Bây giờ tuy trong lòng Lam Kiến Xương nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười như thường.
Gã nói với Thạch Bảo Kỳ :
- Thạch huynh ! Cơ hội tốt đẹp trong chốn nhân gian nầy không có nhiều lần, nếu phen nầy thắng được thì cả Huyết Châu Hồn và mỷ nhân đều thuộc về tay mình, trăm năm không thể có một lần thứ hai như vậy.
Nếu hiền huynh không đến tham dự chỉ e uổng phí một thời xuân xanh lắm hay sao ?
Lời nói của Lam Kiến Xương tuy như thành thật nhưng ngầm chứa sự hiểm độc vô tả.
Mồm vừa thốt, cặp mắt âm hiểm của gã vừa loáng sang Thạch Bảo Kỳ. Hình như gã muốn dò thăm sắc diện thay đổi trên gương mặt tuấn tú của đối phương để doán biết tâm trạng hiện thời.
Vốn đã thận trọng từ trước, Thạch Bảo Kỳ càng hết sức dè dặt với Lam Kiến Xương.
Chàng thản nhiên đáp :
- Tiểu đệ chân thành cảm tạ sự lưu tâm quý báu của hiền huynh, nhưng theo ý tiểu đệ thì : tuy rằng hạt Huyết Châu Hồn là vật dị báu, hiếm có ở trong chốn giang hồ hiện nay nhưng đó là món không lành, kẻ cầm giữ nó gánh lấy nhiều tai hại.
Còn mỷ nhân Lý Tiểu Bình dù sắc đẹp đáng say mê ca tụng, nhưng trăm năm sau cũng chỉ thành một đống hài cốt trắng hếu mà thôi. Thủy chung cũng về với lòng đất lạnh, vẫn là món vật kinh tởm cho người đời sau.
Kiếp con người trải qua có khác nào giấc mộng dài, quả tình tiểu đệ không có hứng thú trong việc chiếm đoạt Huyết Châu Hồn và mỷ nhân. Chuyện nầy xin nhường lại cho các cao nhân dị khách có nhiều mối hy vọng.
Hai luồng mắt âm độc của Lam Kiến Xương sáng rực lên niềm hy vọng và cởi mở.
Gã hy vọng vì đã biết Thạch Bảo Kỳ không muốn tham dự vào trận Huyết Châu Chiêu Thân. Bởi vì Lam Kiến Xương tự biết Thạch Bảo Kỳ là một đối thủ rất lợi hại cho gã. Nếu đến đây buộc phải giao đấu với nhau thì gã khó mà thắng nổi Thạch Bảo Kỳ. Cho nên gã đã ngao ngán trước mà ướm thử ý định của chàng thiếu niên.
Thạch Bảo Kỳ trả lời sẽ đến dự cuộc phó hội là gã sẽ theo chàng tìm cách hạ sát.
Nhưng giờ đây, Thạch Bảo Kỳ đã cho biết rõ ràng chàng không có ý định chiếm đoạt Huyết Châu Hồn và mỷ nhân, luồng sát khí ẩn hiện trên gương mặt của Lam Kiến Xương liền dịu hẳn.
Mặc dù vậy, gã vẫn tươi cười :
- Thạch huynh nói thế tiểu đệ chỉ sợ e cho mất đi cái phong độ hào hùng của tuổi trẻ như chúng ta chăng ?
Thạch Bảo Kỳ lắc đầu :
- Cũng không đúng như thế. Sự thật giữa hiền huynh và tiểu đệ người nào có chí ấy, xin hiền huynh chớ hoài nghi cái ý định của ta.
Cặp mắt đầy tham vọng của Lam Kiến Xương quét sang Thạch Bảo Kỳ một cái như để dò xét lần sau cùng, rồi vỗ vai chàng :
- Thực tình, tiểu đệ hết sức khâm phục cái hào khí thoát trần của Thạch huynh, chính tôi cũng không thể nào sánh kịp rồi đây ...
Thạch Bảo Kỳ đỏ bừng cả mặt :
- Lam huynh khen quá lời, quả thực tiểu đệ không bao giờ dám nhận điều nầy.
Bỗng Lam Kiến Xương nói thật mau : - Hiền huynh ! Giờ tiểu đệ còn nhiều việc phải làm, xin giả biệt hiền huynh.
Thạch Bảo Kỳ cung tay :
- Vâng ! Lam huynh hãy tự tiện lên đường. Hẹn lần tái ngộ chúng ta sẽ đàm đạo nhiều hơn.
Lam Kiến Xương cũng thi lễ :
- Xin tái kiến !
Gã quét cặp mắt âm hiểm nhìn Thạch Bảo Kỳ một cái thật nhanh, rồi nhấc mình lên cao ba trượng, chuyển đi qua hướng Tây tợ chớp.
Thạch Bảo Kỳ đứng lặng nhìn theo chiếc bóng của Lam Kiến Xương đến khi hút mờ trong màn đêm, rồi lẩm bẩm một mình :
- Gã nầy là ai, sao trông có vẻ đáng nghi ngờ như thế ?
Tần ngần một lát, Thạch Bảo Kỳ do một con đường khác đi chầm chậm, vừa ngẫm nghĩ.
Lòng chàng bấy giờ ngổn ngang trăm mối, trí óc không ngớt quay cuồng vì nhiều ý nghĩ phức tạp diễn ra.
Chàng hết sức phân vân không hiểu hiện giờ mình có nên trở lại tửu điếm đế gặp Tửu Trung Tiên dò xét lão hay không.
Đồng thời, cũng tìm biết số phận của cặp thiếu niên nam nữ lúc nãy.
Thạch Bảo Kỳ hết sức băng khoăng, nửa muốn trở lại, nửa muốn không. Cuối cùng, chàng thấy trở lại cũng không đem ích lợi gì, trái lại còn có thể bị bại lộ hành tung là đằng khác.
Và như thế cái hậu quả khó mà đo lường trước được.
Chàng còn nhiều sứ mạng hết sức nặng nề cần phải đắn đo từng hành động. Hơn nữa giờ dù có gặp Tửu Trung Tiên cũng chẳng ích lời gì, có bao giờ lão nhận mình có hạt Huyết Châu Hồn trong mình.
Chàng nhớ lại lời của Vạn Bát Tiên Sinh đã bảo Tửu Trung Tiên có một hạt Huyết Châu Hồn.
Vậy thì chàng để yên đấy, chờ ngày nào luyện thành võ công tuyệt thế sẽ tìm tới hỏi tội lão. Sự tình đã quá rõ chàng còn hỏi làm gì. Chàng đã biết rõ tung tích của kẻ thù là đủ rồi, chuyện báo hận sau nầy sẽ hay.
Cho nên, Thạch Bảo Kỳ bỏ qua ý định trở lại tửu quán để gặp Tửu Trung Tiên.
Đến đây, Thạch Bảo Kỳ chợt nhớ đến cuộc phó hội Huyết Châu Chiêu Thân.
Phong Lâm Cư Sĩ lập ra lôi đài nầy chắc chắn phải là khủng khiếp lắm. Dù lão nầy có thể thành công nhờ quỉ kế đã sắp đặt từ trước, quần hùng nào có ngờ dụng tâm nguy hiểm của hắn.
Đến như Lam Kiến Xương tính tình gian xảo dường đó còn không hiểu tí ti nào.
Nếu như tam thúc chàng, Tiêu Diêu Khách đến đây trước chỉ sợ e rằng không khỏi lâm nguy. Thạch Bảo Kỳ hết sức bâng khuâng lo ngại.
Giờ chàng phải gấp rút đến Phong Lâm Độ sẽ không kịp nữa. Đường từ đây đến đó có gần ngàn dặm, phải mất suốt đêm ngày mới tới. Tâm tình Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên đến cực độ.
Liền đó chàng thi triển khinh công thần ảo chạy mau như vệt khói lam mờ.
Vượt qua cánh rừng rậm có độ một trăm dặm đường Sơn Khê. Đột nhiên Thạch Bảo Kỳ trông thấy một chiếc bóng từ đằng kia phóng tới nhanh như sao sa.
Thạch Bảo Kỳ chợt rung động trong lòng vì nhận ra đó là thiếu nữ áo xanh mà chàng đi đường gặp tại tửu quán Chánh Dương Lâu lúc nãy.
Khắp thân hình của nàng đầy dẫy máu me, trông thật là khủng khiếp. Hiển nhiên vừa rồi nàng đã trải qua một trận giao đấu kinh khủng cùng bọn cao thủ tại tửu điếm.
Thiếu nữ áo xanh chỉ đi có một mình. Không cần suy nghĩ Thạch Bảo Kỳ cũng hiểu gã thiếu niên kia đã bị hại rồi. Còn ả thiếu nữ này thoát khỏi vòng vây của kẻ thù mà bỏ chạy đến đây.
Động tính hiếu kỳ, chàng âm thầm chuyển mình đuổi theo phía sau lưng thiếu nữ áo xanh.
Hai người cứ cách khoảng năm mươi trượng.
Thạch Bảo Kỳ sợ bại lộ hành tung nên dùng không thân pháp kỳ ảo chợt ẩn chợt hiện như bóng ma.
