“Ngài. . . . . . Ngài làm sao có thể. . . . . .” Mộ Chi Kì trừng mắt nhìn Thiên Mân công chúa, kinh ngạc nói không ra lời.
Nàng làm sao mà biết được?
Thấy bộ dáng nàng kinh hoảng, Thiên Mân công chúa đắc ý nở nụ cười, “Như thế nào? Không nghĩ tới ta biết chuyện này đi?”
Hừ! Nếu không phải nàng vừa vặn vụng trộm nghe được vợ chồng Nhiếp gia hai người đối thoại, nàng cũng sẽ không phát hiện đại bí mật này.
Hoá ra Mộ Chi Kì là nữ, mà không phải nam nhân. Mà bí mật này, chính là mấu chốt để nàng thắng lợi.
“Thật không nghĩ tới Mộ thừa tướng cáo lão hồi hương sinh không phải con trai, mà là nữ nhi, nhớ ngày đó Mộ gia thiếu gia thiên tài khiến cả triều đình khiếp sợ, phụ hoàng tự mình tặng bức hoành, không nghĩ tới hoá ra Mộ thiếu gia là giả, kỳ thật là Mộ tiểu thư, đây chính là tội lớn nha!”
Thiên Mân công chúa vui sướng khi người gặp họa cười, “Ngươi nói, nếu phụ hoàng ta biết chuyện này sẽ thế nào?”
Mộ Chi Kì nghiêm mặt, cố gắng trấn định nhìn Thiên Mân công chúa, quật ngạo giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, không chịu thua nhìn Thiên Mân công chúa. “Ngươi muốn như thế nào?”
“Rời khỏi Nhiếp Vô Tung!” Nheo mắt, Thiên Mân công chúa mệnh lệnh, “Không chỉ như vậy, ta còn muốn ngươi rời đi Hoan Hỉ thành, vĩnh viễn biến mất, bằng không ta khiến cho Nhiếp Mộ hai nhà cùng nhau chôn cùng với ngươi!”
Cắn môi, Mộ Chi Kì không nói.
“Còn có, chuyện này trừ ngươi và ta ra, tốt nhất đừng cho người khác biết, bằng không ta cũng không dám cam đoan ta sẽ không nói lộ hết.” Thiên Mân công chúa lạnh lùng nhìn Mộ Chi Kì.
Hừ! Cỡ như nàng ta cũng đừng tưởng có thể cùng nàng đấu? Nhiếp Vô Tung là của nàng!
Nàng có tự tin, chỉ cần nắm nhược điểm này, ngay cả Nhiếp Vô Tung cũng phải ngoan ngoãn nghe lời của nàng, đến lúc đó nàng gọi hắn hướng Đông, hắn tuyệt không dám đi Tây.
Nhắm mắt lại, Mộ Chi Kì thấp giọng nói:”Ta đã biết.”
Dù không cam lòng như thế nào, nàng vẫn là không thể không khuất phục. Nàng có thể không cần chính mình, nhưng cũng không cho phép người khác hy sinh vì mình.
“Tốt lắm, ta chỉ cho ngươi thời gian hai ngày, hai ngày sau, đừng để ta lại nhìn thấy ngươi, nói cách khác. . . . . .” Ý tứ trong lời nói Thiên Mân công chúa lại rõ ràng cũng ám chỉ.
Nói xong, nàng ác ý cười, cao ngạo rời đi Mộ phủ.
Thiên Mân công chúa vừa rời đi, Mộ Chi Kì lập tức trượt ngồi xuống, thống khổ nhắm mắt lại, lấy tay che mặt, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, xuyên thấu qua khe hở, rơi xuống đất. . . . . .
Đêm khuya, Nhiếp Vô Tung đi vào trong phòng Mộ Chi Kì.
Tiến vào phòng, chỉ thấy nàng ngơ ngác ngồi ở trước bàn, hai mắt vô thần, không biết đang nghĩ cái gì, biểu tình hoảng hốt.
“Mèo nhỏ?” Hắn lo lắng đi tới bên cạnh nàng.
Mộ Chi Kì hoàn hồn, nhìn thấy Nhiếp Vô Tung, khuôn mặt lập tức tươi cười sáng lạn. “Chàng đã đến rồi.” Nàng nhanh chóng đứng dậy, ôm chặt lấy hắn.
