"Câm mồm!" Dương Hoàn nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải giơ cao lên.
"A?" Thấy Dương Hoàn đột nhiên ra tay, Linh Thủy theo bản năng lùi về phía sau.
"Gia, không cần!" Như Ý cũng hoảng sợ quỳ xuống, ôm chặt lấy đùi Dương Hoàn cầu xin.
Âm thanh cầu xin của Như Ý tựa hồ đã phát huy tác dụng, sắc mặt Dương Hoàn đã trở nên xanh mét, nhưng cánh tay vẫn dừng trên không trung, không hướng về Linh Thủy.
"Hừ!" Hắn buông tay, trầm giọng quát: "Cút cho ta!"
"Linh Thủy!" Linh Thuỷ dường như vẫn còn trong cơn kinh hách, đứng yên bất động, Như Ý vội vàng kêu nàng.
"A......"
Linh Thủy bỗng nhiên hoàn hồn, sau đó cũng không thèm nhìn Dương Hoàn, một mạch chạy đi.
Linh Thủy chạy đến phía sau núi giả, dừng lại thở hổn hển.
Cho tới bây giờ nàng vẫn cảm thấy sợ Dương Hoàn khi nảy, nhưng nàng không hối hận khi với những lời đó với Dương Hoàn, nếu lúc đó nàng không nói ra, nàng mới cảm thấy vô cùng hối hận.
Từ sau khi trãi qua chuyện của Cát Đại, nàng lại lần nữa lâm vào khốn cảnh, sau khi từ Bắc Minh thôn trở về, Dương Hoàn không cho nàng tiếp tục làm việc ở phòng bếp, mà bắt nàng trở về hầu hạ hắn, tựa như trước kia vậy.
Không, hẳn là hoàn toàn không giống trước kia mới đúng, mặc dù tính chất công việc cũng giống vậy, nhưng thái độ của hắn đã thay đổi.
Hắn khó dễ nàng, bắt bẻ nàng, trách mắng nàng từng li từng tí, hắn không thương tổn thân thể của nàng, lại dùng ngôn ngữ tra tấn nàng, loại cảm giác tra tấn tinh thần này so với tra tấn thân thể càng khiến nàng thống khổ hơn.
Linh Thủy thật sự cảm thấy chính mình đã sắp hỏng, Dương Hoàn hỉ nộ thất thường, khiến người khác khó có thể lý giải, đêm hôm đó hắn thâm tình, hắn ôn nhu, lời nói lại vô cùng đường mật, vì cái gì chỉ qua một đêm liền thay đổi như vậy? Chẳng lẽ là...... rõ ràng là vậy rồi, nhất định là do nàng chọc giận hắn, nên mới tạo đến tình huống hôm nay, Linh Thủy đột nhiên nhớ tới nguyên nhân mình chọc giận Dương Hoàn, là do đêm đó nàng đã cự tuyệt Dương Hoàn, sau đó chuỗi ngày gian khổ này mới bắt đầu.
Nhưng mà, đó không phải chỉ là một câu đùa giỡn thôi sao? Linh Thủy đến bây giờ vẫn tin tưởng điểm này, về tình về lý, vị kia cao cao tại thượng vẫn luôn coi nàng là vật sở hữu của hắn, tuyệt đối không có khả năng muốn cưới nàng, nhưng sự thật bây giờ đã ở ngay trước mắt, không muốn chấp nhận thì cũng phải thừa nhận ── có lẽ nàng đã thật hiểu lầm Dương Hoàn.
Nếu đây là hiểu lầm, vậy Dương Hoàn thật sự muốn cưới nàng sao? hắn không phải nói giỡn chứ?
"Không! Tuyệt đối không có khả năng!"
"Cái gì không có khả năng vậy?"
"Dương Khăm thân vương...... Sao ngài lại tới đây?"
"Ta là tới tìm đường huynh, trên đường đi qua nơi này thì nhìn thấy ngươi, vì thế liền tới đây."
Linh Thủy mỉm cười gật gật đầu "Là vậy sao......" Đối với việc Dương Khắm tới tìm mình nói chuyện, nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Trước kia khi Dương Hoàn còn chưa đi Tây Tạng, Dương Khăm rất ít đến Dụ Vương phủ, nhưng sau khi Dương Hoàn đi Tây Tạng, số lần hắn đến Dụ Vương phủ lại tăng lên, một tháng nhìn thấy Dương Khăm mấy lần cũng không phải là chuyện lạ, mỗi lần hắn tới, hai người đều cùng nhau nói chuyện phiếm trong chốc lát, tựa như như bây giờ.
Cả hai đều là nhi tử của Vương gia, không được Hoàng Thượng ban cho tước vị Bối lặc như Dương Khăm, so với Dương Hoàn lại bình dị gần gũi hơn nhiều, tính tình Dương Khăm không những tốt, mà đối đãi với mọi người cũng rất tao nhã lễ độ, tuy rằng chủ tớ khác biệt, nhưng hắn đối với Linh Thủy tựa như bằng hữu, nếu nàng đối với Xa Đào là huynh muội chi tình, thì với Dương Khăm tựa như lão bằng hữu thân thiết.
