Ánh mắt Hoàng đế lạnh băng nhìn Bùi hậu, hắn biết nữ nhân này mặt ngoài là đang hồ nháo, nhưng trên thực tế đã nhiều nằm trôi qua như vậy, cũng dùng biện pháp này áp bách chính mình.
Tĩnh Vương lớn tiếng nói: Hoàng hậu nương nương, ngài vừa rồi đã nói sai một chuyện.
Bùi hậu đột nhiên quay đầu nhìn hắn, nói: Ta nói sai cái gì?
Tĩnh Vương nói: Ngài nói Lãnh Liên chỉ là một dân phụ Đại Lịch tầm thường, đáng tiếc bây giờ nàng đã khai cung, thân phận thật sự của nàng là gian tế Đại Lịch, hơn nữa còn đã từng là ái phi của tiên đế Đại Lịch.
Sắc mặt Bùi hậu trắng bệch, nàng lập tức nghĩ đến Lãnh Liên căn bản không có chạy thoát, mà là rơi vào trong tay Tĩnh Vương, lúc này nàng đột nhiên hiểu được, đây là một cái cạm bẫy, đối phương chính là muốn dụ nàng bước vào! Trong khoảng khắc, nàng vô thức đi tới một bước, ép sát Tĩnh Vương: Lãnh Liên đang trong tay ngươi?
Tĩnh Vương khẽ mỉm cười, nói: Vâng, bây giờ nhân chứng đã có, tội danh của thái tử là không thể rửa thoát. Hoàng hậu nương nương, mọi người đều biết ngài sốt ruột vì ái tử, nhưng cũng không nên vì hắn mà biện giải, nếu không chẳng lẽ không phải phụ lòng vạn dân thiên hạ sao?
Tay nàng nhẹ nhàng nắm chặt phía trong tay áo, nhìn chòng chọc Tĩnh Vương, ánh mắt vô cùng âm hàn.
Hoàng đế lạnh lẽo cười một cái: Hoàng hậu, ngươi là người đứng đầu lục cung, cho nên trẫm luôn giữ lại thể diện cho ngươi, trước giờ đều không ở trước mặt người khác trách cứ ngươi, nhưng nhìn xem ngươi hôm nay lại làm ra chuyện này, thật sự là khiến trẫm thất vọng!
Bùi hậu đột nhiên cả kinh, Lãnh Liên không tìm được, dưới tình huống không có nhân chứng, nàng còn có thể nói thái tử vô tội, nhưng hiện tại Lãnh Liên đã rơi xuống trong tay Tĩnh Vương, hiện tại thái tử đã không có biện pháp lật bài. Sắc mặt nàng hòa hoãn xuống, dáng vẻ ung dung thỉnh tội: Bệ hạ, ta chỉ là nhất thời nóng lòng.
Hoàng đế khoát tay, nói: Chuyện thứ nhất, ngay từ đầu ngươi không nên bất chấp xông vào ngự thư phòng của trẫm. Chuyện thứ hai, ngươi thân là nhất quốc chi mẫu, lại không suy xét thể thống, thiên vị nhi tử của mình, khư khư cố chấp muốn cứu hắn. Chuyện thứ ba lại càng buồn cười, ngươi biết rõ trẫm nhất ngôn ký xuất, là miệng vàng lời ngọc tuyệt đối khó sửa đổi, thế nhưng lại khuyên trẫm thu hồi ý chỉ, quả nhiên là hồ đồ tới cực điểm!
Một, hai, ba tội danh đều liệt kê ra, ngay cả Bùi hậu cao cao tại thượng nhiều năm như vậy, cũng không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nàng nhẹ nhàng quỳ rạp xuống đất, thấp giọng nói: Là thần thiếp hồ đồ, xin bệ hạ giáng tội.
Hoàng đế đương nhiên muốn đem Bùi hậu kéo ra ngoài giết chết, nhưng hắn biết thế lực của Bùi Hoài Trinh chẳng phải chỉ có như vậy. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, trong ngự thư phòng có hơn phân nửa triều thần đều quỳ xuống, nhao nhao nói hộ cho hoàng hậu nương nương.
