Đội cứu hộ vẫn tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm. Đã bảy ngày kể từ khi du thuyền phát nổ, phần lớn những người mất tích đều được xác định là gặp nạn. Vụ việc nghiêm trọng là thế nhưng chỉ được phát trên các bản tin thời sự đêm khuya của đài phát thanh, đài truyền hình và trên các mẩu tin vắn của các tờ báo buổi tối. Cổ phiếu Tạ thị bị ảnh hưởng trực tiếp, chỉ trong ba ngày đã liên tục giảm mạnh, rớt giá.
Sáng sớm hôm nay, những người may mắn sống sót lạc vào hòn đảo hoang được trả tự do.
Thanh Hoành đưa Thẩm Dật ra bến xe. Sắc mặt anh ta tiều tụy, màu da nâu nhạt hấp dẫn trở nên tái dại. Thanh Hoành dừng xe, quay sang nhìn anh ta: “Tôi không vào bến nữa, không được phép dừng xe ở đây lâu.”
Thẩm Dật chìa tay về phía cô: “Dù gì cũng đã là chỗ quen biết, sau này có dịp thì mời cô tới nhà chơi.”
Thanh Hoành bắt tay anh ta, định rút tay về thì lại bị anh ta nắm chặt. Thẩm Dật nghiêng đầu, nhướn lông mày nhìn cô: “Phản ứng của cô cứ như thể muốn tôi đi càng nhanh càng tốt.”
Cô mỉm cười: “Sao anh nghĩ vậy?”
“Trực giác.”
“Nhưng tôi không tin vào trực giác.”
“Trực giác ấy còn mách bảo tôi, cô và anh chàng pha chế rượu kia quan hệ không bình thường.”
“Trực giác của anh thật đặc biệt.”
Thẩm Dật hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Tôi muốn mời cô làm người mẫu cho bức vẽ sắp tới của mình, không biết có được không?” Anh ta im lặng vài giây, lại nói: “Không cần trả lời vội, cô cứ suy nghĩ kĩ rồi hãy nói cho tôi biết. Không ai có thể khẳng định chắc chắn sẽ ở bên người nào đó mãi mãi tới thiên trường địa cửu, bởi tình cảm cũng có hạn bảo hành.”
Người ta đã nói như thế rồi, cô cũng không cần phải giả vờ làm gì: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
Thẩm Dật mở cửa xe, vẫy tay chào cô rồi rảo bước đi vào phòng chờ.
Tâm tình Thanh Hoành không tốt nên cô cũng không quay về cơ quan ngay mà lái xe dọc con phố rồi dừng xe bên đường, lang thang dạo phố. Cô bỗng nghĩ tới thời điểm chuẩn bị lên đường cô mới tự tin làm sao, cô tin chắc mình sẽ tìm ra Ám Hoa trong đám du khách. Cô đã nghiên cứu kỹ lưỡng tất cả tài liệu về hắn và âm thầm suy đoán tâm tư của hắn. Nhưng ngay cả một lần thử sức cô cũng chưa có mà đã thất bại. Kế hoạch lần này của cục trưởng Lăng huy động hầu hết các tinh anh của cơ quan, ngoài Hình Mẫn bất ngờ bị lộ thân phận, buộc phải rời kế hoạch, đến nay, những người còn lại đều đang không rõ tung tích, ai còn ai mất vẫn chưa biết được, khả năng sống là vô cùng mong manh.
Thậm chí cô còn nghĩ, thực ra cô còn bi ai hơn họ! Thẩm Dật từng nói: “Không có gì dễ hơn cái chết, và cái chết thực ra cũng rất đáng để chúng ta hân hoan”. Bởi vì, tuy cô may mắn sống sót nhưng lại hoàn toàn bất lực, không thể làm được gì, đó mới chính là điều đau khổ nhất.
Đi được một đoạn đường, cô chợt thấy một tiệm đồ ăn Tây nhỏ với tường ngoài sơn gam màu trầm, cô liền bước vào.
“Chào chị! Xin hỏi, chị muốn dùng gì?” Chủ tiệm là một người con gái xinh đẹp, đeo tạp dề thêu hoa, mái tóc dài đen nhánh tết gọn thả sau lưng, nụ cười duyên dáng.
Thanh Hoành thấy cô ấy dễ thương nên cũng tươi cười đón lấy thực đơn và gọi món.
Chủ tiệm rót nước, mang bánh ngọt tới cho cô: “Cái này mời chị.”
Thanh Hoành ngẩng đầu nhìn cô gái: “… Vì sao?” Cô tự thấy mình không phải người dễ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, chẳng lẽ bây giờ mặt cô trông khó coi lắm ư?
Cô gái cười tươi rói: “Vâng, trông chị rất giống người bị hạ đường huyết.”
Thanh Hoành bật cười, càng nhìn lại càng thấy cô gái này trông rất quen. Chợt thấy một cuốn tập vẽ bày trên quầy thanh toán, liền hỏi: “Cô đang vẽ phác hoạ?”
