Xe ngựa thong thả lăn bánh kẽo kẹt trên đường trải đầy cát vàng, đi hơn nửa ngày trời, Giang Liễu vừa mệt vừa buồn ngủ, xóc nảy quá muốn ngủ cũng chẳng ngủ được, nên đặc biệt uể oải.
“Cách cách, người muốn đi gặp ai?” Cô ta oán trách hỏi Mỹ Ly, lúc này Mỹ Ly bị xe xóc nảy đến mức trắng nhợt cả mặt nhưng vẫn lẳng lặng ngồi dựa một bên không nói tiếng nào. Vừa từ bãi săn về, cách cách không chịu nghỉ ngơi, mới sáng sớm đã đòi đi Hiếu Lăng, cô ta cứ ngỡ hầu cách cách ra ngoài chơi thì là chuyện may mắn, không ngờ lại phải chịu khổ thế này.
“Là ca ca của ta.” Mỹ Ly ngước mắt nhìn ra xa. Dì ba của nàng vào cung làm phi, cho nên nàng miễn cưỡng được coi như em họ của hoàng thượng, Thừa Nghị ca ca là em họ của hoàng thượng, do đó tính ra cũng có quan hệ. Tuy chữ “họ” giữa nàng và Thừa Nghị hơi hơi xa xôi, nhưng trước giờ nàng luôn cảm thấy rất gần gũi với hắn.
“À!” Giang Liễu gật gù, cách cách bị giam trong lãnh cung lâu như vậy, chẳng thể gặp thân nhân, nay được thả ra ngoài, gấp rút đi thăm cũng là chuyện thường tình.
Dẫu cố sức tăng tốc, nhưng xe vẫn đi hết nửa ngày trời mới đến nơi. Ngồi trên xe xóc nảy suốt thời gian dài, Mỹ Ly cảm thấy toàn thân đau nhức mệt mỏi. Nàng vịn vào thùng xe, dõi mắt nhìn cảnh vật hoang vu tĩnh mịch. Cách đó không xa có công trình đang xây dựng, tiếng đẽo đá đóng cọc khô khốc bên tai càng tăng thêm cảm giác thê lương thảm đạm.
Mấy tên binh sĩ đứng ngoài tường đá săm soi nhìn nàng rồi cử người đến vặn hỏi, Mỹ Ly vội đưa mắt bảo Giang Liễu cấp bạc cho bọn họ, họ mới bằng lòng vào trong thông báo. Mỹ Ly quan sát tòa nhà, nó khác hẳn với kiến trúc tráng lệ của hoàng lăng, được xây bằng đá xanh, vững chắc nhưng thô ráp, rõ ràng là nơi quân sĩ bảo vệ lăng ở tạm.
“Vào đi, vào đi, bối lặc mời tiểu thư!” Một tên binh sĩ từ cửa bên trong đi ra, nhìn nàng vẻ ám muội rồi phá lên cười khằng khặc.
Mỹ Ly không để ý, nhanh chân bước vào trong.
Đi theo binh sĩ canh gác, nàng được đưa vào một căn phòng ở góc tòa nhà lớn, vừa bước qua khu vườn nhỏ, nàng nhìn thấy Thừa Nghị đang ngồi dưới gốc cây. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn vẫn ngồi dựa thân cây không nhúc nhích, chỉ đưa mắt ơ hờ liếc nàng.
“Thừa Nghị ca!” Nàng gọi rồi ngẩn cả người, chẳng biết vì sao mình còn có thể nhận ra vị bối lặc khôi ngô tuấn tú, tinh thần phấn chấn của hai năm về trước.
Thừa Nghị nhìn nàng, mặt không đổi sắc, không lên tiếng, không bi thương, cũng không mừng rỡ. Mắt Mỹ Ly cay xè. Mũi tên của Thừa Nghị ca bắn chết Tử Tình tỷ tỷ, chẳng phải cũng đã bắn chết chính bản thân huynh ấy rồi sao? Hồi đó sự vụ quá sức ầm ĩ, nàng ở An Ninh điện cũng nghe biết rõ ràng. Nàng không dám tin vào tai mình, vì ngăn cản Tử Tình tỷ tỷ đi làm vương phi Mông Cổ, vào lúc tỷ rời thành, ngay trước mặt hoàng thượng cùng bá quan văn võ và Mông Cổ vương tử, Thừa Nghị ca đã đích thân bắn tên giết chết tỷ tỷ! Thừa Nghị ca ca trước giờ luôn tỉnh táo gần như máu lạnh, được hoàng thượng đặc biệt tin tưởng, tiền đồ như hoa như gấm, vậy mà có thể gây ra hành động lầm lỗi như thế với Đại Thanh ư?
