Chu Tiểu Ly là hoa khôi của trường, nổi tiếng khắp trường đại học với tính cách xa cách và kiêu ngạo nhưng lại vô cùng trưởng thành!
Ngay cả Xa Tuấn Tại, sinh viên lợi hại nhất trường, cũng bị cô ta mê hoặc, xung quanh cô ta có vô số phú nhị đại theo đuổi.
Bởi vì vẻ ngoài của Chu Tiểu Ly trong sáng và tự nhiên, khí chất của cô ta thực sự giống như một bông sen tuyết lạnh lùng và kiêu ngạo, cô ta luôn nói năng thận trọng, bộ dạng cự tuyệt người ta cách xa ngàn dặm.
Nhưng vào lúc này, sau khi nhìn thấy Lạc Tú, bông hoa của trường này đã nói rằng tôi thích anh ấy.
Mọi người xung quanh đều sững sờ, Đường Hạo và Dư Mộng Đình suýt chút nữa đã rớt quai hàm.
Họ không thể hiểu tại sao Lạc Tú lại quen biết Chu Tiểu Ly?
Bởi vì ngay cả bọn họ, trong mắt Chu Tiểu Ly, dường như cũng không có tư cách đến quá gần Chu Tiểu Ly.
Thế mà sinh viên mới đến từ huyện lỵ này lại có thể được nữ thần ưu ái như vậy.
"Tiểu Ly, lời cô vừa nói chỉ là muốn giúp anh ta thôi phải không?" Đường Hạo ở một bên hỏi.
Anh ta hoàn toàn không tin Chu Tiểu Ly- một hoa khôi của trường lại thích Lạc Tú!
Nhưng Chu Tiểu Ly thậm chí không thèm chú ý đến anh ta.
“Càng ngày càng đẹp.” Lạc Tú mỉm cười chào hỏi.
Mà Chu Tiểu Ly lại ngượng ngùng cúi đầu, sau đó cười cười, nhưng lại nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh Lạc Tú, nắm lấy cánh tay của Lạc Tú.
Động thái này ngay lập tức khiến cả căn tin nổ tung.
Mỹ nhân băng sơn lại chủ động nhào vào lòng Lạc Tú, nếu như ánh mắt có thể giết người, như vậy thân thể của Lạc Tú lúc này đã bị xé thành từng mảnh nhỏ rồi.
"Thầy Lạc, sao thầy lại ở đây?" Chu Tiểu Ly mỉm cười ngọt ngào với Lạc Tú.
Giờ khắc này, rất nhiều người giống như nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của mình, nữ thần băng sơn nghiêm túc, đừng nói là cười với người nào đó ngọt ngào như vậy, ngày thường cô ta còn chẳng thèm cười.
Nhưng giờ phút này, cô ta lại giống như nhìn thấy người đàn ông mà mình yêu say đắm, gần như si mê.
“Làm chút chuyện.” Lạc Tú nhẹ giọng nói, không để ý đến mấy ánh mắt sắp phun ra lửa kia.
"Giáo sư An à?" Chu Tiểu Ly cực kỳ thông minh, cô ya đoán ra ngay.
“Ừ.” Lạc Tú cười cười.
“Thầy Lạc, chúng ta lên lầu ăn cơm đi?” Chu Tiểu Ly lại nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Cô ta thực sự hạnh phúc khi có thể gặp được người đàn ông mà mình ngưỡng mộ, kính trọng ở một đất nước xa lạ này.
"Không, tôi ăn gần xong rồi." Lạc Tú chỉ vào đĩa của mình.
Những lời này vừa nói ra, ánh mắt của rất nhiều người xung quanh thực sự phun ra lửa.
Đừng nói là Chu Tiểu Ly chủ động mời ăn, cho dù muốn mời Chu Tiểu Ly ăn cơm cũng là chuyện khó hơn lên trời.
Bây giờ nữ thần chủ động mời Lạc Tú đi ăn, thế mà mà Lạc Tú thực sự từ chối.
Nhưng ngay sau đó, một chuyện khiến mọi người há hốc mồm lại xảy ra.
"Đi đi mà?"
“Thầy Lạc, vất vả lắm mới được mời thầy một bữa, thầy đừng từ chối em chứ.” Giọng nói của Chu Tiểu Ly lập tức biến thành một giọng điệu làm nũng.
Lúc này, cả căn tin sôi trào.
Có ai đã từng thấy một người phụ nữ như tảng băng trôi như Chu Tiểu Ly làm nũng chưa?
Nếu ngày hôm qua có người nói như vậy, sợ là sẽ bị đánh chết, không thể nào, không ai có thể nghĩ rằng Chu Tiểu Ly lại làm nũng!
Nhưng bây giờ, cô ta không chỉ làm nũng, mà còn làm ra bộ dạng rất đáng yêu chỉ vì Lạc Tú.
Đường Hạo hoàn toàn choáng váng.
Trước đó anh ta còn cười nhạo Lạc Tú, làm sao anh có thể quen biết hoa khôi giảng đường?
Nhưng bây giờ họ không chỉ biết nhau, mà còn trông rất quen thuộc, không chỉ quen thuộc, Chu Tiểu Ly còn rất thích Lạc Tú!
Trước đó anh ta cũng đã chế nhạo Lạc Tú là sao anh không nói anh đã từ chối lời mời của hoa khôi luôn đi?
Bây giờ, hoa khôi của trường đang thực sự mời Lạc Tú đi ăn.
Sắc mặt Dư Mộng Đình cũng rất khó coi, trước đó cô ta luôn cảm thấy Lạc Tú một mình tới Phủ Sơn, không quen không biết ai, nếu không có sự giúp đỡ của họ thì Lạc Tú sẽ không thể ở lại đây.
