Đối mặt với vô số phóng viên, Nạp Cáp Mẫu giơ cao nắm đấm hét lớn: “Vu khống, Đây là sự vu khống! Đây tuyệt đối là sự phỉ báng!”
Hét xong, Nạp Mẫu Cáp biến sắc, với vẻ mặt đầy đau khổ nói: “Nhớ lại từ lúc làm chính trị đến nay luôn thận trọng, quên ăn quên ngủ làm việc không ngừng, những việc làm của tôi đều là vì quần chúng nhân dân Vạn La Liên Bang? Nhưng thật không ngờ … lại có người lại vu khống tôi! Tôi muốn kiện đài truyền hình phát tán tin tức không đúng sự thật này!” Noi xong tới đây, ông ta lại cao giọng nói.
Sau khi Nạp Mẫu Cáp phát biểu xong, vừa ra hiệu cho buổi phỏng vấn bắt đầu, một phóng viên liền đưa tay lên nói: “Thưa ngài, lần này có tin đồn là kiểm sát viên Liên Bang sẽ tiến hành điều tra ngài, việc này có đúng hay không?”
“Tuyệt đối không có chuyện này! Nếu như kiểm sát viên tiến hành điều tra tôi, anh nghĩ giờ này tôi còn có thể đứng ở đây mở cuộc họp báo này được hay sao? Những điều đó đều là bịa đặt!” ngày khi người phóng viên kia vừa dứt lời, Nạp Mẫu Cáp liền trả lời ngay.
“Thưa ngài, có người tố cáo ngài với Tòa án, ngài cho rằng người đó là ai?” Lại một phóng viên lên tiếng hỏi.
“Cái này thì phải hỏi những người làm công việc tin tức các người, tôi cũng là sau khi xem TV phát sóng tin tức này mới biết có người tố cáo tôi. Nhưng tôi có thể khẳng định loại người ăn không nói có này nhất định là kẻ địch của tôi, hi vọng nhân cơ hội này để đả kích danh vọng của tôi! Nhưng hắn nhất định sẽ thất vọng, một người ngay không sợ kẻ gian như tôi, thì sẽ không bị những lời đồn thổi này làm cho ngã đâu! Những người ủng hộ tôi nhất định sẽ không tin những lời nói vô căn cứ đó!”
Lúc này có một phóng viên đứng lên định hỏi, đột nhiên phát hiện Nạp Mẫu Cáp biến sắc, sững người nhìn về phía cửa lớn của phòng họp.
Khiến cho phóng viên đó cũng quên hỏi gì luôn, quay mặt nhìn. Vẻ mặt của Nạp Mẫu Cáp và động tác của phóng viên này, khiến cho mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Một phóng viên có kiến thức rộng, nhìn những huy hiệu trên cánh tay của những người quân nhân kia, bất giác kinh ngạc kêu lên: “Quan chấp pháp Tòa án quân sự!”
Nghe thấy lời này, mọi người đều ngớ người, mọi người đều biết những quan chấp pháp này là những người chuyên đi bắt những người vi phạm quân pháp Liên Bang, nhưng ở đây không có quân nhân, bọn họ đến đây làm gì?
Nạp Mẫu Cáp không hiểu nhìn 4 quân nhân đang đi về phía mình, bất giác quay người khẽ nói với thư ký Trương của mình: “Chuyện gì vậy? Người của tòa án quân sự sao lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào anh không báo cho Nguyên Soái biết hay sao?”
Thư ký Trương nghi ngơ không hiểu đáp: “Thưa ngài, Nguyên Soái đã đồng ý lợi dụng thế lực quân đội can thiệp chuyện này, tôi cũng không biết tại sao người của Tòa án quân sự lại xuất hiện ở đây.”
Nạp Mẫu Cáp nghe thấy Áo Mẫu Tư Đặc đã hứa, bất giác thở phào, chỉ cần người đứng đầu quân đội đứng về phia mình, mình còn sợ gì nữa cơ chứ.
Nạp Mẫu Cáp nghĩ đến đây, vội nở nụ cười thân thiện, đón tiếp 4 vị quan chấp pháp đã đứng trước mặt mình.
Nhưng Nạp Mẫu Cáp còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm bọn họ có chuyện gì, một vị quan chấp pháp đứng ở đầu, vẻ mặt lạnh lùng móc ra một tờ giấy mở ra nói: “Theo điều ta Nạp Mẫu Cáp câu kết với những nhà chế tạo vũ khí, trong thời gian đương nhiệm lợi dung quyền hạn của Tổng thống, ép quân đội mua các loại chiến hạm, đồng thời nhận được một khoản hoa hồng không nhỏ, từ đó khiến cho quân nhân của Vạn La Liên Bang chúng ta vì vấn đề chất lượng của chiến hạm thấp dẫn đến thương vong lớn. Bây giờ dựa theo tội nguy hại quân nhân tại điều 345 hiến pháp Liên Bang, tiên hành bắt giam!”
Nạp Mẫu Cáp nghe xong sững người, ông ta ngớ người không phải vì không có chuyện này, mà là chuyện này là cơ mật, tại sao người của tòa án quân sự lại biết được?”
Ngoài những người bán vũ khí và mình ra, thì không ai biết được chuyện này.