Hoàng đế nhìn lướt qua, trong những người này có đại thần nhị phẩm, cũng có mấy võ tướng mình vô cùng ỷ lại, thậm chí còn bao gồm cả người Chu gia. Hoàng đế giờ phút này chỉ cảm thấy trái tim băng giá, hắn lãnh đạm nói: Lên đi, trẫm nếu muốn trách móc vào ngươi, sớm đã giáng tội. Trẫm chỉ muốn ngươi nhớ kỹ, ngươi là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, nhất cử nhất động đều sẽ ảnh hưởng đến thiên hạ, về sau làm chuyện gì cần phải nghĩ kỹ rồi mới làm.
Hắn ngừng lại một chút, lại nói: Hôm nay, việc này chủ ý trẫm đã định, thái tử quả thật có tội, nhốt ở trong phủ thái tử, hoàng hậu cùng những người khác không được cầu tình cho hắn, nếu không nghiêm trị không tha!
Bùi hậu nhẹ nhàng nói: Vâng, bệ hạ.
Hoàng đế gật đầu, nói: Lên đi.
Bùi hậu đứng lên, lại cảm thấy hai chân nhũn ra. Tĩnh Vương mỉm cười, đỡ nàng một chút, Bùi hậu quay đầu lại nhìn Tĩnh Vương, nói: Đa tạ.
Tĩnh Vương khẽ mỉm cười, tươi cười kia vô cùng ôn hòa: Nương nương nói chi vậy! Thái tử là đại ca của ta, ngài cũng là mẫu hậu của ta, ta tất nhiên phải hiếu thuận.
Bùi hậu cười lạnh, xoay người rời đi. Trở lại trong tẩm cung của mình, ngồi xuống trên ghế, lúc này mới phát hiện không biết khi nào chính mình mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, nàng cảm thấy phảng phất như đang trở lại thời điểm lúc mới vào cung, cái gì cũng không có cảm giác nắm chắc. Đã từng một lần như thế, nàng cho rằng cả đời này sẽ không gặp phải cảm giác này nữa, nàng đã chiến thắng tất cả, nắm bắt chặt tất cả mọi người. Nhưng từ khi Lý Vị Ương xuất hiện, hoàng cung này từ quen thuộc đến xa lạ, loại cảm giác mất đi khống chế phảng phất lại quay về, nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay mình ở trong hư không.
Nương nương.
Bùi hậu giật mình ngẩng đầu, Doanh Sở đang đứng đối diện nàng. Nàng sửng sốt, mở miệng, nói: Ngươi vừa rồi đều nhìn thấy sao?
Doanh Sở cúi đầu, nói: Vâng, nương nương, vi thần đều nhìn thấy. Có thể thấy Tĩnh Vương điện hạ sớm có âm mưu, chỉ đợi nương nương cho rằng Lãnh Liên đã mất tích, cố ý tìm bệ hạ nháo một trận, dùng ảnh hưởng của mình để khiến cho bệ hạ đồng ý phóng thích thái tử.
Bùi hậu nhẹ nhàng thở dài, nói: Cuối cùng là ta gấp gáp.
Doanh Sở nhìn Bùi hậu, giờ phút này Bùi Hoài Trinh so với người trong tìm thức của hắn dường như có điểm bất đồng, nữ nhân trước mắt đối với bất kỳ người nào đều không hề có cảm tình, thậm chí ngay cả nhi nữ thân sinh cũng có thể lấy ra làm ván cầu, nhưng hôm nay nàng lại phát hoảng, đây là vì sao, vì thái tử sao? Không, thái tử không có sức dao động lớn đến như vậy, nàng là dần dần mất đi lòng tin, mất đi cảm giác mọi thứ đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Doanh Sở tiến lên một bước, nói: Nương nương không cần gấp gáp, trong tay chúng ta còn có không ít quân bài chưa đánh ra. Chỉ cần lợi dụng tốt, sẽ không để cho Tĩnh Vương cùng người Quách gia chiếm được tiện nghi. Doanh Sở nói chắc chắn như thế.