Ngẫm nghĩ thật lâu, nàng mới hiểu ra, Thừa Nghị ca yêu Tử Tình quá đỗi sâu nặng, đến mức thà tỷ tỷ chết, thà chính mình chết cũng không muốn tỷ tỷ lấy người đàn ông khác. Hắn yêu Tử Tình tỷ đến mức vất bỏ tất cả.
Mỹ Ly hít sâu một hơi, không để lộ nỗi đau lòng và thương xót của mình, khi biết chắc chắn đã ghìm được dòng lệ, nàng mới uyển chuyển bước đến ngồi cạnh hắn, dùng giọng bình thản nói: “Thừa Nghị ca, muội được thả ra rồi, đến đây gặp huynh.”
Giang Liễu cảm thấy khiếp sợ người đàn ông gầy gò lạnh lùng này, tuy bề ngoài tuấn tú nhưng tử khí tỏa ra dày đặc quanh người hắn khiến cô dựng tóc gáy. Cô run rẩy đứng dựa cổng, không dám tiến tới gần.
Thừa Nghị gật đầu lấy lệ.
“Có nước không ạ? Đi đường khát quá!” Mỹ Ly cố nặn một nụ cười.
“Trong nhà.” Thừa Nghị đưa mắt ra hiệu.
Mỹ Ly đứng dậy bước vào căn nhà hắn ở. Phòng ốc bày biện đơn giản đến mức sơ sài, đâu đấy sắp xếp chỉnh tề cứ như chẳng có người ở.
Bộ đồ trà đặt trên kệ thấp ngay đầu giường, lúc đi rót nước, nàng vô ý nhìn lướt qua giường chiếu, giật mình phát hiện tấm chăn mỏng dính, không nhịn được bước lại gần sờ thử, quả như nàng nghĩ, giường chiếu tuy sạch sẽ nhưng ẩm ướt, rõ ràng lâu lắm rồi chưa được hong nắng. Đóng quân ở đây toàn là đàn ông, Thừa Nghị ca lại thất thế, dẫu có người hầu hạ quét dọn cũng không tận tâm.
Cảnh ngộ thế này nàng hiểu rõ hơn ai hết.
Gọi Giang Liễu vào uống nước xong, nàng phái cô ta ra ngoài xin binh sĩ mấy sợi dây thừng, nhân có mặt trời giữa trưa, nàng định tranh thủ đem chăn nệm của Thừa Nghị ra hong nắng. Chăn ấm đắp lên người, nhớ lại cảm giác ấy nàng vẫn thấy lạnh toát châu thân.
Thừa Nghị trừng mắt nhìn hai cô nương hết ra lại vào, đem chăn đệm vắt lên dây hong khô, hắn cau mày không bằng lòng, nhưng cũng chẳng nói tiếng nào.
Giang Liễu vất vả một hồi, mệt không sao chịu nổi, Mỹ Ly hỏi ý Thừa Nghị rồi cho cô ta ra chái nhà nghỉ ngơi, bản thân nàng tìm một khúc gỗ ngoài vườn, nhẹ nhàng đánh vào lớp chăn đệm nhồi bông treo lên dây, vừa phủi được bụi, vừa giúp lớp bông thêm tơi và mềm.
Thừa Nghị lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt thoáng chút thương xót, hắn biết rõ vì sao nàng lại trở thành bộ dạng thế này. Một thiếu nữ hoạt bát hiếu động như nàng, làm sao sống nổi qua quãng thời gian lê thê ấy chứ?
“Gia, đi cẩn thận, coi chừng bậc thềm!” Một giọng nói nịnh bợ vang lên ngoài cổng, nghe rõ mồn một giữa buổi trưa yên ắng.
Mỹ Ly ngẩng đầu, vừa kịp nhìn thấy một gã trung niên dường như là đầu mục đang khúm núm dẫn Tĩnh Hiên tiến vào. Nàng sững sờ dừng tay, Tĩnh Hiên cũng lạnh lùng nhìn nàng. Mỹ Ly cụp mắt xuống, nhún mình chào rồi tiếp tục đập đập chăn đệm. Ông trời cứ thích đùa giỡn với nàng, ngoại trừ mặc kệ thì còn biết làm sao đây?
“Hoàng thượng lệnh ta đến dẫn huynh đi Phong Đài đại doanh.” Nàng nghe Tĩnh Hiên nói với Thừa Nghị.
