Người trong cung dần dần phát hiện ra, Bùi hậu thay đổi, từ trước tới nay ngoài mặt nàng luôn nghiêm khắc với thái tử, thật ra là rất quan tâm, nhưng hiện tại cả ngày nàng bận bịu gặp gỡ quần thần, từ sáng đến tối bận bù đầu, đâu còn thời gian lo lắng nuôi nấng thái tử. Hoàng hậu làm như vậy cũng không ngoài dự tính, vì bên ngoài khắp nơi đều đồn rằng hoàng thượng muốn phế hậu, còn liên kết với mấy vị đại thần vạch tội Bùi gia, xảy ra chuyện như vậy, Bùi hoàng hậu đương nhiên không có nhiều thời gian chăm sóc con cái, nàng dành hết tâm tư hướng vào một chuyện, cuối cùng cũng có thể áp chế lại tin tức muốn phế hậu ở trong cung.
Khi hoàng hậu quay lại chăm sóc thái tử, lại phát hiện ra thái tử đến tận giờ vẫn còn phụ thuộc vào nhũ mẫu, cho dù là ăn cơm, ngủ, đến cả đi nhà xí cũng không thể thiếu nhũ mẫu, nàng vô cùng tức giận, một đứa nhỏ hai tuổi đã cai sữa, lại quấn quýt lấy nhũ mẫu như vậy làm sao có thể lớn? Vì thế, nàng đuổi nhũ mẫu ra khỏi hoàng cung, cũng phái người khác đến chăm sóc thái tử. Thái tử còn nhỏ, đuổi nhũ mẫu đi giống như là muốn lấy mạng hắn, vì thế hắn khóc lóc suốt ngày, nhưng ai dám cãi lệnh của Bùi hậu? Chuyện này là kết cục đã định.
Thực tế, quyết định của Bùi hậu không phải không có đạo lý, rất lí trí, bình tĩnh. Lúc thái tử mới sinh đã từng trải qua một trận bệnh nặng, gần như mất mạng, sau đó dùng mọi cách cuối cùng cũng phục hồi, nhưng cơ thể vô cùng yếu đuối, vài ba ngày lại sinh bệnh, không phải cảm mạo cũng là ho khan, giống như con ma ốm, nên việc ăn uống hằng ngày phải đặc biệt chú ý. Thái giám và các cung nữ nhìn thấy kết cục của nhũ mẫu, không cầu công nhưng cầu mệnh, ai cũng không dám quá thân thiết với thái tử. Khi thái tử ăn cơm cái bàn quá cao, bọn họ cũng chỉ có thể nhấc ghế tựa lên, cũng không dám can thiệp vào thói quen ăn uống của thái tử, vì Bùi hậu nói thái tử phải tự thân vận động, không ai được đút cơm, cũng không chia thức ăn theo phép tắc trong cung.
Sau thời gian dài, thái tử trở nên nóng nảy, nhạy cảm, rất dễ tức giận. Thái giám cung nữ cảm thấy không thể quản thúc được thái tử nữa, đành báo lại. Bùi hậu từ mình đến xem, thái tử lúc này chỉ là đứa nhỏ hai tuổi, ăn xong đồ trước mặt, ánh mắt thèm thuồng nhìn bánh quế hoa bên cạnh, hắn còn nhỏ tay ngắn với không tới, liền nửa quỳ ở trên ghế, nằm úp xuống với tay lấy, lướt qua bát nước nóng không cẩn thận đầu gối bị trượt, cái thìa rơi vào bên trong, nước nóng bắn tung tóe vào Bùi hậu còn chưa nói, mà ngay cả cái chén nhỏ hoa sen của hắn cũng rơi xuống đất vỡ nát.
Bùi hậu giận tím mặt: Ngươi làm vậy để phép tắc ở chỗ nào?! Đâu có giống bộ dáng của một thái tử!
Thái tử nho nhỏ trừng mắt nhìn nàng như kẻ thù, hắn không hiểu vì sao mẫu thân lại lạnh lùng độc ác như vậy, trong mắt hắn, mẫu hậu này còn không thân thiết bằng nhũ mẫu. Cho nên hắn lập tức đem một chén canh hạt sen trước mắt coi như vũ khí ném về phía Bùi hậu, nhưng người nhỏ bé sức mạnh không đủ, cái chén chưa kịp bay tới chỗ Bùi hậu thì đã rơi trên bàn, tất cả mọi người bị dọa sợ ngây người.
Bùi hậu lập tức nổi giận, nàng không ngờ được trên đời lại có người đối với nàng dám làm như vậy.
Đứa nhỏ này do nàng sin h ra, nhưng một chút cũng không giống nàng. Vì sao con trai của nàng lại không đứng về phía nàng, mà lại học Phụ hoàng hắn chống lại nàng?!Nổi trận lôi đình, Bùi hậu ra lệnh cho cung nữ lập tức mang thái tử đi.
Lời của nàng vừa ra, tiểu thái tử lập tức gào khóc, Bùi hậu lạnh lùng nói: Không được khóc! Tiểu thái tử bị mắng nghiêm khắc, cả người run rẩy. Bùi hậu khó có thể nhìn thấy đứa nhỏ này thêm nữa, đột nhiên, thái tử đứng dậy chạy tới hướng cửa. Vừa ra bên ngoài, một tia chớp rạch ngang bầu trời, một tia sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh đổ một thân cấy lớn trong đình, ngọn lửa hừng hực bốc cháy, tất cả chiếu rọi trong đôi mắt đen của đứa nhỏ, tiểu thái tử sợ tới mức mặt trắng bệch, đứng ở dưới cột trụ ở hành lang run rẩy.
Bùi hậu lao tới, ôm chặt lấy tiểu thái tử sắc mặt đã trắng bệch, đứa nhỏ quên giãy dụa mà nàng lại thất thố chảy nước mắt. Lúc này, tự nhiên nàng nhận ra, mình nghiêm khắc quá mức. Thái tử mới chỉ là đứa nhỏ hai tuổi, từ trước tới nay nàng cũng không quan tâm đến sinh hoạt ăn uống thường ngày của hắn, bây giờ lại còn quản lý, lúc nào cũng trong trạng thái nghiêm nghị đối với hắn, không phải phạt quỳ thì là không cho ăn cơm.
Dận nhi, mẫu hậu sai rồi, mẫu hậu sẽ không trách mắng con nữa! Bùi hậu ôm đứa con của chính mình, nhẹ giọng nói.
Mặt tiểu thái tử đẫm nước mắt, môi trắng bệch, cả người vẫn trong trạng thái run rẩy.
Bùi Hoài Trinh không ngờ, một tia sấm sét kia lại khiến tiểu thái tử sinh bệnh, còn bệnh rất là lâu.
Bùi Hoài Trinh tiến vào Đông cung, cả đại điện vô cùng yên lặng, ngự y nín thở hướng nàng hành lễ. Bùi hậu nói: Thái tử như thế nào?
Hồi bẩm nương nương, thái tử tử bị kinh sợ, người bình thường thì chỉ cần uống một vài thang thuốc thì khỏi, nhưng thái tử còn quá nhỏ, dẫn đến bệnh cũ lại tái phát, nương nương, bệnh sốt rét như vậy, vi thần sợ...
Đã một tháng, cũng không chuyển biến tốt lên, một lũ vô dụng phế vật! Giọng nói của hoàng hậu khó nén được một tia hổn hển Một bệnh sốt rét nho nhỏ chẳng lẽ sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của thái tử?
Ngự y sợ nói sai, cúi đầu: Nương nương, không bằng để ngự y viện hooih chẩn........
Hội chẩn? Ngươi đã là ngự y am hiểu điều trị cho trẻ con nhất, chẳng lẽ còn có người nào y thuật cao hơn ngươi sao?
Ngự y đương nhiên biết điều này, hơn nữa còn biết tình trạng của thái tử rất nghiêm trọng, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tuy hắn không dám nói, nhưng thái tử luôn sốt cao không giảm, hoàng hậu không phải người ngu ngốc, có lẽ đã đoán ra được từ sớm.
Thái tử chỉ bị hoảng sợ một chút, ngươi cũng giống ý của ta đúng không?
Nương nương........
Trẻ con đều như vậy, nghe thấy một tiếng sấm cũng sợ chết khiếp, mười ngày nửa tháng không tốt lên cũng chỉ vì tuổi còn quá nhỏ. Thân thể thái tử không có gì đáng ngại, nhưng cần nghỉ ngơi, không cho phép người ngoài vào quấy rầy. giọng nói của hoàng hậu vô cùng trầm thấp, toát ra ý vị uy hiếp.
