Tất cả đều tin, chặt đứt gốc cây này sẽ mang đến tai họa cho mọi người.
Bạch Sầu Phi lại hỏi:
- Tại sao?
- Đó là Tô lâu chủ nói.
Dương Vô Tà kính cẩn đáp:
- Ngay cả lão Tô lâu chủ, phụ thân của Tô lâu chủ trước kia cũng nói như vậy.
Ngày hôm sau, Bạch Sầu Phi lại ra lệnh cho “Quỷ Lệ Bát Xích môn” Chu Như Thị và “Vô Vĩ Phi Tha” Âu Dương Ý Ý chặt cây, cắt cành, nhổ gốc, đào thân, hoàn toàn tiêu hủy.
Đây đương nhiên là chuyện xảy ra sau khi Bạch Sầu Phi nắm quyền trong Kim Phong Tế Vũ lâu. Chuyện này có quan hệ rất lớn, dẫn đến sự chú ý và suy đoán của rất nhiều người.
Phần lớn hảo hán giang hồ thuộc phe chính đạo trong kinh thành, nếu không phải là huynh đệ của “Hoa phủ” Hoa Khô Phát thì cũng là “Ôn trạch” Ôn Mộng Thành.
Phái Ôn Mộng Thành và phái Hoa Khô Phát tuy có lúc tranh chấp, mấy chục năm qua luôn gây sự với nhau, nhưng dù sao đều là lão huynh đệ, hảo chiến hữu của hai đảng Phát và Mộng, tâm ý tương liên, huyết mạch nối liền, hợp thành một khối, cùng một trận tuyến.
Từ sau lần Bạch Sầu Phi dẫn Nhậm Lao và Nhậm Oán huyết tẩy Phát đảng Hoa phủ, Hoa Khô Phát và Ôn Mộng Thành lại càng chung kẻ thù.
Lúc này, sau khi Hoa Khô Phát và Ôn Mộng Thành nghe được tin tức từ trong miệng đệ tử “Thủy Hỏa Bất Dung” Hà Trạch Chung, nói rằng Bạch Sầu Phi đã chặt gốc cây mà Tô Mộng Chẩm xem như bảo bối, hai người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Ôn Mộng Thành trước tiên cười khan ba tiếng, sau đó hỏi:
- Cô lão đầu, chuyện này ngươi thấy sao?
Hoa Khô Phát đảo mắt:
- Thấy sao cái gì?
Ôn Mộng Thành cười một tiếng:
- Nếu như ngươi là Tô Mộng Chẩm, ngươi sẽ làm gì?
Hoa Khô Phát ho một tiếng, phun ra một bãi đàm, mắng:
- Ta làm gì à? Tiểu tử Bạch Sầu Phi này rõ ràng là muốn cướp lấy vị trí long đầu của Kim Phong Tế Vũ lâu, muốn làm phản rồi. Không có Tô Mộng Chẩm một tay nâng đỡ, tiểu tử da trắng kia làm sao lớn mạnh được như hôm nay. Nếu như ta là Tô Mộng Chẩm, đêm nay hắn đừng mơ tưởng sau khi nhắm mắt lại còn có thể mở ra, ta sẽ đưa hắn đến cầu Nại Hà một chuyến.
Sau đó y hỏi ngược lại Ôn Mộng Thành:
- Ngươi thì sao?
Ôn Mộng Thành chỉ cười hà hà.
- Ngươi bớt làm ra vẻ đi!
Hoa Khô Phát lại mắng:
- Đừng có trước khi nói chuyện đều cười gian ba tiếng, chỉ sợ người khác không biết ngươi là đại gian đại ác. Ta đã nói rồi thì ngươi cũng nói đi!
- Nếu ta là Tô Mộng Chẩm, cũng sẽ không bỏ qua cho Bạch Sầu Phi.
Ôn Mộng Thành lại cười hà hà nói:
- Loại người như Bạch Sầu Phi, một khi đắc thế thì sẽ xem mình như trời, được voi đòi tiên, sau này ngay cả bàn thờ cũng không để cho ngươi ngồi. Có điều…
- Có điều cái gì?
- Còn nhớ Vương Tiểu Thạch không?
- Đương nhiên là nhớ, hắn là đại ân nhân của hai đảng Phát và Mộng chúng ta.
- Nếu như có hắn ở đây, hắn vẫn là tam đương gia của Kim Phong Tế Vũ lâu. Tô Mộng Chẩm có được trợ thủ mạnh cũng không phải sợ Bạch Sầu Phi nữa.
- Nhưng hắn vì diệt trừ gian tướng Phó Tông Thư nên đã chạy trốn hơn ba năm, không trở về kinh thành nữa.
- Ai, giết một tên gian tướng, không phải lại có một tên càng gian càng có quyền hơn sao. Làm sao giết hết được tham quan ô lại trong thiên hạ?
- Nghe nói sở dĩ Bạch Sầu Phi dám to gan phạm thượng như vậy, cũng là do quyền tướng Thái Kinh bao che giật dây. Hắn muốn khống chế thế lực võ lâm của Kim Phong Tế Vũ lâu, cho nên đã nhận Bạch Sầu Phi làm con nuôi, tìm cách đoạt quyền Tô Mộng Chẩm.
- Như vậy xem ra, trong kinh khó tránh khỏi hỗn loạn.
- Nói như thế, Tô Mộng Chẩm càng nên lập tức trừ khử họ Bạch. Nếu không một khi tên Bạch Vô Thường này đoạt được quyền hành của Kim Phong Tế Vũ lâu, khó tránh khỏi sẽ chĩa mũi tên về phía chúng ta…
- Chẳng những là chúng ta, tất cả hảo hán giang hồ và người trong võ lâm đều sẽ gặp nạn.
- Nếu như ta là Tô Mộng Chẩm…
- Nhưng ngươi lại không phải là Tô Mộng Chẩm.
Ôn Mộng Thành nghiêm túc nói:
- Đừng quên, Tô Mộng Chẩm bị bệnh rất nặng, hơn nữa y từng bị mai phục tập kích và trúng độc tại phố Khổ Thủy, cộng thêm lúc tiêu diệt thế lực của Lục Phân Bán đường do Lôi Tổn cầm đầu, y đã bị thương rất nặng, chỉ sợ đã không cầm cự nổi. Hiện giờ vây cánh của Bạch Sầu Phi đã lớn, nếu không thì hắn cũng không dám lớn lối như vậy. Tô lâu chủ có thể giải quyết được tên ác nhân do y một tay bồi dưỡng này hay không còn rất khó nói, không thể lạc quan.
Nàng múa theo âm nhạc, không phải hết sức nhẹ nhàng, mà là hết sức ngọt ngào, hết sức kiều diễm.
Trên ghế thái sư được trải thảm dày thoải mái và hoa lệ, khuôn mặt của Bạch Sầu Phi rất lạnh.
Hắn luôn luôn không nói đến tình cảm, chỉ ân ái. Vị trí càng cao, quyền lực càng lớn thì hắn lại càng cần nhiều nữ nhân hơn, nhưng lại không có thời gian nói lời yêu thương, càng không thể bỏ ra tình cảm.
Cho nên hắn chỉ ân ái chứ không yêu. Đối với hắn thì yêu một người là chuyện nguy hiểm, tốt nhất vĩnh viễn cũng không nên yêu.
Người thành đại sự không thể yêu quá nhiều. Nhưng nếu không có tình yêu vĩ đại, làm sao có thể thành được đại sự?
Bạch Sầu Phi không quan tâm đến những thứ này, hắn luôn là một phần tử hiếu chiến, đặc biệt là trong tình dục.
Nhưng hôm nay hắn lại rất lạnh, rất trầm, rất yên tĩnh.
Cho đến khi thủ hạ của hắn là Tường Ca Nhi thử thăm dò hỏi một câu, hắn mới bắt đầu nói chuyện.
Hắn cầm chén rượu, chỉ ngắm nghía, nhìn mỹ nữ đang múa, nhìn rượu ngon trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn rượu và sắc.
Lần này hắn không uống rượu, cũng không mất đi lý trí.
Tường Ca Nhi cẩn thận hỏi:
- Bạch phó tổng, ngài đã chặt cây của Tô lâu chủ, chuyện này, ngài thấy liệu hắn có thể…
Bạch Sầu Phi lơ đãng hỏi:
- Có thể cái gì? Hả?
Tường Ca Nhi cúi đầu nói:
- Tiểu nhân không dám nói.
Bạch Sầu Phi vẫn tùy ý nói:
- Ngươi cứ nói đi!
Nhưng hắn lại phất tay dừng âm nhạc, cũng ngừng ca múa. Vũ nữ ngọt ngào xinh xắn kia đỏ mặt rời đi, lúc gần đi còn liếc nhìn hắn với ánh mắt oán hờn.
Tường Ca Nhi lắp bắp nói:
- Tôi sợ… lâu chủ sẽ thẹn quá hoá giận.
Bạch Sầu Phi không quan tâm nói:
- Ví dụ như chuyện gì?
Tường Ca Nhi ngập ngừng nói:
- Ví dụ như… ví dụ như…
Hắn vẫn không nói ra.
Bạch Sầu Phi lạnh nhạt hỏi:
- Nếu như ngươi là Tô lâu chủ, ngươi sẽ làm gì?
Tường Ca Nhi cười khổ:
- Chuyện này…
Một hán tử khác vẫn luôn khoanh tay phục tùng đứng ở một bên, lúc này bỗng lên tiếng:
- Tôi sẽ trừ khử ngài.
Hắn nói rất trực tiếp.
Bạch Sầu Phi xoay chén rượu, hơi nghiêng người liếc nhìn đối phương, cũng không quá để ý hỏi:
- Tại sao?
Sau khi hắn gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu, Tô Mộng Chẩm lập tức phái đến cho hắn bốn tên hảo thủ mới gia nhập, bao gồm “Quỷ Lệ Bát Xích môn” Chu Như Thị, “Vô Vĩ Phi Tha” Âu Dương Ý Ý, “Nhất Liêm U Mộng” Lợi Tiểu Cát và “Tiểu Văn Tử” Tường Ca Nhi .
Tên của bốn người bọn họ hợp lại chính là “Như Ý Cát Tường”.
Bốn người này rất trung thành với Bạch Sầu Phi, cũng chỉ trung thành với Bạch Sầu Phi.
Hôm nay Bạch Sầu Phi đang ở trên Hoàng lâu, một trong bốn tòa lầu lớn thuộc đại bản doanh của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Hoàng lâu cũng không phải trung tâm cơ mật, mà là nơi đàn hát ca múa, tiệc tùng mua vui.
Tô Mộng Chẩm không thích tiệc tùng, còn Bạch Sầu Phi lại thích.
Hôm nay, bốn người “Như Ý Cát Tường” cũng không có mặt đầy đủ, ít nhất Lợi Tiểu Cát cũng không đến.
Bạch Sầu Phi nghiêng người liếc nhìn Chu Như Thị:
- Nhưng ngươi lại không phải là Tô lâu chủ.
Chu Như Thị nói:
- Tôi không phải.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngươi không có bệnh, còn y có.
Chu Như Thị nói:
- Võ công của y giỏi, còn tôi chưa đủ giỏi.
Bạch Sầu Phi ung dung hỏi:
- Ngươi cho rằng võ công của y giỏi hơn ta sao?
Chu Như Thị lại gật đầu.
Nhưng hắn cũng lập tức bổ sung một câu:
- Nếu như y không bệnh nặng đến như hôm nay.
Âu Dương Ý Ý trầm giọng quát một tiếng:
- Láo xược!
- Không sao cả.
Bạch Sầu Phi uể oải nói:
- Ta là lão đại của các ngươi, nếu tình thế đã ngàn cân treo sợi tóc như vậy, sao các ngươi không đến chỗ Tô lâu chủ thăm dò tình hình một chút?