https://truyensachay.net

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 12: hoành tráng phá kỷ lục

Trước Sau

đầu dòng
Huyết Hổ cứ như vậy không hiểu vì sao mà trở thành người xử lý của hội Lão Hổ, các tiểu đệ của hội Lão Hổ cho rằng đây là Quan Nhị gia sắp xếp, trong thâm tâm đều có định số, rất sùng bái Huyết Hổ. Huyết Hổ không trâu bắt chó đi cày, chỉ có thể bất đắc dĩ dựa vào bản thân cậy mạnh đánh một mảnh trời đất.

Mãi đến khi gặp người tên gọi Nhạc thiếu gia kia, Huyết Hổ có loại cảm giác như trút được gánh nặng, gã biết lão đại mình đợi cuối cùng đã tới. Ở một khắc này, gã cảm thấy ông trời không vứt bỏ mình, gã cảm thấy tính mạng mình lại có ý nghĩa.

Những ngày tháng sau này, Huyết Hổ cảm thấy cả người thoải mái, tư vị làm một kim bài đả thủ thật sự rất tuyệt mẹ nó vời, gã dường như tìm thấy giá trị sinh tồn của mình. Người ra ngoài lăn lộn đều khá tin tưởng, tất cả những chuyện này đều là định mệnh giữa tối tăm.

◆◆◆

Ở trong một trà phường ở cạnh giao giới giữa thành phố C và thành phố D, người trung niên mặc tây phục màu rám nắng có chút nghi ngờ nhìn người thanh niên ngồi đối diện, cuối cùng không kìm nổi hỏi:

- Các người thật sự có thể làm chủ?

Dưới sự bảo vệ của hai gã nam tử áo đen lạnh lùng, người kia tùy ý mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cùng với sự tăng thêm của tuổi tác, khí chất nhã nhặn nho nhã càng ngày càng nồng nặc. Chẳng qua ánh mắt dưới tấm kính trong suốt thỉnh thoảng bắn ra tinh quang kia lại làm người ta cảm thấy rét lạnh ngay cả trong tưởng tượng

- Tôi lặp lại một lần nữa, sau đêm nay, thành phố C do hội Huyết Thủ làm chủ!

Tả Thủ nhẹ nhàng ấn ấn huyệt thái dương bên cạnh mắt kính, trên mặt mang theo nụ cười mà người đọc sách mới có, trong lòng hừ một câu:

- Không tới ba năm, xã hội đen tỉnh S đều là của chúng tôi!

Người trung niên đại khái đoán được hội Huyết Thủ tối nay sẽ làm chuyện tốt gì, nhưng ông ta vẫn có chút hoài nghi đối với bang hội mới trỗi dậy thần bí này. Cẩn thận không bao giờ thừa, loại người như ông ta cực kỳ thờ phụng quy luật này, nếu không rất nhiều năm trước ông ta đã phơi thây đầu đường hoặc vào tù rồi.

- Có vẻ như chúng ta không cần phải bàn tiếp, có lẽ các ông chủ lớn khác sẽ cảm thấy hứng thú, nếu không phải cần chỉnh đốn tài chính gấp, nhóm hàng này sẽ không rẻ như vậy…

Tả Thủ đứng lên, nhẹ giọng nói dứt câu:

- Ông chủ Đỗ, nhóm hàng này ông có thể không cần. Nhưng đến lúc đó cũng đừng hối hận, có câu châm ngôn như nào nhỉ? Qua cái thôn này sẽ không còn tiệm này nữa…

Lòng người trung niên đánh cái đột, đối tượng giao dịch mấy năm nay của bọn họ ở thành phố C đều là bang Phủ Đầu hoặc Thanh Phong đường, đây đã trở thành quy tắc ngầm bất thành văn. Ông ta biết nhóm hàng này nhất định là đoạt được từ Thanh Phong đường, nếu tối nay bang Phủ Đầu ‘hết cơn khổ đến ngày sung sướng’, vậy lúc đó ông ta sẽ khó đối phó, nhưng tối nay nếu Huyết Thủ hội thành công, vậy… Người trung niên có chút khó xử.

Ngay lúc Tả Thủ và hai người mặc áo đen đi tới cửa, người trung niên nhận được một cuộc điện thoại, dường như là người của ông ta gọi tới. Thời gian không tới vài giây, sắc mặt người trung niên biến hóa nhiều lần, lập tức ném di động xuống vội vàng đuổi theo:

- Anh Tả Thủ, chúng ta có thể nói thêm một chút.

