https://truyensachay.net

Tiên Ngạo

Chương 21: Nam nhi trưởng thành

Trước Sau

đầu dòng
Ngay cả Dư Tắc Thành cũng thật không ngờ. tuy rằng tối hôm qua vừa mới uống rượu ở Yên Chi lâu. nhưng Dư Tắc Thành chưa từng hỏi qua Thạch Phương Võ sẽ giao bao nhiều bạc. Theo như trong lòng hắn tính toán, muốn giao bao nhiều cũng được, miễn có giao tiền, nể mặt một chút là được. Mấy ngày qua hắn và thủ hạ không có việc gì cứ tới đây uống rượu, cho tới bây giờ cũng chưa từng trả tiền lần nào. số tiền rượu này ắt hẳn cũng phái trên trăm lượng bạc.

Không ngờ Thạch gia lại giao bạc nhiều như vậy. đây hoàn toàn là nể mặt của hắn không, phái nói là nể mặt Bạch Hà Tích. Dư Tắc Thành lập tức hai mắt sáng ngời, ôm quyền tạ ơn Thạch Phương Võ, trong lòng cảm kích vô kê. Sau đó hắn tiếp nhận mâm bạc, đưa qua cho Sư gia.

Bốn phía rất nhiều người bắt đầu nhanh chóng rời khỏi. toàn là tiêu nhị cửa hàng trên phố Ngọc Kiều. Bọn họ trở về báo tin, báo cho biết chướng quầy Yên Chi lâu giao bao nhiều phí bảo kê. sau đó mới cân nhắc con số mà mình nên nộp.

Hai người Dư Tắc Thành giao tiếp xong xuôi bên cạnh Thạch Phương Võ xuất hiện bốn tên tạp dịch, tay giơ cao pháo tre thật lớn. sau đó châm ngòi, lập tức tiếng pháo vang đậy toàn thành. Đây là sự ủng hộ hùng mạnh nhất của Thạch Thiên Long đổi với Dư Tắc Thành: “Các người nhìn xem. Yên Chi lâu ta còn phái nộp ba trăm lượng, còn ai trong các ngươi dám không giao!”

Dư Tắc Thành mang theo thủ hạ trở về trụ sở. thủ hạ chen chúc tòa ra. đi tới các cửa hàng thu phí vẫn dựa theo tiêu chuẩn trước kia của Dã Lang bang mà thu phí nhưng phương pháp thu phí khác với trước kia.

Lần này đệ tử thu phí nói năng thận trọng, không nói lời xằng bậy. Tiến vào trong điếm, bắt kể điếm chủ chường quẩy nịnh bợ như thế nào. tố khổ cầu xin như thế nào. vẫn không nói một lời. trả tiên bèn rời khỏi. không trả cũng rời khỏi. nhưng Đầy người sát khí. mặt không tình cảm. Sau khi rời khỏi sẽ làm gì. không nói xin cứ tự hiểu.

Tất cả chướng quầy cửa hàng thấy cảnh tượng như vậy. nghĩ thầm rằng ta nên giao cho xong chuyện, Yên Chi lâu người ta là thế lực lớn như vậy còn phái giao ba trăm lượng, chút phí của ta không đáng kê gì. Ta cũng đừng làm chim đầu đàn. đê xem những người khác giao hay không giao, sau đó sang tháng sau rồi hãy tính.

Cứ như vậy sau nửa ngày, các đệ tử trở về. tiệm rượu mười ba gian, cửa hàng ba mươi bốn gian, nhà trọ bảy chỗ. quán cơm hai quán, toàn bộ cửa hàng đều nộp phí bảo kê. Lần này tổng cộng thu được khoảng một ngàn ba trăm ba mươi bảy lượng, trong đó tiệm quan tài tháng trước bán được mười bảy cồ quan tài. cho nên mới thu hoạch bạc nhiều như vậy.

Đây là còn chưa tính phí của ba thôn bên ngoài và chợ. tháng trước không có giao dịch, cho nên một phân tiền không có. số tiền này Dư Tắc Thành nộp lên phân đà bảy trăm lượng, kỳ thật chi giao sáu trăm lượng, một trăm lượng còn lại là lương của các đệ tử. cứ việc trừ thẳng, như vậy trong tay Dư Tắc Thành còn lại bảy trăm ba mươi bảy lượng bạc.

Dư Tắc Thành đích thân dẫn người đi tới phân đà giao bạc, Thạch Thiên Vân đích thân tiếp nhận. Dư Tắc Thành là người giao bạc sớm nhất trong tất cả Chấp Sự Long đầu Đại ca, cho nên Thạch Thiên Vân hết lời khen ngợi Dư Tắc Thành.

