Cửu châu đại địa, từ xưa đã có truyền thuyết về các loại thần tiên yêu ma. Thời viễn cổ, con người đốt rẫy gieo hạt, bị yêu ma quấy nhiễu, mãnh thú làm hại, không có khả năng tự bảo vệ mình.
Sau này với đại nghị lực, đại trí tuệ con người dần dần tìm hiểu âm dương biến hóa, thập khí trình tự, thiên địa quy tắc, sáng chế ra phương pháp tu chân, cường đại khí lực, kéo dài thọ mệnh, thậm chí bay lên trên trời độn xuống dưới đất, các loại thần thông. Mấy vạn vạn năm như vậy trôi qua, các loại pháp tắc biến hóa được truyền hết đời này sang đời khác, tu chân môn phái cũng liên tục xuất hiện. Kinh qua thời gian thử thách tẩy lễ vô tình, có thể bảo tồn tới hôm nay không có chỗ nào mà không phải là Tiên Đạo cự đầu, Ma Môn cự phách, thực lực hùng hậu.
Thế giới tu chân cũng không phải là phàm nhân có thể tiến nhập, đa số con người vẫn đang phải chịu các loại thống khổ sinh lão bệnh tử. Mà trong hàng tỉ người, cũng có số ít người có tiên duyên, thu được một chút cơ hội tu chân.
Đại Hành hoàng triều Dương gia trấn chính là một ví dụ, một tiểu trấn nằm ở biên vực mỗi mười năm đều có một lần cơ hội tiến nhập tu chân thế giới.
Đại Hành hoàng triều có mấy vạn vạn nhân khẩu, là một nước lớn trong cửu châu, quốc thổ ngang dọc vạn dặm, lãnh thổ quốc gia rộng lớn, có thiên sơn vạn thủy, vô lượng sinh linh con dân. Người trong nước từ trước thượng võ, dân phong bưu hãn, người người tu luyện huyết khí. Phổ thông bách tính cũng cởi được ngựa khỏe, kéo được cung cứng.
Một tiểu trấn nằm ở biên cương Tây Nam Đại Hành Quốc, trấn này tên là Dương gia trấn, có ba bốn nghìn nhân khẩu. Dương gia trấn ở vào nơi xa xôi hẻo lánh, trấn dân tổ chức thành thương đội, bao năm qua không ngừng vận chuyển hàng hóa của người bản xứ đến các nơi khác trao đổi thông thương, thu lợi thật nhiều.
Dương gia trấn mọi người đều là họ Dương, phân ra làm chín chi nhánh, các chi nhánh lâu đời thì số lượng tộc nhân hơn một nghìn, còn mới lập thì mấy trăm. Người Dương gia trấn nguyện ý định cư ở man hoang chi địa xa xôi này, chỉ vì Dương gia tổ tiên từng cùng tiên đạo cự đầu Thái Dịch Môn một gã chân truyền đại đệ tử từng có một đoạn hương hỏa chi tình.
Vị Thái Dịch Môn chân truyền đệ tử kia hứa ưng thuận, mỗi mười năm phái đệ tử đi tới Dương gia lấy vào ba gã Dương gia hậu nhân làm Thái Dịch môn ngoại môn đệ tử. Nếu khi tuyển chọn đệ tử không có duyên với tu tiên, Thái Dịch Môn cũng sẽ biếu tặng linh đan, châu bảo, cho về nhà. Nếu qua tuyển chọn người có tư chất tốt hơn, vậy liền có thể tiến thêm một bước, có cơ hội trở thành nội môn đệ tử.
Nguyên là mười năm một lần tiên duyến, Dương gia bám chặt ở man hoang chi địa này, dần dần sinh sôi nảy nở sinh lợi, nhân khẩu thịnh vượng. Hôm nay là truyền đến đời thứ mười chín, nhân khẩu tăng tới mấy nghìn.
Người của Dương gia vừa thương vừa nông, dần dần hình thành một tòa thôn trấn. Mà mấy danh ngạch ngoại môn đệ tử là rất trân quý, Dương gia thận trọng tuyển chọn, từ trước đến nay đều do các chi nhánh thay phiên thương nghị đề cử, cuối cùng do tộc trưởng quyết định chọn người.
## ## ##
Phía Tây Bắc Dương gia trấn có một gian thổ ốc rách nát, ngoài cửa ba phía đươc vây quanh một bờ rào dậu bằng tre, bên trong một bầy gà vịt đang bát nháo ầm ĩ. Lúc này, một gã thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi ôm một đống y phục từ trong thổ phòng chạy ra.
*(thổ ốc: nhà vách đất!)
Thiếu niên mi thanh mục tú, chỉ là thể trạng có vẻ thập phần gầy yếu.
Thiếu niên này muốn mang vài bộ áo quần bẩn ra bờ sông giặt tẩy, đi rất vội vã. Sau đó từ trong thổ phòng lại đi ra một phụ nhân, phụ nhân dáng dấp khoảng bốn mươi tuổi, tư thái có vẻ vài phần bệnh hoạn. Hướng về phía thiếu niên chạy đi, kêu lên: "Lăng nhi, áo quần đó để mẹ giặt là được rồi..."
"Mẹ, thân thể mẹ khó chịu, Lăng nhi giặt được mà..."
Thiếu niên này cũng không quay đầu lại chỉ lên tiếng, rồi vụt chạy đi.
Thiếu niên tên là Dương Lăng, Dương Lăng khi còn nhỏ phụ thân ngoài ý muốn đã chết, lưu lại một đôi cô nhi quả phụ.
Dương Lăng một đường chạy đến bờ sông nhỏ ngoài trấn, mệt đến thở hồng hộc.
Sông nhỏ tên là Thanh Lưu Hà, cư dân vùng Dương gia trấn dùng để uống, cũng là chỗ vui chơi của hài đồng Dương gia trấn. Thanh Lưu Hà rộng không đầy hai trượng, chỗ nước sông sâu nhất vừa cập đến lưng.
Trên bãi sông đều là cát mịn, cát đất tinh bạch mềm mại, thường xuyên có ít cua, hà bối xuất hiện, là nơi mà hài đồng vui đùa tốt nhất. Dương Lăng đi tới bãi sông, trên bãi sông lúc này đã có sáu gã thiếu niên trên trấn chơi đùa.
"Xem kìa, dã tiểu tử tới! Ha ha..." Một gã thiếu niên trong đám đang chơi đùa thấy được Dương Lăng, lập tức hú lên quái dị, dẫn tới tất cả mọi người nhìn qua.
Sáu gã thiếu niên đều chạy nhanh tới vây quanh Dương Lăng, chỉ trỏ, hỉ hả cười đùa.
Dương Lăng trên mặt lộ ra thần sắc cực độ chán ghét, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
Trong đó một gã thiếu niên tên gọi Dương Đức giận tím mặt, ngón tay chỉ chóp mũi Dương Lăng: "Dã chủng, dám nói như thế cùng bản thiếu gia!" Mắt lộ ra hung quang.
Dương Đức này niên kỷ so với Dương Lăng còn muốn nhỏ hơn một tuổi, thân hình không cao. Chỉ vì phụ thân hắn phụ trách thương đội tộc nhân, trong nhà tiền tài dư dã, trên thị trấn ngoại trừ tộc trưởng còn là nhà hắn có tiền của nhiều nhất. Kẻ có tiền tự nhiên người ta tâm lý tài trí thường cao hơn người, Dương Đức nơi này hiển lộ ra ba phần ngạo khí, thiếu niên cùng tuổi cũng không dám đắc tội với hắn.
"Ngươi mới là dã chủng!" Dương Lăng nhảy dựng lên nắm lấy cổ áo Dương Đức, quyền đầu nắm chặt, đôi mắt như phun ra lửa.
Dương Đức ánh mắt lạnh lẽo, khinh miệt mà nói: "Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết!" Hai tay hắn nắm lấy tay phải Dương Lăng vừa nhấc lên, Dương Lăng cảm giác một cổ lực lượng từ trên cánh tay truyền đến, cổ tay đau nhức. Cảm giác như thiên toàn địa chuyển, bị Dương Đức ném văng trên mặt đất.
Dương Đức vẻ mặt khinh thường nhấc chân đạp trên ngực Dương Lăng, nhổ trên mặt hắn một ngụm nước bọt, sau đó tàn bạo nói: "Cẩu tạp chủng dám cùng ta động thủ, ngươi chán sống!"
Còn lại năm tên thiếu niên kia đều phụ hoạ: "Hay! Đức ca đã là cao thủ luyện huyết bốn tầng, cái kẻ ngu si này dám lấy trứng chọi đá, tự tìm khổ a."
"Đó là đương nhiên, chín năm trước có vị tiên sử nói Đức ca tiên căn thâm hậu, ba tháng sau chân chính tuyển chọn ngoại môn đệ tử nhất định có thể thành công, đến lúc đó Đức ca lại là tiên nhân rồi!"
Năm người cùng nhau thổi phồng tâng bốc, trên mặt Dương Đức tất cả đều là thái độ dào dạt đắc ý, ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói: "Chờ sau này thành thần tiên, nhất định không thể thiếu chỗ tốt cho các ngươi."
Năm tên thiếu niên đại hỉ: "Đa tạ Đức ca!"
Có thể là vì lời hứa hão cả bọn hướng Dương Đức đi đến, năm tên thiếu niên đều tiến lên đá Dương Lăng mấy đá. Dương Lăng trước đó bị Dương Đức quất ngã, rơi xuống đến thất điên bát đảo, nửa ngày không đứng dậy nỗi. Đang đau đớn, lại có cảm giác có người đang đá trên người, đau đến nằm lăn ra đất.
