Phương Tuân Kiệm nói với giọng trầm trồ: “Spa của Hạ Việt là tốt nhất thành phố, đặt trước ba ngày còn không có phòng đấy”.
Ngô Mạn Ni thích nhất là tận hưởng những thứ này, thấy Phương Tuân Kiệm nói giúp cho Hạng Mĩ Cảnh, cuối cùng cũng thu lại tính khí của nữ vương, chỉ vào hai va li bằng da bò màu hồng sau mình ra hiệu cho Hạng Mĩ Cảnh chuyển lên xe, sau đó cất bước cùng Phương Tuấn Kiệm ra ngoài.
Hành lí của Phương Tuân Kiệm chỉ có một chiếc túi, tay phải anh xách túi, Ngô Mạn Ni đi bên phải anh, nhưng anh không có ý định đổi sang tay trái, mà cố ý giữ chút khoảng cách này, trò chuyện với cô ta làm như vô tình tiết lộ: “Gần đây Joe đột nhiên say mê du thuyền, thường cùng một đám người ra biển mở party”.
Ngô Mạn Ni cười nói: “Anh ta tưởng ở xa bố, không ai quản được nữa, nên mới dám ngày ngày đi chơi như thế”.
Phương Tuân Kiệm lại tiếp tục làm như vô ý: “Cậu ta nghĩ ra đủ mọi trò hòng khuấy động cho tâm trạng vui vẻ, nhưng cũng chỉ mình Theresa có thể đáp ứng được những yêu cầu cổ quái đó của cậu ta”.
Ngô Mạn Ni thoáng chau mày: “Theresa?”.
Phương Tuân Kiệm gật đầu.
Ngô Mạn Ni quay lại nhìn Hạng Mĩ Cảnh đang kéo va li đi cách họ ba mét phía sau.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, trên cổ quàng chiếc khăn kẻ ô vuông xanh trắng phối khá hợp, phía dưới là chiếc quần lửng rộng màu kem, vai đeo túi lớn màu đen. Mái tóc xoăn dài dễ rối, nhưng có lẽ do được chăm sóc cẩn thận, nên nhìn rất bóng và bồng bềnh có lọn, khuôn mặt trang điểm thì không nói làm gì, nhưng cánh tay và phần chân lộ ra ngoài rất mịn màng trắng trẻo, ngũ quan của cô thoạt nhìn tổng thể thì không bắt mắt, nhưng mũi, mắt, miệng kết hợp cùng nhau chẳng thể tìm ra được chỗ nào để chê trách. Ngô Mạn Ni càng nhìn càng thấy khó chịu trong lòng, nói với giọng rất khinh thường: “Vì vậy cô ta chính là thiếp mới được sủng ái của Joe?”.
Phương Tuân Kiệm lắc đầu: “Cô ấy là bạn gái của con trai Quý Thục Nghi”.
Ngô Mạn Ni giật mình kinh ngạc.
Hai người đã ra khỏi tòa nhà dành cho khách VIP, tài xế của hai chiếc xe cũng mở cửa chờ sẵn, nhưng Ngô Mạn Ni vẫn truy hỏi Phương Tuân Kiệm: “Vậy tại sao cô ta vẫn còn làm ở Bảo Nhã?”.
Phương Tuân Kiệm bật cười: “Tâm tư của phụ nữ sao tôi đoán được”.
Sắc mặt Ngô Mạn Ni không tốt lắm, có lẽ đang hối hận vì thái độ ngạo mạn vừa rồi của mình.
Phương Tuân Kiệm cúi đầu mím môi cười, nhưng sau đó nhanh chóng nói lời tạm biệt với Ngô Mạn Ni: “Hẹn gặp lại buổi tối”.
Ngô Mạn Ni vẫy tay chào tạm biệt Phương Tuân Kiệm, thấy Hạng Mĩ Cảnh đang cùng tài xế xếp hành lí của mình vào cốp sau. Cô ta ngập ngừng khoảng hai giây, nhưng vẫn mang chút tâm cao khí ngạo không thể hạ mình, trên đường từ sân bay về khách sạn, cô ta không nói với Hạng Mĩ Cảnh lời nào.
Hạng Mĩ Cảnh không hiểu Phương Tuân Kiệm đã thì thầm những gì với Ngô Mạn Ni, một người như anh, rất biết cách dỗ dành lấy lòng phụ nữ, cho dù cô có thông minh lanh lợi thế nào, dỏng tai nghe ngóng ra sao, cũng không thể biết được hết những chiêu thức ấy. Nhưng điều khiến cô thấy vui mừng là Ngô Mạn Ni không gây khó dễ gì cho cô nữa, đưa người tới khách sạn, sắp xếp chỗ ở và phòng spa xong, cô liền đi tìm Bill đòi món bánh mì bơ.
Bill đang đợi cô ở phòng ăn, không chỉ bánh mì bơ, anh ta còn chuẩn bị sữa tươi cùng vài món ăn vặt khác. Thấy cô vào, anh ta vô cùng lịch sự đứng dậy kéo ghế cho cô, rồi cười hỏi: “Biểu hiện của tôi ngày hôm nay có phải nên được thêm điểm?”.
Hạng Mĩ Cảnh ngồi xuống cười tươi tắn nhìn Bill: “Trong lòng em anh luôn đạt một trăm điểm mà”.
So với những người Âu Mĩ cao lớn vạm vỡ, Bill có thân hình tương đối nhỏ nhắn, có lẽ vì tính cách hào sảng, cư xử nhiệt tình hài hước, nên mặc dù anh ta lớn tuổi hơn Hạng Mĩ Cảnh, nhưng nhìn thì lại không già cho lắm. Cái kiểu cứ quấn lấy Hạng Mĩ Cảnh không chịu buông khiến anh ta giống một chàng trai đang ở tuổi trưởng thành.
“Vậy em nên cho tôi một cơ hội.”
Hạng Mĩ Cảnh còn chưa kịp cắn miếng bánh mì, vội vàng mang Lâm Khải Sương ra làm khiên đỡ đạn: “Em đã có bạn trai rồi. Cho tới hiện tại thì em chưa có ý định chia tay với anh ấy”.
Bill cũng không hẳn nhất định phải có được Hạng Mĩ Cảnh, nghe cô nhắc đến Lâm Khải Sương, bèn trêu: “Anh ta đang ở Đức, chín mươi chín phần trăm thời gian dành cho phòng thí nghiệm, tình cảm anh ta dành cho công việc nghiên cứu còn sâu nặng hơn dành cho em. Một người bạn trai như thế có hay không có cũng khác biệt gì đâu”.
Nhân lúc Bill nói cô cắn một miếng bánh mì bơ, sau đó cầm cốc sữa uống, tạm thời thỏa mãn cái dạ dày rỗng của mình, cô nhìn Bill nhún vai, nói: “Mỗi người đều có những chuyện mình thích làm và không thích làm, em rất ngưỡng mộ anh ấy vì có thể làm những việc mình muốn, vì vậy em sẽ ủng hộ anh ấy vô điều kiện”.
Bill mỉm cười gật đầu.
Cô cầm bánh mì chuẩn bị cắn miếng thứ hai, thì di động trong túi đổ chuông. Lần này là cấp trên Dung Ngọc Lan gọi. Cô đặt miếng bánh mì trong tay xuống, hắng hắng giọng rồi mới nghe máy: “Morning, Orchid”.
Người của Dung gia đa phần sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, phong cách làm việc vừa có sự thoải mái tân tiến của phương Tây lại vừa mang hơi hướng lễ nghi truyền thống Trung Quốc. Dung Ngọc Lan năm nay gần bốn mươi tuổi, là con gái lớn trong số con cháu đời thứ ba tính đến hiện tại của Dung gia, chị ta đã từng kết hôn hai lần, hiện tại độc thân, đứa con gái hơn mười tuổi đang sống trong sơn trang của Dung gia tại New York.
Điều khiến Dung Ngọc Lan khác với những người trong Dung gia đang làm mưa làm gió trong các ngành nghề lớn ở khắp mọi nơi trên thế giới này là, chị ta rất yêu thích điện ảnh, hồi trẻ cũng từng đóng mấy bộ phim, mặc dù chỉ là những vai diễn nhỏ nhưng vẫn khiến chị ta vô cùng say mê, hơn nữa còn tạo dựng được quan hệ khá tốt với mấy vị đạo diễn lớn. Sau này, Dung lão thái thái – Dung Thẩm Tắc Bình người mà tới nay vẫn rất khỏe mạnh, đồng ý cho chị ta mở công ty Truyền thông Bảo Nhã, thuộc quyền quản lí của tập đoàn Hoa Hạ, chị ta mới chịu rút lui khỏi giới điện ảnh.
Hạng Mĩ Cảnh vẫn luôn cảm thấy Dung Ngọc Lan là một người sếp không tồi, hơn nữa công việc ở Bảo Nhã cũng khá ổn. Tạm thời không bàn đến việc lương cao thưởng dày, chỉ riêng có chữ “Dung” kia lơ lửng trên đầu, về cơ bản khi đi làm việc chẳng gặp bất kì trở ngại nào, lại thêm các công ty con của tập đoàn Hoa Hạ nhiều, không thiếu các hoạt động lớn nhỏ, nên không có khả năng xảy ra tình trạng dựa vào nhan sắc, hình thức để làm việc. Hơn nữa bản thân Dung Ngọc Lan cũng là người thích hưởng thụ, mục đích mở công ty không phải là để kiếm tiền, hằng năm chị ta đều tổ chức cho nhân viên ra nước ngoài du lịch nghỉ ngơi, những khi cao hứng còn rải quà tặng cho mọi người giống như tiên nữ rắc hoa. Còn về việc bận rộn, trên thế giới này vốn không có con người hoặc sự vật thập toàn thập mĩ, có được một hai sự việc như ý đã chẳng dễ dàng gì rồi.
Nhiệm vụ mà Dung Ngọc Lan giao cho Hạng Mĩ Cảnh là đi mời Dung Trí Dật tới tham dự bữa tiệc tối nay.
Thực ra, còn chín tiếng nữa bữa tiệc mới bắt đầu, cho dù lúc này Dung Trí Dật có đang ôm mĩ nữ nằm trên giường mềm trong căn biệt thự tọa lạc trên đỉnh núi ở Hồng Kông thì vẫn kịp đáp chuyến bay tới đây, tắm rửa chải chuốt và xuất hiện đầy phong độ trong bữa tiệc. Nhưng nếu Dung Ngọc Lan đã bảo cô gọi điện mời Dung Trí Dật, thì điều đó có nghĩa là sẽ không dễ dàng mời được anh ta.
Quả nhiên, cô vừa gọi điện tới, Dung Trí Dật uể oải “a lô” một tiếng rồi ngay lập tức như bị điện giật nhảy dựng khỏi giường, vội vội vàng vàng giải thích: “Em yêu, nghe anh giải thích đã, tối qua anh thật sự không làm gì cả, chỉ là uống hơi nhiều thôi. Sợ về nhà lại nôn ọe khắp nơi khiến em không vui, nên mới đến khách sạn ngủ. Sao anh dám lừa em chứ! Em chơi thái cực quyền giỏi như thế, ngộ nhỡ chém anh như chém bí thì sao? Em phải tin anh, anh đang ngủ một mình. Không tin giờ em hãy qua kiểm tra đi”. Dung Trí Dật lào xào một lúc thì đọc tên khách sạn cùng số phòng, đọc xong, thì thào như hụt hơi, giục: “Hành động nhanh một chút”.
Mặc dù cô không muốn biến thành con giun trong bụng Dung Trí Dật, nhưng một tràng những lời không đầu không cuối đó của anh ta cô rất hiểu, lập tức chạy tới khách sạn để giải cứu. Kết quả khi cô đang cuống cuồng chạy vào khách sạn, thì Dung Trí Dật đã tắm rửa xong, mặc một bộ đồ ở nhà nhàu nhĩ, nhưng trông vẫn phong độ ngời ngời bước ra từ thang máy, từ xa đã ném về phía cô một nụ hôn gió, rồi tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nói với cô: “Bảo cô hành động nhanh một chút, vậy mà cô tới muộn, nữ chính đã xách giày chạy mất từ lâu rồi”.
Hạng Mĩ Cảnh chẳng hề tức giận nhìn Dung Trí Dật, hết sức lễ độ lịch sự: “Tiểu Dung tiên sinh, chào buổi sáng”.
Dung Trí Dật đầu tiên là rùng mình, sau đó giơ tay lên gí vào bờ vai hơi khom xuống của cô, cố ý nghiêm túc nói: “Bắt đầu từ câu sau hãy gọi tôi là Joe, tôi sẽ tha tội cho cô”.
Hạng Mĩ Cảnh tiếp tục cung kính nhìn anh ta cười.
Dung Trí Dật cũng không quá để ý, tiện tay khoác vai cô, rồi xoay người đổi hướng, vừa đẩy cô ra ngoài vừa kể rất hào hứng: “Con gái Nhật Bản thật sự quá lợi hại, tối qua suýt nữa thì tôi bị cô ta lật ngược tình thế đổi khách thành chủ. Ai ngờ sáng nay cô ta còn hưng phấn hơn, ngay cả nhân vật lợi hại như tôi đây mà còn không chống đỡ nổi. Có điều thể diện đàn ông vẫn phải coi trọng, đặc biệt cô ta lại tới từ đảo quốc, nên cho dù tôi có bận rộn tới đâu cũng không thể ngã xuống trước. Nhưng sau khi chinh phục cô ta xong, cô ta lại cứ bám riết lấy nói yêu tôi muốn chết, không chịu đi. Cô nói xem, một kẻ vạn người mê như tôi, nếu cô gái nào cũng cứ quấn lấy không chịu buông, thì tôi còn thời gian dành cho sự nghiệp nữa không? Có điều, dù sao cũng là phụ nữ, con người tôi thương hoa tiếc ngọc, không thể nói thẳng với cô ta rằng tôi không thích, không yêu cô ta được, nên mới nghĩ cách tìm cô tới giải cứu. Kết quả cô bé người Nhật vừa nghe tới đoạn cô sẽ bổ đôi não người giống như bổ quả dưa mỗi khi lên cơn điên, lập tức sợ quá chạy mất, tôi còn chưa kịp nói lời tạm biệt với cô ta nữa”.
Hạng Mĩ Cảnh bị anh ta đẩy đi, nhưng không còn thấy gò bó như lúc trước nữa, cô khẽ cười hỏi: “Anh đã cho người ta một tấm chi phiếu phải không?”.
Dung Trí Dật nghe cô hỏi, nhưng lại cố tình vờ như không nghe thấy, còn truy hỏi lại: “Cô nói gì?”.
Hạng Mĩ Cảnh nhắc lại lần nữa: “Tôi nói là, anh vì muốn tìm ra sự khác biệt giữa giường, bồn tắm, cùng những đồ dùng cho tắm rửa của khách sạn này với Hạ Việt, mà dám đích thân tới trải nghiệm, anh đúng là tấm gương lớn cho đám nhân viên bọn tôi”.
Dung Trí Dật phì cười: “Cô khen tôi mà còn khó nghe hơn là mắng nữa”.
Hai người đã ra khỏi khách sạn, Hạng Mĩ Cảnh nhẹ nhàng lách người thoát khỏi cánh tay Dung Trí Dật vẫn đang đặt trên vai mình, mỉm cười hỏi anh ta: “Vì thế cho nên việc tôi phải mò tới tận đây có phải đã công cốc rồi không?”.
Nắng sáng đầu hè đang vào lúc rực rỡ nhất, anh ta nhướng bên mày trái lên, bộ dạng trông vô cùng giống công tử phong lưu, nhìn cô hỏi: “Hôm nay cô bận lắm phải không?”.
Cô nhún vai: “Cũng không hẳn. Bọn tôi phụ trách công tác chuẩn bị, sau khi đưa khách tới khách sạn thì những việc còn lại do các bộ phận liên quan trong khách sạn phụ trách. Về bữa tiệc tối nay, Orchid là tổng đạo diễn, tôi chỉ cần làm theo chỉ thị”.
Anh ta bày ra bộ dạng hết sức đau đầu nhìn cô: “Mong là sẽ không nát bét như cháo”.
Cô lạc quan hơn anh ta nhiều, nhưng vẫn nói: “Tôi lập tức phải quay về vị trí đợi sếp phát hiệu lệnh”.
Anh ta còn nhanh chân hơn cô, vừa móc chìa khóa xe ra mở cửa, vừa nói: “Tôi cùng cô về khách sạn”.
Cô chau mày: “Anh không cần về sơn trang thay quần áo sao?”.
Anh ta mở mui chiếc xe đua màu vàng, tay vịn cửa nhảy vào ghế lái, nói với cô: “Anh ba tôi đang ở nhà, nếu để anh ấy phát hiện ra cả đêm tôi không về, thì độ khủng bố chẳng kém so với việc bị bố tôi phát hiện”. Sau đó lại bắt đầu than vắn thở dài: “Vốn tưởng chạy khỏi bờ biển phía Đông thì được sống tiêu dao hơn một chút, ai ngờ tiêu dao chưa được nửa năm. Những khoảnh khắc đẹp quả nhiên qua nhanh. Haizzz! Sau này anh ba tôi thường xuyên ở đây, xem ra tôi phải tìm cơ hội quay lại Hồng Kông thôi”.
Cô nhẹ nhàng mở cửa xe theo đúng quy luật, ngồi vào ghế phụ, đáp: “Chức vụ của tôi không cao, vận may cũng bình thường, không có cơ hội tới tổng công ty họp, cũng chưa từng gặp con người thật của Đại Dung tiên sinh, chỉ mới được nhìn qua ảnh qua tin tức thôi. Đó có thể được coi là nhân vật trong truyền thuyết của tập đoàn này, khi nhận tin ngài ấy sẽ tới nhậm chức tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương, mạch máu của tất cả những người có mặt trong tòa nhà đều sôi lên sùng sục”.
Dung Trí Dật khởi động xe, soạt một tiếng lái xe ra khỏi bãi, lên đường cao tốc, cười ha ha đáp: “Là máu những động vật giống cái của cả tòa nhà sôi lên sùng sục sao?”.
Cô không nhận ra điều gì khác thường, thoải mái nói tiếp: “Con gái ai chẳng có quyền mơ ước”.
Nhân cơ hội đó anh ta hỏi: “Vậy cô thì sao?”.
Cô liếc nhìn anh ta một cái, nghiêm túc đáp: “Tôi sẽ không yêu đàn ông có vợ, hơn nữa tôi cũng có bạn trai rồi”.
Anh ta phá lên cười ha hả: “Vậy thì tôi yên tâm”.
Cô nghi hoặc: “Yên tâm điều gì?”.
Anh hoàn toàn chẳng có ý định giữ bí mật, thổ lộ hết với cô: “Trái tim anh ba của tôi được làm bằng kim cương, ngoài chị dâu tôi ra, bất kì người phụ nữ không có quan hệ huyết thống nào muốn tiếp cận anh ba đều là hành vi tự chuốc lấy phiền phức. Có điều tình hình sức khỏe của chị dâu tôi ngày một kém, có thể qua được năm nay không còn chưa biết. Còn cô, chúng ta thân thiết như thế, đương nhiên tôi không hi vọng cô cũng nằm mơ giấc mơ không thực tế giống đám phụ nữ ngực to nhưng óc bé kia”.
Giấc mơ không thực tế? Hạnh Mĩ Cảnh đương nhiên sẽ không nằm mơ một giấc mơ như vậy, hoặc nói cụ thể hơn là, về căn bản không biết nằm mơ, cho dù thế giới hiện thực có tàn nhẫn vô tình tới đâu, cho dù có không thuận lòng vừa ý tới đâu, cô cũng không bao giờ muốn lừa mình dối người sống trong ảo cảnh.