Tôi cảm thấy Hàn Mộ Vũ thực sự là một người rất lười. Hắn không bao giờ chủ động tìm chủ đề, mà còn rất quen với sự im lặng tẻ nhạt. Như lúc này đây, hắn bước đi chậm rãi với tôi, một tay đỡ tay tôi, một tay đút vào túi quần, nửa câu cũng không nói. Ngày mùa đông rất ngắn, khi tan ca, mặt trời đã xuống núi, chỉ còn đám mây sặc sỡ vẫn đang bốc cháy đỏ rực bên trời tây.
Tôi vừa nghĩ về chuyện hôm nay, vừa vét ruột vét gan tìm cách mở miệng giải thích.
“Phải rồi, Mộ Vũ, Dương Hiểu Phi đâu? Nó về nhà chưa hay là…”
“Nó về nhà rồi.”
“Ừa.”
“…”
“Thế Mộ Vũ bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Vẫn ở bên công trường.”
“Chỗ đó còn ở được không? Những người làm chung với các cậu đều về nhà hết rồi nhỉ?”
“Ở được. Ngoài tôi ra, còn một người nữa chưa về.”
“Haha, cũng tốt, có bạn!”
“…”
“Sao cậu nghĩ đến chuyện đi làm ở tiệm rửa xe thế?”
“Thấy quảng cáo tìm người.”
“…”
Tôi buồn bực trợn mắt. Nói chuyện kiểu này mệt quá đi mất. Chắc chắn hắn đang cố ý. Trước đây nói chuyện với hắn cũng không phí sức như vậy. Thường tôi mở chuyện ra, hắn sẽ tiếp chuyện một cách cẩn trọng. Biểu hiện bây giờ của hắn rõ ràng là không muốn đoái hoài đến tôi! Cậu bất nhân thì tôi bất nghĩa!
Tôi cũng không nói nữa. Tôi chẳng nói chẳng rằng. Tôi chỉ nhìn hắn, dòm hắn, ngó hắn… không chớp mắt lấy một cái.
Lúc mới đầu, hắn cũng chẳng có chút cảm giác gì. Rồi hắn lỡ liếc sang tôi, đặng cúi đầu xuốmg đi tiếp. Sau đó nữa thì tôi phát hiện hắn khẽ chau mày dưới áp lực không tiếng của tôi. Lại đi được một đoạn, hắn bất thình lình kêu lên: “An Nhiên…” sau đó nhanh chóng nắm tay kéo tôi vào trong lòng hắn. Vốn đã đi không được vững, tôi thuận thế va vào người hắn dưới lực tác dụng không mạnh không nhẹ này. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì giọng nói của hắn chui vào trong tai: “An Nhiên, nhìn đường!” -Tôi ngoảnh đầu lại, một cây cột điện dựng thẳng tắp ngay bên cạnh. Nếu như Hàn Mộ Vũ không kéo tôi lại, chắc chắn tôi đã “thân mật” với nó luôn rồi.
Mất mặt ghê. Tôi đứng ngay lại, cảm thấy mặt mình sắp đỏ đến bốc khói.
“An Nhiên, anh định nói gì với tôi?” -Cuối cùng hắn cũng chịu chủ động mở miệng, nhưng lại đến lượt tôi dè dặt không biết mở miệng thế nào.
“Thì về…những gì tôi nói… hồi trưa. Thực ra tôi…chỉ nói lung tung để xả một chút tâm trạng bất mãn của mình thôi, chứ không phải thật đâu. Cậu cũng biết công việc của chúng tôi mà. Ai làm lâu rồi cũng sẽ mệt. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại đúng mấy việc đó, mấy câu đó, mấy động tác đó. Cứ lặp lại mãi, sự kiên nhẫn sẽ bị bào mòn, nụ cười sẽ bị ăn mòn, nhiệt tình sẽ bị dập tắt và chúng tôi sẽ biến thành những bộ mặt mà các cậu đều ghét…”
Lúc nói mấy lời này, tôi cúi gằm mặt. Nhưng tôi có thể cảm nhận được Hàn Mộ Vũ đang nhìn tôi một cách nghiêm túc, đến nỗi trống trong tim tôi cứ gióng lên liên hồi.
“Anh nói anh ghét những người nghèo không có học thức…” -Hắn nhẹ nhàng mở miệng. Màu sắc tình cảm trên mỗi con chữ đều bị gột bỏ sạch sẽ, khiến người ta không thể nhận diện được chút cảm xúc nào.
Quả nhiên, hắn thực sự để bụng.
