Sáng sớm ngày hôm sau, ta rửa mặt chải đầu thay trang phục hoàn tất, mặc triều phục của mệnh phụ nhất phẩm phu nhân (1)vào, đội hoa quan có chín cây trâm cài, tua rua màu xanh từ hoa quan rũ xuống, dán ở trên mặt ta lạnh buốt. Ta lại sai Tố Khiết gắn một bông hoa cài đầu lên trán ta, màu tím khói tương xứng với đôi mắt ta, tựa hồ như đôi mắt cũng mơ màng khói tím. Tố Khiết thở dài: “Nương nương, ngài mặc bộ y phục này vào, quả nhiên là tươi đẹp hơn hoa.”
Cung nữ Tố Linh mới tới liền tiếp lời: “Nô tỳ thấy, nương nương vận y phục này càng biểu lộ ra sự tao mị tận xương của nương nương, hoàng thượng mà gặp, có khi chói đến mức không mở mắt ra được!”
Ta lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái. Tố Linh dung nhan kiều mỵ, dung mạo không trẻ con như Tố Khiết, lại có vài phần mị cốt trời sinh. Ta nghĩ, chỉ cần nàng an giữ bổn phận, tôn kính ta, ta có thể cung cấp cho nàng chút cơ hội. Hi vọng nàng sẽ không ngốc như Tố Khiết, chuyện tốt lâm đầu liền co tay rụt chân. Muốn trèo lên trên thì sao nào? Hạ Hầu Thần cũng thưởng thức những người gan lớn mà.
Tố Linh thấy ta không để ý đến lời nàng nói, cho rằng mình đã nói sai, mặt lộ ra vẻ bối rối. Ta lại liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Lấy bông tai linh lung ra cho ta.”
Nàng vội vàng lấy bông tai đưa qua cho ta. Bông làm từ đá ngọc thượng đẳng, dùng vàng ròng khảm nạm, thủ công tinh mỹ hoa lệ, đúng là chế ra để phối với bộ trang phục này. Ta nói: “Hoa quan dù hoa lệ, quần áo dù tinh xảo, nhưng không thể thiếu đôi bông tai nho nhỏ này . Bản phi cũng vậy, nếu như không có mấy nô tỳ trung thành hỗ trợ, bản phi cũng thấy thiếu khuyết cái gì đó…”
Ta nói đến đây liền dừng lại, nhìn bóng mình phản xạ trong gương, vẻ mặt Tố Khiết mờ mịt, mà mặt Tố Linh lại hiện lên vẻ vui mừng. Ta thầm thở dài. Người mới tới còn thông minh hơn Tố Khiết, khó tráchTố Khiết không thể khiến Hạ Hậu Thần hứng thú. Ta đã có vị trí trong lòng Hạ Hầu Thần, ta trợ giúp hắn áp chế thế lực của hoàng hậu trong cung, hắn đảm bảo phi vị của ta không suy giảm, như vậy những chuyện khác, ta lại muốn tìm người thay thế, để tránh mỗi lần gặp hắn, ta đều phải chịu sự đau đớn như vậy.
Ta không rõ Hạ Hầu Thần chung sống với các phi tử khác như thế nào. Ta đương nhiên cũng âm thầm điều tra nhưng sau khi các nàng bị sủng hạnh, tựa hồ cũng không mệt mỏi như ta. Chẳng lẽ các nàng giả vờ? Ta lại có chút không tin, bản lãnh diễn kịch của người trong cung, ai có thể hơn ta?
Có lẽ, Hạ Hầu Thần thương hương tiếc ngọc với các nàng hơn chút, lúc ở với ta, hắn coi ta thành một dạng công cụ để phát tiết, cho nên không cần thương tiếc chăng?!
Bất quá cũng không đáng lo, không phải việc này càng chứng minh vị trí của ta trong cung là không thể thay thế sao. Lần này hắn tự mình ra ngoài tìm ta, cho thấy không ai có thể lật đổ địa vị của ta được!
Trong gương là một nữ tử trang điểm lộng lẫy khẽ mỉm cười. Đúng như Tố Khiết đã nói, nụ cười của nàng mang theo sự dụ hoặc vô cùng và phong tình tao mị đến tận xương, có ai lại cho rằng người trong gương là một kẻ lạnh tính lạnh tình chứ?
Ta đi ra khỏi Chiêu Tường các, kiệu đang ở trong sân chờ. Bên cửa hông Chiêu Tường các, có một tòa núi giả may mắn, tập hợp nhiều đá thiêng. Kỳ lạ là, màu sắc tòa núi này rất diễm lệ, có sắc thái như cầu vồng hiện ra sau cơn mưa, vì vậy mà có cái tên Chiêu Tường các. Càng kỳ lạ là, sau khi lấy tên này, phàm là hậu phi vào đây ở, vận khí đều cực tốt, ít có vận rủi. Ta vốn định trực tiếp đi vào trong kiệu, lại bị khối núi giả hấp dẫn, nghĩ đến đủ loại tin đồn xung quanh nó, không khỏi đi ra phía trước, sờ sờ mặt ngoài lạnh như băng của nó, mới trở về bên kiệu, ngồi lên.
Chiêu Thuần cung và Chiêu Tường tường các cách nhau không xa. Cỗ kiệu đi vững vàng, chẳng hề nhanh, đảo mắt đã đến.