Sau khi trở về trụ sở. Dư Tắc Thành lập tức tuyên bố phát lương, đệ tử mỗi người vốn được chia bổn lượng bạc. nhưng Dư Tắc Thành lại phát thêm một lượng tiên thưởng, còn có tiền lương cho tạp dịch ờ trụ sở. tổng cộng chi ba trăm lượng bạc. Tất cả đệ tử được tới năm lượng bạc, không khỏi vui vẻ ra mặt. Tin này dân dân truyền ra. đệ tử ở những địa bàn khác không được tiền lương cao như vậy. thậm chí có địa bàn còn thu không được phí bảo kê. khiến mọi người hâm mộ không thôi.

Sau khi khấu trừ tiền tiêu hàng tháng, lại thêm trả tiền nợ y phục võ sĩ. để lại phí dụng tháng này cho mọi người ăn cơm. mua thức ăn, và các loại chi phí thượng vàng hạ cảm khác. Dư Tắc Thành còn lại bốn trăm hai mươi lượng bạc.

Lúc này Dư Tắc Thành xuất ra hai trăm lượng bạc. cho vào bao thành tiền lì xì. tuyên bố hôm nay tiến hành yến hội. toàn bộ đệ tử đến Yên Chi lâu ăn chơi, số tiên lì xì này là chi phí hôm nay.

Người ta nể mặt mình, cho mình ba trăm lượng bạc. mình đâu thể bỏ túi hết. một phân tiên cũng không bỏ ra. làm như vậy cũng thật là quá đáng. Làm sao cũng phái trả lại một chút, mồi người chia nhau một chút, vậy mới là phái đạo.

Vì thế Dư Tắc Thành mang theo đại đội nhân mã. đi vào Yên Chi lâu tiến hành chúc mừng, đem tiên lì xì trả lại cho Yên Chi lâu. Nghênh đón bọn họ chính là Thạch Phương Võ. y vui mừng tiếp nhận tiền lì xì. cũng không chối từ, cũng không mỡ tiệc miễn phí chiêu đãi Dư Tắc Thành giống như trước kia, chỉ khẽ mỉm cười, hết thày đều tự hiểu trong lòng là đủ.

Thời gian gần Đây, Dư Tắc Thành đặc biệt thích đến Yên Chi lâu ăn cơm. Nơi này ngoại trừ hoàn cảnh tuyệt đẹp. đồ ăn ngon miệng, phục vụ rất tốt. còn có một nguyên nhân. Dư Tắc Thành dần dần bị đám nữ tử làm bạn với hắn hấp dẫn.

Người hấp dẫn hắn chính là Ngữ Điệp, Nhạc Lăng ngây thơ hoạt bát, có khi có chút điêu ngoa, có khi giống một tiểu muội muội, thủ đoạn này dùng đổi phó người trường thành là chết chắc, nhưng thật ra Dư Tắc Thành chỉ có cảm giác bình thường đối với nàng. Nhưng Ngữ Điệp thì khác. Ngữ Điệp vĩnh viễn vẫn ôn nhu dịu dàng như vậy. nàng đối xử với Dư Tắc Thành bằng tình cảm tôn trọng. Trong mắt nàng, Dư Tắc Thành không phải là một Thiếu niên, mà là một trượng phu. chân chính là nam nhi.

Tuy rằng Dư Tắc Thành hành sự lão luyện, tuy rằng trong lòng có cân nhắc, nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ. bất kể ai là khen ngợi hay chê cười, vẫn nhắc tới chuyện hắn còn nhỏ tuổi.

“Tuổi còn nhỏ. thật sự là anh hùng xuất thiếu niên.”

“Tiểu tử thối tha. hắn biết được cái gì.” ...

Ngoài miệng không nói. nhưng Dư Tắc Thành rất để ý chuyện này.

Mà Ngữ Điệp hoàn toàn không thèm để ý chuyện này. nàng xem Dư Tắc Thành chân chính là một nam nhi, sự tôn trọng từ tận đáy lòng này quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Cảm giác thỏa mãn như vậy, hấp dẫn người ta hơn bất cứ thứ gì. Dần dần Dư Tắc Thành thích cảm giác ở bên cạnh Ngữ Điệp, trong mơ hồ, Dư Tắc Thành cảm nhận được trên người Ngữ Điệp có một hương vị đặc biệt. Chỉ cần có Ngữ Điệp ờ bên cạnh hắn, Huyết năng trong cơ thể hắn sẽ tăng tốc vận chuyên, sẽ có cảm giác thoải mái.

Cứ như vậy. lần nào cũng là Ngữ Điệp và Nhạc Lăng hai nàng bồi tiếp hắn Dư Tắc Thành vẫn là một thiếu niên, đối với chuyện đời chưa thông thạo. Tuy rằng bắt chước người khác ấp ấp ôm ôm. nắm tay cạn chén rượu giao bôi. Kỳ thật chỉ là bắt chước người khác mà thôi, tuyệt đối không hiểu được cảm giác vô cùng tuyệt vời trong đó. Đối với hẳn mà nói chỉ là xã giao, chỉ là biểu hiện mình không phải là một kẻ khờ khạo, nhưng không có một chút cảm giác nào khác.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành rất thích đến Yên Chi lâu đi ăn cơm, lần này xài tiền của mình lại càng thẳng lưng ưỡn ngực. Trong tiệc rượu. Ngữ Điệp và Nhạc Lăng vẫn bồi tiếp hắn ngày ngày. hắn thưởng cho mỗi người mười lượng bạc.

Khi Dư Tắc Thành lấy bạc đưa cho hai nàng. Nhạc Lăng cười thu nhận bạc, quay đầu hôn hắn một cái tỏ vẻ cảm tạ.

Mà Ngữ Điệp thì cau mày nói:

- Số tiền này ta không cần, ngươi cứ giữ đi, ngươi hiện tại chi mới mỡ đầu. sau này vẫn còn nhiều chỗ cần dùng tiền, không cần hao tốn cho chúng ta như vậy...

Dư Tắc Thành cười ha hả. nói:

- Đây là một chút tâm ý của ta. xin nàng đừng làm như người xa lạ.

Ngữ Điệp cười, thu cất bạc, lại nói:

- Được, ta nhận, kỳ thật ta bồi tiếp ngươi, là vì thấy ngươi tương lai ắt là một đại anh hùng.

Ngữ Điệp lại ghé vào tai hắn nói:

- Đi. ngươi cùng ta đến đây một chuyến ta có vài lời muốn nói cùng ngươi.

Nói xong kéo tay Dư Tắc Thành, dẫn hắn đi ra phía sau lầu. đưa hắn tới khuê phòng của mình ớ phía sau lâu hai.

Khuê phòng của Ngữ Điệp vô cùng thanh tú, trang hoàng ấm áp, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Dư Tắc Thành tiến vào trong phòng, quan sát xung quanh, không biết Ngữ Điệp sẽ nói với mình những gì. Không ngờ nhìn lại. Ngữ Điệp đã bắt đầu cởi đây lưng mờ áo. lộ ra làn đa trắng như tuyết. không khỏi làm cho người ta thân hồn điên đảo.

Ngữ Điệp chậm rãi nói:

- Tạ ơn quân tử hậu ái ta. nhưng Ngữ Điệp bất quá chỉ là phàm nhân, là một nữ tử trăng hoa, không cầu ngày sau thế nào. Chỉ cầu hôm nay thiếp chàng hảo hợp, xin chàng nhớ kỹ Ngữ Điệp, chớ quên tiện thiếp.

Nói xong xấu hổ rơi lệ, Dư Tắc Thành vẫn không hiểu được, vì sao một nam nhân đến lúc này cùng phái ‘cứng rắn’. Lập tức lão Nhị của Dư Tắc Thành kích động quật khởi, hắn tiến lên ôm cô Ngữ Điệp, nhưng không biết tiến hành bước tiếp theo như thế nào.

Tuy rằng Dư Tắc Thành đã gần mười lăm tuổi, nhưng từ nhỏ hắn luyện võ. lại làm trù sư, tẩm bổ không ít, tâm tính đã trở nên lão thành, Gần Đây hắn lại tu luyện Huyết Cương quyết. thân thể tăng trưởng nhanh chóng, hiện tại chỉ còn thấp hơn một chút so với nam nhân trưởng thành bình thường mà thôi.

Hắn ôm lấy thân hình trắng nõn của Ngữ Điệp, bước tiếp theo không biết nên làm thế nào cho phái. Hết thảy toàn bộ giao cho Ngữ Điệp, tuy rằng Ngữ Điệp bề ngoài ôn nhu hiền dịu. thế nhưng hiện tại lại cực kỳ điên cuồng, hoang dã. Nàng níu chặt lấy Dư Tắc Thành, thanh âm thủ thỉ quyến rũ mê hồn, chậm rãi đưa hắn dẫn nhập vào cảnh giới mê hồn nhất của con người.

alt
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc