Những người hầu làm việc trong cung điện hoàng gia được đào tạo rất bài bản. Họ luôn giữ mình ngay thẳng và cẩn thận với mọi việc họ làm. Không chỉ một mà cả bốn người đều ngủ gật trong lúc làm việc. Đây là một điều ngoài sức tưởng tượng.
Cảm thấy kỳ lạ, Annette kiểm tra bằng cách lay một người trong số họ tỉnh dậy. Sau đó, giống như Ludwig, người phục vụ đầu tiên ngơ ngác đứng dậy vì ngạc nhiên. Anh ta không thể tin rằng mình đã ngủ gật trong khi phục vụ một vị khách cao quý đến thăm cung điện của Thái tử! Không có gì để biện minh về điều này nếu anh ta bị trừng phạt vì thiếu kỷ luật.
“Ôi không, tôi thật là vô lễ! Tôi thực sự xin lỗi, thưa Hầu tước phu nhân Carnesis. Tôi thành thật xin lỗi vì hành vi sai trái của mình.”
Người phục vụ lịch sự xin lỗi Annette, đồng thời ngấm ngầm đá mạnh vào đồng nghiệp để đánh thức họ. Ngay sau đó, những người hầu khác cũng đứng dậy và cúi đầu xin lỗi. Nhìn thấy họ lắc lư trong cơn buồn ngủ, Annette xua tay và tha thứ cho họ, nói rằng không sao cả.
Những người phục vụ không biết gì, chỉ nhìn Annette với đôi mắt lấp lánh. Annette không giận họ, cô chỉ mỉm cười nhân hậu và thể hiện lòng thương xót cho họ. Trong mắt họ cô thật sự giống một thiên thần. Thật đáng tiếc khi một người phụ nữ tốt bụng như vậy lại không thể trở thành vợ của Thái tử.
Nhưng suy nghĩ của Annette hơi khác. Ngay khi cô quay lại, nụ cười biến mất trên khuôn mặt và thay vào đó là một biểu cảm nghiêm nghị. Lúc này, trong đầu Annette chỉ có một ý nghĩ.
'Trong cuốn sách có viết rõ ràng rằng những người hồi quy có một năng lực đặc biệt mà trước đây họ không có. Có lẽ khả năng của mình… là đưa mọi người vào giấc ngủ bằng cách hát.'
Một cảm giác hồi hộp kỳ lạ truyền qua cơ thể Annette khi cô nhận ra điều này. Cô đã từng ru Rafael vào giấc ngủ khi anh đang bị mất ngủ và mộng du.
Khi đó, cô cho rằng đó là tác dụng của một bài hát ru. Nhưng bây giờ nhớ lại, cô tự hỏi liệu có đúng là mình đã sử dụng 'năng lực' để đưa Rafael vào giấc ngủ hay không. Cô vẫn chưa chắc chắn về bất cứ điều gì. Annette luôn cẩn trọng trong mọi việc, vậy nên cô đã quyết định thử nghiệm nếu có thể.
Mặc dù nó không phải là một khả năng quá kỳ diệu, nhưng nó có thể hữu ích hơn trong một số trường hợp.
Annette nghĩ đến và cảm thấy nổi da gà. Đó là bởi vì cuối cùng cô cảm thấy hơn bao giờ hết rằng cô đã thực sự quy hồi về quá khứ. Cô thực sự đang sống một cuộc sống mới. Và tương lai của cô hoàn toàn nằm trong tay cô.
Thời gian qua đi nhanh chóng và mặt trời đã lặn. Trước khi cô kịp nhận ra, trời đã tối. Chuyến xe trở về nhà vào buổi tối chậm hơn bình thường. Tuy nhiên, Annette đang chìm sâu trong suy nghĩ thậm chí còn không nhận ra điều này. Cô đang suy tính cách kiểm tra năng lực mới của mình. Vì vậy, cô thậm chí không nhận ra rằng họ đã về đến nhà.
"Chúng ta về đến nơi rồi, thưa bà."
Người đánh xe cẩn thận thông báo cho Annette. Annette bước ra khỏi xe ngựa và hoàn toàn chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man. Nhưng chân cô chưa kịp chạm đất thì đột nhiên cơ thể cô bị cuốn lên không trung.
"Ahh!"
Cảm giác khó chịu khi bị nhấc bổng lên làm Annette vô cùng ngạc nhiên. Vì nó xảy ra trong lúc cô đang suy nghĩ miên man. Theo bản năng, Annette túm lấy bất cứ thứ gì cô có thể với tới và bám vào nó. Thật không may, hóa ra đó lại là mái tóc đen tuyền của Rafael.
Chính Rafael đã bắt Annette ra khỏi xe ngựa. Anh có vẻ rất không hài lòng khi Annette nắm tóc anh. Annette trở nên bình tĩnh khi một tiếng gầm gừ thầm lặng thoát ra từ đôi môi hơi hé mở của anh.
“Ôi trời, em xin lỗi. Em đã quá bất ngờ nên em… ”
Annette nhanh chóng buông tóc của Rafael ra và run rẩy xin lỗi. Cô đang thở hổn hển vì cô không thể làm dịu trái tim đang ngạc nhiên của mình. Nhìn xuống Annette như vậy khiến anh phải hít một hơi thật sâu trong khi nghiến chặt răng kìm nén chính mình. Anh trông rất dữ tợn như thể đang chịu đựng chuyện gì đó.
'Tại sao anh ấy lại tức giận như vậy?'
Annette nhìn thấy điều này nên vô cùng lo lắng. Sự tức giận của Rafael không liên quan gì đến việc cô kéo tóc anh. Anh đã chờ đợi Annette trong cơn giận dữ vì một lý do khác. Hơi lạnh ban đêm thấm vào cổ áo Rafael đã chứng minh điều này.
Annette cắn môi vì không biết tại sao anh ấy lại làm như vậy. Tính cách hay thay đổi và bạo lực của Rafael là một bí ẩn đối với Annette. Với vẻ mặt lạnh lùng, Rafael hỏi cô.
"Hôm nay cô đã gặp ai ở cung điện?"
"Sao ạ? Em đến gặp chị dâu, chàng không nhìn thấy bức thư em để lại sao? ”
Annette bàng hoàng trả lời và nhận ra điều gì đó không ổn, cô than thở về sự ngu ngốc của chính mình. Cô không biết làm thế nào, nhưng Rafael dường như biết rằng cô đã gặp Hoàng tử Ludwig hôm nay. Sau đó, Annette mới hiểu tại sao Rafael lại tức giận như vậy.
Trên thực tế, việc Rafael giận cô là điều tự nhiên. Vợ anh giả vờ gặp người khác để bí mật hẹn hò vị hôn phu cũ. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Annette, Rafael càng cảm thấy lạnh lẽo và trống rỗng.
“Cô đã nói rằng cô sẽ quay về đúng giờ. Chắc hẳn cô đã có nhiều niềm vui đến nỗi cô thậm chí không nhận ra rằng thời gian đã trôi qua rất lâu, đúng không? Hắn ta đối xử với cô tuyệt đến vậy sao?”
Đôi mắt xanh thẳm của Rafael trông lạnh hơn cả băng ở Biển Bắc. Cho dù quy hồi, cô vẫn là đau lòng mỗi khi bị anh nhìn như vậy. Annette, với đôi mắt cụp xuống một cách đáng thương, cẩn thận đưa tay ra nắm lấy cổ áo của Rafael.
“Không phải như vậy đâu, Rafael. Em chỉ tình cờ gặp ngài ấy trên đường đi gặp chị dâu về. Cuộc hôn nhân đột ngột tan vỡ khiến chúng em thậm chí không thể nói lời tạm biệt nhau một cách đàng hoàng. Đó là lý do tại sao em chỉ muốn kết thúc tốt đẹp mối quan hệ đó. Bây giờ chúng ta sẽ không bao giờ phải đối mặt với Thái tử nữa. Em xin hứa."
Annette ngẩng đầu lên và nhìn anh với đôi mắt tha thiết. Rafael nhìn lại cô với vẻ mặt vô hồn mà không nói được gì. Khuôn mặt của Annette trông thật ngây thơ và hiền lành khiến bất cứ ai cũng phải gục ngã trước những lời nói dối của cô.
Tuy nhiên, Rafael không hề bị lừa. Lúc này tâm trạng của anh rất tệ. Sau khi đọc lá thư của Annette, anh đi đến cung điện. Tất nhiên, không phải anh đi đón Annette. Chỉ là anh cũng có việc đến cung điện.
Rafael dự định gặp cha mình, Vua Selgratis, và hỏi ông về Annette. Đó là bởi vì những lời đồn đại mà nhà vua nói với anh trước đám cưới có phần khác với thực tế. Rafael cảm thấy rằng anh cần phải kiểm tra xem sự khác biệt này bắt nguồn từ đâu.
Tuy nhiên, Selgratis không chịu gặp Rafael. Trước mặt mọi người, ông ấy làm như thể ông quan tâm đến Rafael, nhưng riêng tư, ông tránh bất kỳ cuộc gặp gỡ nào với anh. Tất cả chỉ là giả vờ.
Vì điều này, Rafael phải quay về. Tự nhiên, anh cảm thấy tồi tệ, và quyết định trở về nhà cùng với Annette. Tuy nhiên, đó là một sai lầm rõ ràng trong ý định của Rafael.
"Cô đang làm cái quái gì trong Cung điện của Thái tử?"
Khi Rafael biết được Annette đang ở đâu, anh đã rất tức giận. Anh muốn tận mắt chứng kiến cảnh hai người yêu nhau đó sẽ làm gì, nhưng nơi đó lại là cung điện của Thái tử. Không ai có thể vào cung điện của Thái tử nếu không có sự cho phép của Ludwig. Điều đó cũng áp dụng đối với Rafael.
Khi quay lưng đi ra khỏi cung điện, anh cảm thấy còn tồi tệ hơn trước. Sau khi trở lại dinh thự, Rafael nghiến răng nghiến lợi chờ Annette trở về. Ban đầu, việc cô ấy ở đâu hay cô ấy làm gì không quan trọng đối với anh, nhưng Rafael không hề nhận ra rằng hành vi kỳ lạ của chính mình. Khi nghĩ đến Annette trong vòng tay của Thái tử, anh cảm thấy cơn tức giận mà anh không thể hiểu được.
“Rafael, em đang nói chuyện với chàng đó. Không có chuyện gì xảy ra với Thái tử. Tất cả những gì chúng em đã làm là nói lời tạm biệt. Chàng có thể hỏi những người hầu cận trong cung điện của Thái tử. Chàng sẽ biết được sự thật."
Annette với đôi mắt cụp xuống, cầu xin một cách ngây thơ. Tuy nhiên, có vẻ như ngày hôm nay, vận may đã không đứng về phía Annette. Người đánh xe ngựa đang kiểm tra chiếc xe ở đằng xa và mang đến cho cô một món đồ.
"Thưa bà, bà bỏ quên vật này ạ."
Khi Annette nhìn thấy hộp quà mà người đánh xe mang ra, cô bỏ cuộc. Một tiếng cười như có như không thoát ra khỏi miệng cô. Chắc hôm nay Chúa đã quyết định bỏ rơi cô rồi.
Rafael đặt cô xuống sàn, cầm chiếc hộp lên và nhìn vào bên trong. Anh cười mỉa mai sau khi kiểm tra nội dung trong hộp. Chiếc vòng đeo cổ bằng da, được giữ giữa các ngón tay của anh, bay phấp phới trong không khí. Rafael cầm nó trước mặt Annette và lạnh lùng phun ra từng chữ.
“Đúng rồi, tôi sẽ nhận được một câu trả lời rất thú vị nếu tôi hỏi những người hầu của cung điện.”
“Không, Rafael! Đó là Claire… Chờ một chút. ”
Xấu hổ vì sự hiểu lầm ngày càng lớn, Annette vội vàng đưa tay lấy hộp quà lại. Cô tìm kiếm bên trong với đôi tay khẩn trương khác thường. Claire là kiểu người thường đính kèm thư trong quà tặng. Annette hy vọng rằng sẽ có một lá thư bên trong để cô có thể giải tỏa mọi hiểu lầm.
May mắn thay, một phong bì gắn bên trong hộp đã đến tay cô. Annette nhanh chóng đưa nó cho Rafael mà không hề kiểm tra nội dung bức thư.
“Nhìn này, đây là quà từ chị dâu mới của em. Em thật sự không liên quan gì đến Thái tử! ”
Rafael cau mày khi rút lá thư ra và đọc. Đôi mắt xanh thẳm của anh từ từ lướt qua nội dung của bức thư. Nó chỉ diễn ra trong vài giây, nhưng đối với Annette, cảm giác đó giống như một thế kỷ.
Rafael nở nụ cười châm chọc, đem lá thư đưa tới trước mặt cô. Ở đó, trong phông chữ sắc nét độc đáo của Claire chỉ có một câu ngắn gọn nổi bật. Annette không biết đó là điều tốt hay điều xấu.
*“Hy vọng em có một đêm thú vị với anh ấy, Annette! Hãy khiến anh ấy gọi tên em bằng cách đeo chiếc vòng cổ đó!
Trân trọng,
Claire”*
‘À, Claire…’ Annette che mặt bằng cả hai tay mà không nói gì. Cô bực bội. Bức thư của cô ấy nói rõ rằng đó là một món quà từ Claire. Nhưng không rõ 'anh ấy' của Claire trong lá thư ám chỉ ai, đó là Rafael hay Ludwig.
Những lời mà Claire viết và chiếc vòng cổ bằng da trên bàn tay nam tính của Rafael khiến Annette càng thêm xấu hổ. Cô không thể ngẩng đầu lên và cầu nguyện trong tuyệt vọng rằng cô có thể biến mất khỏi thế giới này mãi mãi.
Nhưng lần này, điều ước của Annette vẫn không thành hiện thực. “Được rồi. Thật là một buổi chia tay vui vẻ mà cô đã có tại Cung điện của Thái tử. Hãy cùng xem cô đã cảm thấy phấn khích như thế nào.”