Lúc Nạp Mẫu Cáp đang đau đầu, những phóng viên kia đã đưa ống kính lên chụp, bọn họ đều biết chuyện này thật là một tin lớn.
Bình thường lúc nào cũng lớn tiếng kêu gọi bảo vệ quyền lợi của quân nhân, vậy mà Nạp Mẫu Cáp lại cấu kết với giới mua bán vũ khí cung cấp cho quân nhân chiến hạm chất lượng thấp!
“Xin lỗi, xin hãy cho chúng tôi đi qua”
Những nhân viên chấp pháp nhìn thấy Nạp Mẫu Cáp đứng sững ở đó, ra hiệu, hai nhân viên chấp pháp đứng đằng sau vôi đi lên trước, ra sức giữ hai cánh tay của Nạp Mẫu Cáp, khiêng đi.
Nạp Mẫu Cáp lúc này mới có phản ứng, vội vừa giãy dụa vừa hét lớn: “Buông tôi ra! Đây là sự phỉ báng! Tin vịt! Hãm hại!”
Ông ta nhìn những cận vệ bên cạnh với ánh mắt cầu xin, nhưng những cận vệ đó đều giả bộ không nhìn thấy, không cúi đầu, thì nhìn ra chỗ khác.
Những cận vệ này bình thường rất kênh kiệu, bởi vì ông chủ của bọn họ là Tổng Thống Liên Bang.
Những người này của mình, bình thường nhìn cảnh sát chướng mắt là có thể đánh họ một trận, thậm chí có thể đánh nhau với hiến binh mà không bị bắt, nhưng bây giờ nhìn những viên quan chấp pháp, chỉ đành cúp đuôi không nói gì.
Lý do rất đơn giản, đắc tội với cảnh sát và hiên binh, chỉ là đắc tội với cấp trên của bọn họ mà thôi, ông chủ ra mặt thì có thể giải quyết êm xuôi. Nhưng quan chấp pháp là đại diện cho sự quy nghiêm của quân đội Liên Bang, đi ngăn cản bọn họ ư?
100% sẽ bị bắn chết, hơn nữa còn là cái chết không danh dự chút nào.
Nạp Mẫu Cáp nhìn những cận vệ của mình hoàn toàn không thể nhờ được, bất giác thầm chửi rủa, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến chuyện này.
Nạp Mẫu Cáp chuyển sang nhìn thư ký Trương, ra sức nháy mắt, muốn anh ta đi tìm Áo Mẫu Tư Đặc giúp đỡ.
Nhưng Nạp Mẫu Cáp đột nhiên cảm thấy toàn thân mình toát lạnh, bởi vì ông ta nhìn thấy thư ký Trương đột nhiên nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng âm hiểm, sau đó quay người bước đi.
Lẽ nào chuyện này không phải là do Trần Dực làm, mà là do chính thư ký Trương, người tâm phúc nhất của mình làm?
Nhưng tại sao hắn lại làm vậy?
Làm như vậy đối với hắn hoàn toàn không có lợi ích gì.
Hay là, kẻ địch của mình đã mua đứt hắn rồi?
Cũng không thể nào, quỹ đen của mình đều giao cho hắn đi kiếm lời, cho dù là tiền lời gửi ngân hàng cũng là rất lớn.
Thôi chết rồi, Nạp Mẫu Cáp biết thư ký Trương tại sao bán đứng mình, bởi vì nếu như vậy, cái quỹ đen kia sẽ thuộc về hắn.
Không được!
Không thể để cho cái tên phản bội này nuốt hết tiền của ta!
Nạp Mẫu Cáp há miệng, chuẩn bị lôi thư ký Trương xuống nước.
Nhưng đúng vào lúc này, hai viên quan chấp pháp giữ chặt ông ta, nói nhỏ vào tai của Nạp Mẫu Cáp: “Thư ký của ông, không phải tên là Khải Kiệt? Trương, mà tên là Trương Hổ Hồn.
“Trương Hổ Hồn?”Nạp Mẫu Cáp nghe thấy cái tên này sững người, nhưng trong nháy mắt, nhớ ra chuyện gì, mặt tái xanh rên rỉ: “Trương Hổ Hồn, con trai lớn của Trương Quân Long!” rồi cả người mềm nhũn ra, bị quan chấp pháp lôi đi không còn chút lực phản kháng nào.
Ở một góc mà máy quay không thể quay được, đột nhiên xuất hiện một bóng người, người này đứng khom lưng với lưng của Trần Dực nói: “Vâng.”
Trần Dực nhấp một ngụm rượu, sau đó đưa ly rượu lên soi ánh sáng, quan sát màu sắc tươi đẹp. Cái bóng người đó vẫn chưa rời khỏi, chỉ lặng lẽ đứng ở đó.
Một lúc sau, Trần Dực chậm rãi nói: “Biết ai là người nhảy ra đầu tiên không?”
“Là thư ký thứ nhất của Nạp Mẫu Cáp”. Cái bóng đó trả lời rất đơn giản.