Cái thân pháp mà chàng vừa học của Tiêu Diêu Khách. So sánh hồi còn ở với Sư phụ, khinh công của chàng nay đã đến cỏi siêu kỳ.
Hai người đuổi nhau một lúc. Tới cánh rừng già kia. Thình lình thiếu nữ áo xanh chui vào đấy.
Thạch Bảo Kỳ theo bén gót nàng.
Chạy được một quảng nữa giữa rừng cây rậm rạp.
Trước mắt bỗng hiện lên một tòa nhà nguy nga, đồ sộ, sơn son thếp vàng. Ả thiếu nữ áo xanh liền ngưng bước.
Thạch Bảo Kỳ cũng dừng lại, nấp mình vào bụi cây dầy đặc lá nhìn chầm chập về phía thiếu nữ áo xanh. Chàng xem nàng định làm gì?
Chỉ thấy trước tòa nhà đồ sộ nầy có cái tấm biển to lớn đề bốn chữ : "Thiên Mã Phiêu Cuộc".
Thạch Bảo Kỳ lạ lùng chưa biết tòa nhà Thiên Mã Phiêu Cuộc nầy là của ai và thuộc môn phái gì mà đề bốn chữ dị kỳ dường đó.
Nó không phải danh từ của một môn phái nào cả.
Thiếu nữ áo xanh đứng tần ngần một lúc. Chợt ả xê mình tới đẩy cánh cửa tòa nhà đồ sộ ra. Toàn thể đều lặng lẽ như tờ.
Thiếu nữ áo xanh đưa mắt nhìn vào trong. Không bóng dáng nào xuất hiện cả.
Bỗng thiếu nữ áo xanh cất tiếng gọi to :
- Có ai trong Thiên Mã Phiêu Cuộc nầy không ? Chưa nghe có tiếng đáp lại. Ả thiếu nữ gọi luôn không thấy đáp lời liền lách mình vào trong.
Lập tức Thạch Bảo Kỳ rời bỏ đám cây rậm rạp. Thân mình chàng như cây tên vừa buông khỏi giàn bắn theo ả thiếu nữ áo xanh.
Vừa lọt vào cửa, Thạch Bảo Kỳ chợt nghe có tiếng động mạnh từ trong tòa nhà đồ sộ đưa ra. Biết có người ra đến, chàng lẹ làng xê mình ẩn vào trong bóng tối dầy đặc gần đó.
Chàng đứng cách thiếu nữ áo xanh không đầy năm mươi trượng. Hình như nàng cũng đã nhận ra tiếng động đó nên ngưng bước lại.
Cũng lúc ấy, chợt thấy một chiếc bóng to lớn từ phía đại sảnh phóng ra. Cho thấy đó là một người cao thủ tuổi trạc trung niên cặp mắt có vẻ hiểm độc.
Thiếu nữ áo xanh nhìn thẳng vào mặt người cao thủ trung niên vừa hỏi
- Các hạ có phải là chủ nhân Thiên Mã Phiêu Cuộc tên gọi là Hứa Chí Bằng phải không ?
Người cao thủ trung niên gật đầu :
- Đúng vậy ! Chính là lão phu đây. Chẳng hiểu cô nương tới đây có chuyện gì cần kíp chăng ?
Thiếu nữ áo xanh đáp ;
- Tiểu tử có việc cậy nhờ đến các hạ, nhưng không hiểu các hạ có bảo đảm được không ?
Hứa Chí Bằng cười tươi :
- Nhưng là chuyện gì, xin cô nương nói cho lão phu được rõ.
Giọng của ả thiếu nữ áo xanh như khích động :
- Ta muốn nhờ quý cuộc bảo hộ cho một người.
- Một người à ? Người ấy là ai đây ?
Thiếu nữ áo xanh chỉ vào ngực mình :
- Chính là tiểu nữ đây.
Hứa Chí Bằng tươi cười :
- Chính là cô nương ! Nhưng nhân vật nào đang làm phiền cô nương đây ?
- Tửu Trung Tiên !
Bất giác Hứa Chí Bằng tháo lui một bước. Sắc mặt của hắn tái xanh trông thấy rõ rệt.
Hình như cái danh hiệu Tửu Trung Tiên quá khủng khiếp nên khi nghe đến là Hứa Chí Bằng đã biến cả thần sắc.
Chập lâu, Hứa Chí Bằng mới hỏi :
- Tửu Trung Tiên đang đuổi theo cô nương tới đây ?
- Vâng, lão ta cũng sắp đến đây rồi.
Bất giác Hứa Chí Bằng khoác tay lia lịa :
- Tưởng là ai chứ đối với lão Tửu Trung Tiên thì lão phu đây không dám can dự vào. Xin cô nương tìm nhân vật khác bảo vệ cho là hay.
Thiếu nữ áo xanh cau mày :
- Vì sao vậy ?
- Vì Tửu Trung Tiên là một nhân vật tăm tiếng giang hồ, không dễ gì mà chế ngự lão, có khi còn thiệt đến tánh mạng là đằng khác.
Ả thiếu nữ áo xanh bỗng "hử" lên một tiếng lạnh lẽ rồi thò tay vào lòng. Nháy mắt nàng đã lấy ra một món vật chớp lòa ánh sáng màu đỏ lạnh lùng. Thiếu nữ áo xanh chìa món vật ra trước mắt Hứa Chí Bằng, hỏi :
- Các hạ có biết món vật nầy là vật gì chăng ?
Từ trong bóng tối, Thạch Bảo Kỳ ngó thấy món vật trên tay thiếu nữ áo xanh, suýt phải kêu to lên :
- Huyết Châu Hồn !
Quả thật vậy, món vật chói lòa trên tay ả thiếu nữ áo xanh chính là một trong mười lăm hạt Huyết Châu Hồn.
Bây giờ, Hứa Chí Bằng cũng đã nhận ra hạt Huyết Châu Hồn như nhãn rồng trên tay ả thiếu nữ áo xanh.
Hắn bật kêu to !
- Ồ ! Trị Thương Châu đây rồi !
Thì ra hạt Huyết Châu Hồn kia có tên gọi là Trị Thương Châu chớp màu sáng như máu huyết.
Ả thiếu nữ áo xanh gật đầu :
- Đúng vậy, hạt Huyết Châu Hồn nầy mang tên Trị Thương Châu, bất kỳ đao, kiếm, chưởng, chỉ, gây thương tích đều trị lành dễ dàng.
Các hạ đã biết rõ ràng lai lịch của nó chứ.
Hứa Chí Bằng chớp ngời ánh mắt tham lam ti tiện :
- Rất rõ ràng, nhưng bây giờ cô nương định thế nào đây ? Mồm thốt, cặp mắt thanh lam của Hứa Chí Bằng chăm chú vào hạt Trị Thương Châu biểu lộ một sự thèm thuồng vô tả.
Thiếu nữ áo xanh bình thản :
- Nếu các hạ chịu bảo hộ cho ta đến một nơi thì ta sẽ giao tặng hạt Trị Thương Châu nầy.
Hạt Huyết Châu Hồn là một bảo vật vô giá trong chốn giang hồ, đời nào Hứa Chí Bằng lại chịu bỏ qua khi đã trông thấy nó.
Cho nên hắn cười hềnh hệch :
- Cô nương muốn lão phu bảo vệ đến đâu ?
- Đưa ta đến Phong Lâm Độ.
Núp trong bóng tối, Thạch Bảo Kỳ sững sốt lên. Chàng thầm nhủ :
- Ồ ! Nàng nầy cũng lại đến Phong Lâm Độ đây.
Lúc ấy đã nghe Hứa Chí Bằng hỏi ;
- Cô nương định bao giờ lên đường ?
- Liền từ phút giây nầy. Các hạ bằng lòng chăng ? Hứa Chí Bằng gật đầu :
- Lão phu xin nhận, nhưng có điều cô nương hãy nán chờ chốc lát ta đi gọi thêm người hộ tống cho cô nương được chăng ?
Thiếu nữ áo xanh tán đồng :
- Được rồi, nhưng các hạ hãy đi cho mau. Hứa Chí Bằng ứng thinh một tiếng, rồi nhắm phía ngoài phóng ra như tên. Một ý niệm chớp nhanh qua trí óc. Thạch Bảo Kỳ bằng một thân pháp kỳ diệu như ma quỉ lắc ra ngoài.
Đang lúc Hứa Chí Bằng gọi thủ hạ thắng ngựa để cùng hộ tống ả thiếu nữ áo xanh lên đường.
Nhưng vì thiếu người nên hắn có vẻ bối rối. Hứa Chí Bằng ngó dáo dác ngoài rừng xem có một cao thủ lảng vảng hay không để nhờ giúp sức hộ vệ ả thiếu nữ áo xanh rồi sau đấy sẽ cùng chia mối lợi.
Giữa khi Hứa Chí Bằng còn đang bối rối chợt trông thấy mặt một gã thiếu niên từ sau thân cây chạy tới mặt mũi vô cùng anh tuấn.
