“Phốc” một tiếng, cao thủ ám kình kia đã bị trúng đòn vào Thái dương, thân thể lảo đảo, dường như đã không có thể đứng vững được. Lưu Uy sát chiêu đã xuất, thêm một cái Báo Tỏa Hầu theo sau móc vào yết hần ám kình cao thủ nghe “rạt” một tiếng, cao thủ ám kình kia đã mở trừng mắt, ngã xuống mà như không thể tin được.
“Rầm!”
Người gã ngã xuống tạo ra tiếng động như một cây chùy đập vào lòng bọn người Lâm Đạo Minh, tim Lâm Đạo Minh không khỏi nhảy lên một cái, ánh mắt nhìn Lưu Uy đã có chút thần thái khác thường.
“Trước tiên là một tiên chùy đập vào Thái dương, sau đó là một trảo bóp nát yết hầu, đây là sát chiêu gì? Quyền ý này, như hổ như báo, Hổ hình trong 12 hình của Hình Ý Quyền, cũng không có sát chiêu này!”
Vương Chung mù chau mày, khi sát chiêu Lưu Uy vừa ra, đồng thời tức khắc đánh chết một ám kình cao thủ, trong lòng tên cao thủ quốc thuật này bất giác nghi hoặc. Hắn mặc dù nhìn không ra chiêu thức cụ thể của Lưu Uy, nhưng vẫn còn nhận ra chuẩn xác quyền ý của Lưu Uy.
Hổ hình của Hình Ý Quyền mặc dù uy mãnh vô cùng, nhưng không có khí thế tàn nhẫn của hổ vẫy đuôi, Vương Chung phán đoán ngay đó không phải là Hổ hình trong 12 hình của Hình Ý Quyền.
Lúc này Lưu Uy mới thở dài ra một hơi.
Thực lực của ám kình cao thủ kia, nói ra cùng Lưu Uy cũng là tám lạng nửa cân, công phu luyện tinh hóa khí của hai người cũng không khác biệt nhiều, thể lực và nội lực cũng không khác. Cái khác nhau duy nhất chính là, thời gian luyện công phu của ám kình cao thủ này lâu hơn Lưu Uy rất nhiều, và rất cẩn thận trong đả pháp.
Nhưng kiểu thận trọng này, đã cướp đi tính mạng của một cao thủ ám kình!
Đả pháp của quốc thuật, khi gặp địch giống như lửa thiêu thân, chân chính ra tay, đều dựa vào cảm giác và khí thế, mỗi chiêu mỗi thức không có thể suy nghĩ được lâu trước khi xuất ra. Sự cẩn thận của cao thủ ám kình kia làm mỗi chiêu trở nên thận trọng, không dám mạo hiểm, không nghĩ tới là lại bị sát chiêu của Lưu Uy cướp đi sinh mạng.
Quốc thuật đối địch, nương vào khí thế, dựa vào cảm giác, cứ đánh ra là được. Ngươi suy nghĩ nhiều, tốc độ sẽ bị chậm, chiêu thức sẽ không liên tục, tự nhiên không phải đối thủ của người khác.
Cao thủ có thể lực tốt, khi ra tay có thể phát ra 7, 8 quyền trong 1 giây, có thể nói 1/10 giây là một quyền, mà nếu còn ngươi dùng đầu để nghĩ , thời gian thần kinh phản ứng đã vượt xa 1/10 giây, như thế làm sao đánh được?
Gặp địch cũng như lửa thiêu thân, lửa tới bên người sẽ đánh vẹt ra theo bản năng, vốn không cần phải suy nghĩ. Đối địch quốc thuật chính là cần có loại ý cảnh này.
Lưu Uy sau hai chiêu đánh chết ám kình cao thủ, thở ra hai hơi, tiếp theo thân thể búng lên một cái muốn nhảy lên đầu tường định đào tẩu. Nhưng lúc này, hai cao thủ ám kình khác lại đảo người một bước vây lấy Lưu Uy.
“Vây lấy thanh niên này, đừng cho hắn đi. Cũng không cần động thủ, chờ đến khi chúng ta giải quyết xong lão mù kia rồi đối phó hắn sau.” Lâm Đạo Minh khẽ cau mày nói với hai ám kình cao thủ.
Lưu Uy vừa rồi xuất ra hai chiêu thú quyền, đã chấn nhiếp Lâm Đạo Minh, làm cho hắn trong lòng tự hỏi, cho dù mình và Lưu Uy đả đấu, nếu không có chuẩn bị trước mà gặp sát chiêu liên tiếp của Lưu Uy, cũng phải cố kỵ không ít.
Quan trọng nhất là Lâm Đạo Minh vẫn chưa biết được thân phận của Lưu Uy. Hắn không biết thanh niên quyền pháp tàn nhẫn này có địa vị gì. Qua hai ngày điều tra trước, mới chỉ biết Lưu Uy là đồ đệ của lão Lý mù, nhưng xem đả pháp quốc thuật hắn thi triển thì không giống Hình Ý Quyền, hiển nhiên sư phụ Lưu Uy chưa chắc mỗi mình lão Lý mù!
Vạn nhất hắn có sư phụ khác, Lâm Đạo Minh đả thương Lưu Uy, làm cho một cao nhân khác lộ diện ra tay, cũng sẽ không tốt.
“Hai gã ám kình cao thủ?”
Nhìn quanh, Lưu Uy ngưng bị chuẩn bị đối phó hai gã ám kình cao thủ. Vừa rồi hắn đánh chết ám kình cao thủ kia không phải là không cố sức, thậm chí còn dùng qua một lần ám kình. Thể lực hắn đã bị tiêu hao khá lớn, nếu cùng hai gã ám kình kia cứng đối cứng, tuyệt đội không có phần thắng.
Cũng may là, hai tên cao thủ ám kình vây Lưu Uy cũng không động thủ.
“Hô hô hô…Lâm Đạo Minh, Vương Chung, lão mù ta nói không sai chứ? Chỉ bằng mấy người các ngươi là có thể bắt lại Lưu Uy? “ Lão Lý mù cười khùng khục một trận trong cổ họng, chậm rãi lắc đầu, trên mặt có vẻ xem thường.
“Hừ, ta đi bắt tên tiểu tử này!”
Nghe lão Lý mù nói, Vương Chung giận dữ lao tới Lưu Uy động thủ định bắt hắn. Lúc này, lão Lý mù chợt quát một tiếng, thân thể nhanh nhẹn như vượn, hướng sau lưng Vương Chung đánh tới, ra tay chính là một Pháo quyền chí cương chí mãnh, giống như gấu lớn rung cây, khí thế phi phàm.
Gấu hình trong Hình ý Thập nhị hình. Cú đánh này là toàn bộ thực lực của lão Lý mù.
“Hảo Hùng hình!”
Vương Chung trong miệng cũng la lên một tiếng, hai tay biến thành trảo, lấy cứng đối cứng hướng Pháo quyền của lão Lý mù muốn bắt lấy. Chỉ nghe “phốc” một tiếng, Vương Chung liên tiếp bước lùi 3, 4 bước mới miễn cưỡng dừng lại được, mà lão Lý mù lại tiến thêm mấy bước, tới gần Vương Chung, Băng quyền, Pháo quyền, Toản quyền liên tiếp phát ra!
“Lấy cứng đối cúng tiến không ngừng, lên như gió, xuống như tên, quyền thế khẩn cấp, mau lẹ tới thẳng, lúc này mới là quyền ý chân chính của Hình Ý Quyền!” Lưu Uy đứng cách đó không xa nhìn lão Lý mù liên tiếp ra chiêu, bất giác máu nóng sôi trào.
Nhưng Vương Chung kia dù sao cũng là cao thủ nổi tiếng trên Địa bảng trong giới quốc thuật, đối với quyền ý liên miên không ngừng của lão Lý mù, dưới chân như con rết nhảy, bay lùi về phía sau, mặc dù quyền pháp của lão Lý mù mãnh liệt, nhưng cũng không uy hiếp gì được hắn. Thân pháp này chính là Xà Hành Thuật (đi bước rắn), một trong 72 tuyệt kỷ Thiếu Lâm!
Bất quá mặc dù tránh được đòn, nhưng dưới loạt quyền liên tục của lão Lý mù, khí thế của Vương Chung đã giảm đến mức thấp nhất, hoàn toàn bị lão Lý mù áp chế.
“Lâm Đạo Minh, còn không ra tay!”
Vương Chung vừa cấp tốc thối lui, vừa gọi Lâm Đạo Minh ra tay hỗ trợ. Lâm Đạo Minh thần sắc ngưng kết, bộ pháp liên tiếp chuyển động, trong giây lát đã đến sau lưng của lão Lý mù, tay lật một chưởng nhằm sau lưng lão Lý mù đánh vỗ tới.
“Long Hình Bát Quái Chưởng?”
Lão Lý mù nghe tiếng gió một chưởng của Lâm Đạo Minh, lập tức nhận ra biến hóa của chưởng thế. Năm xưa, tổ sư Bát Quái Chưởng là Đổng Hải Xuyên tại Bắc Kinh cùng Hình ý đại sư Quách Vân Thâm xưng huynh đệ, hai người đem Bát Quái, Hình ý kết hợp, tạo ra Bát Quái Hình ý Quyền và Hình ý Bát Quái Quyền. Nguyên nhân vì thế, cao thủ tập Hình Ý Quyền cũng có nghiên cứu Bát Quái Chưởng.
Một chưởng của Lâm Đạo Minh vừa ra, lão Lý mù đã cảm giác được một chưởng này hỏa hầu khá cao, không dễ đối phó!
Bát Quái Chưởng lấy biến hóa của chưởng và chân “đi mà không chạy” làm chủ, không giống với Hình ý và Bát Cực là đi thẳng về thẳng. Lâm Đạo Minh xử ra một chưởng, đồng thời thân người đi một vòng quanh người lão Lý mù, chưởng thế giống nhu thác đổ, từ bốn phương tám hướng đánh tới!
Lâm Đạo Minh ra tay, áp lực phía Vương Chung liền giảm xuống, thở sâu hai hơi, Vương Chung lại ngưng tụ được khí thế.
“Bát Quái Chưởng, đúng là hay đó!”
Lại nghe lão Lý mù hừ lạnh một tiếng, khí thế quyền pháp biến đổi, giống như gấu lớn đạp rào, hướng Lâm Đạo Minh đánh về. Lâm Đạo Minh cũng hoảng kinh chuyển người, dời thân về phía sau. Lão Lý mù nhất thời phá được sự bao vây từ quyền thế của Lâm Đạo Minh.
Bát Quái Chưởng bước chuyển như đèn, vây người như rào, đem địch nhân nhanh chóng bao vây, thường làm cho địch nhân căn bản không có cách nào tự đột phá đi ra. Nhưng Hùng quyền của lão Lý mù như một con gấu dữ điên, vô luận là rào như thế nào cũng bị đạp đổ.
“Không hổ biệt danh “Hùng hạt tử (gấu mù)”. Lý Mông, Hình Ý Quyền của ngươi họ Lâm ta tự thẹn không bằng!”
Mặc dù là địch nhân, nhưng Lâm Đạo Minh cũng không nhịn được bật lên tiếng khen lão Lý mù. Lão Lý mù có ngoại hiệu trên giang hồ là “Hùng hạt tử”, cùng “Ưng hạt tử (chim ưng mù)” Vương Chung xưng là “Địa bảng song manh (Hai anh mù trên Địa bảng)”, mà Ưng trảo công của Vương Chung cũng có hỏa hầu tương đương.
“Lâm Đạo Minh, ngươi cũng không tệ, đáng tiếc là chỉ bằng hai người các ngươi, hôm nay không vây khốn được ta đâu!”
Lão Lý mù cười hô hô, khí thế trên người lại biến đổi lần nữa, khí thế khi nãy trên người biến mất, thân thể như một con cá bơi, từ trong thế công của Lâm Đạo Minh và Vương Chung đi ra, dưới chân bước liền vài chục bước, trong lúc nhất thời cách xa hai tên được 5, 7 mét.
Xà hình bộ pháp!
“Hai vị, lão mù này không phụng bồi!” Lão Lý mù miệng nói, một cái xoay người, “phốc” một tiếng đã lên nóc nhà như muốn đào tẩu.
“Không được để lão chạy thoát!”
Lâm Đạo Minh cùng Vương Chung nhất thời cả kinh, mà lúc này, hai cao thủ ám kình gần lão Lý mù nhất cũng dường như đồng thời nhảy lên mái nhà, hướng tới lão Lý mù, muốn tạm thời ngăn lão Lý mù lại chờ Lâm Đạo Minh và Vương Chung lên.
Lúc này, đột nhiên thấy lão Lý mù cười lên một tia kì dị.
“Không tốt, cẩn thận!”
Lâm Đạo Minh ở phía sau cảm nhận được tia cười này của lão Lý mù, không khỏi cả kinh, vội hét lớn một tiếng nhắc nhỏ hai ám kình cao thủ kia.
“Chậm đã!”
Lão Lý mù hai chân vừa chợt, như một con rắn lớn nháy mắt đã đến bên người hai cao thủ ám kình kia, thân người chớp trong không trung, đang lơ lửng thì hai bàn tay như hai bộ vuốt chim ưng, nhằm đầu hai ám kình từ trên cao chộp xuống!
Hai cao thủ ám kình kia trong lòng kinh hãi, vội vàng biến công thành thủ như muốn bảo vệ chỗ yếu hại của mình, lần này thì khí thế trên hai tay của lão Lý mù biến đổi lần nữa, khí thế cương mãnh của hai trảo như được ẩn dấu đi, hai cánh tay vươn ra, giống như hai thân đại xà đang mổ tới, trong nháy mắt lòn vào khe hở trong thế phòng ngự của hai gã cao thủ ám kình, “rạt” “rạt” hai tiếng, điểm tại hai cái yết hầu!