"Sao, sao vậy, sao đột nhiên ngươi lại khóc?" Dương Khăm chỉ vào khoé mắt ướt nhoè của nàng mà hỏi.
"Không có!" Linh Thủy vội vàng lau đi vết tích trên khoé mắt mình.
"Để ta đoán xem......" Dương Khăm vuốt cằm, tỏ vẻ trầm tư nói. "Có phải Dương Hoàn lại khi dễ ngươi đúng không?"
"Không, không phải!" Linh Thủy cúi đầu, che giấu gương mặt đang dần nóng lên của mình.
"Ai ──" Sau khi thở dài một tiếng, Dương Khăm lộ ra vẻ cười khổ, "Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn thích hắn!"
"Dương Khăm thân vương, ngài đừng nói đùa, ta không có thích hắn!"
"Dương Hoàn thật khiến người khác hâm mộ!"
Dương Khăm rốt cuộc là đang nói cái gì?
"Ngươi vẫn không biết sao? Đúng rồi, ngươi không biết là đúng, bởi vì trong mắt ngươi chỉ có Dương Hoàn, sao có thể biết được trong mắt ta cũng chỉ có ngươi!"
Đôi tay Dương Khăm nhẹ nhàng đặt lên vả vai cứng đờ của Linh Thủy, ôn nhu nói: "Nếu không phải vì thích ngươi, thì Dụ Vương phủ này đối với ta mà nói, một chút sức hấp dẫn cũng không có."
"Dương Khăm thân vương, ngài đừng nói nữa." Linh Thủy suy yếu cười "Ta sẽ quên những lời ngài nói vừa rồi, mong ngài từ đây về sau......"
"Linh Thủy, ngươi muốn ta nói như thế nào thì ngươi mới bằng lòng tin ta?" Vì chứng minh những lời mình nói là thật, Dương Khăm nắm chặt lấy bàn tay Linh Thủy.
Linh Thủy hoảng sợ, vội vàng muốn đem tay rút về.
"Linh Thủy, xin ngươi nghe ta nói." Dương Khăm nắm chặt tay nàng không bỏ. "Ta thích ngươi, thích ngươi từ lúc chúng ta vẫn chưa thành niên, nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn thích ngươi......"
"Dương Hoàn thân vương, ta chỉ là một nô tỳ......" Linh Thủy vặn vẹo thân thể muốn tránh thoát hắn, không nghĩ rằng Dương Khăm càng kéo nàng lại gần hơn.
"Ta thích ngươi, Linh Thủy." Lúc này hai tay của Dương Khăm đã chuyển lên mặt nàng, ôn nhu vuốt ve, ánh mắt chân thành. "Ta biết chuyện này đối với ngươi có chút đường đột, chỉ là ta sợ nếu không nói ra, thì sẽ không còn cơ hội để nói nữa, ta không quan tâm thân phận của ngươi, ta cũng biết ngươi có tình cảm với Dương Hoàn, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết rằng, ta không để bụng, chỉ cần ngươi chịu cho ta cơ hội, ta sẽ để cho ngươi biết ta và Dương Hoàn rất khác nhau, ta nhất định sẽ quý trọng ngươi, yêu thương ngươi hơn hắn."
"Dương Khăm thân vương......" Lúc này Linh Thủy đã sớm đã quên giãy giụa, mỗi một lời nói của Dương Khăm đều khiến nàng chấn động, nàng không thể ngờ rằng, Dương Khăm trước giờ vẫn luôn che giấu thứ tình cảm này, nhưng sau khi nghe xong, ngay cả một chút vui sướng nàng cũng không có, hiện tại nàng chỉ cảm thấy vô cùng hỗn loạn, vô cùng mờ mịt.
"Thật khiến người khác nghe xong không khỏi cảm động"
"Bối Lặc gia......" Linh Thuỷ nghe thấy giọng nói của Dương Hoàn, vội quay đầu lại nhìn, liền thấy Dương Hoàn xuất quỷ nhập thần đang đứng dưới cây đại thụ, nàng tựa như một chú chim nhỏ bị kinh sợ, vội vàng thoát khỏi vòng tay của Dương Khăm.
Sắc mặt Dương Hoàn lúc này đã ngưng trọng đến mức khiến người khác sợ hãi, hắn hung hăn nhìn Dương Khăm, sau đó nhìn sang Linh Thủy.
"Linh Thủy, lại đây!"
"A." Linh Thủy sợ hãi đáp lời, thân thể có chút mềm nhũn không thể di chuyện, nhưng Dương Khăm bên cạnh đột nhiên kéo nàng ra sau hắn.
"Linh Thủy, ngươi không cần qua đó." Dương Khăm bình tĩnh nhìn Dương Hoàn, "Dương Hoàn, ta có vài lời muốn nói với ngươi."
"Ngươi giữ lấy người của ta không buông, bây giờ còn muốn cùng ta nói chuyện?" Dương Hoàn trừng mắt nhìn hắn, khinh bỉ nói.
