bên trái liếc nhìn Ngôn Phụng Khanh rồi lạnh lùng nói :
- Các hạ đã nhất định dấn thân vào vũng nước đục này thì tất phải là cao nhân hữu danh hữu tính, chẳng hay đại danh của các hạ xưng hô thế nào ?
Ngôn Phụng Khanh chẳng quan tâm đến câu hỏi của đại hán, quay lại nói với Phương phu nhân :
- Xin phu nhân lui bước, mấy tên vô danh tiểu tốt ở đây xin để cho tại hạ đối phó.
Phương phu nhân gật đầu, nói :
- Phiền các hạ vậy.
Nói đoạn bà quay người trở lại cổ xe.
Đại hán bên trái thấy vậy liên hạ lệnh :
- Động thủ !
Lời vừa phát thì hắn cũng tung người bỗ nhào về phía Phương phu nhân.
Ngôn Phụng Khanh luôn để ý tên này, bây giờ nghe hắn phát hiệu lệnh thì biết võ công của hắn tất phải cao cường nhất trong bọn. Cầm tặc tiên cầm vương, đả xà tiên đả đầu, nếu thu thập được kẻ đứng đầu thì ba tên còn lại sẽ dễ dàng đối phó.
Nghĩ vậy nên khi đại hán bên trái vừa bỗ đến Phương phu nhân thì Ngôn Phụng Khánh cũng tung người phi lên, trường kiếm vạch một đạo hàn quang sáng quắc đâm vào ngực đại hán.
Thế nhưng đại hán kịp thời hoành đao chống đỡ, "choang" một tiếng đinh tai nhức óc, song phương dường như rơi xuống đất cùng một lúc.
Ngôn Phụng Khanh thầm nghĩ :
- Nội lực của người này không phải tầm thường, ta không nên dùng sức với hắn.
Nghĩ đoạn hắn vung trường kiếm múa tít mấy vòng rồi bất ngờ đâm vào mạng sườn của đại hán.
Song phương bắt đầu triển khai một trường ác đấu.
Lúc nầy ba đại hán còn lại đều xông về phía Phương phu nhân. Ngôn Phụng Khanh thấy vậy , nhưng đang giao thủ kịch liệt với đối phương nên không thể nào phân thân ngăn cản được.
Tuy nhiên bọn người này phụng mệnh phải bắt sống Phương phu nhân nên nhất thời chúng không dám đả thương bà, vì thế binh khí trở nên vô dụng, bọn chúng đành thi triển cầm nả thủ để uy hiếp.
Nhưng đáng tiếc là trường kiếm của Phương phu nhân luôn vũ lộng nên thủy chung bọn chúng vẫn không thể làm gì được.
Trong lòng Phương phu nhân thừa hiểu nếu không may bị bọn chúng bắt đi thì tất sẽ bị lăng nhục, vì vậy thà tử chiến chứ quyết không để lọt vào tay bọn chúng . Tâm ý đã quyết nên kiếm thế càng lúc càng uy mãnh hơn, chiêu chiêu thức thức đều nhằm công vào yếu huyệt của ba đại hán.
Còn ba đại hán vì không dám hạ độc thủ nên để cho Phương phu nhân chiếm không ít tiện nghi.
Lúc nầy Phương Lạc và Phương Tuyết Nghi đã vén cao rèm lên quan chiến.
Trường ác đấu càng lúc càng kịch liệt, ba đại hán bị ba kiếm thế của Phương phu nhân uy hiếp mải nên buộc lòng phải dùng đao chống đở, thỉnh thoảng bọn chúng cũng phản công vài chiêu bằng trảo thủ nhưng đều không có tác dụng.
Nhưng càng theo dỏi trường ác chiến, Phương Tuyết Nghi càng nóng ruột, chàng nhìn qua Đông Nhĩ lão nhân thì thấy lão nhắm mắt mà ngồi, dường như chẳng quan tâm gì đến trường ác đấu trước mặt, chàng không nhịn được nên buột miệng nói :
- Lão tiền bối...
Đông Nhĩ lão nhân từ từ quay lại và khẻ nói :
- Hài tử, tại sao không giúp bá mẫu ngươi một tay ?