“Được.” Thừa Nghị trầm mặc một hồi rồi mới trả lời, đoạn chậm rãi đứng dậy. “Sắp khai chiến rồi sao?” Giọng hắn không luyến láy, không kích động cũng chẳng tò mò.
Từ khi hắn giết chết “vương phi Mông Cổ”, cuộc chiến với Chuẩn Cát Nhĩ chắc chắn sẽ diễn ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
“Sắp tới thì chưa đâu, nhưng cũng cần bắt đầu chuẩn bị chính thức.” Tĩnh Hiên có vẻ bồn chồn.
“Nước!” Y lạnh giọng phân phó, tuy Mỹ Ly quay lưng về phía y nhưng cũng biết đó là mệnh lệnh dành cho mình. Nàng gật đầu ra hiệu đã nghe rõ, quay về phòng rót hai chén trà mang ra. Trời giữa trưa, Thừa Nghị ca ngồi ngẩn người ra ở đó, ánh nắng chiếu xuống chắc cũng khát nước rồi.
Phòng không sẵn mâm, nàng cầm hai tay hai chén, cẩn thận bưng ra, đưa một chén cho Thừa Nghị, rồi hai tay kính cẩn đưa chén còn lại cho Tĩnh Hiên, nhìn qua có vẻ đặc biệt tôn trọng, nhưng thân sơ thể hiện rất rõ ràng.
Thừa Nghị trông thấy, thoáng nhíu mày. Cuối cùng Mỹ Ly cũng buông tay rồi!
Tĩnh Hiên lạnh lùng nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch.
Mỹ Ly tủm tỉm cười hỏi: “Ngài uống thêm nữa không?” Lễ phép nhưng xa cách.
Tĩnh Hiên không đáp, quẳng chén trả nàng. Mỹ Ly cũng không trách thái độ ngang ngược của y, lẳng lặng đợi Thừa Nghị uống xong rồi dọn chén đi, đem đến bên thành giếng, thành thạo kéo một thùng nước và cẩn thận rửa sạch. Bọn họ hạ giọng bàn chính sự, nàng không muốn nghe lỏm, rửa sạch chén xong lại cố ý tìm việc để làm, lấy áo quần Thừa Nghị thay vứt sau cửa mà quân sĩ chưa kịp dọn, đem ra giặt giũ.
Nàng tỉ mỉ giũ phẳng y phục rồi phơi lên dây, như vậy khi khô thì vẫn giữ được nếp gấp. Lau mồ hôi rịn lấm tấm nơi trán, nàng lơ đãng quay người lại mới phát hiện ra hai gã đàn ông đã dừng bàn chuyện, dùng ánh mắt suy tư quan sát nàng. Ban đầu nàng có hơi bối rối, nhưng sau đó thì bình thản mỉm cười, chắc bọn họ không ngờ là nàng làm được những việc như vậy. Cuộc sống dạy cho nàng nhiều hơn hẳn những gì mà họ có thể tưởng tượng! Ở lãnh cung, có việc nàng không nỡ làm một loáng cho hết, bất kỳ thứ gì có thể giúp nàng tiêu phí thời gian đều được nàng hết sức trân trọng. Vào mùa hè, nàng rảnh rỗi đến mức cứ cách ngày lại giặt chăn gối một lần, giường chiếu suýt nữa đều bị nàng giặt đến mức mòn vẹt đi.
Hai năm không gặp Thừa Nghị, vừa gặp đã thân mật đến mức giặt y phục giúp thì thật kỳ cục, nhưng khi nhìn thấy đống quần áo bẩn đó, không ngờ nàng theo thói quen cứ gom hết đi giặt, tâm lý còn hết sức thoải mái vì có việc để làm.
Hai tên tùy tùng của Tĩnh Hiên tiến vào viện, “Gia, bữa chiều ngài muốn dùng món gì, nô tài đi chuẩn bị, nơi đây hoang vắng, chẳng có thứ gì ăn được cả.”
Tĩnh Hiên có chút bực bội đáp, “Sao cũng được, có gì ăn nấy, sáng sớm mai đi rồi, không cần làm rối lên thế!”
Tùy tùng cúi đầu tuân lệnh, đứng ngoài viện đợi sai phái. Đến chiều tối, kèn hiệu ăn cơm trong doanh trại vang lên, Giang Liễu cũng ngủ thỏa thích thức dậy, giúp binh sĩ đưa cơm bày biện chén đũa.