“Ơ, thư ký Trương à, ta gặp hắn vài lần, thật không ngờ người thanh niên trầm mặc ít nói này, lại ác độc như vây. Đã điều tra ra được kẻ đứng sau chưa? Vì cái quỹ đen của Nạp Mẫu Cáp kia sao.” Trần Dực cười nói, lần nữa nhấp miếng rượu.
“Không điều tra ra được, nhưng lại phát hiện ra thân phận khác của thư ký Trương.” Cái bóng đó chỉ nói một nửa, đã im miệng.
Lúc sự việc không cấp bách, Trần Dực rất thích thuộc hạ không trực tiếp nói ra như cậy, bởi vì có thể luyện tập năng lực tư duy của mình.
“Ơ, không điều tra ra được động cơ của hắn, hơn nữa hắn còn có một thân phận khác. Dùng thân phận giả cũng có thể làm được thư ký thứ nhất của Nạp Mẫu Cáp, không những chứng mình được rằng hắn rất có năng lực, đồng thời cũng chứng minh được thế lực phía sau của hắn rất lớn. Hắn thuộc thế lực của bè phái nào?” Trần Dực đại khái đã đoán ra được thế lực phía sau của anh ta là phe nào, bây giờ chỉ là chứng minh mình đoán đúng hay không. Đương nhiên ông ta cũng không nói ra mình đang đoán gì, lỡ như không đúng, không những làm khó thuộc hạ của mình, mà còn là chuyện cười cho bọn chúng.
“Tên thật của hắn là Trương Hổ Hồn.”
Cái bóng đó biết, nếu như nói qua chi tiết đối với vị cấp trên này thì sẽ bị cho là đang có ý khoe khoang, cho nên chỉ nói ra lời nói thay thế cho thế lực của người đó là được.
Trần Dực, thân là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng kiêm Bộ Tình báo, ngày lập tức biết được cái tên Trương Hổ Hồn này đại diện cho thế lực nào.
Ông ta kinh ngạc há hốc mồm định nói gì, nhưng ông ta nhanh chóng ngậm mieeengk lại , đưa ly rượu lên một hơi uống hết, sau khi “Khà” một tiếng rồi từ từ nói: “Hãy điều tra xem Trương Quân Long và Trương Hổ Hồn muốn làm gì, cái quỹ đen nho nhoi đó của Nạp Mẫu Cáp không thấm gì với ông Vua phương Bắc, bọn họ làm như vậy nhất định là có mục đích.”
Trần Dực nói xong vẫy tay ra hiệu cho người đó lui ra.
Không biết bao lâu, Trần Dực mới gãi đầu tự nói với mình: “Sao lại là Trương Quân Long cơ chứ? Theo lý mà nói muốn đánh đổ Nạp Mẫu Cáp phải là Áo Mẫu Tư Đặc mới đúng, Trương Quân Long ông Vua phương Bắc này cứ hành động âm thầm, cũng không xen vào chuyện chính trị, bây giờ đột nhiên ra lệnh cho con trai mình làm một chuyện to như thế, cuối cùng là tại sao?”
Phủ Nguyên Soái, Áo Mẫu Tư Đặc đang ngồi ở bàn làm việc, mỉm cười xem hai tin tức kia.
Một người trung niên thân mặc quân phục đại tướng 4 sao Liên bang đứng ở bên phải. Mái tóc đen bóng cộng thêm được chải vuốt về phía sau, ngũ quan bình thường nhưng vì đôi mắt lóe lên hào quang, mà khiến cho cả người toát lên khí thế uy vũ.
Một người thanh niên dáng vẻ nho nhã, đeo cravat màu đen, áo sơ mi trắng, người mặc âu phục màu đen vừa người đứng ở bên trái, chỉ là người thanh niên này khóe miệng cười như không cười, khiến cho anh ta có gì đó kiêu ngạo.
Vị tướng 4 sao đó nói trước: “Bạn già, chuyện của con trai tôi nhờ anh chăm sóc chỉ dạy nhiều.”
Người thanh niên đó nghe thấy lời này, liền cúi đầu xuống,
Áo Mẫu Tư Đặc cười nói: “Tôi nói Quân Long à, ông nhờ vả làm gì, tôi từ trước đến nay đều coi cháu như con trai của mình, cần sự giúp đỡ của tôi, còn phải đợi ông nhờ hay sao?”
Trương Quân Long nghe thấy, cười gật đầu không nói gì, nhưng cái ánh mắt sắc nhọn của ông ta lại liếc nhìn người thanh niên kia.
Người thanh niên kia đang cúi đầu bây giờ lại cúi sâu hơn, khom lưng chào nói: “Cám ơn bá phụ, sau này mong bá phụ tiếp tục lo lắng cho cháu.”
Áo Mẫu Tư Đặc cưới gật đầu nói: “Không cần nói nhiều, nếu nói nữa thì hình như xem tôi là người ngoài rồi đó. Hổ Hồn à, địa bàn của Nạp Mẫu Cáp con đã tiếp nhẫn hết chưa? Có vấn đề gì không?”
Trương Hổ Hồn cung kính nói: “Rồi a, không có vấn đề gì. Bởi vì những năm gần đây phàm là việc tuyển cử hay là chuyện tạo quan hệ với cử tri đều là do cháu lo liệu hết, có thể nói cử tri thân với cử tri không bằng thân với cháu đâu ạ. Sau khi ngài Nạp Mẫu Cáp xảy ra chuyện, cử tri đã chủ động đề nghị cháu thay thế ngài Nạp Mẫu Cáp đứng ra tranh cử.”