Phương Tuyết Nghi sững người và nói :
- Vản bối...
Đông Nhĩ lão nhân mĩm cười, nói :
- Ngươi rất sợ, phải không ?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói :
- Không...
Đông Nhĩ lão nhân nói :
- Đã không sợ thì tại sao không xuất thủ thử xem ?
Phương Tuyết Nghi nghe xong thì đột nhiên xuống xe, trường kiếm cũng lập tức xuất khỏi võ.
Nhưng Phương Lạc đã tung người xuống chận đường và nói :
- Tiểu đệ, đọc sách thì ngươi hơn ta nhưng động thủ thì không bằng ta đâu, mau trở lại xe, để ta đi giúp mẫu thân một tay.
Đại hán họ Lương thấy cảnh này thì liền nói :
- Lý huynh, ngươi và Lục đệ đối phó với Phương phu nhân, để ta đi thu thập hai tên tiểu tử này trước đã.
Hai đại hán họ Lý và họ Lục đáp một tiếng rồi thi triển đao pháp chống đở kiếm thế của Phương phu nhân.
Đại hán họ Lương đột nhiên thối lui hai bước thoát khỏi vòng chiến rồi bất ngờ vung đao tấn công Phương Lạc.
Phương Tuyết Nghi trầm giọng quát :
- Đại ca mau tránh ra !
Phương Lạc khi nào chịu nhún , chàng soạt ngang một bước rồi tuốt trường kiếm đâm về phía đối phương.
Đại hán họ Lương cười ha hả một tràng rồi nói :
- Cả hai ngươi cùng lên đi ! Như thế Lương đại gia ta đở phải tốn thời gian. Bọn ta không đả thương Phương phu nhân nhưng với bọn ngươi thì chẳng cần hạ thủ lưu tình.
Nói đoạn hắn vung đao gạt trường kiếm của Phương Lạc qua một bên rồi phản kích một đao.
Tuy được Phương Thiên Thành chân truyền , võ công của Phương Lạc vẫn còn kém xa đối phương, vã lại chàng thiếu kinh nghiệm đối địch nên bị đại hán họ Lương bức phải lui bước liên tục.
Phương Tuyết Nghi thấy vậy thì sãi bước lên trước và quát lớn :
- Đại ca tránh ra !
Lời vừa phát thì trường kiếm cũng xuất thủ đâm tới.
Đại hán họ Lương cười ha hả rồi nói :
- Tiểu đệ hay đại ca gì ta cũng giết tất !
Vừa nói hắn vừa vung đao chém về phía Phương Tuyết Nghi, thế đao dưới đôi tay hộ pháp của hắn trở nên uy mãnh vô cùng, nào ngờ kiếm thế của Phương Tuyết Nghi không cho đao của đối phương đâm tới mà đã tự động chuyển hướng công.
Biến chuyển này quá bất ngờ, đại hán họ Lương nhất thời hơi sững người thì trường kiếm đã đâm thẳng vào ngực hắn rồi.
Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống như pho tượng nằm yên bất động.
Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Phương Tuyết Nghi giết người, vì vậy nên chàng cũng chẳng biết rút kiếm ra thế nào, khi thi thể đại hán họ Lương ngã xuống thì tự nhiên trường kiếm cũng được rút ra.
Phương Lạc thấy vậy thì cảm thấy kỳ quái, chàng thầm nghĩ :
- Đây là chuyện thế nào ? Võ công của Nghi đệ xưa nay không bằng ta, tại sao bỗng nhiên lại tiến bộ đến thế ?
Lại nói đến Phương Tuyết Nghi, sau khi xuất một kiếm đâm chết đối phương thì hào khí chợt dâng lên và trong lòng càng tự tin hơn.
Chàng thầm nghĩ :
- Kiếm thế lợi hại như vậy thì ta cứ lần lượt xuất chiêu, một kiếm không được thì hai, ba kiếm tất phải được.
Nghĩ đoạn chàng lướt về phía Phương phu nhân và cao giọng nói :
- Xin bá mẫu hay thối lui nghỉ ngơi một lát, mấy tên ác đồ này cứ giao cho hài tử.
