Nghe một câu của hắn, Hà Diễm liền mở lớn mắt, bịt chặt lấy miệng mình.
Thôi chết. Sợ quá hoá ngu ngốc rồi, tự dưng lại hét lớn mới chết chứ.
Đưa đôi mắt to đen nhánh ngước lên nhìn hắn.
Gương mắt hắn đang kề sát nàng, đôi mắt mang hình viên đạn bắn thẳng vào tâm nàng một phát.
A...hít thở không thông.
Lâu ngày không gặp, hắn vẫn đẹp trai quá đi.
Sống mũi cao thẳng, mắt ưng dài hẹp chứ chất sự sắc sảo và mênh mông vô hạn, tựa như thu gọn mọi thứ vào tầm mắt, tựa như xuyên thấu tất cả. Mày kiếm anh tuấn, bạc môi xinh đẹp, khuôn mặt hợp thành một khối như tượng thần Ai cập.
Thịch. Tim nàng đập lạc một nhịp.
"Nhìn đủ?"
Đang ngây ngẩn lạc vào cõi mơ lại bị một câu nói này kéo về hiện thực. Hà Diễm lấy tay dựng trước ngực hắn để giữ khoảng cách giữa hai người.
Khuôn mặt mang chút uẩn khúc đáng thương nhìn hắn.
"Ta...không...cái đó...ta không phải nói ngươi."
Giọng nói nàng êm dịu, mềm mại như sợi tơ trong gió, phảng phất yêu kiều mảnh mai, mùi hương trên người nàng toả ra.
Tất thảy đều làm cho hắn muốn phát điên mà ôm nữ nhân này vào lòng.
Giật mình một cái, Triệu Tử Dương khó hiểu không biết từ đâu mà mình lại có loại suy nghĩ đó. Liền 'hừ' lạnh một tiếng, quay đầu để che đi vẻ mặt khó hiểu của mình.
Hà Diễm lại chẳng khác gì được bồ tát cứu rỗi, chỉ chờ hắn quay người mà chạy tọt tới một góc, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là tránh xa hắn. Càng xa càng tốt, càng xa càng an toàn.
Lại không nghĩ tới hành động này của nàng trong mắt hắn lại biến thành sự trốn chạy vì sợ hãi bắt quả tang gần gũi với nam nhân khác.
Dù chẳng phải là sủng ái gì nàng ta nhưng đã là nữ nhân hắn chạm qua, liền trốn khỏi hắn mà tìm đến một nam nhân khác.
Như thế há chẳng phải là đang coi thường hắn?
Không thể tha thứ.
Đáy mắt Triệu Tử Dương gồng lên sắc bén, mặt đanh lại gọi một tiếng: "Hà Diễm."
Dù đang rất muốn chạy khỏi nhưng bước chân giơ giữa không trung liền ngưng lại. Quay người lại nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương.
"Ta là lỡ miệng, không có ý..."
"Không có ý? Ý gì?" Triệu Tử Dương không đợi nàng nói hết, cắt ngang: "A. Mà ngươi ở đây thật vui vẻ a. Còn tình tứ với nam nhân khác."
Hà Diễm tròn mắt.
Ách...
Hắn nói gì vậy?
Còn tình tứ với nam nhân khác?
Tình tứ?
Hà Diễm càng nghĩ càng không hiểu, gãi gãi đầu.
Sao nghe câu nói kia cứ như kiểu hắn đang ghen ấy nhỉ?
"Ngươi...đang ghen sao?"
Một câu Hà Diễm buột miệng nói ra lại khiến cả hắn lẫn nàng đều mở to mắt kinh ngạc.
Nàng vừa nói gì vậy? Ghen? Ghen ư?????
Làm gì có chuyện đó chứ.
Hà cớ gì một quân vương cao ngạo như hắn lại có chuyện ghen vì một nữ nhân. Hơn nữa, nàng ta là gì mà hắn phải ghen?
Nực cười.
Nhìn ánh mắt vằn lên tia máu của hắn, Hà Diễm bất giác rùng mình.
Gì chứ. Nàng chỉ là lỡ miệng thôi mà. Ôi tác hại của việc miệng nhanh hơn não là thế này đây.
Hà Diễm than trời, khóc không ra nước mắt. Nhìn Triệu Tử Dương, nhỏ giọng.
"Thực ra..."
"Thực ra cũng có thể ta đang ghen."
Hả? Cái gì?
Hà Diễm mắt chữ A, miệng chữ O kinh ngạc nhìn Triệu Tử Dương đang đứng trước mặt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên hắng giọng.