Cô đón lấy cuốn tập từ tay cô gái, lật trang đầu tiên liền thấy một bức tranh biếm hoạ. Nhân vật chính có khuôn mặt bánh bao mũm mĩm. Chữ kí ở góc dưới bên phải là một tên gọi khá quen, giống hệt một đoá hoa bách hợp úp ngược. “Tiêu Nguyệt… Là tên cô sao?”
Cô gái cười e thẹn: “Chị tinh mắt thật đấy, vừa nãy đã nhận ra hai chữ đó.”
Cuối cùng Thanh Hoành cũng hiểu vì sao cô lại cảm thấy cô gái này trông rất quen, kể ra các cô cũng coi như đã có duyên gặp mặt một lần, chính trong vụ án cắt rời thi thể trước đó. Cô từng xem giấy tờ của cô gái này, bức ảnh dán trong hồ sơ của cô ấy giống hệt gương mặt nghiêm khắc của cô giáo chủ nhiệm.
Thanh Hoành lật thêm vài trang, đều là những bức biếm hoạ nhỏ, nét vẽ rất đáng yêu. Đến trang cuối cùng, là một bức chân dung.
Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nguyệt, mỉm cười: “Tôi quen người này.”
Tiếu Nguyệt lắp bắp, mặt đỏ lên: “Thật… thật không? Có khi nào chị nhìn nhầm không?”
Thanh Hoành chống cằm, nói: “Thật à? Thế nhưng giờ tôi chợt nhớ ra chúng ta đã từng gặp qua.” Nói rồi cô kể lại cảnh tượng gặp mặt hôm ấy. Tiêu Nguyệt lại kinh ngạc, cuối cùng cười nói: “Hóa ra chúng ta từng gặp nhau như vậy.”
Tiêu Nguyệt chỉ chỉ bức vẽ, hỏi: “Anh ấy có khỏe không?”
Câu hỏi này thật sự đã làm khó Thanh Hoành, cô không biết liệu có nên giấu nhẹm sự thật hay nên nói dối có thiện ý? Cuối cùng cô quyết định không nên để quá nhiều người lo lắng: “Tuy chúng tôi là đồng nghiệp, nhưng tôi với anh ấy không thân quen nên cũng không biết dạo này anh ấy thế nào.”
“Cũng phải. Tính cách anh ấy vốn cũng không dễ gần cho lắm.” Bất giác Tiêu Nguyệt giơ tay lên, vuốt ve chiếc vòng cổ có lồng một chiếc nhẫn bạc kiểu dáng rất đơn giản, là nhẫn đôi với chiếc nhẫn của Cửu Thiều.
Chử Thanh Hoành nói: “Tôi nhớ không nhầm thì anh ấy cũng có một chiếc nhẫn giống của cô.”
Tiêu Nguyệt bỏ tay xuống, chậm rãi nói: “Thực ra chúng tôi quen nhau được mười năm. Nghe nói anh ấy vừa 16 tuổi đã lên đại học?”
Cửu Thiều chưa từng nói với đồng nghiệp nào ngoài cô về chuyện này, nhưng trong hồ sơ thì có một lần bắt buộc phải ghi. Thanh Hoành phối hợp lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”
“Ừ, khi còn học trung học tôi với anh ấy là bạn học cùng lớp, anh ấy là người nhỏ tuổi nhất, đương nhiên là không ai biết cả. Hằng ngày anh ấy đều trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, ít nói, rất khó gần.” Tiêu Nguyệt khẽ cười, “Tôi ngồi bàn trước anh ấy, ba năm, cho đến có một lần, tôi lén vẽ chibi chân dung anh ấy và bị anh ấy phát hiện.”
Thanh Hoành cầm lấy dĩa ăn, cắn một miếng bánh ngọt: “Bánh ngọt cô làm ngon thật. Thế rồi anh ấy tỏ tình với cô?” Đột nhiên nghe câu chuyện tình yêu trong sáng ấy, cô cảm thấy mình cũng trở nên vô tư hơn. Kiểu người đẹp trai nhưng lạnh lùng, ít nói, lại là mọt sách như Cửu Thiều có lẽ chỉ cõ thời đi học mới được săn đón, hoan nghênh, còn khi ra ngoài xã hội, lăn lộn vào đời thì Tạ Doãn Luy mơi là mục tiêu của các chị em. Dù là người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu, tự tin nhường nào cũng không dại gì theo đuổi anh để rồi ngậm đắng nuốt cay khi bị cự tuyệt. Chị dâu Tạ Doãn Luy, Diệp Vi chính là ví dụ điển hình.