Ta chưa xuống kiệu, đã nghe thấy mấy tiếng thông truyền từ cửa trước Chiêu Thuần cung truyền thẳng vào trong, “Hoa phu nhân nương nương giá lâm…
…
Khí thế lời nói tự nhiên không giống với lúc ta còn là Chiêu hoa. Mấy tiếng cung nghênh kia, nghe vào trong tai, đặc biệt dễ nghe thoải mái. Sau khi nghe cung nữ dẫn đường của Chiêu Thuần cung kêu ba lượt: “Mời Hoa phu nhân nương nương hạ kiệu…” Ta mới chậm rãi xuống kiệu.
Hài thêu đế dày vểnh đầu bằng gấm (2) trên đường lót đá cẩm thạch dẫn vào Chiêu Thuần cung, cảm giác thật thoải mái thư thái. Châu ngọc của hoa quan chín thoa trên đầu đụng vào nhau rung động, giống như tiếng nhạc trên trời. Cung nữ bình thường trong Chiêu Thuần cung không dám tiếp xúc với ánh mắt của ta, cúi đầu đứng hai bên. Tư vị của quyền lực chính là như vậy, khiến mình như lên tiên, khiến người khác nơm nớp lo sợ. Ta nghĩ, tuy rằng ta ở bên cạnh Hạ Hầu Thần luôn nơm nớp lo sợ, nhưng có thể khiến người khác sợ hãi ta. Trao đổi như vậy, cũng đáng giá.
Hoàng hậu không ra nghênh đón, ta liền tiến thẳng vào trung điện. Chưa vào đến cửa điện, đã nghe thấy bên trong đầy tiếng ríu tít như oanh yến, vui vẻ hòa thuận, hóa ra hôm nay có rất nhiều phi tần tới đây.
Cung nữ dẫn đường truyền xướng một tiếng: “Hoa phu nhân nương nương giá lâm.” Bên trong cánh cửa liền có người cười nói: “Chúng ta đợi thật lâu, mới thấy Hoa phu nhân nương nương đến?”
Một kẻ khác góp lời: “Vì nghênh đón nàng ta, thần thiếp phụng mệnh hoàng hậu đến đâytừ sáng sớm. Hoàng hậu, thần thiếp luôn tham ngủ, ngài nhìn xem, mí mắt thần thiếp mở lên không nổi đây này.”
Lời nàng ta nói dí dỏm thú vị, khiến mọi người chung quanh liên tục cười mỉa. Hoàng hậu liền hoà nhã mà nói: “Các muội muội đừng như vậy. Hoa phu nhân là do hoàng thượng hạ chỉ sắc phong, có quyền giải quyết chuyện trong lục cung với bản cung, bất luận thế nào, nàng đã không còn là Ninh Chiêu hoa. Mọi người cũng phải theo lệ hành lễ với nàng, như đối với bản cung vậy.”
Có người liền cười miả một tiếng, tuy không ra tiếng, nhưng ta lại nghe ra sự khinh miệt trong đó.
Người hoạt bát dí dỏm lúc nãy lại nói: “Ninh chiêu dung, Hoa phu nhân là tỷ tỷ của muội, từ nay về sau muội nên nói đỡ cho chúng tỷ muội mới phải.”
Hóa ra là Ninh Tích Văn, nàng đã đầu phục hoàng hậu, sau khi được sủng hạnh, phong làm Chiêu dung, cùng một đẳng cấp với phong hào cũ của ta. Nàng coi như cũng đạt được những gì mình mong muốn, nhưng ta hồi cung, nàng vẫn chưa tới thăm hỏi lần nào, chắc là còn đang trách ta trước kia không giúp nàng chăng.
Ninh Tích Văn yểu điệu đáp: “Khánh tỷ tỷ nói đùa…” Ngữ khí có vài phần suy sút yếu đuối, có lẽ là tâm tình không tốt.
Ta hết sức thong thả bước đến gần cửa điện, nghe rõ ràng tất cả những cuộc đối thoại bên trong, lại dừng dừng trước cửa đại điện, thầm nghĩ, hoàng hậu kêu tất cả phi tần tới đây, chắc là muốn hạ uy phong của ta rồi. Xem ra mấy tháng này nàng làm hoàng hậu cũng không uổng, có vết xe đổ của Sư Viện Viện, dĩ nhiên nhóm cung phi tám chín phần đều phụ thuộc vào nàng. Tuy hoàng thượng cho ta quyền cùng giải quyết chuyện lục cung, nhưng quyền hành chủ yếu vẫn còn ở trên tay nàng. Nghĩ đến đây, gương mặt ta liền nở một nụ cười tươi tắn như hoa, chậm rãi đi vào chính điện.
Vừa vào chính điện, tiếng ồn ào nói nhỏ liền ngừng lại, ánh mắt chúng phi tần đều chuyển về hướng ta, ta lại coi như không thấy, trong ánh mắt đã không còn vẻ tươi cười lấy lòng lúc là Ninh chiêu hoa nữa. Ta y lệ cúi lạy hành đại lễ với hoàng hậu, nàng lại không dám làm khó nhiều, vội kêu ta bình thân. Lúc này ta mới khẽ mỉm cười với nàng:”Tỷ tỷ, nhờ có tỷ tỷ chăm sóc, rốt cụôc muội muội cũng được trở lại trong cung.”
