Chỉ cần Hàn Vân Tịch đã chết, vị trí chính phi Tần Vương sẽ vĩnh viễn bị bỏ trống. Sau khi Mộ Dung Uyển Như lên làm trắc phi, nàng liền có thể hưởng thụ hết thảy những gì chính phi có được, quên đi ác mộng là xuất thân tỳ nữ của bản thân.
Rốt cuộc đã tới cửa phòng chứa củi, Mộ Dung Uyển Như luôn bình tĩnh đều có chút gấp gáp không chờ nổi. Thị vệ vừa đem khóa mở ra, nàng mang đầy cõi lòng chờ mong một phen đẩy đi vào.
Chỉ thấy, phòng chứa củi chất đầy củi đốt, một mạt bóng dáng màu xanh băng(冰蓝: icy-blue: xanh nhạt như màu băng) nằm liệt trong cỏ tranh, nhỏ xinh, đơn bạc tựa hồ gió thổi qua liền sẽ bay đi.
"Ha ha, ta biết là đã hôn mê." Nghi thái phi hừ lạnh, "Người tới, đánh thức nàng dậy."
Thị vệ lập tức lấy ra một xô nước mang lại đây, Mộ Dung Uyển Như trong lòng hiểu rõ, tâm tình kìm nén kích động, vội vàng nói, "Mẫu phi, nước rất lạnh nha, hay là để ta đi qua đánh thức tẩu tử được không?."
Nghi thái phi bất đắc dĩ liếc nàng một cái, "Ngay cả ngươi cũng mềm lòng!"
Mộ Dung Uyển Như đại hỉ, bước nhanh đi tới, làm bộ làm tịch đẩy đẩy Hàn Vân Tịch, "Tẩu tử, tẩu tử tỉnh tỉnh nha, tẩu tử, mẫu phi tới...... Tẩu tử. Tẩu tử, hảo hảo nhận sai với mẫu phi, mẫu phi sẽ tha thứ cho ngươi."
Nàng một bên đẩy, một bên dùng mu bàn tay của mình ngăn cản tầm mắt của người phía sau mình, một tay kia khống chế không được có chút run rẩy, là kích động, cũng có chút sợ hãi, những vẫn dứt khoát duỗi xuống lỗ mũi của Hàn Vân Tịch, muốn thăm dò hơi thở.
Theo tay tới gần, trái tim Mộ Dung Uyển Như co lại, nàng đã nghĩ kỹ nếu sau khi phát hiện Hàn Vân Tịch tử vong thì kêu như thế nào, nói như thế nào.
Nhưng!
Thời điểm tay của Mộ Dung Uyển Như còn chưa chạm được vào mũi của Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch đã lập tức mở bừng mắt, chằm chằm nhìn nàng đề phòng, "Ta còn chưa có chết đâu, ngươi định làm gì?"
Mặc dù nàng đã rất yếu, nhưng Hàn Vân Tịch cũng chưa hôn mê. Sự thận trọng bẩm sinh làm nàng hiện tại như một con nhím đứng lên cảnh giới. Một đôi mắt phượng tựa như lưỡi đao lạnh lẽo, hung tợn nhìn chằm chằm Mộ Dung Uyển Như.
Mộ Dung Uyển Như đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó sợ tới mức "A" một tiếng thét chói tai, sau đó té ngã trên mặt đất.
"Uyển Như! Xảy ra chuyện gì?" Nghi thái phi kinh hô, hai tên thị vệ lập tức tiến lên, cư nhiên áp trụ Hàn Vân Tịch.
Đỡ Mộ Dung Uyển Như lên, Nghi thái phi cao cao tại thượng nhìn Hàn Vân Tịch, chất vấn: "Ngươi đã làm gì Uyển Như?"
"Mấy ngày nay không ăn cơm...... Mẫu phi ngươi cảm thấy ta còn có thể làm gì được nàng?" Hàn Vân Tịch châm chọc hỏi lại.
Nghi thái phi nhất thời nghẹn lời, có chút thẹn quá hoá giận, đá cơm thiu một bên, "Thậm chí ngay cả một con chó của quý phủ còn có thể ăn, vì sao ngươi không thể?
Đây là đang mắng nàng ngay cả chó cũng không bằng sao?
Hàn Vân Tịch miễn cưỡng ngồi dậy, "Mẫu phi...... Thần thiếp cùng ngươi, đánh cuộc, như thế nào?"
Nghi thái phi có chút không vui, chung quy lại tò mò, "Ngươi còn có thể có cái sự gì, nói nghe xem một chút."
Hàn Vân Tịch cố sức bưng tới nước trong ở một bên, "Mẫu phi, ta đánh cuộc...... Đánh cuộc chén nước này chó của quý phủ sẽ không uống."
