Trong đêm đen không trăng sao, một thiếu niên cầm một cái đèn lồng leo loét bằng giấy trắng, băng qua cánh rừng nhỏ tối mịt.
Chiếc y bào thư sinh vương đầy bụi đường của hắn rộng thùng thình, sau lưng lại đeo một cái giỏ trúc to gấp đôi thân mình, càng có vẻ mảnh khảnh gầy gò.
Thoáng chốc một cơn cuồng phong thổi tới, lùa rừng cây xào xạo lay động, nhánh cây ghê rợn chìa ra bàn tay thô ráp đen đúa, tựa như một đám ác quỷ muốn kéo thiếu niên xuống dưới địa ngục.
Thiếu niên không khỏi sợ run cả người, bước chân càng rảo nhanh hơn, ngâm nga khúc ca dao để lấy thêm can đảm.
“Hát khúc sơn ca để giải sầu, hát khúc sơn ca để giải sầu, người có cho ta là kẻ vui sướng? Ăn bữa trước hết bữa sau, dưới gốc hoàng liên gảy hồ cầm, ăn cá phải ăn vảy lớn.”
Hát đi hát lại khúc ca dao hơn mười lần, cổ họng đã khàn đi, lại vẫn chưa ra khỏi được rừng cây tối tăm này, hay là đêm nay qua đêm ở chỗ này đi?
Hắn thấy mệt, ngồi xổm xuống tựa người vào bên gốc cây, vừa định lấy ra lương khô trong giỏ trúc, khóe mắt lại vô tình thoáng trông thấy mấy đốm sáng xanh trong bụi cây.
Đó là ánh sáng đom đóm, hay là mắt của sói hoang đây? Thế nhưng đốm sáng xanh đứng yên không di chuyển, xác suất là sói hoang lớn hơn một chút.
Thiếu niên bỗng nhiên nhớ tới cha từng nói rằng, sói là loài ưa bắt nạt kẻ yếu, nếu lỡ gặp nó tuyệt đối không thể bỏ chạy, càng sợ nó càng thích trêu chọc con.
“Hát khúc sơn ca để giải sầu, hát khúc sơn ca để giải sầu, người có cho ta là kẻ vui sướng? Ăn bữa trước hết bữa sau, dưới gốc hoàng liên gảy hồ cầm, ăn cá phải ăn vảy lớn.”
Sói hoang nghe tiếng ca này có thể cảm thấy hắn không sợ chúng, vả lại sói trời sinh sợ lửa sẽ không dám đến gần, luôn nấp trong bụi cây chờ thời cơ vồ lấy.
Thiếu niên muốn trốn cũng không được, đuổi đi cũng không có cách, như vậy phải làm sao đây.
Đang mải nghĩ ngợi, tay hắn đột nhiên bị nóng, cúi đầu mới thấy giấy dầu bị ngọn lửa đốt phải, cháy thủng một cái lỗ đen lớn. Mà ngọn lửa lại liếm tiếp lên trên, tựa hồ muốn đốt cả cái đèn lồng thành tro.
Hắn vội vàng lấy tay dập tắt ngọn lửa, rống cổ lên ca bài ca dao, hòng trấn áp bọn sói hoang bằng khí thế. Nhưng mà sói hoang vẫn cảm giác được nỗi sợ hãi hắn vô tình lộ ra trong tiếng ca, ánh sáng xanh trong lùm cây bắt đầu xao động lên.
“Ai đó, hơn nửa đêm lại ca hát trong rừng, còn hát dở như vậy.”
Một tiếng kêu mất kiên nhẫn cắt ngang tiếng hát của thiếu niên, ánh sáng xanh chợt yên tĩnh lại.
Xào xạc xào xạc, là tiếng lá khô đầy đất bị giẫm lên, cùng với tiếng chuông thanh thúy rung lên.
Hơn mười bóng người bước ra từ bầu trời đen thẳm, à không đúng, là cả bọn nhảy ra.
Duy độc chỉ có một người đi trước, là dùng tư thế bình thường mà bước đến, có điều dáng đi lại cực kỳ tùy tiện buông thả.