Bùi hậu ung dung cười: Sự tình nếu được đơn giản như vậy thì tốt biết mấy, nguyên bản ta cho rằng Thác Bạt Ngọc chí ít vẫn có thể phù trợ. Lại không ngờ hắn bất tài như vậy, ta cho hắn nhiều tiện lợi cùng trợ giúp như vậy, hắn lại bại trong tay Nguyên Liệt.
Doanh Sở đương nhiên rõ ràng, bọn hắn sắp xếp không ít gian tế bên cạnh Đại tướng quân Vương Cung, những người này trước giờ đều rất cố gắng, không dễ dàng gì mới đi lên được chức vụ cao, hơn nữa còn được Vương Cung tín nhiệm. Ai ngờ Nguyên Liệt chuyến đi này, lại đem bọn họ toàn bộ diệt trừ, chút tình cảm và thể diện đều không để ý đến, ngay sau đó còn phát động tiến công với quân đội Thác Bạt Ngọc. Cứ tưởng rằng Nguyên Liệt chỉ là cái gối thêu hoa, lại không ngờ người này thật sự có chút năng lực, sát phạt quyết đoán, tâm tư tàn nhẫn, ngay cả không trở thành vua một nước, cũng sẽ trở thành một người kiêu hãnh, hào hùng. Hiện tại Doanh Sở lại có chút hối hận, lúc trước lại thả hắn ra, nhưng giờ phút này hối hận cũng muộn, muốn trách chỉ có thể trách Thác Bạt Ngọc – người này không có năng lực, tình huống ưu thế nhiều như thế, vậy mà cũng thất bại.
Bùi hậu giương mắt lên, nhìn Doanh Sở một cái, nói: Phía nam đã không trông cậy được, vậy mặt đông thì sao? Nàng đây là tại đang hỏi chiến tranh giữa Việt Tây cùng Đại Chu.
Sắc mặt Doanh Sở khó coi, trong nháy mắt, Bùi hậu đã hiểu rõ. Nàng thở dài, nói: Nhìn thấy sắp xếp của chúng ta vẫn không phát huy được tác dụng.
Trên mặt hắn xẹt qua một chút khó chịu: Tề quốc công tựa hồ sớm đã có phòng bị, mấy cái cọc ngầm của chúng ta đều bị diệt trừ hết.
Bùi hậu chậm rãi đứng lên, nàng tiến lên hai bước, sau đó lại quay đầu nhìn Doanh Sở, nói: Có thể thấy chúng ta hiểu rất rõ Lý Vị Ương, và nàng cũng hiểu rất rõ chúng ta, sắp xếp của chúng ta hơn phân nửa đều bị hủy trên tay nàng.
Doanh Sở cúi đầu: Vâng, nương nương. Bây giờ trước tiên vẫn phải thu dọn nữ nhân này, sau đó lại nghĩ cách khác cứu thái tử cũng không muộn.
Bùi hậu nghĩ nghĩ, lại nhìn chòng chọc Doanh Sở, nói: Nghĩ nhiều ý tưởng như vậy lại cũng không có biện pháp vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn, theo ý ngươi, nên làm như thế nào? Lúc nàng nói câu nói này, trong ánh mắt phát ra một loại ánh sáng quỷ dị, cực kỳ lóng lánh, sáng kinh người, sáng đến nỗi khiến người khác phải sợ hãi.
Doanh Sở bị ánh mắt sắc bén kia nhìn tới, liền thu lại tươi cười. Hắn nhìn Bùi hậu, chậm rãi lộ ra vẻ mặt không dám tin, chỉ vì hắn đột nhiên hiểu được Bùi hậu là muốn hắn làm cái gì.
Thật lâu sau, thân thể của hắn như bị đóng băng thành một pho tượng, không nhúc nhích, Bùi hậu nhắc nhở hắn: Doanh Sở, ngươi rõ ràng ý tứ của ta chứ?
Doanh Sở sửng sốt, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, nói: Nương nương, Doanh Sở đã từng thề cả đời phải ở bên cạnh người.
Bùi hậu từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: Nhưng bây giờ, ta cần ngươi giúp đỡ.
