Chạng vạng, Lí Vị Ương vội vàng đến Hà Hương viện.
Nha đầu vén rèm đưa nàng vào, cười nói: “Huyện chủ, lão phu nhân đang chờ ngài.”
Lí Vị Ương mỉm cười, bước chân không ngừng nghỉ nhanh vào.
Lúc Lí Vị Ương vào trong, lão phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế tựa, được La ma ma hầu hạ dùng trà. Lí Vị Ương thỉnh an, lão phu nhân cười, “Đứng lên đi. Hiếm khi thấy con có tâm, giờ này còn chạy tới thăm ta.”
Lí Vị Ương đứng dậy, lão phu nhân chỉ vào điểm tâm bên cạnh: “Sáng sớm mẫu thân con đưa tới, nếm thử xem.”
Lí Vị Ương đi qua, điểm tâm trên bàn màu hồng nhuận lộ ra sắc vàng lấp lánh, ngon miệng vô cùng, tiện tay cầm một khối đặt lên miệng ăn, khen: “Hương vị điểm tâm thật ngon miệng, không biết tên là gì?”
Lão phu nhân mỉm cười, La ma ma nói: “Huyện chủ, đây là Kim cao, Đại phu nhân tự tay làm, mềm mại tinh tế, chua ngọt ngon miệng, lão phu nhân rất yêu thích.”
Lí Vị Ương hiểu ra: “Làm bằng quả sơn tra?”
La ma ma gật đầu: “Đại phu nhân có tâm, gần đây lão phu nhân bị phong hàn, ăn cái gì cũng không thấy ngon, may mà có món này!”
Lí Vị Ương cười nói: “Có thể thấy mẫu tâm rất dụng tâm, lão phu nhân có được người con dâu tốt như vậy, đúng là hồng phúc tề thiên.”
Nàng cười nói vui vẻ, hoàn toàn không nhìn ra được tâm tư chân thật, nói xong thì bước sang bên cạnh, cầm lấy chén trà trong tay La ma ma, tự mình đưa đến trước mặt lão phu nhân, tác phong cung kính, lão phu nhân nhìn thấy mà không nói lời nào, uống một ngụm, chậm rãi nói: “Nha đầu ngoan, để con làm những việc nhỏ nhặt này đã làm khổ con rồi.”
Lí Vị Ương vội hỏi: “Sao lão phu nhân lại nói vậy, cháu gái tay chân vụng về, không biết có làm tốt hay không. Nếu thông minh được như mẫu thân thì đã sớm chuẩn bị điểm tâm đưa đến mỗi ngày rồi.”
Lão phu nhân cười: “Xem cái miệng của con kìa, đúng là bới không ra được lỗi nào, làm người khác phải yêu thích.” Nói xong những lời này, bà đột nhiên ngừng cười, nghiêm mặt nói, “Nhưng mà, hôm nay ta có chuyện muốn nói với con.”
Lí Vị Ương nghĩ thầm quả nhiên đến, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì: “Lão phu nhân cứ nói.”
Lão phu nhân nhìn thẳng vào hai mắt nàng, chậm rãi nói: “Tưởng Nguyệt Lan vào phủ như thế nào, trong lòng chúng ta đều rõ ràng, ta chỉ muốn nói một câu, con bé đã gả vào Lí gia, ta sẽ coi là người một nhà. Hiện tại nhìn con bé đúng là người thông minh, làm việc ổn thoả lại biết nặng nhẹ, nàng dâu này, có lẽ không cưới lầm.”
Lí Vị Ương nghiêng đầu, nghiêm túc lắng nghe, trong lòng bất giác nghĩ, dựa theo đạo lý mà nói, Tưởng Nguyệt Lan là bị Tưởng gia cứng rắn đẩy vào, lúc trước trong lòng lão phu nhân mang ba phần chán ghét, hiện tại xem ra, chỉ có thể nói thủ đoạn của Tưởng Nguyệt Lan không phải lợi hại bình thường, dễ dàng khiến lão phu nhân nhìn với ánh mắt khác xưa.
Lão phu nhân thấy nàng nghe rất cẩn thận, chậm rãi lộ ra ý cười: “Trong lòng ta thật tâm thương con mới nói trước với con, mấy ngày nay Mẫn Chi lại được vỗ béo lên rồi hả?”
Nói vòng vo cuối cùng chuyển tới chỗ Mẫn Chi, Lí Vị Ương giả bộ chưa phát hiện ra, chỉ mỉm cười, “Mẫn Chi rất khoẻ, ít nhiều nhờ lão phu nhân quan tâm.”
Lão phu nhân cười nhẹ một tiếng, “Nó là cháu ruột của ta, lại đáng yêu như vậy, ta đương nhiên phải toàn tâm toàn ý lo lắng cho nó.”
Mỉm cười trên mặt Lí Vị Ương vẫn y như trước, trong lòng lại đóng băng vạn dặm, bất giác ngồi thẳng lưng.
Lão phu nhân cẩn thận quan sát nàng một lát, rồi mang sắc mặt hiền hoà xưa nay, dịu dàng nói: “Con là hài tử ngoan, đáng tiếc không gửi hồn vào bụng phu nhân, bằng không tiền đồ hôm nay đã không có giới hạn, cho dù muốn làm Thái tử phi không phải không thể. Mẫn Chi cũng thế, tuy nó là thứ xuất, nhưng ta và cha con đều thương nó như con vợ cả, để miễn cho tương lai phải chịu khổ, mọi người đã thương lượng qua, đưa nó đến chỗ Tưởng Nguyệt Lan để nuôi nấng.”
Lí Vị Ương nghe vậy, trong lòng rõ ràng đã sớm dự đoán trước, mà trên mặt vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Vị Ương, ta làm như vậy, hoàn toàn vì tốt cho Mẫn Chi, đã để lỡ con, không thể lại để lỡ một hài tử ngoan nữa.” Lão phu nhân nhìn nàng nói, “Mẫn Chi chung quy vẫn là cháu ruột của ta, ta tuyệt đối không để nó chịu khổ. Đi theo Tưởng Nguyệt Lan, nếu sơ sẩy chút nào, ta sẽ không tha cho Tưởng Nguyệt Lan!”