Thị vệ của Tĩnh Hiên cau mày nhìn mấy món ăn đơn giản bày trên bàn, cảm thấy vô cùng khó xử, đưa mắt ra hiệu cho nhau, một tên tùy tùng vội vã bước ra ngoài.
Mỹ Ly ngồi xuống cạnh Thừa Nghị, ba món mặn một món canh, tuy sơ sài nhưng cũng đủ no bụng, ít nhất cũng ngon hơn hẳn thức ăn nàng hay dùng ở An Ninh điện. Tĩnh Hiên đương nhiên là không nuốt nổi rồi, nhưng nàng sớm đã quen với những món ăn đạm bạc thế này. Nàng cầm chén xới một bát cơm cho Thừa Nghị. Tĩnh Hiên đương nhiên sẽ có phần riêng, hạ nhân của y chẳng phải đã ra ngoài thu xếp rồi sao.
Mỹ Ly giật mình, nhưng phát hiện ra y đang sầm mặt nhìn bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của Giang Liễu, “Ngươi là chủ hay cách cách là chủ?” Giọng nói uy nghiêm lạnh lùng khiến Giang Liễu sợ đến phát khóc.
“Cách cách, để nô tỳ làm cho…” Giang Liễu lập cà lập cập giật lấy đôi đũa trên tay nàng, nghẹn ngào hạ giọng van xin. Mỹ Ly áy náy, chỉ biết cười khổ, nàng đã quen tự làm lấy mọi việc, vào mắt y lại thành cảnh đầy tớ khinh chủ, y và nàng chẳng bao giờ có cái nhìn giống nhau cả.
“Cũng xới cho ta một chén!” Y ra hiệu cho Giang Liễu, cô bé đã bị y hù cho vỡ mật rồi.
Thừa Nghị gắp một miếng trứng rán vào bát Mỹ Ly. Nàng mỉm cười cảm ơn, ai nấy im lặng dùng cơm. Hai người đã quen sống một mình, ăn cơm đương nhiên là chẳng hề nói chuyện. Tĩnh Hiên gắp một đũa rau, rau chưa được thái nhỏ, mang tiếng là món xào nhưng chẳng khác gì món luộc. Y bỏ vào miệng, nhạt toẹt ra, y cau mày. Thừa Nghị và Mỹ Ly, hai năm nay ăn toàn những món thế này sao? Mắt y tối lại, nhìn sang hai người không hề chê bai thức ăn, trong lòng chua chát chẳng hiểu nên nghĩ sao mới phải.
Tùy tùng của Tĩnh Hiên cho hai tên lính bưng mâm vào lần nữa, một mâm là thức ăn nấu riêng cho y, tuy vẫn đơn sơ nhưng được chuẩn bị cẩn thận, mùi thơm phưng phức, còn có một bát chân giò kho. Mâm kia bày hai bình rượu, Thừa Nghị buông luôn bát đũa, cầm một bình lên tu ồng ộc.
Mỹ Ly đặt bát xuống, lễ phép nói: “Tôi ăn xong rồi.” Lập tức đứng dậy đi thu gom chăn đệm đang phơi.
Giang Liễu nhìn trộm mấy món vừa được bày lên bàn đá mà chẳng ai nhìn ngó đến, có ý muốn ăn nhưng lại khiếp đảm trước sắc mặt lạnh như băng của Tĩnh Hiên. Y quăng bát xuống, Giang Liễu sợ đến mức nhảy bật khỏi ghế, chạy đến bên Mỹ Ly, chỉ muốn trốn vào dưới váy của nàng. Mỹ Ly vừa thu dọn chăn đệm, vừa nhìn cô ta lắc đầu an ủi, rõ ràng không ngại ngần gì cơn giận vô duyên cớ của Tĩnh Hiên. Lúc quay đầu, nàng vô tình chạm vào ánh mắt giận dữ bừng bừng ấy, y đang trừng mắt lườm nàng sao?
Nàng ôm chăn đệm đi vào trong phòng. Khánh vương gia bị nàng làm phiền quen rồi, nay lại cảm thấy bị coi thường trước thái độ “biết mình là ai” của nàng. Nàng chẳng bao giờ đoán được tâm tư y, cũng may bây giờ nàng không cần phải đoán nữa.
“Dọn sạch! Bưng xuống!” Y đột nhiên nổi giận quát tùy tùng, “Các ngươi cũng cút đi!”
Hai gã tùy tùng nịnh bợ không đúng chỗ, nơm nớp lo sợ thúc giục tên lính đang run lẩy bẩy nhanh chóng dọn sạch mấy món ăn vừa dọn lên.