Sắc mặt hoàng hậu cứng đờ, bày ra một nụ cười đoan trang bình thản, “Bản cung nào có công lao gì. Lúc muội muội vào tù, không biết bản cung đã đau lòng xiết bao, sau lại nghe nói muội muội bị thương trong ngục, lúc mang đến viện ngự y lại bị kẻ gian bắt cóc, không biết kết cuộc ra sao, mấy ngày nay, bản cung ăn không ngon, ngủ không yên.”
Phi tần phía dưới thấy ta và hoàng hậu tỷ tỷ muội muội, thần thái thân mật, nhất thời lại không biết nên hành động ra sao, tràng diện liền yên tĩnh trở lại.
Hoàng hậu ban ghế, ta ngồi dưới tay nàng, tỏ vẻ chấp nhận thân phận của ta. Lúc này, Ninh Tích Văn liền dẫn đầu hành lễ với ta. Một đám phi tần kia không còn cách nào khác, bất luận trong lòng bất mãn thế nào, cũng phải hành đại lễ với ta.
Ban đầu, chỉ có ta hành lễ với người khác, nào có ai hành lễ với ta. Nhìn thấy các nàng nín nhịn, biểu tình khó chịu, nhao nhao cúi lạy, ta chỉ dưới một người lại trên vạn người, phú quý uy nghiêm như thế, ta có bị Hạ Hậu Thần đày đoạ để đổi lấy hết thảy những thứ này, cũng rất đáng giá.
Hành lễ xong, Ninh Tích Văn vốn là tỷ muội với ta, nàng liền thân mật đi tới bên cạnh ta, cầm trong tay một cái khay bạc, trong khay có điểm tâm khoai sọ chỉ bạc, nói: “Tỷ tỷ, muội muội biết từ nhỏ tỷ đã thích ăn ngọt, điểm tâm khoai sọ này vừa vào miệng liền tan ngay, mỹ vị vô cùng, tỷ tỷ thử xem?”
Ta thấy nàng tha thiết nhìn ta, liền nhận lấy điểm tâm trong tay nàng, đặt trên mặt bàn. Ninh Tích Văn liền nói: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ ngại điểm tâm của muội muội không ngon hay là có độc sao? Tỷ tỷ vừa hồi cung, đã được ban Chiêu Tường các, nghe nói nơi đó điềm lành bao phủ, làm sao lại có vận mệnh như vị ớ Tinh Huy cung kia.”
Lời này vừa nói ra, đám phi tần còn lại liền lộ ra nụ cười mỉa. Ta không tưởng tượng được, người đầu tiên gây khó dễ cho ta, lại là muội muội ruột thịt của mình, không biết ở trước mặt nàng hoàng hậu đã làm những trò gì?
Bánh ngọt khoai sọ chỉ bạc trên bàn nõn nà, màu xanh nhạt đáng yêu, khiến người ta vừa thấy đã muốn ăn hết. Ta nói: “Gần đây tỷ tỷ thoát được đại họa, lại được hoàng hậu nương nương chăm sóc, muội muội ở trong cung mới có được một chỗ đứng nhỏ nhoi, bản phi đa tạ nương nương.”
Ta quay đầu vái chào hoàng hậu, lại quay đầu về hướng Ninh Tích Văn, cười mà như không cười, “Muội muội, muội còn chưa gặp mẫu thân của ta phải không? Đại nương đã qua đời, từ nhỏ bản phi đã thương muội như em ruột, ngày sau tự nhiên cũng như thế. Hiện giờ người đã được hoàng thượng phong làm Nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, ai…” Gương mặt ta hiện lên vẻ thương tiếc, “Chỉ tiếc đại nương đi quá sớm, nên không được hưởng vinh hạnh đặc biệt này. Nếu như đại nương còn sống, ta có thể thỉnh cầu hoàng thượng, phong cho đại nương làm nhị phẩm cáo mệnh. Người một nhà chúng ta liền vui vẻ ấm áp, phụ thân trên trời có linh thiêng, cũng được an ủi, không phải là rất tốt sao?”
Ninh Tích Văn nghe vậy, tức giận đến sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy. Ta biết, hoàng hậu tất đã điều tra rõ, ta đưa đại nương và nàng đến ở Triều Nguyệt am, cũng không có ý tốt gì, vốn là để các nàng làm kẻ chết thay. Rốt cuộc đại nương bỏ mình, mà mẫu thân ta lại tận hưởng vinh hoa phú quý, chắc hẳn nàng hận ta đến tận xương tủy?
Dòng chính dòng thứ đảo lộn, thê thiếp chuyển mệnh, ông trời luôn thích trêu cợt người ta như vậy, đùa bỡn con người trong lòng bàn tay. Đối với ta mà nói, niềm vui từ trên cao nhìn xuống người khác như thế, đã như là thuốc phiện, một khi nghiện, thì không có cách nào dứt bỏ.
Những phi tần khác thấy Ninh Tích Văn làm khó dễ, lại gặp chịu nhục trước mặt ta, liền biết ta cũng không lưu nửa phần tình cảm gì với vị gia muội này, huống chi là người lạ như các nàng. Trong thời gian ngắn các nàng liền thôi cười, nháy mắt ra dấu với nhau, lại không dám sinh sự. Ta chậm rãi bưng trà lên uống, lại dùng đũa bạc gắp một miếng khoai sọ chỉ bạc lên ăn.
Hoàng hậu thấy ta dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, hoàn toàn không để nàng vào mắt, nụ cười liền dần dần miễn cưỡng, nhưng vẫn duy trì bộ dạng như thường. Giờ phút này thấy trên bàn ta bị bọn nô tài cố ý không chuẩn bị điểm tâm, liền vội vàng giáo huấn: “Một đám nô tài không sợ chết, còn không mang điểm tâm, nước trà lên cho Hoa phu nhân. Hoa phu nhân được hoàng thượng thưởng thức, về sau sẽ trợ giúp bản cung quản lý lục cung, các ngươi cho rằng nàng còn là Ninh chiêu hoa trước kia sao? Nếu sơ sẩy thất lễ, xem nàng có lột da các ngươi không…”
Hoàng hậu tức giận, đám người phía dưới lại càng không dám hành động. Chỉ chốc lát sau, trên bàn ta liền bày đầy thức ăn. Ta mỉm cười cảm ơn hoàng hậu, việc đức không nhường ai bắt đầu ăn. Đám phi tần bên cạnh thấy thế, liền càng thêm gắng sức, rốt cuộc trong bữa tiệc có người khẽ hừ, thấp giọng nói: “Chẳng qua chỉ là nữ nhi của quan lại phạm tội thôi mà!”
Ánh mắt ta đảo qua, thấy người lên tiếng chính là Khánh Mỹ nhân nói chuyện dí dỏm hoạt bát lúc này. Nghe nói là phi tần mới tấn phong, tuy phẩm vị không cao, nhưng lại mới mẻ, được Hạ Hậu Thần sủng hạnh vài lần. Vị này có lẽ là người được sủng ái nhất kế Sư Viện Viện, nghe nói nàng là con gái của Ngũ phẩm đô đốc, nhà mẹ đẻ tự nhiên cao hơn ta. Ta khẽ mỉm cười, giả bộ mắt điếc tai ngơ.
Nàng làm sao biết được tâm tư của Hạ Hậu Thần, nhà mẹ đẻ tự nhiên là càng yếu ớt càng tốt. Ta dần dần hiểu rõ Hạ Hậu Thần, hắn là một đời kiêu hùng, muốn thâu tóm tất cả quyền lực về tay, cũng không cần nhà mẹ đẻ của phi tần trong hậu cung chống đỡ. Sự thương tổn tiền triều gây cho hắn đã thâm nhập đến tận cốt tủy, hắn làm sao có thể giẫm lên vết xe đổ đó. Cho nên, hắn mới để ta, người vĩnh viễn không có ngoại thích để chuyên quyền vào cung một lần nữa. Ta có thể được hắn coi trọng, đó là nhờ điểm này. Còn có một điểm, có lẽ là ta có thể tính kế người khác chăng?
Tuy Khánh Mỹ nhân ăn nói có vẻ không biết chừng mực, nhưng giờ phút này đã không có Hạ Hầu Thần ở đây, liền không có ai thưởng thức ưu điểm của nàng.
Một đám mỹ nhân trong bữa tiệc, có vị nào không thông minh lanh lợi nhanh trí, tất nhiên là không có ai nối tiếp câu chuyện của nàng ta. Ta đã không thèm để ý đến nàng, nàng liền tự thấy cảm không thú vị, sau khi lảm nhảm thêm một câu, liền trầm mặc không nói. Bữa tiệc khó khăn lắm mới thanh tĩnh lại.
Chắc hẳn hoàng hậu cũng biết ta hồi cung lần này, sẽ tạo thành uy hiếp khổng lồ cho nàng. Hạ Hầu Thần đã đón ta trở về, tình nồng mật ý lúc bọn họ thành hôn trước đây liền trở thành một câu chuyện cười. Bất luận nàng giả bộ đoan chính hiền hoà bao nhiêu, sự chua xót cùng miễn cưỡng trong nụ cười vẫn dần dần không thể che dấu. Tiệc rượu càng về sau, hoàng hậu càng ít mở miệng nói chuyện, các phi tần khác liền không dám lên tiếng, tràng diện dần dần vắng lặng.
Lần này ta tới, bất quá là muốn đánh đòn tâm lý mà thôi, giờ phút này ta thấy mục đích đã đạt được, liền bảo ở ngoài cung lâu ngày, thân thể chưa được điều dưỡng tốt, liền chào từ giã hoàng hậu trở về Chiêu Tường các nghỉ ngơi. Ta nghĩ sau khi nghỉ ngơi ba ngày, liền có thể tiếp nhận thủ tục hiệp trợ hoàng hậu quản lý lục cung, tất nhiên không nên để hoàng hậu làm lụng quá vất vả.
Tuy ta tươi cười rạng rỡ, lại thấy mặt mũi hoàng hậu tái nhợt đến lớp son phấn cũng không dấu nổi. Phi vị của Ninh Tích Văn vốn thấp, lúc này vẫn đứng ở bên cạnh hoàng hậu, quan tâm nhìn mặt nàng. Ta thầm cười lạnh, vị muội muội này của mình quả nhiên được chân truyền của phụ thân. Phụ thân ở trong một đám thê thiếp luôn giải quyết mọi việc suôn sẻ, được mỗi người dốc lồng đối đãi, kỳ thật bản lãnh gặp dịp thì chơi kia, so với ta chỉ có hơn, chứ không có kém!