Lời này vừa ra, Mộ Dung Uyển Như kinh ngạc, "Tẩu tử, ngươi vì sao lại cùng mẫu phi đánh loại cuộc như thế này? Mẫu phi cũng chỉ là tức giận quá mới lấy chó để làm ví dụ. Ngươi là vãn bối sao có thể phân cao thấp cùng trưởng bối nha."
Nàng nói, lập tức liền tiến lên đoạt lấy chén nước trên tay Hàn Vân Tịch, tức giận đổ đi.
Thấy thế, Hàn Vân Tịch trong lòng cười lạnh, nàng quá yếu nên ngay cả nói chuyện đều phải cố hết sức, nơi nào có sức tranh cùng Mộ Dung Uyển Như. Bất quá nàng chỉ muốn xác định suy đoán của mình mà thôi, Mộ Dung Uyển Như khẩn trương như thế, không hề nghi ngờ, người hạ độc chính là nàng!
Hàn Vân Tịch nhìn nàng, khóe môi tái nhợt gợi lên một mạt cười châm chọc, Mộ Dung Uyển Như giống như bị điện giật, vội vàng tránh đi cái nhìn của nàng.
Nàng nắm lấy tay của Nghi thái phi, "Mẫu phi ngươi đừng nóng giận, hãy để tẩu tử có thêm một chút thời gian, tẩu tử nhất định sẽ biết sai."
Hàn Vân Tịch cười lạnh, Mộ Dung Uyển Như sợ nàng nhận sai đúng không? Sợ nàng cùng Nghi thái phi hòa hoãn quan hệ đúng không?
Mộ Dung Uyển Như giống như là đang khuyên can, vội vàng túm Nghi thái phi kéo đi. So với dựa vào ăn nói khép nép lấy lòng Nghi thái phi của Mộ Dung Uyển Như, Hàn Vân Tịch có lợi thế hơn một phần mà nữ nhân thời đại này không có, nàng lạnh lùng nhìn Mộ Dung Uyển Như, bên môi trước sau đều là một ý cười châm chọc.
Ngay lúc này, Quế ma ma đột nhiên hoang mang rối loạn từ bên ngoài xông tới, "Thái phi nương nương! Thái phi nương nương không tốt! Không tốt!"
"Cái gì làm ngươi hoang mang rối loạn như vậy?" Nghi thái phi không vui chất vấn nói.
"Thái phi nương nương, Trường Bình công chúa tới!" Quế ma ma vội vàng trả lời.
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch bên môi ý cười càng sâu, nhìn đến Mộ Dung Uyển Như vô cớ sợ hãi.
"Trường Bình công chúa?" Nghi thái phi thực kinh ngạc, cái công chúa này bị thái hậu cùng hoàng hậu sủng hư nhưng cho tới bây giờ không hề ghé qua Tần Vương phủ nha, nàng tới làm cái gì?
Không có việc gì không đăng tam bảo điện(*), đã lâu nàng không có chính diện cùng với thái hậu. Nghi thái phi nháy mắt tràn ngập tinh thần cao độ, nàng tạm thời đem Hàn Vân Tịch vứt ra sau não.
(*)无事不登三宝殿: Vô sự bất đăng tam bảo điện – wú shì bù dēng sān bǎo diàn: ý là không có việc thì không đến gõ cửa. (One never go to a Buddhist temple for nothing/would not go to somebody's place except on business or for help, etc./I wouldn't come to you if I hadn't something to ask of you.)
"Tới rồi thì tới bái phỏng, ngươi hoảng loạn làm gì? Liền tính cho dù là thái hậu tới cũng giống nhau! Để nàng ta chờ, bổn cung không rảnh gặp nàng." Nàng ưu nhã giơ tay lên, "Bổn cung đi ngâm nước ấm tắm trước, sau đó ngủ một giấc. Ài, vẫn là suối nước nóng của quý phủ thoải mái nha."
Thấy thế, Quế ma ma ưu thương, không dám nói, lại không thể không nói, "Thái phi nương nương...... Trường Bình công chúa nàng nói...... Nàng nói nàng muốn gặp Tần Vương phi a!"
Cái gì?
Lời này vừa ra, mọi người ở đây đều sửng sốt. Nguyên lai là tới tìm Hàn Vân Tịch. Mộ Dung Uyển Như kinh hãi, sợ hãi hướng Hàn Vân Tịch nhìn lại.
Nghi thái phi tự cho là đúng mặt đều nóng lên, thẹn quá hoá giận, một chân hướng Quế ma ma đá tới, "Đồ vô dụng, bẩm chuyện cũng không xong! Trường Bình công chúa gặp nàng ta làm gì?"
