https://truyensachay.net

Thiếu Phu Bất Lương

Chương 48: Tranh chấp Từ đường (2)

Trước Sau

đầu dòng
Lời này của lão phu nhân vừa nói xong, trong đại sảnh trở nên im ắng một chút, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Vị Thiếu Quân. Vị Thiếu Quân đang chìm đắm trong việc tửu lâu, nghe vậy cũng sửng sốt, lập tức nói: “Bà nội, cháu muốn làm chính sự, sao lại bắt cháu tu sửa Từ đường làm cái gì!” Lão phu nhân giận tái mặt: “Cho cháu tu cháu liền tu!” Tính tình đùa giỡn của Vị Thiếu Quân lại nổi lên, ngồi im không lên tiếng trả lời. Sắc mặt Nghiêm thị lúc này mới bình tĩnh trở lại, nói với lão phu nhân: “Nương, Thiếu Quân thật vất vả mới muốn làm chút chính sự, người còn dùng việc này làm phiền hắn.” Ngô thị hơi mấp máy môi, không biết tính toán cái gì, đột nhiên nói: “Con đồng ý với bà nội, để nhị đệ tu sửa đi.” Ánh mắt Nghiêm thị hiện lên sự sắc bén, Ngô thị quay mặt đi không nhìn nàng, thẳng hướng lão phu nhân nói: “Bà nội cũng là sợ Thiếu Dương bận quá.” Lão phu nhân đối với lời này từ chối cho ý kiến, nói với mọi người: “Vị gia chúng ta vốn ít người, chỉ có mấy huynh đệ Thiếu Huyên, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. Chuyện tu sửa Từ đường giao cho Thiếu Quân, Thiếu Dương cùng Thiếu Huyên quản lí Vị Tất Tri cho tốt. Vài huynh đệ các cháu nên vì Vị gia tận tâm tận sức mới phải.” Vị Thiếu Dương đứng lên, không nhìn ánh mắt Nghiêm thị đáp ‘Vâng’ . Ngô thị cũng nhấp nháy Vị Thiếu Huyên, hắn cũng liền đứng lên. Chỉ có Vị Thiếu Quân, vẻ mặt bất bình như thể ấm ức lắm, nhảy dựng lên : « Bà nội, ý định của người là không để cháu có tiền đồ ! Ai thích tu Từ đường thì tu, dù sao cháu mặc kệ ! » Lão phu nhân đau đầu chống mạnh gậy xuống : « Câm mồm ! » Trong mắt Ngô thị ẩn dấu chút vui mừng, cẩn thận không để Nghiêm thị phát hiện. So với để Vị Thiếu Dương ổn trọng khôn khéo tiếp quản từ đường, không bằng đem việc này đổ lên đầu Vị Thiếu Quân, hắn không muốn xử lý tự nhiên phải tìm người hỗ trợ. Nghiêm thị sao không biết tính toán của Ngô thị, trong lòng nén giận lão phu nhân, lại không vui vì Thiếu Dương không nghe lời. Lúc hai người nổi sóng trong lòng lại nghe thấy lão phu nhân từ tốn nói : « Thiếu Quân, nghe lời bà nói đi. » Vị Thiếu Quân vẫn là không tình nguyện nhưng chúng quy vẫn không nói thêm cái gì, tức giận hò hét một lần nữa rồi ngồi xuống, ai cũng không phản ứng. Lão phu nhân lúc này mới đứng dậy : « Đi dùng cơm thôi. » Ngô thị cùng Nghiêm thị có chút không cam tâm. Hách Liên Dung đứng lên, chính hướng nhà ăn mà đi, chợt thấy bên cạnh có thêm người, chính là Vị Thu Cúc. Thần kì nàng vừa mới không tham dự đề tài tu sửa Từ đường, đại khái cảm thấy tham dự cũng vô dụng. Dù sao nàng cũng muốn để trượng phu mình