Tiêu Nguyệt lắc đầu: “Không phải, tôi mới là người chủ động, tỏ tình vào ba ngày trước khi thi tốt nghiệp. Tôi đã rất ngạc nhiên khi anh ấy đồng ý, cũng không nhớ mình đã trải qua ba ngày đó như thế nào, thậm chí đến khi đã ngồi trong phòng thi mà đầu óc tôi vẫn hoàn toàn trống rỗng.” Tiêu Nguyệt cụp mi, khoé mắt đỏ hoe: “Kể từ đó, mối quan hệ của chúng tôi giậm chân tại chỗ. Hôm gặp lại anh ấy đang làm nhiệm vụ, tôi cứ nghĩ chúng tôi vẫn có thể quay lại…”
Tiêu Nguyệt nâng lên lông mi, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống: “Nhưng anh ấy nói, anh ấy đã thích người khác.”
Thanh Hoành mân mê cốc nước, xưa nay chưa từng có ai rơi nước mắt maf khiến cô chấn động như Tiêu Nguyệt. Cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
“Tôi cứ nghĩ Cửu Thiều là người cuồng công việc và không màng đến thứ khác.” Tiêu Nguyệt cười trong nước mắt: “Tôi hỏi anh ấy, người đó thế nào. Anh ấy bảo cô ấy là người kỳ lạ nhất mà mình từng gặp, rõ ràng rất ngốc nghếch nhưng luôn tỏ ra mình thông minh.”
Thanh Hoành há hốc miệng, cô không biết phải tiếp chuyện thế nào. Cô vốn cho rằng Cửu Thiều là người rất kỳ quặc nhưng không ngờ anh cũng nghĩ về cô như vậy. Thật không biết trong mắt anh, ngoài Ám Hoa, trên đời này còn có ai là người bình thường nữa không?
“Anh ấy còn nói, những lúc ở bên cô ấy là những lúc anh ấy cảm thấy vui vẻ nhất.”
Cô mở cửa xe, không nhịn được liền nhấc chân đạp một cú thật mạnh vào thân xe, chuông báo động kêu inh ỏi, người đi đường dồn ánh mắt hiếu kỳ về phía cô.
Thanh Hoành lạnh lùng ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Bây giờ cô rất khó chịu, không cách nào phát tiết. Cửu Thiều thật tàn nhẫn, chặn hết mọi đường lui của cô. Kể cả nếu cô có tâm tư ong bướm với Tạ Doãn Luy, cô cũng buộc lòng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Cô gục đầu trên vô lăng, rút điện thoại ra nhắn tin cho Cửu Thiều. Cô biết anh không được mang theo di động khi thực hiện nhiệm vụ, nên chắc chắn di động của anh không bị rơi xuống biển. Nhưng rất có thể tin nhắn này của cô sẽ không có hồi âm: “Em thua rồi, chừng nào anh mới trở về?”
Đến ngày thứ mười, đội tìm kiếm cứu hộ các nạn nhân mất tích chuyển thành đội trục vớt hộp đen của tàu Đông Thái Bình Dương. Tuy các nhà chức trách vẫn chưa đưa ra tuyên bố thức rằng những người mất tích đã gặp nạn, nhưng kết quả sau cùng đã bày ra trước mắt.
Trong lúc kết quả tìm kiếm trên biển vẫn là con số không thì hòm thư nội bộ của Cục cảnh sát nhận được một thư điện tử mà địa chỉ hòm thư hoàn toàn loạn mã: “Rất vinh hạnh được gặp cục trưởng Lăng! Nhưng thật đáng tiếc, cho dù kế hoạch của các vị hoàn hảo đến đâu, đối với tôi cũng chỉ là trò đùa nhạt thếch! Mấy ngày qua tôi đã rất vui vẻ!” Cuối thư là ký hiệu hoa lá màu đen.
Hình Mẫn lập tức lệnh cho cảnh sát mạng truy tìm địa chỉ IP của thư điện tử này, kết quả, đó chỉ là một địa chỉ IP trung gian. Sau khi lấy được mật mã hòm thư, họ phát hiện trong hòm thư chỉ có duy nhất thư điện tử này, và thời gian gửi thư được cài đặt từ trước.
Khoảng mười phút sau Thanh Hoành nhận được một thư điện tử khác, chỉ có một câu: “Hey sweetie, cô làm tôi thất vọng quá!” Lúc đọc dòng này, suýt chút nữa thì cô đập nát màn hình máy tính.
Không ngờ Ám Hoa lại sống sót sau vụ nổ tàu Đông Thái Bình Dương, hắn còn gửi email. Thanh Hoành có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của hắn lúc gõ bức thư này.
Cô định đi tìm Hình Mẫn và cho ông đọc bức thư này. Tuy cô tin chắc Ám Hoa sẽ không để lại bất kỳ sơ hở gì giúp họ tìm ra hắn, nhưng chí ít nó cũng là một manh mối. Nhưng cô vừa đi ra tới cửa đã thấy Mạc Nhã C hớt hải chạy đến, mặt đỏ phừng phừng: “Có… Có tin mừng!”
Tòa nhà cơ quan của Thanh Hoành có rất nhiều tầng, Nhã Ca không chờ được thang máy nên quyết định chạy cầu thang bộ: “Đội cứu hộ đã tìm thấy Cửu Thiều và đưa cậu ta đến bệnh viện gần bến cảng nhất rồi.”