“Làm sao vậy?” Nhiếp Vô Tung cảm giác không thích hợp. “Phát sinh chuyện gì?” Nâng mặt nàng lên, hắn nhìn nàng thật sâu.
“Không có việc gì nha!” Nhếch môi cười, Mộ Chi Kì nhẹ nhàng nháy mắt.
“Nói dối!” Nhiếp Vô Tung trừng mắt nhìn nàng. “Nhất định có việc, chuyện gì?” Hắn không cho nàng né tránh, nhìn chằm chằm nàng, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra manh mối.
Nàng cắn môi, biết hắn không có được đáp án nhất định sẽ ép hỏi, rốt cuộc thấp giọng nói: “Không phải, chính là lời đồn đãi bên ngoài càng truyền đi càng ác liệt, nghe nói còn rơi vào tai Hoàng Thượng, ta chỉ là có điểm sợ hãi.”
“Chỉ như vậy thôi sao?” Nâng mặt của nàng lên, Nhiếp Vô Tung nhìn kỹ nàng.
“Đúng vậy!” Mộ Chi Kì gật đầu, hai mắt nhìn thẳng hắn, cố gắng che giấu tâm tư, không cho hắn phát hiện mình đang nói dối.
Nhìn nàng một hồi lâu, tuy rằng vẫn cảm thấy không đúng, nhưng lại nói không ra không đúng chỗ nào.
Là hắn suy nghĩ nhiều quá sao?
“Nàng yên tâm, không cần lo lắng lời đồn đãi này, cũng không quản Hoàng Thượng nghĩ như thế nào, Hoàng Thượng sẽ không làm gì ta.” Tuy rằng nói gần vua như gần cọp, chẳng qua đối với tâm tư Hoàng Thượng, hắn cũng đoán được nhất thanh nhị sở(*).
*Nhất thanh nhị sở : rõ ràng rành mạch, hoặc phân tích rõ ràng
Trong những năm gần đây,hắn đã thống lĩnh quân đội bắt tay vào làm Nhiếp gia Tướng quân cố thủ mạnh mẽ, vì triều đình chinh chiến, mở rộng lãnh thổ.
Hắn mỗi lần đi đánh trận vang ra uy danh kinh sợ đại giang nam bắc, thái tộc các nơi đều nghe tin đã sợ mất mật, không ai dám dễ dàng mạo phạm, cho nên Hoàng Thượng cực cần hắn, cũng cần hắn và thủ hạ Nhiếp gia.
Thân là bậc đế vương, phân rõ ràng ích lợi, tuyệt không vì một Thiên Mân công chúa mà làm gì hắn.
“Ư. . . . . .” Mộ Chi Kì nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt né tránh, khi hắn chưa phát hiện, vươn tay giữ gáy của hắn, dùng sức hôn môi hắn.”Muốn ta. . . . . . Dùng sức ôm ta. . . . . . Gạt bỏ mọi bất an trong lòng ta. . . . . .”
“Mèo nhỏ. . . . . .” Tuy rằng cảm thấy nàng nhiệt tình có điểm không bình thường, nhưng đầu lưỡi cuốn hút hắn, khiêu khích tình dục của hắn, làm cho hắn không rảnh nghĩ đến nhiều lắm.
Tay nhỏ bé của nàng lớn mật chậm rãi đi xuống khẽ vuốt, đi vào dưới bụng hắn, cách quần áo cầm nam tính, xoa bóp vài cái, nam tính mẫn cảm lập tức sưng lên, chạm làm nóng bỏng tay nàng.
“A. . . . . . mèo nhỏ…nàng. . . . . .” Nhiếp Vô Tung thở gấp, chống cự không được nàng nhiệt tình, nghi vấn tạm thời bị hắn vứt đến sau đầu.
“Muốn ta. . . . . .” Nàng đẩy hắn đổ lên ghế, tay nhỏ bé rất nhanh cởi bỏ đai lưng của hắn, lấy ra nam tính sớm cứng rắn, lấy tay xoa bóp.
Mà một tay kia cũng bắt lấy tay hắn, đặt tay hắn vào ngực mềm mại, muốn hắn dùng lực vuốt ve.
“Tung ca ca, giúp ta xoa xoa. . . . . .
Nhiếp Vô Tung con ngươi đen nóng, bàn tay to dùng sức gạt bỏ vạt áo, năm ngón tay dùng sức vuốt ve ngực trắng mềm mại.