có chút mặt mũi, chuyện tu sửa từ đường cũng sẽ không rơi xuống đầu người khác họ. Hiện tại nàng cười cười với Hách Liên Dung, biểu lộ ra tín hiệu thiện ý khó có được. Hách Liên Dung có chút mơ hồ, đúng lúc này lại nghe thấy Ngô thị kinh ngạc nói : « Ai ? Sao tứ muội vẫn chưa trở về ? » Từ lúc nàng tiến đại sảnh đến bây giờ đã qua hai khắc chung( 1 khắc=15 phút, 1 canh giờ =2 tiếng), mà bây giờ nàng mới phát hiện. Còn những người khác, sau một lúc nàng hỏi mới xem xét một chút. Quả nhiên không thấy Vị Đông Tuyết, không ai để trong lòng, Ngô thị hỏi thì cứ việc hỏi, cũng không ai quan tâm Vị Đông Tuyết, thuần túy chỉ là việc điểm danh hình thức của một đương gia nên làm. Ngô thị nói với Bích Lan : « Đến Giáng Tuyết Cư nhìn xem. Sao không ăn cơm chiều cũng không nói một tiếng ! » Không đợi Bích Lan lên tiếng trả lời liền có hạ nhân chạy chậm tiến vào : « Tam cô gia đã trở lại. » (Cô gia=con rể.) Vị Thu Cúc lúc này kinh hỉ kêu lên, lướt qua mọi người chạy ra cửa. Hách Liên Dung đối với vị tam cô gia này ít nhiều cũng có chút tò mò, không rõ hắn có tài năng gì mà vừa có thể lấy nha hoàn của Vị Thu Cúc làm tiểu thiếp, lại vừa có thể khiến Vị Thu Cúc khăng khăng một mực với hắn, cho nên nàng vẫn nhìn cửa lớn. Thình lình một làn hơi ấm thổi vào trong tai : « Sáng nay ngươi cùng Đông Tuyết xuất môn ? » Giọng nói cực thấp, thổi trúng lỗ tai khiến nàng hơi ngứa, Hách Liên Dung co rụt cổ lại, quay mặt lại liền thấy Vị Thiếu Quân đứng cách nàng quá gần, có chút kinh ngạc nhìn chính mình, khóe môi chậm rãi cong cong lên như thể phát hiện ra đồ chơi thú vị. Hách Liên Dung từng bước lui về phía sau, tính đứng xa một chút, không ngờ Vị Thiếu Quân cũng từng bước tiến lên, giữ chặt cánh tay nàng, mặt càng nhích lại gần : « Ngươi có biết muội ấy đi đâu ? » Vẫn là giọng nói trầm thấp, nhưng hơi thở đã có chút cách xa hơn, Hách Liên Dung chỉ cảm thấy hô hấp kia lọt vào tai khiến nàng tê rần một bên mặt, vội vàng dùng một tay che lỗ tai, lại nắm chặt tay hung hăng rùng mình một cái, vuốt vuốt để bình tĩnh lại. (OMG, nhạy cảm quá nha, hắc hắc) Vị Thiếu Quân cười nhẹ thành tiếng : « Hóa ra ngươi không thể để người ta thổi lỗ tai… » Hách Liên Dung nhìn hắn tươi cười khiếm nhã thì nghiến răng nghiến lợi, đem sức mạnh toàn thân dồn về chân, tìm đúng chân hắn liền dẫm mạnh xuống. Vị Thiếu Quân kêu lên một tiếng đau đớn, vẻ mặt xanh xao nhấc chân tránh ra. Hách Liên Dung lại dùng sức xoa nhẹ lỗ tai, lúc này mới bớt nổi da gà. Đang muốn lườm hắn một cái lại bắt gặp một ánh mắt xinh đẹp. Nghiêm Yên cười cười, rất nhanh dời ánh mắt đi, Hách Liên Dung lại tinh tường thấy sự ảm đạm trong mắt nàng, lại buồn cực cảm thán một trận. Lại nhìn tên quỷ ám kia đã nhanh đỡ lão phu nhân đi, vừa rồi còn làm bà tức điên lên, bây giờ lại thấp giọng nói nhỏ nhẹ. Lão thái thái mặc dù còn cau mày, ánh mắt vẫn hiện lên sự cưng chiều, thật khiến người ta bội phục thủ đoạn của tên quỷ ám này. Bởi vậy cũng không ai nhắc đến chuyện của Vị Đông Tuyết, tuy rằng mọi người cũng cố ý bước chậm lại nhưng cũng phải chờ sau khi ngồi xuống toàn bộ, tam cô gia Tống Tử Hiên mới chính thức ra mặt (Làm mình nhớ đến anh Tống Tử Ngôn quá đi > . < ) Tống Tử Hiên tầm hai mươi lăm, hai sáu tuổi, vóc người cao lớn, mi thẳng, đôi mắt tinh tế, mặt hơi gầy và dài, dung mạo bình thường, trên mặt lại mang theo tươi cười vui vẻ, gần gũi, thập phần hợp mắt người khác. Vị Thu Cúc đi theo phía sau Tống Tử Hiên, trong ngực ôm một nữ hài tử ba bốn tuổi, vẻ mặt vui mừng, còn có sắc mặt bát quái vốn có. Hách Liên Dung đối với Tống Tử Hiên càng thêm tò mò. Sau khi Tống Tử Hiên đi vào nhà ăn, đầu tiên là hành lễ với lão phu nhân, rồi lại nói với Vị Thiếu Dương : « Bên Tề Huyền kia mấy ngày mưa to, lúc này mới chậm trễ lâu như vậy, tất cả sổ sách đệ đã kiểm tra, chút nữa giao lại cho tam ca thẩm tra đối chiếu. » Vị Thiếu Dương cười nói : « Tử Hiên vất vả. » Vị Thu Cúc dùng khửu tay huých huých Tống Tử Hiên : « Trước ngồi đi, nhiều ngày như vậy cũng mệt mỏi rồi, ăn cơm rồi nói. » Tống Tử Hiên ôn nhu nhìn Vị Thu Cúc, tay ôm lấy con gái : « Nàng cũng ngồi đi, nữ nhi ở nhà bà nội được chăm béo lên không ít, đừng làm mệt bản thân. » Vị Thu Cúc cười ấm áp, Tống Tử Hiên lại nhìn về phía Hách Liên Dung, thi lễ : « Vị này chắc là nhị tẩu ? Em rể lỡ mất rượu mừng của nhị ca, nhị tẩu, thật sự là đáng tiếc. » Khi Hách Liên Dung đứng lên thi lễ lại, Tống Tử Hiên đã cho người bưng lên một cái hộp nhỏ, cười nói : « Đây là một hộp huân hương Tây Việt, nhị tẩu nếu nhớ nhà, không ngại đem ra dùng, mặc dù không có nhiều tác dụng nhưng cũng có thể vơi đi phần nào. » Hách Liên Dung nhận lấy mở hộp, quả nhiên chỉ có Tây Việt mới có hương vị kham khổ, loại hương vị này rất được ưa chuộng ở Tây Việt nhưng lại không được Vân Hạ hoan nghênh cho nên tại đây rất khó mua được. Nhìn vào lễ vật, Hách Liên Dung không khỏi thầm khen thái độ làm người cẩn trọng của Tống Tử Hiên. Thế nhưng vẻ mặt tán thưởng của Hách Liên Dung lại làm cho Vị Thiếu Quân bĩu môi, đoạt lấy hộp huân hương để xem, ném lại trên bàn như thể vô cùng khinh thường. Lúc này lại nghe Tống Tử Hiên nói : « Yên biểu muội đã nhận được con diều kia chưa ? » Hách Liên Dung sửng sốt, Nghiêm Yên đã nhẹ nhàng đứng dậy cảm tạ : « Nhận được rồi, cám ơn tam biểu tỷ phu. » Tống Tử Hiên cười nói : « Không có gì, hôm nay là sinh nhật muội, ta còn sợ không về kịp để tham gia. » Nói xong hắn có ý nhìn Vị Thiếu Dương một cái : « Con diều kia là đệ từ Ngân Lĩnh làm ra, bên kia có nhà xưởng hơn trăm năm, chuyên làm diều, lại nổi danh nhất với loại ‘bỉ dực song phi’, hàng năm có không ít người đặc biệt đến đặt mua, chỉ vì loại này mang đến điềm báo tốt. » Hiển nhiên lại thêm một người hiểu lầm Nghiêm Yên cùng Vị Thiếu Dương. Vị Thiếu Dương chỉ cười cười, thoáng nhìn Nghiêm Yên với vẻ khó xử, sắc mặt Nghiêm Yên cũng không tốt lắm, cố gắng nặn cười nhưng trong mắt chứa đầy mất mác. Hách Liên Dung thế mới biết được lai lịch con diều kia, lại bị Vị Thiếu Quân đạp hỏng mất, khó trách Nghiêm Yên có vẻ mặt như vậy. Thế nhưng ấn tượng của nàng với Tống Tử Hiên lại tốt thêm ba phần, loại đồ vật đầy tâm ý này không phải có tiền là mua được. Hai đồ lễ vật thôi nhưng Hách Liên Dung đã hoàn toàn hiểu được vì sao Vị Thu Cúc cứ khăng khăng một mực với Tống Tử Hiên. Mà tâm ý của Tống Tử Hiên cũng chưa hết : « Lần này đi Tề Huyền xa xôi, làm phiền mọi người chiếu cố Thu Cúc, cháu mang về một ít lễ vật, đã đưa đến các viện, chỉ là một chút thành ý, mọi người chớ chê cười. » Thu được lễ vật, mọi người đều vui vẻ. Lão phu nhân đối với Tống Tử Hiên cũng không tệ bạc, tuy không cùng nhà cũng không ngẫu nhiên lộ ra vẻ lãnh đạm như với Vị Thiếu Dương: « Tử Hiên, cháu nói Tề Huyền mưa to ? Tổ ốc cháu có đến xem qua không ? » Tử Hiên cười nói : « Bà nội yên tâm, cháu đã xem qua, chỗ bị dột cũng đã tu bổ. » Lão phu nhân lúc này mới an tâm, Vị Thu Cúc nói : « Bà nội, nếu phải tu sửa Từ đường không bằng nhân tiện cũng tu sửa lại Tổ ốc đi, tuy rằng nhà chúng ta rời khỏi Tề Huyền đã nhiều năm, nhưng đa số điền sản lại ở bên đó, để Tổ ốc tiêu điều nói ra cũng mất thể diện. » Lão phu nhân trầm ngâm một chút như thể đang lo lắng, Tống Tử Hiên ngạc nhiên nói : « Tu sửa Từ đường ? » Vị Thu Cúc gật gật đầu : « Đã giao cho nhị ca làm rồi. » Tống Tử Hiên cực kì kinh ngạc, thế nhưng hắn cũng lập tức thu hồi ngạc nhiên, cười nói với Vị Thiếu Quân : « Nếu có chỗ nào cần Tử Hiên hỗ trợ, nhị ca không cần khách khí. » Vị Thiếu Quân không hứng thú gì với việc này, tất cả lực chú ý lại đặt lên việc nghiên cứu cái hộp huân hương, cũng sẽ không thể đáp lại. Trên mặt Vị Thu Cúc hiện lên chút nôn nóng, đang muốn nói với Vị Thiếu Quân gì đó, Tống Tử Hiên vỗ nhẹ tay nàng trấn an, lại nói với mọi người : « Làm chậm trễ cơm chiều của mọi người cùng khánh sinh biểu muội Nghiêm Yên , Tử Hiên tự phạt ba chén. » Tống Tử Nhiên trời sinh là người giỏi giao tiếp, nói vớ vẩn đã khơi dậy không khí tiệc rượu. Luân phiên kính rượu, những câu kính rượu không không câu nào bị trùng nhau, chân thành mà không làm người ta phản cảm, ngay cả Hách Liên Dung cũng vui vẻ uống mấy chén. Nàng vốn không giỏi uống rượu, nhưng không biết đây là loại rượu ngon gì, hương