Ngự y muốn nói chuyện này nên nhanh chóng báo cho hoàng thượng biết, nhưng hắn nhìn qua vẻ mặt của hòang hậu, cuối cùng cái gì cũng không nói ra được. Vâng
Thái tử cần tìm một nơi để tịnh dưỡng, thái y có chỗ nào có thể giới thiệu? Bùi hậu hỏi như vậy.
Cách kinh thành khoảng mấy trăm dặm ở bên ngoài, có một nơi là Vu Giang Phong, trên núi có *ôn tuyền, đối với việc dưỡng bệnh rất tốt, hơn nữa ở đó rất yên tĩnh không có người quấy rầy..... Ngự y hiểu ra ý muốn của hoàng hậu, che giấu lương tâm nói.
Những lời hôm nay chúng ta nói, còn có bệnh của thái tử.......
Vi thần đều đã quên. Vị Bùi hậu này, thực sự là một mĩ nhân làm cho người ta sợ hãi.
Nếu người ngoài có hỏi đến.... ...
Thái tử chỉ bị hoảng sợ quá mức, đi *ôn tuyền tịnh dưỡng một thời gian, vài ngày sau có thể khỏi hẳn.
#Ân: *ôn tuyền_ suối nước nóng.
Ngự y quả nhiên là người thông minh. Bùi hậu xua tay nói: Nhớ rõ, nhất định phải chăm sóc thái tử cho thật kĩ, nếu trong cung có bất kì lời đồn đại nào, ta sẽ bắt ngươi để hỏi tội.
Sau khi ngự y lui ra, trong ánh mắt xinh đẹp của Bùi hậu, lần đầu tiên xuất hiện vẻ đau lòng.
Nàng dùng mọi cách để có thể sinh hạ thái tử, bây giờ lại lâm bệnh nặng.
Tại sao ông trời luôn muốn cướp hết mọi thứ tốt đẹp thuộc về nàng?
Trong cung cây cối xum xuê, ve kêu liên tục, một mình Bùi hậu đứng dưới hành lang, trên mặt là biểu tình trong trẻo lạng lùng. Nàng suy nghĩ trong chốc lát, mới xoay người tiến vào bên trong.
Tám tháng sau, Ôn Tuyền sơn trang.
Bùi hậu bước nhanh trên con đường rải đá cuội, vội vã đi tới cửa phòng, cửa lớn đột nhiên bị nàng mở ra, gió lạnh lập tức thổi vào, ánh nến ở trong phòng bị dập tắt, màn che trước giường dựa theo hướng gió tung bay nhẹ nhàng, chỉ thấy tiểu thái tử nằm ở trên giường, trên mặt che lụa trắng. Bùi hậu nhấc lụa trắng lên, chỉ thấy một khuôn mặt trắng nõn gầy yếu, trên mắt vẫn còn vệt nước, trong nháy mắt, giọt nước trong veo trên mắt nàng cũng không nhịn được liền rơi xuống.
Tất cả mọi người lạnh run, không phải bọn họ đau buồn, mà là sợ hãi.
Bùi hậu không kìm chế được gục xuống, tim giống như bị một bàn tay vô tình bóp chặt, thân thể cũng bắt đầu run rẩy không ngừng. Một lúc sau, chờ tâm tình của nàng ổn định, mới lớn tiếng ra lệnh: Những người nơi này, lập tức xử tử!
Thị vệ Bùi phủ lập tức xông đến, kéo tất cả cung nữ thái giám ra ngoài, mọi người khóc lóc, cầu xin, còn có âm thanh tức giận mắng chửi ồn ào náo động, sau đó cũng khôi phục sự yên tĩnh. Ánh mắt của Bùi hậu dừng lại trên người Hinh nữ quan, nàng vội vàng quỳ rạp xuống đất: Nương nương, nô tì đối với người luôn trung thành........
Bùi hậu thản nhiên nói: Cho nên ta mới giữ ngươi lại.
Tin tức thái tử qua đời bị phong tỏa, không hề truyền ra ngoài, tất cả những người biết chuyện đều vĩnh viễn không nói được nữa, ngay cả ngự y cũng vì say rượu mà ngã xuống hồ chết.Trong sơn trang, Bùi hậu ngồi trước một cái nôi, bình tĩnh nhìn đứa trẻ trước mắt: Đứa nhỏ này thật xinh đẹp, so với tiểu hoàng tử mà Nguyên Cẩm Phong và Tê Hà sinh ra còn đáng yêu hơn.
