Loại người được gọi là bạch liên hoa, lục trà biểu hẳn là chỉ cô ta đi. Ngoài mặt thì tỏ ra phúc hậu, dáng vẻ vô hại, nhưng trong lòng chỉ hận không thể tạt axit lên người đối phương. Miệng lúc nào cũng nói lời êm tai, luôn quan tâm đến người khác, nhưng sau lưng lại âm thầm hãm hại đối phương, làm đối phương thân bại danh liệt.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Trịnh Tuyết Trân và những "đóa" bạch liên hoa, lục trà biểu khác chính là Thẩm Tích Chu đã biết được bộ mặt thật của cô ta, vậy nên, dù cô ta có nói gì cũng vô dụng.
Ở thành phố A này, Trịnh Tuyết Trân và Cao Minh Triết cũng coi như là người có tiếng. Một người là cháu ngoại cưng của Thẩm gia. Một người là người thừa kế tương lai của xí nghiệp Cao thị. Huống hồ, hai người còn có một mối tình "triền miên lâm li" khiến không ít nữ sinh hâm mộ.
Clarence là nhãn hiệu dành cho xã hội thượng lưu, việc buôn bán tốt hay không cũng phụ thuộc vào giai cấp này. Vì vậy nhân viên cửa hàng cũng phải am hiểu rõ ràng rành mạnh chuyện bát quái giữa các quý phu nhân và tiểu thư. Mà nhắc đến những chuyện bát quái trong xã hội thượng lưu, đương nhiên ai cũng biết chuyện nguyên chủ Thẩm Tích Chu vì giữ chặt Cao Minh Triết mà có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Bất quá, chuyện này đối với nguyên chủ là tình yêu đắng cay, cầu mà không được, nhưng đối với những người đã sớm bị "vẩn đục" thì cô chẳng khác nào thứ bẩn thỉu, không biết xấu hổ, đi làm tiểu tam, còn bị đàn ông chướng mắt chê cười.
Vì vậy, sau khi Trịnh Tuyết Trân nói lời này, Thẩm Tích Chu lập tức cảm thấy vẻ mặt của hai nhân viên phục vụ phía sau trở nên vi diệu.
Từ trước tới nay, Thẩm Tích Chu cô là người thích nắm chắc mọi chuyện trong tay, đương nhiên biết tiểu tâm tư khó có thể nhận ra của Trịnh Tuyết Trân.
Dù trước nay cô luôn là người sống bừa bãi, hiếm khi để ý đến thanh danh linh tinh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể cho phép người khác dẫm đạp lên bản thân.
Đặc biệt là Trịnh Tuyết Trân, càng không thể.
Thẩm Tích Chu khẽ cong môi, lộ ra một nụ cười thoạt nhìn như vô hại nhưng lại vô cùng kỳ quái. Cô xoay người, tiếp tục chọn quần áo, không quên trả lời Trịnh Tuyết Trân:
"Chị họ, chị nói chuyện này làm gì? Chị lớn tuổi hơn em, trải đời nhiều hơn em, đương nhiên cũng có mị lực hơn. Tính ra thì em và Cao Minh Triết đã quen biết nhau mười mấy năm, em không dám nhận là thanh mai trúc mã, nhưng cũng coi như có giao tình."
Nói đến đây, cô hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Trịnh Tuyết Trân, cười ngọt ngào. Trong lòng Trịnh Tuyết Trân cũng dần dần trầm xuống, cô ta có thể đoán được lời tiếp theo của Thẩm Tích Chu sẽ chẳng hay ho gì. Cô ta vội vàng muốn chặn hỏng Thẩm Tích Chu, nhưng Thẩm Tích Chu căn bản không cho cô ta cơ hội mở miệng, lập tức tiếp lời.
"Cũng giống như chơi mạt chược, em cho rằng đã nắm chắc, có thể hạ bài, nhưng vẫn không bì được với kỹ thuật chơi của chị, vừa ra tay liền chặt hết đường sống của em. Em có thể làm sao được bây giờ? Bất quá chỉ khóc mấy trận mà thôi, đâu đến nỗi cấm túc? Đã bao lâu rồi chị chưa tới Thẩm gia? Chuyện cấm túc xảy ra từ bao giờ thế, sao em không biết?"
Nói đến đây, Thẩm Tích Chu đã nhấc lên năm sáu bộ quần áo, giao cho nhân viên cửa hàng, nói:
"Tôi muốn thử đồ một lần."
Nhân viên cửa hàng quần áo nghe đến ngây người. Lượng tin tức nghe được về mặt này quá lớn, còn chưa kịp tiêu hóa đâu!! Mãi cho đến khi Thẩm Tích Chu đưa quần áo cho cô, nữ nhân viên nọ mới phục hồi tinh thần, cũng không dám quan sát sắc mặt của Trịnh Tuyết Trân, vội vàng ôm quần áo đi theo Thảm Tích Chu đến phòng thử đồ.
Trịnh Tuyết Trân có thể có sắc mặt gì? Đương nhiên là kém đến cực điểm.
Từ trước tới nay, cô ta luôn ôn tồn lễ độ trước mặt mọi người, như một nàng công chúa, hấp dẫn vô số người, luôn là tâm điểm chú ý khắp nơi, có bao giờ phải chịu cảnh "chỉ cây dâu mắng cây hòe" bao giờ. Lần này, Trịnh Tuyết Trân quả thực tức đến run người.
Cô ta vốn định cãi lại, nhưng Thẩm Tích Chu đã sớm xoay người rời đi. Điều này càng khiến cô ta phát điên, nghĩ cũng chưa kịp nghĩ, lập tức nhanh chân đi theo Thẩm Tích Chu đến phòng thử đồ.