Trong căn gác lửng mờ tối, một vài tia sáng mỏng mảnh xuyên qua khe hở mục nát từ chiếc cửa sổ nhỏ hẹp, được che đậy bằng những thanh gỗ cũ kỹ đóng đinh cố định. Ngọn đèn dầu hiu hắt kê trên chiếc rương gỗ đóng đầy bụi bặm.
“Khụ” – hít phải đám tro bụi, Gloria ho sặc sụa một tiếng. Nàng lấy ra chiếc khăn tay bằng lụa trắng có thêu một đoá hoa cúc dại, rồi đưa lên che miệng lại để khắc chế thanh âm kéo dài của cơn ho khan.
Đây là nơi ở của bà ngoại nàng trước khi qua đời, cũng là một căn phòng cấm.
Cha nàng đã sớm ra lệnh rằng không ai được phép đến nơi đây.
Nương theo ánh sáng leo lắt từ ngọn đèn dầu, Gloria tìm thấy một quyển sách thật dày từ trong chiếc rương cổ lỗ sĩ.
Dựa theo nội dung bên trong cuốn sổ, Gloria làm dấu Thánh Giá hình chữ thập trước ngực, rồi lẩm nhẩm niệm câu thần chú được ghi chép lại trên trang giấy.
Lòng bàn tay nàng bắt đầu toát mồ hôi, bởi nghi thức này phải được thực hiện một cách bí mật và cẩn thận, nhằm tránh đi sự chú ý của mọi người.
Thừa dịp cha nàng và các chị em trong nhà đang bận rộn với bữa yến tiệc, Gloria lấy hết can đảm để trốn đến đây, trù bị cho việc triệu hoán “Thần hộ mệnh”.
Các cô gái trong gia tộc họ ngoại của Gloria đều có đủ năng lực triệu hồi thần hộ mệnh cho riêng mình.
Thế nhưng, Gloria lại chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy.
Cũng vì mẹ nàng mất quá sớm, thần hộ mệnh đã theo chủ nhân mà tan biến vào hư vô, tựa như giọt sương mong manh đậu tạm trên phiến lá.
Tuy nhiên, điều duy nhất mà mẹ nàng truyền lại từ trong lời kể của một người hầu gái, Gloria biết được hình dáng của một thần hộ mệnh: hai vành tai nhọn, đôi mắt xanh lục, mái tóc màu nâu, da trắng như tuyết.
Trông giống như những yêu tinh xinh đẹp được ca tụng trong các bài thơ cổ.
Thuần khiết và tốt bụng, bọn họ sẽ làm hết sức lực để phục vụ cho vị chủ nhân của mình.
Nhưng lúc này đây, “thần hộ mệnh” lại không phải là yêu tinh hay thiên thần, mà chính là tay sai của ác quỷ.
Nếu bị phát hiện, chắc chắn Gloria sẽ được xem như là phù thuỷ, bị bắt trói và cột vào thập tự giá, rồi bị thiêu chết bằng một mồi lửa nhóm từ gỗ cần thăng [2].
Gloria rì rầm niệm xong âm cuối cùng của câu thần chú.
Từ cổ tay áo, một trận gió rét thổi quét qua, lạnh lẽo tựa như kết thành một tầng sương giá. Ngọn lửa từ chiếc đèn dầu chập chờn hai giây liền chuyển sang sắc màu xanh lam u ám, sau đó nó lại tiếp tục lay động hai lần, rồi đột ngột tắt ngúm.
Căn gác chật hẹp bỗng chốc chìm vào trong bóng tối tĩnh mịch.
Gloria run rẩy mở to đôi mắt.
Không có thần hộ mệnh.
Không có bất cứ một cái gì.
Trước khi nàng kịp thời thích nghi được với bóng tối, thì đã nghe thấy bên dưới có tiếng người gọi mình gấp gáp không thôi: “Tiểu thư, Nam tước đang tìm người.”
Gloria lập tức nhấc làn váy lên. Dựa vào trí nhớ xuất sắc của mình, nàng nhanh nhẹn tránh đi những chướng ngại vật trong bóng tối, sau đó từ trên căn gác xép ọp ẹp, nàng dẫm chân lên bậc thang gỗ cũ kỹ đang kêu lên từng tiếng kẽo kẹt, rồi vội vội vàng vàng leo xuống dưới.
Có vẻ như nghi thức triệu hồi đã thất bại rồi.
Gloria tự mình bình tĩnh và suy xét: Nếu tối nay nàng thử lại một lần nữa trong phòng ngủ thì xác suất không bị phát hiện…
…sẽ bằng không.
Để phòng ngừa nàng thoát khỏi sự khống chế, ngoài những lúc đi vệ sinh ra, nàng vẫn luôn bị giám sát bởi những kẻ tôi tớ của cha mình.
Mà càng gần đến lễ trưởng thành của nàng, loại giám sát này lại càng thêm chặt chẽ không một kẽ hở.
—o0o—
Bữa tiệc tối nay cũng chẳng mấy thú vị.
Chí ít thì Gloria cho là như vậy.
Nàng khoác cánh tay cha mình, mỉm cười chào hỏi những vị khách đến viếng thăm.
Một bản hoà tấu vĩ cầm cùng dương cầm đầy thanh nhã, một chiếc bàn ăn được trải khăn bằng vải sợi lanh thật dày, một giá cắm nến mạ bạc có thể cắm được mười hai ngọn nến, khắp nơi trong căn phòng đều tản mác hương thơm của quả nguyệt quế cùng với hương hoa hồng.
Đứng ở đằng sau Gloria là hai người em gái cùng cha khác mẹ. Hôm nay nàng là người chủ trì bữa tiệc, vì vậy bọn họ không có tư cách sánh vai cùng với cha. Dù vậy, những cô em gái chỉ nhỏ hơn Gloria vài tháng tuổi ấy cũng không quá để ý đến việc này. Bọn họ chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, trao đổi với nhau về thơ ca, về những hương liệu và tơ lụa đến từ vùng đất phương Đông xa xôi.
Dưới sự chỉ dẫn của cha, Gloria chuyện trò đơn giản cùng mười vị Nam tước, thảo luận về tình hình thời tiết ngày mai cùng một vị Tử tước, mỉm cười đáp lại lời mời rượu từ một vị Bá tước, và sau cùng thực hiện một nửa điệu nhảy cùng với một vị Công tước [3] tóc hoa râm.
Sở dĩ chỉ có thể nhảy một nửa điệu, là bởi vì máu mũi của vị Công tước có tuổi kia đã làm bẩn chiếc áo sơ mi có hình đoá tường vi được thêu bằng chỉ bạc của chính ông. Thế nên, ông chỉ đành rời sảnh để sửa sang lại quần áo của mình.
Gloria dùng một một tay nhấc váy, tay còn lại cầm chiếc khăn tay đưa lên che miệng, như thể đang bị tức ngực đến khó chịu:
“Cha, con cần dùng muối ngửi [4].”
Từ lâu, cha nàng đã biết chứng bệnh tim đập nhanh này của nàng, ông nhíu mày bảo:
“Con về phòng đi…Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, đừng cố đọc thêm sách, phải bảo vệ đôi mắt mình cho thật tốt.”
Gloria cúi đầu, cung kính khom mình chào cha.
Người hầu gái bên cạnh đưa tay ra, Gloria liền đặt bàn tay đeo găng bằng ren của mình lên cánh tay của người hầu, mượn lực đỡ của người bên cạnh mà chậm rãi bước ra ngoài.
Phòng của Gloria nằm ở vị trí sâu nhất trong lâu đài khổng lồ này, cứ mỗi năm bước dọc theo lối đi đều sẽ có một tên lính canh đứng phòng thủ nghiêm ngặt.
Gloria hơi ngẩng mặt lên, chiếc cổ của nàng thon dài như vẻ đẹp của thiên nga, làn váy màu xanh lá lướt nhẹ qua tấm thảm trải trên nền đất. Dưới ánh nến bập bùng, những sợi ren trên váy phát ra thứ ánh sáng óng ả dập dềnh như sóng nước yên ả.
Thay vì ẩn dụ nơi ấy với “phòng ngủ dành cho công chúa”, chi bằng nói rằng đây là một “chiếc lồng giam giữ những tù nhân trọng yếu.”
Dưới sự hầu hạ của tám người hầu gái câm lặng, Glora tắm rửa sạch sẽ và mặc lên người chiếc váy ngủ dài bằng nhung. Nằm trên giường, nàng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo những người hầu từ từ buông xuống các tấm rèm vải che phủ ở phía cuối và hai bên giường ngủ.
Bên ngoài tấm rèm chẳng có gì khác ngoài sáu người hầu gái thay phiên túc trực, ngoài ra còn có mười tên lính canh đang canh giữ nàng một cách nghiêm ngặt.
Trong tình huống như thế này, dù cho chỉ là một lời nói mớ của Gloria, cũng sẽ bị bọn họ ghi nhớ kỹ càng để báo cáo lại cho cha nàng.
Gối đầu trên chiếc gối nhung lụa, Gloria bất giác cau mày.
Thời gian không còn nhiều nữa.
Nàng vẫn nhớ rất rõ nội dung bên trong quyển sách cổ xưa kia, bao gồm những câu thần chú tối nghĩa mà chỉ có những người có cùng dòng máu với gia tộc của mẹ nàng mới có thể hiểu được.
Gloria cũng không rõ liệu nàng có cần phải đọc thành tiếng các câu thần chú đó hay không. Nàng làm dấu Thánh Giá trước ngực, rồi niệm thầm trong miệng.
Nét cuối cùng của chữ thập (十) vừa kết thúc.
Xung quanh nàng vẫn tĩnh lặng như tờ.
Lần này, ngay cả một cơn gió lạnh cũng không có, tấm rèm vải cũng chẳng mảy may lay động, cả căn phòng như bị bao phủ bởi một mảnh tĩnh mịch chết chóc.
Lại thất bại nữa rồi.
Gloria thở dài một hơi. Nàng di chuyển ngón tay ra khỏi ngực rồi từ từ nhắm mắt lại.
Xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi…
Thình lình, một đôi bàn tay nóng bỏng luồn vào trong chiếc chăn nhung, vuốt ve xương quai xanh của nàng, ba giây sau liền lần lên phía trên bóp chặt cổ nàng một cách chuẩn xác.
Gloria đột ngột mở mắt.
Không gian xung quanh tối đen như mực, hệt như thời điểm ở trên căn gác lửng.
Điểm khác biệt chính là, nàng chợt nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trưởng thành, rất âm u, giống như đang mỉm cười, mà cũng có phần kiêu ngạo.
“Ngẩng đầu lên cho ta xem, ngươi là cái thứ bé nhỏ gì?”Chú thích:
[1] Rượu vang cọ (Palm Wine): thức uống có cồn truyền thống của nước Seychelles (thuộc quần đảo Ấn Độ Dương), được làm từ nhựa cây cọ khác nhau.
[2] Cây cần thăng, hay còn gọi là cây quách hoặc cây táo gỗ, có nguồn gốc từ các nước châu Á nhiệt đới (Sri Lanka, Ấn Độ, Campuchia, Việt Nam…), quả của nó sau khi bổ ra có thể ăn được.
[3] Năm cấp bậc từ cao xuống thấp của quý tộc phương Tây theo thứ tự: Công tước > Hầu tước > Bá tước > Tử tước > Nam tước
[4] Muối ngửi: hợp chất giúp người bị ngất tỉnh lại trong tức khắc, ngày xưa thường dùng để sơ cứu, còn ngày nay dùng trong thể thao vì mùi khó chịu của muối ngửi sẽ kích thích thần kinh của các vận động viên và giúp họ gia tăng sự tỉnh táo.