Cận Chính Lôi trầm ngâm: "Cùng một tòa nhà, nếu gặp phải chị dâu chú tôi sẽ lúng túng."
"Em đi tìm xem còn bác sĩ giỏi nào không."
"Đợi một chút. Chương tiên sĩ kia, là phụ nữ?"
Hà Bình An gật đầu. .
"Phụ nữ sẽ hiểu lòng phụ nữ. Bình An, hẹn buổi chiều, dùng tên của chú."
Gia đình em vui vẻ, vợ chồng ân ái, cần gì trị liệu tâm lý. Hà Bình An thu hồi ánh mắt, nén giận, ra ngoài gọi điện thoại.
Tiến sĩ Chương Huệ Sơn đón người bệnh thứ hai.
Hà Bình An tiên sinh bên ngoài anh tuấn, tức giận nhìn qua cửa kính, mày rậm đối lập với đôi mắt chim ưng. Cô gái ngoài phòng khách nhìn hắn chăm chú, bước chân rối loạn, suýt ngã.
Gương mặt lạnh lùng của hắn nhìn quanh, sau đó búng tay, lập tức có người xách cặp da xuất hiện ở ngoài cửa.
Chương Huệ Sơn không rõ ràng cho lắm, chỉ thấy người kia cầm một cái microphone dài dò xét căn phòng một vòng, tiếp theo báo cáo. "Anh Lôi, không có chuyện gì."
Chương Huệ Sơn hơi biến sắc, đây rõ ràng là nghi ngờ tính chuyên nghiệp của nàng.
Cận Chính Lôi phất tay bảo người kia rời đi, xoay người lại hỏi: "Tôi cần làm gì?"
Sống tạm khó khăn, sự nghiệp vì sinh nhai, nàng chịu đựng.
Chương Huệ Sơn nói: "Mời ngồi."
Hắn ngồi xuống nói: "Cách âm rất tốt." Lại hỏi: "Chương tiến sĩ, cô đã từng kết hôn chưa?"
Nàng đáp: "Đã từng."
Hắn nhướng mày. "Đã ly hôn?" Lập tức lại nói. "Tình cảm của mình cô cũng xử lý không tốt..."
Cận Chính Lôi nuốt nửa câu sau, đen mặt đứng dậy.
"Đời người không thể thập toàn thập mỹ. Huống chi, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, chưa hẳn biết rõ đúng sai."
Nghe được câu này Cận Chính Lôi lại ngồi xuống. "Hy vọng cô không nói với người khác là cô và chồng không muốn ly hôn chỉ là chia tay thôi." Nếu vậy hắn không xác định hắn có đập nát nơi này hay không.
Chương Huệ Sơn hít sâu, khuyên bảo bản thân bình tĩnh, không được phát sinh tính tiểu thư.
"Anh có đề nghị gì, phải căn cứ vào thực tế và tình huống quyết định. Tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho anh?"
Đối phương ôm ngực dựa vào ghế sô pha, trầm tư nhìn trời.
Tính cảnh giác của hắn rất nặng, không dễ tín nhiệm người khác. Chương Huệ Sơn ghi nhớ điều này, tiếp tục chờ đợi.
Đồng hồ tích tắc, đối phương đột nhiên đứng dậy.
"Hà tiên sinh?"
"Thì cứ như vậy đi." Hắn mở cửa ra ngoài. "Yên tâm, tôi sẽ thanh toán."
Một bệnh nhân coi phòng khám của nang là nơi ngủ trưa, một bệnh nhân ngồi trầm mặc một tiếng đồng hồ rồi vội vàng ròi đi, Chương Huệ Sơn có cảm giác cực kỳ thất bại.
Ba ngày liên tục Mỹ Nhược gặp bác sĩ tâm lý, không có hẹn thêm.
Học trưởng gọi tới nói xin lỗi, hắn bất lực.
Nàng xin sự giúp đỡ của Chiêm Tuấn Thần.
Năng lực của Chiêm Tuấn Thần so với tưởng tượng của nàng rất lớn, không chỉ tra được Tô Phú Bỉ trả tiền cho Thân Triệu Văn bằng chi phiếu trên danh nghĩa công ty, thậm chí còn tra được mấy tấm chi phiếu kia phải rút tiền ở ngân hàng Thụy Sỹ.
"Tra được tư liệu của chủ tài khoản không?"
"Mỹ Nhược, em phải biết, ngân hàng Thụy Sĩ bảo mật thông tin khách hàng rất tốt."
"Anh cũng không được?"
"Tôi cũng không được."
Gặp khó khăn, Mỹ Nhược lại tới tìm Chương tiến sĩ.
Đàn violon bi thương, làm cho người ta gần như muốn rơi lệ,
Nàng nhắm mắt lắng nghe, bỗng nhiên mở miệng: "Tôi khi còn bé có nuôi qua một con mèo, gọi là Mang Phi, tôi nuôi nó tám năm."
Chương tiến sĩ ừ một tiếng, vặn nhỏ âm lượng.
"Hoàn cảnh không tốt, dọn nhà lạc mất nó. Gặp lại, nó đã có chủ mới, tên mới."
Chương Huệ Sơn hỏi: "Cô thương tâm?"
Mỹ Nhược suy nghĩ, lắc đầu: "Nó chỉ sinh tồn mà thôi." Nàng cười một cái. "Cô xe, động vật nhỏ còn hiểu được thuận theo tự nhiên. Huống chi là người?"
"Chủ nhân mới nuôi nó, cho nó cơm áo, nó chịu trách nhiệm mua vui cho người ta. Khi nào chậm cơm một hai ngày, nó liền lo lắng chủ nhân đã có niềm vui mới, lo lắng không biết mình có bị đuổi đi hay không. Nó hoảng sợ."
"Tôi cũng không kém nó bao nhiêu. Tôi muốn đi học, ăn ba bữa cơm, phải nịnh nọt người khác. Mẹ tôi hầu hạ người khác, tôi cảm thấy có gì không đúng, tôi hy vọng mình lớn lên, không rơi vào hoàn cảnh đó."
Chương tiến sĩ nói: "Làm con cái, hoặc theo con đường của cha mẹ, hoặc hoàn toàn trái lại, càng dựa dẫm, càng dễ tới con đường cực đoan."
"Có lẽ... Khi còn bé tôi đã lập chí, chịu đựng mà trưởng thành, có thể độc lập. Nơm nớp lo sợ sống tới năm mười ba tuổi, lại có số kiếp."
Mỹ Nhược nhìn cảnh biển.
"Khi đó hắn tuy là một tên lưu manh nhập cư trái pháp, nhưng khi xin người ta cốc nước không có chút nào xấu hổ, coi như là người chỉ huy trời sinh. Lần thứ hai..." Nàng vuốt ve đôi môi. "Hắn cưỡng hiếp tôi."
"Tôi thích đàn ông nhã nhặn, đồng phục sạch sẽ, ngón tay thon dài. Còn hắn thô lỗ, vô lễ, bị người ta đuổi theo những chín con phố, một thân mồ hôi, tức giận. Nhưng lúc hắn hôn tôi, tôi cũng không buồn nôn. Rất kỳ quái."
"Trái tim và não bộ chưa hẳn thống nhất." Chương Huệ Sơn nói khẽ.
Mỹ Nhược cười một cái: "Đúng không?"
Chương Huệ Sơn gật đầu. "Dục vọng và ý chí là hai khái niệm."
Mỹ Nhược phiền muộn. "Mẹ tôi mặc lòng và dục vọng đúng sai, tôi ắt phải làm trái lại."
"Tuy rằng hắn quan tâm tôi, hỏi tôi vì sao ở khách điếm, trong mắt có đồng tình, cũng cho tôi rất nhiều tiền, cảm ơn tôi cứu hắn, hắn sẽ nuôi dưỡng tôi... Tôi có thể cùng Tiên thẩm và Hà Bình An làm bạn bè, nhưng hắn không thể, hắn quá đáng sợ." Nàng dường như nghe thấy âm thanh ngắn ngủi mà thê lương trong quá khứ của mình.
Mỹ Nhược che tai.
Nàng không có cách nào tiếp tục: "Xin lỗi, hôm nay tới đây thôi."
Chương Huệ Sơn nghỉ ngơi một lúc, đón bệnh nhân thứ hai của nàng.
Giống như những cuộc hẹn trước, nàng thờ ơ quan sát người bệnh và tay chân của hắn dò xét khắp phòng xem có thiết bị nghe trộm không, bình tĩnh nhìn bóng lưng đứng trước cửa sổ.
Đối phương mở miệng, hắn nói: "Một đời người của tôi không có nhiều chuyện hối hận, hầu như đều liên quan tới một người.
A, hôm nay là vận may của nàng. Hai người đều chịu nói tiếng lòng, nàng cuối cùng cũng có thể vứt bỏ cảm giác thất bại và vô dụng.
Chương Huệ Sơn nhìn hắn: "Là phụ nữ?"
Tay hắn nắm chặt thành quyền thả lỏng ra, nàng cũng thở nhẹ một hơi.
"Ừ. Khi đó cô ấy mới mười ba tuổi, bé nhỏ, còn chưa trổ mã. Thường xuyên mặc một chiếc váy màu nắng, tóc buộc đuôi ngựa rất nghịch ngợm." Cửa sổ thủy tinh phản chiếu nụ cười mơ hồ của Cận Chính Lôi. "Khi đó cô ấy mặc quần áo thục nữ, lưng thẳng, cằm ngẩng cao, dùng mũi nhìn tôi, cùng tôi nói 'Anh cần phải đi.'. Thật ra, tôi cho rằng, cô ấy muốn nói là 'Anh nên cút đi'."
"Lần thứ hai, tôi gặp cô ấy ở góc phố sầm uất, ở một cầu thang tối om, tôi hôn cô ấy. Khi đó tôi không biết là cô ấy, chỉ cảm thấy mùi vị rất ngọt và thơm. Tôi đã nghĩ thầm, người phụ nữ này tôi muốn."