Phương phu nhân liếc nhìn qua thì thấy đại hán họ Lương đã phơi thây giữa đương trường, bà cảm thấy kỳ quái nên thầm nghĩ :
- Đây là chuyện thế nào, Lạc nhi. Nghi nhi đều không có khả năng giết đại hán đó, lẻ nào Đông Nhĩ lão nhân xuất thủ ?
Thì ra trong lòng bà đã sớm hoài nghi Đông Nhĩ lão nhân là một vị cao nhân đầy tuyệt kỹ.
Do phân tâm suy nghĩ nên kiếm thế của bà cũng lập tức chậm lại, đại hán họ Lý và họ Lục lập tức công liên ba chiêu bức Phương phu nhân phải thối lui năm sáu bước .
Ngay lúc đó Phương Tuyết Nghi cũng vừa nhập vòng chiến, trường kiếm xuất thủ đâm ra một cách tự nhiên, nhưng đột nhiên nghe một tiếng rú thảm thiết, đại hán họ Lý buông đao ôm lấy bụng rồi khuỵ xuống đất, thì ra trường kiếm của Phương Tuyết Nghi rạch một đường từ ngực xuống bụng dưới của hắn, khiến cho ruột gan lẫn máu me tuôn ra lênh láng. Thương thế của đại hán này rất trầm trọng, hắn giẩy giụa một hồi rồi mới chết.
Lần nầy Phương phu nhân tận mắt mục kiến Phương Tuyết Nghi xuất thủ giết địch nên càng kỳ quái, bà cất tiếng hỏi :
- Hài tử, ngươi học võ công khi nào mà đại nương ta chẳng biết tí gì vậy ?
Phương Tuyết Nghi ấp úng nói :
- Nghi nhi... Nghi nhi...
Chàng cảm thấy trong thiên ngôn vạn ngữ chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, vì vậy đành dừng lại nữa chừng.
Phương phu nhân nhìn qua Đông Nhĩ lão nhân rồi hỏi tiếp :
- Là vị Đông lão trượng đó truyền võ công cho ngươi phải không ?
Phương Tuyết Nghi buột miệng nói :
- Không sai !
Phương phu nhân khẻ thở dài rồi nói :
- Lẻ ra ta nên nghĩ sớm đến điều nầy.
Nói đoạn bà ta quay người bước về phía Đông Nhĩ lão nhân.
Nguyên đại hán họ Lục thấy hai đồng bọn bị tử thương dưới kiếm của Phương Tuyết Nghi thì kinh hồn bạt vía quay đầu bõ chạy, còn đại hán động thủ với Ngôn Phụng Khanh , thì bị cái chết của đồng bọn làm phân tâm nên cũng bị trúng một kiếm của đối phương, hắn biết là không thể nào thủ thắng nên vội vàng bõ chạy, nhưng Ngôn Phụng Khanh đã nhanh tay hơn.
Trường kiếm loé lên một đạo hàn quang, thân hình của đại hán này lập tức bị tiện làm hai khúc.
Thuận thế, Ngôn Phụng Khanh tung người lướt đi, chỉ trong ba bước thì trường kiếm cũng kết liễu sinh mạng đại hán họ Lục.
Ngôn Phụng Khanh chậm rải quay lại, khi thấy thi thể hai đại hán họ Lương và họ Lý nằm ngang giữa đương trường thì hắn buột miệng nói :
- Võ công của phu nhân quả nhiên cao cường, tại hạ cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Thì ra hắn vẫn nghĩ hai đại hán này là do Phương phu nhân hạ thủ chứ không biết cả hai đều bị Tuyết Nghi giết chết.
Phương phu nhân đã bước đến trước cổ xe, bà nghe hỏi thì quay lại nói :
- Không phải do tiện thiếp giết chết đâu.
Ngôn Phụng Khanh sững người, hắn nói :
- Không phải phu nhân thì là ai ?
Phương Lạc chỉ Phương Tuyết Nghi và nói :
- Là tiểu đệ của vản bối đấy.
Ngôn Phụng Khanh nhìn qua Tuyết Nghi với ánh mắt bán nghi và hỏi lại :
- Là Phương thế điệt ?
