Đại phu nhân cười, thẫn thờ nói: “Đúng vậy, phụ thân con chắc chắn không từ bỏ hy vọng, cho nên kế hoạch này sẽ không ngừng lại, chỉ khác nhau ở chỗ do ai chấp hành mà thôi. Con không được, còn có Thường Tiếu Thường Hỉ, không được việc thì còn cả Thường Như ở Nhị phòng, hiện giờ còn thêm Lí Vị Ương thông minh lanh lợi. Con vợ cả hay con thứ xuất, cũng chỉ để đẹp mắt, quyền quyết định vẫn trong tay phụ thân con.”
Ngón tay Lí Trường Nhạc dần lạnh run, rốt cuộc trong lòng cũng hơi phát hoảng.
Đại phu nhân thấy đã đạt đến hiệu quả cần thiết, không hù doạ nữa: “Nói thật cho con biết, mặc kệ là Thường Tiếu Thường Hỉ, hay là những người khác, cũng chỉ là quân cờ tìm hiểu trước khi chính thức hành động của Lí gia, chờ mấy đứa nó trưởng thành, tác dụng rất nhiều, nhưng tóm lại một câu, đều là đá rải đường cho con. Hiểu chưa? Cho nên, con tuyệt đối không được sai lầm điều gì, càng không thể kéo cả Đại ca con liên luỵ theo.”
Trong mắt Lí Trường Nhạc như có dòng nước lưu động, dưới ánh nến càng xinh đẹp động lòng người: “Mẹ —— “
Đại phu nhân vỗ vỗ tay nàng ta, nói: “Con là viên ngọc tốt đẹp như vậy, sao có thể đồng quy vu tận cùng nát với một viên ngói chứ? Mẹ có thể nhịn, thì con cũng nhịn được, chậm rãi chờ thời cơ đi.”
Lí Trường Nhạc cúi đầu, thật lâu sau không cất tiếng đáp lời, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Gần cuối năm, một trận tuyết bao phủ toàn bộ Đại Lịch, các quan to quý nhân Kinh đô đều uống rượu ngắm tuyết, vui vẻ vô cùng, nhưng mà dần dần, tất cả mọi người không còn cười nổi nữa, bởi vì trận tuyết này rơi hơn nửa tháng, tạo thành thiên tai, mười vạn người ở biên thuỳ Tây Nam gặp tai hoạ, Hoàng đế bị chấn động, hạ lệnh giảm bớt chi tiêu, khai thương cứu tế, cũng giao trách nhiệm cho văn võ bá quan tìm đối sách. Trong thời gian ngắn, tấu chương như hoa tuyết bay lên bàn của Hoàng đế.
Trong đình nghỉ chân, Thác Bạt Chân mặc trường bào màu lam đậm, vạt áo cùng cổ tay áo thêu bức đồ tiên hạc trên biển mây bằng chỉ bạc rất tỉ mỉ, xứng đôi với đai lưng vàng chạm trổ, đeo ngọc bội xanh biếc màu trúc, thoạt nhìn phong tư tiêu sái hơn người. Quân cờ màu đen trong tay hắn, chậm chạp vẫn chưa hạ xuống.
Lí Mẫn Phong nhìn hắn, khẽ cười nói: “Tam điện hạ còn đang lo lắng tình hình thiên tai sao?”
Trên mặt Thác Bạt Chân có biểu cảm kỳ diệu chợt loé, cuối cùng đặt quân cờ xuống: “Đâu có, chính sự đã có Thái tử chăm lo, ta chỉ làm người rảnh rỗi hưởng phú quý mà thôi.”
Lí Mẫn Phong thản nhiên nói: “Tam điện hạ, người và thần đã tương giao nhiều năm, người cần gì phải giấu giếm thần?”
Thác Bạt Chân không giấu giếm tâm tư bản thân nữa, chỉ cười nhạt, nói: “Mẫn Phong huynh, hình như đã có cách giải quyết tình hình thiên tai rồi?”
Lí Mẫn Phong hạ một quân cờ trắng xuống, thuận miệng nói: “Nói đến nói đi vẫn chỉ là khai thương mở lương khố, lỗ tai bệ hạ sắp đóng kén đến nơi rồi.”
Thác Bạt Chân gật đầu, cười nói: “Đúng thế, phụ hoàng hai ngày nay triệu tập đám quan lại mắng mấy lượt, ra lệnh trong ba ngày phải nghĩ ra thượng sách trị tận gốc tình hình thiên tai, đáng tiếc, vẫn chưa ai có gan hiến kế.”
Có lẽ không phải không dám, mà là ai cũng không nguyện ý đem quyền thế cùng địa vị của mình đi mạo hiểm. Lí Mẫn Phong không nói thẳng ra, chỉ thúc giục: “Tam điện hạ, đến lượt người.”
Thác Bạt Chân không nói gì, ánh mắt lại nhìn về phía sau Lí Mẫn Phong, Lí Mẫn Phong kinh ngạc, quay đầu lại nhìn. Thấy trên hành lang gấp khúc thật dài, có ba thiếu nữ dẫn theo một đám ma ma nha đầu thướt tha đi đến. Thiếu nữ đi đầu mặc quần áo màu đỏ tươi, thêu mẫu đơn diễm lệ lại không hề tục diễm, mỗi một cử động đều có linh khí bức người… Hai bên hành lang phủ đầy hoa mai giống quý hiếm, đang nở rộ, cảnh đẹp hoa mai ngạo tuyết, lại bị sự xinh đẹp của Lí Trường Nhạc làm mờ nhạt đi.
