Đối với loại khích tướng và khiêu khích này, Lạc Tú làm sao có thể không nhìn ra được.
Nhưng Lạc Tú không có ý định tham gia, vì vậy anh lắc đầu.
Thạch Vương nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt sâu kín. Anh ta đã sớm giàu có và nổi danh trong giới đánh cược thạch ở Thông Châu, cũng quen biết một số người thường xuyên đánh cược thạch.
Nhưng Lạc Tú trông rất lạ mặt nên Thạch Vương kết luận chắc chắn Lạc Tú là người mới.
Nếu là người mới thì không tránh khỏi phải bị anh ta làm thịt rồi.
“Cậu Lạc, hay là cậu tùy ý chọn một cục đi, tôi bỏ tiền, cắt ra đồ tốt thì tính cho cậu.” Dù sao Hồng Bưu đưa Lạc Tú đến đây là để chơi đùa, không thể để mình chơi vui rồi mà không để ý đến Lạc Tú.
Tuy nhiên, Hồng Bưu cũng chỉ muốn Lạc Tú chọn một cục tùy ý mà thôi, dù sao thì nguyên liệu ở đây cũng đã lên tới hàng mấy nghìn vạn.
“Hay là thôi đi.” Lạc Tú lắc đầu.
“Anh bạn, hay là thử vận may đi? Chắc không phải anh sợ đấy chứ?” Thạch Vương ở bên cạnh giật dây, dù sao thời điểm này cũng là cơ hội tốt để kiếm tiền.
Hơn nữa anh ta cũng không lo lắng rằng Lạc Tú sẽ có thể cắt ra thứ tốt. Trước tiên không nói Lạc Tú chỉ là một người mới, chỉ với điểm này đã đủ để chứng minh mọi thứ rồi.
“Được, vậy tôi cũng không chối từ nữa.” Nghe thấy người ta cũng đã nói như vậy rồi, Lạc Tú cũng không khách sáo nữa.
Lạc Tú tiến lên trước một bước, bắt đầu chuẩn bị lựa chọn nguyên thạch.
Sau khi đi một vòng, cuối cùng Lạc Tú cũng chọn được một cục. Cục nguyên thạch này chỉ to bằng nắm tay.
Nhưng giá niêm yết lại cao tới hơn tám mươi vạn tệ.
"Ánh mắt của anh bạn này tinh tường lắm. Đây là một báu vật trong cửa hàng của chúng tôi, tuy nhiên chưa từng có người nào dám cắt nó. Anh thực sự muốn cắt cục này ư?"
Trên thực tế, mặc dù Lạc Tú không biết quá nhiều bí mật của đánh cược thạch, nhưng dựa vào trải nghiệm của mình, anh vẫn có thể hiểu được loại thủ đoạn này.
Trong ngành đánh cược thạch này, vì để không bị thâm hụt tiền, ông chủ thường sẽ phán đoán một tảng đá dựa trên kinh nghiệm và các đặc điểm khác từ trước đó.
Vả lại thành thật mà nói, có thể sẽ có đá tốt, nhưng hầu hết chúng đều là một số nguyên liệu thô cực kỳ kém.
Mà loại nguyên liệu thô cực kỳ kém này thường có xu hướng được đóng gói rất tốt, nhưng khi cắt ra thì không có gì cả, hoặc chỉ có một chút ngọc bên trong.
Cho dù là loại nước hay là màu sắc đều cực kém.
Thứ chân chính tạo ra tiền phụ thuộc vào cách bạn đóng gói nguyên liệu thô kém và sau đó bán chúng với giá cao như thế nào.
Dù sao mua xong trao tay, bản thân ông chủ đã có tiền rồi, được hay mất thì đó là việc của chính bạn.
Còn Thạch Vương rõ ràng rất hiểu rõ những thứ này, ví như cục đá trước mặt đã được anh ta phán định qua, tuyệt đối không thể nào cắt ra được một thứ tốt!
Hơn nữa vị trí bày biện rất đặc biệt, rất dễ thấy, nhưng cũng không đặc biệt dễ thấy!1
Đây là cách dễ nhất để thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng đối với những người bình thường, đây là cược!
Cược đúng thì được người đẹp chân dài, cược thua thì xuống biển làm việc!
Tuy nhiên điều này chỉ dành cho những người bình thường.
Đối với Lạc Tú, điều đó hoàn toàn không tồn tại, bởi vì Lạc Tú có thần thông thấu thị, có thể nhìn xuyên thấu.
Vẫn chưa cắt viên đá này ra, Lạc Tú cũng đã biết bên trong viên đá này có một phần vật liệu tốt.
Mặc dù Lạc Tú không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn nghe thấy một số. Như người ta hay nói, 36 thủy, 72 đậu, 108 lam.
Bên trong chắc là một viên dương lục, tuy có lẫn tạp chất một chút nhưng chắc cũng đáng giá khoảng hai, ba trăm vạn tệ!
Nhưng Thạch Vương hiển nhiên không cho là như vậy, nếu không anh ta cũng sẽ không đem cục đá này ra bán.
Trên thực tế, cục đá này được coi như một vật liệu phụ. Lúc trước khi cục đá được đưa tới, nó vẫn bị cho là một cục đá bình thường nên bị ném sang một bên.
Đương nhiên, không ai muốn một cục đá như vậy, nhưng Thạch Vương là ăn lời theo kiểu này. Thậm chí nhiều trường hợp đều dùng hòn đá vàng thau lẫn lộn như vậy.
Cho nên Thạch Vương đóng gói tảng đá này sơ sơ một chút.
Tuy nhiên trong loại đá này có thể có một ít vật liệu, nhưng nhất định là loại cho bạn một chút hy vọng rồi tát cho bạn một cái thật tàn nhẫn.
Kỳ thật, Thạch Vương nhìn ra được Lạc Tú là một người mới và không hiểu biết về ngành này. Cho nên ban đầu anh ta thực sự không ngờ Lạc Tú sẽ chọn vật liệu này, bởi vì sau khi chọn vật liệu này, sẽ là một đao sống, một đao chết, một đao khoác vải gai!
Lần đầu tiên không nếm được vị ngọt, như vậy có lẽ Lạc Tú sẽ thu tay lại.
Nếu là vậy, muốn kiếm nhiều tiền hơn từ anh sẽ khó hơn rồi.
Tuy nhiên nhìn thấy Lạc Tú xem ra đã lựa chọn vật liệu này, Thạch Vương chỉ có thể âm thầm thở dài. Có thể kiếm được một chút thì một chút đi, dù sao bán vật liệu này được tám trăm vạn, anh ta cũng không lỗ!
Chỉ là cho dù Thạch Vương có lợi hại hơn nữa, nhưng so với một người có thể nhìn xuyên thấu như Lạc Tú thì không cùng đẳng cấp chút nào.
Thành thật mà nói, nếu Lạc Tú bằng lòng, hôm nay Hạ Linh Lung mặc đồ lót màu gì, Lạc Tú cũng có thể nhìn ra được.
Vì vậy, đánh cược thạch với những người như Lạc Tú chỉ đơn giản là tự tìm khổ mà ăn.
Mà Hồng Bưu đương nhiên cũng không ngăn cản Lạc Tú, bởi vì trong mắt Hồng Bưu, tám trăm vạn không được coi là tiền, để Lạc Tú mua một bài học cũng tốt.
Nhưng ai biết được một đao giáng xuống này khiến cả Thạch Vương và Hồng Bưu chết lặng. Sắc mặt của Thạch Vương cũng có chút khó coi lạ thường.
"Vận may tốt đó."
"Cậu Lạc, vận may của cậu sao tốt thế?"
“Thu lại ước chừng hơn năm trăm vạn tới tay luôn rồi!” Hồng Bưu thường xuyên chơi trò này, cũng coi như một nửa chuyên gia rồi, cho nên nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra miếng ngọc này trị giá bao nhiêu.
“Má nó, tôi thường xuyên tới cắt mà chưa bao giờ cắt ra độ tinh khiết kiểu này đâu!” Vẻ mặt Hồng Bưu ghen tị, còn mang theo một chút ngạc nhiên.
Chỉ thấy chỗ cắt có màu dương lục, tuy độ tinh khiết không tốt lắm nhưng quả thực nó đáng giá hơn năm trăm vạn tệ.
Thạch Vương cũng sửng sốt, trong lòng đột nhiên bốc lên một ngọn lửa không rõ tên. Nếu như tự mình cắt ra vật liệu này thì năm trăm vạn tệ sẽ thuộc về anh ta rồi.
Nhưng bây giờ lại bị người khác đoạt đi trong nháy mắt, thương vụ này thua lỗ lớn, hơn nữa anh ta đường đường là Thạch Vương, gặp phải trường hợp này không khỏi có hơi mất mặt rồi.
“Cậu Lạc, vận may tốt thật!” Hồng Bưu ở bên cạnh khen ngợi. Đương nhiên ông ta sẽ không nghĩ rằng Lạc Tú có thể nhìn xuyên thấu, chỉ nghĩ rằng Lạc Tú may mắn cắt ra được.
“Anh Lạc, có muốn cược một canh bạc lớn không?” Trong lòng Thạch Vương có chút không vui, rõ ràng là muốn tiếp tục đào hố cho Lạc Tú.
"Ồ? Cược như thế nào?" Lạc Tú cười nói, như thể cược trúng rồi nên ngày càng có hứng thú hơn.
"Ở đây có một số nguyên liệu niêm yết giá hơn ba ngàn vạn tệ, có loại cao tới năm ngàn vạn tệ, nhưng có loại chỉ vài chục vạn tệ."
"Như vậy đi, anh Lạc, anh cho hai ngàn vạn, cho dù là hơn ba ngàn vạn hay mấy chục vạn, chỉ cần anh ưa thích là có thể tùy ý chọn một khối!"
Thạch Vương dường như vẫn rất tự tin, bởi vì hầu như nguyên liệu ở đây đều vô cùng kém, tốt hơn một chút thì tự anh ta cắt rồi chứ để làm gì?
Và cái vừa rồi có lẽ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Nhưng anh ta không tin rằng chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra hai lần liên tiếp!
Anh ta lại càng không tin rằng vận may của Lạc Tú có thể tốt hai lần liên tiếp!
Thành thật mà nói, nguyên liệu ở nơi này thực sự không có một khối nào có thể trị giá hai ngàn vạn tệ, đều do anh ta dán nhãn lung tung.