Doanh Sở thống khổ nhắm hai mắt lại, không nói chuyện. Bùi hậu cứ lẳng lặng nhìn hắn, thần sắc thong dong, tựa hồ đang chờ quyết định của hắn, lại tựa hồ như nàng đã sớm biết Doanh Sở sẽ lựa chọn thế nào.
Rốt cục Doanh Sở cũng mở to mắt ra, hắn cúi đầu, trịnh trọng nói: Vâng, nương nương, Doanh Sở nhất định sẽ giải quyết được hậu hoạn này cho người.
Bùi hậu khẽ gật đầu, cả ngày hôm nay mọi chuyện phát sinh đều khiến cho nàng thập phần không vui, nhưng hiện tại nàng cũng cười lên, nụ cười kia giống như ánh mặt trời xuyên phá mây đen, vô cùng mỹ lệ, hơn nữa mị hoặc lòng người.
Doanh Sở nhìn không chớp mắt, hắn nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng trong cuộc đời hắn có thể nhìn thấy nàng tươi cười như vậy.
Lúc này tại Tề quốc công phủ, Lý Vị Ương đang ôm Lý Mẫn Chi, mỉm cười hỏi hắn: Mẫu thân hôm nay mang đệ đi đâu chơi?
Mẫn Chi nhìn đồ chơi trong tay, cười hì hì nói: Hôm nay mẫu thân mang đệ đi thắp nhang.
Lý Vị Ương khẽ gật đầu, nói: Chơi vui không?
Lý Mẫn Chi nhìn Lý Vị Ương, nói: Thắp nhang có cái gì chơi đâu, tỷ tỷ, tỷ hỏi thật kỳ lạ.
Lý Vị Ương cười cười, sờ đầu đối phương, nhẹ giọng nói: Đối với tỷ tỷ mà nói, chỉ cần có thể ra khỏi phủ đã là đi chơi rồi.
Lý Mẫn Chi nhìn Lý Vị Ương, càng cảm thấy kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn nàng.
Lý Vị Ương thu lại nụ cười, chỉ cảm thấy thân thể hắn mềm mại, giọng nói non nớt, vẫn rất cần người chăm sóc, khiến nàng có chút bất an.
Không lâu sau, liền nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, Triệu Nguyệt vào tới bẩm báo: Tiểu thư, Vương tiểu thư cầu kiến.
Lý Vị Ương nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, khẽ mỉm cười, nói: Mời nàng vào đi.
Khi Vương Tử Khâm vào tới, đã nhìn thấy Lý Vị Ương đang chơi đùa cùng với Mẫn Chi. Nhìn thấy nàng, Lý Vị Ương cũng không lên nghênh đón, chỉ cười nói: Ngồi đi. Đây là có ý xem nàng như là người của mình.
Vương Tử Khâm mỉm cười ngồi xuống, Triệu Nguyệt dâng lên một cốc trà, nàng mân mê miệng cốc, nhẹ giọng mà nói: Nay trong cung náo nhiệt lắm đấy.
Lý Vị Ương nâng mắt lên nhìn Vương Tử Khâm, có chút suy tư, nói: Thật không, nháo thật sự nghiêm trọng?
Vương Tử Khâm cười, nói: Bùi hậu luôn luôn trấn định, lần này lại vì chuyện của thái tử mà nháo đến long trời lở đất, may mắn Tĩnh Vương điện hạ đúng lúc bắt được Lãnh Liên. Nếu không, thái tử thật sự có thể thoát tội.
Giọng nói Lý Vị Ương vô cùng bình thản: Lãnh Liên vốn trốn không thoát, Tĩnh Vương luôn nhìn chằm chằm nàng. Tuy rằng nàng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng thình lình cũng sẽ bị người khác bắt thóp được thôi. Vương Tử Khâm nhìn Lý Vị Ương, nói: Nói như vậy, ngươi đã sớm đoán được kết cục của nàng sao?
Lý Vị Ương mỉm cười: Nếu nàng sớm rời khỏi, cũng sẽ không hãm sâu vào đầm lầy, kỳ thật mấy ngày nay ta đã cho nàng rất nhiều cơ hội, chỉ cần nàng buông tha vinh hoa phú quý, tự nhiên sẽ có thể chạy thoát. Đáng tiếc là nàng ham mê quyền vị thái tử, cho nên mới luôn không chịu rời đi. Tình nguyện đợi ta sắp xếp chu toàn, tâm cơ không tệ, đáng tiếc thời vận không đủ.