Tả Thủ lộ ra nụ cười như trong dự liệu, quay đầu lại nói:

- Ông chủ Đỗ, tôi đột nhiên thay đổi chủ ý rồi, nhóm hàng này phải tăng giá thêm 1 phần mới được!

- Cậu sao có thể như vậy?

Người trung niên hơi nổi giận.

- Bây giờ, tăng 2 phần!

- Cậu…

- Ok, tăng 3 phần, ông tăng nữa tôi thấy rất ngại a, ha ha! Nhưng có lẽ các ông chủ khác sẽ tăng 4 phần. Ông chủ Đỗ, ông thấy sao?

Tả Thủ nhẹ nhàng chơi đùa vuốt ve gọng kính, giống như đang một chuyện gì đó không liên quan đến mình.

- …. Được rồi!

Ông chủ Đỗ nghiến răng, chuyện tới nước này, nhóm hàng này cho dù tăng thêm 5 phần ông ta cũng phải mua, có nhổ hết răng cũng chỉ có thể nuốt vào bụng. Ra ngoài lăn lộn, ai cũng hiểu được đạo lý trước khác nay khác này.

Vài giờ sau, Tả Thủ ngồi giữa hai người mặc áo đen trong một chiếc Audi. Trong tay mỗi người đều cầm một cái valy màu bạc thật to, không thể nghi ngờ, bên trong toàn bộ là ‘money’!

Thỏa mãn ngồi vào ghế sau, tâm tình Tả Thủ thoải mái khiến cho người ta nghĩ đến một giấc mộng ba bốn năm. Nhưng gã không dám chậm trễ, nếu chẳng may trong giấc mơ tiêu bớt chỗ tiền này, quay về sẽ không biết báo cáo công tác sao cho phải.

Lúc trước Tả Thủ học chuyên ngành Quản lý kinh doanh ở Đại học, nhưng bởi vì lý luận của mình quá mức vượt thời đại, bị vị gọi là Giáo sư quyền uy phê thành không đáng một đồng, Tả Thủ trong cơn tức giận đánh Giáo sư ngay tại chỗ, vì vậy gã vừa mới vào năm nhất đã bị đuổi học.

Trong lúc cùng đường bí lối, gã ngoài ý muốn phát hiện mình quản lý xã hội đen rất thành công, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn đã phát dương quang đại Hắc Thủ đường. Cũng giống như Huyết Hổ, Tả Thủ cũng không có dã tâm xưng vương xưng bá, gã chẳng là là muốn thể hiện giá trị lớn nhất của mình. Giống vị nhân huynh Carnegie viết ra ‘Nhược điểm của con người’ nói: “Người sống, chính là để thể hiện giá trị của mình!”

Tả Thủ chưa từng hối hận vì đã đi theo Thường Nhạc, gã có một loại trực giác, mục tiêu của Nhạc thiếu gia không hề đơn giản chỉ là thống nhất xã hội đen.

- Trời cao đố kỵ anh tài aaaa!

Âm thanh cực kỳ mang theo từ tính và bi thương cực độ của thiếu niên, rất dễ khiến đám nữ sinh lệ rơi lã chã, càng khiến đám nữ sinh si mê chính là dung mạo và khí độ của người đó.

Một cái đầu tóc dài toán loạn phất phới trong gió, hơi thở con lai độc hữu như che trời phủ đất mà trào lên, khuôn mặt tuấn tú như tác phẩm điêu khắc nghệ thuật hoàn mỹ của Thượng đế mang theo chút tà khí, cái mũi hơi có vẻ mỏ ưng hướng lên trời, hai mắt kia trong tối đen mang theo ánh sáng âm u không kiêng nể gì lóe ra vẻ bướng bỉnh không chịu thuần phục.

Trong nháy mắt lúc hắn cúi đầu, khuôn mặt khi bắt đầu vốn hẳn nên cuồng ngạo lại không kiềm chế được mà toát ra chút ưu thương. Bộ đồ trắng phụ trợ mà đón gió, một loại hơi thở cao quý nho nhã lại hơi buồn đập vào mặt.

Không thể nghi ngờ, người này chính là Thường Nhạc – kẻ cướp vô danh có số view hot nhất trên internet năm nay, là tên nhóc thi hết cấp hai chỉ đạt 1 điểm, trực tiếp phá kỷ lục thành người có điểm thi hết cấp hai thấp nhất cả nước, muốn không nổi tiếng cũng khó!

