Cô một thân y phục đỏ ngồi trước bàn trang điểm, trong phòng chờ ,chống cằm suy tư " hic mình xinh đẹp, dễ thương như vậy mà! ". Cạch, đang mải suy nghĩ cô không để ý là có người đi vào, đến khi cô gái đó lên tiếng cô mới quay đầu lại.
- Cô... đừng cưới nữa có được không?
Cô ngạc nhiên nhưng không quá lố nhìn cô gái đó. Cô ấy, ừ thì nhìn cũng thuận mắt, mà khoan. ĐỪNG CƯỚI NỮA?? Hơ hơ là ý gì đây?
- Tôi và anh ấy yêu nhau rất nhiều, nhưng vì hôn ước mà anh ấy phải lấy cô, xin cô huỷ đám cưới này có được không, hic hic.
Cô gái đó gương mặt đầy nước mắt, sụt sùi. Cô vội rời ghế tới cạnh cô gái ấy.
- Tôi.. tôi không hiểu cô đang nói gì hết??
- Vì thực hiện hôn ước nên anh ấy cưới cô, chúng tôi phải xa nhau. Xin cô huỷ đi có được không? Hay tôi quỳ xuống xin cô.
Cô vội vã đỡ cô ta. Trời ơi! Để cô ta quỳ thật cô giảm tuổi thọ mất. Nhưng nghe đến đây cô cũng hiểu phần nào rồi. Cô.... là đang làm kẻ thứ 3??? Uầy, tuyệt đối không được, có chết cô cũng không muốn làm kẻ thứ 3 đâu.
- Tôi.... tôi, tôi không quyết định được.
Cô cũng bắt đầu nước mắt ngắn nước mắt dài. Cô thề luôn đấy, giải diễn viên xuất sắc nhất nợ cô 1 tấm bằng khen, suốt bao năm nay cô diễn cái vai này đến sắp chán rồi.
- Cô có thể trốn đi mà, chỉ cần cô không biến mất, sẽ không ai ép cô cưới nữa.
Cô quay đầu sang hướng khác suy nghĩ. Trương Hạ Sảnh ở đằng sau nhếch môi cười. " Bác trai, bác gái rất coi trọng danh dự, chỉ cần mày cho họ leo cây thì mày sẽ biến mất mãi mãi chứ đừng nói tới trốn. Anh ấy chỉ có thể là chồng tao ". Lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn khóc nức nở.
Cô suy nghĩ những lời cô ta nói. " Đơn giản vậy sao mình không nhớ ra nhỉ, ayyya, có phải ngu quá rồi không?? ". Cô quay lại cười với cô ta rồi gật đầu nhẹ. Cô ta mau chóng rời khỏi phòng. Cô cũng mau chóng chạy lại cửa sổ nhìn xuống dưới " chiều cao này không làm khó được mình, khi được anh Joserp huấn luyện, tường còn cao hơn vậy nhiều mà vẫn qua được mà ".
Cô bắt đầu thực hiện việc trèo tường trốn đi, và thuận lợi rời khỏi khuôn viên đám cưới.
- ----
Sắp đến giờ lành, mọi người đi vào phòng chờ chỉnh sửa lại cho cô dâu, ai ngờ...
- Cô dâu đâu rồi, không có trong phòng??
Nhân viên trang điểm vội chạy ra ngoài thông báo.Một anh phó quan nhanh chóng rút điện thoại ra gọi đi.
- Thiếu soái, cô dâu trốn rồi.
Người ở đầu dây bên kia nghe xong thoáng ngạc nhiên, xong nhẹ lên tiếng:
- Tôi biết rồi.
Anh bỏ điện thoại xuống, khẽ nhếch môi " Không ngờ em lại dám trốn " Kííít. Đang suy nghĩ đột nhiên chiếc xe anh ngồi phanh gấp, người tài xế nhẹ tiếng thông báo:
- Thiếu soái, hình như tông phải người rồi.
Sau đó, một tiếng quát vang lên.
- Đi xe kiểu gì vậy, sắp tông chết người ta rồi.
Anh nhìn cô hết sức ngạc nhiên, đôi môi lại khẽ nhếch lên " không ngờ lại tự tìm đến ". Anh mở cửa xe bước xuống nhìn cô gái đang chật vật đứng dậy vì bộ lễ phục rườm rà.
- Không sao?
Thanh âm lạnh lùng vang lên, cô cũng ngước đầu lên nhìn định chửi thì đứng cmn hình. Đùa...đùa nhau à, anh quân nhân tháng trước " vô tình " đấu súng với cô, bị cô làm 1 viên vào chân, bây giờ đây đang lạnh lùng đứng trước mặt cô.
- -Tua lại 1 tháng trước --
Cô như mọi hôm, đêm đêm lại lẻn ra khỏi Hạ gia tới chỗ cha. Đêm nay cũng vậy. Nhưng khác mọi hôm, đêm nay có 1 lô hàng lớn, cô khóc lóc van xin mãi anh Joserp mới đồng ý đưa cô đi cùng.
Đang trong lúc giao hàng sắp xong thì 1 dàn quân lính từ đâu ập ra. Cô và mọi người tách nhau ra để chạy, anh Joserp cầm chân họ để cô chạy, nào ngờ.... Cô chạy sắp tới xe rồi thì từ đâu 1 chưởng chơi thẳng vào cô. May cô né kịp không chắc tan. Khi ngẩng mặt lên thì là một anh quân nhân đẹp như tạc tượng, sống mũi cao, gương mặt uy nghiêm lạnh lùng giương súng vào cô. Chỉ bởi mải ngắm nhìn dung nhan ấy mà cô suýt ăn ngay viên đạn vào sọ nếu cô không lần 2 né kịp. Cô cũng nhanh rút súng ra nổ súng. PẰNG! Phát thứ nhất bắn ra anh ta né được, nhưng cô là ai chứ " nữ hoàng viên đạn " chính là cô. Anh ta ăn ngay 1 phát vào đùi trái, cô bắt kịp thời cơ này bỏ chạy, vì anh ta cũng đâu phải dạng lang băm, bắn sượt cánh tay trái cô.