"Ta chính là muốn cùng ngươi nói về chuyện của Linh Thủy." Khác với bộ dáng đang giận dữ của Dương Hoàn, Dương Khăm lúc này lại vô cùng bình tĩnh.
"Ta không có gì muốn nói với ngươi!" Dương Hoàn đánh đòn phủ đầu, tức tốc đi đến giữ chặt Linh Thủy, muốn kéo nàng đi
"Chờ đã" Dương Khăm có chút gấp gáp, chắn trước mặt hai người bọn họ. "Dương Hoàn, mong ngươi thành toàn cho ta cùng Linh Thủy." Dương Khăm lớn tiếng nói.
"Ha ha ha......" Dương Hoàn phá lên cười, hắn khinh miệt nhìn vẻ mặt chân thành của Dương Khăm "Ngươi muốn ta thành toàn cho các ngươi sao? Nhưng đường đệ à, ngươi đại khái cái gì cũng không biết đi?" Hắn dùng sức ôm lấy bả vai Linh Thủy, "Ngươi muốn Linh Thủy, nhưng mỗi một tấc da thịt trên người nàng, còn có mỗi một sợi tóc, đều đã thuộc về Dương Hoàn ta, hiện tại ngươi nói cho ta biết, ngươi vẫn còn muốn nàng sao?"
Dương Hoàn lộ liễu nói khiến Linh Thủy cũng bắt đầu đỏ mặt, sau đó cảm thấy thẹn đến mức không còn chỗ dung thân. Nàng cúi đầu tránh né ánh mắt kinh ngạc của Dương Khăm, hắn nhất định sẽ cảm thấy khinh thường nàng!
"Ta đương nhiên muốn Linh Thủy, ta sẽ không bởi vì như vậy mà chê bai nàng." Những lời này của Dương Khăm đã bác bỏ đi nghi ngờ của nàng, đánh thẳng vào tâm khảm của nàng.
Nhìn biểu tình vô cùng nghiêm túc đó của Dương Khăm, Linh Thủy có chút kích động nhìn hắn. Tuy rằng hiện tại nàng không hiểu được tình cảm đó của hắn, nhưng hắn thật sự đã làm cho nàng cảm thấy vô cùng cảm động, suốt những năm qua, nàng vẫn luôn bị Dương Hoàn xem như vật sở hữu, nàng chưa bao giờ cảm thấy chính mình có gì gọi là quan trọng, nhưng mà hiện tại Dương Khăm đã khiến cho nàng nhận ra điểm này.
"Hừ!" Dương Hoàn bỗng dưng nắm chặt cánh tay Linh Thủy hơn, cưỡng bách nàng khôi phục tinh thần, sau đó lạnh lùng nói: "Những lời âu yếm đó ngươi đem về nhà đi, nơi này không chào đón ngươi!"
Sau khi hắn nói xong, phát hiện Dương Khăm một chút không động đậy cũng không có, cơn phẫn nộ đang thiêu đốt trong lòng hắn càng mãnh liệt hơn
"Hỗn trướng, ngươi muốn ta THỈNH ngươi đi sao?" Dương Hoàn một bên gầm nhẹ, một bên đẩy mạnh lên bả vai của Dương Khăm.
"Không phải chuyện của ngươi, mau đứng sang một bên cho ta!" Khi nhìn thấy Linh Thuỷ che chắn cho Dương Khăm, Dương Hoàn chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, đem nàng đẩy ra.
Nhìn thấy Linh Thủy bị đẩy ngã trên mặt đất, tính tình vẫn luôn ôn hòa như Dương Khăm rốt cuộc cũng nhịn không được mà phát hỏa. "Dương Hoàn, ngươi thật quá đáng, ngươi lúc nào cũng chỉ biết khi dễ Linh Thủy!"
Dương Khăm đẩy hắn một phen, hắn còn cho hắn một quyền.
"Đây là chuyện của Dụ Vương Phủ, không tới phiên ngươi tới nhúng tay vào." Dương Hoàn há có thể để Dương Khăm giễu võ giương oai trước mặt hắn, tức khắc ra tay không chút lưu tình, đánh trả lại Dương Khăm vài quyền
"Bối Lặc gia...... Dương Khăm thân vương......" Linh Thủy từ trên mặt đất vội vàng đứng dậy, kinh hãi nhìn hai người họ đang không ngừng đánh nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lúc này, hai tên hắc y nhân tập kích lần trước lại đột nhiên thừa cơ hội đó mà xuất hiện.
"Linh Thủy cẩn thận ──" Dương Hoàn phát hiện có dị nghị, nhanh phi thân đến, ôm chặt lấy nàng vào lòng.
Vì đã ôm Linh Thuỷ vào lòng, nên người bị hắc y nhân kia đâm trúng là hắn.
"Bối Lặc gia!" Linh Thủy hoảng sợ hét lớn nhìn Dương Hoàn, lúc này máu của hắn đã chảy nhiều đến mức nhuộm đỏ y phục.
"Đáng chết!" Dương Hoàn nhịn đau xoay người lại, hắc y nhân định ra tay đâm hắn thêm một kiếm nữa, thì Dương Khăm bên cạnh đã ngăn cản kịp thời.