Đúng vậy, là 1 điểm, không cần có bất kỳ nghi ngờ gì!

Mọi người đều biết, thành tích học tập của Thường Nhạc trước này đều chẳng ra gì. Không phải hắn quá ngu, mà là hắn vốn không muốn học. Kỳ thật, Thường Nhạc cũng từng có tâm tư muốn ngày ngày học tập tốt, thí dụ như, thành tích ngữ văn của hắn cũng từng rất trâu bò.

Mãi đến một lần, giáo viên ngữ văn bố trí một đề văn: “Nếu như…”. Bảo mọi người phát huy toàn bộ sức tưởng tượng để viết thành một bài văn 800 chữ.

Linh cảm của Thường Nhạc trong chốc lát như suối tuôn ra, hạ bút thành văn, nhấc bút liền viết thành một bài “Nếu tôi trở về thời Tam Quốc”, nội dung bài văn đơn giản viết về một tiểu đệ đoạt địa bàn cướp gái đẹp, Tam Quốc trong mắt hắn thì ra là một loạt chuyện các lão đại xã hội đen đoạt địa bàn thôi… Kết quả, bài văn này bị định thành chủ nghĩa không tưởng, hơn nữa còn rất vi phạm lệnh cấm viết về đề tài tán gái, không phù hợp với tinh thần phong mạo của học sinh trung học đương đại, quan trọng nhất là hắn rất dâm đãng mà phỉ báng tình nhân trong mộng Đại Tiểu Kiều của giáo viên ngữ văn, vì thế bài văn này liền nhận được một quả trứng vịt đỏ tươi.

Từ giờ khắc đó, Thường Nhạc hoàn toàn hết hy vọng đối với nền giáo dục trong nước. Hắc cảm giác, cảm thấy đại bộ phận giáo viên trong nước đều thích ‘hủy’ người. Có thể đem một đám thiên tài dạy thành tài trí bình thường, cho nên Thường Nhạc quyết định duy trì tính cách của mình. Chính vì vậy, hắn làm một chuyện rất phù hợp với tính cách của mình, trong cuộc thi hết cấp hai, hắn nộp giấy trắng toàn bộ!

Duy nhất không ngờ chính là lúc làm văn, đề bài là “Vỗ tay”. Thường Nhạc nhất thời quá vui mừng, hai tay xoa không ít bụi bặm trên mặt đất, sau đó ấn một đôi bàn tay lên trên bài thi, sau đó lưu lại một dòng chữ viết bằng lối chữ Thảo mà ngay cả Vương Hi Chi cũng không nhận ra nổi: “Gộp hai thứ này lại với nhau, chính là vỗ tay!”

Thường Nhạc nhất thời vui mừng quá độ, không ngờ lúc chấm bài, vị Giáo sư kia còn vui mừng hơn – cho hắn ‘hẳn’ 1 điểm, do đó người đứng đầu cuộc thi cấp ba trong nước đành phải thông cáo thí sinh đạt 1 điểm trong cuộc thi… Từ đó trên mạng liền xuất hiện ngoan thoại, lần thi cấp ba sau bọn họ phải được một quả trứng vịt mới có thể phá kỷ lục của Thường Nhạc!

Dưới tình huống bình thường, người có cá tính kết cục đều không quá tốt. Thường Nhạc cũng không ngoại lệ, ban đầu vốn cho rằng mình có cá tính như vậy nhất định có trường học tuệ nhãn hơn người muốn đoạt lấy, không ngờ đợi cả kỳ nghỉ hè, ngay cả trường trung học hạng ba cũng không gửi giấy thông báo cho hắn.

Từ đó, nhân sinh quan và thế giới quan của Thường Nhạc liền hỏng mất. Hắn đột nhiên cảm giác được, nếu vứt bỏ thân thế hiển hách kia, hắn không phải là cái gì cả. Cùng lúc đó, hắn lại có một ý tưởng nghịch thiên làm xoay chuyển càn khôn, dường như muốn chứng minh cái gì đó.

Vẻ mặt hơi sầu não, Thường Nhạc hít một hơi, đứng ở sân thượng quan sát người đi đường, cảm thấy bọn họ nhỏ bé như vậy, mà bản thân lại ở chỗ cao như vậy thì không khỏi rét vì lạnh. Càng bất đắc dĩ chính là, hiện tại bên cạnh hắn ngay cả một người có thể nói chuyện cũng không có.