Phương Tuyết Nghi khẻ nói :
- Tiểu điệt chỉ gặp may thôi.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Không ngờ kiếm pháp của Phương gia lợi hại như vậy, chuyện này tại hạ được mở rộng không ít kiến văn.
Phương Lạc nói :
- Không phải hắn sử dụng kiếm pháp của Phương gia.
- Phương thế điệt không cần khó xử, tại hạ không có y truy nguyên đâu.
Lúc nầy Phương phu nhân đã bước đến cạnh Đông Nhĩ lão nhân, bà cất giọng nhu nhã nói :
- Lão tiền bối...
Đông Nhĩ lão nhân vẫn ngồi yên bất động tựa hồ như không nghe không thấy gì.
Ngôn Phụng Khanh cảm thấy kỳ quặc nên thầm nghĩ :
- Lẻ nào vị lão nhân đánh xe mới là người giết hai hung thủ thật sự ?
Vừa nghĩ đến đây thì thấy Phương phu nhân quỳ xuống bái lạy và nói :
- Lão tiền bối, xin nhận của tiện thiếp một lạy.
Lúc nầy Đông Nhĩ lão nhân mới có phản ứng, lão mở mắt ra và nói :
- Phu nhân đứng lên đi, có chuyện gì cứ nói .
Phương phu nhân đứng lên rồi chậm rãi nói :
- Nếu lão tiền bối có lòng từ bi thì xin hãy cứu giúp phu quân của tiện thiếp.
Đông Nhĩ lão nhân mĩm cười, nói :
- Hãy bảo Phương Tuyết Nghi đi !
Phương phu nhân sững ngươi giây lát rồi nói :
- Võ công của đối phương rất cao cường, tuy phu quân của tiện thiếp không nói rõ nhưng tiện thiếp ngầm cảm thấy chuyến đi này lành ít dữ nhiều, Nghi nhi luyện tập võ công chưa được bao lâu thì làm sao đối phó được cường địch ?
Đông Nhĩ lão nhân vẫn thản nhiên nói :
- Bảo hắn đi thôi, nếu phu nhân tin tưởng lão phu thì cứ bảo hắn đi, bằng không thì chẳng cần nói với lão phu làm gì.
Phương phu nhân ngẫn người giây lát rồi hỏi :
- Tiện thiếp cùng đi được không ?
Đông Nhĩ lão nhân nói :
- Không cần, nhờ vị Ngôn chưởng môn kia đưa hắn đi là được.
Ngôn Phụng Khanh muốn khai khẩu nhưng Đông Nhĩ lão nhân đã cướp lời nói tiếp :
- Cũng không để nhà ngươi đi uỗng công đâu, ngày sau Nghi nhi sẽ giúp ngươi tìm lại võ công đã thất truyền của Ngôn gia.
Phương phu nhân tiếp lời :
- Ngôn chưởng môn đã nghe vị tiền bối này nói rồi chứ ! Nếu Ngôn chưởng môn đồng ý đưa Nghi nhi đi một chuyến thì tiện thiếp cảm kích vạn phần.
Ngôn Phụng Khanh gật đầu rồi nhìn qua Đông Nhĩ lão nhân, nói :
- Dám hỏi đại danh của lão tiền bối xưng hô thế nào ?
Đông Nhĩ lão nhân lắc đầu, nói :
- Không cần hỏi danh tánh của lão phu và cũng chẳng cần nói rõ nội tình với Trung Châu Tam Hiệp, chỉ cần nói Phương phu nhân muốn ngươi và Nghi nhi đi giúp bọn họ là được rồi.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Trung Châu Tam Hiệp là hạng nhân vật nào mà có thể tin những lời như vậy ?
Đông Nhĩ lão nhân nói :
- Ngươi chỉ cần nói như vậy là đũ rồi...
Ngừng một lát lão nói tiếp :
- Sau khi phó hội với Ma Đao Điền Nguyên thì bảo bọn họ quay về Gia Định tìm đến Trình Tử Vọng thì tự nhiên sẽ gặp Phương phu nhân.
Ngôn Phụng Khanh còn muốn hỏi nữa nhưng Đông Nhĩ lão nhân đã bế mục, miệng lạnh lùng nói :
- Không cần hỏi nữa, nếu các ngươi biết danh tính của lão phu thì lập tức sẽ ...