Vì vậy, anh chỉ có thể trông cậy vào họ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Ai nói người ta không quen không biết ai?
Người ta không chỉ có người quen, mà còn là hoa khôi của trường!
Hơn nữa, với tư cách là một người phụ nữ, Dư Mộng Đình đương nhiên có thể cảm thấy rằng khi Chu Tiểu Ly nói thích Lạc Tú, chắc chắn không chỉ nói suông, mà cô ta thực sự thích anh!
Đúng lúc này, điện thoại của Lạc Tú vang lên, Lạc Tú vừa vặn rảnh tay bắt máy.
Chu Tiểu Ly thấy vậy, cô ta lập tức lo lắng, cô ta không thể để Lạc Tú nghe điện thoại, nếu không sẽ không đi ăn với anh được, vì vậy cô ta vội vàng nói lại.
“Thầy Lạc, đồng ý đi ăn với em đi, được không?” Chu Tiểu Ly lắc cánh tay của Lạc Tú không ngừng.
"Vậy được rồi, dù sao tôi cũng không có việc gì gấp!" Lạc Tú bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Ở đầu bên kia, điện thoại của Tô Bửu Điền lập tức rơi xuống đất.
Toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt thật tuyệt vời.
Không có việc gì gấp?
Người dân cả nước đang chờ xem cậu quyết chiến với người khác, thế mà cậu lại nói không có việc gì gấp?
Nghe nói còn có một cao thủ thiên tài ở Núi Thanh Thành chờ cậu khiêu chiến, cậu lại nói không có việc gì gấp?
Nhưng ở đây, Chu Tiểu Ly đã kéo cánh tay của Lạc Tú đứng dậy, không thèm nhìn Đường Hạo và những người khác, cô ta ôm cánh tay của Lạc Tú đi về phía tầng hai.
Cho đến nay, nhiều người vẫn chưa thể chấp nhận sự việc này, thậm chí còn chưa có phản ứng gì.
Dư Mộng Đình tiếc nuối nhìn Lạc Tú, nhưng rồi lại nhìn Đường Hạo với ánh mắt kiên định.
Lạc Tú và Chu Tiểu Ly biết nhau thì sao?
Chu Tiểu Ly thích Lạc Tú thì sao?
Đây là Triều Tiên, Đường Hạo có bối cảnh ở đây, Đường Hạo cũng như những người khác đều có gia cảnh tốt hơn Lạc Tú.
Ở đây, Lạc Tú vẫn không tốt bằng Đường Hạo.
“Ngay cả khi Chu Tiểu Ly thích anh ta, anh ta cũng không xứng với Chu Tiểu Ly.” Dư Mộng Đình lại lắc đầu.
Lạc Tú xứng với một người cấp thảm họa như Chu Tiểu Ly ư?
Bọn họ hoàn toàn không cùng một thế giới, với xuất thân của Lạc Tú, ngay cả Đường Hạo cũng không so được, làm sao có thể so với phú nhị đại ở Phủ Sơn và đám người Xa Tuấn Tại chứ?
"Hừ, để anh ta tự đắc trước đi, để tôi xem nếu Xa Tuấn Tại biết chuyện này, họ Lạc kia có thể bình an vô sự ra khỏi trường học hay không!" Đường Hạo cười lạnh.
Mặc dù ban đầu anh ta hơi bối rối, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Dù sao đây cũng là Phủ Sơn, anh ta có quan hệ rất tốt với liên minh Phi Xa, anh ta vẫn không tin mình không đối phó được Lạc Tú.
Chỉ cần anh ta nói một tiếng, Lạc Tú rời khỏi trường học sẽ gặp phải đại họa không thể tưởng tượng nổi!
"Mộng Đình, ngày mai em lừa anh ta đến câu lạc bộ Taekwondo đi!" Đường Hạo cười lạnh, anh ta muốn ngày mai Lạc Tú phải đẹp mặt!
Ở trên lầu, Chu Tiểu Ly cố ý chọn một gian phòng riêng, sau đó gọi mấy chục món ăn đặc sắc, cẩn thận gọi một bình trà, còn đặc biệt dặn đối phương mang trà và nước đến.
Khi trà và nước được bưng lên, Chu Tiểu Ly tự mình pha trà cho Lạc Tú, bởi vì cô ta biết rằng đây là thứ mà Lạc Tú thích.
"Thầy Lạc, nếu thầy đã đến đây thì An Linh Như có thể yên tâm rồi." Chu Tiểu Ly mỉm cười trong khi pha trà.
Dù sao cô ta biết rất rõ rằng chỉ cần Lạc Tú đến, Giáo sư An sẽ được giải cứu và trở về Hoa Hạ an toàn.
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn, bữa ăn kéo dài cả buổi chiều, đến gần bảy giờ mới kết thúc.
Lạc Tú vừa ăn xong, điện thoại lại vang lên.
Lạc Tú nhìn thì thấy đó là cuộc gọi của Vinh Tại Húc.
"Anh Lạch, anh có rảnh không?"
“Mời anh dùng bữa.” Vinh Tại Húc muốn mượn hơi Lạc Tú mà kéo cả con gái của nhà họ Vinh vào.
"Đang chờ."
"Được, vậy tôi sẽ phái người đến cổng trường đón anh."
Điện thoại vừa mới cúp thì một cuộc gọi khác lại đến.
Không cần phải nói, đó vẫn là Tô Bửu Điền.
“Cậu Lạc, chuyện núi Thanh Thành, cậu tính giải quyết như thế nào?”