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nghe thấy Trương Hổ Hồn còn gọi Nạp Mẫu Cáp là ngài, bất giác nhìn kỹ hắn.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) biết Trương Hổ Hồn không phải là vì lý do gọi quen rồi sửa không được, mà là không biết là hắn vì nguyên nhân khâm phục Nạp Mẫu Cáp mới tiếp tục gọi ông ta là ngài, hay là vì muốn giữ phép lịch sự?
Nếu ngư là lý do thứ hai, vậy thì người thanh niên này rất thâm trầm, lại có thể ở trước mặt mình, vẫn giữ phép lịch sự với đối tượng muốn ám hại mình.
Nghĩ đến đây, Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) thở dài nói: “Đáng tiếc con không thể cùng Trần Dực kết hợp lại tham gia tranh cử. Nạp Mẫu Cáp và Trần Dực là kẻ địch với nhau, cử tri ủng hộ Nạp Mẫu Cáp, sẽ không đồng ý con và Trần Dực liên thủ, nếu không con sẽ có tư cách đảm nhận phó tổng thống.”
Nói đến đây, Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) cười nói: “Nhưng con cũng không cần quá thất vọng, dưới sự ủng hộ của những nghị viên dưới trướng ta và cha con, chủ tịch nghị viện vẫn còn có khả năng.”
Lúc Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nói lời này, cứ len lén chú ý vẻ mặt của hai cha con, nhìn thấy họ mặc dù khuôn mặt mỉm cười, nhưng thần sắc lại lộ chút gì đó nắm chắc.
Nhìn thấy cảnh này, Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) bất giác trong lòng hồi hộp.
Xem ra những nghị viên ủng hộ phái Quân Long chắc chắn chiếm đa số trong nghị viện, nếu không bọn họ sẽ không để lộ vẻ mặt này.
“Ừ, thật là đáng tiếc. Bởi vì sự việc mạo danh lãnh công lần trước, những nghị viên quân đội mình ủng hộ đều không đắc cử. Mặc dù mình lúc nào cũng âm thầm ủng hộ những người đại diện của mình, nhưng số người đó không nhiều. Xem dáng vẻ của Quân Long, những người phái Quân Long thầm ủng hộ chắc chắc nhiều hơn mình rồi.” Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nghĩ thầm.
Lúc Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đang suy nghĩ, Trương Quân Long lên tiếng nói: “Phiếu bầu của Trần Dực bây giờ đang đứng đầu, chiếc ghế Tổng thống ông ta nắm chắc rồi. Người đứng đầu hệ thống tình báo và quốc phòng của Liên Bang, chắc chắn sẽ không để yên cho những người bên quân đội như chúng ta. Để nghị viện có thể giữ chân ông ta, tôi nghĩ chúng ta nên thẳng thắn với nhau. Đây là danh sách những người tranh cử chức nghị viên mà tôi ủng hộ, trong đó 70% đã thành công.”
Trương Quân Long nói xong, trước mặt Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) xuất hiện một màn hình nhỏ, danh sách từ từ chuyển động.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) ấn cái nút cảm ứng điện tử hông ngoại trên bàn, liền biết danh sách này tổng cộng có 7000 người, trong đó hơn 5000 người đã có tư cách nghị viên
Trong hai chục ngàn chiếc ghế, đã biết được 5000 chiếc ghế thuộc về người nào.
Không biết con số hơn 5000 người kia có thật không?
Có lẽ so với con số thật này ít đi nhiều.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) ngẩng đầu nói: “Mặc dù tôi không có bang phái, nhưng là bạn bè cũng có vài ngàn người trúng cử. Tôi sẽ gửi ông danh sách của họ.” Nói xong liền ấn vài cái nút.
Bóng của Trương Quân Long dường như đang cúi đầu xem cái gì đó, hồi lâu ông ta ngẩng đầu lên, liếc nhìn con trai mình, sau đó nói: “Thật không thể nhìn ra được, ông có nhiều bạn bè tham gia tranh cử thành công như vậy, hãy để cho Hổ Hồn đến thăm họ vậy.”
“Chuyện đó là đương nhiên, nếu không làm sao có thể kìm chân Trần Dực được? Tôi sẽ giới thiệu Hổ Hồn với bọn họ.” Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) cười nói.
Trương Hổ Hồn nhận lấy danh sách mà Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) ủng hộ do cha chuyển qua, nhìn thấy trên đó vừa vặn có 3000 người, bất giác giật mình, cộng thêm 2000 người mà mình giấu ở bên này, 20 ngàn cái ghế thì mình đã chiếm hơn một nửa, số ghế đã đạt được là 52%.
Đừng xem thường 52% này, đây là lực lượng thật sự có thể thao túng Liên Bang!”
Trong lúc hai cha con chuyển văn kiện cho nhau, thì Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đã bắt đầu gõ bàn phím, lúc này lên tiếng nói với Trương Hổ Hồn: “Ta đã giới thiệu con với bọn họ rồi, con lúc nào cũng có thể liên lạc với bọn họ.”