Đó chính là Thạch Bảo Kỳ vừa từ trong tòa nhà nguy nga lẻn ra rồi trở lại. Chàng trở lại vì chợt thấy Hứa Chí Bằng dáo dác dường có vẻ tìm kiếm ai. Đương lúc thiếu người bỗng thấy Thạch Bảo Kỳ xuất hiện, Hứa Chí Bằng mừng rỡ tiến lên :
- Tiểu anh hùng chính là ai ? Cao danh gọi là gì ? Sao lại hiện thân đến gia trang lão phu trong giờ phút nầy ?
Thạch Bảo Kỳ cung tay thi lễ :
- Tại hạ tiểu danh là Thạch Nhứt Minh, vô ý dạo bước đến đây làm khuấy nhiểu sự thanh nhàn của các hạ. Xin lượng thứ cho.
Hứa Chí Bằng khoác tay :
- Tiểu anh hùng chớ ngại, chẳng có gì đáng gọi là phiền phức cả, thực tình lão phu muốn bàn bạc cùng tiểu anh hùng một chuyện đây.
Nhưng không hiểu ngươi có thuận chăng ?
Trong lòng Thạch Bảo Kỳ ngấm ngầm hoan hỉ vì chàng đã hiểu Hứa Chí Bằng định nói gì rồi.
Tuy vậy chàng vẫn giữ vẻ bình thản :
- Chuyện gì các hạ nói nghe thử.
- Hiện giờ Tiêu Cuộc của lão phu nhận một mối hàng to tác, nhưng vì thiếu người nên chưa biết phải tính sao.
Giờ ta muốn nhờ tiểu anh hùng giúp cho một tay, ta sẽ hậu tạ sau nầy. Vừa nói, Hứa Chí Bằng vừa thò tay vào lòng lấy ra một nén bạc độ ba mươi lượng trao cho Thạch Bảo Kỳ :
- Bây giờ trước hết tiểu anh hùng hãy nhận chút ít tiền lộ phí nầy, rồi sau khi xong việc sẽ hay.
Thạch Bảo Kỳ ngơ ngác lên, chưa biết có nên nhận số bạc của Hứa Chí Bằng hay không.
Ngay lúc, Hứa Chí Bằng đã lẹ làng xê mình tới dúi ba mươi lượng bạc vào tay áo Thạch Bảo Kỳ.
Thạch Bảo Kỳ toan tháo lui nhưng lại thôi, vì hạt Trị Thương Châu của ả thiếu nữ áo xanh đã hấp dẫn được chàng.
Chàng cần phải hiểu thiếu nữ kia chính là ai mà lại làm chủ món bảo vật của gia phụ chàng Thạch Phá Thiên.
Đồng thời hiện nàng đang trên đường đến Phong Lâm Độ thuận tiện cho chàng biết bao.
Vậy tại sao chàng không lợi dụng cơ hội nầy để đến nơi phó hội Huyết Châu Chiêu Thân và theo dỏi hành tung ả thiếu nữ áo xanh.
Cho nên sau một phút ái ngại, Thạch Bảo Kỳ nói với Hứa Chí Bằng :
- Được các hạ trọng đãi như thế nầy, tại hạ đâu có thể từ chối cho được. Vậy xin theo giúp một tay trong chuyến đi nầy.
Hứa Chí Bằng vô cùng hoan hỉ :
- Tiểu anh hùng quá khiêm nhượng. Sự thật tài cao mà dùng vào chuyện nhỏ, lỗi lớn tại lão phu xin lượng thứ.
Lúc ấy tám tên trợ thủ đã dắt một cỗ xe ngựa tới, đồng thanh nói với Hứa Chí Bằng :
- Xe ngựa đã sẵn sàng, xin đợi lệnh chủ nhân.
Hứa Chí Bằng vẫy tay ra hiệu :
- Hãy chờ lão phu chốc lát.
Thốt xong, Hứa Chí Bằng toan trở vào trong tòa nhà nguy nga đồ sộ. Thình lình thiếu nữ áo xanh từ trong phóng trở ra.
Hứa Chí Bằng dừng lại :
- Ồ ! Cô nương đã ra đây.
Đang lúc thiếu nữ áo xanh đã dừng bước trước mặt Hứa Chí Bằng nhìn hắn một cái, rồi nhìn qua phía Thạch Bảo Kỳ.
Cặp lông mày thu liễu của nàng có hơi cau lại biểu lộ sự kinh dị vì sự có mặt của Thạch Bảo Kỳ ở chốn này và nhất là tại sao chàng lại là nhân vật hộ tống cho nàng.
Nhưng vì sự có mặt của Hứa Chí Bằng khiến cho thiếu nữ áo xanh ngập ngừng không nói gì cả.
Thạch Bảo Kỳ cũng im lặng nốt.
Bấy giờ Hứa Chí Bằng mới bảo thiếu nữ : - Xin mời cô nương lên xe để chúng ta lên đường cho sớm. Thiếu nữ áo xanh lẳng lặng ném mắt nhìn Thạch Bảo Kỳ một cái rồi leo lên cổ độc mã.
Trước lúc lên đường, Hứa Chí Bằng dặn dò :
- Cô nương ! Tửu Trung Tiên tánh tình kỳ quặc lại công lực cao thâm tột độ, vậy tốt hơn trong lúc đi đường cô nương nên ẩn mình trong màn xe là hay hơn hết, đừng lộ diện ra ngoài sợ e có điều bất trắc chẳng may Thiếu nữ áo xanh trợn mắt :
- Chớ có dài dòng, hãy lên đường cho mau, nếu để lão Tửu Trung Tiên đuổi theo kịp bản cô nương sẽ phải giết ngươi trước đấy.
Nghe mấy lời nầy, bất giác Hứa Chí Bằng đã phải sợ hải lên, liền ra lệnh cho toàn thể hộ tống chiếc xe độc mã lên đường.
Trông thấy thế, Thạch Bảo Kỳ không sao khỏi bật cười vì tính nhát gan của Hứa Chí Bằng. Nhưng bề ngoài chàng giữ vẻ bình thản không đẻ lộ hành tung cho ai biết cả.
Chàng tự hiểu để bọn người kia rõ cái lai lịch của mình sẽ có thể gặp trở ngại nguy hiểm cho chàng chứ chẳng không.
Con tuấn mã sắc hồng mang chiếc xe bịt bùng màn kiệu chạy trước như bay. Hai bên là mười tám người cao thủ hộ vệ dùng thuật khinh công như gió. Sau hết là Hứa Chí Bằng và Thạch Bảo Kỳ theo cổ xe bạch mã bén gót. Thỉnh thoảng thiếu nữ áo xanh hé màn kiệu nhìn Thạch Bảo Kỳ tủm tỉm cười. Nụ cười của nàng hàm chứa tình tứ và sâu sắc.
Bất giác nhiều phen Thạch Bảo Kỳ đã phải bâng khuâng cả người lên. Con tuấn mã quả là loại ngựa thần mang cổ xe chạy đi như bay hốt bụi cát tung mù mịt.
Bọn người kẻ trước người sau hộ vệ hai bên dùng thuật khinh công tột bực kèm theo.
Chiều hôm ấy bọn người và ngựa đã tới địa phận Phong Lâm Cư. Hứa Chí Bằng họ to :
- Hãy ngưng bước !
Tên cao thủ đánh xe liền giữ cương ngựa lại. Con tuấn mã hí lên mấy tiếng rồi dừng bước bên con cổ đạo chạy thẳng vào Phong Lâm Cư.
Bọn người thu hồi thân thủ đáp xuống đất.
Hứa Chí Bằng lắc mình tới đằng trước cổ xe, cung tay nói với thiếu nữ áo xanh :
- Cô nương ! Phong Lâm Độ nầy vốn là một vùng hiểm địa trong chốn võ lâm, không dễ gì mà tự do đi lại, nay nếu cô nương nhứt định phải vào tận trong ấy thà tốt hơn hãy ở đây chờ lão phu gặp viên Tổng quản trong giây lát rồi cô nương sẽ vào.
Lúc bấy giờ ả thiếu nữ áo xanh đã xuống xe đối diện cùng Hứa Chí Bằng. Nàng quét mắt nhìn Thạch Bảo Kỳ một cái rồi day qua Hứa Chí Bằng :
- Khỏi cần ! Đến đây cũng được rồi.
Hứa Chí Bằng mừng khôn tả, toan phóng lên ngựa.
Thình lình thiếu nữ áo xanh hét :
- Khoan đã !
Hứa Chí Bằng kinh ngạc dừng lại.
Lẹ như tia chớp, thiếu nữ áo xanh đã vồ lấy cườm tay Hứa Chí Bằng kìm chặt.
Chuyện nầy diễn ra quá đột ngột khiến cho ai nấy thảy đều kinh hãi lên. Nhứt là Hứa Chí Bằng dù sao cũng thuộc hàng cao thủ tăm tiếng trong chốn võ lâm, nay đột nhiên bị ả thiếu nữ chế ngự một cách dễ dàng như vậy làm sao hắn khỏi sững sốt cả người.
Thủ pháp của ả thiếu nữ áo xanh mau lẹ và quái dị đến không sao lường trước được.
Trông thấy thế Thạch Bảo Kỳ cũng đã tỏ ra vô cùng khó chịu nhưng chưa thốt ra lời nào, cũng chưa có phản ứng chi cả. Chàng còn muốn biết sự tình diễn ra bởi chàng ngờ chắc phải có nguyên nhân nào đây chứ chẳng không.