Lí Mẫn Phong vội quay lại nhìn Thác Bạt Chân, quả nhiên, trong ánh mắt đối phương vừa xẹt qua một tia động lòng.
Trong lòng Lí Mẫn Phong cười thầm, trên đời này không có nam nhân nào nhìn thấy muội muội mình không động tâm, dù Thác Bạt Chân tính cách lạnh lùng, cũng chỉ là một nam nhân tầm thường. Hắn nhíu mày nói: “Trường Nhạc muội đúng là biết chọn thời gian, sớm không đến muộn không đến, lại đến ngay lúc này, làm hại Tam điện hạ quên cả chơi cờ!”
Lí Trường Nhạc nhìn Thác Bạt Chân, cười khéo léo nói: “Có việc trì hoãn nên đến chậm, Trường Nhạc lấy trà thay rượu, tạ tội với Tam điện hạ.”
Thác Bạt Chân cười ha ha, đứng dậy đáp lời: “Thế sao được, Đại tiểu thư mỹ nhân như vậy, cho dù có phải chờ cả đời cũng cam tâm tình nguyện.”
Lời này dường như có thâm ý, sắc mặt Lí Trường Nhạc đỏ ửng, nhớ tới mẫu thân từng nhắc nhở, trước khi đế vị của hắn chưa rõ ràng, không được dao động gì hết, lập tức chỉnh trang lại vẻ mặt, dè dặt ngồi xuống, nói: “Đây là hai muội muội của Trường Nhạc, Thường Hỉ cùng Thường Tiếu, lần trước Tam Hoàng tử đã gặp qua.”
Ánh mắt Thác Bạt Chân lướt qua Lí Thường Tiếu trên mặt mang theo sự ngượng ngùng cùng Lí Thường Hỉ ánh mắt toả sáng khi nhìn mình, mỉm cười gật đầu. Chỉ là nữ nhi thứ xuất, không cẩn phải để ý.
Lí Thường Tiếu cúi đầu xuống, bản thân mình chỉ tới làm nền, mọi chuyện không cần cất tiếng, đừng đoạt sự nổi bật của Đại tỷ là được.
Lí Thường Hỉ lại không giấu được nét ửng đỏ trên khuôn mặt, lúc trước nàng còn lo lắng vết sẹo sẽ ảnh hưởng đến chuyện xuất giá, hôm qua một mình Đại phu nhân đến chỗ nàng, dặn dò nhất định phải đối xử thật tốt với Tam điện hạ, trong lời nói còn có ý hứa gả, làm nàng mừng rỡ vô cùng. Tuy rằng Tam điện hạ xuất thân không cao, mà dù sao cũng có dưỡng mẫu Võ Hiền phi địa vị cao quý, ngay cả tương lai không thể bước lên ngôi vị đế vương, ít nhất cũng là thân vương quyền cao chức trọng! Hôn sự tốt như vậy không ngờ mẫu thân lại nghĩ đến nàng, làm cho sự oán hận ban đầu vì Tuyết Lí hương bỗng chốc phai nhạt đi rất nhiều.
“Vừa rồi Tam điện hạ lo lắng vì tình hình thiên tai sao?” Trong đình có lò sưởi, trên lông mi Lí Trường Nhạc rất nhanh đã vương những giọt tuyết, cùng với đôi mắt đẹp khẽ động, khí chất cao quý xa hoa, làm người khác sinh ra ý tưởng muốn che chở thân cận, có cảm giác không đành lòng làm hư hại.
Thác Bạt Chân gật đầu, nhìn từng bông tuyết lớn đang rơi phía ngoài đình, trong mắt toát ra sự sầu lo.
Lí Trường Nhạc mỉm cười, đang định nói chuyện, lại thấy trong tuyết có một nha đầu, cầm ô trúc, bên dưới ô còn có nữ tử trẻ tuổi khoác áo lông hồng, phấn điêu ngọc mài, trong nháy mắt khi nhìn thấy người đó, khoé môi Lí Trường Nhạc mím lại, rồi rất nhanh thả lỏng ra, trong mắt hiện lên ánh sáng khiếp người, biểu cảm dữ tợn trong nháy mắt biến mất như chưa từng tồn tại.
Lí Thường Hỉ nhíu mày, nói: “Lí Vị Ương, ngươi ở đó làm gì!”
Lí Vị Ương ngẩng đầu, nhìn thoáng qua những người ngồi trong đình, bờ môi khẽ nhướng lên thành nụ cười, cố ý đi qua thật chậm: “Vị Ương bái kiến Tam điện hạ, Đại ca, Đại tỷ.”
Lí Thường Hỉ dùng ánh mắt hèn mọn nhìn qua chén trà nhỏ trong tay nàng: “Thời tiết lạnh như vậy, dân chúng đang gặp thiên tai, ngươi còn có tâm tư thu thập nước tuyết trên hoa mai, quả nhiên là vô tâm vô phế.”
Lí Vị Ương nở nụ cười: “Trăm việc chữ hiếu đứng đầu, ta thu thập nước tuyết trên hoa mai cho lão phu nhân, sao thế, Ngũ muội có ý kiến?”
Lí Thường Hỉ sửng sốt, lập tức hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.
Lí Trường Nhạc nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, dịu dàng nói: “Muội muội, thời tiết lạnh giá, muội phải bảo trọng mới tốt.”