Vương Tử Khâm nghe đến đây, cầm lấy chén trà vừa rồi uống một ngụm, rồi chậm rãi nói: Nghe lời ngươi nói, tựa hồ sớm đã ngờ vực Tĩnh Vương?
Lý Vị Ương lập tức cười, lắc đầu, nói: Nói bậy, Tĩnh Vương là biểu ca của ta, vì sao ta phải hoài nghi hắn?
Vương Tử Khâm đặt chén trà xuống rồi nói: Nếu không phải hoài nghi, làm sao lại sớm dự liệu hắn sẽ bắt Lãnh Liên?
Thần sắc Lý Vị Ương vô cùng bình tĩnh: Tĩnh Vương điện hạ tâm tư tinh tế, hành động có mục đích, trước đó vài ngày, biểu hiện của hắn giống như là chỉ vì cái trước mắt, chúng ta đều cho rằng hắn đang ngấp nghé ngôi vị hoàng đế, nhưng về sau, ta đã suy nghĩ kĩ lại, biểu hiện này chưa hẳn không phải làm cho bệ hạ xem.
Vương Tử Khâm có chút giật mình: Làm cho bệ hạ xem, này lại có ý gì?
Lý Vị Ương khẽ cười, nói: Ý tứ rất dễ dàng lý giải, nếu hắn luôn án binh bất động, biểu hiện không chút để ý đến ngôi vị hoàng đế, vậy thì hoàng đế trái lại sẽ hoài nghi hắn đang rắp tâm, chờ đợi. Ngược lại, nếu hắn biểu hiện khẩn cấp vội vã, hơn nữa hắn lộ ra rất nhiều nhược điểm, phương pháp như vậy vừa có thể khiến bệ hạ cho rằng hắn chỉ là một hoàng tử dễ kích động, không thể thành đại sự.
Vương Tử Khâm nghe đến đó, sắc mặt chậm rãi ảm đạm, nàng dĩ nhiên hiểu được ý tứ của Lý Vị Ương, Tĩnh Vương đang cố ý yếu thế, chẳng qua đây là một loại yếu thế lấy cường bạo tiến công để che dấu, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn ra Tĩnh Vương ngấp nghé ngôi vị hoàng đế, nhìn ra hắn đang công kích lại bị lộ ra vô số nhược điểm. Mà nhược điểm này là điều mà hắn hi vọng bọn họ nhìn thấy... Hoặc là trước giờ bọn họ chưa từng hiểu rõ con người này.
Vương Tử Khâm lòng một chút lạnh buốt đi xuống: Như vậy nói chúng ta đều bị Nguyên Anh đùa giỡn?
Lý Vị Ương lãnh đạm, nói: Tĩnh Vương điện hạ tâm cơ sâu không lường được, Tử Khâm, ta khuyên ngươi vẫn phải cẩn thận một chút.
Vương Tử Khâm định thần, nhìn Lý Vị Ương, nói: Ngươi biết ta cùng Tĩnh Vương có hiệp nghị sao?
Lý Vị Ương nhẹ nhàng gật đầu: Vương gia cùng Tĩnh Vương đã sớm có hiệp định, ta vốn cũng không muỗn nhúng tay, chỉ là ta thấy Tĩnh Vương người này ngay cả các ngươi hắn cũng giấu diếm, hành vi của hắn thật sự khiến người ta có chút bất an.
Lúc này, có người ở bên ngoài nói: Gia Nhi, muội nói chuyện thật giật gân.
Hai người các nàng đồng thời ngẩng đầu, liền nhìn thấy Quách Đạo đang cười hì hì đi vào, hắn một thân áo choàng trắng tinh, hình dung tiêu sái, phong tư tuấn lãng, Vương Tử Khâm nhìn không chớp mắt. Vương Tử Khâm mở miệng, nói: Ngũ công tử chẳng lẽ vô cùng tín nhiệm Tĩnh Vương sao?
Quách Đạo tiện thể ngồi xuống, nhìn Vương Tử Khâm, nói: Vương tiểu thư, Nguyên Anh dù sao cũng lớn lên cùng ta, tâm tư của hắn thật là thâm hậu... Hơn nữa thời gian gần đây, biểu hiện cũng chỉ vì cái lợi trước mắt. Nhưng ta tin tưởng, hắn không phải là người âm hiểm, độc ác.
Lý Vị Ương cười: Ngũ ca, làm gì phải nói những lời ngay cả huynh cũng không thể tin tưởng đây?
Quách Đạo trong lòng chấn động, nhìn Lý Vị Ương, nói: Gia Nhi, muội đây là...
Lý Vị Ương nhẹ nhàng thở dài: Ngũ ca, muội thật sự không muốn Lãnh Liên bị bắt được, cho nên mới phái người báo cho nàng, để nàng rời khỏi, nhưng Tĩnh Vương lại ở giữa đường bắt lại, điều này thuyết minh cái gì? Điều này chỉ có thể thuyết minh hắn đã sớm biết Lãnh Liên là người muội cố ý sắp xếp tại phủ thái tử, cũng biết Lãnh Liên đang làm việc cho muội, nhưng hắn vẫn bắt đối phương, hơn nữa lại lấy nàng để hiếp bức thái tử cùng Bùi hậu. Mấu chốt là khi hắn muốn bắt Lãnh Liên, lại không có nghĩ qua phải báo cho muội, chuyện này đã rất kỳ quái. Muội biết Ngũ ca cùng Tĩnh Vương cùng nhau lớn lên, cảm tình luôn rất tốt, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, huynh cùng hắn dù sao cũng không phải huynh đệ ruột thịt, làm sao biết trong lòng đối phương suy nghĩ cái gì? Thanh danh nham hiểm của Tĩnh Vương điện hạ không phải chỉ là nói suông.
Nghe Lý Vị Ương hùng hổ hùng hổ doạ người như thế, sắc mặt Quách Đạo nhất thời trắng bệch, mà lúc này Lý Vị Ương đã phân phó Triệu Nguyệt đem Mẫn Chi đang hồ đồ, lờ mờ mang ra ngoài, sau đó mới nói: Kỳ thật Tĩnh Vương điện hạ rốt cuộc là người như thế nào, muội cũng không thèm để ý. Điều chân chính muội để ý chính là hắn muốn lợi dụng Tề quốc công phủ làm cái gì. Nếu như hắn thật lòng tìm kiếm trợ giúp, vì sao ngay cả bộ mặt thật cũng không muốn cho chúng ta biết được? Còn phải cố gắng giả bộ thành cái bộ dạng là người chỉ vì cái lợi trước mắt, khiến cho Huệ phi nương nương lo lắng.
Quách Đạo nhìn Lý Vị Ương, hơi chần chờ rồi nói: Có lẽ hắn có điều khó xử.
Lý Vị Ương cười lạnh một tiếng: Trên đời này, chỉ cần còn sống, ai lại không có điều khó xử? Ngũ ca, huynh không cần nghĩ tốt cho Tĩnh Vương. Mục đích của hắn chỉ vì muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mà chúng ta ở trong mắt hắn bất quá chỉ là một quân cờ mà thôi!
Quách Đạo trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng, nói: Gia Nhi, chí ít ta tin tưởng... Hắn thật lòng thích muội.
Tươi cười của Lý Vị Ương càng thêm giá lạnh: Đúng, hắn thích muội, nhưng hắn lại không có chút nào tôn trọng muội. Hành động cùng việc làm của hắn phần lớn là đang lợi dụng muội, lợi dụng Quách gia, mặc kệ chúng ta đối hắn thật lòng ra sao, mục đích của hắn chỉ có một, chính là đi lên ngôi vị hoàng đế! Vì vậy không tiếc che dấu tính tình chân thật của chính mình!
