Lúc Chu Tử Thư lại đến ngân trang, ra đón không phải mỗi mình chưởng quầy.
Một nam tử dáng người hơi béo, mặt mày phúc tướng nghe nói y đến rảo bước ra đón, người này mi mảnh mắt nhỏ mũi to, khuôn mặt hệt như chiếc màn thầu to trắng bóng ra từ lồng hấp, trông rất được ưa thích. Chưởng quầy ngân trang hơi khom lưng, đi theo đằng sau người này hai bước, thái độ rất cung kính.
Y vừa thấy Chu Tử Thư, đầu tiên sửng sốt một lát, sau đó mới hỏi như thử: “Ngài là… Chu công tử sao?”
Chu Tử Thư cười nói: “Thế nào, Bình An không nhận ra?”
Thì ra nam nhân đến đón là Tống đại đương gia Tống Bình An của “Bình An ngân trang”, truyền rằng người này ban đầu là quản gia phủ Nam Ninh vương gia, chủ nhân mất liền tự mình ra đây dựa vào một chút tiền để dành kinh thương mua bán, chẳng mấy năm đã gia đại nghiệp đại.
Toàn quốc đều có sản nghiệp của y, một năm bôn ba tứ xứ, chẳng ai biết y ở chỗ nào. Không ít khách thương đều biết vị Tống đại đương gia này làm ăn hết sức khôn khéo, lại khó được không gian dối, đúng là một người phúc hậu nhân nghĩa, tới lui với nhau, danh tiếng rất tốt, liên đới đường đi rộng theo, Tống gia cũng ngày càng thịnh vượng phát đạt.
Tống Bình An hết sức kích động, phân phó chưởng quầy đóng cửa, lại sai người làm đi, dọn dẹp sạch sẽ, mời Chu Tử Thư ngồi xuống nói: “Nô tài vốn ở lân cận Dương Châu, nghe thấy tin tức lập tức chạy đến, người dưới có từng chậm trễ công tử? Chủ tử nhà ta nhắc ngài bao nhiêu năm!”
Sau đó Bình An đè thấp thanh âm: “Năm đó đa tạ Chu công tử đã giấu giếm tin tức chủ tử nhà ta rời kinh, mới có mấy năm thái bình này.”
Chu Tử Thư hớp một ngụm trà, cười nói: “Nhấc tay mà thôi, Thất gia y gần đây có khỏe không?”
Trong lòng lại nghĩ, chủ tử nhà ngươi cút đi sớm một chút mới là yên tĩnh, mọi người đều có thể sống những ngày thái bình.
Bình An cười nói: “Rất khỏe, rất khỏe, làm phiền công tử lo nghĩ, tiểu nhân nhận được tin tức liền truyền tin về, hôm qua mới thu được hồi âm của chủ tử, nói đang cùng Đại vu đến đây, chắc tầm mười ngày nửa tháng là có thể đến…”
Chu Tử Thư nghe vậy, khuôn mặt bình tĩnh lập tức hơi co giật, lòng nói võ lâm Trung Nguyên này đã đủ hỗn loạn, tai họa kia lại còn muốn đến chen một chân, thật là thời gian bất lợi, thiên tai nhân họa đầy đủ hết, ngoài miệng vẫn khách khí: “Sao dám làm phiền Thất gia và Đại vu?”
Bình An nói: “Có gì đâu, chủ tử nhà ta ở Nam Cương lâu, cũng chẳng có việc gì làm, vừa vặn ra hoạt động xương cốt, chủ tử nói, năm đó còn từng giao hẹn với công tử, tương lai nhất định phải giúp công tử mai mối một muội tử Nam Cương eo nhỏ xinh đẹp làm tức phụ mà.”
Trong lòng y lại tự dưng nhớ tới một ngày trước trong khu viện hoang kia, Ôn Khách Hành bộ dáng nghiêm trang nói “Ta lại muốn bên ngươi cả đời”, liền cảm thấy cái ghế dưới mông như mọc đinh, chẳng làm sao thoải mái nổi, cả người khó chịu.
Bình An hàn huyên với y vài câu, liền nói chính đề: “Chuyện Lưu Ly giáp công tử từng đến hỏi, nô tài đã bảo đầy tớ lưu tâm, mấy ngày nay biết được một chút – công tử có biết chuyện hôm qua một vị nam tử tên Thẩm Thận theo phương trượng Thiếu Lâm xuất hiện ở Động Đình, còn mang đến một mảnh Lưu Ly giáp?”