Hinh nữ quan không nói một câu nào, vẻ mặt có chút sợ hãi nhìn Bùi hậu. Nàng cảm thấy từ sau khi thái tử chết, hoàng hậu nương nương hình như có chút không bình thường.... ...
Sau khi Bùi Uyên đi được tám tháng, Tê Hà sinh non ra một đứa nhỏ. Đứa nhỏ này trời sinh xinh đẹp đáng yêu, giống như được ông trời ưu ái. Quả thật đứa nhỏ này kế thừa toàn bộ vẻ đẹp của gia tộc Bùi thị, tương lai nhất định sẽ rất sáng lạn.
Nhưng mà Bùi hậu không những đem giấu sự tồn tại của đứa nhỏ này, mà còn báo tin cho Bùi Uyên là Tê Hà công chúa đã chết. Tê Hà thật đã chết, sau khi sinh đứa nhỏ, nàng không chịu được sự dằn vặt này nữa, nên dùng dây vải treo cổ, thảm trạng lúc chết của công chúa xinh đẹp, khiến cho ai cũng không dám nhìn lại.
Móng tay sắc nhọn của Bùi hậu xoẹt qua khuôn mặt non nớt của đứa nhỏ, bên môi chậm rãi nở nụ cười làm cho người ta kinh sợ.
Trái tim Hinh nữ quan lập tức đập nhanh.
Đúng lúc này, một hộ vệ tiến vào, quỳ xuống đất bẩm báo: Nương nương, bệ hạ phái ra ba đội người quả nhiên đều là giả, hoàng tử thật được giao cho Tề Chính đưa đến biên giới, bây giờ đang chờ bái kiến nương nương, về phần hoàng tử kia........
Đem tiểu hoàng tử và đứa nhỏ mà Đào Diệp sinh được năm ấy mang lại đây. Bùi hậu lạnh lùng nói.
Hinh nữ quan giật mình nhìn Bùi hậu, nàng không biết nương nương rốt cuộc muốn làm gì.
Đứa nhỏ của Đào Diệp nhìn vô cùng tuấn tú đáng yêu, năm nay vừa tròn ba tuổi, mẫu thân của hắn thay Tê Hà chết ở sau hoa viên, từ túc đó hắn vẫn luôn được Bùi hậu phái người chăm sóc trông giữ, lúc bị người đưa tới, ánh mắt tò mò nhìn Bùi hậu. Con của Tê Hà cùng Nguyên Cẩm Phong lúc này mới hơn một tuổi, ngoan ngoãn ngủ say ở trong ngực Tề Chính.
Bùi Hậu nhìn thoáng qua đứa nhỏ ba tuổi cùng đứa bé mới sinh ở trong nôi, cười cười: Mang hai đứa trẻ này đến Đại Lịch.
Nương nương, bệ hạ... ...
Ánh mắt Bùi hậu dừng lại trên đứa nhỏ trong ngực của Tề Chính, chủ động vươn tay nói: Đưa ta.
Tề Chính cúi đầu suy nghĩ, mạng già trẻ một nhà hắn đang ở trong tay hoàng đế, cho nên hoàng đế nghĩ hắn trung thành. Nhưng ngay từ đầu, hắn lại là gian tế. Cho dù thành người bất trung hắn cũng phải bỏ qua phần tín nhiệm này của hoàng đế, vì thế hắn thật cẩn thận đem tiểu hoàng tử đưa cho hoàng hậu.
Làm thế nào để hắn tin tưởng, phải xem bản lĩnh của ngươi. Bùi hậu nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Sắc mặt Tề Chính cứng đờ, cuối cùng nghiêm nghị dẫn hai đứa nhỏ lui xuống.
Bùi hậu nhìn bóng dáng hắn, dặn với thủ vệ bên cạnh, nói: Dựa theo kế hoạch định ra từ trước đi làm.
Vâng
Đứa nhỏ này ở trong cung sung sướng, vừa nhìn liền biết có phúc. Bùi hậu chăm chú nhìn đứa nhỏ trong ngực, đứa bé đột nhiên tỉnh dậy, trợn đôi mắt to tròn tinh khiết nhìn Bùi hậu, nàng mỉm cười, nói Sau này lớn lên nhất định sẽ là hoàng đế tốt.
Đứa bé nhỏ tuổi, vẫn không biết chuyện gì xảy ra, vươn tay hướng về phía Bùi hậu, vòng qua cổ của nàng, áp vào hai gò má, nhìn rất thân thiết.
Hinh nữ quan có chút do dự, nói: Nương nương, đứa nhỏ này
Bùi hậu cười khẽ hôn lên trán đứa nhỏ, vuốt ve hai má non mềm của hắn: Về sau phải gọi hắn là thái tử.
Nhưng bệ hạ nhất định sẽ phát hiện
Không, hắn sẽ không. Ý cười trên môi Bùi hậu không thay đổi, nhưng ánh mắt sắc bén, âm trầm lạnh lẽo.
Ba tháng sau, Bùi hậu lên đường về kinh, nói thái tử gầy yếu cần tiếp tục ở lại dưỡng bệnh, một năm rưỡi sau mới đón về cung, hắn so với trước càng thêm xinh đẹp đáng yêu, Bùi hậu cũng trở nên nghiêm khắc dốc lòng dạy bảo hắn. Hinh nữ quan nhìn thấy như vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi. Nàng không biết là mình hay Bùi hậu bị điên nữa, vì sao lại làm ra chuyện như vậy, dùng đứa nhỏ của tình địch thay thế thái tử đã chết, chuyện này thật sự rất đáng sợ. Nhưng điều nàng lo lắng nhất cũng không xảy ra, thái tử và tiểu hoàng tử chỉ hơn kém nhau một tuổi, thái tử thật sự có thân thể không tốt, so với đứa nhỏ bình thường đều yếu ớt nhỏ hơn một chút, hơn nữa trẻ con mỗi tháng một lớn, nhìn qua cũng không phát hiện ra điều gì, Nguyên Cẩm Phong dù sao cũng không bằng mẫu thân của hắn, kĩ lưỡng chu đáo, lại không yêu thương thái tử nhiều, nên cũng không phát hiện ra.
Hoàng hậu ngồi trước gương đồng trang điểm, thái tử nhỏ tuổi lật đật chạy vào, trên tay cầm một cành hoa lê nở rộ, nói: Mẫu hậu, cho người!
Con ngươi tối đen của hắn nhìn không chớp mắt, mang theo sự ngưỡng mộ nhìn về phía Bùi Hoài Trinh.
Lại là hoa lê, ngỡ ngàng hồi lâu, Bùi hậu mới cong lên khóe miệng, hiện ra một nụ cười kì quái: Cám ơn con.
Vẻ mặt của nàng, trong chớp mắt giống như mặt hồ nước yên tĩnh bị ném xuống một cục đá, dữ tợn vặn vẹo nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, sau đó lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
Thái tử ngày trước, nhìn thấy nàng chỉ có muôn ngàn sợ hãi.
Mà thái tử hiện tại, lại luôn nhìn chằm chằm và gọi mẫu hậu.
Ánh mắt thái tử trong trẻo, thuần khiết, giống như tuyết trắng noãn, không dính bất kì một tia dơ bẩn, nàng rất muốn tránh đi ánh mắt như vậy.
Nhưng mà, muốn tránh cũng không thể, sự trong trẻo kia chạm vào sâu trong nỗi lòng nàng.
Nàng đột nhiên vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng giữ ở trên cổ thái tử: Hài tử ngoan, cùng mẫu hậu chết, được không?
Ngón tay dần nắm lại, dùng sức, chậm rãi bóp chặt, thái tử hoảng sợ nhìn nàng, trong mắt tràn đầy hoang mang, tuổi của hắn còn quá nhỏ, ngay cả những lời nàng nói cũng không hiểu.
Đáy mắt Bùi Hoài Trinh hiện lên một mảnh lạnh lẽo sắc nhọn, trở nên đáng sợ.
Tiếng bước chân vội vã vang lên: Thái tử điện hạ, không nên làm phiền nương nương! Hinh nữ quan từ bên ngoài điện chạy vào, đúng lúc Bùi hậu bừng tỉnh, buông lỏng thái tử ra, thuận tiện ôm chầm lấy hắn, giống như không có chuyện gì.
Hinh nữ quan giật mình nhìn thấy cảnh diễn ra trước mắt, nhìn thật lâu đến ngay cả bóng dáng của hoàng hậu nhìn cũng không rõ.
Chỉ nghe thấy tiếng cười của hoàng hậu, khó thấy được dịu dàng: Mẫu hậu rất thích hoa lê này, đúng là một đứa bé ngoan.