thơm, vị không cay, uống vào có hơi nóng nóng, làm cho người ta thập phần thoải mái. Được nửa tiệc, Vị Thiếu Quân cũng thoát khỏi việc tu sửa Từ đường nhàm chán khiến hắn buồn bực, liên tiếp hô hào, uống rượu đối thơ, hai câu thơ hào hùng, nâng cốc đưa không khí buổi yến tiệc lên tới cao nhất. Mọi người dường như quên vừa mới không lâu ở trong đại sảnh nói chuyện tương đối lạnh lùng. Ngay cả Nghiêm thị sau hai chén rượu cũng tươi cười nhiều hơn. Dương thị sau mấy ngày gần đây lo lắng, giọng lại sôi nổi, nói vài chuyện nhàm chán cũng khiến mọi người không ngừng cười. Đây là lần đầu tiên Hách Liên Dung cảm nhận được hóa ra trong ngôi nhà này cũng xuất hiện tiếng cười, tuy rằng nàng cảm thấy mọi người cười không phải bởi vì tiết mục ngắn của Dương thị gây buồn cười mà chính là cười nàng ấy thất thố sau khi uống rượu thôi. Người say đầu tiên là Dương thị, buông chén đầu tiên cũng là nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của tứ thiếu gia vẫn bình tĩnh sai nha hoàn đỡ Dương thị đi, tiếp theo cũng cáo lui. Vị Thu Cúc cũng ôm đứa nhỏ sớm đã ngủ say đứng dậy cáo từ, mọi người lúc này mới giải tán. Hách Liên Dung nhớ kĩ lấy hộp huân hương kia, tay vừa đụng tới đã nhanh bị người ta cướp đi, đại khái rượu vào tỉ lệ nghịch với tức giận( really ?), nhìn hộp huân hương đang cầm lỏng lẻo trên tay Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung hiếm khi không tức giận, đôi mắt mông lung, than thở một câu : « Đừng làm rơi. » Nói xong mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Vị Thiếu Quân mà đi ra đại sảnh. Bích Liễu đến đỡ nàng, nàng khoát tay, tuy rằng không uống được nhiều nhưng mấy chén này cũng không đến mức khiến nàng quá say, với lại nàng thích đi xiêu xiêu vẹo vẹo như vậy, cảm giác được thả lỏng rất nhiều. Tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, Hách Liên Dung nghe Bích Liễu kêu một tiếng : « Nhị thiếu gia. », sau đó không nghe thấy tiếng nào nữa, quay đầu lại, thấy Vị Thiếu Quân thay thế vị trí của Bích Liễu đi theo phía sau. Hắn cũng uống không ít nhưng cũng không có chút men say, thấy Hách Liên Dung đang đi về, liền đưa nàng hộp huân hương kia, không biết vì sao cảm thán một câu : « Vì nhà chúng ta mua về đồ vật này nọ, ngươi sẽ sớm hiểu được. » Hách Liên Dung không hiểu ý tứ của hắn, định giơ tay lấy lại hòm kia, xoay người lại, cảm thấy hơi say, lập tức ngồi xuống đất, tay vẫn không hạ xuống muốn lấy lại cái hòm. Không đợi nàng đụng tới, cái hòm kia liền được đưa đến tay nàng, ngẩng đầu, thấy Vị Thiếu Quân nửa như ngồi xổm trước mặt nàng nhìn nhìn, trên mặt không có vẻ cười huyên náo, lại lén lút như kẻ trộm tiền, đúng, kẻ trộm tiền.
alt
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc