Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Hai người đã uống không ít rượu, nên gọi người lái thay.
Đến tiểu khu, Tô Mông làm nũng muốn Tô Mặc Huy cõng mình, Tô Mặc Huy vui vẻ chịu đựng, "Rất vui lòng, công chúa của anh."
Hai tay Tô Mông nghịch ngợm nhéo vành tai anh, "Nói, anh không ghen sao? Em thấy anh không thương em gì cả."
Trong lòng Tô Mặc Huy buồn cười, "Đương nhiên anh ghen, nhưng anh biết người ta thích em là chuyện của họ, không liên quan đến em. Em xuất sắc như thế, người thích em chắc chắn rất nhiều, nếu anh thấy một tình địch đã giận dỗi với em, chúng ta sẽ chỉ cách nhau càng xa thôi."
Tô Mông nghe xong lời này, cô vừa lòng hôn cái chóc lên mặt anh, "Thật hiểu chuyện, khen thưởng cho anh."
Tô Mặc Huy cười trêu chọc, "Hôn một cái đã muốn đuổi anh đi rồi?"
Tô Mông khẽ nói bên tai anh, "Đêm nay em là của anh."
Lời cô nói như mang theo móc câu, câu đến tim anh, trong nháy mắt adrenalin tăng vọt, bước chân của anh cũng nhanh hơn vài phần.
Vừa tiến vào huyền quan, còn không kịp bật đèn, đôi môi mỏng nóng bỏng của anh liền ức hiếp lên cô.
Độ ấm nóng rực vây lấy Tô Mông, cô còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi của anh đã mạnh mẽ tiến quân thần tốc, cái lưỡi xinh non mềm của cô bị kéo vào trong miệng anh, đánh loạn quay cuồng, tận hưởng dây dưa tình dục.
Không khí ái muội nóng cháy tràn lan, trong không khí tản ra mùi thơm hormone ngào ngạt.
"Thầy... Còn chưa tắm rửa..." Tô Mông bị hôn choáng váng, tựa như thiếu oxy, cô khép hờ hai mắt, lông mi đen mảnh dày dặc như cánh bướm yếu ớt nhẹ nhàng run rẩy.