Cách thức liên lạc với hàng ngàn người này, thường là đều thông qua ảnh chiếu toàn book, cũng giống như Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) vậy, nếu không ai mà có đủ sức để gặp từng người?
Đương nhiên chuyện bí mật hoặc là dùng để bồi dưỡng tình cảm, tốt nhất vẫn là đi gặp trực tiếp.
Trương Quân Long gật đầu nói với Trương Hổ Hồn: “Con xem, bá phụ chăm sóc con như thế, mới nói xong là đã viết thư giới thiệu gửi đi hết, còn không nhanh chóng liên lạc với những nghị viên đó?”
Trương Hổ Hồn biết cha có chuyện muốn nói với Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), hơn nữa có thể là vấn đề cơ mật, mình ở lại có thể sẽ bị mắng, cho nên vội vàng cảm ơn Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), sau đó liền kết nối của máy truyền tin.
“Thưa Nguyên Soái, bây giờ biên giới đã không còn xung đột, những chiến hạm cao cấp trực thuộc quyền quản lý của hạ quan không biết lúc nào mới có thể quay trở lại căn cứ? Đương nhiên, hạ quan tư lệnh quân khu này đối với vấn đề này không có ý kiến, chúng ta đều là quân nhân Liên Bang, những chiến hạm đó là chiến hạm của Liên Bang, đồn trú ở đâu đều là do Liên Bang quyết định.
“Nhưng những binh sỹ quê ở phương Bắc của hạ quan suốt ngày than với tôi, nói là lúc chiến tranh họ không dám than vãn, nhưng bây giờ lại không có chiến tranh, toàn bộ chiến hạm cao cấp của Liên Bang đều tập trung tại một hành tinh, chật ơi là chật, rốt cuộc thì đến bao giờ mới được về. Bởi vì nghe những lời đó đến nhàm chán luôn, nên hạ quan mới mạo muội đến hỏi ngài,.” Trương Quân Long nói xong liền căng thẳng nhìn Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc).
Lúc Trương Quân Long để con trai rời khỏi, thì Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đa biết ông ta muốn nói gì, mặc dù dưới trướng của Trương Quân Long còn có 150 ngàn chiến hạm, nhưng đáng tiếc những chiếc này đều là chiến hạm loại trung hoặc thấp hơn và tàu vận chuyển, lực chiến đấu chỉ còn không đến 60%so với ban đầu, đương nhiên là lo lắng cho những chiến hạm cao cấp kia rồi.
Sau khi xung đột biên giới kết thúc, người sỹ quan muốn điều những chiến hạm của mình trở về vị trí cũ, không có 100 thì cũng có mấy chục.
Những người này có người thì nói là lực lượng phòng thủ biên giới không đủ, có người thì nói là năng lực đánh cướp vũ trụ không đủ, kỳ thực bọn họ không phải đều muốn bảo vệ thực lực của mình hay sao.
Xem ra Liên Bang dần dần bắt đầu xuất hiện tình trạng quân phiệt cắt cứ, nghĩ đến đây Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) trong long thầm cười, bởi vì quyền lực của các quân khu lớn như vậy, tát cả đều là kết quả của mấy chục năm của mình.
Ý nghĩ này đương nhiên là chỉ thoáng qua trong đầu mà thôi, lúc giọng nói của Trương Quân Long vừa hạ thấp, Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) liền gật đầu nói: “Tôi đang muốn nói chuyện với ông về chuyện này. Lúc xung đột kết thúc, sau khi Đế Quốc không có hiện tượng tiếp tục xâm lược, đã chuẩn bị trong thời gian bầu cử, điều các chiến hạm cao cấp trở về căn cứ cũ. Nhưng, thạt không ngờ trong lúc này lại xảy ra sự kiện Mục Ân Lôi Tư chiếm công. Mặc dù đã ra lệnh truy nã, nhưng phía Nam hoàn toàn không thèm để ý đến, ngược lại lại dám đuổi những nhân viên chấp hành tại các cảng vũ trụ của các hành tinh.”
“Ý của ngài muốn nói là Mục Ân Lôi Tư muốn tạo phản? 100 ngàn chiến hạm trung, hạ cấp nhỏ nhoi của ông ta kia, làm sao có thể là đối thủ của mấy trăm ngàn chiến hạm của Liên Bang cơ chứ? Xin hãy an tâm, không cần những quân khu khác phải ra mặt, chỉ cần ngài điều những chiến hạm cao cấp ở quân khu phía Bắc trở về, hạ quan sẽ lập tức viết quân lệnh trạng (giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh), lập tức bắt cha con Mục Ân Lôi Tư về quy án!” Trương Quân Long nói xong, tiếp tục căng thẳng nhìn chằm chằm Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc).
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) thở dài nói: “Hài, tôi đương nhiên biết chỉ cần quân khu phía bắc của ông là có thể tiêu diệt được Mục Ân Lôi Tư. Nhưng chiến hạm cao cấp của phái Lôi Tư ở hành tinh Hài Khả có 3000 chiếc, nếu như điều nhưng chiến hạm ở quân khu phía Bắc chiếm tuyệt đại ưu thế của chúng ta đi, một khi bọn họ câu kết với Đế Quốc, chiến tuyến của Liên Bang chúng ta ngay lập tức sẽ bị sụp đổ.”