Lí Vị Ương đương nhiên biết điều này, nếu Tưởng Nguyệt Lan muốn đưa đứa nhỏ đi, lại không chăm chút tốt, hoặc xảy ra chuyện gì, thì lão phu nhân chỉ có mỗi đứa cháu nối dòng duy nhất sẽ liều mạng với nàng ta! Người bình thường nhìn vào, đi theo mẹ cả, quả thật tốt hơn nhiều so với đi theo người mẹ thứ xuất. Nhưng mà như thế, Mẫn Chi sẽ bị Tưởng Nguyệt Lan nắm trong lòng bàn tay, mình muốn làm chuyện gì, điều đầu tiên băn khoăn chính là Mẫn Chi có bị ảnh hưởng hay không, đây không phải là chuyện tốt! Đương nhiên những lời này Lí Vị Ương không thể nói với lão phu nhân, hiện tại đối phương chỉ suy nghĩ đến cháu trai được dựa trên danh nghĩa mẹ cả, cùng thân phận con vợ cả, vô cùng hữu ích cho tương lai hắn!
Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Vị Ương tất nhiên hiểu được ý tốt của lão phu nhân.”
Lão phu nhân chần chờ: “Chỗ Thất di nương —— “
Lí Vị Ương cười rất dịu dàng: “Thất di nương là người biết thời thế, nhất định không có ý kiến gì với quyết định của lão phu nhân, lão phu nhân yên tâm.”
Lão phu nhân thấy Lí Vị Ương đáp ứng đơn giản như vậy, rất mừng rỡ, cười nói: “Con cứ yên tâm, cho dù là con hay Mẫn Chi, ta tuyệt đối không ngồi nhìn để các con bị người khác bắt nạt.”
Lí Vị Ương tạ ơn, “Đa tạ lão phu nhân, người chúng con có thể dựa vào, cũng chỉ có người.”
Ánh mắt lão phu nhân chuyển đến cổ tay nàng, sau đó gật đầu với La ma ma, La ma ma lập tức bước sang bên cạnh cầm một cái tráp bảo thạch đến.
Mở tráp ra, bên trong là một chuỗi vòng đeo tay gồm mười tám hạt châu phỉ thuý, hai hạt ngọc bích, vừa nhìn đã biết là đồ vô giá, lão phu nhân đeo nó lên tay Lí Vị Ương: “Vòng tay này là của hồi môn ta đem theo từ khi gả đi, tuổi lớn rồi không đeo được nữa, giờ tặng cho con, Vị Ương, con có hiểu được tâm ý của ta không.”
Lí Vị Ương cúi đầu, nói: “Vị Ương hiểu được.”
Lão phu nhân nhẹ nhàng nói: “Con là người hiểu chuyện.” Bà ngừng lại một lát, “Haiz, tuy Tưởng Nguyệt Lan nhỏ tuổi, nhưng cũng là mẫu thân con, nếu con bé có gì không tốt, về sau con nhường con bé một chút.” Nói tiếp, “Đương nhiên, một ngày có ta ở đây, thì sẽ không để con bé làm bậy!”
Lí Vị Ương chỉ mỉm cười không nói gì, lão phu nhân gật đầu: “Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Mới bước ra khỏi Hà Hương viện, thấy Tưởng Nguyệt Lan cùng Lí Trường Nhạc thân thiết bước lại gần. Nhìn thấy Lí Vị Ương, Tưởng Nguyệt Lan cười mỉm nhìn nàng nói, “Vị Ương cũng ở đây sao, nếu biết con muốn đến đây, chúng ta đã đi cùng rồi.”
Lí Vị Ương lại cười: “Đúng vậy, không biết mẫu thân và Đại tỷ cũng đến, vừa rồi con được thưởng thức Kim cao mẫu thân tự tay làm, đúng là rất ngon.”
Tưởng Nguyệt Lan gật đầu cười: “Nếu thích, hôm khác ta sẽ đem đến chỗ con một ít.”
Lí Vị Ương nói: “Không dám làm phiền mẫu thân.”
Tươi cười trên mặt Lí Trường Nhạc như có như không, không nhìn ra được suy nghĩ chân thật.
“Làm phiền gì đâu.” Tưởng Nguyệt Lan cười, đột nhiên nói: “Ta đã mời nhũ mẫu mới cho Mẫn Chi rồi, không biết lúc nào Mẫn Chi mới sang?”
Lí Vị Ương hơi nhíu mày, trên mặt lại cười rất dịu dàng, “Chuyện này… Thất di nương nói, hai này nay Mẫn Chi nhả sữa hơi nhiều, đợi đỡ một chút mới dám đưa sang chỗ mẫu thân.” Vẻ mặt vô cùng nhún nhường, mà Lí Trường Nhạc bên cạnh lại cảm thấy tươi cười của Lí Vị Ương lạnh buốt, bất giác lui lại phía sau Tưởng Nguyệt Lan.
Tưởng Nguyệt Lan không gây khó dễ, chỉ cười nói: “Trong nhà ta rất nhiều đệ muội, tiểu hài tử nhả sữa là khó tránh khỏi, nếu qua vài ngày nữa không hết thì không ngại để ta thử một lần.” Nói xong, được nha đầu đỡ tay rời đi.
Lí Trường Nhạc nhìn Lí Vị Ương, trong mắt u ám bất định.
Trên bậc thềm, Tưởng Nguyệt Lan quay đầu, thân thiết gọi: “Trường Nhạc!”
Lí Trường Nhạc đáp lời “Dạ”, liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, bước nhanh theo, Tưởng Nguyệt Lan cười tươi kéo tay nàng ta, hai người thân thân ái ái cùng đi vào.
Bạch Chỉ thấp giọng căm giận: “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!” Tất nhiên là nói Lí Trường Nhạc.
Lí Vị Ương cười: “Đúng vậy, trước giờ toàn điên cuồng sủa loạn, nàng ta tĩnh lặng ta lại thấy không quen.”
Mùa rét, trời tối sớm, vừa đến hoàng hôn sắc trời đã đen kịt.
Gió bắc thổi một ngày lúc này đã ngừng lại, không có tiếng thổi xào xạc, thế giới bóng đêm vô cùng yên tĩnh. Trong thế giới không tiếng động này, bóng đêm phảng phất càng tối đen hơn, nếu không có ngàn vạn chiếc đèn lồng toàn bộ Kinh đô đã bị chìm trong bóng tối. Chính vì đâu đâu cũng tối om, cho nên ánh nến trong phòng Lí Vị Ương càng thêm sáng ngời.
Dưới ánh nến, Lí Vị Ương mỉm cười, hai tay cầm lò sưởi, bốn chậu than trong phòng nàng đều đang cháy bừng, mà người nàng vẫn chưa ấm lại, có thể thấy được bên ngoài lạnh đến mức nào.
