"Tôi đã đợi ba năm!" Cận Chính Lôi đập bàn. "Tôi còn phải nhẫn nại tới bao giờ?"
Hà Bình An không lên tiếng.
Hôm nay có hai tin dữ.
Một là, Đinh Duy nghỉ ngơi hơn nửa năm đã rời đi, hai là tai mắt của bọn họ ở Đinh gia làm ăn không cẩn thận, bị tình nghi ăn cắp, đuổi đi.
Người hầu Đinh gia thường kí hợp đồng dài hạn, đa số phục vụ trên mười năm, xếp được người vào vô cùng khó khăn. Mặc dù cài được người vào cũng chỉ làm được trong phòng bếp, có thể lên được lầu hai trở lên toàn là người được Đinh gia tín nhiệm.
Thật sự đen đủi. Hà Bình An oán thầm, nhìn Cận Chính Lôi đi lại cạnh cửa sổ, phẫn nỗ không cách nào phát tiết, hắn tiếp tục oán thầm: Chuyện này chẳng phải tự tạo nghiệt sao?
"Bình An, tiếp tục tìm người cài vào. Tùy bọn họ ra giá."
Không tới mấy ngày, nhà lớn Đinh Gia bị hỏng đường dây điện thoại, quản gia gọi người tới sửa chữa. Ngày hôm sau, Diêu Linh Khang và Đinh Lộ Vi tới nhà mới.
Hà Bình An thả mất linh kiện lên bàn làm việc, gương mặt quái dị.
Cận Chính Lôi quan sát, nhíu mày hỏi: "Đây là cái gì?"
"Máy nghe trộm. Tôi cho người tới cài, lại phát hiện ra cũng có người cài trước ở đó rồi."
"..." Cận Chính Lôi càng nhíu mày sâu, lập tức phản ứng. "Đinh Duy."
Hắn vỗ bàn, cười to. "Đinh Duy cũng không biết A Như đi đâu! Diêu Linh Khang quả nhiên không gạt tôi."
"Đinh Duy thoạt nhìn thuần khiết, thiện lương, vậy mà biết làm loại chuyện này? Cài máy nghe trộm vào phòng ngủ em gái?"
Hà Bình An im lặng.
"Rất tốt, bị chúng ta phát hiện, bằng không thì chẳng phải là chúng ta bị Đinh Duy vượt lên trước?"
Cận Chính Lôi lắc đầu suy tư, lập tức nói: "Trả máy nghe trộm về."
"A? Không phải chứ, Đại Khuyên Ca?"
"Tôi không muốn đánh rắn động cỏ, bị Đinh Duy tìm được trước thì phải làm sao? Cậu cảm thấy tôi sợ hắn?"
"Không ạ."
"Trả về."
Hà Bình An lúng túng, thầm nói: "Rất nguy hiểm đấy ạ."
"Tôi cho chú nhiều tiền, tìm người xử lí." Hắn thoải mái, gác chân lên bàn. "Tôi ở đây đợi tin tức."
Hắn mỗi ngày đều muốn nghe ghi âm.
Diêu Linh Khang và Đinh Lộ Vi sau khi kết hôn chuyển tới đường Thảo, núi Trúc, đa số đoạn ghi âm ngắn tới từ nhà mới.
Cận Chính Lôi cảm thấy bạn của A Như rất buồn nôn.
Đinh Lộ Vi thích ca hát. Thường xuyên ê a hát, cùng với tiếng sột soạt mặc quần áo.
Vợ chồng bọn họ thường xuyên cãi nhau, Đinh Lộ Vi gặp chồng là mắng: "Anh sao không chết vùi giữa chợ đi, vì sao không cút ra khỏi phòng tôi, lăn tới chỗ đàn bà của anh ấy."
Một điểm công kích cũng không có. Cận Chính Lôi nghe mà ngủ gà ngủ gật.
Chửi cũng như không, như thế nào lại thành bạn tốt của A Như? Hắn buồn bực.
Nhao nhao xong, Cận Chính Lôi lại chấn động, bởi vì âm thanh hoan ái của bọn họ. Hắn phát hiện da mặt Diêu Linh Khang dày không kém hắn, rất biết nói những lời ngọt ngào.
Chỉ là, lúc ban đầu hắn nghe thì thấy hào hứng, sau đó thì lại cảm thấy cô đơn.
Hắn sẽ không nói những lời tâm tình kia, khen đàn bà của mình đáng yêu, mê người cỡ nào.
Kí ức ùa về, hắn uể oải, tâm tình giống như biển sâu dưới cảng Victoria.
Hắn lải nhảy, nói với Mĩ Nhược thế nào, sẽ đối xử tốt với nàng như thế nào, phản ứng của nàng vẫn là khóc thút thít.
Đem tâm can dâng cho nàng, nàng cũng không nhận.
Đau lòng nhất là hắn không thể làm nàng vui vẻ.
Hắn là đàn ông, nhưng không thể làm đàn bà của mình vui vẻ.
Loại cảm giác thất bại này giống như bị thanh đao cùn chém qua tim. Hắn cảm thấy bản thân ý chí sắt đá, tuy nhiên, lại cảm thấy khó thở.
"Đại Khuyên Ca, mấy ngày nay có tin gì không?" Hà Bình An dò hỏi. "Chẳng lẽ chị dâu thật sự không liên lạc với Đinh Lộ Vi?"
Cận Chính Lôi phất tay, đuổi hắn ra ngoài.
Buổi tối hắn ở nhà như một người đàn ông bình thường, nằm ở phòng khách uống bia, trên tivi người ta đang bình luận bóng đá.
Cô Bảy thăm dò.
"Cô Bảy, mang bia tới đi."
"Ông chủ Cận, ông đã uống rất nhiều." Cô Bảy nhỏ giọng khuyên bảo.
"Cô Bảy, bà không nhớ A Như?"
Cô Bảy im lặng.
"Tôi rất nhớ." Hắn nấc. "Rất rất nhớ. Vô cùng nhớ."
"Ông chủ Cận, uống nhanh rồi nên đi ngủ đi."
"Ban đầu tôi cho rằng cô ấy nhập cư trái phép, vừa lo lắng vừa tức giận, lo cô ấy bị đám người kia làm nhục rồi ném xuống biển, hận cô ấy tình nguyện tới tuyệt lộ, cũng không muốn ở cùng một chỗ với tôi. Hiện tại cũng như vậy, lo lắng không biết cô ấy ở đâu, sinh hoạt có khó khăn không, tôi phẫn nộ vì tôi không tìm được cô ấy. Đau khổ hơn là, dù tìm được cô ấy, tôi cũng không thể làm cô ấy vui vẻ." Hắn lẩm bẩm. "Tôi không biết làm sao mới có thể làm cô ấy vui vẻ."
"Ông chủ Cận." Cô Bảy muốn nói rồi lại thôi. "Yêu cầu của cô nhỏ rất thấp, khi còn nhỏ, chơi đu dây thôi con bé cũng vui mừng. Sinh nhật có bánh ngọt, nó cũng nắm cổ tay tôi nói 'cảm ơn'."
"Tôi không chỉ mua bánh ngọt, tôi còn mang cô ấy đi ăn cơm Tây, tặng cô ấy nhẫn."
"Anh khi dễ con bé, cho con bé làm hoàng đế, con bé cũng không vui vẻ."
"Tôi... Cô Bảy bớt nói nhảm đi. Mang bia tới cho tôi."
Cầu thang hẻo lánh có một con mèo nhỏ, nghe hắn hét to lập tức quay đầu, chạy chối chết.
Cô Bảy tức giận: "Ông chủ Cận, anh uống ít thôi. Cả nhà bị anh đánh thức rồi."
"Tôi làm gì có nhà, cha mẹ tôi đã sớm chết, đi đầu thai rồi."
Cô Bảy trầm mặc, sau một hồi mới mở miệng: "Ông chủ Cận, Tiểu Mỹ ba tuổi rồi, nên cho bé tới nhà trẻ rồi."
Hắn sững sờ, nhớ ra là ai, gật đầu: "Bà quyết định đi, học phí, đồ dùng báo Bình An."
"Nhưng phải tìm được trường đã."
"Ngày mai tôi cho người tìm."
Ngày hôm sau hắn quên luôn, cho tới mấy ngày sau, Tiểu Mỹ núp ở góc khuất nhìn hắn.
Cận Chính Lôi phát hiện ra, hắn nhìm chằm chằm con bé, Tiểu Mỹ sợ hãi đi ra.
Nàng gọi hắn. "Cha."
"Chuyện gì?" Hắn hỏi.
Tiểu Mỹ trợn tròn mắt, lắc đầu.
Con bé cắn môi dưới, đôi mắt ầng ậng nước giống hết như Mĩ Nhược, Cận Chính Lôi ngạc nhiên, ngồi xổm xuống, ngữ khí ôn hòa hỏi: "Chuyện gì thế?"
Tiểu Mỹ lắc đầu.
Hắn dò xét gương mặt con bé, không tìm được bóng dáng của mình, ngược lại phát hiện con bé có nét tương tự A Như, chỉ là A Như xuất sắc hơn, gương mặt của nàng rung động lòng người.
Hắn như hung thần, Tiểu Mỹ túm chân cô Bảy, còn bà không tự chủ giơ nồi sắc thuốc trong tay lên.
"Cô Bảy, bà dấu giếm tôi chuyện gì?" Hắn xông lại. "Bà biết tung tích A Như?"
Cô Bảy run rẩy, nồi sắc thuốc bị hắn đoạt đi.
"Cô ấy đang học? Ở đâu? Làm sao bà biết?"
Đám người hầu sợ tới mức tránh qua một bên, cô Bảy nhắm mắt: "Tôi cái gì cũng không biết. Anh muốn hỏi hãy hỏi Diêm Vương, sau khi bóp chết tôi, tôi sẽ nói cho ông ta biết."
Hắn xiết nắm đấm, không hạ thủ. "Đinh Lộ Vi nhất định là người báo tin cho bà, tôi đi hỏi cô ta."