“Không phải, không phải, nói chung tôi không có ý đó.” -Tôi muốn giải thích nhưng tư duy lại nhất thời rối bời: “Tôi ghét họ không phải vì họ nghèo, cũng không phải vì họ không có học thứ. Tôi ghét họ vì họ cảm thấy mình người nghèo thì nên không có học thức, thì nên được chăm sóc. Tôi không thích kiểu suy nghĩ đó của họ, cứ như mình nghèo thì đặc biệt có lý, mình không có học thức thì đặc biệt đáng tự hào vậy. Tự mình gắn mác bản thân là quần thể yếu thế cho bản thân là người khác phải chăm sóc họ, là họ có thể ỷ lại vào người khác. Trên đời làm gì có đạo lý này? Cậu có thể ỷ cậu yếu ớt rồi yêu cầu người khác chăm sóc cậu sao? Chỉ vì cậu đáng thương nên cậu có thể yêu cầu người khác thương hại cậu à? Đâu phải ai sinh ra cũng là Từ Hàng phổ độ, tâm hoài chúng sinh. Chúng ta không phải thần phật, chúng ta là những con người trần tục, là những con kiến sẵn sàng bất chấp thủ đoạn vì kế sinh nhai. Chúng ta không gian ác đến thế cũng không lương thiện đến vậy. Người khác giúp mình là vì người ta tốt bụng, chứ không ai có quyền yêu cầu người khác làm thêm những điều nằm ngoài nghĩa vụ cho mình. Tóm lại là nhìn họ cứ yếu ớt một cách yên tâm thoải mái, không hề áy náy khi tạo thêm phiền phức cho người khác là tôi muốn nổi khùng…”
Ào ạt nói xong một hơi, tôi cũng rất sảng khoái. Ngoảnh đầu nhìn Hàn Mộ Vũ, hắn với lặng lẳng lắng nghe như thường lệ, không đồng ý cũng không phản bác.
“Mộ Vũ, tôi không biết đúng hay không nhưng tôi nghĩ vậy đó. Tôi cũng không muốn chê người nghèo không có tiền hay thế nào. Tôi chỉ cảm thấy con người không nên cam chịu sự yếu ớt và sống bằng sự bố thí của người khác. Hôm nay đúng lúc tâm trạng tốt người ta giúp anh. Nhưng nếu ngày mai không ai giúp thì sao? Chẳng phải sẽ không giải quyết được gì à? Phải không, Mộ Vũ, cậu thấy có phải như vậy không?”
Tôi chờ cả buổi, cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Tôi biết rồi.”
Ba chữ. Những gì tôi vừa nói chỉ đổi lại được có bốn chữ không rõ nghĩa này. Hàn Mộ Vũ, cậu thử thách sự nhẫn nại của người anh em này như thế ư? Nhưng, trực giác mách bảo tôi rằng mình có cả một bầu trời nhẫn nại với hắn, mặc cho hắn có thử thách thế nào.
“Thế…cậu có giận dỗi vì những gì tôi nói hồi trưa không?” -Tôi dè dặt hỏi.
Bàn tay dìu tôi của hắn nới lỏng ra. Lòng tôi thắt lại. Nhưng hắn không hề buông tay, mà đổi một tư thế khác. Tay hắn và tay tôi choàng vào nhau. Thế là cả hai cũng lại gần nhau hơn. Tôi cảm nhận được rõ sức mạnh của tay hắn, rắn chắc, vững chải, khiến người ta không khỏi yên tâm dựa dẫm.
“Không,” -Hắn nói: “Tôi không giận anh! Ngân hàng vốn là nơi liên hệ đến tiền, dĩ nhiên người vừa có tiền vừa hiểu rõ về nghiệp vụ ngân hàng sẽ được chào đón hơn. An Nhiên, tôi không nói anh sai.”
Xem cậu nói gì kìa? Hóa ra, Hàn Mộ Vũ, cậu không hề nghe những gì tôi vừa giải thích đúng không? Cậu không nói tôi sai, nhưng, chắc chắn là cậu cũng không cảm thấy tôi đúng đúng không!