Chương 50: Câu cá trong tuyết
Lí Vị Ương mỉm cười: “Đa tạ Đại tỷ đã quan tâm.” Từ lần trước chịu thiệt ở Hà Hương viện, Lí Trường Nhạc như biến thành người khác, đối xử với mình chẳng những dịu dàng dễ gần, còn khiêm nhường có lễ mọi lúc, không bao giờ để lộ ra bộ dáng thất thố.
Nghĩ qua là biết, nhất định Đại phu nhân đã đích thân dạy dỗ một lượt rồi.
So sánh với Lí Trường Nhạc, trên người Lí Vị Ương thiếu đi sự xa hoa ăn diện, tuổi nhỏ hơn, còn non nớt hơn. Nhưng Thác Bạt Chân vừa nhìn thấy nàng, sẽ nhớ ngay đến bộ dáng khí thế bức người, hào quang vạn trượng lúc trên đại sảnh hôm đó, cho nên chú ý nàng thêm ba phần, cười nói: “Tam tiểu thư mời ngồi.”
Lí Vị Ương không từ chối, coi như không nhìn thấy khuôn mặt lạnh te của Lí Thường Hỉ, ngồi xuống bên cạnh Lí Thường Tiếu. Lí Thường Tiếu lặng lẽ nở nụ cười hữu hảo với nàng, Lí Vị Ương hơi kinh ngạc.
Kiếp trước, Lí Thường Tiếu cũng giống như hiện giờ, yếu đuối lương thiện, nghe lời hiểu chuyện từ nhỏ, sau này Đại phu nhân gả nàng ấy cho Ngũ Hoàng tử, nhưng dù sao mẹ đẻ của Ngũ Hoàng tử thân phận cao quý, cho nên Lí Thường Tiếu chỉ được làm Trắc phi, Chính phi tính tình kiêu ngạo ngang ngược, cuộc sống của nàng ấy quả thật không được như ý, sau này mất đi hai hài tử liên tiếp, thần trí dần dần không tỉnh táo, trở thành một người con bị vứt bỏ của Lí gia. Hiện giờ nhìn thấy nụ cười hữu hảo của Lí Thường Tiếu, Lí Vị Ương không khỏi thấy buồn bực, nàng không thể thay đổi vận mệnh của mỗi người, nhưng nếu có một ngày, đám người Đại phu nhân bị gạt bỏ, thì vận mệnh của muội muội này, có phải sẽ chuyển biến tốt hơn không ——
Lại nhìn sang bên kia, bộ dáng Thác Bạt Chân mỉm cười nói chuyện cùng Lí Trường Nhạc, Lí Vị Ương nở nụ cười, năm đó Đại phu nhân đem tất cả đặt cược trên người Thái tử cùng Thất Hoàng tử, sau khi cân nhắc, vẫn hứa gả Lí Trường Nhạc cho Thất Hoàng tử thanh thế vững mạnh. Ai ngờ sau này Thất Hoàng tử bị Thác Bạt Chân mưu hại mất đi quyền tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, Đại phu nhân lập tức lấy danh nghĩa lão phu nhân qua đời cần giữ đạo hiếu, cản trở hôn sự, cho đến lúc Thác Bạt Chân đăng cơ, Lí Trường Nhạc mới được đón trở về Kinh đô, lúc đó đã là gái lỡ thì hai lăm tuổi, mọi người đều cười nhạo Lí gia giữ quá chặt tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này, cuối cùng thành nữ nhân già.
Lúc đó bản thân mình còn rất thông cảm với nàng ta, dưới sự thỉnh cầu của Đại phu nhân, thường xuyên đón nàng ta vào cung giải sầu, lại không ngờ rằng người chân chính ngu xuẩn lại chính là bản thân mình, người ta đã sớm có tình cảm âm thầm, chỉ hơi e ngại cục diện Kinh đô, còn cần bản thân mình làm cái bia chắn trước Lí Trường Nhạc mà thôi… Sau này nàng cẩn thận suy nghĩ lại, thật ra ngay từ đầu người Thác Bạt Chân nhìn trúng chính là Lí Trường Nhạc, tuy nhiên địa vị thấp nên bị phụ thân cự tuyệt, mới lấy lui làm tiến muốn cưới mình, theo tính cách của hắn nhất định canh cánh trong lòng, đợi đến lúc công thành danh toại, tất nhiên có thể cướp lại được mỹ nhân, tẩy sạch sự nhục nhã lúc trước.
Thác Bạt Chân chú ý tới ánh mắt phiêu đãng của Lí Vị Ương, bộ dáng không yên lòng, cảm thấy rất kỳ quái.
Lí Trường Nhạc đột nhiên nói: “Thật ra, Trường Nhạc có chủ ý, có thể hoá giải trận thiên tai này.”
Thác Bạt Chân chấn động, trong đôi mắt sâu thẳm nổi lên sự hứng thú.
Lí Trường Nhạc cao giọng nói: “Thật ra tuyết chính là thiên tai do trời, thật sự không thể tránh né, nhưng có thể dùng sức người để tìm cách giải quyết. Thứ nhất khai thương mở kho lương, mở các tiệm cháo trước cửa tất cả nha môn, giải quyết vấn đề khẩn cấp của nạn dân.”
Lại là khai thương mở kho lương, trong ánh mắt Thác Bạt Chân lộ ra sự thất vọng, trên mặt vẫn là bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Lí Trường Nhạc nói không nhanh không chậm: “Thứ hai, là xin bệ hạ cử hành nghi thức tế trời, mời văn võ bá quan cùng những quan to quý nhân ở Kinh đô cùng đi cầu phúc, để Hoàng thất dẫn đầu quyên tiền, bách quan ủng hộ phối hợp. Có Hoàng thất cùng quần thần làm gương, quan to quý nhân Kinh đô tất nhiên sẽ không dám chậm trễ, đến lúc đó tài vật thu thập được rất nhiều, có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp, còn thể hiện được nhân tâm nhân đức, tâm yêu dân thương dân của bệ hạ với người khắp thiên hạ.”