Cùng lúc ấy, ở thành phố Savannah hấp dẫn thanh lịch ở phía nam nước Mỹ, Nam Cung Huân Y năm ấy mười tám tuổi đã có mỹ danh là Venus Phương Đông đang ghé vào cửa sổ ngẩn người. Quảng trường cây xanh râm mát, công viên thanh tuyền lưu động, những căn phòng cũ đủ mọi loại màu sắc và bờ biển nước xanh cát trắng, tất cả nhìn qua đều xinh đẹp dị thường, học viện khắp nơi đều tràn đầy điển tích nghệ thuật này cũng không thể giữ được trái tim Nam Cung Huân Y, cô hận không thể sớm ngày trở lại bên cạnh Thường Nhạc.Nam Cung Huân Y cho dù trong lòng chỉ canh cánh nhớ về Thường Nhạc, hận nỗi không thể ngay lập tức bay trở về, nhưng cô biết Thường Nhạc sẽ không để mình bỏ dở nửa chừng, cho nên cô nhất định phải tiếp tục ở lại nước Mỹ học gần như tất cả chương trình học bao gồm cả lĩnh vực nghệ thuật và cao đẳng nghệ thuật, cho đến khi cô vẻ vang tốt nghiệp.

Dường như là vì có thể chiếu ứng tại nước Mỹ, Lạc Phong gần mười chín tuổi học tại Học viện Kinh doanh đại học Stanford thì hoàn toàn tương phản với Thường Nhạc - thành tích kém đến rối tinh rối mù. Thành tích của Lạc Phong tốt đến vô cùng, điều này ở một trình độ nào đó khiến mấy vị trưởng bối Thường gia cảm thấy vui mừng.

Dường như có rất ít người biết được thực lực thật sự của Thường Nhạc, đại đa số người cũng không biết toàn bộ thực lực của Lạc Phong. Thủ đoạn của cậu ta mãi đến vài năm sau mới được bày ra, nhất thời kinh động tứ phương, khiến người trên trái đất đều biết tên nhóc này là Đại tổng quản được Thường Nhạc ngự dụng.

Rất nhiều năm về sau, trên giang hồ lưu truyền một câu nói như này: “Nếu muốn tiêu diệt Thường Nhạc, trước tiên phải giải quyết Lạc Phong!”

Mà Thạch Tán Y hai mươi ba tuổi hiện giờ có thể xem như một trong những cô gái người Hoa nổi tiếng nhất toàn cầu, hai mươi tuổi đã gia nhập giới nghệ sĩ. Năm ngoái dựa vào một bộ phim truyền hình cổ trang “Cân quắc anh hùng” miêu tả Hoa Mộc Lan mà lấy được vô số giải thưởng lớn, lại đoạt được vinh hiển là ảnh hậu giải Dũng Đoạt Kim Cầu, khiến toàn bộ người mê điện ảnh trên thế giới đều biết rằng con gái phương Đông không những tao nhã thanh lịch, mà còn khí khái bức người!

Điều khiến Thường Nhạc thống khổ nhất là, đứa con gái ‘bảo bối’ Đồng Uyên của hắn, lại bị bà nội Công Tôn Thị cho là căn cốt kỳ giai (thể chất đặc biệt tốt, tiềm lực đặc biệt lớn) mà đoạt đi làm đồ đệ, thường xuyên mang theo cô bé vân du tứ hải, cả nửa năm cũng khó nhìn thấy đến một lần.

Giờ khắc này, duy nhất có thể ở cùng Thường Nhạc, chỉ có nó – Big Ben!

Hiện giờ Big Ben đã không còn là con chó không hề có lực sát thương gì nữa, cái đầu ngẩng cao, ánh mắt hung hãn, răng nhọn tràn ngập sát khí, bước đi chắc chắn, còn có thân hình khỏe mạnh cùng đường cong hoàn mỹ kéo từ ngực đến bụng, thật đã bán rẻ nó sâu sắc!

Một trong thập đại danh khuyển của thế giới cũng không phải chỉ dùng để hù người khác, hơn nữa mấy năm nay Thường Nhạc hạ tử thủ huấn luyện khiến chiến tích của Big Ben không hề yếu kém so với đồng loại, từng đoạt được giải quán quân trong cuộc so tài ngầm, nhất cử nhất động đều hoành tráng hò hét thể hiện phong phạm vương giả, oai nghiêm, hùng dũng, đường bệ, cho dù vài tráng hán nó cũng không để vào mắt.