“Cho dù bọ họ không phản quốc, dùng khẩu hiệu ngăn cản nội chiến giam giữa chiến hạm khác, cả biên giới sẽ ngay lập tức rơi vào hỗn loạn.”
Trương Quân Long không để ý nói: “Thưa Nguyên Soái, chúng ta có thể thay hết toàn bộ những sỹ quan chỉ huy chiến hạm, hoặc là vì để an toàn, hãy thay hết những nhân viên phía Nam cũng được, chỉ cần ra lệnh là xong?”
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) buông lỏng tay nói: “Khó quá, lẽ nào bọ họ không biết lý do chúng ta làm như vậy? Như vậy chỉ khiển họ làm phản sớm mà thôi! Cho dù bọ họ không làm phản, cũng có thể dùng lý do chỉ phục tùng mệnh lệnh của cấp trên trực thuộc mà thoái thác, lệnh của Nguyên Soái không có tác dụng.”
Lông mày của Trương Quân Long nhướng lên, ông ta đã biết ý nói như vậy của Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), ông ta hi vọng cái pháp lệnh bất kỳ quân nhân nào cũng phải tuân lệnh của Nguyên Soái kia sớm ngày được thông qua.
Lúc Trương Quân Long vừa mới nghe được đề án pháp lệnh này, đã biết đây là thượng phương bảo kiếm để đối phó những tư lệnh quân khu như mình.
Bởi vì có được cái pháp lệnh này, Nguyên Soái có quyền có thể trực tiếp thân tín của mình sắp xếp vào các bộ trực thuộc quân khu, đồng thời cũng có thể điều tư lệnh quân khu tâm phúc đến những nơi khác.
Từ ý nghĩa mà nói, đối với quân đội Liên Bang đó là chuyện tốt, nhưng đối với những tư lệnh quân khu như mình là không tốt như vậy.
Mình vốn muốn sau khi con trai mình nắm giữ nghị viện, kéo dài thời gian không thực hiện cái pháp lệnh này, nhưng bây giờ xem ra Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) muốn lấy chiến hạm cao cấp quân khu phương bắc để trao đổi với mình.”
“Vì để đề phòng vạn nhất, chúng ta có thể ra tay trước. Ở hành tinh Hài Khả, chiến hạm cao cấp ngoài phái Lôi Tư ít nhất cũng có mấy chục ngàn chiếc, những chiến hạm này có thể hoàn toàn tiêu diệt chiến hạm của phái Lôi Tư. Chỉ cần ngài hạ lệnh, hạ quan đồng ý đích thân ra trận chỉ huy.” Trương Quân Long đắn đo một lát rồi cảm thấy hình như không được cho lắm, tình nguyện tổn thất một vài chiến hạm cao cấp, cũng không muốn cái pháp lệnh kia được thông qua.
“Điều này không thể được, chúng ta dùng lý do gì để tiêu diệt bọn họ? Lẽ nào là nói đề phòng bọn họ làm phản sao? Điều này hoàn toàn không hợp lý.” Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) vội lắc đầu nói.
Trương Quân Long không lên tiếng nhìn Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), hồi lâu, ông ta mới lên tiếng: “Hạ quan đã hiểu rõ, vậy sau khi ngài điều những người kia đi, chúng ta mới thảo luận đến vấn đề điều các chiến hạm cao cấp về quân khu.
“A, đúng rồi, Mục Ân Lôi Tư đã từng liên lạc với những đại tướng 4 sao, ông ta nói ông ta bị người ta ám hại, đói với lời nói của ông ta tôi không biết có thể tin tưởng được hay không. Được, vậy lần sau sẽ liên lạc tiếp.” Nói xong, ông ta nhìn Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) một cách sâu xa rồi tắt máy.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhìn căn phòng trống không, khóe miệng nở nụ cười, tự nói với mình một câu kỳ lạ: “Xem ra cần phải có một cuộc chiến tranh thật sự.”
Sau khi ngồi xe bay, tàu vận chuyển hết mấy tiếng, Đường Long cuối cùng đã đến được bên ngoài văn phòng tư lệnh quân khu tinh hệ Cổ Long Vân. Còn hiến binh dẫn Đường Long đến cửa rồi tự ý rời khỏi.
“Báo cáo!” Đường Long đối diện với cảnh của đóng chặt hành lễ hét lên.
Lúc này máy thăm dò để hai bên cửa, phát ra hai tia sáng yếu quét khắp người Đường Long một lượt, rồi kêu lên bíp một tiếng, cánh cửa kia tự động mở ra.
“Chà, lại còn kiểm tra xong mơi mở của, lẽ nào có thích khách đến ám sát sao?” Đường Long lầm bầm tưởng đứng trước cửa, cửa sẽ tự mở.
Ngay cả chuyện này mà hắn cũng than, nguyên nhân chủ yếu là vì đợi tí xíu nữa sau khi vào lại phải chào lần nữa.
Đường Long đi vào đập vào mắt là một người trung niên đang đứng trước cái bàn to, người này hắn đã gặp qua, chính là người ra lệnh cho mình phải chống địch đến cùng.