Trong mắt Thác Bạt Chân xẹt qua sự tán thưởng: “Nói rất đúng! Ý kiến của Đại tiểu thư rất hay.” Hắn suy nghĩ, nói, “Đến lúc đó, còn phải mời Lí Thừa tướng dẫn đầu quyên tiền.”
Lí Trường Nhạc cùng Lí Mẫn Phong liếc nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười: “Đó là điều tất nhiên.”
Thác Bạt Chân mỉm cười nói: “Đương nhiên, ta sẽ xin Thái tử dâng tấu lên Phụ hoàng, chiếu cáo thiên hạ đây là việc thiện của Đại tiểu thư Lí gia, như vậy Phụ hoàng chắc chắn sẽ ban thưởng, mỹ danh của Đại tiểu thư cũng sẽ truyền khắp thiên hạ. Đồng thời, sau khi quyên tiền, những tài vật thuộc về Lí Thừa tướng, tất nhiên sẽ vật về chủ cũ.”
Lí Vị Ương mỉm cười, Thác Bạt Chân phản ứng rất nhanh, hiện tại hắn vẫn phải phụ thuộc vào Thái tử, tất nhiên không có khả năng bỏ qua Thái tử để tự chủ trương, nhưng nếu nói đây là công lao của Đại tiểu thư Lí gia, thứ nhất Thái tử chú ý đến Lí gia, nhất định sẽ không ban chức mà cho tiền bạc. Thứ hai, vừa hay thể hiện thiện ý của hắn với Lí Thừa tướng. Thứ ba, Thác Bạt Chân chắc chắn sẽ nghĩ cách để Thái tử không đi được, sau đó tự mình đích thân đến khu thiên tai, nhận lấy chuyện tốt được vạn dân thiên hạ kính ngưỡng này.
Bàn tính này đúng là tính rất tốt, Lí Vị Ương thản nhiên cười lạnh.
Lí Thường Hỉ nhìn bộ dáng như đăm chiêu của Lí Vị Ương, cười lạnh nói: “Nhìn bộ dáng Tam tỷ, chẳng lẽ có chủ ý còn hoàn hảo hơn cả Đại tỷ sao?”
Lí Vị Ương nhìn nàng ta một cái, thản nhiên nói: “Chủ ý của Đại tỷ tất nhiên là tốt, nhưng cũng không thể giải quyết vấn đề khẩn cấp của dân chúng, hiện tại thiếu nhất không phải là bạc, mà là sách lược trị thiên tai.”
“Ồ? Muội có sách lược gì, nói nghe xem.” Lí Mẫn Phong nhướng mày, Tam muội này sinh trưởng nơi dân dã, cầm kỳ thư hoạ đều bình thường, có thể nói gần như không biết, hắn không tin, nàng ta có thể nghĩ ra biện pháp hay.
Lí Vị Ương cố ý lộ ra vẻ mặt khó xử.
Lí Trường Nhạc nhíu mày, mím môi, nhìn nàng thật sâu, biểu cảm đau thương mở miệng, “Mỗi khi chúng ta hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực, mà dân chúng lại khốn cùng, chịu đủ cực khổ, thật sự mỗi ngày ta đều thấy không an tâm, muội muội, nếu muội có thượng sách gì, nói ra để Tam điện hạ suy xét kỹ càng, trăm ngàn lần đừng giấu giếm.”
Lí Vị Ương cười nhẹ, đồng tình dân chúng, mỗi ngày không được an tâm , một chút máu yến của ngươi phải mua bằng năm trăm lượng bạc, ở đây nói khoác giả trang người lương thiện cái gì? Chẳng phải là muốn tạo danh tốt, nâng cao giá trị thôi sao.
Trong lòng nàng cười lạnh, trên mặt không có biểu lộ gì hết, cười nói: “Muốn cứu tế, không vượt qua những biện pháp phải làm sau. Thứ nhất tiến hành đăng ký những nạn dân cần cứu tế, bảo đảm ân huệ của bệ hạ có thể chứng thực đến được chỗ từng nạn dân, nhất là những người goá bụa bệnh tật phải là trọng điểm được cứu tế, tránh tranh mua hoặc phân phối không đến nơi. Thứ hai thực hiện khuyến khích phân chia. Để nhà giàu có đi cứu tế nạn dân không lấy tiền, hoặc giảm giá lương thực bán ra cho nạn dân, cũng ban thưởng cho con cái tất cả những phú hộ đã cứu tế nạn dân, phải trừng phạt những người giàu không tham gia khuyến khích phân chia. Thứ ba, thiết lập xưởng cháo. Thiết lập nơi nấu cháo ở tất cả các nha môn, thi hành lấy cháo cứu tế nạn dân. Đây cũng là biện pháp nhất quán của triều đình, có điều quan viên đều không tận tâm, nếu hiệu quả chẩn tai có liên quan đến việc đánh giá thăng chức của quan viên trong năm, bọn họ không quan tâm không được —— “
Khuôn mặt mọi người vốn đang chờ để chế giễu, nghe đến đó, không khỏi lộ ra sự giật mình.
Thấy Lí Trường Nhạc toát ra ánh mắt ghen ghét, Lí Vị Ương mỉm cười, con cá, sắp mắc câu.