Tuy ta được hoàng thượng ủng hộ, nhưng thế lực của hoàng hậu trong cung đã vững vàng, từ trạng thái bữa tiệc liền có thể nhìn ra, phần lớn đám phi tần đã đi nương nhờ nàng. Cô muội muội ruột thịt Ninh Tích Văn của ta lại tỏ rõ thái độ, càng làm cho nhóm phi tần nhắm chuẩn phương hướng, tuyệt đối sẽ không coi trọng ta, đừng nói chi là Khánh Mỹ nhân do nàng ta bồi dưỡng ra. Khổng Văn Trân ở cục Thượng Cung chắc là đã sớm thoát khỏi sự kềm chế của ta, thân phận lúc nàng vào cung đã không thể kềm chế nàng ta được nữa, bằng không nàng ta sẽ không đẩy sau lưng ta một phen lúc xảy ra chuyện thái hậu. Tất cả quyền thế nơi hậu cung đã thuộc về hoàng hậu. Nàng ta không hổ là xuất thân thế gia, chỉ cần im hơi lặng tiếng đã thu phục được đám người trong lục cung. Tuy ta cũng giúp đỡ không ít chuyện, nhưng quả thật nàng ta cũng có năng lực.
Xem ra nếu ta thực sự muốn cùng nàng giải quyết chuyện lục cung, thì cần có một cái ý chỉ của hoàng thượng. Chứ mệnh lệnh ban ra mà không có ai chấp hành, hoặc người người đều bằng mặt mà không bằng lòng, cùng nhau giải quyết lục cung sẽ là một chuyện khiến người ta cười đến rách miệng. Nếu ta không thành công, chắc hẳn Hạ Hậu Thần sẽ mau chóng đổi ta xuống, kết quả là, những việc ta làm đều thành công dã tràng.
Điều khiến ta đau đầu nhất là, đến muội muội của ta cũng theo phe hoàng hậu, những phi tần khác làm sao chịu đi nhờ vả ta?
Đi một chuyến đến Chiêu thuần cung trở về, tuy nói phong quang vô hạn, nhưng trong lòng ta hiểu rõ, nếu như tình huống cứ tiếp tục như vậy, bộ y phục nhất phẩm phu nhân trên người ta, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất không còn dấu vết.
Qua bữa tối, nội thị giám đến thông báo, nói là đêm nay hoàng thượng đã chọn bảng tên ta, muốn ta hầu hạ thánh giá. Ta liền sai Tố Linh Tố Khiết chuẩn bị nước tắm để ta rửa mặt chải đầu. Thấy ánh mắt hai người né tránh, mặt hơi ửng hồng, ta liền ám hiệu bảo các nàng trang phục chỉnh tề một chút, nếu được Hạ Hầu Thần nhìn trúng, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi các nàng. Nhưng ta cũng cẩn thận nhắc nhở các nàng, tất cả đều phải dựa vào bản sự của mình, không thể oán bản phi. Các nàng tất nhiên là cúi đầu lĩnh mệnh.
Ta chỉ nghĩ, nếu các nàng có thể chia sẻ được một ít tinh lực của Hạ Hầu Thần, ta sẽ không phải thống khổ như thế nữa. Cái loại chuyện này, không thể mang đến cho ta chút vui thú nào.
Chỉ có một lần, nỗi thống khổ của ta hơi giảm đi, tựa hồ có thể chịu đựng được, nhưng xuất cung một thời gian dài, đến khi trải qua lần nữa, vẫn khôi phục về tình trạng như trước kia.
Hiện giờ phẩm vị của ta cực cao, Hạ Hầu Thần lại không thích phi tần bị đưa tới chỗ hắn, vì vậy mà lần này Khang Đại Vi tự mình thông báo nói là buổi tối hoàng thượng sẽ ngủ lại nơi này. Ta đã đạt thành hiệp nghị với hắn, chuyện này cũng là một phần trong đó. Nhưng vẫn giống như trước kia, cảm giác khủng hoảng không thể nói rõ lại quét qua thân ta.
Khó khăn lắm mới chờ đến qua bữa tối, ta rửa mặt chải đầu hoàn tất, Tố Khiết và Tố Linh cũng trang phục chỉnh tề chờ đợi Hạ Hậu Thần đến. Đợi nửa ngày, lại chỉ đợi được Khang Đại Vi đến, còn mang theo một cung nữ khác, nói là thêm người mới cho ta, để ta tiện sử dụng. Lúc đầu ta còn chưa nhận ra, tử tế nhìn kỹ lại mới nhìn thấy rõ ràng, chẳng phải đó là Túc nương đã từng hầu hạ ta trong ngục sao?