Chu Tử Thư ngẩn ra: “Gia chủ Thục trung Thẩm gia Thẩm Thận?”
Bình An gật đầu nói: “Phải, người này không hỏi thế sự đã lâu, lần này lại bỗng xuất hiện, hiển nhiên là nghe được tin tức Trương gia ngộ hại, cũng không chờ được nữa.”
Chu Tử Thư suy nghĩ nhanh chóng, tức khắc phản ứng được, nói: “Đúng rồi, lúc trước Thái Hành Lục gia vẫn chưa từng lưu lại con nối dõi, chỉ có mấy tiểu đồ đệ không nên thân, đều giao cho Thái Sơn chưởng môn Hoa Phòng Linh, tính thêm Trương gia… Chẳng lẽ năm mảnh Lưu Ly giáp trong truyền thuyết lại nằm trên tay năm đại gia tộc khi ấy?”
Bình An nói: “Chu công tử quả nhiên nghe một hiểu mười, Thẩm Thận kia vừa hiện thân, Cao Sùng liền thừa nhận ở Cao gia trang cũng có một mảnh Lưu Ly giáp, rốt cuộc nói ra chân tướng vật ấy, ngài có từng nghe nói ‘Âm Dương sách’, ‘Phong Sơn kiếm’ và ‘Lục Hợp thần công’?”
Chu Tử Thư hơi nhíu mày, gật đầu nói: “Âm Dương sách ta chỉ nghe nói một chút, không biết thật giả, nghe đâu là thánh vật của Thần Y cốc, có thể làm người chết sống lại, hiệu xưng không bệnh gì không thể chữa – Phong Sơn kiếm thì do tuyệt thế cao thủ Dung Huyền ba mươi năm trước rơi vào ma đạo tự nghĩ ra, nửa bộ sau là kiếm chiêu, mà nửa bộ trước tâm pháp là y lĩnh ngộ từ trong ‘Lục Hợp thần công’, ‘Lục Hợp thần công’ kia từ thượng cổ truyền xuống, khuyết tổn không ít, thập phần tối nghĩa khó hiểu, cực dễ tẩu hỏa nhập ma, nhưng mà uy lực cũng cực lớn, thiên hạ không ai có thể tranh cùng… Ý tứ của Cao Sùng lẽ nào là, bí mật trong Lưu Ly giáp, chính là hai bộ võ học kinh điển Dung Huyền lưu lại?”
Bình An gật đầu nói: “Đúng thế, theo Cao đại hiệp nói, Dung Huyền năm đó tẩu hỏa nhập ma, một mặt là nỗi đau tang vợ, nhưng mà sau đó ma tính đại phát, cũng bởi vì luyện công không thích đáng. Sau khi Dung Huyền mất, mấy người bọn họ tìm được Lưu Ly giáp, thấy hai đại kỳ công và thánh vật Thần Y cốc ‘Âm Dương sách’ kia đều ẩn chứa trong đó, phàm là luyện công, không thể không khuynh đảo vì đây. Họ lúc ấy chỉ cảm thấy thứ này quá nguy hiểm, liền đập nát Lưu Ly giáp, ước định năm đại gia tộc tự bảo tồn một mảnh, không để ma công hiện thân giang hồ nữa.”
Chu Tử Thư nghe xong nhíu mày hồi lâu, mới cực thong thả gật đầu nói: “Cao Sùng là nói như vậy…”
Bình An vẻ mặt xấu hổ nói: “Nô tài thật sự năng lực có hạn.”
Chu Tử Thư cười lắc đầu, nói: “Thiên Song và Tứ Quý trang còn không thể biết rõ lắm về nội tình thảm án ba mươi năm trước, huống chi một người làm ăn như ngươi? Đã giúp đại ân rồi – nhưng nói trở lại, năm đại gia tộc tự cầm một mảnh Lưu Ly giáp, thế của Triệu gia đâu? Triệu Kính không cho một cách nói?”
Bình An gật đầu: “Gia chủ Triệu gia tuyên bố Lưu Ly giáp của Triệu gia đã bị trộm, không biết tung tích, vừa nói ra lập tức mọi người cơ hồ phải ầm lên, chưởng môn Hoa Sơn như là có chứng cứ chính xác, nói như thể chính là Triệu Kính kia nuốt Lưu Ly giáp của Trương gia, người hôm qua nô tài phái đi nói, chưởng môn Hoa Sơn suýt nữa động thủ với Triệu đại hiệp.”
Chu Tử Thư liền nhớ tới mảnh Lưu Ly giáp thấy trong địa huyệt ngày ấy, quá nửa là Triệu gia làm mất, kẻ trộm đồ nhất định là Vu Thiên Kiệt hoặc Mục Vân Ca đêm đó đã chết, đáng tiếc bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau, lại bị một tiểu quỷ của Quỷ cốc được lợi, sau đó mảnh Lưu Ly giáp kia ma xui quỷ khiến rơi vào tay Ôn Khách Hành, bị Phương Bất Tri đánh cắp, nhưng hôm nay Phương Bất Tri cũng đã chết, hơn nữa dường như chết dưới tay Hỉ Tang Quỷ…
Chu Tử Thư chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu như chắn một tảng đá lớn, nước đắng văng lên, thầm nghĩ chuyện này còn có thể phức tạp hơn chút nữa không?
Y tâm sự ngổn ngang chào Bình An, quay về tìm Trương Thành Lĩnh, chuyện Cao Sùng nói Chu Tử Thư không hề tin hết – y trước kia phải xử lý hàng loạt tin tức thật giả rồi báo cho Hoàng thượng, tất phải bỏ ngụy giữ thật, muốn điều tra rõ một sự kiện, thường tiền căn hậu quả phải kiểm chứng rất nhiều, tất cả đều không có sơ hở mới dám trình lên, cho nên vô luận nghe thấy điều gì đều quen bán tín bán nghi, tùy thời chuẩn bị phủ định điều trước kia biết.
Vào tửu lâu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Ôn Khách Hành Trương Thành Lĩnh thêm Tào Úy Ninh và Cố Tương bốn người, Chu Tử Thư còn thầm nghĩ, sao bốn người này lại đi chung. Sau đó y phát hiện Trương Thành Lĩnh và Ôn Khách Hành hai người đều tự chiếm một góc bàn, biểu cảm hết sức ngưng trọng, có phần không rõ nguyên cớ, cất bước lên lầu, mới định chào thì nghe thấy Tào Úy Ninh đang ở đó đại phát cảm khái.
“… Kỳ thật ta lo lắng nhất, vẫn là hậu viện người trong chính phái bốc cháy, mọi người vì Lưu Ly giáp này mà tổn thương hòa khí, chẳng phải chuyện hai quả ‘mận’ giết tam sĩ sao? Chỉ sợ một trường võ lâm hạo kiếp bởi vậy mà lên, đến lúc đó sẽ là tình cảnh ‘thệ giả như tư phù’…”
Cố Tương rất ngốc rất ngây thơ hỏi: “Thệ giả gì?”
Tào Úy Ninh kiên nhẫn nói: “‘Tử viết bên bờ sông, thệ giả như tư phù’, chính là nói Lão Tử lão nhân gia, một ngày trong giấc mơ đi vào cõi tiên, lại như đến bờ sông, nhìn xuống thấy người chết và nước chảy cùng nhau xuôi dòng, thập phần bi thương, xúc động mà phát…”
Cố Tương tròn mắt nói: “Chủ nhân, Tào đại ca biết nhiều thật, còn biết khoe chữ chứ!”
Chu Tử Thư liền biết vì sao Trương Thành Lĩnh và Ôn Khách Hành biểu cảm ngưng trọng như vậy, lập tức ngoài mặt điềm nhiên như không, lòng bàn chân xoay tròn, quay người đi ngay ra ngoài.
Ai ngờ lại bị Ôn Khách Hành mắt tinh miệng tiện nhìn thấy, người này là điển hình chết cũng phải kéo cái đệm lưng, lập tức kích động kêu lên: “A Nhứ, sao lại đi ra ngoài? Chờ ngươi cả nửa ngày rồi, mau qua đây!”
… Chu Tử Thư mắng thầm, cốc chủ Quỷ cốc ôn dịch này mẹ kiếp thật thiếu đại đức tám đời.
Ôn Khách Hành vui rạo rực kéo ghế bảo Chu Tử Thư ngồi xuống, lại tự mình rót rượu cho y, vô cùng ân cần nói: “Nào, mau nếm thử hảo tửu của tiệm này, mùi vị quả thật không tồi đâu.”
Chu Tử Thư mặt không biểu cảm ý đồ dùng ánh mắt biểu đạt sự lên án, Ôn Khách Hành cùng y nhìn nhau hồi lâu, bỗng nhiên nhăn nhó nhỏ giọng nói: “Giờ còn là ban ngày ban mặt mà…”
Cố Tương trông thấy, vừa dùng tay che mắt Trương Thành Lĩnh vừa nói với vẻ mặt đau khổ: “Mù mắt chó rồi.”
Tào Úy Ninh đỏ mặt, lắp bắp nói: “Cố, Cố, Cố cô nương, kỳ, kỳ thật không cần hâm mộ Chu huynh và Ôn huynh tình thâm như thế, cô nương như hoa mỹ quyến, chắc chắn cũng sẽ… cũng sẽ có lương nhân âm thầm ngưỡng mộ không thôi…”
Cố Tương chớp đôi mắt to vô tri nhìn về phía y, hỏi: “Hả? Thật không? Ở đâu cơ?”
Tào Úy Ninh liền ngơ ngác nhìn nàng, hồi lâu mới đáp một nẻo: “Cố cô nương, ta, ta, ta cũng có thể gọi cô là A Tương chứ?”
Chu Tử Thư hết sức chuyên chú cúi đầu uống rượu, cảnh cáo mình phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, quả thực như ngồi trên chông, chỉ cảm thấy buồn nôn đến mức tê rần đầu lưỡi, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên không uống ra mùi vị vật trong chén.
Song chính lúc này, bỗng có một người vào cửa, vừa thấy người này, tửu lâu huyên náo nháy mắt chợt yên tĩnh – đó là một nữ nhân, mắt không nhìn nghiêng mà tiến vào, thấy tiểu nhị bưng chén đĩa nhìn mình ngây ra như phỗng, liền cười nhẹ nhàng, chén đĩa trong tay tiểu nhị đã hóa thân thành ngỗng lập tức rơi xuống đất vỡ nát.
Nàng thật sự quá đẹp, đại đa số những người nhìn thấy nàng khoảnh khắc ấy đều không hẹn mà cùng cảm thấy đây là nữ nhân đẹp nhất cuộc đời mà họ từng gặp, ngay cả Cố Tương cũng ngây ra một lát, kéo tay áo Tào Úy Ninh nói nhỏ: “Huynh nhìn nàng ta, không phải là tiên chứ?”
Ai ngờ Tào Úy Ninh chỉ liếc một cái theo ánh mắt Cố Tương, lại thu lực chú ý về, nhỏ giọng nói: “Nữ tử này ánh mắt dao động phiêu tán, trên sách tướng nói là mắt hoa đào, rắp tâm ắt hẳn bất chính, không bằng… không bằng…”
Mấy chữ sau y đè cực thấp, thế cho nên Cố Tương đang nhìn chằm chằm mỹ nhân không chú ý tới.
Trái lại Ôn Khách Hành cười “phì” một tiếng, lòng nói té ra Tào Úy Ninh này bản thân không thông minh, cho nên không nhìn quen người khác ánh mắt linh động, nhìn hợp mắt cũng là mày thẳng mắt lăng như Cố Tương.
Mỹ nhân nọ nhìn quét một vòng, sau đó lại lên thẳng lầu, đi về hướng họ, đôi mắt ấy không nhìn ai hết, chỉ dõi chặt Chu Tử Thư, đôi mắt ẩn tình tưởng như chỉ có thể chứa được một mình Chu Tử Thư, chân thành mà đến, đứng lại bên cạnh, khom lưng hơi thở như lan nói với y: “Ta bảo ngươi mời ta uống rượu, được không?”
Đây quả thực là một đóa hoa đào to từ trên trời rơi xuống, bất cứ ai cũng có thể bị đập váng đầu, song còn chưa đợi Chu Tử Thư đáp, chỉ thấy bên cạnh bỗng nhiên vươn ra một cánh tay phá đám ngăn giữa hai người, Ôn Khách Hành không chút khách khí thò tay vào ngực Chu Tử Thư, nhanh như chớp móc túi tiền của y, quang minh chính đại nhét vào ngực mình, sau đó trấn định nói: “Cô nương, ta thấy không được đâu.”