Mộc Sách cứ cảm thấy, tòa nhà trên đỉnh núi này thật là không ổn chút nào.
Nghiêm khắc mà nói, cũng không phải là ngôi nhà này có gì không ổn. Mà là dạo này dân cư đông đúc quá. Rất hiếm khi nhất cử nhất động của anh không có ai dòm ngó. Rất hiếm khi anh có thể mọi lúc mọi nơi tìm gặp được Tô Mặc để bồi dưỡng tình cảm vợ chồng. Luôn luôn là, lúc nào cũng có người này người nọ đến quấy nhiễu chuyện tốt của anh.
Sáng sớm tinh mơ. Trong nhà ăn, mấy thành viên trong nhà vừa không yên lòng ăn điểm tâm vừa vụng trộm dán ánh mắt vào Mộc Sách, dạo gần đây hình như không được bình thường cho lắm.
“Nô nhân ơi nô nhân, trên mặt ta mọc hoa sao?” Tô Mặc xới cơm, rất bất đắc dĩ mà hỏi phu quân đang ngồi ngẩn người nhìn cô mà hai con mắt như dại ra, tuyệt đối không chuyên tâm dùng cơm chút nào.
Anh vẫn chưa chịu gọi hồn trở về, “Ửm?”
“Đừng cứ ngây ra đó mà nhìn ta chằm chằm có được không.” Cô vỗ vỗ vào hai gò má anh. Sau đó gắp vào chén của anh mấy món anh thích, “Mau ăn cơm đi. Đừng quên xe ngựa do họ hàng xa phái đến vẫn còn đang ở bên ngoài chờ đón anh xuống núi kìa.” Ngày nào cũng vậy, cứ vào bữa ăn sáng là lão huynh này lại cố ý kéo dài thời gian được chừng nào thì hay chừng ấy. Cũng không biết gần đây anh rốt cuộc bị làm sao nữa.
“Sư phụ, ngài không được khỏe sao?” Đã sớm dùng cơm xong, Mạc Ỷ Đông chỉ còn chờ thỉnh an Mộc Sách nữa thôi là lui lên núi làm nghề nông, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Mộc Sách có vẻ gian nan, lưu luyến thu hồi ánh mắt nãy giờ cứ dán chặt trên mặt kiểu thê nhà mình, lườm liếc khắp nơi. Chỉ thấy ân sư Mai Đình Nhiên làm như không thấy, im lặng ăn điểm tâm sáng. Đồ đệ nhà mình Mạc Ỷ Đông hai tay rất nề nếp đặt ở trên đầu gối, nhìn anh với vẻ trông mong. Còn Hoa thúc và Hoa thẩm thì đã ăn xong từ lâu nhưng vẫn còn ngồi lại, mắt liên tiếp trợn trắng.
“Ta không sao, ngươi đi làm việc đi.” Anh tằng hắng, phất phất tay nói với Mạc Ỷ Đông.
Mạc Ỷ Đông khom người thật sâu chào anh, “Vâng, vậy đồ nhi đến vườn đào đây.”
Sau khi Mạc Ỷ Đông cầm cái cuốc đi ra khỏi nhà, Mộc Sách và hai ba miếng là giải quyết gọn điểm tâm, sửa sang lại quần áo xong thì vái chào Mai Đình Nhiên, “Lão sư, đệ tử xuống núi đi công chuyện.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.” Mai Đình Nhiên thân là người có địa vị cao nhất trong nhà, nén cười mà nhìn ái đồ nhà mình, bộ dáng phát xuân hiếm có.
“Không vội, nàng tiễn ta đi.” Mộc Sách thấy Tô Mặc đang giúp Hoa thẩm thu dọn bát đũa, làm như không có ai, ôm trọn thắt lưng của cô rồi lôi kéo đi ra cửa. Hoa thúc nhìn theo bóng lưng anh mà cau mày. Tận đáy lòng đều nghĩ, hắn muốn ra đến kia thì lập tức vồ mồi nuốt sống à.
Tô Mặc để mặc anh ôm trọn lôi đi. Sau khi ra đến ngoài cửa thì dừng lại, vươn tay ra giúp anh sửa sang lại quần áo và búi tóc trên đầu. Sau đó đặt tay cô vào lòng bàn tay anh, chuẩn bị nghe anh nói vài câu mà ngày nào mỗi khi ra khỏi nhà là anh lại bắt đầu tụng.
“Nương tử ơi nương tử. Nàng trăm ngàn lần phải nhớ rõ, đừng để sắc đẹp của ân sư mê hoặc.” Mộc Sách lo lắng dặn dò cô, sợ cô định lực không đủ mạnh sẽ bị ân sư xinh đẹp như yêu nghiệt nhà mình câu đi mất.
Cô ngoan ngoãn vuốt cằm, “Biết rồi.”
“Đừng cả ngày cứ vùi mình trong nhà bếp nữa. Ân sư ngày trước tuy là sư phụ, nhưng nàng cũng không nhất thiết phải sủng dưỡng ông đến thế. Ái đồ hắn cũng không sành ăn lắm, cho nên nàng cũng không cần phải cố ý vì hắn mà làm mấy món ngon đặc biệt gì cả. Bọn họ cứ ăn chung với chúng ta là được rồi.” Anh lôi kéo đôi bàn tay trắng nõn mê người của cô, hoàn toàn không muốn cô cứ bận rộn mãi trong nhà bếp.
“Vậy thiếp có thể sủng chàng không?” Mỗi ngày, ngoại trừ nấu cơm, việc nhiều nhất mà cô có thể làm, không phải là hầm mấy chén thuốc bổ thân và chữa trị vết thương cũ cho anh hay sao? Cho dù là thức ăn, những món cô nấu cũng toàn là món anh thích. Ân sư và đồ đệ nhà anh, tất cả chỉ hưởng ké của anh mà thôi.
“Ta sẽ sớm trở về, rất nhanh thôi.” Anh nhìn cô, hết ngắm rồi lại nghía. Đầu ngón tay lưu luyến không rời, mơn trớn đôi môi đỏ mọng của cô. Rồi sau đó, cũng không cần biết xung quanh có ai đang nhìn hay không, cúi đầu dịu dàng hôn cô một cái.
Tô Mặc nhịn không được thấp trán xuống, “Vừa rồi họ hàng xa lại oán giận…”
Lúc trước đã hứa sẽ giúp đỡ Hạng Nam nên lẽ ra là Mộc Sách ngày nào cũng ở Phái Thành làm công tác đến tận chiều tối mới trở về nhà. Nhưng Mộc Sách ngày ngày đều không thể đợi được đến lúc mặt trời lặn xuống ngọn núi phía tây. Chiều nào cũng khó lòng dằn nổi, cố gắng về nhà trước thời hạn. Những việc nào còn chưa hoàn tất thì giao lại hết cho Hạng Nam. Khiến Hạng Nam không dám giận cũng không dám oán, chỉ có thể cách năm ba ngày lại lén lút phun phun mật vàng với cô.
Anh dùng một tay kéo cô ôm vào trong lòng. Gác cằm lên đỉnh đầu cô mà nặng nề thở dài.
“Nếu nàng muốn ta…” Sớm biết thế này thì đã kêu Hạng Nam xây hiệu buôn mới ở chân núi Đào Hoa luôn rồi chứ xây ở Phái Thành làm chi cho mệt. Nếu vậy, chẳng những có thể giảm lược được lộ trình đi tới đi lui hàng ngày, lại còn có thể làm việc gần nơi có cô nhất. Nếu muốn gặp cô, chỉ nhoáng một cái, giở chút công phu là có thể gặp được rồi.
Cô vương tay vỗ vỗ lưng anh, “Lúc nào khắc nào cũng nhớ đến anh, có được chưa?”
“Thật sao?” Mộc Sách nhìn như không tin, cúi đầu nhìn xéo cô. Cứ cảm thấy chỉ có mình anh là lưu luyến không rời mà thôi. Cô một chút cũng không giống như anh, khó mà chịu nổi sự xa cách.
Tô Mặc chỉ có thể gật đầu rồi lại gật đầu. Không biết mười tám hồi đưa tiễn rồi thì rốt cuộc anh muốn diễn đến khi nào mới chịu đi đây.
“Thật, thật, thật mà…” Cùng lắm thì cũng chỉ là xuống núi làm việc mấy canh giờ thôi mà, anh có cần ngày nào cũng giống như cáo biệt để rời nhà ra chiến trường như vậy không?
“Khụ, cô gia.” Đối với cảnh này Hoa thúc nhìn đã quen đến mức chai mặt rồi, đến khi xa phu đánh xe ngựa qua thúc giục, mới đành phải bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở một chút.