Nàng mặc cung trang vào, sau khi trang phục chỉnh tề, ngoại trừ hơi lớn tuổi một chút, sớm đã không còn bộ dạng thô lỗ như lúc ở trong ngục. Túc nương không phải bình người thường, trong lòng ta hiểu rất rõ, chẳng qua nàng đã có hiềm khích với ta, ta dùng con nàng để uy hiếp nàng, có thể nói là đã phạm vào tối kỵ của nàng, tại sao có thể phái nàng đến bên cạnh ta. Sau khi giao cho Tố Khiết an bài chuyện ăn ở của Túc nương, ta liền kéo Khang Đại Vi qua một bên, tử tế hỏi hắn. Lão cáo già này sao chịu nói thật, chỉ thoái thác nói mấy lời thừa thãi tất cả đều là do hoàng thượng an bài, lão nô hoàn toàn không biết vân vân.
Ta không thể nhịn được nữa, đành phải hỏi hắn: “Chuyện này công công đã không biết, vậy đêm nay hoàng thượng bãi giá nơi nào, công công sẽ biết chứ?”
Khang Đại Vi nháy mắt nhìn ta chằm chằm, gật đầu nói: “Hoàng thượng vốn định tới Chiêu Tường các, nhưng trên đường lại bị tiếng ca của Khánh Mỹ nhân hấp dẫn, liền đi Tiêm Vũ các.”
Ta “À” một tiếng, vốn là ta không cảm thấy gì, thậm chí còn có cảm giác muốn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lão cáo già này lại liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Vốn chỉ thưởng thức giọng hát, nếu nương nương muốn hành động, nên nhanh tay một chút.”
Ám hiệu rõ ràng như thế ta làm sao lại không hiểu? Ta liền cười nói với Khang Đại Vi:“Khang tổng quản, thần thiếp chợt thấy thân thể không khỏe, đầu choáng mắt hoa, có thể nhờ Khang tổng quản mời hoàng thượng tới đây nhìn xem hay không?”
Khang Đại Vi chớp chớp mắt, khẽ gật đầu, không nói một câu nói liền gấp gáp đi ra ngoài cửa. Ta vội nói: “Công công đi thực sao?”
Khang Đại Vi chững chạc đàng hoàng trả lời: “Hoa phu nhân nương nương có chỉ, lão nô làm sao dám không tuân lời?”
Nói xong chạy một đường biến mất không thấy tăm hơi, xem tình hình cứ như sợ ta giữ hắn lại không bằng.
Trở lại chính sảnh, thấy Túc nương đang được Tố Khiết mang đi giới thiệu chung quanh, ta liền cảm thấy thực đau đầu, đành phải ngồi xuống ghế, thầm nghĩ nếu hắn tới thật, ta cũng phải tử tế hỏi hắn một chút, rốt cuộc hắn có ý gì?
Ta vốn chỉ vì tức giận nhất thời mới sai Khang Đại Vi đi kêu Hạ Hầu Thần, không nghĩ đến hắn lại tới, chưa đến một khắc, đã có người tấu lên: “Hoàng thượng giá lâm.”
Ta từ trên ghế đứng dậy, bày ra một cái biểu tình kinh ngạc vui mừng. Nghe giọng nói thì có vẻ tâm tình Hạ Hầu Thần không tệ, bước chân đi vào trong phòng cực kỳ nhẹ nhàng. Hắn vừa lộ mặt ở cạnh cửa, ta đã hành đại lễ, hắn liền nâng ta dậy: “Nghe nói ái phi không thoải mái? Là di chứng do ở ngoài cung sao?”
Ta liền oán trách mà nói: “Hoàng thượng nói tới chỗ thiếp, lại rẽ qua chỗ người khác, đương nhiên toàn thân thần thiếp từ cao xuống thấp đều không thoải mái!”
Ta yêu kiều mềm mại nói ra, Tố Khiết cùng Tố Linh ở bên cạnh nghe vậy liền đỏ mặt, mà thần tình Hạ Hậu Thần lại hốt hoảng một trận, bất quá chỉ giây lát liền hồi phục vẻ tỉnh táo, đưa tay nhẹ nhàng nhéo cái mũi ta một cái, lại cầm lấy tay ta, vỗ vào trên hai gò má của mình, cực kỳ yêu chiều mà nói: “Đều tại trẫm nhất thời hiếu kỳ, nên đánh nên đánh!”
Ngữ khí của hắn mềm nhẹ uyển chuyển, ánh mắt dịu dàng, tựa như phụ mẫu nhìn con trẻ mới sinh, tình yêu tràn đầy trong mắt, khiến ta nhất thời thất thần, nếu như đây là thực…
Đương nhiên, chuyện này không thể là thực!
Ta liền phối hợp hắn, dính vào trên thân hắn, nửa người dựa trên cánh tay hắn, “Hoàng thượng, về sau ngài không thể như vậy. Vì cái bài hát dở tệ gì đó, liền quăng thần thiếp qua một bên.”
Tay trái của hắn vừa quấn lấy eo nhỏ của ta, vừa dùng lực, suýt tý nữa xiết đứt eo ta, khiến ta càng dính chặt lấy hắn, “Cũng không phải là bài hát dở. Giọng hát của Khánh Mỹ nhân đích thực không tệ, được xưng tụng là cất lên ba ngày, vang vọng ba ngày không dứt. Càng kỳ lạ là, trong điện nàng có nuôi mấy con linh tước, giọng hát nàng cất lên, chúng liền cùng nhau tung bay, không ngừng quay chung quanh nàng bay múa, có vài phần linh khí như Lộng Ngọc thổi khèn dẫn trăm con quạ…*”
(*Mọi người tìm hiểu thêm về tích Tiêu Sử, Lộng Ngọc ở đây nhé)
Ta liếc nhìn hắn, liền cười nói: “Mấy con chim tước làm sao đẹp bằng dung nhan của thần thiếp. Nếu hoàng thượng muốn thú vị, chẳng hề khó, chỗ thần thiếp cũng có đàn, thần thiếp cũng biết ca hát, tuy rằng không thể khiến cho mấy con chim nuôi trong nhà bay tới bay lui, cũng có thể khiến cho mấy cung nữ nhảy múa theo lời ca!”
Ta đã được lệnh phối hợp với hắn tranh thủ tình cảm,liền gắng sức diễn xuất, lôi kéo cánh tay hắn vừa nũng nịu vừa hờn dỗi, mềm giọng ghen tuông, đến Khang Đại Vi ở bên cạnh thấy vậy, cũng lén lút che miệng nhiều lần.
Tâm tình Hạ Hầu Thần rất tốt, nói: “Được, từ lần trước trẫm nghe nàng hát 《 đạp ca 》, sau đó vẫn chưa được nghe thấy bài ca nào dễ nghe như thế. Hôm nay ái phi đã có nhã hứng, trẫm liền chăm chú lắng nghe.”
Tuy rằng ta biết chẳng qua chúng ta đang diễn kịch, nhưng thấy hắn thỉnh thoảng lại nở nụ cười như mặt trăng lộ khỏi mây đen, ta lại bị mê hoặc. Hóa ra dung nhan hắn khi cười lên là như thế, khó trách nguyên một đám phi tần bị dụ hoặc không chỉ bởi vì hắn là hoàng thượng.
Hắn cao hứng như thế, thì không phải nghe hắn lời mặn lời nhạt, ta cảm thấy không khí trong điện bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn. Dù cho biểu hiện của hắn giờ phút này không phải là thực, nhưng hắn nhẹ lời mềm giọng, ta liền không có cảm giác khẩn trương như khi gặp hắn những lần trước. Hóa ra chung sống với hắn chẳng hề khó khăn, dù là giả dối, nhưng như thế cũng tốt.
Tưởng tượng đến đây, ta càng thêm gắng sức lấy lòng, lúc ca hát chen đến bên cạnh hắn, thậm chí cố ý để hắn lỡ tay kéo áo ngoài xuống, hơi lộ ra bờ vai thơm , quả nhiên đùa đến hứng thú của hắn tăng mạnh, đôi mắt càng sâu thẳm. Ta biết đây là tín hiệu hắn ham muốn tình dục, tuy trong lòng sớm đã có chuẩn bị, những vẫn âm thầm hối hận mình đã làm thái quá, không biết lần này lại bị hắn đối đãi thô bạo thế nào.
Nghĩ như thế, ta lợi dụng ánh mắt ra hiệu Tố Khiết cùng Tố Linh tiến lên. Hai người đạp ca mà đi, bờ eo xoay tròn, hết sức mềm mại, để hắn chú ý. Ai ngờ hai đóa hoa tươi mềm mại lại không khiến hắn chú ý chút nào, tầm mắt hắn từ đầu đến cuối chưa hề rời khỏi thân ta, đôi mắt càng lúc càng đen, cơ hồ như muốn hút ta vào. Ta bị hắn nhìn đến hoảng loạn một trận, nghĩ đến đủ loại hành hạ hắn dùng trên người ta, không duy trì được sự trấn định nữa, hát sai mấy âm tiết. Ta hoảng hốt rối loạn, Tố Khiết cùng Tố Linh càng hoảng, không ngừng nhảy sai điệu, thiếu chút nữa đã ngáng chân nhau ngã lăn ra.
Kể từ lúc đó, không khí vừa mới hoà nhã liền cứng lại. Khó khăn lắm mới hát xong một khúc, không khí trong điện làm thế nào cũng không khôi phục được trạng thái lúc trước.
Khang Đại Vi thức thời, vung tay lên, mọi người trong điện liền nhao nhao lui ra, chỉ lưu lại hai người chúng ta. Ta đứng trong đại sảnh, nhìn hắn đi từng bước một đến gần, trong đôi mắt chất đầy tình dục, chân liền bắt đầu nhũn ra. Ta răn đe mình không thể động đậy, tuyệt đối không thể lui về phía sau, miễn cưỡng bước một bước nhỏ qua, lại bị hắn ôm vào trong ngực, “Ái phi, hôm nay thoa hương gì vậy? Trẫm chưa đến gần nàng, đã nghe được hương thơm.”
Hắn cúi đầu nói, cái mũi thuận thế để sát vào cần cổ ta. Ta nghĩ, có phải hắn nhập kịch quá sâu hay không? Còn muốn tiếp tục kéo dài vở tuồng này sao?
Nếu như thế, ta đành phải phối hợp hắn, chung quy còn tốt hơn nghe hắn lời mặn lời nhạt. Ta liền cười hì hì né tránh cái mũi của hắn, đầu ngưỡng về sau, bờ eo cong lên, như tấm lụa rũ trên tay hắn, nửa người dưới lại gắt gao dán lên trên đùi hắn, cười duyên nói: “Hoàng thượng, ngài thật là xấu, làm thần thiếp ngứa.”
Hắn hít một hơi thật sâu trên gáy ta, giống như trước kia, bàn tay tiến nhập vạt áo, nhào nặn chỗ trơn mềm. Khác với trước kia là, tay hắn cực kỳ ấm áp. Có lẽ bởi vì không khí hoà nhã, ta chẳng hề bài xích cảm giác này. Tay hắn như bao vây đốt lửa bốn phía trên người ta, ta không khỏi mất tự chủ vặn vẹo cơ thể, muốn tránh né cảm giác này, nhưng thân thể lại vì vậy mà càng gần sát hắn, khiến hắn thở hốc một hơi, tay lại càng di động gấp gáp hơn. Hắn cắn răng nói: “Nàng đúng là một tiểu yêu tinh!”
Ta ngơ ngác một chút. Lúc hắn làm việc này với ta, vô cùng thô bạo, trước giờ cũng không nhiều lời, nhưng hôm nay thật kỳ lạ, thời gian dài như vậy vẫn không nghe được tiếng xiêm y bị xé rách. Vừa mới nghĩ đến đậy, lại nghe roạt một tiếng, quần áo trên người liền bị hắn tùy tay lột bỏ. Ta giương mắt nhìn lên, lại thấy trong mắt hắn có thần sắc hối lỗi, liền cười duyên nói: “Hoàng thượng. Ngài nhẹ chút.”
Hắn không cho ta nói gì nữa, hôn lên môi ta. Ta lại ngẩn ra. Trước giờ hắn chưa từng hôn môi ta, giống như mỗi lần làm xong liền thôi, hôm nay sao lại? Người hắn tuy cứng rắn, làn môi lại mềm mại không thể tưởng tượng nổi, ở trên môi ta trằn trọc mút vào, giống muốn nuốt ta vào trong bụng. Chẳng biết từ lúc nào, hai chúng ta đã lăn đến trên giường.
Một lần này, hắn không dùng thắt lưng trói hai tay ta, cũng không có thô bạo giống như dĩ vãng. Tuy là vẫn một lần lại một lần đòi hỏi như trước kia, nhưng đau đớn lại giảm đi, ta còn cảm nhận được một chút cảm giác vui thích.
Hóa ra, chỉ cần hai người chúng ta diễn kịch, không khí liền hoà nhã, lúc làm việc này sẽ không thống khổ như thế.
Ta dường như đã tìm ta bí quyết ứng phó với chuyện này, rốt cụôc buông sự căng thẳng lo lắng xuống.
Đáng tiếc là, Tố Khiết và Tố Linh không có được cơ hội. Ta cảm thấy thật kỳ quái, thầm nghĩ hoàng hậu tùy tiện nhét người cho hắn, hắn liền thu nhận toàn bộ. Muội muội của ta ở chỗ này không tìm được cơ hội nào, lại để hoàng hậu đắc thủ. Hắn đã muốn ta áp chế quyền thế của hoàng hậu, vì sao lại đẩy toàn bộ trợ thủ của ta về phía hoàng hậu?
Ta đương nhiên không thể trực tiếp hỏi hắn như thế, liền thừa dịp hắn hài lòng thoả dạ, vừa dùng ngón tay đánh vòng trên bộ ngực của hắn, vừa hỏi hắn: “Hoàng thượng, tại sao ngài lại phái Túc nương đến bên cạnh thần thiếp? Ngài không sợ Túc nương tức giận, lấy mạng thần thiếp à?”
Hắn bị ta gãi ngứa, liền cười vài tiếng, mới nói: “Nàng cho rằng Túc nương là người thế nào? Sao lại vì chuyện nhỏ mà mất món lợi lớn? Chiêu Thuần cung cao thủ đông đảo, bên chỗ nàng cũng không thể không có. Về sau trẫm sẽ chậm rãi phái một ít người tới đây, sẽ không khiến người ta chú ý, nhưng vẫn có thể giúp nàng.”
Trong nháy mắt, ta cảm động. Dù hắn là người ra sao, nhưng đã trở thành đồng minh của hắn rồi, thì hắn sẽ đem hết toàn lực trợ giúp ta.
Thời Phượng Cần có Thời gia làm hậu thuẫn, có vốn liếng vật lực của Thời gia trợ giúp, cho nên mới có thể nắm hậu cung trong tay nhanh như thế, chắc là tình hình trong triều đình càng thêm ác liệt. Ta nằm nghiêng nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không biết nói như thế nào, tóm lại thần thiếp chắc chắn sẽ khiến hoàng thượng cảm thấy trả giá rất đáng!”
Hắn lại không trả lời ta, chỉ nhắm mắt lại, lông mi phủ bóng trên mặt, thật lâu sau mới nói: “Ngủ đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy?”
Hôm nay quan hệ chúng ta rất tốt đẹp, hắn ngẫu nhiên nói mấy lời chua chát cũng không ảnh hưởng gì đến ta. Ta cười thầm, thả lỏng thân thể, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ, lại bị hắn ôm chặt: “Nàng phải nhớ rõ lời nàng nói hôm nay đấy nhé.”
Ta tất nhiên là lại thề thốt một phen, lại chọc hắn nổi máu chanh chua lên, bực bội nói:“Kêu nàng ngủ, sao lại nói nhảm nhiều như vậy. Ngày mai trẫm còn phải lâm triều!”