Ôn Khách Hành nói được làm được, bày tảng đá lớn kia, mỹ danh phải chậm rãi viết mộ chí cho Long lão gia tử, thực chất là “chậm rãi” như thêu hoa, một ngày khắc hơn mười chữ, còn phải nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, nhất định phải gieo vần đoan chính, tự thể phong lưu mới được, viết xong còn lui vài bước tự thưởng thức một phen, chắp tay sau lưng gật gù đắc ý như đã coi mình thành Lý Đỗ tại thế.
Nhìn lại nội dung kia, quả thực là hạ bút ngàn lời lạc đề vạn dặm, ba tờ giấy không thấy một cọng lông lừa, ngựa thần lướt gió tùy ý phát huy, ngay cả Trương Thành Lĩnh cũng cảm thấy chắc Ôn tiền bối lúc viết mộ chí này thật sự chuyên chú thái quá, đến mức quên béng cả Long lão tiền bối.
Chu Tử Thư lúc tuổi tác chưa lớn đã phiêu bạt giang hồ, xưa nay da dày thịt béo chịu được đòn, ốm đau bệnh tật hai hôm lại nhảy nhót được, giày vò Trương Thành Lĩnh vượt nóc băng tường trong tiểu viện của sơn trang này, khổ không nói nổi, tiểu thiếu niên lại chẳng dám có nửa câu oán hận, chỉ sợ sư phụ nói một câu thương khỏi rồi muốn đi.
Nhưng đại khái là mùa đông này quá lạnh, ngay cả trong đất Thục cũng bị đóng băng, người và động vật đều hơi lười động đậy, Chu Tử Thư thật sự quên mất việc này.
Qua mùng tám tháng chạp, qua tiểu niên, tuy rằng cái trang rộng lớn này chỉ có ba người nhưng mỗi ngày vẫn náo náo nhiệt nhiệt gà bay chó sủa.
Ngày ấy Chu Tử Thư rúc trong lòng Ôn Khách Hành cả nửa đêm, thế cho nên Ôn Khách Hành hôm sau cũng hơi kinh sợ – y biết trên người có thương tích khẳng định phải chịu tội, lại không biết phải chịu tội lớn như vậy, vừa đau lòng liền coi Chu Tử Thư thành người gốm, không dám động tay động chân làm càn nữa.
Nhưng ai biết y kinh sợ quan sát hai hôm, phát hiện Chu gốm này quả thực đã vô tâm vô phế đến cảnh giới nhất định, là kẻ nhớ ăn không nhớ đòn, tảng sáng mỗi ngày vừa hết đau là thoáng chốc quên luôn, nên trêu ghẹo thì trêu ghẹo, nên chửi mẹ thì chửi mẹ, rửa cái mặt là có thể rửa hết vẻ tiều tụy, lúc ăn sáng tiếp tục hạ đũa như bay thần thái sáng láng, chẳng mảy may khách khí, phát huy hoàn toàn bình thường.
Trong lòng liền hiểu, có người trời sinh không phải mệnh được chiều chuộng, thương xót y còn không bằng đi thương xót con heo, thật là lãng phí tình cảm.
Thời điểm Long Hiếu còn, mỗi tháng có thôn dân dưới chân núi đưa vật tư lên, hắn cực kỳ cảnh giác, chỉ điều khiển rối lấy đồ trả tiền, không hề gặp người ta.
Nói chuyện sắp đến Tết, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành nghiên cứu hơn nửa ngày, sau khi hai người môi súng lưỡi chiến vô số hiệp, đều tự có được bốn năm ngoại hiệu lấy “phế vật” làm chủ đề, tướng mạo không đồng nhất, rốt cuộc phát hiện đám rối không phải ai nói cũng nghe, vì thế Ôn cốc chủ đành phải hạ mình ôm bản đồ, tự mình lần mò đi nhận đồ Tết.