Quách Đạo nhìn Lý Vị Ương, thật lâu đều không nói một chữ, hắn thật sự không muốn tin tưởng Tĩnh Vương là một người như vậy. Nhưng thời gian gần đây, theo hắn quan sát... Lý Vị Ương nói không sai, Nguyên Anh biểu hiện ra ngoài chẳng qua là hi vọng bọn hắn nhìn thấy, đây chỉ là một góc của núi băng mà thôi. Chẳng lẽ vì ngôi vị hoàng đế, Nguyên Anh đã trở nên xa lạ như thế sao?
Lý Vị Ương thấy vẻ mặt cô đơn của Quách Đạo, không khỏi lắc đầu. Nàng cùng Nguyên Anh cũng không có giao tình gì, cho nên có thể phê phán không chút lưu tình, nhưng Quách Đạo thì khác, hắn cùng Nguyên Anh lớn lên cùng nhau, tình cảm như huynh đệ, Nguyên Anh vì thành đại sự, cái gì cũng đều che giấu Tề quốc công phủ, thậm chí còn xem bọn họ như con rối tùy ý để hắn xoa tròn bóp méo, chuyện này thật sự khiến người khác quá mức thất vọng, khó trách Quách Đạo lại biểu lộ ra thần sắc như thế.
Vương Tử Khâm thấy bộ dáng của Quách Đạo, không khỏi nhẹ giọng khuyên nhủ: Ngũ công tử, bất quá là ai có chí nấy, ngươi cần gì phải thương tâm như vậy?
Quách Đạo ngẩng đầu lên nhìn Vương Tử Khâm, hắn không ngờ đối phương lại khuyên giải, an ủi mình, Lý Vị Ương cũng chăm chú nhìn Vương Tử Khâm, thời gian gần đây, nàng thấp thoáng thấy thiếu nữ này tựa hồ đã thay đổi, lúc trước lúc nào nàng cũng lấy ích lợi làm lựa chọn đầu tiên để suy xét, nhưng hiện tại nàng lại để ý, lo lắng đến ưu tư người khác, mà người này lại là người luôn đối đầu với nàng – Quách Đạo.
Lý Vị Ương khẽ cười nhẹ, có lẽ Ngũ ca đã tìm được nhân duyên của mình, nghĩ đến đây, nàng đứng dậy hướng hai người bọn hắn, nói: Dã tâm của Tĩnh Vương điện hạ đã bước đầu bại lộ, hắn muốn để chúng ta đối phó Bùi hậu trước, chờ đến khi nàng ngã xuống, không biết chúng ta có phải rơi xuống số phận thỏ tử cẩu phanh (được chim bẻ ná) hay không?
Quách Đạo trong lòng lạnh lẽo, nhìn Lý Vị Ương, nói: Gia Nhi, sự tình thực sẽ phát sinh đến nông nỗi kia sao?
Lý Vị Ương nói: Muội không biết, muội không quá mức hiểu rõ hắn, có lẽ là muội đã quá mức khắt khe, Ngũ ca, muội vốn là một người đa nghi, không phải sao? Huynh xem như cái gì muội cũng chưa nói đi.
Quách Đạo tình nguyện tin rằng Lý Vị Ương đa nghi, nhưng hắn biết đối phương hoài nghi không phải không có đạo lý, hắn cắn răng, nói: Nếu Nguyên Anh thực sự chỉ xem Tề quốc công phủ như quân cờ, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn!
Lý Vị Ương thở dài một tiếng: Nghe nói Huệ phi nương nương cảm nhiễm phong hàn, mẫu thân cùng muội muốn tiến cung thăm hỏi, nếu có thì giờ rảnh... Ngũ ca huynh cũng nên đi Tĩnh Vương phủ một chuyến đi, thăm dò chiều hướng của hắn.
Quách Đạo nhìn Lý Vị Ương, thấy hơi kinh ngạc: Đi dò chiều hướng của hắn?
Lý Vị Ương khẽ gật đầu: Vâng, dò chiều hướng của hắn.
Quách Đạo chần chờ trong giây lát, mới đáp ứng: Được, ta đi.
Lý Vị Ương khẽ mỉm cười: Ngũ ca, mọi thứ không nên đặt nặng tình cảm, nếu không người bị tổn thương sẽ chỉ là huynh thôi.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Lý Vị Ương liền cùng Quách phu nhân tiến cung bái kiến Quách Huệ Phi.