Ngay lập tức, bộ ngực lập tức đứng thẳng, mà tay hắn cũng thừa cơ kẹp lấy, lấy ngón tay cọ sát núm vú mẫn cảm.
Một tay kia đi theo đi vào nơi riêng tư của nàng, lưu loát cởi bỏ trung y cùng tiết khố, ngón tay thâm nhập hoa khâu, trêu đùa đóa hoa.
“Nơi này sao? Muốn ta xoa xoa sao?” Đầu ngón tay một bên trêu chọc hoa môi, ngẫu nhiên chạm ngay trước hoa hạch, khiêu khích tình dục của nàng.
“A!” Mộ Chi Kì ngửa đầu yêu kiều, tay nhỏ bé càng dùng sức xoa bóp nóng thiết, yêu dịch theo trêu chọc của hắn, chỉ chốc lát sau liền trong cơ thể tràn ra.
“Nhanh như vậy liền ẩm ướt? Nghĩ muốn ta như vậy sao?” Nhiếp Vô Tung thấp giọng cười khẽ, ngón tay dính hoa dịch ướt át.
“Ưm. . . . . . Muốn. . . . . . Ta muốn. . . . . .” Mộ Chi Kì dâm lãng nhìn hắn, chủ động di động cái mông, cọ xát tay hắn.
Hoa dịch chỉ chốc lát sau liền càng nhiều, ẩm ướt ngượng ngùng, làm ẩm ướt toàn bộ tay hắn .
“Mèo nhỏ, sao hôm nay nàng nhiệt tình như vậy?” Quá nhiều hoa dịch tràn ngập hương ngọt, dụ dỗ dục hỏa của hắn.
“Ta muốn chàng. . . . . .” Nàng than nhẹ, buông tay trên nóng thiết ra, mở chân ra khóa ngồi ở trên hắn người, làm cho hoa huyệt ẩm ướt nhắm ngay lửa nóng nam tính, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Chỉ thấy màu đỏ sậm thô dài chậm rãi đi vào đóa hoa ẩm ướt, chậm rãi tiến vào hoa kính.
Cắn môi, Mộ Chi Kì bạo gan dùng sức ngồi xuống, làm cho nóng thiết nhập sâu vào hoa huyệt, thật sâu vùi vào chỗ sâu nhất.
“Ông trời!” Không dự đoán được nàng làm như vậy, huyết nộn vách tường hoa cứ như vậy gắt gao hút chặt mút lấy hắn, làm cho Nhiếp Vô Tung cảm thấy thân thể một trận tê dại, nóng thiết trở nên lớn hơn nữa.
“Ưm. . . . . .” Tay nhỏ bé đặt trên hai vai hắn, Mộ Chi Kì nhiệt tình di động mông trắng, cao thấp cọ xát nam tính thô dài.
Theo từng động tác, hoa dịch ướt sũng cũng đi theo bị tràn ra, khiến hạ phúc hai người cùng biến thành dính lại ẩm ướt.
Ngực nhũ no tròn theo động tác của nàng chuyển động cao thấp, ngực lắc lư mê người câu dẫn hắn, há mồm ngậm vào.
Đầu lưỡi khẽ liếm nộn nhũ, dùng sức một ngụm một ngụm ngậm cắn, lại há miệng bú mút núm vú, lấy răng nanh khẽ cắn.
“Mèo nhỏ. . . . . . Nàng hôm nay thực phóng đãng. . . . . .” Hắn than nhẹ, bàn tay to giữ chắc mông nàng, theo động tác của nàng cũng đi theo di động.
“A!” Hắn đột nhiên tới đỉnh làm cho vách tường hoa một trận co rút nhanh, tê dại khoái ý làm cho Mộ Chi Kì nhịn không được yêu kiều ra tiếng, đầu ngón tay đâm thật sâu vào bờ vai của hắn, yêu dịch tràn ra càng nhiều.
“Nhanh như vậy liền cao trào?” Hắn cười nhẹ, hưởng thụ vách tường hoa co rút lại, cái mông cũng đi theo hướng lên trên đỉnh, không ngừng cắm vào thủy huyệt.
“Ư a. . . . . .” Mộ Chi Kì cố gắng đón ý hùa theo hắn đâm vào rút ra, một tay đi theo dời xuống, đi vào phía cuối nam căn của hắn, âu yếm hai viên cầu phía sau.
“Trời ơi!” Nơi mẫn cảm nhất bị đụng chạm, làm cho Nhiếp Vô Tung thiếu chút nữa kích động phun trào ra.”Nàng là con mèo nhỏ dâm lãng!”
Hắn chịu không nổi xoay người đem nàng đặt ở trên bàn, di động mông, bắt đầu dùng sức qua lại đánh sâu vào sâu trong hoa tâm.
Lấy các loại góc độ khác nhau qua lại xỏ xuyên cắm vào thủy huyệt, theo động tác của hắn, tần suất vách tường hoa co rút càng lúc càng nhanh hơn.
“A a. . . . . . Tung ca ca. . . . . .” Mộ Chi Kì thanh âm phóng túng nức nở, đùi tuyết trắng gắt gao nắm chặt tay hắn, tay nhỏ bé cũng đi theo động tác xâm nhập, không ngừng vỗ về chơi đùa hai viên cầu.
“Ư a. . . . . .” Nhiếp Vô Tung rốt cuộc chịu không nổi, hưởng thụ vách tường hoa co rút lại cùng của nàng âu yếm, rốt cuộc không thể ẩn nhẫn.
Nóng thiết va chạm nhanh hơn, càng ngày càng mãnh liệt, giống như phải phá hư nàng, nhiều lần xâm nhập vào chỗ sâu trong hoa huyệt, khuấy đảo ra càng nhiều yêu dịch dâm lãng.
Thẳng đến cuối cùng thật sâu thâm nhập, hắn mới cam tâm thả lỏng thân mình, gầm lên ra tiếng, đem bạch dịch nóng rực phun vào hoa hồ. . . . . .
**************
Trời sắp sáng. . . . . .
Mộ Chi Kì mở to mắt, lưu luyến nhìn tuấn nhan ngủ say.
Nàng triền miên cùng hắn một đêm, vẫn cầu hắn muốn nàng, không ngừng khóc la, đòi hỏi, cho đến khi hai người đều mệt mỏi không chịu nổi.
Hắn đang mệt ngủ, mà nàng lại luyến tiếc, thủy mâu quyến luyến không thôi nhìn hắn.
Lông mi đẹp, đôi mắt hẹp dài, đôi mắt kia luôn quá mức lãnh đạm, phảng phất cái gì cũng không để ý.
Nhưng là, khi cặp con ngươi đen kia nhìn nàng, lại luôn có một chút ánh lửa, như là thiêu đốt nàng, mỗi khi nhìn đều làm cho nàng rung động không thôi.
Còn có môi của hắn . . . . . . Nàng nhớ rõ cảm giác hắn hôn nàng, có khi kịch liệt, có khi lại thật sự ôn nhu, mà mặc kệ là thế nào, nàng đều yêu thích.
Nhìn nhìn, nàng luyến tiếc trong nháy mắt, nghĩ đụng chạm, lại sợ đánh thức hắn, đành phải dùng ánh mắt xem, muốn đem hắn vĩnh viễn ghi tạc trong đầu, không quên. . . . . .
“Tung. . . . . . Ta thực yêu chàng. . . . . .” Nàng nói nhỏ, thanh âm rất nhẹ, chỉ sợ đánh thức hắn.
Nước mắt chảy ra, mắt mờ sương mù, nàng nhanh chóng dùng tay lau đi, chỉ sợ thấy không rõ hắn.
Nàng thật sâu nhìn hắn, giống phải khắc hắn thật sâu vào trong lòng.
Làm sao bây giờ? Nàng thực luyến tiếc. . . . . . Nàng muốn vĩnh viễn ở bên người hắn nha!
Cúi đầu cắn mu bàn tay, nàng nhịn xuống không khóc, thanh âm gà gáy lại thúc giục nàng, nàng nên đi rồi!
Chuyển động thân mình, nàng chậm rãi đứng dậy, nhịn xuống mệt mỏi, chậm rãi mặc xong quần áo, ánh mắt vẫn luyến tiếc dời khỏi trên người hắn.
Cho đến mặc khi quần áo xong, lệ mâu thật sâu nhìn hắn một cái, đau đớn lập tức theo ngực tràn ra. . . . . .
Nàng nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình không nhìn hắn, cắn răng, xoay người rời đi.