"Nô tỳ không biết a. Trường Bình công chúa rất sốt ruột. Nàng mói đêm nay nếu không gặp được, nàng sẽ ở đây qua đêm." Quế ma ma vội vàng trả lời.
Nghi thái phi lúc này mới hướng Hàn Vân Tịch nhìn qua, hừ lạnh, "Trường Bình tìm ngươi làm gì?"
Hàn Vân Tịch thu hồi một mạt cười châm chọc kia, ra vẻ yếu ớt lắc lắc đầu, không trả lời.
Nghi thái phi nheo hai tròng mắt lại, cũng không có hỏi lại, lạnh lùng phân phó Quế ma ma, "Ngươi đi nói cho nàng ta, Tần Vương phi không rảnh, để nàng ta chờ."
Thái hậu cư nhiên dám hạ lệnh bắt người của Tần Vương phủ, nàng như thế nào có thể không nhân cơ hội cho Trường Bình công chúa một cái ra oai phủ đầu đây?
Nhìn một đám người vội vàng rời đi, Hàn Vân Tịch rốt cuộc thả lỏng đề phòng, không còn sức lực nằm liệt trên thảo cỏ, hai tay nắm chặt thành nắm, rất thống khổ, nàng cảm giác bản thân đói đến mức dạ dày đều bị phá nát.
Nhưng mà, dưới đáy lòng nàng vẫn khuyến khích chính mình, "Hàn Vân Tịch, nhất định phải chống đỡ, lại nhịn thêm một chút, rất nhanh sẽ không có việc gì."
... ...
Trường Bình công chúa nơi nào chờ được, ở khách đường đại nháo một trận, đáng tiếc, Nghi thái phi tùy ý nàng ầm ĩ, đều không thèm để ý tới.
"Được lắm Hàn Vân Tịch! Hừ, bản công chúa đi tìm mẫu hậu tới, xem ngươi có gặp hay không!" Trường Bình công chúa nói xong một câu này, nổi giận đùng đùng rời đi.
Nghi thái phi tất buồn bực, "Uyển Như, ngươi nói Trường Bình công chúa vì sao lại đến?"
"Ta cũng thấy rất kỳ quái, nàng cũng không đến mức mang thù vì chuyện của thiếu tướng quân chứ?" Mộ Dung Uyển Như suy đoán.
"Nàng dám! Bổn cung chưa tìm nàng tính sổ đâu, nàng còn có mặt mũi tới đây?" Nghi thái phi lập tức nổi giận.
Mặc kệ Trường Bình công chúa vì sao tới tìm Hàn Vân Tịch, Mộ Dung Uyển Như đều sẽ không để Hàn Vân Tịch có cơ hội rời khỏi phòng chất củi, nàng muốn tiên hạ thủ vi cường(*).
(*)先下手为强: Tiên hạ thủ vi cường: có nghĩa là người nào ra tay trước thì là kẻ mạnh, sẽ giữ thế chủ động và dễ thành công hơn. Đánh nhau cũng vậy, ai ra tay trước thì sẽ dễ dàng hạ gục đối phương hơn. (The early bird catches the worm)
Màn đêm buông xuống, nàng liền an bài sát thủ, nhưng ai biết, thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, Trường Bình công chúa cư nhiên lại tới nữa, hơn nữa, thật đúng là đem mời cả hoàng hậu tới.
Hoàng hậu rốt cuộc cùng Trường Bình công chúa không giống nhau, hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, là chính thê của hoàng đế, Nghi thái phi vẫn phải khách khách khí khí.
"Ai u, đêm nay gió nổi phương nào, đem mẫu tử các ngươi thổi đến nơi này của bổn cung." Nghi thái phi vẻ mặt ôn hoà tiến vào khách đường, đón lấy ly trà ngon từ tay tỳ nữ.
Hoàng hậu địa vị cao hơn thái phi, nhưng vì xuất phát từ hiếu đạo, hoàng hậu vẫn đến hành lễ với Nghi thái phi, đương nhiên, Nghi thái phi cũng cúi cúi người đáp lễ.
Trường Bình công chúa đã giận dỗi, đứng ở một bên vẫn không nhúc nhích.
Nghi thái phi lúc này mới phát hiện Trường Bình công chúa khác thường, chỉ thấy trên đầu nàng đội một cái mũ tre với một tấm lụa trắng che xung quanh, không chỉ có che lấp mặt, thậm chí là che lấp toàn bộ đầu.
"Trường Bình đây là......" Nghi thái phi tò mò.
Nghi thái phi mới hỏi một chút, Trường Bình công chúa đã kích động phi thường, "Ta không có việc gì!"
"Trường Bình, không được vô lễ." Hoàng hậu không vui giáo huấn, kỳ thật, trong lòng lại là các loại bất đắc dĩ.
