So với Tần Mặc trằn trọc thì Trì Nghiên ngủ ngon lành hơn nhiều.
Cô thiếp một giấc cho tận tới hừng đông ở chung cư của Dư Gia Ngộ, thẳng đến khi đồng hồ báo thức vang thật lâu, mới bò khỏi giường.
Rửa mặt, chẳng mấy chốc chuông cửa đã vang lên.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Dư Gia Ngộ xách bữa sáng đứng trước cửa.
"Có." Trì Nghiên né người sang một bên.
Dư Gia Ngộ lập tức đi vào, đặt bữa sáng lên bàn, cậu còn xách cả một chiếc túi lớn, bên trong có kem đánh răng bàn chải đáng răng, ly súc miệng, lược, khăn lông, dép lê các loại đồ.
Tất cả đều là đồ của con gái, nhìn qua là chuẩn bị cho cô.
"Sau khi mình mua căn chung cư này thì chả chuẩn bị thêm gì cả, mình mua mấy đồ dùng hằng ngày đến đây cho cậu." Dư Gia Ngộ, "Chút nữa cậu xem có thiếu thứ gì, để mình cho người mua đem lại đây."
Cậu nói rồi, bỏ đống đồ từ trong túi ra, từng cái bóc vỏ và vặn mở, đặt vào nơi tương ứng giúp cô, lúc làm xong còn không quên sơ sờ khắp nơi, ngắm nghía: "Còn nữa, mấy đồ gia dụng bằng điện cậu cũng xem xem có hỏng hóc hoặc không thích không, mình nhờ người thay giúp cậu."
"Ở chỗ này, bình thường dì giúp việc sẽ tới quét tước 1 lần 1 tuần, nếu cậu chuyển tới, mình để họ sau 2-3 ngày tới một lần."
"Chỗ cậu đi làm cách nơi này khá xa, mình lái chiếc Cayenne kia của mình tới, ở tầng 3 gara." Cậu nói rồi đưa móc chìa khoá xe đặt lên bàn, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi, "Còn có chỗ nào mình chưa nghĩ tới không nhỉ?"
"Được, chẳng qua khẩu vị của cậu khá kén chọn, mình phải mất chút thời gian..." Dư Gia Ngộ.
"Dừng dừng dừng ——" Trì Nghiên nhìn bộ dáng của cậu ấy, không khỏi ngắt cậu, nhìn cậu một cách nghiêm túc, "Dư Gia Ngộ, hoàn cảnh gian khổ hơn thế mình cũng đã đều vượt qua, cậu đừng coi mình vẫn là Trì Nghiên của trước kia được chứ?"
Nói xong lại kéo cậu ngồi xuống: "Không gấp, mấy thứ này tự mình sẽ làm."
Vì thế Dư Gia Ngộ cười cười, "Hôm nay là cuối tuần, có ý định gì không?"
"Đi làm."
"Cuối tuần cũng phải đi làm?"
"Bình thường mỗi cuối tuần đèu phải đi làm, bởi vì tổ chức triển lãm."
"Ồ, mình có thể tới tham quan không?"
Dưới sự khăng khăng của Dư Gia Ngộ, hai người ăn xong bữa sáng rồi cùng nhau ra ngoài tới gallrey.
Tuy Trì Nghiên mới đi làm được một tháng, nhưng công việc thường ngày phần lớn là các loại lặt vặt, nên tìm cả một hồi lâu rốt cuộc Tần Mặc cũng nhìn thấy Trì Nghiên, nhưng cô lại đang ở cùng với Dư Gia Ngộ trong một phòng vật thất cất đầy tranh sơn dầu, cô đang bận rộn với công việc đóng gói.
Việc như thế, đây là lần đầu tiên Tần Mặc chứng kiến tận mắt, anh căn bản không dám nghĩ đến Trì Nghiên sẽ loại làm việc này, thậm chí còn cực kỳ thạo việc.
Lúc trước Trì Nghiên nói mình đã tìm được công việc, anh đã từng nghi ngờ cái gọi là công việc ấy của cô có thể kiên trì trong bao lâu, rốt cuộc cô luôn luôn nổi hứng rồi lại thôi ——
Nhưng anh chút nữa thì đã quên mất, đối việc chuyện mà cô thực sự thích, kỳ thật cô vẫn luôn kiên nhẫn, cũng có thể vô cùng kiên trì, giống như lúc trước anh giúp cô học bù.
Lúc ấy, lý tưởng của cô vẫn là làm một nhà hoạ gia.
Nhưng cha cô kiên quyết phải bắt cô thi vào ngành quản lý chuyên nghiệp, sau này kế thừa công ty cho tốt, nhưng cô chỉ một lòng muốn vẽ tranh, vì thế trên mặt thì tuân theo, nhưng ngấm ngầm chuẩn bi đăng ký vào học viện nghệ thuật ở nước Anh.
Có lần bị anh phát hiện, anh hỏi cô tại sao không thử thuyết phục cha mình? Rốt cuộc tính cách cô như thế, nếu cô thật bướng lên cha cô cũng không có khả năng ép được cô.
Vì vậy anh hỏi ra nghi hoặc của mình, ai ngời sau khi nghe xong cô lại hỏi ngược lại anh: "Cái gọi là thuyết phục của anh là gì? Một khóc hai nháo ba thắt cổ? Vậy thì chả ra gì."
Cô cười, "Nếu ông ấy không ủng hộ, tự tôi sẽ thi lấy học bổng để đi, chờ sau khi tôi nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi, đến lúc đó cũng đã đủ 18 tuổi, đưa ra quyết định gì thì quyền lựa chọn thuộc về tôi."
Từ xưa tới nay cô vẫn luôn là như thế, không khuất dưới thế yếu, không chịu mềm mỏng.
Vì kiên trì với quyết định của mình, mỗi ngày ngoài việc phải hoàn thành đống bài tập nặng của năm cuối trong trung học thì cô còn phải tìm đủ mọi cách để giành ra thời gian tập vẽ, luyện tiếng Anh...
May mắn, cuối cùng cô đã thành công. Sau khi nhà cô xảy ra chuyện, anh cũng đã từng tìm cô trong suốt một khoảng thời gian dài, khó khăn nhiều lần mới nghe được thông tin từ hàng xóm, cuối cùng cô được như ước nguyện vào học ở trường học cô mong muốn.
Có điều ——
Sau đó không biết vì lý do gì, sau 2 năm sống ở nước Anh thì cô lại trở về nước.
Chuyện sau đó, vẫn là lúc anh gặp được cô ở quán bar cảm thấy không đúng, ngầm tìm người điều tra.
Về lý do vì sao cô về nước, anh cũng từng hỏi khéo cô, nhưng cô chưa bao giờ để lộ nửa lời, cho tới bây giờ, lại lần nữa Dư Gia Ngộ nhắc tới vấn đề này.
"Công việc của cậu là làm mấy thứ này à?" Bọc đồ trong phòng, dường như Dư Gia Ngộ đều cảm thấy không đáng thay Trì Nghiên.
"Hết cách, bất cứ công việc gì cũng cần phải có một khoảng thời gian không phải sao?" Trì Nghiên hỏi lại, tiếp tục đóng bao.
Dư Gia Ngộ sửng sốt, đại khái không nghĩ tới Trì Nghiên hiện giờ thế mà có thể thốt ra lời như vậy, sau một lát mới hỏi lại: "Nhưng ước mơ lúc trước của cậu không phải là hoạ sĩ ư?"
"Đúng thế, đáng tiếc không có thiên phú." Trì Nghiên.
"?" Dư Gia Ngộ khó hiểu.
Đôi tay bận rộn của Trì Nghiên chợt dừng lại, quay đầu nhìn cậu: " Cậu có biết Achilles and the Tortoise[1] không?"
Dư Gia Ngộ: "Triết học gia cổ Hy Lạp nổi tiếng về biện chứng[2]?"
"Không phải." Trì Nghiên, "Mình là nói bộ phim điện ảnh Nhật Bản[3] kia."
__
[2] Zeno xứ Elea là một nhà toán học, nhà triết học người Hy Lạp. Ông là khoa học lớn đến từ thành phố Elea, một thành phố hiên nay nằm ở miền Nam nước xinh đẹp. Ông là tác giả của Nghịch lý Zeno nổi tiếng. Đây là một trong những nghịch lý khoa học nổi tiếng nhất. Nhờ có nó, Zeno đã góp phần thúc đẩy sự xuất hiện của khái niệm giới hạn, một khái niệm vô cùng quan trọng để con người tiến tới khái niệm vô hạn. Ông còn là người đã có ảnh hưởng tới các nhà triết học xuất sắc của Hy Lạp như Plato. Aristotle đã gọi Zeno là nhà phát minhh của biện chứng.
[1]: Achilles and the Tortoise( Achilles và con rùa): *Trong một cuộc chạy đua, người chạy nhanh nhất không bao giờ có thể bắt kịp được kẻ chậm nhất. Kể từ khi xuất phát, người đuổi theo trước hết phải đến được điểm mà kẻ bị đuổi bắt đầu chạy. Do đó, kẻ chạy chậm hơn luôn dẫn đầu.* – theo lời ghi lại của Aristotle, Vật lý
[3]Achilles and the Tortoise là một bộ phim Nhật Bản năm 2008 được viết, đạo diễn và biên tập bởi Takeshi Kitano. Bộ phim nói về con đường nghệ thuật đầy trắc trở của danh hoạ Machisu. Ông là con trai của một gia đình thương nhân giàu có, từ thủa niên thiếu ông đã si mê hội hoạ, sau đó gia đình phá sản, cha mẹ lần lượt tự sát, thơ ấu của ông cũng dần trở nên ảm đạm. Dẫu vậy, ông cũng chưa bao giờ từ bỏ ước mơ trở thành hoạ sĩ. Nhưng dù có cố gắng thế nào ông vẫn mãi không đạt được thành tựu, không người thưởng thức, không có tiếng tăm, chỉ có thiếu nữ Kumiko Aso làm trong xưởng in cảm được nghệ thuật của Machisu. Cuộc sống cứ luôn thanh bần như thế, chỉ có người vợ Kumiko Aso làm bạn, cùng nhau bước tiến trên con đường nghệ thuật đầy trông gai...
—-
"Nói về cái gì?" Dư Gia Ngộ.
"Nói về... Đại khái là nói về khoảng cách giữa người thường và Van Gogn, là một khoảng cách không thể vượt qua."
Trì Nghiên nói đến nơi này thì ngưng lại, thở dài rồi nói tiếp, "Mình đã từng thử. Trong hai năm ở nước Anh ấy, mình sử dụng hết thứ mình có... sau đó nhận ra rằng, mình không thuộc về nó."
"Mình có thể vẽ." Ánh mắt cô ngừng ở tranh sơn đâu được bao trong khung, "Có lẽ cả cuộc đời này của mình cũng chỉ có thể vẽ ra một cái tượng."
"Cho nên... Cậu chọn ngành nghề hiện giờ?" Dư Gia Ngộ lại hỏi.
"Đúng vậy." Trì Nghiên, "Nếu nhà mình còn có tiền, đại khái mình có thể tuỳ tâm sở dụng mà vẽ, mặc kệ là ánh mắt nghệ thuật gì, chính mình vui vẻ là được. Nhưng lúc này... Mình cần nhất chẳng phải là nghệ tinh có thể nuôi sống bản thân mình không phải sao?"
"..." Đột nhiên Dư Gia Ngộ nhận ra cũng có lúc chính cậu cũng không biết an ủi người khác thế nào.
Trì Nghiên vỗ vỗ bờ vai cậu: "Cũng may tuy mình không có thiên phú sáng tác, nhưng cũng không gây cản trở gu thẩm mỹ của mình."
Dư Gia Ngộ trầm mặc, đành phải cười nói: "Cậu sẽ trở thành một trợ lý giám tuyển suất sắc."
"Không, là người đại diện nghệ thuật." Trì Nghiên sửa đúng.
"Ừ, cậu sẽ trở thành một người đại diện nghệ thuật xuất sắc."
"Mình cũng thấy vậy."
Hai người thoải mái vừa đóng gói vừa nói chuyện phiếm, thẳng đến tất cả các bức tranh đều đã được đóng khung tốt, Trì Nghiên mới quay đầu và nhìn thấy Tần Mặc ở ngoài cửa.
"Tới xem triển lãm?" Dư Gia Ngộ nhìn thấy Tần Mặc, gọi.
"Ừ." Tần Mặc lên tiếng.
Lúc tới anh đã tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng. Ví dụ như Trì Nghiên nhìn thấy anh thì sẽ trào phúng ra sao, châm biến anh, cười nhạo anh không có con mắt thẩm mỹ lại còn cố tới đây ra vẻ.
Nhưng lần này, Trì Nghiên cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh như thể chẳng hề thấy anh, quay đầu tiếp tục làm nốt việc trong tay.
Thẳng đến, cô đã đóng khung xong xuôi tất cả, cuối cùng cô mới mở miệng nói câu đầu tiên với anh.
Giọng điệu cô vô cùng lạnh nhạt, cô nói: "Xin nhường đường một chút."
————————
Lời tác giả: Loại chuyện như không có thiên phú như thế, Trì Nghiên sẽ nói cho Tần Mặc ư? Tất nhiên là không bao giờ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Tình hình là... hình như tác giả bộ này drop truyện rùi, đến chương 43 thì cả tuần này chưa thấy ra chương mới ~