Chợt ả thiếu nữ áo xanh thò tay vào áo Hứa Chí Bằng lấy ra hạt Trị Thương Châu mà nàng đã từng trao cho hắn.
Nàng bỏ vào áo gọn gàng.
Bất giác Hứa Chí Bằng nổi cơn thịnh nộ quát to :
- À ra ngươi chỉ là một ả nữ ma đầu hèn hạ đây. Bộp ... Bộp ...
Mấy tiếng kêu chát chúa cả tai mọi người. Đã thấy trên mặt Hứa Chí Bằng sưng vù lên. Đồng thời dòng máu rướm ra từ nơi khóe miệng của Hứa Chí Bằng.
Hắn loạng choạng tháo lùi hơn nửa trượng. Thì ra vừa rồi Hứa Chí Bằng đã bị thiếu nữ áo xanh tát cho mấy tát như sấm sét.
Khuôn mặt xinh tươi của nàng bốc mờ sát khí :
- Lời nói của ngươi hãy nên thận trọng một chút, nếu còn tái phạm thì đừng trách bản cô nương đấy.
Hứa Chí Bằng hậm hực :
- Nữ ma đầu, ngươi cậy nhờ bọn ta hộ tống từ ngàn dặm đến đây biết bao chuyện hiểm nghèo có thể nguy tới tính mạng bất cứ lúc nào, giờ lại chiếm đoạt hạt Huyết Châu Hồn như vậy không phải là nữ đạo tặc à ? Nộp ... Bộp ...
Hứa Chí Bằng rú lên một tiếng lớn, thân hình quay đi như chiếc vụ. Đến chừng ngưng lại đã thấy máu mồm của hắn tuôn lai láng, rụng mất bốn cái răng cửa.
Tên cao thủ đánh xe ngó thấy giận dữ :
- Ả nữ tỳ nầy gan thật.
Mồm quát, hắn vừa phóng tới gần thiếu nữ áo xanh quật xuống đỉnh đầu nàng một ngọn chưởng nặng tợ núi đổ.
Ngờ đâu tên cao thủ kia mạnh bạo dường đó mà ả thiếu nữ áo xanh làm như không thấy gì. Nàng giở ngọc thủ lên chộp nắm ngọn chưởng của hắn kềm thủ cứng. Kình lực theo đó tiêu tan.
Thiếu nữ áo xanh hét :
- Hãy qua đây !
Liền đó tên cao thủ đã lảo đảo chúi tới trước mặt ả thiếu nữ áo xanh. Nàng lại thét :
- Cho ngươi nghĩ giấc ngàn năm.
Tức thì một đạo chỉ phong trắng như sợi khói âm hồn bắn ngay vào thiên linh tử của tên cao thủ.
Bộp !...
Một tiếng rống lộng tràng soi lên.
Thân hình tên cao thủ ngã xuống, máu họng chảy khắp mặt cỏ xanh trên cổ đạo.
Hắn phơi thây tại trận.
Một sự trạng xảy ra trong nháy mắt. Bầu khủng bố khẩn trương đến tột độ. Bây giờ Thạch Bảo Kỳ không còn có thể nhẫn nại được nữa, chàng xê mình tới đối diện cùng ả thiếu nữ áo xanh khoảng hai trượng.
Chàng lạnh lùng thốt :
- Cô nương, hành động nầy không thấy quá đáng hay sao ? Cô nương giải thích như thế nào đây.
- Công tử nói thế không thấy đắc tội với giang hồ chánh đạo à ? Thấy thiếu nữ áo xanh vẫn hí hững với mình, Thạch Bảo Kỳ nghiêm giọng :
- Chẳng lẽ cô nương lại có một lý lẽ nào để biện bạch cho cái hành động tàn khốc của mình ?
Thiếu nữ áo xanh khe khẽ gật đầu :
- Đương nhiên là phải có.
- Vậy thì cô nương kể ra xem.
Trầm đi một lúc, thiếu nữ áo xanh bắt đầu kể :
- Cách đây mười mấy năm về trước, có một đôi vợ chồng kia giàu có muôn hộ, từ thị trấn định mang tài sản to tác đó cùng đứa con gái mới ba tuổi. Muốn bảo đảm cuộc hành trình xa xôi nầy, cặp vơ chồng phú hộ ấy có nhờ đến một phiêu cuộc trợ giúp trở về quê.
Ngờ đâu chủ nhân phiêu cuộc nầy thấy tiền bạc lớn lao động lòng tham, dọc đường lén hạ thủ giết chết cặp vợ chồng kia, đoạt hết tài sản to tát ấy, còn đứa con gái ấy ném vào rừng rậm.
Nghe tới đây một cảm giác mới mẻ nãy lên trong óc Thạch Bảo Kỳ. Bất giác chàng hỏi thiếu nữ áo xanh :
- Người hộ tống phiêu cuộc đó có phải là Hứa Chí Bằng không ? thiếu nữ áo xanh khẽ gật đầu :
- Quả đúng vậy !
- Vậy thì cô nương chính là gái nhỏ đã từng thoát khỏi tử thần năm xưa
- Hoàn toàn chẳng hề sai chạy chút nào cả.
Bất giác, gương mặt anh tuấn của Thạch Bảo Kỳ đỏ bừng lên vừa chấp tay :
- Sự tình đã ra như thế nầy, thật tại hạ đắc tội cùng cô nương rồi đây.
Ả thiếu nữ áo xanh cười tươi :
- Thiếu hiệp chớ quá khiêm nhượng, miễn sao đừng cho hành động vừa rồi của tiểu nữ là quá đáng là đủ rồi.
Dứt câu, nàng quay mình trở lại Hứa Chí Bằng thét to lên :
- Lão tặc, lời ta nói nãy giờ ngươi đã nghe rõ đấy chứ ? Hứa Chí Bằng tái xanh cả mặt, mồ hôi đượm thấm ướt chiếc áo đang mặc, đứng chết lặng cả người, không thốt ra được một lời nào nữa cả. Thiếu nữ áo xanh lẫy lừng sát khí :
- Hứa Chí Bằng ! Nay ngươi đã nhận tội bằng sự im lặng cũng hay. Vậy bản cô nương cũng nể cái công mệt nhọc của ngươi đưa ta từ ngàn dặm đến đây mà ban cho ngươi một cái chết an toàn.
Lời chưa kịp dứt, cánh ngọc chưởng trắng như màu tuyết của thiếu nữ áo xanh đã lẹ làng giở lên.
Một đạo tiềm lực nặng như núi lở tức thì áp tới giữa ngực Hứa Chí Bằng. Bình !...
Hứa Chí Bằng chỉ kịp ré lên nửa tiếng, thân hình đã bị tống ra ngoài năm trượng rớt xuống đất. Lồng ngực của hắn vỡ ra từng mãnh, máu đào văng tung tóe trên mặt cỏ.
Hứa Chí Bằng chết liền tại chỗ. Động tác của thiếu nữ áo xanh mau lẹ tợ chớp, thủ pháp quá cao cường khiến cho Hứa Chí Bằng không thể trở tay cho kịp.
Giết xong Hứa Chí Bằng, ả thiếu nữ áo xanh lạnh lùng đưa cặp mắt rực ngời lửa hận quét nhìn qua sân tràng một lượt.
Cái nhìn sặc mùi khủng bố máu tanh.
Sau đó, thiếu nữ áo xanh nặng trầm nói với bọn thuộc hạ của Hứa Chí Bằng :
- Oan nợ hận thù trả vay đều có chủ, bản cô nương không muốn giết kẻ vô tội làm gì, vậy các ngươi hãy mau trở về bảo lại cùng lão Giám Hộ Thiên Mã Phiêu Cuộc rằng nay ta đã giết Hứa Chí Bằng, đồng thời kỳ hạn cho lão một thời gian mau lắm là ba tháng, chậm lắm là nửa năm, ta sẽ đến tiêu cuộc mà đòi món nợ năm xưa.
Bọn cao thủ nghe vậy lòng vẫn khắp khởi vì tự biết như nhau, nếu thiếu nữ áo xanh ra tay e chẳng còn một tên nào toàn mạng trở về.
Vì vậy, cả bọn cùng hô to lên một tiếng rồi áp lại khiên thi thể Hứa Chí Bằng vắt lên cổ độc mã, quất ngựa chạy như bay.
Cuộc phục thù của thiếu nữ áo xanh khiến cho Thạch Bảo Kỳ xúc cảm
nhiều điều. Trước mắt, chàng thấy thiếu nữ áo xanh đã rửa xong mối hận cho cha mẹ mình một cách vô cùng mãn nguyện.
Nàng đã hoàn thành cái sứ mạng thiên liêng của một người con chí hiếu. Còn chàng chưa làm được như nàng, quả là một điều vô cùng hổ thẹn. Gương mặt ngọc của chàng ửng đỏ lên.
Một chập sau đó, Thạch Bảo Kỳ mới lấy lại sự bình tâm. Chợt nhớ ra một điều, chàng hỏi thiếu nữ áo xanh :
- Cô nương, tại hạ vừa nhớ tới một điều nầy.
Thiếu nữ áo xanh day lại :
- Thiếu hiệp nhớ chuyện gì ?