Nàng vừa từ Hà Hương viện trở về.
Hiện tại, nàng nhìn Thất di nương đang dùng trống bỏi cười đùa cùng tiểu Mẫn Chi, bất giác thở dài.
Hai mắt tròn xoe đen láy của tiểu Mẫn Chi mở to, nghiêng đầu tò mò nhìn tỷ tỷ ngồi cách đó không xa, Đàm thị mỉm cười xoa đầu Mẫn Chi, bộ dáng hạnh phúc tràn đầy.
Ban đêm yên tĩnh như vậy, ba người bọn họ đã là một thế giới, thật ấm áp, thật thoải mái, Đàm thị cảm thấy vô cùng thoả mãn, nhưng bà biết, sự yên bình này là nữ nhi giành giật cho bà, nếu không có sự bảo vệ của Vị Ương, bà tuyệt đối không sống được những ngày an lành, cho nên bà vạn phần cảm kích ông trời đã ban cho bà một nữ nhi trí tuệ dũng cảm. Nhưng mà, hôm nay tâm tình Vị Ương hình như không tốt lắm.
Đàm thị nhìn thoáng qua con trai đang phun bong bóng đùa giỡn, lại nhìn nữ nhi vẻ mặt trầm tư, nở nụ cười, đứng dậy đi đến bên cạnh, cầm que cời đẩy than trong chậu, bên dưới toả ra một làn hương thơm.
Bạch Chỉ cười nhận lấy que cời trên tay Đàm thị, Đàm thị lắc đầu, hiển nhiên muốn tự tay làm, Lí Vị Ương cười nói: “Thơm quá! Là mùi khoai lang nướng!”
Đàm thị cười: “Biết con thích ăn, vừa rồi cố ý chôn vài củ, vừa chín tới.” Nói xong đặt khoai nướng vào trong khay, Bạch Chỉ đã rửa tay cẩn thận, định bóc khoai cho Lí Vị Ương, Lí Vị Ương lại lắc đầu: “Cứ đưa lại đây đi.”
Bạch Chỉ cười đáp lời, tay cầm khoai lang nở bung đến trước mặt Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương không sợ nóng, bóc khoai lang với tốc độ nhanh nhất, ánh nến trong phòng sáng bừng, tôn lên màu vàng thơm ngon của khoai lang.
Đàm thị cười nói với mấy nha đầu: “Các ngươi cũng đến ăn đi.”
Triệu Nguyệt là người đầu tiên phản ứng lại, nàng nhìn Lí Vị Ương, chân vẫn không động một bước. Lí Vị Ương nở nụ cười: “Đến ăn đi.”
Đám nha đầu hoan hô một tiếng, Triệu Nguyệt, Bạch Chỉ, Mặc Trúc vây quanh chậu than, bắt đầu đảo khoai lang cùng hạt dẻ bên trong, Triệu Nguyệt vừa ăn vừa đặt tay lên tai mình, hiển nhiên là rất nóng.
Bầu không khí trong phòng thật ấm áp, Lí Vị Ương đột nhiên dừng ăn, ánh mắt lướt qua tiểu đệ Mẫn Chi hai mắt tròn xoe chảy nước miếng tò mò nhìn mọi người.
Đàm thị nhìn ra được sự bất an trong lòng nàng, cười phân phó: “Các ngươi lấy hết ra, đem phân chia cho mọi người đi.”
Đám nha đầu liếc nhìn nhau, rồi đồng thời nhìn về phía Lí Vị Ương, Lí Vị Ương gật đầu, các nàng phấn khởi cảm tạ Đàm thị, nhanh nhẹn đào đồ ăn từ trong chậu than ra, bỏ vào khay đựng, dè dặt lui ra ngoài.
Đàm thị đi đến trước mặt Lí Vị Ương, dịu dàng nói: “Có chuyện gì phiền lòng sao?”
Lí Vị Ương cười nói: “Mẹ, không có chuyện gì, mẹ đừng lo lắng.”
Đàm thị cười, giọng nói thật ấm áp: “Hài tử ngốc, con là do mẹ sinh ra, con không vui mẹ có thể nhìn ra, tuy mẹ không có tác dụng gì, không thể giúp con giải quyết vấn đề, nhưng mẹ có thể nghe con nói, có những chuyện, nói ra thì tốt hơn.”
Lí Vị Ương đáp lại bằng một nụ cười, tròng mắt tối đen vẫn dừng ở chỗ Mẫn Chi.
Đàm thị nhìn theo ánh mắt nàng, bất giác nhíu mày: “Có liên quan đến Mẫn Chi?”
Lí Vị Ương gật đầu: “Theo con biết, ba tháng nay, phần lớn thời gian phụ thân ở lại viện của tân phu nhân, có thể thấy rất sủng ái nàng ấy.”
Đàm thị gật đầu: “Đúng là thế, thỉnh thoảng mới qua đêm ở chỗ Cửu di nương, còn đám người Tứ di nương hiện tại hoàn toàn không được gặp lão gia.”
Lí Vị Ương thấy giọng điệu của Đàm thị lúc nói ra những lời này rất bình thản không có vấn đề gì, thì biết bà không đặt chuyện này trong lòng, âm thầm gật đầu.
Đàm thị lại nói: “Mẹ biết tân phu nhân được sủng ái, cho nên luôn nhắc nhở người bên cạnh, không được sai lầm một lần nào, đừng gây phiền toái cho con.”
Lí Vị Ương bật cười: “Có đôi khi không phải chúng ta tìm phiền toái, mà người ta chủ động tìm đến cửa.”
Đàm thị dè dặt dò xét nàng: “Tân phu nhân chọc giận con?”
Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Không có.” Tưởng Nguyệt Lan mới đến, trong vòng ba tháng nàng ta một lòng lung lạc Lí Tiêu Nhiên, lấy đâu ra công sức gây phiền toái cho nàng? “Nhưng mà…”
Lí Vị Ương muốn nói lại thôi, như nhất thời không nói nên lời. Đàm thị ở chung với con gái không phải ngày một ngày hai, nói: “Có gì muốn nói, con cứ nói đi. Chỗ này không có người ngoài.”
Lí Vị Ương nhìn Mẫn Chi bên cạnh đang há miệng cười, thở dài: “Chuyện này con đã nghĩ đến từ lâu, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã trở thành sự thật, vừa rồi nghe nói tổ mẫu nhiễm phong hàn, con đến viện của người thăm bệnh, ai ngờ đến đó lại nghe lão phu nhân nói, Tưởng Nguyệt Lan muốn chuyển Tứ đệ sang chỗ nàng ta để nuôi nấng.”
Trong đầu Đàm thị vang lên tiếng ầm ầm, lẩm bẩm: “Đến chỗ nàng ấy?”
Mắt Lí Vị Ương âm u như mảng mây đen tối tăm, càng lúc càng dày đặc: “Con cái thứ xuất, tất nhiên phải giao cho mẹ cả nuôi nấng. Lúc trước Đại phu nhân còn sống có Lí Mẫn Phong cùng Lí Trường Nhạc, không kiên nhẫn nhận chăm nuôi con người khác, cho nên không yêu cầu Tứ di nương đưa Thường Tiếu Thường Hỉ đến viện để bà ta nuôi nấng, về phần con, bà ta càng thêm căm hận vạn phần, cho nên vừa sinh ra đã đuổi con ra khỏi cửa. Tình hình hiện tại đã khác hoàn toàn, tân phu nhân chưa có con nối dòng, chỉ cần nàng ấy nguyện ý thì có thể đem Tứ đệ qua đó nuôi nấng, cho dù là phụ thân hay lão phu nhân đều sẽ không nói lời ngăn cản.”
Đàm thị cố gắng không để nước mắt rơi xuống, bà đương nhiên biết điều này, làm thiếp thì không được coi con cái mình sinh ra là con cái của mình mà phải coi là con cái của chủ mẫu, tương lai Mẫn Chi cũng sẽ không coi mẹ ruột là mẫu thân, mà chỉ có thể xem như một người thiếp của phụ thân, giống như trước mặt người ngoài bà vĩnh viễn phải gọi Vị Ương một tiếng Tam tiểu thư, đó là bắt buộc, không ai có thể thay đổi. Đây cũng chính là lý do lúc trước bà liều mạng hầu hạ Đại phu nhân, chỉ mong tương lai hứa gả cho một quản sự, hay người làm cũng được, ít nhất là xuất thân chính phu nhân, không đến mức lạc vào hoàn cảnh quẫn bách như bây giờ.
Lí Vị Ương nhìn dáng vẻ của Đàm thị biết bà đang nghĩ gì, trong chuyện này, Lí Vị Ương cảm thấy kẻ đầu sỏ chính là Lí Tiêu Nhiên, nếu ông không động tình với Đàm thị, Đại phu nhân cũng sẽ không lợi dụng Đàm thị giành lại phúc lợi cho bà ta, lợi dụng xong rồi một chân đá văng ra xa. Mọi người đều nói, người làm thiếp không nên oán hận khi bị người khác kỳ thị, càng không thể truyền lại hận ý này cho con cái, ngược lại phải an phận thủ thường, làm nô tài tốt, con cái thứ xuất cũng phải tin tưởng người khác đối xử với mình không khác biệt so với con vợ cả, toàn tâm toàn ý giành giật ích lợi cho gia tộc, mới được coi là người chính phái hiểu lễ nghĩa biết đại thế, Lí Vị Ương lúc trước cũng tin tưởng như vậy, nàng cho rằng mình và Lí Trường Nhạc đều là tiểu thư Lí gia, không khác gì cả, là tỷ muội máu thịt tương liên, phải giành lấy vinh quang cho Lí gia! Rồi sau này nàng có kết cục gì? Cho nên theo nàng thấy, những lời này tất cả đều là chó má!
Đàm thị không khóc, mà nở nụ cười: “Tân phu nhân vừa bước vào nhà, nàng ấy chăm sóc Tứ thiếu gia thật tốt, lão gia và lão phu nhân mới thích nàng ấy coi trọng nàng ấy, mẹ tin nàng ấy sẽ không làm gì đứa nhỏ.”
Lí Vị Ương ngẩn người, nàng cứ tưởng rằng Đàm thị sẽ cầu xin nàng nghĩ cách giữ lại Mẫn Chi.
Đàm thị hơi lo lắng: “Ai cũng nghĩ con nhận hết ân sủng, phúc trạch vững vàng, nhưng mẹ thấy là từng bước nguy hiểm, thân trong hiểm cảnh, cho nên không cần gây xung đột với tân phu nhân vì Mẫn Chi, nàng ấy muốn đứa nhỏ thì đưa cho nàng ấy đi…” Bà hơi ảm đảm, “Về sau mỗi ngày mẹ đến đó thỉnh an, cũng có thể gặp mặt…”
Lí Vị Ương cảm động, Đàm thị làm như vậy, hoàn toàn là nghĩ cho mình, nàng dịu dàng nói: “Cũng không phải không có cách —— “
Đàm thị nghĩ là con gái đang an ủi mình: “Con phải lưu ý mọi chuyện mới không phạm sai lầm, lục đục với tân phu nhân vì Mẫn Chi, làm trái lại ý tứ của lão gia và lão phu nhân, bọn họ còn có thể tiếp tục che chở con nữa sao? Hài tử ngốc, đừng cậy mạnh.”
Lí Vị Ương cười, vừa định nói với Đàm thị thật ra nàng đã nghĩ ra kế hoạch rõ ràng, thì nghe thấy bên ngoài rầm một tiếng, Đàm thị kinh hoảng đứng bật dậy. Lí Vị Ương nhíu mày, Bạch Chỉ chạy nhanh vào: “Tiểu thư, Cửu di nương nháo loạn muốn tiến vào!”
Có Triệu Nguyệt ở đây, Cửu di nương đương nhiên không thể vào, nhưng nàng ta xông thẳng vào trong như đánh cược tính mạng chính mình, nếu là lúc trước Triệu Nguyệt đã một kiếm giải quyết nàng ta, mà Triệu Nguyệt đi theo Lí Vị Ương lâu, biết không thể làm như thế, cho nên thế cục bên ngoài lâm vào giằng co.
Trên mặt Đàm thị hiện lên sự khó hiểu, nhìn Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương phất tay: “Cho nàng ta vào đi.”
“Dạ.” Bạch Chỉ bước nhanh ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Cửu di nương nước mắt đầy mặt chạy vào, Lí Vị Ương nhìn qua, không biết đối phương làm mất một chiếc giày từ lúc nào, hiển nhiên vô cùng kích động, nàng lạnh lùng nói: “Các ngươi hầu hạ thế này hả?! Để cho di nương một mình chạy đến đây?!”
Cửu di nương đẩy nha đầu bên cạnh ra không hề để tâm: “Huyện chủ! Huyện chủ phải cứu nữ nhi của ta!”
Lí Vị Ương sắc mặt lạnh nhạt nhìn nàng ta, Cửu di nương vốn định nháo loạn thật lớn một trận, nhưng nhìn dáng vẻ Lí Vị Ương, đột nhiên thấy sợ hãi, trong nháy mắt nàng có ý muốn lùi bước, mà nhớ đến nữ nhi của mình, cố lấy dũng khí: “Vừa rồi phu nhân phái người đến, đưa Tĩnh nhi của ta đi!”
Thất di nương vô cùng kinh ngạc, theo bản năng nhìn thoáng qua Mẫn Chi, hơi khó hiểu. Thật ra chuyện này cũng không có gì kỳ quái, Lí Mẫn Chi là đệ đệ ruột của Lí Vị Ương, có tỷ tỷ là Huyện chủ, Tưởng Nguyệt Lan tất nhiên không trực tiếp đến ôm đứa nhỏ đi, nhưng đối xử với Cửu di nương thì không cần phải khách khí như vậy!
Mặt Cửu di nương trắng bệch, tái nhợt như người chết, như thể nàng ta chỉ còn lại sức lực để khóc lóc nỉ non, nước mắt rơi như mưa, quỳ rạp xuống trước mặt Lí Vị Ương, cầu xin: “Huyện chủ, lúc trước là ta không đúng, ta bị mờ mắt mới không biết nặng nhẹ! Ngay cả Huyện chủ cũng dám trêu chọc! Ta biết lỗi rồi, ta biết ta sai lầm rồi, cầu xin Huyện chủ nghĩ cách giúp ta, để ta mang được Tĩnh nhi trở về! Con bé là cốt nhục ta sinh ra, mới nhỏ như vậy đã bị đưa đến chỗ phu nhân, ta sao có thể yên tâm?! Ta cầu xin Huyện chủ, giúp ta van cầu lão phu nhân!”
Sắc mặt Lí Vị Ương càng lạnh hơn, nàng nhìn thoáng qua Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt lập tức bước tới, nửa đỡ nửa túm kéo Cửu di nương đứng lên ngồi vào ghế dựa bên cạnh.
Đàm thị thấy nàng ta khóc thương tâm như vậy, có cảm giác đồng bệnh tương liên, khuyên nhủ: “Cửu di nương, đừng khóc nữa, Tứ thiếu gia cũng phải đưa đến chỗ phu nhân, có tới cầu Huyện chủ cũng chẳng có cách gì cả!”
Tiếng khóc Cửu di nương im bặt, không tin nổi nhìn Lí Vị Ương. Theo nàng nghĩ, Lí Vị Ương sao có thể thoả hiệp dễ dàng như vậy?!
Lí Vị Ương nhìn Cửu di nương khóc nước mắt giàn giụa, hoàn toàn không để ý đến hình tượng xinh đẹp của mình, thở dài một hơi: “Cửu di nương, di nương nghe thấy rồi đấy, Mẫn Chi cũng bị đưa đến chỗ phu nhân. Di nương đến cầu ta, chắc đã đến bước đường cùng, vừa rồi di nương đã đi cầu xin phụ thân cùng lão phu nhân, bọn họ đều không để ý đến di nương có phải không?”
Cửu di nương sửng sốt, không biết làm sao, ngập ngừng, nàng đều quỳ bên ngoài thư phòng Lí Tiêu Nhiên cùng Hà Hương viện của lão phu nhân, không ai gật đầu, đều nói lời trách cứ nàng không hiểu quy củ.
Lí Vị Ương cười: “Cửu di nương, đứa nhỏ thứ xuất vốn phải giao cho mẹ cả dạy dỗ, điều này chắc là di nương không biết, cho nên ta cũng không trách di nương, không chỉ như thế, ta còn muốn nói cho di nương biết, những việc di nương làm hôm nay đều sai hết rồi, hơn nữa còn sai mười phần, di nương hại Lục muội rất thảm.”
Cửu di nương hoàn toàn mờ mịt nhìn về phía Thất di nương, thấy bà lộ ra vẻ mặt không đành lòng.
Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Thứ nhất, mẹ cả muốn ôm hài tử của di nương, đây là ân điển, di nương phải nhận. Thứ hai, lão phu nhân cùng phụ thân đều suy nghĩ cho tương lai muội muội, di nương lại không biết nông sâu, khóc lớn nháo loạn, đây là đi quá giới hạn. Thứ ba, di nương khóc sướt mướt chạy đến viện của ta, hoàn toàn không ra thể thống gì, người khác còn tưởng chúng ta bàn âm mưu đối phó tân phu nhân, đây là bất kính.”
Cửu di nương giật mình hai mắt mở to, đến nước mắt cũng không chảy xuống nữa.
Đàm thị muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vị Ương, lại cảm thấy dù sao Cửu di nương cũng là người bên ngoài đến, rất được sủng ái, không hiểu quy củ trong đại gia tộc, như vậy để nàng ấy hiểu rõ cũng tốt, chỉ đưa khăn tay cho nàng ta, Cửu di nương không nhận lấy, mà nhìn Lí Vị Ương, vẻ mặt âm u bất định.
Giọng nói của Lí Vị Ương hơi dịu đi: “Thứ tư, di nương quấy rối như vậy, phu nhân sẽ không thích Lục muội muội, tương lai người khác chăm sóc không chuyên tâm, phu nhân sẽ chỉ nói là Lục tiểu thư bướng bỉnh, kế thừa tính cách mẹ ruột, không biết nông sâu. Di nương không cần thể diện thì thôi, nhưng phải suy nghĩ cho Lục muội muội! Di nương đã hiểu chưa?”
Cửu di nương lung lay như sắp ngất đi, Đàm thị vội nói: “Mau đỡ lấy di nương!” Hai nha đầu vội vàng bước lên đỡ nàng ta, Cửu di nương cúi đầu khóc, nước mắt rơi ướt vạt áo, như muốn cả căn phòng ngập trong nước.
Đàm thị dịu dàng khuyên nhủ: “Cửu di nương, phu nhân chưa có đứa nhỏ, lão phu nhân cùng lão gia giao Tứ thiếu gia và Lục tiểu thư cho nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ chăm sóc thật tốt, tuyệt đối không bạc đãi đứa nhỏ, đây cũng là quang vinh của ta và di nương.” Nói xong, cả người bà run lên, bởi vì bà bị sự đau khổ của Cửu di nương lây sang. Nhưng bà sống ở đây lâu năm hơn Cửu di nương, biết quy củ nào không thể xâm phạm.
Cửu di nương khóc hai mắt đều sưng đỏ, Lí Vị Ương lại nói: “Có phải Tứ di nương khuyến khích di nương đến đây? Nhất định bà ấy nói ta là người thông minh, tất nhiên có biện pháp xoay chuyển cục diện, có phải không?”
Cửu di nương ngẩn người, nước mắt lưng tròng, cuối cùng gật đầu.
Lí Vị Ương lạnh lùng cười: “Bà ta đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, Cửu di nương, ta khuyên di nương về sau ít nghe những lời khuyến khích như vậy, di nương làm ầm ĩ, không chỉ liên luỵ Lục muội muội, mà càng làm cho phụ thân lạnh lùng với di nương.”
Cửu di nương nhớ lại ánh mắt như băng tuyết của Lí Tiêu Nhiên vừa rồi, cả người ngây ra. Từ lúc nàng sinh đứa nhỏ đến giờ, cả tâm tư đặt trên người nữ nhi, căn bản không nghĩ đến chuyện này… Nàng nhìn Lí Vị Ương, nói: “Vậy… ta nên làm gì bây giờ…”
Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Rửa mặt chải đầu trang điểm, khi nào chỉnh tề rồi thì đi tìm phụ thân, nói rằng vừa rồi chỉ nhất thời luẩn quẩn trong lòng mới làm chuyện ngu xuẩn, hiện giờ di nương đã nghĩ thông suốt rồi, biết nặng nhẹ, chỉ mong Lục muội muội đi theo phu nhân, tương lai có được tiền đồ tốt đẹp.”
Cửu di nương không phải người ngu ngốc, nghe xong những lời này lập tức hiểu ra, lúng túng nói: “Nhưng mà —— “
Lí Vị Ương ngắt lời: “Không có nhưng mà! Người đâu, dẫn Cửu di nương ra ngoài!”
Nha đầu của Cửu di nương đỡ nàng ta ra ngoài, Đàm thị do dự: “Lần này —— Vị Ương, con nói hơi nặng lời!”
Lí Vị Ương cười lạnh: “Nếu thật sự kích động chạy đến không kịp mang giày, sao trên chân lại không vương chút bùn đất nào! Rõ ràng vừa mới cởi ra trong viện, muốn khuyến khích con xuất đầu!”
Trong mắt người bình thường, tác dụng của di nương là công cụ sinh đứa nhỏ, mà sinh hạ xong, đứa nhỏ chính là chủ tử của nhà này, phải thành tài, gánh vác trách nhiệm làm cho gia đình thịnh vượng. Cho nên đứa nhỏ thiếp sinh ra, cũng là đứa nhỏ của mẹ cả, chỉ cần Tưởng Nguyệt Lan yêu cầu, chắc chắn phải giao cho nàng ta nuôi nấng, đây là thể thống, là quy củ! Cho dù trước mặt Hoàng đế cũng có lý! Vậy mà Cửu di nương đến nháo loạn một trận, muốn mình ra mặt tranh đoạt, trong đó còn bao hàm ý định châm ngòi thổi gió, Lí Vị Ương tất nhiên sẽ không thèm để ý tới.
Đàm thị cực kì kinh ngạc, nhìn thoáng qua Triệu Nguyệt, thấy nàng gật đầu, trong lòng càng cảm thán, sau đó đi tới bên cạnh nôi của Mẫn Chi, nhìn đứa bé nửa ngày không dời mắt mới nói: “Sáng mai đưa Mẫn Chi đến chỗ phu nhân đi.”
Lí Vị Ương nhìn Đàm thị kìm nén nước mắt, mỉm cười: “Mẹ yên tâm, chưa đến mười ngày, con sẽ để Tưởng Nguyệt Lan ngoan ngoãn trả đứa nhỏ về!”
Đàm thị giật mình nhìn Lí Vị Ương, không biết con bé có biện pháp gì, nhưng Lí Vị Ương lại mỉm cười, đứng lên, đi đến trước mặt Lí Mẫn Chi, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn: “Tiểu tử ngoan ngoãn thành thật đợi vài ngày, tỷ tỷ rất nhanh sẽ đón đệ về.”
Mẫn Chi bị mùi huân hương làm cho buồn ngủ, thoả mãn nấc một cái, phơi bụng nhỏ ra ngủ, hiển nhiên không đặt lời tỷ tỷ nói trong lòng, Lí Vị Ương bật cười.
Sáng sớm hôm sau, Thất di nương ôm Mẫn Chi đến chỗ lão phu nhân, theo ý định ban đầu của bà là trực tiếp đưa đến viện của phu nhân, nhưng Lí Vị Ương lại không nghĩ như vậy, nàng để Tưởng Nguyệt Lan tự mình đến Hà Hương viện đón đứa nhỏ.
Hành động này chỉ có Lí Vị Ương đã là Huyện chủ mới dám làm, Cửu di nương đứng bên cạnh nhìn, trong lòng vừa đố kị vừa hận mà không dám mở miệng nói gì.
“Đứa nhỏ này càng nhìn càng thấy giống phụ thân con hồi nhỏ.” Lão phu nhân vừa nhìn thấy Mẫn Chi không nhịn được cười rộ lên.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Mẫn Chi nhỏ bé, nhíu mày, nàng không thấy như vậy, tiểu đệ mình giống Đàm thị nhiều hơn, đương nhiên nếu giống Lí Tiêu Nhiên, lúc trưởng thành cũng là mỹ nam tử.
Lão phu nhân đưa tay muốn ôm đứa nhỏ.
Mẫn Chi làn da tuyết trắng, đôi mắt to tròn đen láy, miệng nhỏ chu lên, đang nói những lời mà người lớn không hiểu.
“Ai da da, đang cười với ta kìa!” Lão phu nhân vỗ cái mông nhỏ nhắn của Mẫn Chi.
Lí Vị Ương chỉ mỉm cười, tiểu đệ nhà mình nhìn ai cũng cười, lão phu nhân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Tứ thiếu gia thật sự thích cười, rất ít khi nghe thấy tiếng khóc!” La ma ma lại gần nói.
“Từ nhỏ nhìn ra lúc lớn, ba tuổi nhìn ra lúc già, là đứa nhỏ có phúc khí!”
“Tương lai nhất định có tiền đồ!” Đám nha đầu thấy lão phu nhân vui vẻ, đều nói như vậy.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua tiểu Mẫn Chi cười ngây ngô, thật nghi ngờ ánh mắt đối phương, đứa nhỏ này nhìn kiểu gì cũng thấy hơi ngốc!
Đang nói chuyện, Tưởng Nguyệt Lan bước vào, nàng ta vừa nhìn thấy Mẫn Chi, lập tức tươi cười đầy mặt, lão phu nhân trao đứa nhỏ, nàng ta vừa nhận lấy, Mẫn Chi đột nhiên khóc rống lên. Tưởng Nguyệt Lan không hề hoảng hốt, nhanh tay đung đưa dỗ dành, hiển nhiên rất có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ, Lí Vị Ương nghĩ đến kế mẫu nhà nàng ta sinh bốn đứa trẻ, khỏi cần tính đến bao nhiêu thứ xuất thì hiểu được bản lĩnh chăm sóc đứa nhỏ của Tưởng Nguyệt Lan là học từ đâu.
Nhưng dù Tưởng Nguyệt Lan có kinh nghiệm đầy mình cũng không chống lại được sự mâu thuẫn của bạn nhỏ Mẫn Chi với nàng ta, mặc kệ nàng ta dỗ như thế nào, Mẫn Chi đều khóc không ngừng, nước mắt ào ào rơi xuống, Đàm thị đau lòng vô cùng, theo bản năng bước lên, Lí Vị Ương đột nhiên đứng chắn trước mặt bà, Đàm thị bỗng chốc tỉnh táo lại, nhớ lại lời nữ nhi nói đêm qua, bà nghĩ thầm, Vị Ương đã nói, không đành lòng sẽ làm hỏng mưu lớn, mình không thể phá hỏng chuyện con bé! Cố gắng kiềm chế nỗi lòng!
“Đứa nhỏ này, sao đột nhiên khóc rồi? Chẳng lẽ có chỗ nào không thoải mái?” Lão phu nhân sờ trán Mẫn Chi nằm trong lòng Tưởng Nguyệt Lan vẫn đang khóc không ngừng, không thấy có dấu hiệu nóng lên.
“Trán không có nóng mà!” Lão phu nhân thấy kỳ quái hỏi.
Tưởng Nguyệt Lan cười nhẹ: “Có lẽ không quen con, qua mấy ngày sẽ đỡ hơn, chỉ sợ đến lúc đó rời xa con sẽ khóc ấy!”
Lão phu nhân hơi lo lắng liếc mắt nhìn Mẫn Chi, không nói gì nữa.
Lí Vị Ương khuôn mặt mang cười, Lí Trường Nhạc đột nhiên nói: “Tam muội muội không đau lòng sao?”
Lí Vị Ương cười nói: “Có mẫu thân yêu thương, Mẫn Chi nhất định sẽ sống rất tốt, muội có gì mà đau lòng, huống chi mỗi ngày sáng chiều đến thăm, mẫu thân nhất định sẽ cho muội gặp Tứ đệ!”
Tưởng Nguyệt Lan ngẩn người, lập tức cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Lão phu nhân gật đầu: “Mọi người có thể hoà thuận chính là chuyện đáng mừng nhất.”
Lúc Mẫn Chi bị ôm đi vẫn còn đang thút thít, luôn nhìn về phía Lí Vị Ương cùng Đàm thị, ánh mắt tiểu hài tử không nhìn được xa, mà chỉ căn cứ vào mùi hương để phán đoán.
Lí Vị Ương quay đầu, nhìn thấy Đàm thị nước mắt lưng tròng, lắc đầu. Không thể trách nàng tàn nhẫn, vì tương lai Tứ đệ được nuôi nấng đến trưởng thành trong tay mẫu thân mà phải sử dụng biện pháp này! Chút nhẫn nại đó là phải có.
Đám nha đầu đỡ Thất di nương trở về, lúc bà đi ra, cả người mềm nhũn, không thể đứng thẳng, hiển nhiên vô cùng thương tâm nhưng vẫn cố gắng kìm nén, Lí Vị Ương hành lễ cáo biệt lão phu nhân, rồi ra khỏi cửa, Lí Trường Nhạc đang chờ trên bậc thềm.
Lí Vị Ương nhướng mày nhìn nàng ta, Lí Trường Nhạc mỉm cười nói: “Động tâm nhẫn tính, Tam muội muội đúng là không giống người thường.”
Lí Vị Ương cười: “Đại tỷ quá khen.” Nói xong, mặt không đổi sắc đi lướt qua nàng ta.
Lí Trường Nhạc nhìn bóng lưng Lí Vị Ương, mỉm cười, nói với Đàn Hương: “Đi thôi, đến Phúc Thuỵ viện.”
Từ sau khi định hôn sự, Lí Tiêu Nhiên sai người sửa sang lại Phúc Thuỵ viện, tân phu nhân vào cửa, nàng ấy dựa theo ý của mình mua thêm đồ trang trí. Lí Trường Nhạc bước vào, chỉ nhìn thấy toàn viện trồng đầy hoa cỏ, giữa sân vài cây hồng mai, cành hoa nở rộ, phía đông là giá tử đằng, sườn tây tràn ngập hoa Lài, Hải đường, Phượng tiên, Khiên ngưu, hoa cỏ sum suê, ưu nhã hợp lòng người. Trong lòng nàng đột nhiên sinh ra mấy phần cảm khái, năm đó mẫu thân thích khí thế quý trọng cao sang, tuyệt đối chướng mắt mấy loại hoa tầm thường, vị tân phu nhân này đi lối tắt, cách bài trí của nàng hiển nhiên làm văn nhân như Lí Tiêu Nhiên yêu thích, mang thêm vài phần thanh nhã. Khó trách từ lúc nàng ấy vào cửa, ngay cả Cửu di nương luôn được Lí Tiêu Nhiên yêu quý cũng thất sủng, ngẫm lại, xuất thân của Cửu di nương chỉ là người hát hí khúc, muốn hát hí khúc chọc cười, nhảy múa trợ hứng thì được, nếu muốn từ khúc tương hoà, tâm ý tương thông, chia sẻ phiền lòng với ông thì không đủ tư cách, nói đến cùng cũng chỉ là đồ chơi.
Lí Trường Nhạc đi vào phòng, nhìn thấy Tưởng Nguyệt Lan đang ôm Lí Mẫn Chi dỗ dành, Lí Trường Nhạc nhìn thoáng qua nói: “Mẫu thân.”
Tưởng Nguyệt Lan thấy nàng ấy đến, giao Mẫn Chi cho vú nuôi bên cạnh, sau đó nói: “Đứa nhỏ này chẳng hiểu bị thế nào, lần trước ta ôm còn cười không ngừng, hôm nay ai ôm cũng khóc.”
Lí Trường Nhạc phất tay, để vú nuôi ôm Mẫn Chi khóc hai mắt đỏ hồng xuống dưới, rồi nhẹ giọng nói: “Chỉ là đồ sói mắt trắng (hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa độc ác, vong ân phụ nghĩa), nuôi không quen là phải.”
Tưởng nguyệt lan chỉ cười, không mở miệng.
Lí Trường Nhạc thấy không đáp lời thì cười nói: “Vú nuôi này nhìn lạ mắt, không phải là người trong phủ sao?”
Tưởng Nguyệt Lan cười: “Lão gia sợ ta chăm sóc không chu toàn, đặc biệt mời từ bên ngoài về, sữa dưỡng vừa tốt vừa đủ, hầu hạ cũng cẩn thận, nhất định có thể chăm sóc tốt Mẫn Chi.”
Lí Trường Nhạc thở dài: “Phụ thân rất cưng chiều đứa nhỏ này, vừa sinh ra đã đưa cho những thứ tốt nhất, chắc là trông cậy tương lai nó nổi bật, rạng rỡ cửa nhà.”
Tưởng Nguyệt Lan cười: “Đó là tất nhiên, ai bảo nhà chúng ta hiện giờ chỉ có một cái bảo bối như vậy!”
Lí Trường Nhạc không nhịn được nói: “Hắn là thứ xuất mà được tôn quý vô cùng, chỉ đáng thương đại ca —— “
Tưởng Nguyệt Lan khẽ cười một tiếng, “Đại thiếu gia nhất định có thể bình an trở về, Trường Nhạc con nên bớt buồn rầu đi.”
Lí Mẫn Phong ở chỗ Tưởng Húc, Tưởng Nguyệt Lan cùng Lí Trường Nhạc đều hiểu trong lòng mà không nói ra. Lí Trường Nhạc mỉm cười, chuyển sang chuyện khác: “Con sẽ nói với ngoại tỗ mẫu, mẫu thân làm tốt lắm, nhìn thấy tiểu tử này bị tách ra khỏi Thất di nương, con thật vui mừng. Dựa vào cái gì chúng ta thê thảm, bọn họ lại có thể vui vui vẻ vẻ sống, con nhìn thấy thật chướng mắt.”
Tưởng Nguyệt Lan uống một ngụm trà, nhếch khoé môi, không mở miệng.
Lí Trường Nhạc nhìn thoáng qua sắc mặt của nàng, thử thăm dò: “Hiện giờ Mẫn Chi ở trong tay chúng ta, Lí Vị Ương vướng tay vướng chân lấy trứng chọi đá, mẫu thân, trong nhà này ngoại trừ lão phu nhân, mẫu thân mới là phu nhân chính đứng đầu, nắm được tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, người muốn thứ xuất này quỳ, bọn họ tuyệt đối không dám đứng! Mẫn Chi ——” nàng vừa định nói tìm cái cớ để tiểu tử này chết non, thì nghe thấy Tưởng Nguyệt Lan chậm rãi mở miệng.
“Lão phu nhân và lão gia tin tưởng mới giao đứa nhỏ này cho ta, cho nên ta nhất định sẽ chăm sóc hắn, yêu thương hắn, sủng ái hắn, tương lai hắn còn phải gọi ta một tiếng mẫu thân, hắn có tiền đồ, cũng là vinh quang của ta.” Nàng nói như vậy.
Lí Trường Nhạc nghe xong, ban đầu thấy hơi mất hứng, sau đó ngẫm lại, vỗ tay cười nói: “Mẫu thân nói phải, sau này hắn là con trai của mẫu thân, do chúng ta nuôi dưỡng, tốt nhất để tiểu tử này tương lai không thừa nhận tiện nhân đấy, đến lúc đó Lí Vị Ương tức chết cho xem.” Nàng vừa nói, vừa tưởng tưởng ra bộ dáng Lí Vị Ương tức giận muốn chết, lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Lí Trường Nhạc đứng dậy rời đi rồi, Vinh ma ma bên người Tưởng Nguyệt Lan thấp giọng nói: “Phu nhân, ngài đừng bị Đại tiểu thư xúi giục, không đáng.”
Tưởng Nguyệt Lan cười: “Tất nhiên, Mẫn Chi đứa nhỏ này đáng yêu như vậy, ta đương nhiên chăm sóc hắn cho tốt. Vinh ma ma, ngươi bàn giao xuống, nhất định phải chăm sóc Tứ thiếu gia thật cẩn thận, chuyện gì cũng không được bắt buộc, phải cưng chiều đầy đủ.”
Vinh ma ma lập tức hiểu ra ý tứ Tưởng Nguyệt Lan, cười nói: “Nô tỳ đã hiểu.”
—— Lời tác giả ——
Hành động của Tưởng Nguyệt Lan mới là hành động bình thường của chủ mẫu, nàng là mẹ cả, tất nhiên có quyền lực dạy dỗ con cái thứ xuất, chỉ cẩn nuôi dưỡng cẩn thận, sủng ái đầy đủ, căn bản không cần ngốc đến mức lúc nào cũng phải coi chừng, mọi người hiểu chưa == đối phó với Lí Vị Ương, nàng nắm Lí Mẫn Chi trong tay, Lí Vị Ương có thể làm ra trò gì nữa? Như vậy nàng căn bản không cần dùng thủ đoạn âm hiểm hãm hại đối phương, mà vẫn nắm cục diện Lí gia trong tay một cách chặt chẽ. Cho nên, Tưởng Nguyệt Lan “bình thường”, biết đại thế hơn xa Đại phu nhân, Đại phu nhân đã tạ thế sao, bà ta là người độc tài chuyên chế, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, căn bản khinh thường dùng biện pháp này, chỉ mong một lần ra tay diệt trừ luôn Lí Vị Ương, bởi vì trong mắt bà, Vị Ương là người ngoại tộc, là kẻ phản nghịch dám khiêu chiến bà ta, nhưng mà theo góc độ nào đó mà nói, Đại phu nhân cũng là người ngoại tộc.