“Chờ ta về.” Mộc Sách cũng không thèm để ý đến ông, chỉ chuyên tâm cúi đầu ghé sát vào tai cô mà cọ cọ. Còn chưa thỏa mãn được chút nào, lại nhẹ nhàng cắn cô một miếng.
“Ừm.” Tô Mặc che lỗ tai bị cắn trộm, khuôn mặt đỏ ửng không che đậy được. Mộc Sách thấy thế, lập tức cũng không còn muốn đi nữa, quả thật chỉ muốn ẵm cô vào nhà, trở về phòng luôn cho rồi.
Nét mặt già nua của Hoa thúc chảy xệ xuống. Ông biết, muốn anh đi thì chỉ có thể áp dụng cách hành động mà thôi, liền đi lên phía trước nắm lấy cánh tay anh, dùng sức lôi ra ngoài cửa.
“Cô gia, nếu không đi thì muộn mất.” Nếu biết ngày nào cũng phải thúc giục ba lần thỉnh bốn lần mới chịu thì lúc trước ông đã không nhận mấy tấm ngân phiếu hối lộ của Hạng Nam rồi. Làm hại ông ngày nà cũng phải làm người xấu chia rẽ uyên ương.
Cho dù bị Hoa thúc lôi đi, trước khi lên xe, Mộc Sách vẫn không ngừng quay đầu nhìn toàn thân Tô Mặc như được ánh nắng bình minh rát vàng. Cả người cô đắm chìm trong nắng sớm, chiếu sáng óng ánh, đẹp tuyệt như một bức tranh. Khiến anh đi tới, đi tới lại không khỏi dừng bước. Khiến cho Hoa thúc không còn kiên nhẫn nữa, rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, nói với anh một câu.
“Tiểu Mộc Tử, cậu đủ rồi nghen. Tiểu thư sẽ không chạy cũng không trốn mất đâu. Mau mau xuống núi kiếm tiền mà nuôi gia đình đi!” Hoa thúc mở cửa, tiếp tục cố gắng hăng hái nhét Mộc Sách vào trong xe ngựa, rồi đóng chặt cửa xe, phòng ngừa anh lại muốn nhảy xuống.
Tâm không cam tình không nguyện mà xuống núi công tác, Mộc Sách an phận chưa đầy nửa tháng. Khi hiệu buôn của Hạng thị ở Phái Thành đã đi vào quỹ đạo. Mọi việc thiết yếu trong hiệu buôn sau khi anh đích thân làm xong, liền vội vã giao lại quyền hành, phân công công việc. Chỉ hận không thể cùng Tô Mặc như hình với bóng, máu huyết sôi trào trở về Đào Hoa sơn làm cậu chủ nhà. Suốt ngày cứ đi theo làm cái đuôi của Tô Mặc. Cô đi đến đâu thì anh lập tức đi theo đến đó.
Vào cuối mùa xuân, trong thư phòng, Mộc Sách từ lâu đã tạo cho ân sư Mai Đình Nhiên hứng thú vẽ tranh. Còn anh thì dành toàn bộ thời gian dài dằng dặc, cả ngày ở lì trong phòng bếp ngắm nghía kiều thê. Cho dù Hạng Nam cố ý đem công việc đến đây xin chỉ thị của anh, anh cũng cứ ngồi lì một chỗ, trực tiếp phê duyệt ngay tại bàn cơm trong phòng bếp. Mặc dù Hạng Nam dùng hết sức của chín trâu hai hổ, vất vả lắm mới lôi anh đến Phái Thành hội họp với nhóm thương nhân bàn chuyện kinh doanh. Nhưng mỗi lần hắn nghỉ tạm lấy sức, hoặc xả hơi một lát là lại bắt gặp Mộc Sách đang quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngóng về ngọn núi Đào Hoa ở phía xa xa đến mức xuất thần.
Khi thấy những người bên cạnh hết ám chỉ rồi lại nói thẳng, Mộc Sách cũng rất rõ ràng, anh vì người của anh mà đã làm mọi chuyện trở nên phức tạp. Nhưng mà, anh cũng không bản thân đến tột cùng là bị làm sao nữa. Càng nghĩ hết nửa ngày, anh cũng chỉ có thể luận ra một cái lý do không giống lý do chút nào. Hẳn đây là… Hội chứng sau khi thành thân?