Sáu người này quyền đấm cước đá một trận, đánh cho đến khi Dương Lăng đầu rơi máu chảy, lúc này mới cười lớn nghênh ngang bỏ đi.
Dương Lăng vốn có thân thể yếu nhược, bị người ta ấu đả như vậy hầu như chết ngất đi. Bọn đánh người bỏ đi hồi lâu, Dương Lăng mới miễn cưỡng từ trên mặt đất bò lên, hắn xoa xoa vết máu khóe miệng, tập tễnh cước bộ, vẫn muốn đi ra giữa sông mà giặt quần áo.
Vừa giặt quần áo, trong mắt Dương Lăng tràn ra cường liệt ý oán hận.
"Dương Đức! Hôm nay ngươi đối với ta làm chuyện gì, tương lai ta sẽ hoàn lại gấp mười! Cho các ngươi cả đàn vô liêm sỉ cũng nếm thử tư vị bị người dẫm nát dưới chân!" Dương Lăng âm thầm phát thệ.
Dương Lăng sợ mẫu thân phát hiện thương tích trên người mà lo lắng, mải cho đến bầu trời tối đen mới về nhà. Buổi tối ánh sáng ám đạm, như vậy mẫu thân sẽ không phát hiện hắn bị người ta đánh.
Nửa đêm, bầu trời Dương gia trấn bỗng nhiên nổ vang một tiếng sét đánh, khắp bầu trời hồng quang thiểm điện chợt lóe, tựa hồ như trời sụp.
Tiếng nổ làm giật mình tỉnh giấc toàn bộ cư dân trong trấn, trấn dân trong lòng nghiêm nghị.
Lúc này, trên bầu trời đen kịt trong trời đêm có nhất bạch lưỡng đạo kỳ quang đỏ lên tưạ như lưu tinh xẹt qua, trong sát na liền tiêu thất không thấy. Bầu trời đêm sau đó cũng khôi phục lại sự yên lặng, trấn dân đều dần dần đi vào giấc mộng đẹp.
Sau khi tiếng nổ qua đi không lâu, trên bầu trời một đoàn quyền đầu lớn nhỏ, quang hoa như ẩn như hiện chậm rãi hạ xuống, cuối cùng hạ xuống trong nhà Dương Lăng, giống như vật còn sống từ khe cửa sổ chui vào.
Sau khi quang hoa tiến nhập ngọa thất, hóa thành một đạo bạch quang dũng mãnh tiến vào lổ mũi Dương Lăng. Dương Lăng bị tiếng sấm giật mình tỉnh giấc vừa nhắm mắt lại, nửa ngủ nửa tỉnh hắn khẽ nhíu mày, cũng không có phản ứng gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, mẫu thân Dương Lăng đã sớm ra vườn rau làm việc.
Dương Lăng sau khi tỉnh lại uốn người một cái, nhưng toàn thân đều đau nhức, không khỏi "Ôi" một tiếng, nằm ở trên giường cả buổi sáng không nhúc nhích. Hôm qua bị một đám người Dương Đức ấu đả, hôm nay trái lại so với hôm qua càng đau nhức hơn.
Đột nhiên, trong đầu Dương Lăng xuất hiện một thanh âm: "Tiểu tử chật vật như vậy a, là ai đánh ngươi? Ngươi có nghĩ tới báo thù không?"
Dương Lăng lấy làm kinh hãi, cấp tốc quay đầu nhìn hai bên một chút, trong gian phòng không gặp một bóng người, hắn sợ đến da đầu tê rần, "A" một tiếng quái khiếu. Từ trên giường nhảy dựng lên hết nhìn đông tới nhìn tây, thần tình kinh nghi bất định.
"Không phải sợ, bản chân nhân sẽ không thương tổn ngươi." Thanh âm này lại vang lên.
"Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi ở nơi nào?" Dương Lăng sắc mặt tái nhợt, càng không ngừng nhìn chung quanh, muốn tìm kiếm người nói chuyện với hắn.
"Ngươi nhìn không thấy bản chân nhân đâu, ta ở trong óc ngươi." Thanh âm này cười một tiếng.
"Ngươi thế nào lại ở trong óc ta?" Dương Lăng sắc mặt trắng bạch, vô số truyền thuyết về quỷ linh tinh quái trong đầu hắn hiện lên.
Thanh âm này "Hanh" một tiếng: "Ta vốn là một người tu chân, nguyên bị cừu gia hủy đi thân thể, chỉ có thể tạm thời đem nguyên thần sống nhờ tại trong cơ thể tiểu tử ngươi. Ngươi không cần phải sợ, bản chân nhân nguyên thần bị thương, chỉ có thể tránh né truy sát, tuyệt sẽ không đối với ngươi tạo thành bất luận cái gì thương tổn. Ngược lại, bản chân nhân sẽ cho ngươi thật nhiều chỗ tốt!”