Một đám thôn dân thuần phác mỗi khi đến đều chỉ nhìn thấy người giả, lúc này bỗng nhiên thấy một người có máu có thịt như từ trên trời giáng xuống trước mắt, cho là thần tiên cuối cùng đã hạ phàm, còn bái lia lịa bóng lưng khinh công trác tuyệt nháy mắt không thấy tăm hơi kia.
Ba người liền hoan hoan hỉ hỉ thu dọn đồ đạc, chờ đón Tết.
Tết là gì? Lão bách tính vất vả lao động cả một năm, không nỡ ăn không nỡ mặc, ngóng trông ông trời cho miếng cơm, ngóng trông mùa màng thế đạo bình an, ngóng trông một nhà già trẻ cuối cùng đều có thể trở về đoàn tụ – sống không dễ, cứ mãi mong chờ, trong lòng không phải không ủy khuất, chỉ là mấy ngàn năm đều như vậy, chút ủy khuất ấy liền lắng xuống xương cốt, không hiển sơn lộ thủy nữa.
Chỉ có ngày Tết này đột nhiên buông ra, đùng đoàng đốt mấy tràng pháo, làm một hồi động tĩnh lớn, lấy hết những thứ bình thường không nỡ ăn ra khao mình một phen.
Cho dù là đầu xuân tiếp tục thắt lưng buộc bụng, quanh năm suốt tháng ngóng trông một lần phóng túng như vậy, cho dù nghèo rớt mồng tơi, chỉ cần còn có một gia đình thì đều phải đón đêm tất niên.
Ôn cốc chủ không ngờ từ thuở cha sinh mẹ đẻ lại có một ngày mình phải tự tay chuẩn bị cơm tất niên, Trương Thành Lĩnh trước kia là tiểu thiếu gia, tuy rằng cực lực muốn biểu đạt hiếu tâm, thế nhưng chân tay vụng về, thật sự lực bất tòng tâm, về phần Chu Tử Thư – vị đó trước kia chính là đại gia, hiện tại y nguyên đại gia.
Ôn Khách Hành cảm thấy chuyện này rất có ý nghĩa kỷ niệm, vì thế khá phí tâm tư, bận quay vòng, đầu tiên chỉ thị Trương Thành Lĩnh: “Tiểu quỷ, làm thịt gà.”
Trương Thành Lĩnh sửng sốt, nhìn con gà đang kêu quang quác bên cạnh, lại chỉ mình nói: “Tiền bối, ta… thịt… nó?”
Ôn Khách Hành buồn cười bảo: “Chẳng lẽ là nó thịt ngươi? Mau đi, gà phải hầm sớm, thời gian dài mới có thể ngon miệng được.”
Trương Thành Lĩnh nơm nớp lo sợ cầm dao, rón ra rón rén đi qua, lấy đủ dũng khí, hai tay giơ lên, cắn răng nhắm mắt muốn chém xuống, gà kia vỗ cánh nhảy sang bên nghển cổ kêu một tiếng, khá có ý muốn chiến đấu đến cùng với gã.
Trương Thành Lĩnh cẩn thận bước lên một bước, đánh bạo thò tay bắt, gà kia nhìn ra gã miệng cọp gan thỏ, hết sức hung hãn nhảy lên mổ tay gã, Trương Thành Lĩnh sợ quá hấp tấp rụt tay lui lại, gà kia được một tấc tiến một thước, từng bước ép sát, một người một gà cũng chẳng biết là ai muốn thịt ai, ở trong tiểu viện lao xao kêu cha gọi mẹ ầm ĩ.
Chu Tử Thư ngậm một cọng cỏ khô, ngồi xổm ngay cửa bếp, thưởng thức hết sức vui vẻ, Ôn Khách Hành thấy y ở bên chơi bời lêu lổng, liền thò mũi chân ẩy một cái sai: “Dao mổ trâu, ngươi đi làm thịt gà đi.”
Chu Tử Thư nhướng mày nhìn y một cái, chỉ nghe Trương Thành Lĩnh ở bên kêu la: “Sư phụ cứu mạng!”
Vì thế Chu đại gia rốt cuộc vẫn không nói gì, ngoan ngoãn đi giết gà, y giết người nhanh nhẹn, giết động vật cũng nhanh nhẹn, đấu sĩ gà trống rốt cuộc toi đời trong tay y, chưa kịp để lại di ngôn đã ô hô thương thay. Công phu mổ bụng của Chu Tử Thư càng có thể xưng là nhất tuyệt, chẳng mấy chốc đã xử lý sạch sẽ con gà, rửa tay quay về, lại vô công rồi nghề.
Ôn Khách Hành nhìn thành phẩm của y, trong lòng cảm khái một phen người này thật là hiền huệ, vừa thái rau vừa chỉ huy tiếp: “Nhóm bếp cho ta.”
Một con rối đứng cúi đầu không động đậy bên cạnh bếp, đủ thấy ngày thường nơi đây những việc này đều không do người làm, Chu Tử Thư xách con rối đặt qua bên, chỉ nghe Ôn Khách Hành đang bận trăm điều còn không quên bớt thời gian trêu ghẹo: “Tên bất hiếu họ Long kia thật không biết hưởng thụ, nhất định phải ăn đồ của con người tự tay làm mới được, có linh khí có hương vị, không chừng còn có tình ý…”
Y ném mị nhãn cho Chu Tử Thư nói: “Chờ đến tối nếm thử là ngươi thấy ngay thôi.”
Chu Tử Thư không để ý, ngồi xổm dưới đất như lâm đại địch nghiên cứu cái bếp kia, chân tay vụng về nhặt cặp gắp than, đưa tay cầm, làm thế nào cũng thấy kỳ cục, lại đổi tư thế cầm, lật qua lật lại nghiên cứu mấy lần.
Ôn Khách Hành đợi cả buổi chẳng có động tĩnh, nghiêng đầu thấy thế không nhịn được nói: “Được rồi, ngươi liếc mắt đưa tình với nó làm gì? Mau mau nhóm lửa đi.”
Chu Tử Thư chưa từng làm chuyện thế này, nghĩ đương nhiên mà ôm một bó củi to nhét vào, nghiêng đầu nhìn thử, thấy chưa đầy, lòng nói lát nữa thêm củi phiền toái, bèn tự cho là thông minh nghĩ phải làm một mẻ khỏe suốt đời, ôm thêm một bó nhét vào đốt.
Nhưng không được, lửa chưa thấy mấy mà khói đen đã ra trước, y trái lại trốn rất mau, giơ kẹp lui một bước dài, mê hoặc nhìn chằm chằm cái bếp kia, Ôn Khách Hành vội chạy qua cứu, rút ra quá nửa củi, quay đầu ho khan đôi tiếng nói: “Tổ tông, ngươi muốn đốt nhà hả?”
Chu Tử Thư yên lặng giây lát, còn hùng hồn lý lẽ không biết làm bộ biết mà nhận xét: “Củi này không tốt, khói lớn như vậy, đại khái là quá ướt đây mà.”
Cũng bị Ôn Khách Hành rơi lệ giàn giụa không phân trần mời ra ngoài, cùng Trương Thành Lĩnh ngồi trừng nhau mà chờ ăn.
Mãi đến khi trời tối đen, Ôn Khách Hành mới chuẩn bị thỏa đáng một bàn lớn cơm tất niên long trọng, bên ngoài càng lúc càng lạnh, gió tây bắc thổi song linh vang không ngừng, trong phòng đốt mấy cái hỏa lò nhỏ lại nóng hầm hập, rượu nóng, mùi thơm dần bốc ra, Trương Thành Lĩnh vui mừng hớn hở đi theo bưng từng món lên bàn, ngồi xuống, cảm giác như bị hơi nóng kia mê mắt.
Gã vốn tưởng cả đời này cũng không còn nhà nữa, đời này định trước phải lang bạt kỳ hồ, ai ngờ còn có thể đón một cái Tết ra dáng, cảm thấy ủy khuất trong lòng đều tan quá nửa, đôi mắt trông mong nhìn Chu Tử Thư, lại nhìn Ôn Khách Hành, thầm nghĩ ông trời đã mở mắt nhỉ.
Chu Tử Thư bình sinh thích rượu, nghe hương vị kia tức khắc con sâu ham ăn trỗi dậy, trước rót cho mình một chén, cúi mắt đặt ở chóp mũi ngửi hồi lâu, lúc này mới nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy rượu nông gia tự ủ tuy không phải danh phẩm gì, lại có hương thuần không nói nên lời, tan trên đầu lưỡi, dọc đường ngay cả ngũ tạng lục phủ cũng ấm áp thoải mái theo.
Y nhớ đến thời điểm này trước kia, kinh thành náo nhiệt nhất, có chợ đêm, có Nguyệt nương hiến xướng trên Vọng Nguyệt hà, kim ngô không cấm, phồn hoa cực tận, nhưng hảo tửu thượng đẳng mấy chục năm kia lại giống như cũng bị nhiễm mùi son phấn, uống trong miệng, trong lòng lại luôn nghĩ chuyện khác, liền chẳng có mùi vị, không thơm thế này.
Một đôi đũa bỗng nhiên với vào bát, gắp chút đồ ăn cho y, Chu Tử Thư ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Ôn Khách Hành người trước nay không tranh không vui mặt đầy ý cười nhu hòa nhìn y nói: “Ăn đồ ăn đi, tửu quỷ.”
Y liền cảm thấy trong lòng giống như có sợi dây bị người ta gảy khe khẽ một cái.
Chỉ thấy Ôn Khách Hành bỗng nhiên thở dài cảm khái: “Đây đúng thật là cái Tết giống Tết nhất cả đời này của ta.”
Trương Thành Lĩnh không hề biết y là thần thánh phương nào, chỉ mù tịt mà nghe, Ôn Khách Hành nói tiếp: “Ngày này năm trước, cũng chẳng qua là ứng phó một đống người hoặc là lấy lòng hoặc là ôm tâm làm loạn, sau đó cùng Cố Tương hai người, ý tứ như thế, uống vài ly rượu, với nàng ta cũng chẳng có gì để nói, liền ngây ngây ngô ngô qua thêm một năm.”
Y lắc đầu: “Không có nhà thì đón Tết gì? Tự kiếm khó coi mà thôi.”
Trong mắt Trương Thành Lĩnh, Ôn tiền bối này lập tức biến thành một người đáng thương thân thế thảm đạm, lòng thấy đồng tình. Chu Tử Thư lại như cười mà không nhìn y nói: “Những hồng… lam nhan tri kỷ đó đâu?”
Ôn Khách Hành nói: “Một người bỏ tiền mua say, một người cười bồi bán mình, có ra gì đâu? A Nhứ, Tết đang vui ngươi đừng ghen tuông lung tung.”
Chu Tử Thư cực kỳ muốn dùng rượu hắt y, rốt cuộc không nỡ, do dự mãi vẫn hắt vào miệng mình.
Ăn một bữa cơm tất niên nóng hổi, Trương Thành Lĩnh chẳng biết kiếm từ đâu ra một tràng pháo, đốt ngay trong viện, náo náo nhiệt nhiệt, pháo nổ thêm một tuổi, gã cười ầm ĩ như một thiếu niên không hề có tâm sự.
Chu Tử Thư ngồi trên bậc thềm uống không ngừng, Ôn Khách Hành cũng ngồi xuống, bất ngờ đưa tay đoạt ly rượu, liếc mắt nhìn y cười, cố ý tìm đến nơi y mới chạm môi, uống nốt nửa chén còn lại, cuối cùng còn liếm miệng chén như chưa tận hứng.
Chu Tử Thư quay đầu không nhìn người nọ, lại cảm thấy tai hơi nóng lên, Ôn Khách Hành cười tủm tỉm cầm tay y, kéo qua ôm trong lòng mà ủ ấm.
Trong lòng cảm thấy Tết năm nay quả thật là lần khoái hoạt nhất đời này.