Chương 51: Lấy làm của riêng
“Thứ tư giảm, miễn thuế. Phái sứ giả đến khu thiên tai thăm hỏi tuyên cáo miễn thuế ba năm cho nạn dân, để nạn dân cảm động trước ân đức của bệ hạ. Làm như vậy, không chỉ giảm thuế, mà còn bình ổn được sự oán hận của dân chúng. Thứ năm, thành lập Thường Bình thương. Đây là biện pháp dùng sau khi bình ổn thiên tai, khi giá cả lương thực thị trường rẻ mạt thì đến chỗ nông dân thu mua lương thực để dự trữ; đến khi giá cả lương thực tăng cao, thì giảm giá bán lương thực dự trữ để bình ổn lại giá, tương lai có chỗ nào phát sinh thiên tai, cũng có thể dùng lương thực dự trữ để cứu tế, đây mới là biện pháp tốt về lâu về dài.”
Mọi người nghe xong thì nhìn nhau, khiếp sợ không nói nên lời, Thác Bạt Chân vỗ mạnh hai bàn tay, nói: “Hay! Hay! Đúng là biện pháp hay!”
Khuôn mặt Lí Trường Nhạc vẫn như thường ngày, nhưng trong đôi mắt đẹp đã tràn ngập oán hận, nàng thật sự không ngờ, Lí Vị Ương lại có thể nói ra những điều đó, càng quan trọng hơn là, ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận, đối phương nói rất có đạo lý! Nàng không thể tin được, dù thế nào cũng không thể tin được!
“Năm biện pháp cứu tế này tuy hơi đơn giản, nhưng quả nhiên là biện pháp hay!” Đúng lúc này, đột nhiên có một người đi vào đình, làm mọi người đều kinh ngạc.
Chính là Lí Tiêu Nhiên đang mang vẻ mặt tươi cười.
Ban đầu Lí Mẫn Phong bị kinh sợ, sau đó đột nhiên đứng lên, cười nói: “Đúng vậy, năm biện pháp cứu tế của Trường Nhạc, quả nhiên không giống người thường, chỉ sợ nam tử khắp thiên hạ cũng không so bì được với muội!”
Tất cả mọi người sửng sốt một lúc, ngay sau đó Lí Thường Hỉ là người đầu tiên đứng lên: “Đúng vậy, Đại tỷ đúng là khó tin, có thể nghĩ ra được biện pháp tốt như vậy, đúng là làm gương cho nữ tử toàn thiên hạ!”
Lí Tiêu Nhiên sửng sốt một chút, sau đó đứng yên tại chỗ, nhất thời không nói chuyện.
Thác Bạt Chân nhíu mày, ánh mắt đảo qua Lí Trường Nhạc sắc mặt đang đỏ lên, nhưng không nói lời nào.
“Rõ ràng là tiểu thư chúng ta ——” Bạch Chỉ buột miệng nói.
Lí Mẫn Phong nghiêm khắc quát lớn: “Im mồm! Chủ tử nói chuyện, nha đầu ngươi dám đứng đó xuyên tạc!”
Bạch Chỉ bị vẻ mặt nghiêm nghị lời nói sắc bén của hắn doạ, sắc mặt kinh động nghi ngờ nhìn về phía Lí Vị Ương. Không chỉ nàng, mà tất cả mọi người ngồi trong đình đều nhìn về phía Lí Vị Ương.
Lí Mẫn Phong bước lên một bước, khuôn mặt tuấn mỹ bao trùm bởi sự lạnh lùng: “Tam muội, muội nói Trường Nhạc có phải là một kỳ nữ hay không?!”
Lấy công lao của người khác đem làm của riêng, đôi huynh muội này đúng là cực kỳ vô liêm sỉ. Lúc này Thác Bạt Chân đang cúi đầu uống trà, nội đấu Lí gia, không can hệ đến hắn, thứ hắn muốn, chỉ là kết quả.
Lí Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lí Vị Ương, trong lòng hiện lên một tia áy náy, ngay sau đó cười to nói: “Đúng vậy, Trường Nhạc đúng là rất giỏi, đề bài khó ngay cả ta là Thừa tướng còn không giải quyết được, vào tay con lại giải quyết dễ dàng! Quả nhiên là nữ Gia Cát!”
Lí Trường Nhạc nhẹ nhàng nở nụ cười, ngón trỏ nhẹ nhàng phất qua làn váy xinh đẹp của mình, che giấu nụ cười trào phúng lơ đãng lộ ra bên môi.
Lí Vị Ương, ngay cả năm biện pháp này do ngươi đề xuất thì thế nào, mọi người ở đây, có ai sẽ làm chứng cho ngươi?! Mẹ nói rất đúng, ngươi chỉ là đồ tiện nhân, nhất định phải làm đá rải đường cho ta! Nghĩ đến đây, nàng dịu dàng cười sâu hơn: “Phụ thân quá khen, con chỉ vì dân chúng phân ưu giải nạn mà thôi, không có gì đáng giá để khoe.”
Lại còn da mặt dày thừa nhận, Lí Vị Ương thiếu chút nữa cười ra tiếng. Kiếp trước, nửa tháng trước khi Thác Bạt Chân đăng cơ, phía đông Đại Lịch đột nhiên có một trận đại hồng thuỷ, Thác Bạt Chân tự mình đến khu thiên tai cứu tế, bản thân mình cũng đi cùng hắn, nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết trăm ngàn dân chúng không có nhà để về, mười lăm mưu sĩ căn cứ theo tình trạng thực tế ở địa phương, ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, nghĩ ra biện pháp ứng đối. Nhưng mà lúc đó, những lý luận này chỉ là vụn vặt, không thành hệ thống, hiện giờ nàng suy tư lại một lượt, chải chuốt thành một bộ lý luận như vậy.
