Hắn mặc một thân tây trang thẳng tắp, bất quá, bởi vì nguyên nhân đi đường, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Đầu tóc được chải vuốt chỉnh tề, nhưng vì đi vội mà một số sợi tóc lưa thưa rũ xuống.
Vẻ mặt hắn tràn đầy nôn nóng, nhanh chóng đi đến trước mặt Thẩm Phi Lan. Đầu tiên là chào hỏi Thẩm Duyên, sau đó lại hỏi thăm tình huống của Trịnh Tuyết Trân từ Thẩm Phi Lan. Từ đầu tới cuối, ánh mắt của hắn chưa từng nhìn về phía Thẩm Tích Chu dù chỉ một chút.
Như vậy cũng tốt, bây giờ Thẩm Tích Chu cô cũng lười dây dưa với người đàn ông này.
Tính ra ngày đó, kỳ thật Cao Minh Triết đã bóp chết Thẩm Tích Chu chân chính, nếu không cô cũng không có khả năng trọng sinh vào thân xác của cô ấy.
Hiện tại nếu cô đã trở thành Thẩm Tích Chu, đương nhiên muốn đem món nợ này đòi lại. Huống hồ, hai người Cao Minh Triết và Trịnh Tuyết Trân còn bôi đen cô nhiều như vậy.
Nếu Thẩm Tích Chu cô không hảo hảo tính toán vết nhơ này với bọn họ, vậy cô sống hai đời cũng quá uổng phí rồi.
Vừa rồi Thẩm Duyên đã cảnh cáo Thẩm Phi Lan, mở miệng thì phải lựa lời mà nói. Vì vậy, lúc này, khi đối mặt với nghi vấn của Cao Minh Triết, Thẩm Phi Lan cũng không dám nhiều lời dính líu đến chuyện quá khứ của Thẩm gia, chỉ đơn giản thuật lại lời người khác, nói Trịnh Tuyết Trân bị thương trong lúc ở cùng với Thẩm Tích Chu. Mặc dù không nói thẳng ra Trịnh Tuyết Trân ngất xỉu toàn bộ đều là trách nhiệm của Thẩm Tích Chu, nhưng giữa những con chữ của Thẩm Phi Lan đã sớm nhận định điều này.
Cao Minh Triết là người thông minh, chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu rõ. Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Duyên một cái. Tuy rằng ông vẫn luôn giữ vững khuôn mặt nghiêm túc trước sau như một, cũng chẳng mở miệng nói gì, nhưng vẫn luôn đứng bên cạnh Thẩm Tích Chu, dáng vẻ thản nhiên.
Trong lòng hắn hơi lay động, từ trước tới nay, quan hệ giữa Thẩm Duyên và Thẩm Tích Chu đều như nước đóng băng. Thẩm Tích Chu sợ Thẩm Duyên muốn chết. Thẩm Duyên đối với Thẩm Tích Chu chỉ như "mắt không thấy tâm không phiền". Cũng bởi vì nguyên nhân này, hắn mới dám thỏa hiệp theo ý của Trịnh Tuyết Trân, lan truyền những chuyện bại hoại thanh danh của Thẩm Tích Chu. Nhưng tình hình hiện tại dường như có chút không trong sáng. Huống chi, đây là bệnh viện, là nơi công cộng. Ở trước mặt công chúng, Cao Minh Triết hắn cũng không dám làm gì Thẩm Tích Chu.
Bất quá, nói mấy lời không dễ nghe cũng chẳng sao. Cao Minh Triết nhíu mày, nói với Thẩm Tích Chu:
"Tích Chu, về chuyện giữa hai chúng ta, nếu trong lòng cô không thoải mái ở đâu, đến tìm tôi là được rồi, hà tất phải nhắm vào Tuyết Trân? Cô không nên làm như vậy!"
Hay cho một tên không phân biệt phải trái đúng sai, dám ngậm máu phun người. Nếu không phải Thẩm Tích Chu tận mắt nhìn thấy, thì thật không thể tưởng tượng được nguyên chủ đã chịu đựng bao nhiêu, đến chết cũng chịu không nổi.
Ngay lập tức, cô tức đến mức cười ra tiếng. Thẩm Tích Chu chỉ vào bản thân:
"Cô! Cao tiên sinh! Có phải hai người hiểu lầm điều gì rồi không? Đừng nên phán đoán dựa trên trí tưởng tượng như thế!"
"Lầm? Lầm cái gì! Nếu không phải do mày, Trân Trân nhà chúng tao sẽ thành ra như thế này, lại còn phải vào phòng cấp cứu sao? Mày còn có mặt mũi nói đến chữ "lầm"? Lại còn dám giảo biện?" Tính khí đại tiểu thư của Thẩm Phi Lan nhanh chóng trỗi dậy, bà ta lập tức cao giọng, sau đó quay đầu lớn tiếng nói với Thẩm Duyên:
"Ba! Ba nhìn xem, nhìn xem nó nói gì kìa!"
Thẩm Phi Lan lớn tiếng như vậy, lập tức thu hút sự chú ý của người xung quanh. Điều này thật sự khiến Thẩm Duyên rất không hài lòng. Ông khẽ cau mày:
"Muốn ta tìm loa cho con? Sau đól mời toàn bộ giới truyền thông tới để con mở họp báo?"