Dường như nhận thấy chủ nhân không vui, Big Ben chạy lên trước đụng đụng vào ống quần Thường Nhạc, rất bựa mà lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó đứng lên lè lưỡi nhìn Thường Nhạc, bộ dáng như đang mỉm cười.

Thường Nhạc cúi người xuống vỗ nhẹ lên đầu Big Ben, trên mặt lại không hề có vẻ tươi cười đó:

- Không đi học thật có chút nhàm chán a, Big Ben, tiết mục hôm nay sắp xếp thế nào, đi săn thú thì sao?

Ngoài dự đoán của mọi người, Bull Terrier rất thích tranh đấu tàn nhẫn không ngờ lại lắc lắc đầu.

- Tiểu tử thối, tao biết ngay mày không chịu yên, lại muốn đi tán gái đúng không?

Vừa nghe đến hai chữ ‘tán gái’, mắt Big Ben phát ra tia sáng kỳ dị, đầu lưỡi vô cùng dâm đãng đưa ra ngoài.

Những năm gần đây, chiến quả trên phương diện phụ nữ của Thường Nhạc quả là huy hoàng, đã đoạt đi trinh tiết của không ít thiếu nữ xinh đẹp, mà ngay cả Big Ben hiện giờ cũng coi là cẩu trung tình thánh rồi (ăc, tình thánh trong thế giới loài chó).

- Được rồi, vậy chúng ta đi tìm vị Nhị tiểu thư Lý gia kia vui đùa một chút, sau đó mày câu dẫn ‘Tiểu Kinh Ba’ nhà cô ấy, thế nào? (loại chó George nhỏ lông trắng bé tí hai mắt đen đen)

Big Ben vui mừng kêu lên một tiếng, vô cùng thân thiết cọ cọ vào Thường Nhạc.

- Tố chất! Tao hết lần này đến lần khác nhấn mạnh rồi, cho dù làm chó cũng phải có tố chất của chó mới được!

Nhìn ánh mắt mơ hồ cái hiểu cái không của Big Ben, Thường Nhạc khẽ mỉm cười, lập tức nghiêm túc nói:

- Lần này mày nhất định phải dịu dàng một chút, nhã nhặn một chút. Lần trước mày làm cho con có săn Đức nhà Chu Na Na suýt thì què chân, còn khiến cái con được xưng là chó mẹ vẫn là xử nữ chưa từng bị chinh phục qua chưa chồng mà chửa, điều này làm cho tao vô cùng xấu hổ!

Big Ben dường như rất đắc ý về kiệt tác lần trước của mình, ngóc đầu mắt đẫm lệ kêu lên hai tiếng, sau khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Thường Nhạc, lại lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất, quỳ rạp không nhúc nhích trên mặt đất.

Nửa giờ sau, một người một chó xuất hiện tại trước tòa biệt thự xa hoa khu Nam thành phố C. Không hề nghi ngờ, chủ và chó trong ngôi biệt thự này đều gặp phải tai ương.

◆◆◆

Năm tháng vô tình trôi qua.

Kẻ nên lớn vẫn lớn lên, người nên già vẫn già đi.

Trong thư phòng, Thường lão gia nằm trên ghế dài chợp mắt. Thường lão gia tuổi gần bát tuần đầu đã đầy tóc bạc, chòm râu dài trắng buông đến trước ngực, nhìn qua như ông cụ trong tranh vẽ, thể cốt vẫn cứng lãng như cũ, hai đầu lông mày không hề giảm phong phạm uy nghiêm so với năm đó.

Thường Thiếu Long vừa qua ngũ tuần thoạt nhìn giống hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại không có nhuệ khí của năm đó, ngược lại nhiều thêm vài phần điềm đạm uy nghiêm chắc chắn. Hiện giờ ông ta đã là Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh S, mỗi tiếng nói và cử động tự nhiên toát ra quan uy.

- Cha, người quyết định rồi?

Thường Thiếu Long cung kính hỏi.