"Khi nhìn rõ là cô ấy, tôi kinh ngạc. Cô ấy còn mặc đồng phục, áo trắng và váy có đường vân. Cô ấy mặc đồng phục của kỹ nữ, tôi có thể tưởng tượng..." Hắn nghiến răng.
"Anh còn nhớ rõ trang phục của cô ấy?" Chương Huệ Sơn hỏi.
"Mỗi một lần." Hắn cười tới hoảng hốt.
"Nhỏ như vậy, bộ ngực cũng mới lộ ra. Góc phố sầm uất nguy hiểm như thế, cô ấy ở đó thật làm cho người ta không yên lòng. Nhưng cô ấy không cần, chán ghét khi thấy tôi."
"Có người nói cho tôi biết, phụ nữ nói 'không' chính là đồng ý. Tôi biết rõ cô ấy có thói quen cố ra vẻ, vì vậy tôi giả chết, thử cô ấy, cô ấy quả thật không nói với người khác. Khi đó, cô ấy thích tôi." Hắn cười nhạo bản thân. "Cô ấy như thế nào lại thích tôi?"
"Hiểu lầm khiến anh lựa chọn sai lầm?"
Cận Chính Lôi trầm mặc.
Chương Huệ Sơn im lặng.
"Các người từng phút đồng hồ cũng có thể làm ra tiền, nào biết chúng tôi vất vả thế nào?" Hắn hừ lạnh. "Ngủ một phút, không biết phút sau cơ thể bị chia thành mấy khúc. Một đời của tôi không cần nhiều lắm, cơ hội cần cũng ít tới đáng thương, tính mạng cũng chưa hẳn là thứ quý giá nhất. Cô ấy ở ngay trước mặt tôi, tôi thò tay ra là bắt được, tôi muốn cô ấy, cô ấy phải là của tôi."
"Anh ép cô ấy."
Cận Chính Lôi nhìn nàng.
"Ý của tôi là, cô bé kia, cô ấy là người, không phải đồ vật."
"Cô nói rất đúng." Hắn nhìn chăm chú những người dưới lầu như nhìn con kiến, gương mặt lạnh lùng. "Vì vậy tôi bao nuôi mẹ cô ấy, cho cô ấy một cái nhà, không cho cô ấy tới góc phố sầm uất kiếm tiền nữa, có thể tiếp tục học hành, tôi cũng có thể thường xuyên gặp cô ấy."
Chương Huệ Sơn tới đây một thời gian, đã nhìn thấy vô số nữ nhân sa đọa, vô số đàn ông làm chuyện xấu.
Nàng thăm dò: "Vì sao... Vì sao anh phải dùng cách đó? Cách khác, cũng có thể hoàn thành nguyện vọng."
"Vì là, mẹ của của cô là phụ nữ của Hoa Lão Hổ." Cận Chính Lôi thì thào."
"Thật ra, lý do tất cả đều là che giấu." Cận Chính Lôi cười trào phúng. "Nguyên nhân thật sự, tôi là cặn bã."
"Anh quả thật là muốn..." Nàng là người có giáo dục, không cách nào nói ra được bốn chụ mẹ con cùng hưởng. Chương Huệ Sơn lắc đầu. "Anh cũng biết như thế, anh có nghĩ tới cô ấy?"
"Lễ nghĩa liêm sỉ?" Hắn xì mũi coi thường.
"Về sau anh dần dần yêu cô ấy?"
Cả căn phòng yên tĩnh, nàng lờ mờ nghe thấy tiếng hắn hít thở.
Trong mắt Cận Chính Lôi không có ánh sáng. "Hẹn gặp lại."
Hắn rời đi.
Đầu hạ, ve đã kêu. Phòng khách có một bình hoa ngọc lan, gió đêm mang hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Cơ thể Mỹ Nhược bao một lớp mồ hôi mỏng, nàng ngồi ở trên đùi Cận Chính Lôi.
Hắn đưa đẩy, hôn chóp mũi, cắn cằm nàng, cuối cùng dừng ở môi nàng.
Răng môi quấn quýt, hắn ôm nàng đổi vị trí.
Lúc xoay người, hắn trong cơ thể nàng rung động, nàng yêu kiều thở dốc.
"A Như." Hắn chậm rãi tiến vào thân thể nàng, cảm thụ cảm giác nàng và hắn dựa vào nhau, cùng nhau cảm nhận từng giây phút ngọt ngào, chặt chẽ.
Nàng giấu mặt trong cổ hắn, theo mỗi một lần hắn tiến vào mà ngâm nga.
Giờ phút này, trong đầu bọn họ đều quay về lần đầu gặp nhau. Trong lòng cùng suy nghĩ, cũng một giả thiết: Nếu như, cả hai dùng một cách khác bắt đầu...
"A Như." Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của nàng.
"Anh về sau dần dần yêu cô ấy?"
"Cô ấy xinh đẹp, thông minh, quật cường, mục tiêu rõ ràng, không chịu thua, dũng cảm vô cùng. Tôi muốn cô ấy, muốn cô ấy như trân như bảo."