Ba ngôi sao lấp lánh phát sang kia, thật khiến cho người ta cảm thấy ghét.
Mặc dù trong lòng đang suy nghĩ bậy bạ, nhưng khuôn mặt lạnh lùng, vẫn hành lễ một cách hoàn chỉnh không có chỗ chê, đồng thời cung kính nói: “Chào sếp!”
Thượng tướng Cổ Áo tùy ý vẫy tay đáp lễ, sau đó cười nói: “Cực khổ anh quá, anh hùng của Liên Bang chúng ta. Nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.” Nói xong liền chỉ vào cái ghế sofa ở góc phòng.
“Cám ơn.”
Đường Long vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hai tay để lên đùi, lưng thẳng ngồi trên ghế sofa, cứ như vậy lắng nghe lời nói của cấp trên. Chỉ khi có nữ binh hậu cần xinh đẹp bưng hồng trà lên, hắn mới khẽ gật đầu cám ơn.
Đương nhiên, Đường Long chú ý được người nữ binh hậu cần xinh đẹp kia lén nhìn mình, nhưng hăn thật không nghĩ đến những chuyện khác, ngược lại thầm nghĩ: “Không biết nữ binh này có cùng bọn với thượng tướng này hay không, nếu như có, vậy thì làm sao mới có thể thu thập chứng cứ?”
Té ra bây giờ hắn nhìn thấy gì cũng đều nghĩ làm sao có thể lợi dụng được.
Thượng tướng cứ khen mãi không ngừng, không biết thuộc hạ trước mắt, đang suy nghĩ làm sao mới có thể khiến cho mình thân bại danh liệt.
“Chuyện đó, chủ yếu là hành động của Mục Ân Lôi Tư và trung tướng Sách Tư, sau này dưới sự phát hiện của lương tâm trung tướng Sách Tư, dưới sự công chính vô tư của ta, và dưới sự đích thân điều tra của Nguyên Soái, anh cuối cùng đã có thể nhìn thấy mặt trời…”
Đường Long nghe thượng tướng nói không ngừng.
Nội dung chủ yếu là nếu như không có Sách Tư và Nguyên Soái và đặc biệt nếu không có sự giúp đỡ và công chính vô tư của vị thượng tướng này, một trung úy như mình đừng hòng thoát khỏi.
Đường Long trong long thầm cười, đừng cho rằng mình bị nhất lâu như vậy thì không biết được những chuyện ở bên ngoài, chuyện đầu tiên mình làm sau khi thoát khỏi là tìm lại hết tin tức lưu trữ để xem.
Trong cả sự kiện, cái ông Sách Tư kia thì bảo vệ những người mà mình quen biết, đồng thời tố cáo Mục Ân Lôi Tư, còn cái ông Nguyên Soái kia thì đá Mục Ân Lôi Tư xuống đài, nhưng còn ông thượng tướng này hoàn toàn không làm gì cả, tại sao lại lặp lại nhiều lần những lời khen về ông ta ?
“Xin lỗi thưa sếp, không biết những chiến hữu trong chiếc chiến hạm đó của thuộc hạ bây giờ thế nào rồi?” Đường Long cuối cùng cũng đợi được cơ hội thượng tướng ngừng nói uống trà thông giọng, vội lên tiếng hỏi.
“Ờ, bọn họ à, nói đến bọn họ, nó có liên quan đến chuyện tôi muốn gặp anh để nói chuyện.”
Cổ Áo đặt ly trà xuống nhìn Đường Long, nhìn thấy vẻ mặt của Đường Long không thay đổi nhìn mình, mới từ từ nói: “Anh nghĩ mà xem, cũng có thể tưởng tượng ra chuyện lần này đã đả kích rất lớn đến danh vọng của quân đội chúng ta. Đơn giản chỉ là số người xin gia nhập quân đội năm nay thôi, giảm 50% so với năm trước, hơn nữa đơn xin xuất ngũ còn nhiều hơn 200% so với năm trước, từ đây có thể biết được tính nghiêm trọng của sự việc lần này.”
Đường Long đương nhiên biết chuyện này có đả kích lớn như thế nào đối với thanh danh của quân đội, lúc hắn nghe được tin tức kia, trong lòng đã có cảm giác quân đội là tối tăm như thế.
Những dân chúng kia biết được chân tướng sự việc trong lòng sợ hãi cũng là cảm giác này, có cảm giác này ai mà muốn ở trong quân đội nữa cơ chứ.
Nhìn thấy Đường Long gật đầu, thượng tướng Cổ Áo nói tiếp: “Cho nên để ổn định quân tâm, Bộ Thống Soái chúng tôi hi vọng các anh không được nhắc đến chuyện này nữa. Còn về dân chúng, họ là những người mau quên, tin chắc rằng không bao lâu sau, bọ họ sẽ quên chuyện này thôi, đến lúc đso uy vọng của quân đội chúng ta lần nữa được nâng cao. Tin chắc thân là một người quân nhân anh sẽ đồng ý.”
Đường Long nghe thấy lời này sững người, trong lòng thầm nghĩ: “Uy hiếp ư? Không biết chuyện này có thể lấy ra ám hại ông ta không?” Đương nhiên trong lòng lúc sau liền phủ định, mình cũng không muốn cả ngày bị người ta chỉ trỏ, lại nói đây là quyết định của toàn bộ lãnh đạo quân đội, mình còn không ngu đến nỗi đối đầu với tất cả quan chức cấp cao.
