Tam di thái thái cả người run lên, không tự chủ được nhìn về phía Đại phu nhân, hai mắt vụt sáng.
Đại phu nhân nhìn ánh mắt Tam di thái thái, quả quyết lắc đầu, “Không, ta cũng sẽ không giao cho Tín Trung. Gia chủ Trà Hành phải có đảm lược, có trách nhiệm, trọng tín nghĩa, không sợ gian hiểm, không chối từ vất vả!” Bà nhìn Tam di thái thái chậm rãi nói: “Tín Trung chưa phù hợp với yêu cầu của ta!”
Tam di thái thái hai mắt buồn bã, cúi đầu xuống, Trang Minh Lan kéo tay mẫu thân, cũng là vẻ mặt thất vọng. Phương Nghiên Hạnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vẻ mặt lại thản nhiên.
Nhị di thái thái nhìn chằm chằm Tam di thái thái, lạnh lùng cười. Nàng ta lại quay đầu, “Không phải Tín Trung?” Tay nàng ta chỉ về phía Trang Tín Ngạn đứng một bên, “Ha” một tiếng cười, “Đại tỷ, ngươi không phải muốn nói với ta, ngươi sẽ giao cho Tín Ngạn chăng!”
Trang Tín Ngạn vẻ mặt lạnh lùng nhìn Nhị di thái thái tay chỉ về phía mình, môi mím nhanh, ánh mắt phảng phất dao động, vừa lạnh lùng vừa lợi hại, Nhị di thái thái chống lại con ngươi lạnh lẽo như hàn băng của hắn, không biết như thế nào, trong lòng hơi run, nàng ta ngượng ngùng thu hồi tay.
Mấy người trong dòng họ bao gồm Hồ đại nhân đang ngồi tại chính vị đều cười lắc đầu, trong thần sắc tự nhiên toát ra một loại khinh thị. Tần Thiên ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, lại nhìn nhìn cách đó không xa sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng của Trang Tín Ngạn, trong lòng không khỏi dâng lên sự đồng tình.
Đại phu nhân thấy nàng ta ngôn ngữ nhục nhã con của mình, trên mặt toát ra sự giận dữ, bà lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhị di thái thái, nói từng chữ một: “Trà Hành giao cho ai, không giao cho ai, đều do ta quyết định, không tới phiên một thiếp thất như ngươi ở trong này chỉ trỏ!”
Nói xong bà quay đầu nhìn về phía dòng họ, lại nói: “Tin tưởng các vị thúc bá nhất định còn nhớ rõ di ngôn của lão gia, người thừa kế của Trang phủ sẽ do Trang Hoa Anh ta quyết định, ta nói giao cho ai, thì sẽ giao cho người đó! Hoa Anh thực tôn kính các vị thúc bá trưởng bối, chỉ là lão gia chúng ta sớm đã cùng các vị ở riêng, Trang phủ hiện tại đều là do lão gia tạo dựng từ hai bàn tay trắng, cho nên người thừa kế Trang phủ cũng là việc riêng của nhà chúng ta. Chúng ta vì dòng họ những gì nên làm thì đã làm, không cần làm, cũng đã làm, đối với dòng họ xem như tận tâm hết sức, cho nên, còn thỉnh các vị thúc bá trưởng bối đừng nhúng tay can thiệp vào sự vụ của nhà chúng ta!”
Đại phu nhân thanh âm vừa lãnh vừa cứng cỏi, ngữ khí kiên quyết quyết đoán, tuyệt mọi đường lui, mấy vị thúc bá trước khí thế cường ngạnh này của Đại phu nhân đều nói không nên lời. Nhị di thái thái tay nắm chặt thành quyền, tức giận đến mặt trắng bệch.
Nhưng đúng lúc này, Thúc công Trang Thành Chí vốn không lên tiếng, chỉ cụp mắt, giống nhau đang ngủ lại bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở hẳn cặp mắt tam giác đục ngầu. Hắn hai tay dựa vào ghế vịn, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Đại phu nhân, chậm rãi nói: “Điệt tức lời ấy sai rồi…”
Trang Thành Chí bởi vì lớn tuổi, thanh âm khàn khàn lại hơi nhỏ, nhưng trấn định khiến tất cả mọi người không thể bỏ qua.
“Không sai, chúng ta là phân gia, theo lý thuyết, việc nhà của các ngươi, chúng ta không nên nhúng tay…” Nói xong, hắn hai tay vịn vào ghế dựa, run rẩy đứng dậy, Nhị di thái thái vội vàng đi lên, nâng đỡ hắn, mỉm cười nói: “Thúc công, ngài chính là trưởng lão trong dòng họ Trang thị chúng ta, ngài nhất định phải giúp con cháu Trang phủ có vài lời công đạo, đừng để cho một số người ác độc ỷ vào di ngôn của lão gia muốn làm gì thì làm, vô pháp vô thiên!”
Nói xong nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Đại phu nhân một cái.
Trang Thành Chí ra hiệu ý bảo nàng ta yên tâm, hắn được Nhị di thái thái dìu đỡ đi đến trước mặt Đại phu nhân. Đại phu nhân lui về phía sau từng bước, hơi hơi cúi đầu, tỏ vẻ tôn trọng.
“Điệt nhi trước khi chết đúng là đã để lại di ngôn này, ta tin tưởng, hắn lúc ấy nhất định toàn tâm toàn ý tin tưởng điệt tức, nhưng hắn thật không ngờ, lòng người thay đổi, hiện tại Trang Hoa Anh, đã không còn là Trang Hoa Anh năm đó nữa rồi!”
Đại phu nhân nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: “Lời này của Thúc công ám chỉ điều gì vậy?”
Trang Thành Chí nhìn bà một cái, “Có người nào không muốn đem gia nghiệp của mình truyền cho con cháu ? Ngươi hiện tại chậm chạp không chịu giao ra Trà Hành, giao ra vị trí đương gia, Tứ điệt nhi nếu còn tại thế, người đầu tiên phản đối, khẳng định sẽ là hắn!”
Trang Thành Chí dừng dừng, thở dốc vài lần, lại tiếp tục nói: “Di ngôn là vật chết, mà người mới là vật sống, Tứ điệt nhi đã chết, chúng ta thân là đồng tông của hắn, quyết không thể ngồi yên không để ý tới, chúng ta tuy rằng phân gia, nhưng mà chúng ta cũng không mơ ước tài sản Trang phủ các ngươi, chẳng qua vì các ngươi chủ trì công đạo, đây đúng là chuyện mà dòng họ chúng ta phải làm!”
“Không sai, Thúc công nói rất đúng! Dòng họ tồn tại vốn chính là vì điều này, ở riêng thì thế nào, chúng ta cũng không đỏ mắt tham lam tiền tài Trang phủ, sao không có tư cách vì bọn họ cô nhi góa phụ nói ra vài lời công đạo !” Có trưởng lão dòng họ nói ra như vậy, những người còn lại một lần nữa vội vàng tiếp lời, một người rồi lại một người lời nói ra vẻ chính nghĩa chỉ trích Đại phu nhân.
Đại phu nhân thân đứng trong đám người, dần dần thay đổi sắc mặt.
Thúc công Trang Thành Chí lại nói: “Điệt tức không muốn chúng ta nhúng tay vào chuyện này, cũng không phải không được…” Hắn nhìn về phía Đại phu nhân, cười nói: “Chỉ cần các ngươi bắt đầu từ Tứ điệt nhi, xóa tên khỏi gia phả Trang thị, chúng ta sẽ không còn chút liên quan với Trang phủ các ngươi, chúng ta cũng sẽ không có quyền nhúng tay vào chuyện của nhà các ngươi nữa !”
Vừa dứt lời, Nhị di thái thái liền chỉ vào Đại phu nhân kêu lên: “Giang Hoa Anh, ngươi dám! Ngươi nếu thực dám làm như thế, chỉ sợ lão gia sẽ tức giận đến mức từ trong mộ chui ra!”
Ruồng bỏ dòng họ, tương đương với việc ruồng bỏ tổ tông, con cháu đời sau đều không ngóc đầu lên nổi, trở thành trò cười của thế nhân, xóa tên trên gia phả, sẽ trở thành lục bình trôi dạt không có nguồn gốc, mặc dù chết, cũng sẽ là cô hồn dã quỷ. Đại phu nhân dù có cường ngạnh, cũng không dám quyết định như vậy!
Trong lúc nhất thời, Đại phu nhân chỉ cảm thấy trên lưng lạnh lẽo, tim đập nhanh.
Nhị di thái thái nhìn sắc mặt biến đổi đột ngột của bà, trong lòng cười lạnh, rốt cuộc gừng càng già càng cay, thúc công vừa nói ra một lời đã trúng vào điểm yếu của bà ta!
Nguyệt Nương cách Đại phu nhân gần nhất, nhìn thấy phu nhân sắc mặt không tốt, lo lắng thân thể của bà liền bước lên phía trước nâng đỡ. Tần Thiên ở một bên lo lắng suông, nhưng lần này không giống lần trước. Lần này Hồ đại nhân và dòng họ Trang thị đều ở trong này, nếu nàng tùy tiện đi lên, chẳng những không giúp được phu nhân, chỉ sợ vừa lên tiếng, nhất định sẽ bị đánh, trong lúc nhất thời, nàng cũng không nghĩ ra biện pháp nào.
Đại phu nhân được Nguyệt Nương đỡ, đứng vững vàng thân mình, hít sâu một hơi, áp chế khí huyết bốc lên tận ngực, nhìn về phía Trang Thành Chí thành khẩn nói: “Thúc công, không phải ta không muốn đem địa vị gia chủ giao ra, mà hiện tại mặc kệ là Tín Xuyên hay là Tín Trung, đều chưa đủ tư cách trở thành đương gia. Trà Hành có hơn một ngàn người làm việc, chỉ một chút sai lầm, hậu quả khó liệu. Ta há có thể để tâm huyết cả đời của lão gia, lấy vận mệnh của hơn một ngàn người của Trà Hành ra vui đùa? Thúc công cũng biết, Tín Xuyên cùng Tín Trung đã làm ra loại chuyện gì?”
Vốn Đại phu nhân không muốn đem chuyện trà giả nói ra, dù sao dòng họ đối với Trang phủ bọn họ ghen tị đỏ mắt không phải ngày một ngày hai, nói ra chỉ sợ hậu quả khó liệu. Nhưng sự việc tiếp diễn tới tận bây giờ, nếu không nói ra lý do, thực sự sẽ bị bọn họ cưỡng bức giao ra vị trí đương gia.
Nhưng không nghĩ tới, Đại phu nhân nói còn chưa xong, Thúc công đã đưa tay ngăn bà lại, cười nói: “Ta biết ngươi nói đến việc nào, chuyện này, Tú Mai đã nói với ta rồi.”
Đại phu nhân kinh ngạc nhìn Nhị di thái thái mà Nhị di thái thái đắc ý dào dạt trừng bà liếc mắt một cái.
Thúc công tiếp tục dùng thanh âm khan khàn nói: “Tín Xuyên dù sao tuổi còn trẻ, làm sao có thể không có sai sót? Trọng yếu nhất là, biết sai mà sửa! Nghe nói, ngươi đã đánh bọn họ hai mươi đại bản, cũng không đem việc này giao cho quan phủ, chứng tỏ ngươi cũng đã muốn tha thứ cho bọn họ, một khi đã như vậy, còn có vấn đề gì? Tín Xuyên trải qua lần giáo huấn này, về sau làm việc sẽ có chừng mực!” Nói xong, Trang Thành Chí xoay người nhìn về phía Hồ đại nhân đang ngồi ở chính vị, thở dài nói: “Đại nhân, tiểu nhân nói có đúng hay không?”
Hồ đại nhân ngửa đầu cười một tiếng dài, chén trà cầm trong tay đặt lên bàn, đứng lên, chậm rãi đi thong thả về phía trước, vừa nói: “Lão nói rất đúng , con người ai mà chẳng có sai lầm? Biết sai mà sửa, mới là điều tốt.” Hắn dừng lại trước mặt Đại phu nhân, nhìn về phía Đại phu nhân nghiêm trang nói: “Đại phu nhân, việc này Bản châu đã lập hồ sơ, nếu Đại phu nhân thật sự không muốn tha thứ cho Nhị công tử Trang phủ, bản quan cũng sẽ theo nếp làm việc, phàm là án làm giả, tuyệt không nương tay, tuyệt không nửa điểm nể tình! Đại phu nhân có muốn như vậy hay không?”
Đại phu nhân nhìn Hồ đại nhân, tức giận đến nói không ra lời, lời này là uy hiếp, nếu thực đem chuyện trà giả lên quan phủ, chuyện thứ nhất quan phủ phải làm chính là kê biên tài sản Thịnh Thế, cho dù việc này cuối cùng được giải quyết, Thịnh Thế chỉ sợ từ nay về sau không gượng dậy nổi.
Đại phu nhân chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa. Bà gắt gao nắm lấy cổ tay Nguyệt Nương, hơi hơi run rẩy.