- Người thiếu niên cùng đi với cô nương lúc nãy hiện giờ ở nơi đâu ? Thiếu nữ áo xanh như ngậm ngùi :
- Hắn đã chết rồi !
Cặp chân mày của Thạch Bảo Kỳ dựng ngược :
- Đã chết rồi ! Thế ra võ công tên tửu bảo mặt đen cao thâm đến dường đó à ?
Thiếu nữ áo xanh gật đầu :
- Thực vậy, võ công tên tửu bảo mặt đen khá cao thâm, nhưng ngoài ra còn có một số đông cao thủ phục sẵn ở phía trong, cho nên đấu nhau chưa tới ba hiệp thì Sư huynh bị hại, riêng tiểu muội lâm nạn suýt đã bỏ mình.
- Nhưng cô nương làm thế nào thoát khỏi tay bọn Tửu Trung Tiên ?
- Đương khi trông thấy Sư huynh của tiểu muội bị giết, tiểu muội bất chấp nguy hiểm triển ra một trận lưu huyết phục thù.
Tiểu muội quật ngã ba tên thì chợt lão ma già Tửu Trung Tiên xông vào. Vốn không phải là địch thủ của lão, nên tiểu muội đành ôm mối hận với vết thương vừa rồi, chạy tới Thiên Mã Tiêu Cuộc tạm nhờ đưa về tới đây.
Thạch Bảo Kỳ nhíu mày :
- Cô nương muốn báo thù cho Sư huynh thì cũng có thể chờ đợi sau nầy gặp dịp khác, tại sao phải cậy nhờ Hứa Chí Bằng đưa tới đây làm gì cho phiền phức ?
Thiếu nữ áo xanh mỉm cười :
- Thiếu hiệp quên rồi. Nếu lúc nãy tiểu muội không cậy nhờ Hứa Chí Bằng cho ngựa đến đây thì chắc chắn Tửu Trung Tiên đã rượt theo kịp mà hạ sát đi rồi, còn đâu đứng trò chuyện cùng thiếu hiệp.
Đến đây, Thạch Bảo Kỳ mới chợt hiểu ra, chàng tặc lưỡi khen :
- Quả thật cao kiến. Trí độ của cô nương bọn thiếu niên không bì kịp.
Chàng nhìn thiếu nữ áo xanh một chập, hơi ngập ngừng, rồi mới hỏi : - Tử nãy gặp gỡ cô nương nhưng tại hạ hãy còn chưa rõ quí danh hiệu để lưu niệm ở sau nầy.
Thiếu nữ áo xanh vân vê tà áo tỏ vẻ e lệ một chút rồi đáp :
- Tệ danh của tiểu muội là Viên Thu Dung, cái tên thật không thanh nhã chút nào.
Thạch Bảo Kỳ đở lời thiếu nữ :
- Không phải thế đâu. Quí danh của cô nương đây nghe thật thanh tao, chẳng khác gì dung mạo của người như hiện giờ.
Viên Thu Dung nghe lời khen của Thạch Bảo Kỳ, gương mặt xanh tươi ửng hồng chẳng khác đóa hoa vừa bị nắng táp.
Lòng nàng theo đó rung động, bồi hồi đưa đôi mắt tình tứ nhìn chàng giây lâu như muốn coi thấu tận tâm hồn người trai anh tuấn.
Thạch Bảo Kỳ nhìn trả lại, không nói gì thêm. Không hiểu quả tim chàng có rung động như nàng chăng mà sao cặp dị quang chợt ngầm ánh sáng. Một thứ ánh sáng tình yêu lẫn lộn.
Như chợt nhớ ra một điều.Viên Thu Dung hỏi Thạch Bảo Kỳ :
- Thiếu hiệp cũng từng quen với gã Lam Kiến Xương đấy à ? Thạch Bảo Kỳ như giựt mình :
- Đúng vậy. Tại hạ vừa quen thân với Lam Kiến Xương qua vài chung rượu trong tửu điếm Chánh Dương Lâu, kế gặp Viên cô nương tới.
Viên Thu Dung như hậm hực :
- Gã họ Lam thật là đáng trách, tiểu muội vốn quen biết hắn từ lâu, không ngờ giữa lúc anh em ta lâm nguy hắn lại làm ngơ, chẳng hề ra tay tế độ, thật là một kẻ nhát gan, hiểm độc, đáng giết bỏ thây.
Nói xong thiếu nữ trợn mắt, dững mày, biểu lộ một sự căm hờn vô tả. Theo dõi từng cử chỉ của Viên Thu Dung, bấy giờ Thạch Bảo Kỳ mới nhận rõ nàng là một thiếu nữ nhiệt tình, ngay thẳng, chứ không xảo quyệt như lúc ban đầu chàng đã nghĩ lầm.
Một niềm hảo cảm từ đâu chợt nghe len lén vào hồn Thạch Bảo Kỳ. Chàng thấy gần gủi Viên Thu Dung hơn bao giờ hết.
Ngược lại chàng đâm ra oán ghét Lam Kiến Xương khi biết rõ hắn chỉ là một gã thiếu niên xảo quyệt, hèn hạ, không xứng đáng là một cao thủ chánh đạo.
Chàng nghĩ từ nay cần phải hết sức đề phòng mỗi khi gặp Lam Kiến Xương.
Chợt Thạch Bảo Kỳ hỏi thiếu nữ :
- Viên cô nương, gã Lam Kiến Xương thuộc môn đệ của hạng người võ lâm nào đây, cô nương có rõ chăng ?
Viên Thu Dung đáp ngay :
- Hắn vốn là môn đồ của một vị lão ma đầu tăm tiếng giang hồ. - Lão ma đầu ấy tên gì ?
- Ma Trung Quân !
Thạch Bảo Kỳ sững sốt :
- Ma Trung Quân nào đây ? Có phải lão ma đầu nầy đứng vào hàng thứ tư trong Lục Tuyệt chăng ?
- Đúng chẳng hề sai.
Tâm thần Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên. Chàng thầm nhủ :
- À ! Hèn nào bộ mặt của gã phảng phát một nét độc hiểm, tà khí. Đang khi ấy, Viên Thu Dung bỗng ngước mặt lên trời thấy bóng dương đã xế hẳn về phía Tây, nàng giật mình dường nhớ tới một sứ mạng chi đó.
Nàng nghiêm nghị nói với Thạch Bảo Kỳ :
- Thời giờ đã hết, tiểu muội còn phải gấp rút đến Phong Lâm Độ để hội kiến cùng Sư phụ. Hẹn có phen tái ngộ cùng thiếu hiệp.
Nhưng Thạch Bảo Kỳ đã lanh trí nghĩ thầm, chàng vừa bảo Độc Thủ Thư Sinh mình là kẻ công lực tầm thường, nếu nay thi triển khinh pháp cao siêu chỉ sợ hành tung sẽ bại lộ. Như vậy có thể tạo nên điều nguy hiểm cho chàng mà luôn cả Đãng Ma Tôn Giả luôn. Cho nên Thạch Bảo Kỳ đã vờ lúng túng đi một cách hết sức vụng về.
Nháy mắt Độc Thủ Thư Sinh đã chụp lấy cườm tay của Thạch Bảo Kỳ nắm chặt, Thạch Bảo Kỳ giả vờ vùng vẩy ít cái rồi đứng yên như mất cả tự chủ. Cử động này của Thạch Bảo Kỳ làm cho lòng hoài nghi từ phút đầu của Độc Thủ Thư Sinh tiêu tan đi cả.
Hắn buông chàng thiếu niên ra, vùng cất tiếng cười khà :
- Ha ha ... tưởng sao, bản lãnh võ công chỉ chừng có dường ấy, đâu có thể xuống động đến phó hội trận Huyết Châu Hồn. Ngươi cũng biết lượng lấy sức mình đấy chứ.
Thạch Bảo Kỳ tháo lui mấy bước, tỏ bộ sợ sệt nhưng chẳng nói năng chi cả.
Mặc dù vậy, cặp dị quang của chàng chốc lát loáng chừng về phía cổ xe màn che trướng phủ.
Bấy giờ chợt thấy tấm màn lay động, người trong chiếc kiệu sắp xuất hiện. Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên, chú mắt về phía tấm màn xanh di động. Một bóng mỷ nhân lộng lẫy hiện ra. Sắc đẹp của ả làm mờ cả cánh vườn đang độ nở hoa.
Mỷ nhân không ai khác hơn là chủ nhân tòa Túy Nguyệt Hiên, từng làm Thạch Bảo Kỳ run sợ.
Đó là Phi Hồ Mỷ Nhân.
Tâm trường Thạch Bảo Kỳ rúng động không ngừng. Sự xuất hiện của Phi Hồ Mỷ Nhân làm cho Thạch Bảo Kỳ biến sắc. Nhưng chàng vẫn cố giữ nét mặt bình thỉnh sợ bại lộ hành tung sẽ nguy mất.
Phi Hồ Mỷ Nhân quét cặp mắt đẹp lạnh lùng nhìn ua một lượt, dừng lại trên mặt Thạch Bảo Kỳ. Sau đó mỷ nhân mặt ngọc cất tiếng hỏi Độc Thủ Thư Sinh :
- Độc Thủ đồ đệ ! Ngươi đương trò chuyện với ai ?
Độc Thủ Thư Sinh trỏ Thạch Bảo Kỳ :
- Thưa Sư phụ, đồ đệ nói chuyện cùng gã tiểu tử xa lạ nầy đây.
Phi Hồ Mỷ Nhân lại nhìn Thạch Bảo Kỳ một chập, day qua bảo Độc Thủ Thư Sinh :
- Đồ đệ, chúng ta xuất ngoại hiện đang thiếu một người sai chuyện lặt vặt, vậy ngươi cũng nên nhân dịp nầy mà thu nhận gã cho rồi.
Thạch Bảo Kỳ rúng tận đáy lòng khi nghe Phi Hồ Mỷ Nhân đòi mang chàng đi.
Chàng chưa kịp nghĩ gì thì Độc Thủ Thư Sinh đã ứng thinh :
- Tuân lệnh sư phụ.
Hắn quay sang Thạch Bảo Kỳ nói như truyền lệnh :
- Tiểu tử ! Kể từ nay ngươi là kẻ hầu hạ sư phụ ta, phải ở bên cạnh cho người sai khiến, nếu ngươi dám bỏ trốn đi thi hãy coi chừng cái đầu ngươi đấy.
Hãy mau đến ngồi với lão lưng gù đánh ngựa kia.
Những lời khinh mạng, hống hách của Độc Thủ Thư Sinh khiến cho bầu máu nóng trong huyết quản của Thạch Bảo Kỳ sôi lên cuồn cuộc. Gương mặt tuấn tú của chàng đò bừng, cơn thịnh nộ bất khuất nổi dậy. Chàng toan phát động song chưởng quật sang Độc Thủ Thư Sinh mấy đường chiêu. Nhưng Thạch Bảo Kỳ chợt thấy Đãng Ma Tôn Giả dùng mật âm ra hiệu cho chàng nên nghe theo lời hắn.
Chàng liền gắng gượng bước đến leo lên lưng ngựa ngồi kề cận Đãng Ma Tôn Giả.
Tuy rằng ngồi ở trên lưng ngựa nhưng trong lòng Thạch Bảo Kỳ cứ ái ngại không giây phút nào yên.
Nghĩ cũng buồn cười, lúc nãy chàng đã từng làm nhân vật hộ tống cho lão Hứa Chí Bằng, giờ đây lại làm thuộc hạ kẻ huyết thù phải trả.
Tâm trạng Thạch Bảo Kỳ nôn nao thật khó chịu vô cùng. Mặc dù vậy, chàng hơi vững lòng vì sự có mặt của Đãng Ma Tôn Giả.
Có lẽ lão sắp đặt mưu đồ gì đây nên mới bảo chàng nhịn nhục như vậy. Trong lòng ngầm hiểu như thế nhưng Thạch Bảo Kỳ lẳng lặng không dám hở môi.
Chàng âm thầm hoài nghi mãi mà thôi.
Lúc ấy, Phi Hồ Mỷ Nhân truyền lệnh cho bọn người lên đường. Đãng Ma Tôn Giả lặng lẽ ra roi. Con tuấn mã phóng mau, cát bụi bay mù. Trải qua một đoạn đường dài, đã tới vùng ngoại ô của Phong Lâm Độ. Phong Lâm Độ !
Từ xa nhìn vào, đường các lâu đài lộng lẩy nguy nga chiếm một khoảng đất rộng lớn, xem qua chẳng khác cung đền của vị tiểu vương.
Phía ngoài Phong Lâm Độ cách hơn trăm trượng, xây cất một cái Khải Hoàn Môn, có tấm biển thật to, chữ đỏ tợ màu máu :
Huyết Châu Chiêu Thân !
Bên trái Khải Hoàn Môn là một cái sân rộng lắm, có đến hàng ngàn chổ ngồi.
Lôi đài cao độ hai trượng được cất chính giữa, vô số bọn người đương xây cất.
Nhìn ngay phía trước thấy có nhiều gian thất xá thật lộng lẫy để chứa khách giang hồ. Trong đó đã có rất nhiều người tới lui tấp nập, hình như họ là những cao thủ tới trước chờ giờ phó hội trận hhh luôn cả mỷ nhân Lý Tiểu Bình nữa.
Bọn người Thạch Bảo Kỳ tiến tới. Phi Hồ Mỷ Nhân ngồi ẩn trong chiếc kiệu xe, không hề ló dạng. Hình như ả hồ ly ẩn mặt sợ bọn cao thủ võ lâm nhìn thấy trước.
Ngay lúc, ở phía sau Thạch Bảo Kỳ có nhiều tốp người ngựa phóng tới như bay. Đó là bọn cao thủ võ lâm đến dự trận Huyết Châu Chiêu Thân đoạt bảo vật.
Khi ấy, bọn người Thạch Bảo Kỳ đã tới trước cánh cửa Khải Hoàn Môn. Đãng Ma Tôn Giả cùng bọn người Độc Thủ Thư Sinh đồng dừng ngựa ngay cửa.
Chợt một người Quản Đốc Phong Lâm Cư từ trong chạy ra cung tay lễ phép hỏi :
- Xin hỏi chư vị có phải tới đây dự cuộc phó hội Huyết Châu Chiêu Thân chăng ?
Độc Thủ Thư Sinh lướt tới trước dáng bộ rất hống hách ngang tàng không coi ai ra sao cả. Hắn dựng cặp lông mày to đậm, nói tiếng ồ ề như đồng la bể :
- Đúng như vậy :
- Môn phái tiểu anh hùng là ...
Độc Thủ Thư Sinh ngạo nghễ :
- Gia sư là Phi Hồ Mỷ Nhân !
Ngươi cao thủ như giật mình trước lời báo danh của Độc Thủ Thư Sinh. Hắn đưa mắt nhìn qua chiếc kiệu rồi tươi cười :
- Chẳng biết Phi Hồ tiền bối có giá lâm chăng ?
- Dĩ nhiên là phải có.
Người cao thủ liền hướng về chiếc kiệu cung tay :
- Tệ chức không hay nữ tiền bối giá lâm thật đáng trách, xin thay mặt chủ nhân tỏ lòng tôn kính tiền bối.
Thạch Bảo Kỳ ngồi phía sau người nghe vậy nghĩ thầm :
- Kể ra thanh danh của ả hồ ly mặt ngọc nầy không phải nhỏ, giang hồ đều khiếp sợ ả đây.
Chợt thấy màn xanh hé mở.
Phi Hồ Mỷ Nhân xuất hiện đẹp như tiên nữ giáng trần. Ả cười lạnh lẽo :
- Miễn lễ cho ngươi ! Nếu gặp quí chủ nhân thưa lại nay có lão thân đến thăm. Hiện giờ ta muốn quí quản đốc cho biết hạn đài trận Huyết Châu Hồn mở vào lúc nào đây ?
Người cao thủ cung kính :
- Thưa nữ tiền bối ! Giờ phó hội đúng vào buổi sáng mai nầy.
- Có nơi nào thầy trò ta trú ngụ được chăng ?
Người cao thủ trỏ ngay dãy thất xá lộng lẫy :
- Thưa nữ tiền bối ! Dãy nhà kia chính là nơi chiêu đải khách anh hùng
- Vậy thì người đưa bọn ta vào.
Người cao thủ hô "Vâng" một tiếng. Hắn day bảo một tên cao thủ thiếu niên dẫn đường cho bọn Phi Hồ Mỷ Nhân vào trong.
Thạch Bảo Kỳ lẳng lặng theo bọn Phi Hồ Mỷ Nhân, mắt chàng cứ ngó chừng vì sợ Phong Lâm Cư Sĩ xuất hiện bất ngờ ngó thấy. Hành tung của chàng bại lộ nguy hiểm.
Chẳng bao lâu bọn người Phi Hồ Mỷ Nhân vào đến bên trong dãy thất xá. Tên cao thủ đưa bọn người vào một ngôi nhà nguy nga thật rộng rãi. Hắn vừa lui ra chợt thấy một người bưng cổ bàn từ ngoài bước vào đặt trên bàn.
Đãng Ma Tôn Giả đưa mắt nhìn Thạch Bảo Kỳ ra hiệu.
Hội ý, Thạch Bảo Kỳ bước đến cung tay :
- Xin mời nữ tiền bối dùng bữa.
Phi Hồ Mỷ Nhân nhìn Thạch Bảo Kỳ một cái, khẽ gật :
- Để mặc ta.
Rồi ả ngồi xuống cùng với Độc Thủ Thư Sinh và ả Phượng Oanh dùng bữa ngon lành.
Thạch Bảo Kỳ uất ức trong lòng vì phải hầu hạ kẻ tử thù như tên nô lệ. Nhưng chàng đã cố dằn, điềm tỉnh đứng hầu bên cạnh Phi Hồ Mỷ Nhân. ăn xong, Phi Hồ Mỷ Nhân, Độc Thủ Thư Sinh và Phượng Oanh đi nằm dưỡng thần.
Bấy giờ Đãng Ma Tôn Giả và Thạch Bảo Kỳ mới lên dùng bữa vì bụng đói như cào. Hai người ngồi ăn mà không ai dám thốt ra lời nào.
Lát sau, Thạch Bảo Kỳ và Đãng Ma Tôn Giả ăn xong đứng dậy chờ lệnh Phi Hồ Mỷ Nhân.
Phi Hồ Mỷ Nhân nhìn Thạch Bảo Kỳ :
- Giờ đây không còn chuyện gì nữa, vậy hãy cùng lão lưng gù sang phòng bên kia nghĩ cho sớm.
Thạch Bảo Kỳ chưa kịp đáp thì Đãng Ma Tôn Giả đã vòng tay thi lễ :
- Chúng tại hạ xin tuân lệnh !
Dứt câu, hắn cầm bàn tay Thạch Bảo Kỳ kéo đi ra ngoài. Hai người vào căn phòng đối diện đóng kín cửa lại.
Bấy giờ Thạch Bảo Kỳ mới nhìn Đãng Ma Tôn Giả cất giọng âm thầm hỏi :
- Lão tiền bối, nay chúng ta toan tính kế hoạch gì đây ? Tại sao lão tiền bối bảo tại hạ gia nhập làm tôi tớ hầu hạ nữ hồ ly mặt ngọc. Theo thâm ý tại hạ thì chúng ta hãy quật chết cả bọn là hay hơn hết.
Đãng Ma Tôn Giả nghiêm sắc mặt :
- Tiểu tử đừng nên xúc động, sự thực chỉ vì công lực chúng ta chưa thể so sánh cùng Phi Hồ Mỷ Nhân nên mới chịu nhịn nhục đấy thôi.
Thạch Bảo Kỳ hỏi :
- Chẳng lẽ Phi Hồ Mỷ Nhân đã luyện xong chiêu thức Cửu Cửu Huyền Công rồi ? Mà không tại sao chúng ta lại sợ ả ?
Đãng Ma Tôn Giả lắc đầu :
- Cũng không đúng vậy, nhưng kể từ khi tiểu tử đi rồi, thì có tin cho biết Phong Lâm Cư Sĩ lập trận Huyết Châu Chiêu Thân
Thạch Bảo Kỳ cướp lời :
- Chuyện nầy có liên hệ gì đến ả hồ ly ?
Đãng Ma Tôn Giả trầm giọng :
- Tiểu tử chưa rõ. Chuyện rất liên hệ chứ không như ngươi tưởng đâu. Bởi vì sau khi ngươi đi rồi, thì có tin cho biết Phong Lâm Cư Sĩ lập trận Huyết Châu Hồn đua nhau tranh giành bảo vật.
Ả nghe qua vô cùng mừng rỡ, quyết định đến dự để thu đoạt tất cả những hạt Huyết Châu còn sót lại. Bởi thế nên ả đã tận lực tập luyện một thứ Ma Công khẩn cấp dễ tựu thành hơn "Cửu Cửu Huyền Công" tên gọi là "Cửu Âm Dương Chưởng".
Sau ngày thành công chiêu thức khủng khiếp ấy, hào khí của ả càng nổi bật lên hơn cả bao giờ hết. Cho nên, nếu chúng ta khinh địch, sơ xuất để lộ chân tướng chắc chắn hậu quả sẽ không sao đo lường trước được.
Do đó, lão tăng mới bảo ngươi hãy nên nhẫn nhục làm kẻ hầu hạ của ả để chờ cơ hội.
Nghe xong những lời trần tình sau trước của Đãng Ma Tôn Giả, bất giác Thạch Bảo Kỳ kinh hãi lên. Chàng tự biết kình địch là một yêu bà võ công quán thượng siêu phàm không dễ gì chế ngự, khắp mặt giang hồ khó có người đối địch.
Tự nhiên, Thạch Bảo Kỳ đâm ra ngao ngán, mối huyết cừu biết bao giờ trả cho xong, con đường phục hận hãy còn xa thăm thẵm.
Chàng cảm thấy bùi ngùi tấc dạ khi nghĩ đến vong hồn của Thạch Phá Thiên bên lạc cảnh hãy còn uất hận chưa nguôi.
Trãi qua một chặp bùi ngùi, Thạch Bảo Kỳ đem câu chuyện từ khi rời khỏi Túy Nguyệt Hiên, bị lão ma đầu Trung Nguyên Nhất Kiếm phát giác, đến gặp U Minh Yêu Nữ tặng Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn, rồi Tiêu Diêu Khách nói rõ cái thân thế của mình liên hệ tới Phong Lâm Cư Sĩ thế nào đều kể cho Đãng Ma Tôn Giả nghe không sót một điều.
Chàng cũng không quên nói rõ Lý Tiểu Bình là vị hôn thê của chàng, nhưng nay đã bị Phong Lâm Cư Sĩ bội ước, đồng thời chàng đã đoạn tuyệt, xem như một kẻ xa lạ.
Đãng Ma Tôn Giả lắng nghe Thạch Bảo Kỳ kể chuyện, sắc mặt biến đổi từng hồi, biểu lộ sự đồng tình xúc động cùng tột.
Giây lâu, lão nhân run giọng :
- Tiểu tử ! Bần tăng nghe qua mọi sự việc thật khó mà ngăn cầm được sự khích động.
Tuy sự tao phùng của ngươi gặp nhiều điều không may mắn, nhưng thân thế nay đã rõ ràng rồi. Đấng thân sinh vốn là đại hiệp Thạch Phá Thiên danh tiếng lừng lẫy một thời, nay đã khuất đi do bàn tay Nhị Vị Long Mộc Đảo Chúa cùng âm mưu độc hiểm của bọn ác đạo giang hồ, thiết nghĩ kẻ đại thù của ngươi đầy khắp võ lâm, tưởng cũng nên thận trọng cho lắm để khỏi mang thêm niềm ân hận ở sau nầy.
Thạch Bảo Kỳ không cầm được nước mắt nghẹn ngào :
- Đa tạ thịnh tình lão tiền bối đã quan tâm đến tại hạ, nguyện sẽ ghi tạc vào lòng.
Đãng Ma Tôn Giả tiếp :
- Nay chúng ta đến Phong Lâm Độ dự trận Huyết Châu Chiêu Thân, đây cũng là một cơ hội cho tiểu tử tìm cách thu hồi hạt Huyết Châu Hồn, trước tác võ công của tiên phụ, vậy ngươi nên nắm lấy thời cơ, đừng bỏ qua uổng phí.
Thạch Bảo Kỳ sáng rực dị quang :
- Nghĩa là lão tiền bối muốn cho tại hạ lên lôi đài giao đấu một phen à Đãng Ma Tôn Giả gật gù :
- Đúng vậy. Chứ lần nầy di không phải tiểu tử mang ý định đăng đàn giao đấu để thu hồi trước tác võ công của tiên phụ sao ?
Thạch Bảo Kỳ khẽ lắc :
- Thật vậy, tại hạ tới đây không hề có ý định dự trận Huyết Châu Chiêu Thân nầy.
Tại hạ cũng chẳng hề muốn thu đoạt Huyết Châu Hồn trong cơ hội đến đây.
Đãng Ma Tôn Giả sững sờ :
- Tiểu tử ! Vì sao ngươi có ý niệm lạ lùng nầy ?
- Rất giản dị, chỉ vì một lời tiết khí nên tại hạ nhứt định không dự cuộc. - Có phải chỉ vì Phong Lâm Cư Sĩ đã cự tuyệt hôn nhân cùng tiểu tử chăng ?
- Đúng chẳng hề sai. Đãng Ma Tôn Giả thở nhẹ :
- Nhưng theo lão tăng thì đây là một dịp tốt nhứt ngàn năm khó gặp cho tiểu tử chiếm lại mười lăm hạt Huyết Châu Hồn của tiên phụ.
Ta khuyên ngươi xét lại tận tường.
Thạch Bảo Kỳ sắt đá :
- Tại hạ chỉ có một lời, dù chết cũng không bao giờ đổi dời nữa là chuyện nầy.
Nhưng thú thật sau nầy tại hạ có cách chiếm lại những hạt Huyết Châu Hồn mà không cần phải dự vào trận giao đấu, để cho lão Phong Lâm đạo tặc chê cười nuốt lời đã thốt hôm nọ.
Hơn nữa lão có thể lầm tưởng tại hãy hãy còn mê say cái nhan sắc diễm kiều của con gái lão mà trở lại đây.
Đãng Ma Tôn Giả nghe giọng nói cương quyết của Thạch Bảo Kỳ biết không có gì lay chuyển nổi ý của chàng trong thời gian ngắn nên chỉ thở than mà không nói thêm lời nào nữa cả.
Hai người im lặng một hồi.
Cả hai để tâm hồn chìm lắng xuống. Qua một chập dường như lãnh ngộ đước một điều gì hệ trọng, Đãng Ma Tôn Giả bảo :
- Tiểu tử ! Ngươi hãy ở trong phòng giây lát để lão tăng đi xem bọn Phi Hồ Mỷ Nhân đang làm gì rồi sẽ quay vào liệu toan.
Ta còn nhiều việc phải nói với ngươi. Nói xong Đãng Ma Tôn Giả xô cửa bước ra ngoài, nháy mắt biến dạng. Thạch Bảo Kỳ ngơ ngác nhìn theo cái bóng Đãng Ma Tôn Giả khuất dần. Chàng chưa biết phải tính sao.