“Mộ Vũ, không phải, cậu không hiểu sao? Đây không phải là vấn đề tiền hay không tiền, cũng không phải người có tiền thì được chào đón. Tôi nói cho cậu biết, so với người nghèo, tôi còn ghét người giàu hơn. Thực ra, những người giàu bây giờ, nhân phẩm mỗi người một tệ. Ỷ mình có dăm ba đồng tiền thối mà suốt ngày diễu võ dương oai trước mặt chúng tôi, nói quy tắc với họ thì người ta đều không thèm nghe, hở ra là “sếp các anh.” Được lắm, sếp chúng tôi cũng chiều họ thật. Họ đến chỗ sếp lại được du di, khiến chúng tôi trong ngoài đều khó xử. Mệt nhất là mấy khách lớn, vừa đến là vứt đống thủ tục nghiệp vụ cho mấy đứa trực quầy như chúng tôi rồi chạy đi làm thân với các sếp. Chúng tôi còn phải ngoan ngoãn sắp xếp mọi thứ sao cho thỏa đáng xong xuôi cho người ta. Mẹ nó, tật thối gì thế này. Còn nữa, chẳng phải mỗi tháng chính phủ phải trích tiền cho các hộ gia đình có người khuyết tật hoặc mất khả năng lao động sao? Có những nhà thực sự nghèo đến nỗi phải sống bằng số tiền ít ỏi đó, cũng có những người hoàn toàn là đang đục nước béo cò. Có một khách VIP của ngân hàng chúng tôi lái Passat đến lãnh trợ cấp, mỗi lần rút là rút bốn năm quyển sổ tiết kiệm. Càng có tiền, lại càng vô liêm sỉ. Nhưng hết cách rồi, người ta gửi tiền vào thì ngân hàng chúng tôi mới kinh doanh được, nên với những người có tiền trong tay chúng tôi không thể không luồng cúi. Không có họ gửi tiền vào thì không có tiền lương, tiền thưởng của chúng tôi. Thế nên, chỉ có thể như thế, có chướng mắt cũng phải nhịn, có bực bội cũng phải cười nói đon đả. Vì tiền, chúng tôi đều nhịn!”
Tôi lại ríu ra ríu rít nói một đống, nói đến cuối cùng chính mình cũng bực mình theo. Tôi hung hăng đá bay một viên đá nhỏ.
“An Nhiên” -Hàn Mộ Vũ gọi tôi. Hai âm tiết vừa mềm vừa dai chui vào trong tai. Tôi không muốn ngẩng đầu lên, không muốn để hắn nhìn thấy sự chán nản trên mặt mình. Thế là tôi lí nhí đáp một tiếng “ừa”.
“Anh nói anh ghét người nghèo, cũng ghét người giàu, thế anh không ghét người gì?” -Lúc nói câu này, ngữ điệu của hắn hơi đi lên. Tôi nghi hoặc nhìn hắn. Hắn nhướng mày với tôi, chớp mắt một cái, với điệu bộ tinh nghịch hiếm có.
Hóa ra hắn cũng biết hâm nóng không khí! Tôi thực sự xúc động quá đi mất. Tôi xúc động đến mức tất cả phiền não đều bay sạch, xúc động đến mức tim đập thình thịch, xúc động đến mức máu nóng sục sôi, đến chỗ hai cánh tay chúng tôi đang choàng vào nhau dường như cũng đang tích tụ sức nóng bỏng người.
“Tôi không ghét những người vừa phải.” -Tôi nói.
“Thế nào là người vừa phải?” -Hắn hỏi.
“Cậu đó, như cậu, là vừa phải.” -Tôi nhanh chóng nở một nụ cười với hắn, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, cẩn thận đếm từng nhịp tim rối thành một nùi của mình.
Hàn Mộ Vũ im lặng một lúc, rồi lại nhảy qua chủ đề trước đó.
Hắn nói: “An Nhiên, những gì anh vừa nói có phải ý như thế này không? Những người không thể đem lại lợi ích cho các anh thì không được yêu cầu thêm dịch vụ. Còn các anh có thể làm được rất nhiều chuyện ngoài bổn phận, nhưng phải có lợi mới được.”
“Hả?”-Nghe những lời này xong, tôi đờ ra trước, sau đó nghĩ kỹ lại những gì mình nói. Hình như…hình như bỏ đống cành lá lằng nhằng đi thì chỉ còn cái gốc này thật. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng có thể đây chính là những gì tôi muốn diễn đạt trong tiềm thức.
Được rồi, nói tới nói lui, quay đi quay lại, thực ra tôi chính là một kẻ xấu hám lợi. Những thứ khác đều là cớ cả.
Tôi hít thở sâu, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Mộ Vũ, cậu nói đúng, tôi chính là một người xấu từ đầu đến chân.”
Sau đó, tôi cảm thấy tay hắn rời khỏi tay mình. Thứ hơi ấm còn sót lại từ lúc hai tay giao nhau bỗng chốc bị gió lạnh tháng một mang đi mất. **, lạnh thật đó mẹ ơi. Cơn gió táp thẳng vào mặt, chui vào trong cả người tôi. Tôi không khỏi run lên một cái.
An Nhiên, mày không phải rầu rĩ nữa, cũng đừng nghĩ đến chuyện làm bạn làm gì. Ai mà muốn qua lại với loại người như mày cơ chứ?
Thế nhưng, một giây sau đó, một cánh tay từ sau gáy tôi choàng ngang qua vai, véo mạnh lên vai trái một cái. Tôi giật mình, cả người cứng đờ, đến đầu cũng không dám quay lại. Tôi nghe giọng nói dịu dàng nhàn nhạt của Hàn Mộ Vũ buông xuống: “Không ai là dễ dàng cả, không ai có quyền yêu cầu người khác làm người tốt.”