Quách Huệ phi trong cung có vẻ thập phần quạnh quẽ, nghe nói gần đây nàng xua đuổi hết cung nhân, chỉ giữ lại bên người cung nữ hầu hạ ăn uống sinh hoạt thường ngày, về phần những người khác rất là hiếm thấy, nàng có chút bỏ đi hương vị tập thể, muốn sống cô lập một mình. Nhìn thấy Quách phu nhân, vẻ mặt Huệ phi vẫn rất cao hứng. Chỉ là Lý Vị Ương lại nhìn thấy sắc mặt Huệ phi có chút tái nhợt, không khỏi nói: Nương nương, ngài thân thể ra sao?
Sắc mặt Quách Huệ Phi cũng thập phần trấn tĩnh: Ta chỉ là cảm nhiễm phong hàn thôi, không có cái gì trở ngại.
Nữ quan bên cạnh cúi đầu, không dám nhìn Quách phu nhân một cái.
Quách phu nhân nhìn ra một ít manh mối, nói: Nương nương, chúng ta là người một nhà, lại có cái gì không thể nói?
Huệ phi vừa muốn nói cái gì, lại đột nhiên ho khan mãnh liệt, nàng vội vàng dùng khăn che lại, chờ đến khi ngừng ho, mới mỉm cười, nói: Ta thực không có chuyện gì, đại tẩu ngươi không cần lo lắng.
Quách phu nhân mắt thấy được trên tấm khăn kia điểm điểm màu đỏ tươi, không khỏi cả kinh, vội vàng nói: Nương nương, người vì sao muốn giấu chúng ta?
Huệ phi đã đem chiếc khăn kia vò thành một cục nhét vào trong tay áo, cố gắng tươi cười nói: Xem đại tẩu nói, ta lại có cái gì giấu các ngươi?
Quách phu nhân vừa muốn mở miệng, Lý Vị Ương lại đột nhiên cầm tay của nàng, quay đầu mỉm cười nói với Huệ phi: Nương nương, ngài triệu chúng ta tiến cung, là có chuyện gì muốn nói?
Quách Huệ Phi nhìn thoáng qua nữ quan bên cạnh, quơ tay, nói khẽ: Các ngươi ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với các nàng.
Thế là, trong đại điện cũng chỉ còn lại Huệ phi, Quách phu nhân cùng Lý Vị Ương.
Quách Huệ Phi đột nhiên từ trên giường ngội dậy, không đợi Quách phu nhân dìu đỡ, nàng liền quỳ rạp xuống đất, Quách phu nhân cùng Lý Vị Ương đều giật nảy mình, vội vàng muốn đỡ nàng dậy, Quách Huệ Phi lại bắt được cánh tay Quách phu nhân, nói: Đại tẩu, ta có chuyện muốn nhờ.
Quách phu nhân nói: Nương nương, ngài cần gì phải làm vậy? Mau đứng dậy, ta thật sự không thể nhận!
Quách Huệ Phi trịnh trọng nói: Không, đại tẩu, ta nhất định phải xin người một chuyện.
Quách phu nhân nói: Người nói đi, mặc kệ là chuyện gì, ta đều sẽ làm hết sức.
Quách Huệ Phi than thở một hơi, nói: Đại tẩu, từ khi ta vào cung tới nay, trái tim này cũng xem như đã chết, chẳng qua chỉ là một cỗ xác chết biết đi mà thôi. Mẫu thân đã từng nói với ta, sinh ra tại Tề quốc công phủ thì cả một đời là nữ tử của Quách thị, phải hoàn thành trách nhiệm đối với Quách thị, tận trung với quốc gia. Tự ta hỏi nhiều năm trôi qua như vậy cũng không có làm sai chuyện gì, cũng xem như xứng đáng với mẫu thân, xứng đáng với Quách gia.
Quách phu nhân nói: Đúng vậy, người nhanh đứng lên mà nói.
Huệ phi lại lắc đầu, nhất định không chịu lên, nàng nhìn Quách phu nhân nói: Gần đây, ta đã triệu kiến thái y, hắn nói ta đại nạn buông xuống...