(Mất trang 105-110)
thắng được Ma Đao Điền Nguyên.
Nghĩ vậy nên Ngôn Phụng Khanh này ra hy vọng là muốn đuổi kịp Trung Châu Tam Hiệp trước khi bọn họ phó hội với Ma Đao Điền Nguyên. Do do hắn giục ngựa phóng đi như bay, báo hại Phương Tuyết Nghi đuổi theo đến bở hơi tai.
Song mã phi hành đến chiều tối thì phải tìm khách điếm ngủ trọ, bởi lẻ người thì chịu đựng được nhưng ngựa thì không thể nào đi tiếp.
Sáng sớm hôm sau cả hai lập tức đăng trình. Nhờ Trung Châu Tam Hiệp phó hội không ẩn giấu thân phận nên cũng dễ dàng hỏi thăm phương hướng bọn họ đi qua. Tuy nhiên, Ngôn Phụng Khanh và Phương Tuyết Nghi đuổi theo một ngày đường nữa vẫn không thấy tung tích Trung Châu Tam Hiệp đâu cả.
Khi hoàng hôn buông xuống thì bọn họ cũng vừa đến một ngã ba đường.
Ngôn Phụng Khanh cho ngựa phi nước kiệu rồi quét mục quang quan sát tứ phía.
Phương Tuyết Nghi cũng hảm tốc độ rồi khẻ hỏi :
- Bọn họ đi qua đây bất quá chỉ vài canh giờ, thế tại sao chúng ta không tìm thấy dấu chân ngựa ?
Ngôn Phụng Khanh thầm nghĩ :
- Có lẻ bọn họ đã rẻ hướng đâu đây thôi.
Nghĩ đoạn hắn xuống ngựa rồi sục sạo một hồi thì tìm thấy dấu chân ngựa trên một đường mòn rẻ về bên trái. Theo hướng này nhìn ra xa thì thấy núi non điệp trùng, ám khí bao phủ nặng nề và dường như không còn đường để đi xa hơn nữa.
Phương Tuyết Nghi sau khi kiểm tra hai ngã đường trước mặt và bên phải thì quay lại nói :
- Tiểu điệt đã quan sát hai ngã đường kia nhưng không thấy dấu chân ngựa, nhất định là bọn họ đi về ngã đường bên trái này rồi.
Ngôn Phụng Khanh khẻ thở ra rồi nói :
- Thế điệt, con đường này phía trước không có nơi để đến, chúng ta biết đi đâu bây giờ ?
Tuyết Nghi nói :
- Bất luận là bọn họ đi đâu nhưng rõ ràng là di vào con đường này, không thể sai được.
Nói đoạn chàng lên ngựa và đi tiếp :
- Chúng ta đi thôi !
Ngôn Phụng Khanh gượng cười rồi cũng phóng lên ngựa theo sát phía sau Tuyết Nghi.
Song mã đi chừng hai dặm thì đột nhiên Phương Tuyết Nghi dừng ngựa.
Ngôn Phụng Khanh lướt lên hỏi :
- Tại sao thế điệt không đi nữa ?
Phương Tuyết Nghi chỉ tay qua bên phải và hỏi :
- Tấm biển gỗ kia là có dụng ý gì ?
Ngôn Phụng Khanh nhìn ra thì thấy giữa đám cỏ lau lách chừng một trượng có cắm một biển gỗ nhỏ, trên đó dựng binh khí khắc bốn chữ : "Hành nhân dừng bước" .
Hắn vội xuống ngựa bước tới xem xét thì thấy vết khắc còn mới nên buột miệng nói :
- Chúng ta đi đúng hướng rồi.
Phương Tuyết Nghi hỏi :
- Nhưng đây là chuyện thế nào ?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Trung Châu Tam Hiệp nghĩa đảm nhân tâm, có lẻ bọn họ sợ hành nhân đi vô vùng này sẽ ngộ nạn nên mới cắm biển khuyến cáo.
Phương Tuyết Nghi chậm rải nói :
- Làm sao chứng minh được tấm biển này là do Trung Châu Tam Hiệp lưu lại ?
Ngôn Phụng Khanh ngẫn người một lát rồi nói :
- Tại hạ chỉ suy đoán như thế.
Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
- Thúc phụ suy đoán không sai, chúng ta đi thôi !
Lời vừa dứt thì chàng lập tức giục ngựa phóng đi.
Ngôn Phụng Khanh vội vàng lên ngựa rượt theo và nói :
- Thế điệt, đã nhập vào hiểm cảnh rồi, xin để tại hạ dẫn đường.
Phương Tuyết Nghi thừa hiểu bản lảnh của mình chẳng qua chỉ là ba chiêu kiếm do Đông Nhĩ lão nhân truyền cho, ngoài ra chàng không còn có tài năng gì cả, nếu đối phương bắn ám khí thì cũng chẳng biết đường nào mà đối phó, do vậy chàng đành để cho Ngôn Phụng Khanh tiến lên trước đi tiền trạm.
Hai người đi chừng một trượng thì hình thế đột biến, trước mặt có hai con đường mòn theo hai hướng trái phải nhưng bị cỏ dại mọc đầy, dường như đã lâu lắm rồi không có người lai vảng.
Phương Tuyết Nghi cảm thấy hình thế phía trước rất kỳ quái, hai ngã đường mòn đều dẫn vào chốn thâm sơn, nếu Ma Đao Điền Nguyên hội diện với Trung Châu Tam Hiệp thì chỉ có một khả năng duy nhất là ở giữa vùng thâm sơn dã lảnh thôi, điều khó hiểu là tại sao Ma Đao Điền Nguyên lại chọn nơi hoang sơn này để tỹ võ với Trung Châu Tam Hiệp ?
Nghĩ đến đây thì chàng cũng hạ mã.
Ngôn Phụng Khanh khẻ nói :
- Thế điệt, những vật quan trọng nên mang trên người, có thể chúng ta sẽ không dùng hai con tuấn mã này nữa rồi.
Phương Tuyết Nghi lấy trường kiếm treo nơi yên cương dắt ra sau lưng rồi buộc ngựa vào một góc cây cạnh đó.
Ngôn Phụng Khanh cũng lấy binh khí và buộc ngựa xong thì nói :
- Nào, chúng ta đi vào xem thử !
Nói đoạn hắn vừa cất bước vừa thầm nghĩ :
- Nếu gặp Ma Đao Điền Nguyên thật sự thì sợ rằng chúng ta rất khó quay trở về.
Đây là vùng hoang sơn dã lảnh, bóng đêm bao trùm nên âm khí càng nặng nề đáng sợ, hai người đã đi mấy chục trượng nhưng cỏ hoang và cây dại càng lúc càng rậm rạp, hình thế hoang sơ vô cùng.
Đột nhiên có một giọng nói âm trầm cất lên :
- Dừng lại !
Ngôn Phụng Khanh nhìn lên thì thấy phía trước có hai đại hán mặc hắc y, trong tay mỗi gã đều cầm quỷ đầu đao.
Ngôn Phụng Khanh khẻ hắng giọng rồi nói :
- Phiền nhị vị thông báo với Ma Đao Điền Nguyên, bọn tại hạ là trợ thủ của Trung Châu Tam Hiệp.
Mấy lời thẳng thắn này khiến cho hai đại hán bất giác sững người, hai gã nhìn nhau một lúc rồi đại hán bên trái lên tiếng :
- Các hạ là nhân vật nào ?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Khi gặp Điền Nguyên thì tự nhiên hắn sẽ nhận ra bọn tại hạ.
Hai đại hán thấy Ngôn Phụng Khanh và Phương Tuyết Nghi đều trẻ tuổi và chưa từng quen biết, rồi lại bị Ngôn Phụng Khanh dùng đại ngôn hù doạ nên vội nói :
- Đã như vậy thì xin nhị vị chờ một lát, tại hạ lập tức đi thông báo ngay.
Ngôn Phụng Khanh lạnh lùng nói :
- Tai hạ không nhẫn nại chờ lâu được, nhị vị nhớ đi nhanh trở lại nhanh đấy nhé !
Đại hán bên tả nói :
- Bọn tại hạ sẽ trở lại ngay thôi.
Lời vừa dứt thì hai gã lập tức trở bước, thoáng chốc đã mất hút tung tích.