Đèn lồng giấy còn một đốm lửa mong manh, miễn cưỡng có thể chiếu rõ được tướng mạo của người này. Hắn trên thân mặc đạo bào màu chàm phiêu dật, mỗi bước đi ống tay áo phất phơ trong gió, tay trái đong đưa một chiếc chuông đồng cổ, thắt lưng đeo một miếng ngọc bội xanh biếc. Khuôn mặt vẫn giấu trong bóng tối, thấp thoáng có thể thấy được phong tư tuấn tú.
Mà mười mấy người nhảy đi sau lưng hắn, toàn thân bị vải bố màu đen bó chặt, sau khi chiếc chuông ngừng rung lên, họ cũng chợt dừng lại.
Đạo trưởng không chút để ý, quát:
“Yêu ma quỷ quái, thấy bản đạo còn không nhanh lui đi.”
Ánh sáng xanh trong lùm cây dao động mấy cái, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi, chỉ còn lại có đạo trưởng cùng thiếu niên mắt to trừng mắt nhỏ.
Đạo trưởng ngoáy tai bảo:
“Khúc ca vừa nãy là ngươi hát à?”
Thiếu niên gật gật đầu:
“Đúng là tại hạ, tạ ơn đạo trưởng cứu giúp.”
“Hơn nửa đêm còn hát như ma quỷ gào khóc thảm thiết, nghe đau cả lỗ tai. Bản đạo chưa bao giờ muốn cứu ngươi, nếu thật có lòng báo ân, chi bằng đưa cái gì thực tế một chút.” Dứt lời, đạo trưởng dùng ngón cái chà chà vào ngón trỏ và ngón giữa, ám chỉ ý gì thiếu niên không rõ.
Thấy vẻ mặt mờ mịt của thiếu niên, đạo trưởng mất kiên nhẫn bảo:
“Tiền đấy, có không hả?”
“Không có, dọc đường đã dùng sắp hết rồi.”
“Vậy cũng phải còn một chút chứ.”
“Ta đây chỉ còn một chút thôi, đưa cho người thì ta phải ăn xin mà về.”
“Đồ nghèo kiết xác...” Đạo trưởng chán ghét nhíu chặt mi, lắc lắc cái chuông bước đi, mấy người bó chặt vải sau lưng cũng nhảy theo.
Thiếu niên vội vàng gọi với theo hắn:
“Đạo trưởng, ra khỏi rừng cây này phải đi thế nào?”
Đạo trưởng không quay đầu lại, chỉ chỉ phía sau:
“Đi theo hướng kia nửa canh giờ là ra khỏi.”
“Nơi đó có chỗ trú chân không ạ?”
Đạo trưởng nghĩ nghĩ, nói:
“Xem như là có, Lan Nhược tự, ngươi dám ở không?”
“Nếu là nơi chùa miếu thanh tịnh, tất nhiên là dám.”
Đạo trưởng rốt cục dừng lại bước chân, một lúc sau nói:
“Quả thật là nơi thanh tịnh, bên trong đấy một người sống cũng không có, ngươi thực sự dám ở sao?”
“Một người cũng không có, hẳn là an toàn, tất nhiên dám rồi.”
Đạo trưởng sờ cằm đánh giá hắn, hỏi:
“Quê nhà của ngươi ở đâu? Trong nhà còn có người thân nào không?”
Thiếu niên tự dưng bị chất vấn như vậy, ban đầu còn có chút đề phòng, lại nghĩ rằng hắn là đạo sĩ, còn đã cứu mình một mạng, theo lý cũng không phải người xấu, dựa vào thực tế mà trả lời:
“Nhà ta ở Lăng Châu, huyện Nhụ Dương, cha mẹ trong nhà khỏe mạnh, hai tỷ tỷ đã lập gia đình, ca ca làm mấy việc để nuôi sống cả nhà.”
Đạo trưởng nhỏ giọng nói:
“Nhụ Dương cách đây chỉ có hành trình độ nửa canh giờ, vụ giao dịch này vậy cũng có lời chút ngân lượng. Được, việc mua bán này ta sẽ làm.”