Đinh Lộ Vi ở Duy Đạt Sa Tuyên làm tóc, xuyên qua cửa thủy tinh thấy Cận Chính Lôi, hô người gọi cho chồng tới cứu giá.
"Đinh tiểu thư."
"Anh khỏe không?" Nhìn bộ dạng bóp cổ nàng tới nơi của hắn. Lộ Vi khiếp đảm, chắp tay trước ngực. "Mời ngồi."
Cận Chính Lôi ngồi xuống. Lúc trước nôn nóng không được chuyện, hắn hiểu, ép hỏi thế nào, cũng chỉ nhận được lời nói dối. Huống chi, hắn đã khác quá khứ, căn bản không dám trêu chọc cháu gái quyền quý. Huống chi, cô gái trước mặt là bạn tốt duy nhất của A Như.
Hắn thở nặng nề, Đinh Lộ Vi căng thẳng.
"Tôi chỉ muốn biết, cô ấy khỏe không?"
Đinh Lộ Vi sợ hãi, lập tức nhìn trái phải. "Ai cơ?"
"Đinh tiểu thư, tôi chỉ có một thỉnh cầu nhỏ. Tôi muốn biết, A Như hiện tại có sống tốt không?"
Lộ Vi im lặng, dưới ánh mắt hắn, Đinh Lộ Vi suy tư.
"Tôi có họ hàng tại Iceland, nghe nói có gặp qua cô ấy. Cô ấy ngồi trên thuyền vui chơi với cá heo." Nàng ta miêu tả kỉ niệm tuần trăng mật của bản thân, bất quá thay đổi nhân vật.
Gạt người không đúng, nhưng A Như cũng từ con gái vua cao su biến thành người Việt gốc Hoa. Đinh Lộ Vi thản nhiên lừa gạt. "Nghe nói cô ấy rất khỏe, rất tốt."
"Đúng là, cô ấy hiện tại rất tốt?"
Lộ Vi nhìn hắn: "Cận tiên sinh, tuy anh không đọc sách nhiều, nhưng hiểu ý tôi chứ."
Cận Chính Lôi đứng dậy, bước hai bước rồi quay đầu lại, Lộ Vi cười: "Anh muốn nói gì?"
Hắn chỉ vào Đinh Lộ Vi, "Đừng hát nữa." Hắn muốn nói vậy nhưng sau đó quay người đi ra ngoài.
Lộ Vi cười tươi, nhìn nhà tạo mẫu: "Hắn muốn nói gì? Sao lại nhìn tôi kiểu đó? Peter, chẳng lẽ kiểu tóc này không hợp với tôi?"
Cận Chính Lôi đá cửa xe. "Mẹ già, tôi không tin cô không có liên lạc với A Như."
Mĩ Nhược xác thực không liên lạc với Đinh Lộ Vi, nàng rất bận, bận học, bận xã giao với Phương Gia Hạo.
Phương Gia Hạo sau khi nghỉ ngơi, lần nữa khôi phục ý chí chiến đấu.
Bất quá, trước kia hắn muốn chinh phục phụ nữ, giờ muốn chinh phục em gái.
Hắn thuyết phục Mĩ Nhược tới nhà hắn ăn cơm: "Mẹ tôi tình tình rất khó, vì vậy nhà tôi có rất nhiều đầu bếp. Ngẫm lại, còn có bá, thím, dì, đám anh em họ, rất náo nhiệt."
"Anh nói tới câu đầu đã hù chết tôi, Charles. Phụ nữ bắt bẻ sẽ xem từng chân tơ kẽ tóc của tôi, cuối cùng kết luận, tôi mê hoặc anh, tôi là đồ đê tiện."
"Em đừng nói thế, những từ này rất khó chịu."
"Đó, anh cũng không chịu được tôi, cao quý như Phương phu nhân càng không chịu được."
"Tôi sẽ không, em là em gái tôi." Phương Gia Hạo rất cố chấp. "Khi còn bé, tôi thường hi vọng có em gái, có thể trêu chọc, nhìn em gái khóc rất thú vị. Lớn hơn tôi muốn, vì em gái có thể cùng đám con trai khác đánh nhau, tôi hâm mộ những người có cớ đánh người. Hiện tôi rất vui, cuối cùng giấc mơ cũng thành hiện thực. Milan, tôi có thể dạy em đánh bóng bầu dục. Có người quấy rối em, em nói cho tôi biết, tôi sẽ đánh hắn."
"..." Mĩ Nhược không bình tĩnh. "Anh có chị em họ khác, đi dạy họ cũng được mà."
Dứt lời nàng cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị tên này kéo xuống.
"Họ không đáng yêu như em. Chỉ biết áo mấy đường viền, chân váy ngắn dài hơn mấy tấc, nghe phát bực."
Phương Gia Hạo quả nhiên cũng có mắt thưởng thức.
Mĩ Nhược càng thêm không chờ mong gì ở Chiêm gia. "Tôi rất bận, không kiên nhẫn. Hơn nữa, tôi quen một mình, không thích gặp người lạ."