Lí Tiêu Nhiên áy náy liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, ông thật không ngờ, nữ nhi ông không thèm liếc mắt đến lại có được những ý nghĩ thông minh như thế, nhưng mà – bản thân mình tỉ mỉ bồi dưỡng Lí Trường Nhạc nhiều năm, hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất để Lí Trường Nhạc xuất hiện, có thể để Hoàng thất chú ý đến, có năng lực tạo thanh danh tốt trong dân chúng. Nếu Vị Ương cũng lớn lên bên mình, nếu Vị Ương cũng có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, có khả năng mình sẽ không bỏ qua sự nỗ lực của Vị Ương, chuyện đã đến nước này, đâm lao đành phải theo lao.
Thấy bên này đã đưa ra kết luận, Thác Bạt Chân cười nói: “Đã như vậy, hôm nay ta sẽ dâng tấu sớ, bẩm báo năm biện pháp cứu tế với Phụ hoàng, đến lúc đó, sẽ luận công ban thưởng cho Đại tiểu thư.”
Đuôi mày Lí Trường Nhạc giãn ra, lần đầu tiên, nở nụ cười đầy mỹ mãn.
Từ đầu đến cuối, Lí Vị Ương không nói nửa chữ.
Từ đình trở về, Bạch Chỉ thở phì phò, Lí Vị Ương nhìn nàng ta một cái, cười nói: “Ngươi làm sao thế?”
“Tiểu thư, tiểu thư sao người như không có chuyện gì xảy ra thế! Chủ ý kia rõ ràng là tiểu thư nghĩ ra, sao có thể để Đại tiểu thư đoạt đi toàn bộ công lao! Nô tỳ nghe người ta nói, bởi vì văn võ bá quan không nghĩ ra được biện pháp tốt, cho nên bệ hạ đã hạ chiếu dân gian, bất luận nam nữ, chỉ cần có phương pháp cứu tế, nam sẽ được làm quan tiến chức, nữ phong thưởng cáo mệnh (phong tước) kìa!”
“Ồ, thật không?” Lí Vị Ương nghe thấy có điểm mới lạ, nhưng không hề để ý đến.
Bạch Chỉ tính tình ổn trọng, hiếm khi nóng nảy như lúc này: “Hiện tại trong nhà tiểu thư chỉ có lão phu nhân che chở, nhưng mà Đại tiểu thư chung quy cũng là cháu gái của lão phu nhân, lão phu nhân bản tính còn thương người, không thể không chú ý đến các tiểu thư khác, huống chi lão phu nhân dù sao tuổi đã lớn, tương lai sẽ có lúc không bảo vệ được tiểu thư, đến lúc đó, tiểu thư phải làm thế nào bây giờ!”
Lí Vị Ương không ngờ Bạch Chỉ sẽ nói như vậy, nhìn về phía nàng ấy: “Bạch Chỉ, ngươi có thể nói với ta những lời này, ta rất vui.”
Bạch Chỉ gấp đến mức dậm chân, “Tiểu thư à, giờ là lúc nào rồi, sao tiểu thư chẳng có chút sốt ruột nào thế! Chẳng lẽ thật sự để lửa cháy đến người tiểu thư mới thấy vui sao!”
Mặc Trúc đứng bên nghe xong, khuyên: “Tiểu thư, chuyện này có nên nói cho lão phu nhân —— “
“Không cần, lão phu nhân đã rất quan tâm đến ta rồi, đừng vì những chuyện vụn vặt mà làm phiền người.” Lí Vị Ương đứng dậy, nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, chậm rãi, lộ ra nụ cười.
Năm biện pháp cứu tế? Lí Trường Nhạc, ngươi chậm rãi chờ phong thưởng đi.
Thác Bạt Chân không hề nuốt lời, rất nhanh đã sửa sang lại năm biện pháp cứu tế rồi viết tấu chương dâng lên, Hoàng đế xem xong long tâm đại duyệt, lại nghe nói là mưu lược trưởng nữ mới mười lăm tuổi trong nhà Lí Thừa tướng nghĩ ra, ca ngợi Lí Thừa tướng ngay trên triều, cũng hứa hẹn chỉ cần tình trạng thiên tai qua đi, lập tức ban thưởng tương ứng, trong thời gian ngắn, vô số văn nhân viết thơ viết văn ca tụng mỹ mạo, tài trí, cùng với tình cảm yêu nước thương dân của Lí Trường Nhạc, có thể nói, trưởng thiên kim của Lí Thừa tướng, bỗng chốc được người Kinh đô nâng lên tận trời, hoàn toàn khác biệt so với đám thiên kim danh môn xuất đầu lộ diện, khoe khoang cầm kỳ thi hoạ, đây là công tích thực tế, tương lai sẽ được ghi tên vào sử sách, vinh danh ngàn đời.
Trên mặt Đại phu nhân, liên tục nửa tháng, đều là tươi cười mừng rỡ không giấu được, không chỉ riêng bà ta, ngay cả người bên cạnh Đại tiểu thư, lương tháng đều được tăng lên gấp hai lần, ai ai cũng cười không khép được miệng, hạ nhân các phòng khác dần dần cũng thấy quen mắt.