Thiếu niên vẻ mặt khó hiểu nói:
“Đạo trưởng, người đây là có ý gì?”
Đạo trưởng cười tủm tỉm chỉ vào mấy người bị vải bố bao kín này bảo:
“Mấy vị này là khách hàng của ta, ta đang đưa bọn họ về nhà, ngươi lập tức cũng sẽ thành khách hàng của ta, nể tình ngươi là chỗ quen biết, giảm giá cho ngươi một ít đi.”
Hắn lấy từ trọng ngực áo ra một cái bàn tính nhỏ bằng bàn tay, ngón tay thon dài gảy hạt châu bằng sắt lách cách: “Tính cho ngươi chín phần giá thôi, tổng cộng hai mươi lăm lượng bảy văn tiền, ca ca ngươi có thể trả được đúng không?”
Thiếu niên từ Nhụ Dương đi tới nơi này ước chừng mất mấy tháng, mà đạo sĩ này lại nói chỉ có đoạn đường độ nửa canh giờ, hơn nữa miệng đầy những lời linh tinh, chẳng lẽ người này đầu óc có vấn đề?
Thiếu niên tức giận quay người bỏ đi, miệng thì thầm nói:
“Thần kinh...”
“Tiểu huynh đệ, ngươi nói gì vậy?”
Khuôn mặt tuấn tú của đạo trưởng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, dọa thiếu niên sợ đến nhảy dựng lên.
“Không... Không có gì...”
Đạo trưởng ra vẻ hiền lành vỗ vỗ vai hắn, cười hì hì nói: “Đừng khẩn trương mà, ta tới là để nhắc nhở ngươi một câu.”
Đầu vai của thiếu niên bị vỗ đến hơi đau, vẻ nghiêm túc hỏi: “Đạo trưởng có chuyện xin mời nói.”
“Sau khi đến ngủ ở Lan Nhược tự, hãy nhớ đóng kín cửa sổ lại, ha ha ha...”
Đạo trưởng phiêu dật phất tay áo rời đi, gió lớn đưa tiếng cười của hắn kéo dài ra, vang vọng thật lâu trong rừng.
Thiếu niên nhìn bóng dáng của đạo trưởng khuất dần, bất đắc dĩ nhún nhún vai, thầm mong về sau đừng nên gặp lại người như thế.
Hắn theo phương hướng mà đạo trưởng chỉ dẫn, quả nhiên tìm được một ngôi chùa, chỉ là ngôi chùa này cũ kỹ vô cùng, trông như đã mấy mươi năm, thậm chí là hơn trăm năm rồi không người đến ở.
Tấm bảng tên nghiêng ngả một bên, có vẻ như gió vừa thổi qua liền rơi xuống. Cạnh cửa là hai con hổ đá bám đầy dây leo, trong đêm thê lương càng nom vô cùng ghê rợn.
Thiếu niên gõ vào cửa lớn, nhận ra thật sự không có ai mở cửa, hơn nữa cái khóa của cửa lớn cũng mở ra rồi.
Hắn đẩy cửa ra gọi vẫn không có ai đáp lời, liền yên tâm bước vào chùa.
Ở một chỗ khác trong ngôi chùa, trên một gốc hòe trơ trọi, một chàng trai cao to mặc xiêm y màu trắng u ám đang nằm nghiêng người. Ánh trăng bị cây hòe cản mất một phần, hắt bóng soi chiếu vào bóng người nhẹ nhàng như mây trắng của y, nhưng khuôn mặt vẫn ẩn giấu trong làn khói đen, khiến người ta không trông tỏ tường được, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được sườn mặt hoàn mỹ của y.
Một mảnh lá hòe rơi xuống lòng bàn tay của y, y nắm chặt tay sau đó nhẹ nhàng mở ra, chiếc lá kia sau khi bị bóp nát tựa hồ hóa thành mấy mảnh, là đà bay xuống, không tiếng động quanh quẩn bên người thiếu niên, y chống cằm cười khẽ.