Cô ngồi đó, đầu óc trống rỗng, gần như không biết phải dùng biểu cảm nào để đối mặt với Thẩm Duyên, cứ ngơ ngác như vậy. Thẩm Tích Chu biết biểu hiện của cô rất đáng ngờ, nhưng thân thể của cô lúc này như bị sét đánh trúng, chỉ trong nháy mắt, mọi tế bào đều ngừng hoạt động, cơ thể như biến thành một con rối gỗ không thể nói chuyện.
Thẩm Duyên cũng phát hiện Thẩm Tích Chu có điểm khác lạ, chỉ thấy sắc mặt cô nháy mắt trắng bệch khiến ông hơi kinh ngạc:
"Cháu sao vậy?"
Cô sao vậy? Cô sao vậy!
Cô phải trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ nói cho Thẩm Duyên biết, Tiết Phạn đang ở đây, Tiết Phạn chưa có chết, cô không muốn tham gia tang lễ của Tiết Phạn, không muốn dự tang lễ của chính mình sao?
Sao có thể chứ!! Có một vài lời, vô luận sau này có ra sao thì cả đời cũng không thể nói ra.
Nhưng phải trả lời Thẩm Duyên như thế nào đây? Thẩm Tích Chu rất muốn kéo kéo khóe miệng, cười một cái, nhưng cô không làm nổi, cô không thể. Trong đầu vẫn là một mảnh trống rỗng, hai cánh môi không ức chế được, khẽ run rẩy. Bất chợt, không biết vì sao, cô nói:
"Tiết Phạn chết vì tai nạn xe cộ a."
Lời này vừa nói ra, không khí nháy mắt trở nên ngưng trọng, một cỗ khí áp thấp bất chợt nổi lên, đè ép hô hấp của từng người đến mức không thở nổi.
Thẩm Văn Sơn đứng một bên nhìn Đức mẹ bên cạnh, phát hiện sắc mặt của Đức mẹ cũng vì những lời này mà khó coi không ít. Ông ta nhịn không được thở dài một hơi.
Đúng vậy, là tai nạn xe cộ.
Tiết Phạn chết vì tai nạn xe cộ, mà mẹ và anh trai của Tôn tiểu thư (Thẩm Tích Chu) cũng chết vì tai nạn xe cộ.
Ánh mắt Thẩm Duyên dừng lại trên mặt báo đã lâu, ông khẽ thở dài lặng yên không một tiếng động, sau đó mới nói:
"Đúng vậy, Tiết Phạn cũng chết vì tai nạn xe cộ."
Mặc dù bàn tay đặt dưới bàn của Thẩm Tích Chu run rẩy đến lợi hại, hai chân cũng bủn rủn vô lực nhưng bộ não của cô chưa chết máy hoàn toàn, ít nhất là trong lúc này, cô vẫn nhạy bén nghe được chữ "cũng" trong lời của Thẩm Duyên.
Sau đó cô lập tức nghĩ tới, rất nhiều năm trước, mẹ và anh trai của nguyên chủ cũng chết vì tai nạn xe cộ. Mà anh trai cô không chỉ là cháu trai duy nhất của Thẩm Duyên mà còn là đứa cháu ông coi trọng nhất.
Thẩm Tích Chu cúi đầu, nếu lời nói vừa rồi đã che dấu thất thố của bản thân, cô đương nhiên sẽ không làm điều thừa, nói thêm điều gì vô nghĩa. Thẩm Tích Chu nỗ lực bình ổn lại cảm xúc, cố ý khiến thanh âm có vài phần trầm thấp:
"Thực xin lỗi, ông nội..."
Thẩm Duyên xua tay, vừa rồi ông cũng nhớ tới những chuyện đã xảy ra, tâm trạng vì thế mà xuống thấp. Thẩm Duyên buông tờ báo trong tay xuống, điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó mới nói với Thẩm Tích Chu:
"Ngày mai cháu đại diện cho Thẩm gia, nhớ kĩ thân phận của bản thân."
Thẩm Duyên cũng không phải người nói nhiều, nhưng vẫn nhắc nhớ Thẩm Tích Chu một chút, có thể thấy được ông vẫn chưa thực sự yên tâm về cô. Điều này khiến Thẩm Tích Chu thật sự bất đắc dĩ. Bất quá, băng dày ba thước không chỉ vì lạnh một ngày, ít nhất từ lúc bắt đầu Thẩm Duyên nhìn cô đã thấy phiền bây giờ đã phát triển thành chủ động để cô tham gia một vài hoạt động xã giao. Đây đã là một tiến bộ lớn rất đáng kể.
Cô đương nhiên nhớ kỹ thân phận của mình, tuyệt đối không thể làm mất mặt Thẩm gia, trừ chuyện nàu ra, cô còn chuyện rất quan trọng cần đến Tiết gia xác nhận.
Hiện tại tay cô chỉ còn hơi chút run nhẹ. Thẩm Tích Chu dùng bàn tay còn lại của mình nắm lấy ngón tay đang run rẩy. Bên môi nhếch lên một nụ cười đạm nhiên.