Có nên chạy theo Đãng Ma Tôn Giả chăng ?
Giữa lúc, chợt thấy một chiếc bóng kiều diễm từ ngoài lắc mình vào. Thạch Bảo Kỳ há hốc mồm kinh dị. Chàng đưa mắt coi đó là ai.
Chẳng ai khác hơn là Phượng Oanh.
Thạch Bảo Kỳ rúng động ngở từ nãy Phượng Oanh đứng ngoài nghe rõ câu chuyện của chàng và Đãng Ma Tôn Giả. Nhưng khi Phượng Oanh tủm tỉm cười, Thạch Bảo Kỳ hiểu ngay câu chuyện chưa hề bị lộ.
Chàng cảm thấy yên lòng.
Lúc ấy Phượng Oanh đã bước lại gần Thạch Bảo Kỳ nhìn sâu vào đáy mắt chàng. Mắt nàng nẩy lửa tình nồng đượm càng tăng thêm vẻ đẹp mê hồn. Sau đó nàng cất giọng oanh vàng thỏ thẻ :
- Thật là oan ức cho công tử, đường đường là một đấng nam nhi mà phải hầu hạ lệnh Sư phụ. Công tử có oán hận chăng ?
Thấy Phượng Oanh vui vẻ, Thạch Bảo Kỳ không sao lạnh lùng được. Chàng đáp lời nàng.
- Chứ cô nương xem đâu còn cách nào khác hơn được. Lệnh Sư đồ công lực cao thâm đến quỉ thần run sợ, có muốn đấu thì chẳng thấy hơn, cãi lệnh thì mất mạng, tốt hơn chịu thua là hay. Phượng Oanh đang tươi cười nghe Thạch Bảo Kỳ nói thế bỗng ngưng đi.
- Đấy là sự khôn khéo của công tử mà thôi, chính nhờ nhẩn nại mà người đã lọt qua con mắt của Sư phụ và Sư huynh, chứ tiểu muội thì thấy có khác.
Trong lòng Thạch Bảo Kỳ lại rúng động :
- Cô nương thấy khác thế nào ?
- Theo tiểu muội thì võ công của công tử cao thâm tột độ, chưa chắc gì kém hơn ai, đồng thời cũng có thể là ...
Đến đây nàng bỏ dỡ câu nói nhìn thẳng vào mặt Thạch Bảo Kỳ mà không cười nữa.
Cái nhìn nầy làm cho bầu không khí đương vui tươi bỗng trở nên căng thẳng.
Thạch Bảo Kỳ băng khoăng trong lòng khôn tả. Chàng hoài nghi nàng đã hiểu rõ tung tích của chàng rồi mới thốt ra lời đó.
Nhưng chàng vẫn giữ nét trầm tỉnh hỏi :
- Cô nương bảo có thể là như thế nào sao không nói nốt ?
Do dự một giây, Phượng Oanh đáp :
- Cứ như tiểu muội suy nghĩ thì công tử đây chính là nhân vật đã từng phá vỡ phòng luyện công tại Túy Nguyệt Hiên của gia sư ...
Thạch Bảo Kỳ rúng tận đáy lòng vì sự phát giác nguy hại của Phượng Oanh.
Chàng nghe nàng nói tiếp :
- Bởi vì trong lúc gia sư bị tập kích rượt theo nhân vật bắn chỉ phong thì lúc ấy chỉ có một mình công tử là kẻ lạ mặt trong tòa Túy Nguyệt Hiên, nơi mà dù cho kẻ nào có tháp cánh cũng không tài nào thoát khỏi. Nếu không là công tử thì còn ai vô đây.
Có một điều chẳng kém phần quan trọng là theo lời gia sư tiết lộ thì có một gã tiểu tử đã giả hình một vị tăng nhân lọt vô phòng luyện công, đồng thời gã nầy đã phát chiêu đánh trọng thương một vị lão tăng.
Nghe Phượng Oanh nói đến đây, Thạch Bảo Kỳ hốt hoảng trong lòng không ít. Chàng ngấm ngầm vận công lên dự phòng đến lúc tấn công tiêu diệt Phượng Oanh.
Sát khí lẫy lừng trên gương mặt tuấn tú của Thạch Bảo Kỳ. Chàng có thể giết người trong nháy mắt. Mặc dù vậy, Thạch Bảo Kỳ vẫn bình tỉnh nói :
- Ta xin cô nương chớ nên đùa cợt làm gì, thực tình lúc ấy chỉ vì tại hạ trông thấy tòa Túy Nguyệt Hiên phong cảnh tốt tươi nên bị lôi cuốn thả bách bộ vào xem qua một lần cho biết, ngoài ra không hề có mục đích gì khác lạ, cũng không dám phá phách phòng luyện công như lời cô nương đã bảo.
Xin cô nương chớ hoài nghi như thế.
Phượng Oanh nghiêm nghị bỗng bật cười, nàng không có gì ác ý với chàng cả.
Nàng êm đềm thốt :
- Công tử chớ lo ngại, thực tình tiểu muội chẳng hề có ác ý, dù cho nhân vật đó đúng là công tử đi nữa, tiểu muội cũng không bao giờ hở môi nói một lời cùng gia phụ.
Thạch Bảo Kỳ kinh dị :
- Phượng Oanh ! Do đâu cô nương bảo thế ? Phượng Oanh đỏ ửng má ngà :
- Thưa công tử ... cũng bởi vì ...
- Bởi vì như thế nào hở cô nương ?
Phượng Oanh quá thẹn cúi gầm mặt xuống, giây lâu ngẩng lên nhìn Thạch Bảo Kỳ bằng đôi mắt chan chứa một trời tình.
Giọng nàng nhỏ và có hơi run :
- Vì công tử là một thiếu niên tài hoa mà từ lâu tiểu muội chưa từng gặp.
Thốt xong nàng đỏ ửng má đào trông càng xinh đẹp hơn xưa.
Đến đây Thạch Bảo Kỳ mới chợt hiểu ra, chàng đâm ra lúng túng. Nhưng Thạch Bảo Kỳ chưa kịp nói thêm một lời nào cả thì chợt nghe có tiếng di động ở bên ngoài.
Chàng giật mình hướng mắt ra. Phượng Oanh cũng nhìn về phía cửa. Bỗng nghe tiếng nói của Phi Hồ Mỷ Nhân vọng vào :
- Phượng Oanh ! Con bé nầy trốn đi đâu.
Phượng Oanh tái hẳn sắc mặt, nói thật mau :
- Công tử, hẹn tái kiến.
Chưa dứt câu, Phượng Oanh xê mình lại gần cánh cửa sổ phóng ra ngoài chớp mắt biến dạng.
Lo ngại trong lòng, Thạch Bảo Kỳ bước lại đứng chỗ cánh cửa sổ, hé mắt nhìn qua phía đông. Chàng thấy Phượng Oanh đảo một vòng như từ đằng kia tiến lại trước sân cỏ. Hình như Phượng Oanh đánh lạc hướng sự nhận xét của Phi Hồ Mỷ Nhân.
Lúc ấy đã thấy hai chiếc bóng người bắn tới sân cỏ tợ chớp. Cả hai đáp xuống im lặng đến một hạt bụi chẳng hề thấy bay.
Người đứng trước chính là Phi Hồ Mỷ Nhân. Gã phía sau không ai khác hơn là Độc Thủ Thư Sinh.
Chẳng hiểu Phi Hồ Mỷ Nhân nói những gì không rõ, Phượng Oanh cúi đầu hô "vâng" rồi theo hai người tiến vô dãy thạch thất.
Dường như bọn người về phòng riêng.
Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng vô hạn. Chàng còn đang trầm tư thì chợt nghe luồng gió thổi nhẹ vào phòng.
Thạch Bảo Kỳ hoảng hốt quay phắt lại. Chàng ngỡ kẻ địch thủ đi tìm mình rửa hận.
Nhưng sự thật đã trái lại.
Một nhân vật xuất hiện chính là Đãng Ma Tôn Giả. Lão tăng bước lại gần chàng thầm khẽ :
- Tiểu tử ! Phải chăng Phượng Oanh vừa vào phòng nầy gặp ngươi ?
Thạch Bảo Kỳ gật đầu :
- Thưa lão tiền bối, đúng vậy.
- Phượng Oanh hỏi điều gì ?
- Nàng cật vấn tại hạ và dường như nàng đã rõ tung tích của tại hạ nữa Cặp lông mày Đãng Ma Tôn Giả hơi nhướng lên nhưng lại cất giọng bình thản :
- Dù sao theo ta thì Phượng Oanh đối với tiểu tử chẳng hề có ác ý, có đúng vậy chăng ?
- Quả đúng như vậy. Chính từ cửa miệng nàng đã thốt ra lời đó, đây thật là một chuyện hết sức quái gỡ. Tại hạ không hiểu tại sao nàng lại bảo chẳng hề tiết lộ với ả hồ ly.
Đãng Ma Tôn Giả buông trầm :
- Chẳng có gì quái gỡ cả, sự thật chỉ vì Phượng Oanh đã thầm yêu tiểu tử ngay từ buổi gặp ban đầu. Nàng phải bảo vệ cho ngươi bất c