Trường Bình công chúa cũng không biết đêm đó ở trong thiên lao lây dính phải cái đồ vật dơ bẩn gì, sau khi chân và mặt ngứa bị ngứa 2 ngày, thì bắt đầu thời kỳ vô cùng ngứa, gãi không được cào không xong, ai biết sau đó cư nhiên phát triển thành một loại gẻ lở.
Lúc đầu chỉ có ở trên chân, ngày hôm sau thì trên mặt cũng có, một tảng lớn một tảng lớn, rất giống bệnh vảy nến, nhưng các thái y xem qua, lại đều nói không phải bệnh vảy nến.
Chỉ có thể xác định không phải là bệnh vảy nến, nhưng không ai chuẩn ra nguyên nhân là gì, có người hoài nghi là độc, nhưng tìm vài vị độc y xem qua, cũng không ra kết quả.
Bởi vì sự tình của Mục Thanh Võ, Trường Bình công chúa ghi hận Cố thái y, cũng không có tìm Cố thái y xem bệnh. Nhưng ngày hôm kia, trên chân cư nhiên bắt đầu lại ngứa, Trường Bình công chúa căn bản chịu không nổi, dùng sức mà gãi, một gãi liền gãi cho trầy da, thái y nhìn bị dọa không có gan nói nhất định sẽ lưu lại sẹo.
Trường Bình công chúa nóng nảy, chỉ có thể buông ân oán tìm Cố thái y, Cố thái y nói đây hẳn là độc, hắn cũng giải không được, kiến nghị nàng tới tìm Hàn Vân Tịch nhìn xem một cái.
Trường Bình công chúa liền nổi bão, nói không có khả năng.
Chính là, bắt đầu từ ngày hôm qua, trên mặt cư nhiên cũng bắt đầu ngứa. Nếu nàng mà gãi một cái liền sẽ lưu lại sẹo nha, vừa phát tác lên, Trường Bình công chúa khó chịu đến lăn lộn đầy đất, như thế nào cũng không dám chạm tay vào.
Nàng không muốn bị hủy dung a!
Tuy rằng không cam lòng, cũng không thể nào tin tưởng y thuật của Hàn Vân Tịch, nhưng nàng đã cùng đường, một chút hy vọng cuối cùng cũng không thể từ bỏ, chỉ có thể khuất nghẹn mà tới tìm Hàn Vân Tịch.
Nghi thái phi bên môi nổi lên một mạt ý cười châm chọc, "Tính tình của nha đầu này, ta đều đã quen."
Hoàng hậu có việc cầu người, không dám cãi lại, cười cười, "Nghi thái phi, Tần Vương phi không ở quý phủ sao? Trường Bình nói tối hôm qua tới tìm, không gặp được người."
Nghi thái phi không đáp mà hỏi lại, "Các ngươi tìm Vân Tịch có việc gì?"
Hoàng hậu đang muốn mở miệng, Trường Bình công chúa ngắt lại, nàng mới không cần để Nghi thái phi biết mặt nàng đã bị huỷ, thêm một người biết, liền thêm một người nhạo báng nàng! Vạn nhất Nghi thái phi chê cười nàng, nàng sẽ càng mất mặt.
"Ta chính là có việc tìm nàng, Nghi thái phi ngươi nhanh nhanh để nàng ra tới, ta có chuyện quan trọng muốn mang nàng tiến cung." Trường Bình công chúa tùy hứng mà nói.
Nghi thái phi nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng không hề truy vấn, nhàn nhạt nói, "Như vậy a, chính là Vân Tịch cùng Tần Vương đã đi du ngoạn."
"Cái gì? Bọn họ đi nơi nào?" Trường Bình công chúa kinh hãi, tiến lên vài bước, cực kỳ kích động.
"Ai nha, Trường Bình, tính tình của Tần hoàng thúc ngươi cũng không phải không biết, hắn đi nơi nào cũng không bao giờ hướng nương hắn bẩm báo." Nghi thái phi vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trường Bình công chúa lòng nóng như lửa đốt, "Kia...... Kia bọn họ......"
Lúc này, hoàng hậu đột nhiên túm chặt tay Trường Bình công chúa, hoàng hậu dù sao cũng là hoàng hậu, còn biết rằng Nghi thái phi đang làm khó dễ.
Trường Bình công chúa còn muốn lên tiếng, hoàng hậu thình lình nắm chặt tay nàng, lạnh giọng răn dạy, "Trường Bình, dạy ngươi ít nhiều lần rồi, không được hấp tấp lỗ mãng, không biết lớn nhỏ. Chuyện của ngươi là việc đại sự gấp gáp, nhưng Tần Vương phi không ở đây, ngươi cũng không nên làm khó Nghi thái phi như vậy, không phải sao?"