Thường lão gia không mở mắt, vẫn như cũ nhàn nhã nằm trên ghế dài, chậm rãi nói:

- A Nhạc đã đủ mười sáu tuổi, có một số việc nó nên tự mình làm chủ rồi. Lão già ta đều có chút nghi ngờ, lúc trước cho nó vào trường học bình thường học có phải là sai lầm không. Kim Lân cuối cùng cũng không phải vật trong ao, che dấu thế nào cũng không che dấu được…

Thường Thiếu Long há hốc mồm, cuối cùng cố lấy được dũng khí để phản bác:

- Cha, con và Tiểu Ngọc vẫn không hiểu được, vì sao người và nhạc phụ đại nhân vẫn luôn thiên vị tiểu tử thối kia. Con không cho rằng thằng nhóc văn dốt võ dát kia sẽ làm nên tiền đồ lớn gì!

- Ha ha, con cho rằng A Nhạc thật sự kém cỏi không biết gì sao? Vậy tại sao rất nhiều lần con bị nó phản bác đến á khẩu không trả lời được? Mẹ con cũng đã nói, chỉ cần A Nhạc muốn học, bất kỳ thứ gì đều không làm khó được nó. Nó không muốn học, lấy dao kề vào cổ cũng vô dụng… Con xem hội Huyết Thủ hiện tại đã thống nhất bên trong thành phố, vươn các xúc tua ra bên ngoài, con thật sự cho rằng A Nhạc cái gì cũng không biết sao?

- Điều này con biết, nhưng con không muốn để A Nhạc đi theo con đường cũ của Tùy Phong, nhớ năm đó một người kiệt xuất như Tùy Phong, đến bây giờ không phải là cô độc sống quãng đời còn lại sao? Chiếm được tất cả, nhưng lại mất đi thứ quan trọng nhất!

Thường Thiếu Long nói tới đây thì thở dài một tiếng, dường như cảm thấy tiếc hận thay cho nghĩa đệ Liễu Tùy Phong.

- Thiếu Long, tin ta, mục tiêu của A Nhạc tuyệt đối không chỉ là xã hội đen, hai lão già chúng ta sẽ không nhìn lầm người đâu…

Thường lão gia rốt cục đã mở hai mắt ra, một loại hào quang bí hiểm chảy xuôi trong con ngươi cơ trí.

Thường Thiếu Long cũng hiểu được hai người cha mình và cha vợ chắc có lẽ không nhìn nhầm người đâu, gật đầu nói:

- Được rồi, ngày mai con đi thông báo một chút, để A Nhạc đến học viện Kiêu Tử…

Dường như nghĩ tới điều gì, Thường Thiếu Long có chút phẫn nộ nói:

- Nhưng học viện Kiêu Tử cách thành phố C vài ngàn dặm, còn nhất định phải ở trong ký túc, thật phiền toái! Con bắt đầu nghi ngờ tiểu tử thối này có phải cố ý sắp đặt không, nó nhất định là ước gì thoát ly được khỏi sự quản giáo của chúng ta!

- Kỳ thật mấy lão già chúng ta cũng hiểu được A Nhạc lần này là cố ý, có kém đến mèo mù đụng chuột chết cũng không thể thi đạt 1 điểm được…

Thường lão gia cười ha ha, vẻ mặt có chút cổ quái, sau đó lại thở dài:

- Trẻ con lớn rồi lúc nào cũng bất trung lưu, chúng ta quản được nó một lúc cũng không quan được cả đời, để nó đi đi…

Thường Thiếu Long hiếm thấy lộ ra thần sắc có chút thương cảm, nhớ ngày đó lúc ông ta tuổi trẻ khí thịnh đi ra ngoài, Thường lão gia cũng nói lời tương tự, mãi đến bây giờ ông ta mới hiểu được hàm nghĩa trong lời nói đó.

Nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài, Thường Thiếu Long bắt đầu quan tâm đến tương lai của con trai mình. Đưa Thường Nhạc đến học viện Kiêu Tử là chuyện quá dễ dàng, chỉ là không biết tiểu sát tinh này sẽ chọc ra bao nhiêu chỗ hở.

Học viện Kiêu Tử, trường trung học quý tộc cao cấp nhất quốc nội, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, học sinh theo học bên trong nhất định không phú cũng quý. Tuy toàn bộ sư sinh của Cao trung và Chu trung cộng lại cũng không quá bốn ngàn người, nhưng diện tích xây dựng còn khổng lồ hơn so với số lượng người ở trong vườn trường, có thể nói nên có đều có, không nên có cũng có.
alt
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc