Hách Liên Dực nhìn nữ tử trang dung thanh nhã đứng phía ngoài, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm.
Tóc đen vấn lên cao đầy tao nhã, giữa búi tóc có xiên qua ba cây trâm hoa xinh đẹp. Một chiếc vòng được cố định ở tóc nhẹ thả xuống trán, trên vòng còn có một viên trân châu bạch ngọc, làm nổi bật làn da bóng loáng mịn màng, và thêm mấy phần hơi thở thần thánh toát ra từ người nàng. Thân vận một bộ xiêm y màu thủy lam thanh lịch, mạng che mặt màu trắng, dưới vạt quần áo thêu lên vài đóa hoa nho nhỏ bằng chỉ bạc, lúc bước đi khiến họa tiết hoa nhỏ li ti bay lên, nàng như tiên tử đi ra từ bụi hoa xinh đẹp.
Nàng một thân thanh lệ, thanh lịch cao thượng, tựa như sen mà lại tựa như lan. Nhìn nàng như vậy, lòng vốn bình tĩnh như hồ thu của hắn bỗng nổi lên chút sóng.
Linh Nhi, xe ngựa của các ngươi không thể đi được nữa, chi bằng để bản vương đưa các ngươi một đoạn đường đi. Hách Liên Dực lại cười nói, khẩu khí không cho người cự tuyệt.
Thanh Linh mở miệng, nhã nhặn từ chối: Không cần, đa tạ ý tốt của Vương gia.
Sao, chẳng lẽ Thanh Linh còn sợ bản vương ăn ngươi sao? Hách Liên Dực không vui nói.
Nơi này cách hoàng cung hơi xa, đi bộ tới đó sẽ bị phí chút ít sức: Cũng không phải, ta chỉ lo lắng sẽ làm phiền Vương gia thôi.....
Nếu đã không phải thế, vậy thì lên xe đi.
Vậy đa tạ Vương gia rồi. Hách Liên Dực đã nói như vậy, nàng cũng không nên từ chối nữa, nàng dắt theo Hương Thảo lên xe ngựa của hắn.
Lâu rồi không gặp, Thanh Linh lớn lên ngày càng đẹp. Hách Liên Dực mở miệng nói.
Vương gia cứ nói đùa, Thanh Linh chẳng có thay đổi gì cả, ngược lại Vương gia ngày càng trở nên tuấn mỹ rồi.
Hách Liên Dực nghe vậy, mặt giãn ra, vui vẻ nói: Nếu không phải do phụ hoàng ban chỉ tứ hôn, trong lòng Linh Nhi vẫn khăng khăng muốn gả cho Tần tướng sao?
Nhận được câu hỏi bất ngờ, Thanh Linh sững sờ một chút, nói: Ta cũng không biết, sao Vương gia lại hỏi chuyện này? Nàng kinh ngạc, khi nào thì Hách Liên Dực lại quan tâm đến những thứ này?
Hách Liên Dực không trả lời, trong xe sa vào không khí trầm tĩnh. Cho đến tận lúc phu xe lên tiếng nhắc nhở đã vào đến hoàng cung, mới đánh vỡ bầu không khí trầm tĩnh trong xe.
--- ------ ---
Liễm ca ca. Một giọng nói khoan khoái truyền vào.
Thanh Linh ngẩng đầu liền nhìn thấy Vô Ưu ăn mặc xinh đẹp, một thân cung trang hồng phấn thanh tú động lòng người đứng bên ngoài, mắt sáng quắc nhìn về phía người nào đó.
Bên cạnh Vô Ưu là Diệp Thanh Ngọc xinh đẹp như hoa, khi nàng ta thấy Thanh Linh bước xuống từ xe ngựa Hách Liên Dực, ghen tị đến hai mắt đều đỏ lên.
Thanh Linh nhìn theo ánh mắt Vô Ưu, đã thấy xe ngựa Lãnh Ly và Tần Liễm một trước một sau dừng sau xe ngựa của Hách Liên Dực. Lúc này, Tần Liễn và Lãnh Ly đều đã xuống xe ngựa. Lãnh Ly cao lớn vững chãi đứng yên tại chỗ, còn Tần Liễm lại chậm rãi đi về phía nàng.
Tần Liễm đi qua bên cạnh nàng, bước chân dừng lại, sâu kín nhìn thẳng vào hai mắt nàng, hắn đột nhiên đưa tay vén tóc mai của nàng ra sau tai, cúi thấp đầu xuống, nói nhỏ bên tai nàng: Sau khi Yến hội kết thúc, đứng ở cửa cung chờ ta. Giọng nói ôn nhu và đầy từ tính.
Vô Ưu đứng bên kia, nụ cười trên mặt cứng đờ, bàn tay trong ống tay áo rộng thùng thình run lên nhè nhẹ. Lúc Tần Liễm lơ đãng nhìn về phía nàng ta, nàng ta lại tiếp tục bộ dáng tươi cười: Liễm ca ca.
Tần Liễm gặp mặt Thánh thượng còn không cần hành lễ, nên khi gặp Vô Ưu hắn chỉ cần gật đầu là được: Công chúa. Giọng nói ôn hòa mà lại xa cách.
Vô Ưu trong hình dạng cô nương nhỏ sôi nổi chạy tới, Thanh Linh cho rằng Vô Ưu chạy đến vì Tần Liễm, nhưng không ngờ nàng ta lại khoác tay lên tay nàng, cười vô cùng ngây thơ, ngọt ngào kêu lên: Thanh Linh tỷ tỷ
Gọi thân thiết như vậy làm gì, Thanh Linh đột nhiên có linh cảm không tốt, đừng nhìn đôi mắt hết sức ngây thơ kia của nàng ta mà vội đưa ra kết luận, thật ra Vô Ưu tuyệt không phải là loại người thiện lương gì. Điểm này đã được chắc chắn lúc nàng ta cố lừa nàng vào chỗ chết khi ở phủ Công chúa.
Thanh Linh tỷ tỷ, thừa dịp Yến hội còn chưa bắt đầu, chúng ta cùng đi dạo đi. Vô Ưu không chờ Thanh Linh đồng ý, đã kéo nàng đi ngay trước mặt Tần Liễm.
Thanh Linh vốn không muốn đi, nhưng Vô Ưu lại rất nhiệt tình, nàng không nên phớt lờ qua ý của Công chúa.
Công chúa, chúng ta đi đâu đây? Tay Thanh Linh bị nàng ta lôi kéo, không biết nàng ta định đưa nàng đi đâu.
Tất nhiên là nơi cực thú vị, Công chúa rất quen thuộc với đường đi ngã rẽ trong cung, ngươi cứ yên tâm đi theo Công chúa đi. Diệp Thanh Linh ở một bên cười nói, không hiểu sao Thanh Linh lại cảm thấy ý nghĩa bên trong nụ cười của nàng ta dường như không mang theo mấy phần ý tốt.
Chân Thanh Linh đạp lên đường đá cẩm thạch, nhìn các dãy cung điện xa hoa xung quanh, tường đỏ ngói lưu ly, xanh vàng rực rỡ, khí thế bễ nghễ thiên hạ, khiến người ta vừa nhìn thấy là đã cảm thấy đầy sùng bái.
Đi qua một con đường lớn, Vô Ưu đưa Thanh Linh đi vào ngự hoa viên. Kỳ hoa dị thảo trải dài bên trong, ngàn đóa vạn đóa hoa nở rộ, muôn hồng nghìn tía, khiến mắt người mê loạn.
Thanh Linh cho rằng Vô Ưu đưa nàng đến ngự hoa viên, nhưng không ngờ, đến ngự hoa viên rồi mà bước chân Vô Ưu vẫn liên tục chuyển động không dừng lại.
Công chúa, chúng ta rốt cuộc là đang đi đâu vậy? Thanh Linh nhịn không được buông miệng hỏi, yến tiệc Khánh Công cử hành ở điện Cẩm Thanh, nàng lo lắng nếu đi quá xa, lúc trở lại điện Cẩm Thanh sẽ bị trễ.
Sắp đến rồi. Vô Ưu nói.
Phía trước không còn là một cảnh vật bừng bừng sinh khí như ngự hoa viên, mà hiện ra một mảnh hoang tàn. Nhất là phần lan can của cây cầu gỗ đã bị sụp xuống hồ, hồ nước như sắp khô cạn hết, mơ hồ còn có mùi thối bay ra.
Bốn phía yên lặng, xung quanh khó mà nhìn thấy được một bóng người, Thanh Linh không ngờ bên trong cung lại có nơi như thế này, nàng có trực giác Vô Ưu mang nàng đến đây không có gì tốt lành. Lúc nàng đang phân vân không biết có nên rút tay mình ra khỏi tay Vô Ưu không, thì nàng ta đã kéo tay nàng đến lan can cầu gỗ.
Vô Ưu đi phía trước Thanh Linh, còn phía sau Thanh Linh lại là Diệp Thanh Ngọc, Vô Ưu quay đầu lại cười đầy rực rỡ ngây thơ. Khóe miệng Diệp Thanh Ngọc cũng gợi lên một nụ cười vui vẻ, trong mắt thoáng hiện ra vài tia âm ngoan, nàng ta đột nhiên ra tay với Thanh Linh, đẩy nàng xuống hồ nước. Vô Ưu cũng nảy sinh lòng ác độc, dùng sức cùng Diệp Thanh Ngọc đẩy Thanh Linh xuống hồ.
Hai ngươi đồng loạt ra tay lúc Thanh Linh không đề phòng. Thanh bị các nàng ta đột nhiên đẩy mạnh một cái, cả người nàng rơi ùm vào hồ nước.
Thật ra, đây cũng không xem là hồ nước, mà như đầm lầy hay vũng bùn! Cả người Thanh Linh chìm trong vũng bùn, vừa động đậy một cái, cả thân người liền bị trượt xuống một chút, cuối cùng chỉ còn lộ ra bả vai và cái đầu.
Tiểu thư! A..... Hương Thảo thấy Thanh Linh bị hai người kia đẩy xuống, sợ tới mức hồn đều đã sớm bay đi xa, nhưng ngay sau đó nàng cũng thê thảm bị Vô Ưu đẩy xuống vũng bùn.
Công chúa, đây là có ý gì? Thanh Linh tức giận nói, ánh mắt lạnh băng, ẩn bên trong có một loại sát khí. Vô Ưu nhìn ánh mắt mắt sắc bén lạnh như băng của Thanh Linh, một khắc đó, đáy lòng nàng ta bỗng cảm nhận được sự e ngại.
Ngươi không tài không mạo, vốn không xứng đôi với Liễm ca ca! Chết sớm một chút có phải tốt hơn không? Vô Ưu âm trầm nói.
Nghe được loại lí do hoang đường này, Thanh Linh tức giận đến thiếu chít nữa đã hộc máu. Trong lòng âm thầm thống hận Tần Liễm, lớn lên tuấn mỹ như vậy làm gì, chỉ giỏi trêu mấy lạng hoa đào này thôi: Vậy chẳng lẽ Công chúa muốn mưu sát Phu nhân Thừa tướng ta sao? Sau đó lại muốn thay thế mình vào?
Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Công chúa không có làm gì cả, là ngươi tự mình té xuống nước thôi. Diệp Thanh Ngọc mở miệng nói.
Đại tiểu thư ngươi nói bậy, rõ ràng là do ngươi và Công chúa đẩy Tiểu thư xuống. Hương Thảo phẫn uất nói, thân nàng cũng bị vùi một nửa xuống vũng bùn.
Vô Ưu đưa tay khẽ vén nhẹ tóc mai, phong tình vô hạn, nghe vậy, mở miệng khinh miệt nói: Đúng là chủ tử thế nào thì nô tỳ cũng thế đấy, chủ tử là loại người nói hưu nói vượn, kẻ làm nô tỳ cũng không khác mấy. Nàng ta xoay lại nói với người đi theo sau lưng: Các ngươi nhìn thấy bổn công chúa đã đến chỗ này sao?
Bẩm Công chúa, Công chúa đang đi dạo cùng Diệp Nhị tiểu thư, nhưng đã vì thân thể bỗng nhiên khó chịu mà rời đi trước, Công chúa cũng chưa từng tới nơi này bao giờ. Một nha hoàn bên người Vô Ưu nói, những nha hoàn khác cũng rốt rít gật đầu tỏ ý đồng tình.
Diệp Thanh Linh, chỗ này cũng gần cung Thanh An, ngươi an tâm đợi ở đây đi, bây giờ bổn Công chúa không thể ở lại tiếp ngươi. Vô Ưu cười duyên nói.
Nàng lớn lên trong cung từ thuở nhỏ, đã sớm quen thuộc với mọi nơi trong cung. Nàng tất nhiên biết rõ con đường bên trong cung kia hiếm khi nào có người đi qua, mà trên con đường đi tới đây, nàng cũng đặc biệt chọn những con đường ít người lui tới nhất, để không ai có thể phát hiện. Nên dù lí do thoái thác của nha hoàn kia dù có đáng nghi, Vô Ưu nàng chắc chắn cũng sẽ không ai có thể phản bác lại được.
Cung Thanh An là lãnh cung, ít người lui tới, dù Diệp Thanh Linh có kêu đến rách cổ họng cũng không có người nào phát hiện. Dù nàng ta có bò lên được bờ, thì khắp người cũng chật vật, dáng vẻ mất hết, cuối cùng cũng sẽ bị mất sạch thể diện trước mặt mọi người.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng Diệp Thanh Linh khắp người toàn nước bùn, bộ dáng chật vật chạy ra khỏi cung trước ánh mắt của bao người, nàng đã muốn vui vẻ cười to. Đúng rồi, nàng phải tìm cách cho tất cả mọi người tham gia yến tiệc tối nay đều có thể thấy được bộ dáng xấu xí này của Diệp Thanh Linh.
Thanh Linh nhìn chằm chằm vào thần sắc đắc ý trên mặt Diệp Thanh Ngọc và Vô Ưu, giận dữ, dù sao thì đã chịu vạch mặt hết ra rồi, người ta cũng đã múa đao tới trên đầu nàng, nàng không cần phải khách khí nữa! Lạnh lùng cười một tiếng, hai tay tức giận nắm lấy một đống bùn, dùng sức ném về phía hai người trên bờ.