Giữa những tiếng reo hò mừng rỡ, chỉ có Lí Vị Ương lặng yên không một tiếng động, chờ đợi tai hoạ buông xuống đầu Lí Trường Nhạc…
Chương 52: Gió thổi trong nhà
Chạng vạng, Lí Vị Ương vừa định phân phó người chuẩn bị nước tắm rửa, nghe thấy trong viện có tiếng khóc, nàng nhíu mày, nói: “Bên ngoài náo loạn cái gì?”
Mặc Trúc lập tức đáp lời: “Để nô tỳ ra xem.”
Lí Vị Ương suy nghĩ, nói: “Đưa người đó vào đây.”
“Dạ.”
“Nha đầu của Đại tiểu thư ức hiếp người…” Mặc Trúc dẫn một tiểu nha đầu vào, tiểu nha đầu khóc sướt mướt, trên mặt còn hằn rõ dấu tay đỏ ửng.
“Sao lại thế này?”
“Tiểu thư, hu hu, sắp đến giờ tiểu thư tắm rửa, nô tỳ qua đó múc nước, vừa mới múc đầy nước ấm, thì bị người khác đẩy một cái, làm đổ hết nước. Nô tỳ nhận ra là nha đầu trong phòng Đại tiểu thư, nên nín nhịn xuống, múc nước lần nữa, ai ngờ nàng ta cướp lấy, còn cho nô tỳ hai cái bạt tai, nô tỳ không nhịn được nữa, tranh cãi với nàng ta hai câu, nàng ta lại ấn nô tỳ xuống đất để đánh, còn nói Tam tiểu thư tính là cái gì, Đại tiểu thư muốn tắm rửa, ai dám tranh đoạt!”
“Ồ, thật không?” Lí Vị Ương nhìn thoáng qua vết thương trên người tiểu nha đầu, không giống như đang giả bộ.
Tiểu nha đầu oà một tiếng khóc nức nở hơn: “Đại tiểu thư luôn dùng sữa bò để tắm rửa, trước giờ không dùng nước ấm, nàng ta rõ ràng là lấy cớ ức hiếp người —— “
Lí Vị Ương nhìn nàng ấy, thở dài, nói với Bạch Chỉ: “Lấy chút điểm tâm cùng ít tiền đồng cho tiểu nha đầu này đi.”
Bạch Chỉ lập tức thực hiện, tiểu nha đầu được an ủi, lau nước mắt vẫn còn đang rơi lã chã rời đi, lúc đi bả vai vẫn còn run lên.
Lí Vị Ương lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Từ hôm nay trở đi, không có sự phân phó của ta, người trong viện tất cả đều không được ra ngoài.”
“Tiểu thư! Sao cái gì tiểu thư cũng có thể nhường nhịn thế!” Bạch Chỉ bước vào phòng, trên mặt vẫn còn mang vẻ căm giận.
Lí Vị Ương ngồi trước cửa sổ, tay phải chống cằm, xa xa, truyền đến tiếng tiêu trống cùng tiếng hát như có như không từ biệt viện, Lí Trường Nhạc thích nghe hí kịch, ban đầu Đại phu nhân còn hạn chế, nhưng mà hiện tại cái gì cũng làm theo ý nàng ta, rõ ràng, sự vui mừng của đôi mẹ con này đã vượt qua cả cái đầu. Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lí Vị Ương dưới ánh nến như bị bao phủ bởi một tầng sáng tối bất định, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Bạch Chỉ, chúng ta chậm rãi nhìn đi.”
Chuyện này sẽ phát triển vượt ra ngoài dự kiến của mọi người.
Đầu tiên trong cung truyền ra tin đồn, Thái hậu có khả năng sẽ triệu kiến Lí Trường Nhạc, mẹ con Đại phu nhân nghĩ là được ban thưởng, lập tức thu xếp may đo quần áo, mua tơ lụa tốt nhất ở Kinh đô, tự mình đi mời sư phó may bậc nhất cùng các chất liệu thượng đẳng đủ màu sắc, vội vàng may xiêm y để tiến cung, kiêu ngạo cho rằng mình đang chờ đợi để phong thưởng. Ai ngờ chỉ nửa tháng sau, mọi chuyện đã chuyển biến đột ngột.
Lí gia chưa đợi được phong thưởng, mà ngược lại, Lí Thừa tướng bị Hoàng đế gọi tiến cung, mắng như tát nước vào mặt. Lí Thừa tướng mang khuôn mặt tối sầm trở về, việc đầu tiên là chạy đến viện của Lí Vị Ương, hổn hển hét lên: “Vị Ương, ngươi đi ra đây cho ta!”
Lí Vị Ương ngồi trong phòng nghe thấy, nhưng không chút hoảng hốt, chỉ cười thản nhiên đi ra ngoài, nói: “Phụ thân, người làm sao vậy?”
Lí Tiêu Nhiên cố gắng kiềm chế sự tức giận: “Ngươi nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc gì! Khu thiên tai xảy ra đại sự rồi ngươi có biết không!”
Lí Vị Ương chớp chớp mắt, vô tội nói: “Phụ thân, Vị Ương có nghĩ ra chủ ý gì sao?”
Lí Tiêu Nhiên sửng sốt, sau đó nói: “Năm cái biện pháp cứu tế kia —— “
Đôi mắt Lí Vị Ương chợt loé, bộ dáng ngây thơ vô tội: “Phụ thân, người nhớ lầm rồi, kế sách này là Đại tỷ nghĩ ra mà.”
Lí Tiêu Nhiên hai mắt mở trừng, vẫn kìm nén sự tức giận, nói: “Lời này của ngươi là có ý tứ gì?”
Lí Vị Ương nở nụ cười nhàn nhạt: “Phụ thân, là người nói, diệu kế của Đại tỷ vô song, là nữ Gia Cát, có chuyện xảy ra, có phải nên đến hỏi Đại tỷ không?”
Lí Tiêu Nhiên sốt ruột cùng giận dữ đan xen: “Vị Ương! Kế này là ngươi nghĩ ra, hiện tại xảy ra chuyện, ngươi phải phụ trách đến cùng!”
Lí Vị Ương tươi cười càng đẹp hơn: “Dựa vào cái gì?”
Lí Tiêu Nhiên tức giận đến nói không nên lời.
“Bởi vì con không lớn lên bên người phụ thân, cho nên mọi công lao của con đều chuyển sang cho Đại tỷ được phụ thân yêu thương nhận lấy, có chuyện xảy ra thì con phải đi giải quyết sao?” Nàng gằn từng tiếng, hỏi thật rõ ràng.
“Vị Ương! Sao ngươi dám nói chuyện với ta như vậy! Ta là phụ thân ngươi!” Lí Tiêu Nhiên tức giận nói.
Lí Vị Ương nhìn ông ta, vẻ mặt không chút oán giận: “Như vậy, phụ thân, người cần con làm gì đây?”
Lí Tiêu Nhiên không tự chủ được bước lên phía trước một bước: “Đương nhiên là nghĩ ra đối sách!”
“Phụ thân, con chỉ là một nha đầu lớn lên ở thôn quê, con có thể nghĩ ra được biện pháp gì đây?” Giọng nói của Lí Vị Ương thật mềm mại, nghe qua như là nữ hài tử đáng yêu đang nói con không thích trân châu mà con thích ngọc bích vậy, nhưng lời nói thốt ra từ miệng nàng lại làm cho Lí Tiêu Nhiên tức giận vô cùng, ông tự nói bản thân trăm ngàn lần không được tức giận, hiện giờ còn có chuyện muốn cầu con bé, nhìn chằm chằm nói: “Vị Ương, phụ thân biết con đang giận dỗi, nhưng mà hiện tại không phải là lúc nên cáu giận, vì dùng sách lược của con, kết quả khu thiên tai xảy ra bạo động rất lớn, hiện giờ tuy đã phái đại quân đến, nhưng trấn áp không phải là biện pháp, con nhất định có biện pháp mà, có phải không!”
Lí Vị Ương cười: “Phụ thân, người thật sự rất tin tưởng con, con nói lại một lần nữa, thật sự không có cách nào.”
Lí Tiêu Nhiên dậm chân thật mạnh: “Vị Ương!”
Lí Vị Ương nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lí Tiêu Nhiên, giọng nói lạnh lùng: “Phụ thân! Chính vì phụ thân là người con tôn trọng nhất, cho nên con mới đứng ở đây giải thích rõ ràng với phụ thân, sách lược này tuy là con nghĩ ra, nhưng con chỉ là tiểu cô nương mới mười ba tuổi, phụ thân cho rằng con có thể nghĩ ra chủ ý tốt sao?! Dựa vào con, còn không bằng đến hỏi những môn khách trong phủ Thừa tướng này! Hoặc là đến hỏi Đại ca học tập bên ngoài nhiều năm tài trí hơn người! Hay là Đại tỷ khuynh quốc khuynh thành! Phụ thân đã bỏ vô số tâm huyết trên người mỗi bọn họ, hiện tại chính là lúc để bọn họ hồi báo!” (Môn khách: là người có tài năng được coi trọng và nuôi dưỡng trong nhà ở thời phong kiến)
Lí Tiêu Nhiên bị khí thế của nàng trấn áp, cứng họng nhìn nữ nhi của chính mình.
Sao ông có thể bị một nữ hài tử mười ba tuổi trấn áp chứ? Vì sao ông cảm thấy trên người con bé có loại cảm giác làm cho ông thấy sợ hãi? Vì sao ông có một loại dự cảm, bất luận ông dụ dỗ đe doạ thế nào, Lí Vị Ương sẽ không giao ra đáp án?! Hay là, con bé thật sự không biết? Nếu thật là như thế, con bé chỉ là một đứa trẻ, cho dù nghĩ ra sách lược như vậy thì cũng chỉ là mèo mù đụng phải chuột chết, hiện giờ gây ra hoạ, con bé đương nhiên không dám thừa nhận – Lí Tiêu Nhiên không mở miệng nữa, thật ra mỗi lần ông đối mặt với nữ nhi này, đều cảm thấy có vài phần chột dạ, vài phần áy náy, tuy phần này chiếm rất nhỏ, mà ông không thể không thừa nhận, so với Lí Trường Nhạc, những gì ông cho đứa nhỏ này, quả thật quá ít.
Dừng lại một chút, ông nói: “Thật sự không có cách nào sao?”
Ánh mắt Lí Vị Ương sáng lấp lánh, giọng điệu vô cùng chân thành: “Phụ thân, Vị Ương không có cách nào cả.”
Lí Tiêu Nhiên trút hết sự tức giận, nhìn Lí Vị Ương còn định nói gì nữa, suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài, nhanh chóng rời đi.
Bạch Chỉ đứng bên cạnh sợ tới mức mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nàng thật sự không hiểu, sự can đảm của tiểu thư đến từ chỗ nào, mà dám đối nghịch với lão gia, sau này lại càng không thể hiểu nổi, lão gia hùng hổ xông đến, rồi lại chẳng hiểu ra sao rời đi, quả thật là ——