Thượng tướng Cổ Áo nhìn thấy Đường Long cúi đầu không nói, cho rằng hắn không đồng ý, vội tiếp tục nói: “Những chiến hữu kia của anh cũng đã đồng ý, hơn nữa chúng tôi vì bồi thường cho các anh, có thể đáp ứng yêu cầu hợp lý của từng người.”
“Có thể đáp ứng yêu cầu hợp lý của từng người?” Đường Long ngạc nhiên hỏi.
Đối với anh ta, nếu muốn mình không nhắc đến chuyện này là một chuyện đơn giản, so lãnh đạo quân bộ lại hứa một lời hứa như thế?
“Đúng, chỉ cần hợp lý, yêu cầu nào cũng được.” Cổ Áo nhìn dáng vẻ của Đường Long cười, mặc dù mình cũng không hiểu tại sao lãnh đạo quân bộ lại quan tâm đến những sỹ quan cấp thấp như mình, nhưng có thể hoàn thành nhiệm vụ, công lao của mình sẽ nhiều lên.
“Thưa sếp, xin mạo muội hỏi, tôi có thể biết được những chiến hữu của tôi yêu cầu gì không a?” Đường Long có chút gấp rút hỏi.
“Khà khà, tiểu tử này, té ra muốn tham khảo một chút rồi mới quyết định đây.” Cổ Áo mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng liền trả lời: “Bọn họ à, toàn bộ đều muốn vào học việ sỹ quan học thêm về chuyên ngành.”
“Học viện sỹ quan?” Đường Long có chút không hiểu, bọn họ đã là sỹ quan rồi mà? Con vô học viên sỹ quan làm gì?”
Cổ Áo nhìn thấy dáng vẻ của Đường Long liền biết Đường Long đang hiểu lầm: “Ha ha, học viện sỹ quan là nơi mà những quân quan không phải tốt nghiệp từ đại học quốc phòng tiến tu, đương nhiên đó là con đường sỹ quan thăng lên quân quan hạ cấp tốt nhất , không phải người nào cũng có đủ tư cách vào học được. Sau khi bọn họ ra trường, ít nhất cũng là thiếu úy.”
Đường Long đương nhiên nghe ra Cổ Áo ra hiệu cho mình yêu cầu này, nhưng từ trước đến nay mình không thích đi học, hai là mình đã là trung úy rồi, vô đó để làm gì cơ chứ.
Cổ Áo nhìn thấy Đường Long chau mày không nói, biết Đường Long không thích yêu cầu này, vì thề lần nữa lên tiếng hỏi: “Nào, hãy nói thử xem, yêu cầu của anh là gì?”
“Ơ, không biết hạ quan có thể đảm nhận nhiệm vụ sỹ quan chỉ huy chiến hạm hay không?” Đường Long mặc dù sắc mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại phát ra tia sáng nhiệt tình.
Cổ Áo chau mày, ông ta không thích trong mắt người khác nhìn thấy cái ánh mắt giống mình, ông ta bưng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: “Mặc dù căn cứ theo công lao anh lập lần trước có thể thăng anh lên làm thiếu tướng, nhưng không thể phủ nhận, anh đã vi phạm mệnh lệnh tử thủ của tôi!”
Nói đến đây, ánh mắt của Cổ Áo phát ra tia lạnh.
Đường Long vội kiêm tốn cúi đầu, nhưng trong lòng hừ nói: “Mẹ nó, tử thủ? Ông khốn kiếp, 10 ngàn chiến hạm tự đi ngày cả cái bóng của kẻ thù cũng không nhìn thấy đã bị tiêu diệt hết 90%, nếu như tôi không lợi dụng kẻ địch cho rằng ta bỏ chạy và lòng khinh địch để phản công một lần, thừa cơ bọn họ chưa kịp phản ứng, băt đầu bỉ chạy, thì bây giờ tôi đã biến thành bụi vũ trụ rồi còn gì!”
Cổ Áo nhìn dáng vẻ cúi đầu của Đường Long, cười đắc ý tiếp tục nói: “Nhưng , mặc dù anh đã phạm tội vi phạm quân lệnh, nhưng sau khi bị bắt nhốt thì tội đã nhẹ hơn nhiều. Đồng thời cũng vì công lao anh lập rất lớn, cho nên quân bộ phê chuẩn, quyết định thăng anh lên thượng úy, tội vi phạm quân lệnh coi như xóa bỏ, sẽ không ghi trong hồ sơ của anh. Đối với quyết định như vậy anh có ý kiến gì không?”
“Dạ không! Cám ơn sếp đã bồi dưỡng!” Đường Long vội đứng dậy chào, trong lòng mặc dù rất vui, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
Nghĩ cũng phải, hắn làm sao có ý kiến được cơ chứ, vốn cho rằng không bị phạt giáng cấp là may, ai ngờ còn được thăng lên một cấp.
Ha ha, thượng úy 19 tuổi, nghĩ đến đây, nằm mơ cũng cười nữa.